Chương 14: Dấu son môi thị uy
Edit: Thỏ Ngọc.
"Giám đốc Giản, ngài cảm thấy chỗ này còn vấn đề gì không?". Trợ lý gửi báo cáo và tài liệu vào hộp thư: "Nếu còn sai sót gì, tôi sẽ sửa lại."
Giản Tang ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn lướt qua văn kiện, cuối cùng gật đầu: "Không có vấn đề."
Trợ lý cảm thấy nhẹ nhõm trước điện thoại.
Giám đốc của họ luôn có tiêu chuẩn và yêu cầu cao. Làm việc không cẩu thả, tỉ mỉ lại tinh tế. Bộ phận tài chính phụ trách nước đi của toàn công ty, về mặt số liệu luôn được yêu cầu phải chính xác. Mỗi ngày đều phải quản lý hàng ngàn vạn số tiền chảy qua, không thể qua loa được.
"May mà có ngài." Trợ lý cảm động nói: "Suýt chút nữa tôi lại gặp họa rồi."
Giản Tang mặc quần áo ở nhà, kiểm tra lại báo cáo một lần nữa. Cuối cùng xác nhận số liệu đã chuẩn xác mới nói: "Lần sau phải chú ý, cô không chỉ có trách nhiệm với khách hàng và lãnh đạo, mà còn là từng số liệu đi qua tay cô. Cô đều phải có trách nhiệm với chúng."
Trợ lý nghiêm túc lắng nghe: "Vâng."
Đồng thời, cô cảm thấy rằng Giản Tang thực sự rất chuyên nghiệp.
Dù muộn thế nào, chỉ cần công ty có chuyện, anh nhất định sẽ giải quyết kịp thời mà không có bất kỳ lời phàn nàn nào.
Lần trước cũng như vậy. Nửa đêm cô ấy bị sốt, vừa gọi điện đã bắt máy ngay. Cô ấy đã làm việc ở rất nhiều công ty nhưng chưa từng có người lãnh đạo nào tận tâm hơn Giản Tang.
Giản Tang nói: "Cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi sẽ hoàn thành nốt công việc còn lại."
Trợ lý cảm kích nói: "Cảm ơn ngài!"
Sau khi cúp điện thoại, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Giản Tang dựa vào ghế và tập trung vào công việc của mình. Kim đồng hồ vẫn đang di chuyển. Anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã hơn một giờ sáng, Thẩm Minh Yến vẫn chưa về nhà.
Màn hình điện thoại vẫn luôn tối đen, không có cuộc gọi nào.
Giản Tang suy nghĩ một chút, chủ động gọi điện thoại. Đợi một hồi cuối cùng cũng kết nối được. Đầu tiên là giọng nói của Vương Dương: "A lô? Anh dâu? Anh Thẩm đi đâu rồi? Anh đợi một lát nhé..."
Âm thanh ồn ào và sống động phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.
Ngoài ra còn có tiếng hò hét của đàn ông, tiếng cười của phụ nữ, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tiếng cốc va chạm. Tất cả những âm thanh này giống như những nắm đấm vô hình, đè lên trái tim của Giản Tang.
Cuối cùng......
Điện thoại xoay chuyển, một giọng nói trầm ấm quen thuộc truyền đến, nồng nặc mùi rượu: "Alo."
Sắc mặt Giản Tang bình tĩnh, thấp giọng nói: "Khi nào trở về?"
Thẩm Minh Yến như đang suy nghĩ một lúc, bên đó ồn ào, mọi người không ngừng gọi hắn, vì vậy hắn nói: "Vợ à, sao em còn chưa ngủ? Em không cần đợi anh, em đi ngủ trước đi."
Giản Tang bước đến cửa sổ kính.
Trong phòng làm việc chỉ có một ngọn đèn bàn nhỏ màu vàng được bật, gian phòng vắng lặng. Một mình anh đứng trước cửa sổ sát đất, phản chiếu bóng dáng thon dài của anh. Thỉnh thoảng lại có một tiếng cười quyến rũ của phụ nữ truyền tới từ đầu bên kia điện thoại. Những thanh âm hỗn độn đó đều làm mắt Giản Tang cụp xuống, có chút khó chịu và bất an.
"Thẩm Minh Yến."
