Chương 11: Hận nhất trên đời là sự lừa dối
Edit: Thỏ Ngọc.
Khi thầy bói nói những lời này, xung quanh như đột nhiên trở nên yên tĩnh lại.
Ánh mắt của Giản Tang rơi trên bàn, nhìn thấy mấy dòng chữ được viết trên đó khiến hô hấp của anh chậm lại rất nhiều. Trong lòng như có một nơi nào đó đau âm ỉ, không phải rất đau, mà giống như một tảng đá phá vỡ mặt hồ vẫn luôn cố gắng trở nên yên tĩnh. Đau đớn tựa như những gợn sóng lăn tăn.
Thẩm Minh Yến cau mày thấp giọng mắng một tiếng, kéo tay Giản Tang: "Đi thôi."
Thầy bói kêu lên: "Ôi trời, ta vẫn có biện pháp phá giải mà, các cậu có muốn hay không? Hai cậu đừng đi. Tôi thấy các cậu gần đây sẽ gặp tai ương đổ máu, thật sự rất nguy hiểm."
Thẩm Minh Yến quay đầu nhìn lại. Đại thiếu gia trời sinh đã lưu manh, thân hình cao lớn khiến người khác cảm thấy bị áp bức. Lúc này trong đôi mắt sắc bén của hắn tràn đầy vẻ không vui, hắn cười lạnh một tiếng, "Giữ lấy mà dùng!"
Thầy bói thở dài: "Người trẻ tuổi, kích động chính là ma quỷ."
Thẩm Minh Yến không thèm để ý, trực tiếp kéo Giản Tang đi.
Hai người đi xuyên qua con hẻm dài, cuối cùng đi ra ngoài.
Cho đến tận bây giờ, Thẩm Minh Yến vẫn chưa trút được lửa giận, lẩm bẩm nói: "Lão già này vừa nhìn đã thấy đạo hạnh không đủ, căn bản là đoán không chuẩn. Đừng nghe hắn nói nhảm, chúng ta đều đã kết hôn, làm sao có chuyện có duyên không phận!"
Giản Tang ngước mắt nhìn anh.
So với sự tức giận của Thẩm Minh Yến, anh vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Thẩm Minh Yến thấy anh không tức giận mà càng giận hơn, vươn tay nhéo mặt Giản Tang: "Sao em lại ngẩn người?"
Làn da Giản Tang trắng nõn, ngũ quan cũng không thâm trầm có tính công kích như Thẩm Minh Yến mà rất thanh thoát, rõ ràng. Bình thường nhìn qua lạnh lùng lãnh đạm nhưng khi bị nhéo lại rất mềm mại. Mặc dù Thẩm Minh Yến không có dùng nhiều sức nhưng đầu ngón tay chai sạn vẫn để lại một vệt ửng đỏ trên làn da trắng nõn của Giản Tang.
Giản Tang khẽ cau mày, hất tay anh ra: "Đừng làm loạn nữa."
Giọng nói trong trẻo mang theo sự dịu dàng và chút bất đắc dĩ.
Giống như gió xuân khẽ lướt qua lá liễu, ôn hòa lại dễ gần.
Thẩm Minh Yến ham chơi, quen gây chuyện. Khi còn là học sinh, Giản Tang vốn đã trầm lặng nên hầu như ngày nào cũng bị đại thiếu gia trêu chọc.
Cũng giống như trêu chọc một con mèo.
Con mèo Ba Tư cao quý tao nhã đó nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn bạn, như thể đang đứng trên mây.
Một người bình thường như Thẩm Minh Yến luôn nhịn không được tiến tới trêu chọc anh, yêu thích không buông tay.
"A... Anh đói quá." Thẩm Minh Yến nắm tay anh nói: "Đi thôi, đi ăn chút gì đi, đêm nay chúng ta trở về, anh muốn ăn cơm em nấu."
Giản Tang chậm rãi nói: "Giờ bay là ngày mai."
Thẩm Minh Yến nói: "Đặt vé khác là được rồi."
"Sẽ rất lãng phí tiền bạc."
"Sao em keo kiệt vậy?" Hắn không để ý lắm: "Có phải chồng em không kiếm ra tiền đâu."
Giản Tang phớt lờ lời nói như phá của của đại thiếu gia.
...
