Chương 4
Hắn dán mặt mình vào mặt tôi, nhỏ giọng đe dọa: “Vậy thì đêm nay em ngủ một mình.”
???
Tôi ngay lập tức thỏa hiệp.
“Đúng đúng, em thích lắm!”
18
Quả nhiên không bao lâu sau, tôi từ bên ngoài nghe được tin Hoắc Thành Du từ chức chủ tịch tập đoàn, một mình tiếp quản dự án khu Tây Sơn.
Theo suy đoán của giới chuyên môn, Hoắc Thành Du đã dùng toàn bộ gia sản của mình để đầu tư vào dự án này.
Nhìn đến đây, tôi không khỏi nhắm mắt cảm thán.
Cuối cùng vẫn đi đến bước này.
Nhưng mà không sao cả, dù có mất đi tất cả thì Hoắc Thành Du vẫn còn tôi.
Tiền của tôi cũng đủ để chúng tôi có thể sống những ngày tháng giản dị, yên ổn.
Huống hồ tôi, bé con với Hoắc Thành Du cũng đâu phải là không gượng dậy nổi, ai khóc ai cười vẫn chưa biết được đâu.
Tối, lúc Hoắc Thành Du về đã gần mười một giờ.
Rửa mặt xong xuôi, cả người hắn mang theo hơi ẩm, nhẹ chân nhẹ tay leo lên giường, ôm tôi vào lòng.
Tôi xoay người đối mặt với hắn: “Liệu có thất bại không?”
Hắn càng ôm chặt tôi hơn: “Không bao giờ.”
Thôi, hắn vui là được.
Tôi vùi mình vào lòng hắn, vuốt ve cơ ngực săn chắc của hắn, yên lặng bổ sung một câu.
“Nếu không phá sản thì anh dành chút thời gian ra tập thể thao lại đi, sờ không còn tốt như trước nữa rồi.”
Hoắc Thành Du đẩy tôi ra, bình tĩnh nhìn tôi một lúc lâu, tức giận cười.
“Dư Chi Ý, lát nữa em đừng có khóc đấy.”
19
Tôi biết tin Hoắc Thành Du lời được từ dự án khu Tây Sơn hàng chục tỷ, thành công trở về vị trí chủ tịch tập đoàn Hoắc thị là từ miệng của Hoắc Yến.
Hắn thừa dịp bảo vệ không chú ý xông vào nhà, dí dao găm vào cổ tôi, hai mắt đỏ ngầu..
“Tại sao thằng khốn Hoắc Thành Du lúc nào cũng gặp may mắn như vậy hả? Rõ ràng tuổi tác không cách nhau bao nhiêu, chỉ vì hắn hơn tôi một thế hệ thôi mà được chiếm giữ vị trí cầm quyền của nhà họ Hoắc, rõ ràng khu Tây Sơn là một khu đất dỏm vậy mà hắn ta lại có thể đào ra được kim loại hiếm ở đó qua tay bán lại cho chính phủ, vừa có tiền vừa có được mối quan hệ, em nói xem tại sao hắn luôn may mắn như vậy hả?”
“Tại vì anh ấy có năng lực chứ gì nữa?”
Tôi thề là tôi không có ý định chọc tức kẻ đang có ý định bắt cóc, nhưng móa nó tôi không nhịn được, lỡ mồm.
Hoắc Yến quả nhiên điên lên, mũi dao ấn vào da trên cổ tôi để lại một đường máu.
Hắn hừ lạnh cười: “Năng lực? Làm người cầm quyền Hoắc thị, tôi kém hắn nhiều lắm à? Nếu không phải nhờ em thì hắn ta có thực sự được nắm quyền suôn sẻ như vậy không?”
Tôi oan uổng quá mà.
“Tôi chỉ là một người qua đường bình thường, liên quan gì tới tôi?”
“À, quên mất đầu óc em không được tốt lắm, nghe nói em bị rối loạn thần kinh, quên sạch chuyện mình là con gái nuôi của nhà họ Hoắc.