Giản Tang gọi tên hắn, giọng nói lạnh lùng khiến người ta không thể nghe ra cảm xúc: "Không được qua đêm ở bên ngoài."
Người ở đầu bên kia điện thoại sững sờ.
Thẩm Minh Yến xoa xoa giữa mày. Có ai đó đang gọi hắn ở bên kia, vì vậy hắn đáp lại một cách lung tung, nói: "Được rồi, chờ kết thúc anh sẽ trở về. Em đừng chờ anh, mệt quá thì ngủ đi. Anh cúp máy trước."
Giản Tang muốn nói điều gì đó nhưng màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đã kết thúc.
...
Tầng trên cùng của hộp đêm.
Ở đây quá ồn ào. Sau khi Thẩm Minh Yến cúp điện thoại, hắn đá vào người Vương Dương đang ôm một cô gái bên cạnh và chửi: "Tao đang nghe điện thoại, không biết điều mà nhỏ giọng xuống à."
Vương Dương cùng bạn gái đang vui vẻ trêu đùa, nằm không cũng trúng đạn.
Anh ta dứt khoát đem bạn gái bỏ qua một bên, ai oán nói: "Không phải chứ anh à. Vợ anh đi kiểm tra, anh lấy em ra trút giận làm gì?"
Cô gái kia miễn cưỡng đứng dậy, sau đó chuyển sự chú ý sang Thẩm Minh Yến ở bên cạnh.
Người đàn ông trên ghế sô pha cầm ly rượu đang uống với tư thế ngẩng cao đầu để lộ yết hầu gợi cảm. Hắn vẫn mặc bộ vest đen mà ban ngày đến công ty bàn chuyện làm ăn. Chiếc áo khoác đã bị ném đến mép ghế sô pha, cà vạt mà buổi sáng Giản Tang thắt cho hắn cũng bị kéo ra. Đôi chân thon dài của người đàn ông bắt chéo, nửa nằm trên ghế sô pha. Chiếc áo sơ mi trắng lộ ra vòng eo gầy mà lực lưỡng, vẻ mặt giễu cợt. Bởi vì uống rượu nên không kiềm chế khí sắc trên người. Cả người tràn đầy hormone nam tính.
Cô ta muốn tới rót rượu cho hắn.
Sau đó, cả người sáp lại gần. Ngay lúc sắp đụng đến Thẩm Minh Yến lại bắt gặp đôi mắt vô cùng lạnh lùng và đầy thù địch.
Người phụ nữ như đóng băng tại chỗ.
Thẩm Minh Yến nhướng mày, thanh âm lạnh lùng: "Cút."
Cô ta chỉ cảm thấy cảm giác ngột ngạt khiến toàn thân cứng đờ, vội vàng bỏ chạy.
Cách đó không xa, Lý Quảng đi tới hô to: "Anh Thẩm, lại đây đánh hai ván. Nhanh lên, nhanh lên, em gánh anh, hôm nay chúng ta bắt cặp!"
Hộp đêm này được trang bị những thiết bị trò chơi cao cấp nhất.
Thẩm Minh Yến không kiên nhẫn ném ly rượu trở lại trên bàn: "Không chơi nữa, tao đi về đây."
"Ấy, trở về làm cái gì?" Những người khác đều sửng sốt, đặc biệt là Lý Quảng đang lôi kéo người: "Mới có mấy giờ mà? Sinh hoạt về đêm vừa mới bắt đầu, đánh hai trận nữa đi."
Thẩm Minh Yến hất tay anh ta ra: "Không chơi nữa, Giản Tang vừa gọi điện thoại thúc giục."
Lý Quảng chậc lưỡi: "Anh à, anh thật nhàm chán, chúng ta mãi mới đoàn tụ với nhau. Dù sao cũng không phải ngày nào cũng có thể chơi. Hôm nay cảm xúc tốt, lại đây chơi vài ván đi. Anh dâu chắc chắn có thể hiểu cho chúng ta. Không thì mấy ngày nữa hẹn một bữa cơm rồi giải thích sau."
Thẩm Minh Yến do dự.
Đại thiếu gia kỳ thật vẫn chưa chơi đủ, hắn vẫn còn đang cao hứng.
Vương Dương đi tới nói: "Dù sao cũng đã muộn như vậy. Trễ thêm mấy giờ cũng có sao đâu, Giản Tang có lẽ đã sớm đi ngủ!"