Trên đường trở về, Giản Tang cố ý đến thăm dì Lý một lần nữa.
Trong khoảng sân nhỏ dưới lầu, anh đưa rất nhiều quà, đồ ăn thức uống, quần áo cho bà, giọng ấm áp nói: "Điện thoại con lúc nào cũng rảnh. Nếu dì có yêu cầu, dù là gì đi nữa thì đều có thể gọi điện thoại cho con."
Dì Lý đã lớn tuổi, bà lau khóe mắt: "Đứa trẻ này, dì có thể có chuyện gì. Chính là con ra ngoài phải tự chăm sóc mình thật tốt. Tang Tang à, dì xin lỗi. Mấy năm nay con sống một mình ở bên ngoài, dì không giúp được cho con cái gì."
Giản Tang kéo cánh tay bà, cúi đầu nói: "Con sống rất tốt mà."
"Đứa trẻ này lúc nào cũng thế. Khi còn nhỏ bị bắt nạt cũng không chịu nói cho ai biết. Tính tình giống hệt mẹ con, rất cứng đầu lại hiếu thắng." Dì Lý run rẩy nắm tay Giản Tang, nhìn hộp kẹo trong túi của anh: "Nhưng mà mỗi khi buồn con đều thích ăn kẹo. Thời điểm con đến đây, dì đã để ý rồi."
Giản Tang thường không bao giờ ăn kẹo. Chỉ có những lúc buồn mới mua vài cái.
Đây là thói quen không biết có từ khi nào mà anh mắc phải khi còn nhỏ. Vì phải làm những công việc nặng nhọc, thường xuyên bị tụt huyết áp cho nên anh bắt đầu hình thành thói quen mua kẹo. Nhưng anh lại luyến tiếc ăn chúng nên chỉ khi nào đến cực hạn mới lấy ra ăn.
Giản Tang mấp máy môi, nhưng không nói gì.
Dì Lý nhẹ giọng hỏi: "Có phải cậu ta đối xử không tốt với con không?"
"Đám đàn ông nhà giàu đều không phải thứ gì tốt đẹp." Dì Lý nhỏ giọng mắng: "Đứa trẻ ngoan như thế lại còn muốn bắt nạt!"
Giản Tang trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Không có đâu ạ."
Dì Lý sửng sốt.
Bây giờ Thẩm Minh Yến đang chơi với cháu trai nhỏ của dì Lý, đang không ở đây.
Đôi mắt Giản Tang như sương mù không thể xua tan. Giọng nói trầm hơn một chút. Những năm này anh đã quen với việc tỏ ra mạnh mẽ. Mặc dù trong lòng khổ sở nhưng lúc nói chuyện vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh, đem những uất ức khổ đau giấu trong lòng. Chỉ bại lộ một chút run rẩy, cố gắng không tỏ ra quá chật vật: "Chỉ là cãi cọ vài câu thôi."
Con người thực sự rất kỳ lạ.
Khi không ai quan tâm đến thì bao tâm sự đều giấu vào trong lòng, tự mình gặm nhấm.
Nhưng khi ai đó dịu dàng hỏi thăm lại bắt đầu trở nên yếu ớt.
Dì Lý vỗ vỗ tay anh, nhẹ nhàng nói: "Con trai, hôn nhân là chuyện giữa hai người, không thể có chuyện không có cãi vã. Đừng quan tâm cậu ta nói gì, làm gì, chỉ cần trong lòng cậu ta có con thì vấn đề gì cũng sẽ được giải quyết. Cãi nhau không có nghĩa là không còn tình cảm. Chỉ khi nào trong lòng nó không còn con nữa thì đó mới là kết thúc thật sự, không còn quan hệ gì nữa."
Chưa ai từng nói với Giản Tang điều này.
Cha anh đã bỏ rơi anh và mẹ từ khi anh còn nhỏ, mẹ anh cũng mất sớm. Trong những năm tháng khó khăn nhất của cuộc đời cũng chỉ có một mình anh chịu đựng.
Lông mi thật dài của Giản Tang khẽ run lên, ánh mắt dần có độ ấm, khẽ gật đầu: "Con hiểu rồi."