“Từ nhỏ em đã luôn nói thế giới này là một quyển tiểu thuyết, còn nói tôi là nam chính, Hoắc Thành Du là nhân vật phản diện, còn em là nữ chính
“Từ khi cha mẹ em qua đời, ông nội nhận em về nuôi, em đã dặn tôi rằng không được đến gần Hoắc Thành Du, hắn là người xấu.
“Nhưng mà tại sao em càng ngày càng thân với hắn hơn? Còn luôn miệng mắng tôi uổng cái thân phận nam chính, khinh thường làm bạn với tôi, chỉ vì tôi l ột d a một con mèo con thôi mà đến mức như vậy sao?
“Ngay sau khi trưởng thành, em được thừa hưởng di sản của cha mẹ là một lượng cổ phần của Hoắc thị. Khi tôi và hắn tranh chức cầm quyền của Hoắc thị, em đã không chút do dự lựa chọn hắn.
“Dư Chi Ý, em nên ch ết đi thì hơn”
Tôi nghe Hoắc Yến nói một hơi dài mà hoang mang, song cũng giải thích được nghi ngờ trong lòng tôi bấy lâu nay.
Cho nên tôi không phải là bia đỡ đạn mà là nữ chính của bộ truyện này, ngay cả nữ chính như tôi cũng không hài lòng với cốt truyện nên đã tự mình động tay thay đổi CP.
Không hổ là tôi, làm tốt lắm!
Tôi chán ghét nhìn Hoắc Yến điên cuồng trước mặt, nhớ tới Hoắc Thành Du lạnh lùng đoan trang của tôi, không khỏi vui mừng vì bản thân tinh mắt.
“Em còn dám phân tâm nữa? Phớt lờ tôi?”
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt xoẹt qua mấy người vệ sĩ đang chuẩn bị chạy tới giải cứu, bình tĩnh nói
“Đương nhiên —— Bởi vì anh còn gà lắm!”
Tôi dùng cùi chỏ thúc mạnh vào bụng hắn, vệ sĩ đã đến sát bên cạnh, lợi dụng lúc hắn cúi xuống vì đau đớn vội vàng kéo tôi ra khỏi phạm vi tấn công của hắn.
Cảnh sát không biết đến từ khi nào đá mạnh vào chân Hoắc Yến, sau đó ngay lập tức khống chế hắn, đẩy hắn ta vào xe cảnh sát.
Không lâu sau đó, Hoắc Thành Du mặt mày trắng bệch vội vàng đi tới, nhìn từ trên xuống dưới xong xác nhận không có việc gì mới ôm tôi vào lòng, sợ hãi nói: “May quá em không sao cả.”
Tôi vỗ nhẹ vào cánh tay hắn: “Em không sao, anh yên tâm.”
Vừa dứt lời, một cơn đau đột nhiên ập đến, đau đến mức tôi đứng còn không vững.
“Nhưng mà giờ…… có rồi, mau đưa em đi bệnh viện. Em đau sắp ngất rồi……”
Nói xong, tôi bất tỉnh nhân sự.
20
Tôi tỉnh lại lần nữa ở bệnh viện.
Hoắc Thành Du vừa thấy tôi mở mắt một cái là vội vàng gọi bác sĩ.
“Không sao cả, chỉ bị sốc tâm lý thôi, mấy ngày nay nghỉ ngơi trên giường là được.”
Nghe bác sĩ nói xong, Hoắc Thành Du mới thôi căng thẳng.
Chờ đến khi mọi người đều rời khỏi phòng hết, hắn mới ôm chặt lấy tôi.
“Là lỗi của anh, chỉ lo vạch trần hắn tham ô công quỹ, đút lót, nhận hối lộ mà quên mất không đề phòng hắn chó cùng rứt giậu đi tìm em, lần này anh nhất định khiến hắn phải ở trong đó hết đời”
Tôi tựa vào vai hắn, an ủi: “Không sao, nhưng mà em vẫn không hiểu tại sao hắn lại bảo em bị rối loạn thần kinh.”
Hoắc Thành Du xoa đầu tôi, thuận miệng nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, cứ cách một khoảng thời gian là trí nhớ của em lại hỗn loạn. Lúc em tỉnh táo có nói với anh rằng chờ đến khi cốt truyện kết thúc, em sẽ không còn bị rối loạn như thế này nữa.”
Tôi há hốc mồm.