...
Màn đêm sâu lắng.
Kim đồng hồ di chuyển từng chút một. Từ hai giờ đến ba giờ, từ ba giờ đến bốn giờ.
Người trong phòng làm việc tựa vào sô pha nheo mắt, chậm rãi tỉnh lại. Chăn trên người Giản Tang rơi xuống, canh giải rượu anh chuẩn bị sẵn trên bàn đã nguội ngắt.
Có một tin nhắn chưa đọc hiển thị trên màn hình điện thoại.
Thẩm Minh Yến: "Anh vẫn đang chơi cùng bạn. Nếu muộn quá thì sẽ không quay về."
Thời gian gửi tin nhắn là nửa giờ trước.
Bàn tay thon dài đang cầm điện thoại của Giản Tang từ từ siết chặt lại, thậm chí trở nên trắng bệch. Hô hấp dồn dập trong giây lát. Sau đó cúi đầu xoa xoa giữa lông mày, trên mặt không có huyết sắc, ho nhẹ một tiếng.
Giấc ngủ của anh luôn rất tệ.
Anh từng phải dựa vào thuốc ngủ mới đi ngủ được. Nhưng sau khi kết hôn có chồng bầu bạn thì tốt hơn nhiều. Anh vốn tưởng rằng mình sẽ càng ngày càng tốt hơn, có bao nhiêu khao khát có một gia đình trọn vẹn, hoàn toàn rũ bỏ quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới.
Lấy gia đình và Thẩm Minh Yến làm trung tâm của cuộc đời mình, anh không muốn lặp lại sai lầm của mẹ nên đã nỗ lực làm việc, nỗ lực duy trì sinh hoạt gia đình.
Nhưng hiện tại, anh lại mất ngủ.
...
Giản Tang tìm thấy bức thư của dì Lý chưa được mở ra.
Cha ruột hơn mười năm không liên lạc, là một tồn tại mà anh luôn căm ghét. Vốn dĩ anh cho rằng cả đời này sẽ không còn quan hệ nữa. Nhưng sau khi đọc nội dung trên tờ giấy, anh đã trầm tư hồi lâu. Cuối cùng quyết định dựa trên thông tin liên lạc trên thư gọi một cuộc điện thoại. Bên kia là nước Mỹ, bây giờ chắc là ban ngày.
Cuộc gọi được kết nối không lâu sau đó.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam: "Xin chào?"
Giản Tang nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Là tôi."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, có chút kích động: "Tang Tang, thật sự là con sao! Cuối cùng con cũng liên lạc với ba rồi."
"Đừng dùng cái xưng hô đó với tôi." Khuôn mặt của Giản Tang hiện lên vẻ chán ghét, anh nói: "Ông không xứng."
Giản Vô Song là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới và là một nhạc sĩ có địa vị cao, nhưng giờ lại rất nhún nhường: "Tang Tang, ba biết con rất căm hận ba. Nhiều năm như vậy, ba vẫn luôn muốn bù đắp cho con. Nhưng con vẫn luôn lảng tránh ba. Sự việc của mẹ con, ba thật sự rất xin lỗi. Bà ấy mất rồi, ba sẽ dùng tất cả mọi thứ để bồi thường cho con."
Giản Tang không muốn nghe, liền đi thẳng vào vấn đề: "Có đúng là ông bị bệnh nan y không?"
Giản Vô Song sửng sốt, hồi đáp: "Là thật, mấy tháng trước đã xác nhận. Bác sĩ nói ba chỉ còn sống được nửa năm. Hiện tại, chỉ còn lại mấy tháng..."
Đôi mắt bình tĩnh của Giản Tang không gợn sóng, không có bất kỳ cảm xúc nào: "Ông xứng đáng."
Giản Vô Song cười nói: "Đây là báo ứng của ba."
"Nửa năm trước ba mới phát hiện, con của người vợ kia sinh ra, không phải con của ba." Giản Vô Song hít sâu một hơi: "Tang Tang, trên thế giới này, ba chỉ còn một người con. Tài sản của ba đều sẽ để lại cho con."
Giản Tang không chút do dự nói: "Tôi không cần."
Nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, đặc biệt là ở Mỹ còn sở hữu nhiều bất động sản, nhà máy rượu và công ty niêm yết. Tổng tài sản là một con số rất khổng lồ, nhưng điều đó vẫn không lay chuyển được Giản Tang.
Đã từng.
Vì tiền chữa bệnh cho mẹ, anh đã đứng cả đêm trước ngôi nhà hoa lệ đó trong ngày tuyết rơi dày đặc. Anh đứng ở đó lạnh đến đóng băng cũng không làm tan chảy trái tim của Giản Vô Song.
Giản Vô Song nói: "Tang Tang, dù con có muốn hay không ba cũng đã lập di chúc. Tài sản của ba tất cả đều dành cho con."
Trong mắt Giản Tang hiện lên một tia lạnh lùng, chậm rãi mở miệng: "Tôi ngại bẩn."
Giản Vô Song tựa hồ cũng bị kích thích: "Tang Tang, ba có trách nhiệm với chuyện giữa ba với mẹ con. Nhưng bản thân cô ta cũng có nhiều vấn đề. Cô ta cố chấp điên cuồng. Ba không thể cùng sinh hoạt với cô ta. Hai chúng ta vốn cũng không có tình cảm. Đều là do cha mẹ sắp đặt. Ba căn bản là không yêu cô ta!"
Tiếng hét và những lời quở trách cuồng loạn với mẹ qua điện thoại giống như một mũi kim đâm, khiến Giản Tang cảm thấy đau nhói.
Giản Vô Song tiếp tục nói: "Hôn nhân không có tình yêu sẽ không thể bền chặt. Ba đã nói sẽ cho cô ta tiền bồi thường rồi, là chính cô ta không cần. Từ trước đến nay ba cũng không nợ cô ta cái gì."
"Ba không hiểu. Nếu đã không hạnh phúc sao còn muốn tiếp tục một cuộc hôn nhân không có tình cảm như thế?" Giản Vô Song thở dài: "Dưa bở vốn không ngọt. Từng người sống riêng chẳng lẽ không tốt sao. Ba cũng muốn cho nhau một chút thể diện nhưng cô ta cứ phải làm loạn lên như thế. Cô ta thích ba không sai nhưng ba thật sự không thể chịu đựng nổi cái ham muốn kiểm soát của cô ta..."
"Bíp."
Điện thoại cúp máy.
Giản Tang cúp điện thoại, ném điện thoại lên bàn. Đau đớn khom lưng xuống cuộn tròn lại, chôn mặt vào lòng bàn tay.
Người trên ghế sô pha toàn thân run rẩy không cách nào khống chế. Hô hấp Giản Tang trở nên gấp gáp, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Nhưng lời nói của Giản Vô Song lại như khắc sâu vào trong đầu, lặp đi lặp lại.
...
"Ding dong."
Chuông cửa bên ngoài vang lên.
Giản Tang chậm rãi ngồi dậy, vội vàng lấy tay lau mặt, đứng dậy đi ra ngoài.
Tài xế đỡ Thẩm Minh Yến vào, có chút ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi anh Giản, muộn như thế rồi còn tới gõ cửa. Là do ngài Thẩm uống nhiều quá, vốn định ở lại khách sạn nghỉ ngơi nhưng ngài ấy lại bảo tôi nhất định phải trở về... "
Giản Tang đỡ lấy người: "Không sao cả. Ngài đã vất vả rồi."
Tài xế vội nói không sao, đóng cửa rời đi.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, Thẩm Minh Yến nồng nặc mùi rượu ngã gục trên sô pha, dựa vào người Giản Tang.
Giản Tang đẩy hắn, hất bàn tay đang muốn ôm lấy chính mình của hắn ra, đứng dậy nhặt áo khoác của Thẩm Minh Yến. Khi đang định treo lên thì đột nhiên dừng lại.
Trên cổ áo vest màu đen được in hằn một dấu son môi chói lọi như đang thị uy.
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Xin lỗi, tôi thấy có người hiểu lầm vì vậy tôi xin giải thích một chút.
Áo khoác của Thẩm Minh Yến đặt trên ghế sô pha cách đó không xa. Anh ta ở bên kia uống rượu tán gẫu với bạn bè, không mập mờ với người khác.
___________
Editor: Mọi người ơi sắp đến rồi.