Khi đó dì Lý mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Đột nhiên dì Lý nhớ đến một chuyện, nói với Giản Tang: "Đúng rồi. Đã nhiều năm rồi con không cùng người cha đó liên hệ. Trước đây không lâu, có một bức thư gửi tới địa chỉ cũ nhà con. Để dì lấy cho con."
Giản Tang hơi ngạc nhiên, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Dì Lý vội vàng cầm lấy bức thư đưa cho anh: "Nhiều năm như vậy, ông ấy chưa từng nuôi nấng con được ngày nào. Con muốn đọc bức thư này hay không đều là quyết định của con."
Là một nghệ sĩ dương cầm vĩ đại nổi tiếng thế giới, dù là một bức thư gửi qua bưu điện cũng trông thật đẹp đẽ, trang nhã.
Chỉ Giản Tang mới biết có một trái tim mục nát ẩn chứa đằng sau bức thư này.
Anh nhận lấy phong thư, nghiêng đầu nhìn về phía dưới của khu dân cư cách đó không xa. Trên con đường bóng râm, Thẩm Minh Yến đang cùng một đứa trẻ chơi ô tô điều khiển từ xa. Thân là nhà vô địch đua xe, không ai có thể so được với hắn trong lĩnh vực này. Dù chỉ là một chiếc xe điều khiến từ xa thì hắn cũng có thể chơi được tốt.
Đứa trẻ reo lên thích thú:
"Lợi hại quá lợi hại quá!"
"Cua gắt vậy sao!"
"Woa woa woa!"
Trên mặt người đàn ông đang đứng dưới bóng râm hiện lên nụ cười lười biếng. Giữa hai hàng lông mày buông lỏng, nhìn chiếc xe đồ chơi nhỏ cách đó không xa mà lộ ra chút nghiêm túc.
Thẩm Minh Yến nhướng mày nói: "Đây đã là gì? Hôm khác anh sẽ cho nhóc ngồi trên một chiếc xe đua chân chính, ra đường đua thể nghiệm thật sự."
Đôi mắt của đứa trẻ mở to: "Thật sao ạ?"
"Đừng để anh Giản Tang của nhóc nghe thấy là được, anh ấy sẽ tức giận đấy." Thẩm Minh Yến cười ngạo nghễ, ném điều khiển từ xa cho cậu bé: "Chờ nhóc chơi xe đồ chơi thành thạo rồi, anh sẽ đưa nhóc đi ngồi xe đua thật sự."
Cậu bé tràn đầy chí khí: "Em chắc chắn sẽ chơi thật tốt!"
...
Nắng trưa chiếu lên người đàn ông và đứa trẻ, ấm áp lại dịu dàng. Giản Tang như chợt thấy được cuộc sống sinh hoạt về sau của mình. Một người cha không thể giáo dục tốt con mình, một đứa trẻ bướng bỉnh nghịch ngợm. Khả năng cao sẽ thường xuyên làm ra những việc rất nguy hiểm làm anh tức giận nhưng đó lại là những ngày tháng tuy ồn ào mà lại yên bình.
Trên thực tế, điều khiến anh tức giận không phải vì sự nguy hiểm của việc đua xe mà còn là vì sự lừa dối của Thẩm Minh Yến.
Anh hận người cha vô trách nhiệm đã lừa dối tình cảm của mẹ mình. Chính sự lừa dối và phản bội của ông đã khiến mẹ anh đau khổ suốt bao nhiêu năm. Tất cả những nỗi ám ảnh đã chôn chặt sâu trong lòng Giản Tang. Vậy nên trong hôn nhân, anh hận nhất là sự lừa dối. Trong mắt anh không chứa nổi một hạt cát. Một khi bị đối xử qua loa lấy lệ như vậy, anh sẽ không kiềm chế được tức giận, cũng không kiềm chế được mà suy nghĩ nhiều.
...
Quên đi.
Có thể là chính mình thật sự quá khắt khe.
Chờ thêm một khoảng thời gian nữa anh sẽ thử tìm hiểu về đua xe. Chỉ cần đảm bảo được sự an toàn, hơn nữa phải tuân thủ số lần đi đua xe trong vòng một tháng thì anh cũng có thể bỏ qua cho hắn, không quản lý hắn nghiêm ngặt như vậy nữa.
...
Hôm sau.
Thành phố A.
Thẩm Minh Yến vừa mới xử lý xong các công việc trong văn phòng thì nghe thư ký nói mẹ mình đến.