“Hả?”
Hoắc Thành Du đút cho tôi một chút nước, nói: “Từ nhỏ em đã nói với anh rằng em là người xuyên từ thế giới khác đến, trước khi cốt truyện kết thúc bất cứ lúc nào em cũng có thể xảy ra tình trạng rối loạn trí nhớ và nhận sai thân phận của bản thân, bởi vì em không tuân theo cốt truyện. Sau đó hào hứng chạy tới xem phim thần tượng của nam nữ chính theo lời em, em đặc biệt thích xem Hoắc Yến với thư ký Lê Gia Gia của hắn. Em nói hai người họ là nam nữ chính.”
Tôi nín họng, tôi còn có chuyện này nữa à?
Tôi yên lặng nhìn Hoắc Thành Du đang bình tĩnh: “Anh không sợ à?”
Hoắc Thành Du hôn lên trán tôi, cười nói: “Sợ gì chứ? Chúng ta từ nhỏ đã quen nhau, còn yêu nhau nhiều năm nữa, huống chi dù em có nhầm lẫn bản thân với ai thì cũng là chính em, và lần nào em cũng yêu anh, thế là đủ rồi.”
Sau đó, ngả ngớn nói: “Ví dụ như lần nhập vai này, em không thích à?”
Tôi: “…… Cho nên lần đó ở khách sạn là anh cố ý tương kế tựu kế à?”
Hoắc Thành Du nghe vậy thì đỏ lỗ tai, ho khan một tiếng, thanh giọng nói.
“Ừm…… Anh cũng không uống nhiều lắm nhưng mà thấy em chơi vui vẻ như vậy nên mới không dám làm phiền em, ai ngờ em cũng tự uống, sau đó thì không kìm chế được…..”
Ngộ ha, cứ tưởng mình được ăn đậu hũ của người ta, ai dè đâu là người ta cố tình giả bộ ngủ, cuối cùng còn bị người ta ăn từ đầu đến đuôi, trong bụng còn dư ra một bé con nữa.
Tôi thẹn quá hóa giận, âm dương quái khí nói: “Vui ha, lúc trước anh nói cho tôi 100 triệu đòi bỏ mẹ lấy con cơ mà. Bây giờ anh hết phá sản rồi, đưa 100 triệu đây mau lên!”
Hắn thức thời ôm lấy tôi, quỳ xuống xin lỗi.
“Vợ ơi, anh sai rồi, tại lúc đó trong mắt em anh chỉ là một người xa lạ nên chỉ có thể dụ dỗ em bằng tiền thôi”
“Gọi linh tinh cái gì đấy, ai là vợ anh hả?”
“Em, mẹ của con anh, là vợ anh, là tình yêu duy nhất của anh.”
Hắn lại ấm ức nói tiếp: “Anh không biết đâu, em có tiền rồi cũng không được bỏ chồng bỏ con.”
Vừa nói vừa lấy đâu ra cái nhẫn, quỳ một gối xuống đất, nhân lúc tôi không đề phòng đeo luôn vào ngón áp út của tôi, tỏ tình với tôi.
“Rất lâu trước đây anh đã cầu hôn em một lần nhưng em nói muốn đợi đến khi cốt truyện kết thúc đã. Anh không biết cái gì gọi là cốt truyện, anh chỉ biết em từng nói khu Tây Sơn là điểm mấu chốt của cốt truyện, nếu như vậy anh sẽ không thua, đủ nỗ lực trời cao sẽ chiếu cố.
“Cho nên Chi Ý à, ở bên anh mãi nhé?”
Tôi im lặng một chút, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Dù em vẫn chưa khôi phục được ký ức, anh vẫn yêu em à?”
Hắn cười hết sức dịu dàng: “Không sao, có anh nhớ là đủ rồi.”
Tôi thong thả xoa nhẫn kim cương trên ngón tay, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Cuối cùng trong ánh mắt chờ mong của hắn, nhẹ giọng nói: “Được, em đồng ý.”
Bởi vì ở thế giới này.
Dù em có là nữ chính hay nữ phụ, trí nhớ của em có hỗn loạn hay không, ký ức trước đây của em có hay không.