Spoil một chút: 4 chương nữa sẽ ly hôn và chương 21 sẽ trọng sinh nha =))))
"Giám đốc Giản, ngài cảm thấy chỗ này còn vấn đề gì không?". Trợ lý gửi báo cáo và tài liệu vào hộp thư: "Nếu còn sai sót gì, tôi sẽ sửa lại."
Giản Tang ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn lướt qua văn kiện, cuối cùng gật đầu: "Không có vấn đề."
Trợ lý cảm thấy nhẹ nhõm trước điện thoại.
Giám đốc của họ luôn có tiêu chuẩn và yêu cầu cao. Làm việc không cẩu thả, tỉ mỉ lại tinh tế. Bộ phận tài chính phụ trách nước đi của toàn công ty, về mặt số liệu luôn được yêu cầu phải chính xác. Mỗi ngày đều phải quản lý hàng ngàn vạn số tiền chảy qua, không thể qua loa được.
"May mà có ngài." Trợ lý cảm động nói: "Suýt chút nữa tôi lại gặp họa rồi."
Giản Tang mặc quần áo ở nhà, kiểm tra lại báo cáo một lần nữa. Cuối cùng xác nhận số liệu đã chuẩn xác mới nói: "Lần sau phải chú ý, cô không chỉ có trách nhiệm với khách hàng và lãnh đạo, mà còn là từng số liệu đi qua tay cô. Cô đều phải có trách nhiệm với chúng."
Trợ lý nghiêm túc lắng nghe: "Vâng."
Đồng thời, cô cảm thấy rằng Giản Tang thực sự rất chuyên nghiệp.
Dù muộn thế nào, chỉ cần công ty có chuyện, anh nhất định sẽ giải quyết kịp thời mà không có bất kỳ lời phàn nàn nào.
Lần trước cũng như vậy. Nửa đêm cô ấy bị sốt, vừa gọi điện đã bắt máy ngay. Cô ấy đã làm việc ở rất nhiều công ty nhưng chưa từng có người lãnh đạo nào tận tâm hơn Giản Tang.
Giản Tang nói: "Cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi sẽ hoàn thành nốt công việc còn lại."
Trợ lý cảm kích nói: "Cảm ơn ngài!"
Sau khi cúp điện thoại, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Giản Tang dựa vào ghế và tập trung vào công việc của mình. Kim đồng hồ vẫn đang di chuyển. Anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã hơn một giờ sáng, Thẩm Minh Yến vẫn chưa về nhà.
Màn hình điện thoại vẫn luôn tối đen, không có cuộc gọi nào.
Giản Tang suy nghĩ một chút, chủ động gọi điện thoại. Đợi một hồi cuối cùng cũng kết nối được. Đầu tiên là giọng nói của Vương Dương: "A lô? Anh dâu? Anh Thẩm đi đâu rồi? Anh đợi một lát nhé..."
Âm thanh ồn ào và sống động phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.
Ngoài ra còn có tiếng hò hét của đàn ông, tiếng cười của phụ nữ, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tiếng cốc va chạm. Tất cả những âm thanh này giống như những nắm đấm vô hình, đè lên trái tim của Giản Tang.
Cuối cùng......
Điện thoại xoay chuyển, một giọng nói trầm ấm quen thuộc truyền đến, nồng nặc mùi rượu: "Alo."
Sắc mặt Giản Tang bình tĩnh, thấp giọng nói: "Khi nào trở về?"
Thẩm Minh Yến như đang suy nghĩ một lúc, bên đó ồn ào, mọi người không ngừng gọi hắn, vì vậy hắn nói: "Vợ à, sao em còn chưa ngủ? Em không cần đợi anh, em đi ngủ trước đi."
Giản Tang bước đến cửa sổ kính.
Trong phòng làm việc chỉ có một ngọn đèn bàn nhỏ màu vàng được bật, gian phòng vắng lặng. Một mình anh đứng trước cửa sổ sát đất, phản chiếu bóng dáng thon dài của anh. Thỉnh thoảng lại có một tiếng cười quyến rũ của phụ nữ truyền tới từ đầu bên kia điện thoại. Những thanh âm hỗn độn đó đều làm mắt Giản Tang cụp xuống, có chút khó chịu và bất an.
"Thẩm Minh Yến."
Giản Tang gọi tên hắn, giọng nói lạnh lùng khiến người ta không thể nghe ra cảm xúc: "Không được qua đêm ở bên ngoài."