Đại thiếu gia ngày thường sợ nhất là hai người. Một là mẹ hắn hay cằn nhằn phiền phức. Hai chính là vợ mình. Mỗi khi Giản Tang tức giận là hắn chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
Bà Thẩm một thân toàn đồ hiệu, tràn đầy xa hoa đẩy cửa đi vào, nhìn quanh một lượt hỏi: "Tang Tang đâu?"
Thẩm Minh Yến vắt chéo chân, lười biếng nói: "Em ấy đến bệnh viện đón Vượng Tài rồi. Nó vừa mới triệt sản xong, bác sĩ yêu cầu phải ở lại bệnh viện vài ngày để quan sát. Giản Tang sợ rằng nó ăn không ngon nên tự mình đến xem."
Bà Thẩm mỉm cười: "Tang Tang thật là chu đáo."
Thẩm Minh Yến cười lạnh một tiếng, bất mãn: "Với chó thì quan tâm săn sóc như thế mà với chồng thì mặc kệ không biết sống chết."
Bà Thẩm trừng mắt nhìn hắn: "Con ghen với chó làm cái gì?"
Thẩm Minh Yến từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng. Gần như là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Hơn nữa vì công việc bận rộn nên ông Thẩm bà Thẩm hầu như không có thời gian lo cho việc giáo dục con cái. Từ trước đến nay tiền luôn là giải pháp đầu tiên.
Điều này gián tiếp hình thành tính cách độc đoán của đại thiếu gia.
Bà Thẩm thăm dò nói: "Nghe nói gần đây hai người các con có chút bất hòa?"
Thẩm Minh Yến vừa nghe liền biết chuyện này nhất định là do đám bạn xấu kia của hắn truyền đến tai mẹ mình, hắn thấp giọng chửi một tiếng nói: "Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi. Tính tình Giản Tang mẹ cũng biết, còn có thể nói được câu nào."
Không phải tất cả đều kết thúc với việc hắn quỳ trên ván giặt sao?
...
Bà Thẩm khẽ thở dài nói: "Nguyên nhân cụ thể mẹ cũng hiểu. Con cũng thật là, mua một cái xe thôi còn phải tìm đến tài vụ làm gì. Giản Tang cũng thế, quá nghiêm khắc rồi. Đường đường là tổng giám đốc một công ty lại để người ngoài cười vào."
Thẩm Minh Yến không muốn bất kì ai nói điều gì không tốt về Giản Tang: "Là con tự đem thẻ của mình cho em ấy, không liên quan đến em ấy."
"Hơn nữa." Đại thiếu gia uống một ngụm nước, nhướng mày vô cùng kiêu ngạo nói: "Ai dám cười con?"
Hắn thật ra không thèm quan tâm.
Tiền kiếm được không phải đều mang về cho vợ mình sao.
Bà Thẩm lặng lẽ tiến lại gần, hạ giọng: "Hai người các con cũng không cần vì mấy chuyện cỏn con này mà cãi nhau làm gì cả. Con không phải thích đua xe sao? Mẹ mở cho con một tài khoản riêng. Bên trong có sẵn tiền rồi, cho con mở một câu lạc bộ đua xe của riêng mình. Con muốn chơi lúc nào thì chơi lúc ấy. Đây đều là lấy trên danh nghĩa của mẹ, không cần phải tìm đến phòng tài vụ. Tang Tang cũng tuyệt đối không thể tra xét đến."
Thẩm Minh Yến theo bản năng nhíu mày: "Tính tình Giản Tang có phải mẹ không biết đâu, nếu em ấy mà biết..."
Vì một tấm thẻ câu lạc bộ thôi mà đã tức giận như thế.
Nếu sự việc bại lộ, chỉ sợ sẽ không để yên.
"Sẽ không sao đâu." Bà Thẩm cười nói: " Đến lúc đó mẹ yểm trợ cho con. Mẹ còn đang trông cậy vào vợ chồng các con tình cảm thuận hòa rồi nhanh chóng nhận nuôi một đứa trẻ. Hơn nữa nếu lúc đó có con rồi, Tang Tang có trách nhiệm như thế khẳng định sẽ toàn tâm toàn ý vào việc chăm sóc đứa trẻ. Làm gì còn tinh lực để ý đến con."