Thì anh vẫn luôn đến bên cạnh em, yêu em.
May mắn biết bao khi gặp được anh.
???
Tôi ngay lập tức thỏa hiệp.
“Đúng đúng, em thích lắm!”
18
Quả nhiên không bao lâu sau, tôi từ bên ngoài nghe được tin Hoắc Thành Du từ chức chủ tịch tập đoàn, một mình tiếp quản dự án khu Tây Sơn.
Theo suy đoán của giới chuyên môn, Hoắc Thành Du đã dùng toàn bộ gia sản của mình để đầu tư vào dự án này.
Nhìn đến đây, tôi không khỏi nhắm mắt cảm thán.
Cuối cùng vẫn đi đến bước này.
Nhưng mà không sao cả, dù có mất đi tất cả thì Hoắc Thành Du vẫn còn tôi.
Tiền của tôi cũng đủ để chúng tôi có thể sống những ngày tháng giản dị, yên ổn.
Huống hồ tôi, bé con với Hoắc Thành Du cũng đâu phải là không gượng dậy nổi, ai khóc ai cười vẫn chưa biết được đâu.
Tối, lúc Hoắc Thành Du về đã gần mười một giờ.
Rửa mặt xong xuôi, cả người hắn mang theo hơi ẩm, nhẹ chân nhẹ tay leo lên giường, ôm tôi vào lòng.
Tôi xoay người đối mặt với hắn: “Liệu có thất bại không?”
Hắn càng ôm chặt tôi hơn: “Không bao giờ.”
Thôi, hắn vui là được.
Tôi vùi mình vào lòng hắn, vuốt ve cơ ngực săn chắc của hắn, yên lặng bổ sung một câu.
“Nếu không phá sản thì anh dành chút thời gian ra tập thể thao lại đi, sờ không còn tốt như trước nữa rồi.”
Hoắc Thành Du đẩy tôi ra, bình tĩnh nhìn tôi một lúc lâu, tức giận cười.
“Dư Chi Ý, lát nữa em đừng có khóc đấy.”
19
Tôi biết tin Hoắc Thành Du lời được từ dự án khu Tây Sơn hàng chục tỷ, thành công trở về vị trí chủ tịch tập đoàn Hoắc thị là từ miệng của Hoắc Yến.
Hắn thừa dịp bảo vệ không chú ý xông vào nhà, dí dao găm vào cổ tôi, hai mắt đỏ ngầu..
“Tại sao thằng khốn Hoắc Thành Du lúc nào cũng gặp may mắn như vậy hả? Rõ ràng tuổi tác không cách nhau bao nhiêu, chỉ vì hắn hơn tôi một thế hệ thôi mà được chiếm giữ vị trí cầm quyền của nhà họ Hoắc, rõ ràng khu Tây Sơn là một khu đất dỏm vậy mà hắn ta lại có thể đào ra được kim loại hiếm ở đó qua tay bán lại cho chính phủ, vừa có tiền vừa có được mối quan hệ, em nói xem tại sao hắn luôn may mắn như vậy hả?”
“Tại vì anh ấy có năng lực chứ gì nữa?”
Tôi thề là tôi không có ý định chọc tức kẻ đang có ý định bắt cóc, nhưng móa nó tôi không nhịn được, lỡ mồm.
Hoắc Yến quả nhiên điên lên, mũi dao ấn vào da trên cổ tôi để lại một đường máu.
Hắn hừ lạnh cười: “Năng lực? Làm người cầm quyền Hoắc thị, tôi kém hắn nhiều lắm à? Nếu không phải nhờ em thì hắn ta có thực sự được nắm quyền suôn sẻ như vậy không?”
Tôi oan uổng quá mà.
“Tôi chỉ là một người qua đường bình thường, liên quan gì tới tôi?”
“À, quên mất đầu óc em không được tốt lắm, nghe nói em bị rối loạn thần kinh, quên sạch chuyện mình là con gái nuôi của nhà họ Hoắc.
“Từ nhỏ em đã luôn nói thế giới này là một quyển tiểu thuyết, còn nói tôi là nam chính, Hoắc Thành Du là nhân vật phản diện, còn em là nữ chính
“Từ khi cha mẹ em qua đời, ông nội nhận em về nuôi, em đã dặn tôi rằng không được đến gần Hoắc Thành Du, hắn là người xấu.