Người ở đầu bên kia điện thoại sững sờ.
Thẩm Minh Yến xoa xoa giữa mày. Có ai đó đang gọi hắn ở bên kia, vì vậy hắn đáp lại một cách lung tung, nói: "Được rồi, chờ kết thúc anh sẽ trở về. Em đừng chờ anh, mệt quá thì ngủ đi. Anh cúp máy trước."
Giản Tang muốn nói điều gì đó nhưng màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đã kết thúc.
...
Tầng trên cùng của hộp đêm.
Ở đây quá ồn ào. Sau khi Thẩm Minh Yến cúp điện thoại, hắn đá vào người Vương Dương đang ôm một cô gái bên cạnh và chửi: "Tao đang nghe điện thoại, không biết điều mà nhỏ giọng xuống à."
Vương Dương cùng bạn gái đang vui vẻ trêu đùa, nằm không cũng trúng đạn.
Anh ta dứt khoát đem bạn gái bỏ qua một bên, ai oán nói: "Không phải chứ anh à. Vợ anh đi kiểm tra, anh lấy em ra trút giận làm gì?"
Cô gái kia miễn cưỡng đứng dậy, sau đó chuyển sự chú ý sang Thẩm Minh Yến ở bên cạnh.
Người đàn ông trên ghế sô pha cầm ly rượu đang uống với tư thế ngẩng cao đầu để lộ yết hầu gợi cảm. Hắn vẫn mặc bộ vest đen mà ban ngày đến công ty bàn chuyện làm ăn. Chiếc áo khoác đã bị ném đến mép ghế sô pha, cà vạt mà buổi sáng Giản Tang thắt cho hắn cũng bị kéo ra. Đôi chân thon dài của người đàn ông bắt chéo, nửa nằm trên ghế sô pha. Chiếc áo sơ mi trắng lộ ra vòng eo gầy mà lực lưỡng, vẻ mặt giễu cợt. Bởi vì uống rượu nên không kiềm chế khí sắc trên người. Cả người tràn đầy hormone nam tính.
Cô ta muốn tới rót rượu cho hắn.
Sau đó, cả người sáp lại gần. Ngay lúc sắp đụng đến Thẩm Minh Yến lại bắt gặp đôi mắt vô cùng lạnh lùng và đầy thù địch.
Người phụ nữ như đóng băng tại chỗ.
Thẩm Minh Yến nhướng mày, thanh âm lạnh lùng: "Cút."
Cô ta chỉ cảm thấy cảm giác ngột ngạt khiến toàn thân cứng đờ, vội vàng bỏ chạy.
Cách đó không xa, Lý Quảng đi tới hô to: "Anh Thẩm, lại đây đánh hai ván. Nhanh lên, nhanh lên, em gánh anh, hôm nay chúng ta bắt cặp!"
Hộp đêm này được trang bị những thiết bị trò chơi cao cấp nhất.
Thẩm Minh Yến không kiên nhẫn ném ly rượu trở lại trên bàn: "Không chơi nữa, tao đi về đây."
"Ấy, trở về làm cái gì?" Những người khác đều sửng sốt, đặc biệt là Lý Quảng đang lôi kéo người: "Mới có mấy giờ mà? Sinh hoạt về đêm vừa mới bắt đầu, đánh hai trận nữa đi."
Thẩm Minh Yến hất tay anh ta ra: "Không chơi nữa, Giản Tang vừa gọi điện thoại thúc giục."
Lý Quảng chậc lưỡi: "Anh à, anh thật nhàm chán, chúng ta mãi mới đoàn tụ với nhau. Dù sao cũng không phải ngày nào cũng có thể chơi. Hôm nay cảm xúc tốt, lại đây chơi vài ván đi. Anh dâu chắc chắn có thể hiểu cho chúng ta. Không thì mấy ngày nữa hẹn một bữa cơm rồi giải thích sau."
Thẩm Minh Yến do dự.
Đại thiếu gia kỳ thật vẫn chưa chơi đủ, hắn vẫn còn đang cao hứng.
Vương Dương đi tới nói: "Dù sao cũng đã muộn như vậy. Trễ thêm mấy giờ cũng có sao đâu, Giản Tang có lẽ đã sớm đi ngủ!"