Khi thầy bói nói những lời này, xung quanh như đột nhiên trở nên yên tĩnh lại.
Ánh mắt của Giản Tang rơi trên bàn, nhìn thấy mấy dòng chữ được viết trên đó khiến hô hấp của anh chậm lại rất nhiều. Trong lòng như có một nơi nào đó đau âm ỉ, không phải rất đau, mà giống như một tảng đá phá vỡ mặt hồ vẫn luôn cố gắng trở nên yên tĩnh. Đau đớn tựa như những gợn sóng lăn tăn.
Thẩm Minh Yến cau mày thấp giọng mắng một tiếng, kéo tay Giản Tang: "Đi thôi."
Thầy bói kêu lên: "Ôi trời, ta vẫn có biện pháp phá giải mà, các cậu có muốn hay không? Hai cậu đừng đi. Tôi thấy các cậu gần đây sẽ gặp tai ương đổ máu, thật sự rất nguy hiểm."
Thẩm Minh Yến quay đầu nhìn lại. Đại thiếu gia trời sinh đã lưu manh, thân hình cao lớn khiến người khác cảm thấy bị áp bức. Lúc này trong đôi mắt sắc bén của hắn tràn đầy vẻ không vui, hắn cười lạnh một tiếng, "Giữ lấy mà dùng!"
Thầy bói thở dài: "Người trẻ tuổi, kích động chính là ma quỷ."
Thẩm Minh Yến không thèm để ý, trực tiếp kéo Giản Tang đi.
Hai người đi xuyên qua con hẻm dài, cuối cùng đi ra ngoài.
Cho đến tận bây giờ, Thẩm Minh Yến vẫn chưa trút được lửa giận, lẩm bẩm nói: "Lão già này vừa nhìn đã thấy đạo hạnh không đủ, căn bản là đoán không chuẩn. Đừng nghe hắn nói nhảm, chúng ta đều đã kết hôn, làm sao có chuyện có duyên không phận!"
Giản Tang ngước mắt nhìn anh.
So với sự tức giận của Thẩm Minh Yến, anh vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Thẩm Minh Yến thấy anh không tức giận mà càng giận hơn, vươn tay nhéo mặt Giản Tang: "Sao em lại ngẩn người?"
Làn da Giản Tang trắng nõn, ngũ quan cũng không thâm trầm có tính công kích như Thẩm Minh Yến mà rất thanh thoát, rõ ràng. Bình thường nhìn qua lạnh lùng lãnh đạm nhưng khi bị nhéo lại rất mềm mại. Mặc dù Thẩm Minh Yến không có dùng nhiều sức nhưng đầu ngón tay chai sạn vẫn để lại một vệt ửng đỏ trên làn da trắng nõn của Giản Tang.
Giản Tang khẽ cau mày, hất tay anh ra: "Đừng làm loạn nữa."
Giọng nói trong trẻo mang theo sự dịu dàng và chút bất đắc dĩ.
Giống như gió xuân khẽ lướt qua lá liễu, ôn hòa lại dễ gần.
Thẩm Minh Yến ham chơi, quen gây chuyện. Khi còn là học sinh, Giản Tang vốn đã trầm lặng nên hầu như ngày nào cũng bị đại thiếu gia trêu chọc.
Cũng giống như trêu chọc một con mèo.
Con mèo Ba Tư cao quý tao nhã đó nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn bạn, như thể đang đứng trên mây.
Một người bình thường như Thẩm Minh Yến luôn nhịn không được tiến tới trêu chọc anh, yêu thích không buông tay.
"A... Anh đói quá." Thẩm Minh Yến nắm tay anh nói: "Đi thôi, đi ăn chút gì đi, đêm nay chúng ta trở về, anh muốn ăn cơm em nấu."
Giản Tang chậm rãi nói: "Giờ bay là ngày mai."
Thẩm Minh Yến nói: "Đặt vé khác là được rồi."
"Sẽ rất lãng phí tiền bạc."
"Sao em keo kiệt vậy?" Hắn không để ý lắm: "Có phải chồng em không kiếm ra tiền đâu."
Giản Tang phớt lờ lời nói như phá của của đại thiếu gia.
...
Trên đường trở về, Giản Tang cố ý đến thăm dì Lý một lần nữa.