“Nhưng mà tại sao em càng ngày càng thân với hắn hơn? Còn luôn miệng mắng tôi uổng cái thân phận nam chính, khinh thường làm bạn với tôi, chỉ vì tôi l ột d a một con mèo con thôi mà đến mức như vậy sao?
“Ngay sau khi trưởng thành, em được thừa hưởng di sản của cha mẹ là một lượng cổ phần của Hoắc thị. Khi tôi và hắn tranh chức cầm quyền của Hoắc thị, em đã không chút do dự lựa chọn hắn.
“Dư Chi Ý, em nên ch ết đi thì hơn”
Tôi nghe Hoắc Yến nói một hơi dài mà hoang mang, song cũng giải thích được nghi ngờ trong lòng tôi bấy lâu nay.
Cho nên tôi không phải là bia đỡ đạn mà là nữ chính của bộ truyện này, ngay cả nữ chính như tôi cũng không hài lòng với cốt truyện nên đã tự mình động tay thay đổi CP.
Không hổ là tôi, làm tốt lắm!
Tôi chán ghét nhìn Hoắc Yến điên cuồng trước mặt, nhớ tới Hoắc Thành Du lạnh lùng đoan trang của tôi, không khỏi vui mừng vì bản thân tinh mắt.
“Em còn dám phân tâm nữa? Phớt lờ tôi?”
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt xoẹt qua mấy người vệ sĩ đang chuẩn bị chạy tới giải cứu, bình tĩnh nói
“Đương nhiên —— Bởi vì anh còn gà lắm!”
Tôi dùng cùi chỏ thúc mạnh vào bụng hắn, vệ sĩ đã đến sát bên cạnh, lợi dụng lúc hắn cúi xuống vì đau đớn vội vàng kéo tôi ra khỏi phạm vi tấn công của hắn.
Cảnh sát không biết đến từ khi nào đá mạnh vào chân Hoắc Yến, sau đó ngay lập tức khống chế hắn, đẩy hắn ta vào xe cảnh sát.
Không lâu sau đó, Hoắc Thành Du mặt mày trắng bệch vội vàng đi tới, nhìn từ trên xuống dưới xong xác nhận không có việc gì mới ôm tôi vào lòng, sợ hãi nói: “May quá em không sao cả.”
Tôi vỗ nhẹ vào cánh tay hắn: “Em không sao, anh yên tâm.”
Vừa dứt lời, một cơn đau đột nhiên ập đến, đau đến mức tôi đứng còn không vững.
“Nhưng mà giờ…… có rồi, mau đưa em đi bệnh viện. Em đau sắp ngất rồi……”
Nói xong, tôi bất tỉnh nhân sự.
20
Tôi tỉnh lại lần nữa ở bệnh viện.
Hoắc Thành Du vừa thấy tôi mở mắt một cái là vội vàng gọi bác sĩ.
“Không sao cả, chỉ bị sốc tâm lý thôi, mấy ngày nay nghỉ ngơi trên giường là được.”
Nghe bác sĩ nói xong, Hoắc Thành Du mới thôi căng thẳng.
Chờ đến khi mọi người đều rời khỏi phòng hết, hắn mới ôm chặt lấy tôi.
“Là lỗi của anh, chỉ lo vạch trần hắn tham ô công quỹ, đút lót, nhận hối lộ mà quên mất không đề phòng hắn chó cùng rứt giậu đi tìm em, lần này anh nhất định khiến hắn phải ở trong đó hết đời”
Tôi tựa vào vai hắn, an ủi: “Không sao, nhưng mà em vẫn không hiểu tại sao hắn lại bảo em bị rối loạn thần kinh.”
Hoắc Thành Du xoa đầu tôi, thuận miệng nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, cứ cách một khoảng thời gian là trí nhớ của em lại hỗn loạn. Lúc em tỉnh táo có nói với anh rằng chờ đến khi cốt truyện kết thúc, em sẽ không còn bị rối loạn như thế này nữa.”
Tôi há hốc mồm.
“Hả?”