...
Màn đêm sâu lắng.
Kim đồng hồ di chuyển từng chút một. Từ hai giờ đến ba giờ, từ ba giờ đến bốn giờ.
Người trong phòng làm việc tựa vào sô pha nheo mắt, chậm rãi tỉnh lại. Chăn trên người Giản Tang rơi xuống, canh giải rượu anh chuẩn bị sẵn trên bàn đã nguội ngắt.
Có một tin nhắn chưa đọc hiển thị trên màn hình điện thoại.
Thẩm Minh Yến: "Anh vẫn đang chơi cùng bạn. Nếu muộn quá thì sẽ không quay về."
Thời gian gửi tin nhắn là nửa giờ trước.
Bàn tay thon dài đang cầm điện thoại của Giản Tang từ từ siết chặt lại, thậm chí trở nên trắng bệch. Hô hấp dồn dập trong giây lát. Sau đó cúi đầu xoa xoa giữa lông mày, trên mặt không có huyết sắc, ho nhẹ một tiếng.
Giấc ngủ của anh luôn rất tệ.
Anh từng phải dựa vào thuốc ngủ mới đi ngủ được. Nhưng sau khi kết hôn có chồng bầu bạn thì tốt hơn nhiều. Anh vốn tưởng rằng mình sẽ càng ngày càng tốt hơn, có bao nhiêu khao khát có một gia đình trọn vẹn, hoàn toàn rũ bỏ quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới.
Lấy gia đình và Thẩm Minh Yến làm trung tâm của cuộc đời mình, anh không muốn lặp lại sai lầm của mẹ nên đã nỗ lực làm việc, nỗ lực duy trì sinh hoạt gia đình.
Nhưng hiện tại, anh lại mất ngủ.
...
Giản Tang tìm thấy bức thư của dì Lý chưa được mở ra.
Cha ruột hơn mười năm không liên lạc, là một tồn tại mà anh luôn căm ghét. Vốn dĩ anh cho rằng cả đời này sẽ không còn quan hệ nữa. Nhưng sau khi đọc nội dung trên tờ giấy, anh đã trầm tư hồi lâu. Cuối cùng quyết định dựa trên thông tin liên lạc trên thư gọi một cuộc điện thoại. Bên kia là nước Mỹ, bây giờ chắc là ban ngày.
Cuộc gọi được kết nối không lâu sau đó.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam: "Xin chào?"
Giản Tang nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Là tôi."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, có chút kích động: "Tang Tang, thật sự là con sao! Cuối cùng con cũng liên lạc với ba rồi."
"Đừng dùng cái xưng hô đó với tôi." Khuôn mặt của Giản Tang hiện lên vẻ chán ghét, anh nói: "Ông không xứng."
Giản Vô Song là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới và là một nhạc sĩ có địa vị cao, nhưng giờ lại rất nhún nhường: "Tang Tang, ba biết con rất căm hận ba. Nhiều năm như vậy, ba vẫn luôn muốn bù đắp cho con. Nhưng con vẫn luôn lảng tránh ba. Sự việc của mẹ con, ba thật sự rất xin lỗi. Bà ấy mất rồi, ba sẽ dùng tất cả mọi thứ để bồi thường cho con."
Giản Tang không muốn nghe, liền đi thẳng vào vấn đề: "Có đúng là ông bị bệnh nan y không?"
Giản Vô Song sửng sốt, hồi đáp: "Là thật, mấy tháng trước đã xác nhận. Bác sĩ nói ba chỉ còn sống được nửa năm. Hiện tại, chỉ còn lại mấy tháng..."
Đôi mắt bình tĩnh của Giản Tang không gợn sóng, không có bất kỳ cảm xúc nào: "Ông xứng đáng."
Giản Vô Song cười nói: "Đây là báo ứng của ba."
"Nửa năm trước ba mới phát hiện, con của người vợ kia sinh ra, không phải con của ba." Giản Vô Song hít sâu một hơi: "Tang Tang, trên thế giới này, ba chỉ còn một người con. Tài sản của ba đều sẽ để lại cho con."
Giản Tang không chút do dự nói: "Tôi không cần."
Nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, đặc biệt là ở Mỹ còn sở hữu nhiều bất động sản, nhà máy rượu và công ty niêm yết. Tổng tài sản là một con số rất khổng lồ, nhưng điều đó vẫn không lay chuyển được Giản Tang.