Trong khoảng sân nhỏ dưới lầu, anh đưa rất nhiều quà, đồ ăn thức uống, quần áo cho bà, giọng ấm áp nói: "Điện thoại con lúc nào cũng rảnh. Nếu dì có yêu cầu, dù là gì đi nữa thì đều có thể gọi điện thoại cho con."
Dì Lý đã lớn tuổi, bà lau khóe mắt: "Đứa trẻ này, dì có thể có chuyện gì. Chính là con ra ngoài phải tự chăm sóc mình thật tốt. Tang Tang à, dì xin lỗi. Mấy năm nay con sống một mình ở bên ngoài, dì không giúp được cho con cái gì."
Giản Tang kéo cánh tay bà, cúi đầu nói: "Con sống rất tốt mà."
"Đứa trẻ này lúc nào cũng thế. Khi còn nhỏ bị bắt nạt cũng không chịu nói cho ai biết. Tính tình giống hệt mẹ con, rất cứng đầu lại hiếu thắng." Dì Lý run rẩy nắm tay Giản Tang, nhìn hộp kẹo trong túi của anh: "Nhưng mà mỗi khi buồn con đều thích ăn kẹo. Thời điểm con đến đây, dì đã để ý rồi."
Giản Tang thường không bao giờ ăn kẹo. Chỉ có những lúc buồn mới mua vài cái.
Đây là thói quen không biết có từ khi nào mà anh mắc phải khi còn nhỏ. Vì phải làm những công việc nặng nhọc, thường xuyên bị tụt huyết áp cho nên anh bắt đầu hình thành thói quen mua kẹo. Nhưng anh lại luyến tiếc ăn chúng nên chỉ khi nào đến cực hạn mới lấy ra ăn.
Giản Tang mấp máy môi, nhưng không nói gì.
Dì Lý nhẹ giọng hỏi: "Có phải cậu ta đối xử không tốt với con không?"
"Đám đàn ông nhà giàu đều không phải thứ gì tốt đẹp." Dì Lý nhỏ giọng mắng: "Đứa trẻ ngoan như thế lại còn muốn bắt nạt!"
Giản Tang trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Không có đâu ạ."
Dì Lý sửng sốt.
Bây giờ Thẩm Minh Yến đang chơi với cháu trai nhỏ của dì Lý, đang không ở đây.
Đôi mắt Giản Tang như sương mù không thể xua tan. Giọng nói trầm hơn một chút. Những năm này anh đã quen với việc tỏ ra mạnh mẽ. Mặc dù trong lòng khổ sở nhưng lúc nói chuyện vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh, đem những uất ức khổ đau giấu trong lòng. Chỉ bại lộ một chút run rẩy, cố gắng không tỏ ra quá chật vật: "Chỉ là cãi cọ vài câu thôi."
Con người thực sự rất kỳ lạ.
Khi không ai quan tâm đến thì bao tâm sự đều giấu vào trong lòng, tự mình gặm nhấm.
Nhưng khi ai đó dịu dàng hỏi thăm lại bắt đầu trở nên yếu ớt.
Dì Lý vỗ vỗ tay anh, nhẹ nhàng nói: "Con trai, hôn nhân là chuyện giữa hai người, không thể có chuyện không có cãi vã. Đừng quan tâm cậu ta nói gì, làm gì, chỉ cần trong lòng cậu ta có con thì vấn đề gì cũng sẽ được giải quyết. Cãi nhau không có nghĩa là không còn tình cảm. Chỉ khi nào trong lòng nó không còn con nữa thì đó mới là kết thúc thật sự, không còn quan hệ gì nữa."
Chưa ai từng nói với Giản Tang điều này.
Cha anh đã bỏ rơi anh và mẹ từ khi anh còn nhỏ, mẹ anh cũng mất sớm. Trong những năm tháng khó khăn nhất của cuộc đời cũng chỉ có một mình anh chịu đựng.
Lông mi thật dài của Giản Tang khẽ run lên, ánh mắt dần có độ ấm, khẽ gật đầu: "Con hiểu rồi."
Khi đó dì Lý mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Đột nhiên dì Lý nhớ đến một chuyện, nói với Giản Tang: "Đúng rồi. Đã nhiều năm rồi con không cùng người cha đó liên hệ. Trước đây không lâu, có một bức thư gửi tới địa chỉ cũ nhà con. Để dì lấy cho con."
