Chương 13
Editor: Qing Yun
Trường học cho học sinh nghỉ ngơi sau khi cuộc thi cuối kỳ kết thúc. Mắt và chân của Iwanaga Kotoko cần phải phúc tra thường xuyên, chạy qua chạy lại bệnh viện thì quá phiền toái, cô bèn ở lại bệnh viện, mời gia sư đến tiếp tục học tập.
Trong lúc chữa trị, cô còn có thể nói chuyện với y tá.
"Vẫn còn học à? Hôm nay Kotoko cũng rất cố gắng."
"Đương nhiên." Cô ngồi trên giường, lắc lư hai chân: "Sang tháng một năm sau là phải đi học lại, chờ đi Yokohama là có thể yêu đương gần rồi!"
"Hả? Cuối cùng cũng tìm được rồi sao, thật tốt quá."
Iwanaga Kotoko đột nhiên trở nên uể oải.
"Xem ra trước kia em tỏ tình thất bại, anh ấy không có ấn tượng gì với em nên mới không đến thăm em. Lần này khó khăn lắm mới tìm được... Chị biết không, anh ấy thế mà lại muốn ném đồ em tặng đi!"
"Ôi, vậy thì quá đáng quá rồi!"
Đúng vậy đúng vậy, nói đúng lắm!
"Xa nhau lâu như vậy cũng không gửi cho em được một cái tin nhắn..."
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận một khả năng — Dazai-san căn bản không chú ý đến cô chút nào hết.
Haizz.
Đại khái là nhìn thấy cô tủi thân, y tá vắt hết óc an ủi cô.
"Không sao đâu tiểu thư Iwanaga, có thể gần đây cậu ấy bận quá, hoặc là quên mất cách liên lạc với em nên vẫn chờ em liên lạc đến, hoặc cũng có thể là..."
"Còn có thể là đã chết."
Iwanaga Kotoko nghiêm mặt.
"A... Hả???"
"Tuy rằng quả thật rất quá đáng, nhưng không cần rủa cậu ấy thế chứ..."
Iwanaga Kotoko cười khúc khích.
"Chị hiểu lầm."
"Không phải nguyền rủa, tự sát là sở thích của anh ấy, với anh ấy mà nói, cái chết còn là giải thoát ấy."
Cô rũ mắt, dùng âm lượng chỉ mình nghe được lẩm bẩm nói: "Chỉ là... Nếu chuyện này thật sự xảy ra, em sẽ rất khổ sở."
Dù sao cũng là bạn trai (tương lai) của mình mà.
"Lại nói tiếp, gần đây bọn chị cũng tiếp nhận một bệnh nhân phiền toái như vậy."
Y tá nhớ lại: "Ngày đó cậu ta lại đi trộn thuốc tăng huyết áp là tụt huyết áp lại với nhau để uống, nếu không phải phát hiện kịp thời thì chỉ sợ... Cũng không biết cậu ta mở tủ thuốc ra bằng cách nào nữa."
Iwanaga Kotoko ôm tay, gật đầu đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
"Bạn trai em cũng vậy! Hôm em ở lại nhà anh ấy, em đã phát hiện ra một rương thuốc ngủ, một rương! Cũng không biết anh ấy làm thế nào. Em ném đi, anh ấy còn giận dỗi em một hồi."
"Có lần người bệnh kia còn chạy đến đài phun nước trong viện hòng nhảy xuống tự tử, làm một bệnh nhân bị bệnh tim sợ hãi suýt chút nữa là qua đời luôn."
"Lúc em tìm được bạn trai, anh ấy mới được người ta vớt lên từ vịnh Tokyo."
"Cậu ta còn thắt cổ ở cửa bệnh viện của bọn chị, người ta cứ tưởng là làm loạn gì cơ, phóng viên kéo nhau tới xem!"
"Ngày đó em và anh ấy ra ngoài ăn, anh ấy còn đu lên xà nhà cơ, hại chủ quán báo cả cảnh sát... A?"
Hai người đồng thời sửng sốt.
"Người chúng ta nói..."
"Là cùng một người?"
"Á, đã muộn thế này rồi." Y tá nhìn đồng hồ, vội vàng cầm hộp thuốc lên: "Tiếp theo là thời gian hoạt động tự do của Kotoko, ngày mai vào khoảng thời gian này chị sẽ đến kiểm tra cho em."
"Nhìn các chị rất bận rộn nhỉ." Iwanaga Kotoko nghiêng đầu: "Sao không thông báo tuyển thêm nhân viên vậy?"
Vẻ mặt y tá trở nên nặng nề.
"Chuyện này..."
Cô ấy rối rắm một lát, sau đó nhìn quanh, đóng cửa lại, đi đến trước mặt Iwanaga Kotoko.
"Thật ra bệnh viện này từng xảy ra chuyện cực kỳ đáng sợ, cho nên mãi vẫn không tuyển được người."