Đã từng.
Vì tiền chữa bệnh cho mẹ, anh đã đứng cả đêm trước ngôi nhà hoa lệ đó trong ngày tuyết rơi dày đặc. Anh đứng ở đó lạnh đến đóng băng cũng không làm tan chảy trái tim của Giản Vô Song.
Giản Vô Song nói: "Tang Tang, dù con có muốn hay không ba cũng đã lập di chúc. Tài sản của ba tất cả đều dành cho con."
Trong mắt Giản Tang hiện lên một tia lạnh lùng, chậm rãi mở miệng: "Tôi ngại bẩn."
Giản Vô Song tựa hồ cũng bị kích thích: "Tang Tang, ba có trách nhiệm với chuyện giữa ba với mẹ con. Nhưng bản thân cô ta cũng có nhiều vấn đề. Cô ta cố chấp điên cuồng. Ba không thể cùng sinh hoạt với cô ta. Hai chúng ta vốn cũng không có tình cảm. Đều là do cha mẹ sắp đặt. Ba căn bản là không yêu cô ta!"
Tiếng hét và những lời quở trách cuồng loạn với mẹ qua điện thoại giống như một mũi kim đâm, khiến Giản Tang cảm thấy đau nhói.
Giản Vô Song tiếp tục nói: "Hôn nhân không có tình yêu sẽ không thể bền chặt. Ba đã nói sẽ cho cô ta tiền bồi thường rồi, là chính cô ta không cần. Từ trước đến nay ba cũng không nợ cô ta cái gì."
"Ba không hiểu. Nếu đã không hạnh phúc sao còn muốn tiếp tục một cuộc hôn nhân không có tình cảm như thế?" Giản Vô Song thở dài: "Dưa bở vốn không ngọt. Từng người sống riêng chẳng lẽ không tốt sao. Ba cũng muốn cho nhau một chút thể diện nhưng cô ta cứ phải làm loạn lên như thế. Cô ta thích ba không sai nhưng ba thật sự không thể chịu đựng nổi cái ham muốn kiểm soát của cô ta..."
"Bíp."
Điện thoại cúp máy.
Giản Tang cúp điện thoại, ném điện thoại lên bàn. Đau đớn khom lưng xuống cuộn tròn lại, chôn mặt vào lòng bàn tay.
Người trên ghế sô pha toàn thân run rẩy không cách nào khống chế. Hô hấp Giản Tang trở nên gấp gáp, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Nhưng lời nói của Giản Vô Song lại như khắc sâu vào trong đầu, lặp đi lặp lại.
...
"Ding dong."
Chuông cửa bên ngoài vang lên.
Giản Tang chậm rãi ngồi dậy, vội vàng lấy tay lau mặt, đứng dậy đi ra ngoài.
Tài xế đỡ Thẩm Minh Yến vào, có chút ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi anh Giản, muộn như thế rồi còn tới gõ cửa. Là do ngài Thẩm uống nhiều quá, vốn định ở lại khách sạn nghỉ ngơi nhưng ngài ấy lại bảo tôi nhất định phải trở về... "
Giản Tang đỡ lấy người: "Không sao cả. Ngài đã vất vả rồi."
Tài xế vội nói không sao, đóng cửa rời đi.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, Thẩm Minh Yến nồng nặc mùi rượu ngã gục trên sô pha, dựa vào người Giản Tang.
Giản Tang đẩy hắn, hất bàn tay đang muốn ôm lấy chính mình của hắn ra, đứng dậy nhặt áo khoác của Thẩm Minh Yến. Khi đang định treo lên thì đột nhiên dừng lại.
Trên cổ áo vest màu đen được in hằn một dấu son môi chói lọi như đang thị uy.
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Xin lỗi, tôi thấy có người hiểu lầm vì vậy tôi xin giải thích một chút.
Áo khoác của Thẩm Minh Yến đặt trên ghế sô pha cách đó không xa. Anh ta ở bên kia uống rượu tán gẫu với bạn bè, không mập mờ với người khác.
___________
Editor: Mọi người ơi sắp đến rồi.
Spoil một chút: 4 chương nữa sẽ ly hôn và chương 21 sẽ trọng sinh nha =))))