Hoắc Thành Du đút cho tôi một chút nước, nói: “Từ nhỏ em đã nói với anh rằng em là người xuyên từ thế giới khác đến, trước khi cốt truyện kết thúc bất cứ lúc nào em cũng có thể xảy ra tình trạng rối loạn trí nhớ và nhận sai thân phận của bản thân, bởi vì em không tuân theo cốt truyện. Sau đó hào hứng chạy tới xem phim thần tượng của nam nữ chính theo lời em, em đặc biệt thích xem Hoắc Yến với thư ký Lê Gia Gia của hắn. Em nói hai người họ là nam nữ chính.”
Tôi nín họng, tôi còn có chuyện này nữa à?
Tôi yên lặng nhìn Hoắc Thành Du đang bình tĩnh: “Anh không sợ à?”
Hoắc Thành Du hôn lên trán tôi, cười nói: “Sợ gì chứ? Chúng ta từ nhỏ đã quen nhau, còn yêu nhau nhiều năm nữa, huống chi dù em có nhầm lẫn bản thân với ai thì cũng là chính em, và lần nào em cũng yêu anh, thế là đủ rồi.”
Sau đó, ngả ngớn nói: “Ví dụ như lần nhập vai này, em không thích à?”
Tôi: “…… Cho nên lần đó ở khách sạn là anh cố ý tương kế tựu kế à?”
Hoắc Thành Du nghe vậy thì đỏ lỗ tai, ho khan một tiếng, thanh giọng nói.
“Ừm…… Anh cũng không uống nhiều lắm nhưng mà thấy em chơi vui vẻ như vậy nên mới không dám làm phiền em, ai ngờ em cũng tự uống, sau đó thì không kìm chế được…..”
Ngộ ha, cứ tưởng mình được ăn đậu hũ của người ta, ai dè đâu là người ta cố tình giả bộ ngủ, cuối cùng còn bị người ta ăn từ đầu đến đuôi, trong bụng còn dư ra một bé con nữa.
Tôi thẹn quá hóa giận, âm dương quái khí nói: “Vui ha, lúc trước anh nói cho tôi 100 triệu đòi bỏ mẹ lấy con cơ mà. Bây giờ anh hết phá sản rồi, đưa 100 triệu đây mau lên!”
Hắn thức thời ôm lấy tôi, quỳ xuống xin lỗi.
“Vợ ơi, anh sai rồi, tại lúc đó trong mắt em anh chỉ là một người xa lạ nên chỉ có thể dụ dỗ em bằng tiền thôi”
“Gọi linh tinh cái gì đấy, ai là vợ anh hả?”
“Em, mẹ của con anh, là vợ anh, là tình yêu duy nhất của anh.”
Hắn lại ấm ức nói tiếp: “Anh không biết đâu, em có tiền rồi cũng không được bỏ chồng bỏ con.”
Vừa nói vừa lấy đâu ra cái nhẫn, quỳ một gối xuống đất, nhân lúc tôi không đề phòng đeo luôn vào ngón áp út của tôi, tỏ tình với tôi.
“Rất lâu trước đây anh đã cầu hôn em một lần nhưng em nói muốn đợi đến khi cốt truyện kết thúc đã. Anh không biết cái gì gọi là cốt truyện, anh chỉ biết em từng nói khu Tây Sơn là điểm mấu chốt của cốt truyện, nếu như vậy anh sẽ không thua, đủ nỗ lực trời cao sẽ chiếu cố.
“Cho nên Chi Ý à, ở bên anh mãi nhé?”
Tôi im lặng một chút, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Dù em vẫn chưa khôi phục được ký ức, anh vẫn yêu em à?”
Hắn cười hết sức dịu dàng: “Không sao, có anh nhớ là đủ rồi.”
Tôi thong thả xoa nhẫn kim cương trên ngón tay, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Cuối cùng trong ánh mắt chờ mong của hắn, nhẹ giọng nói: “Được, em đồng ý.”
Bởi vì ở thế giới này.
Dù em có là nữ chính hay nữ phụ, trí nhớ của em có hỗn loạn hay không, ký ức trước đây của em có hay không.
Thì anh vẫn luôn đến bên cạnh em, yêu em.
May mắn biết bao khi gặp được anh.