Giản Tang hơi ngạc nhiên, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Dì Lý vội vàng cầm lấy bức thư đưa cho anh: "Nhiều năm như vậy, ông ấy chưa từng nuôi nấng con được ngày nào. Con muốn đọc bức thư này hay không đều là quyết định của con."
Là một nghệ sĩ dương cầm vĩ đại nổi tiếng thế giới, dù là một bức thư gửi qua bưu điện cũng trông thật đẹp đẽ, trang nhã.
Chỉ Giản Tang mới biết có một trái tim mục nát ẩn chứa đằng sau bức thư này.
Anh nhận lấy phong thư, nghiêng đầu nhìn về phía dưới của khu dân cư cách đó không xa. Trên con đường bóng râm, Thẩm Minh Yến đang cùng một đứa trẻ chơi ô tô điều khiển từ xa. Thân là nhà vô địch đua xe, không ai có thể so được với hắn trong lĩnh vực này. Dù chỉ là một chiếc xe điều khiến từ xa thì hắn cũng có thể chơi được tốt.
Đứa trẻ reo lên thích thú:
"Lợi hại quá lợi hại quá!"
"Cua gắt vậy sao!"
"Woa woa woa!"
Trên mặt người đàn ông đang đứng dưới bóng râm hiện lên nụ cười lười biếng. Giữa hai hàng lông mày buông lỏng, nhìn chiếc xe đồ chơi nhỏ cách đó không xa mà lộ ra chút nghiêm túc.
Thẩm Minh Yến nhướng mày nói: "Đây đã là gì? Hôm khác anh sẽ cho nhóc ngồi trên một chiếc xe đua chân chính, ra đường đua thể nghiệm thật sự."
Đôi mắt của đứa trẻ mở to: "Thật sao ạ?"
"Đừng để anh Giản Tang của nhóc nghe thấy là được, anh ấy sẽ tức giận đấy." Thẩm Minh Yến cười ngạo nghễ, ném điều khiển từ xa cho cậu bé: "Chờ nhóc chơi xe đồ chơi thành thạo rồi, anh sẽ đưa nhóc đi ngồi xe đua thật sự."
Cậu bé tràn đầy chí khí: "Em chắc chắn sẽ chơi thật tốt!"
...
Nắng trưa chiếu lên người đàn ông và đứa trẻ, ấm áp lại dịu dàng. Giản Tang như chợt thấy được cuộc sống sinh hoạt về sau của mình. Một người cha không thể giáo dục tốt con mình, một đứa trẻ bướng bỉnh nghịch ngợm. Khả năng cao sẽ thường xuyên làm ra những việc rất nguy hiểm làm anh tức giận nhưng đó lại là những ngày tháng tuy ồn ào mà lại yên bình.
Trên thực tế, điều khiến anh tức giận không phải vì sự nguy hiểm của việc đua xe mà còn là vì sự lừa dối của Thẩm Minh Yến.
Anh hận người cha vô trách nhiệm đã lừa dối tình cảm của mẹ mình. Chính sự lừa dối và phản bội của ông đã khiến mẹ anh đau khổ suốt bao nhiêu năm. Tất cả những nỗi ám ảnh đã chôn chặt sâu trong lòng Giản Tang. Vậy nên trong hôn nhân, anh hận nhất là sự lừa dối. Trong mắt anh không chứa nổi một hạt cát. Một khi bị đối xử qua loa lấy lệ như vậy, anh sẽ không kiềm chế được tức giận, cũng không kiềm chế được mà suy nghĩ nhiều.
...
Quên đi.
Có thể là chính mình thật sự quá khắt khe.
Chờ thêm một khoảng thời gian nữa anh sẽ thử tìm hiểu về đua xe. Chỉ cần đảm bảo được sự an toàn, hơn nữa phải tuân thủ số lần đi đua xe trong vòng một tháng thì anh cũng có thể bỏ qua cho hắn, không quản lý hắn nghiêm ngặt như vậy nữa.
...
Hôm sau.
Thành phố A.
Thẩm Minh Yến vừa mới xử lý xong các công việc trong văn phòng thì nghe thư ký nói mẹ mình đến.
Đại thiếu gia ngày thường sợ nhất là hai người. Một là mẹ hắn hay cằn nhằn phiền phức. Hai chính là vợ mình. Mỗi khi Giản Tang tức giận là hắn chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
Bà Thẩm một thân toàn đồ hiệu, tràn đầy xa hoa đẩy cửa đi vào, nhìn quanh một lượt hỏi: "Tang Tang đâu?"
Thẩm Minh Yến vắt chéo chân, lười biếng nói: "Em ấy đến bệnh viện đón Vượng Tài rồi. Nó vừa mới triệt sản xong, bác sĩ yêu cầu phải ở lại bệnh viện vài ngày để quan sát. Giản Tang sợ rằng nó ăn không ngon nên tự mình đến xem."
Bà Thẩm mỉm cười: "Tang Tang thật là chu đáo."
Thẩm Minh Yến cười lạnh một tiếng, bất mãn: "Với chó thì quan tâm săn sóc như thế mà với chồng thì mặc kệ không biết sống chết."
Bà Thẩm trừng mắt nhìn hắn: "Con ghen với chó làm cái gì?"
Thẩm Minh Yến từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng. Gần như là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Hơn nữa vì công việc bận rộn nên ông Thẩm bà Thẩm hầu như không có thời gian lo cho việc giáo dục con cái. Từ trước đến nay tiền luôn là giải pháp đầu tiên.
Điều này gián tiếp hình thành tính cách độc đoán của đại thiếu gia.
Bà Thẩm thăm dò nói: "Nghe nói gần đây hai người các con có chút bất hòa?"
Thẩm Minh Yến vừa nghe liền biết chuyện này nhất định là do đám bạn xấu kia của hắn truyền đến tai mẹ mình, hắn thấp giọng chửi một tiếng nói: "Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi. Tính tình Giản Tang mẹ cũng biết, còn có thể nói được câu nào."
Không phải tất cả đều kết thúc với việc hắn quỳ trên ván giặt sao?
...
Bà Thẩm khẽ thở dài nói: "Nguyên nhân cụ thể mẹ cũng hiểu. Con cũng thật là, mua một cái xe thôi còn phải tìm đến tài vụ làm gì. Giản Tang cũng thế, quá nghiêm khắc rồi. Đường đường là tổng giám đốc một công ty lại để người ngoài cười vào."
Thẩm Minh Yến không muốn bất kì ai nói điều gì không tốt về Giản Tang: "Là con tự đem thẻ của mình cho em ấy, không liên quan đến em ấy."
"Hơn nữa." Đại thiếu gia uống một ngụm nước, nhướng mày vô cùng kiêu ngạo nói: "Ai dám cười con?"
Hắn thật ra không thèm quan tâm.
Tiền kiếm được không phải đều mang về cho vợ mình sao.
Bà Thẩm lặng lẽ tiến lại gần, hạ giọng: "Hai người các con cũng không cần vì mấy chuyện cỏn con này mà cãi nhau làm gì cả. Con không phải thích đua xe sao? Mẹ mở cho con một tài khoản riêng. Bên trong có sẵn tiền rồi, cho con mở một câu lạc bộ đua xe của riêng mình. Con muốn chơi lúc nào thì chơi lúc ấy. Đây đều là lấy trên danh nghĩa của mẹ, không cần phải tìm đến phòng tài vụ. Tang Tang cũng tuyệt đối không thể tra xét đến."
Thẩm Minh Yến theo bản năng nhíu mày: "Tính tình Giản Tang có phải mẹ không biết đâu, nếu em ấy mà biết..."
Vì một tấm thẻ câu lạc bộ thôi mà đã tức giận như thế.
Nếu sự việc bại lộ, chỉ sợ sẽ không để yên.
"Sẽ không sao đâu." Bà Thẩm cười nói: " Đến lúc đó mẹ yểm trợ cho con. Mẹ còn đang trông cậy vào vợ chồng các con tình cảm thuận hòa rồi nhanh chóng nhận nuôi một đứa trẻ. Hơn nữa nếu lúc đó có con rồi, Tang Tang có trách nhiệm như thế khẳng định sẽ toàn tâm toàn ý vào việc chăm sóc đứa trẻ. Làm gì còn tinh lực để ý đến con."