Cô ấy nói cực nhỏ.
"Là chuyện gì vậy ạ?"
"Cái này..."
Ý tá còn đang rối rắm, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, vệ sĩ ngoài cửa có chuyện muốn thông báo.
"Tiểu thư Iwanaga, gia sư đến rồi."
"Á."
Y như giật mình tỉnh mộng: "Đã đến giờ, chị đi trước."
Ánh mắt Iwanaga Kotoko trở nên thâm sâu.
Xem ra có ẩn tình nha.
Bởi vì có tâm sự, Iwanaga Kotoko hiếm được một lần phối hợp với gia sư, chẳng mấy chốc đã học xong chương trình học ngày hôm đó.
Sau khi trong phòng không còn ai, cô xụ mặt, nói với đám yêu quái trong phòng mà chỉ mình cô mới có thể nhìn thấy: "Tại sao không nói cho ta?"
Các yêu quái đùn đẩy nhau, một con xui xẻo bị đẩy ra ngoài.
"Cái này còn không phải không hy vọng công chúa tiếp xúc với cậu ta sao, tên kia có gì tốt. Còn cố ý chạy đến bệnh viện với công chúa... Là cố ý chứ gì!"
Cố ý?
Nếu là cố ý thì tốt rồi, chứng tỏ ít nhất Dazai-san cũng có chút tâm tư với mình.
Vì lập công chuộc tội, các yêu quái đành bay đi tìm kiếm tin tức với tâm trạng rất không tình nguyện.
Iwanaga Kotoko sửa sang lại tin tức nhận được như sau:
Dazai-san đến Tokyo đi công tác, đấu một trận với bên địch. Vết thương không phải cho chiến đấu để lại mà là sau khi chiến đấu, cậu đi đua xe, đua luôn xuống vực, xe báo hỏng, người thì nhặt về được mộ cái mạng, bệnh tình yêu cầu phẫu thuật khẩn cấp, không kịp về Yokohama, lúc này mới nằm viện ở Tokyo.
Dazai-san lại bị thương rồi... Từ từ, Iwanaga Kotoko, mày quan tâm anh ấy làm gì, đừng quên lần trước anh ấy đã nói cái gì, hừ.
Nghe nói xe là của Chuuya-kun.
Châm nến thay Chuuya-kun.
Ngoài cửa phòng bệnh của Dazai Osamu có hai cấp dưới đứng gác, người bình thường không được tới gần, ngay cả nhân viên y tế muốn vào cũng phải kiểm tra toàn thân rồi mới được vào.
Đối với cô mà nói, cái này không thành vấn đề, cô có thể để yêu quái dẫn dắt rời sự chú ý sau đó đi vào. Nhưng như vậy thì khá low, cách tốt nhất là vờ như ngẫu nhiên gặp được.
Đúng, không phải là cố ý tới gặp anh, chỉ là ngẫu nhiên gặp được mà thôi.
*
Quầy trực y tá.
Thiếu niên một tay bó thạch cao, một tay khác chống lên bàn, cậu khoác một chiếc áo khoác đen dài khiến cả người càng trở nên thành thục chín chắn hơn.
Cậu đang nói chuyện câu được câu không với y tá trực ban, tươi cười nho nhã, ánh mắt dịu dàng trống rỗng.
Ban đầu các y tá còn rung động không thôi, có trai đẹp nói chuyện cùng cũng coi như tăng thêm thú vui cho ca trực buồn tẻ, nhưng mà sau đó...
"Tiểu thư xinh đẹp mỹ lệ, có thể nhờ cô dùng đôi tay ngọc này bóp chết tôi không?"
"Mong cậu đừng nói loại lời này nữa."
Khóe miệng y tá run rẩy, liều mạng muốn rút tay ra.
Bọn họ là cứu người chứ không phải hại người đâu.
Iwanaga Kotoko đi tới vào đúng lúc này.
Bệnh viện không nhiều người, tiếng gậy gõ xuống sàn thanh thúy vang lên.
"Vậy có thế nhờ tiểu thư xinh đẹp này cho tôi một lọ thuốc ngủ không, để cho người chịu đủ nỗi khổ tương tư là tôi..."
Iwanaga Kotoko nhìn Dazai Osamu vừa nói vừa nhìn về phía mình, rõ ràng cậu đã hơi giật mình, giọng nói cũng nhỏ xuống, bên mắt không bị băng vải che lại hơi trợn to lên.
"Tiểu thư... Iwanaga?"
Cô cũng nhìn thấy Dazai Osamu rụt tay lại, nhưng cô không để ý hành động này của cậu.
Iwanaga Kotoko vẫn duy trì nụ cười đoan trang khéo léo.
"Dazai-san, đã lâu không gặp."
Sau đó cô đi qua Dazai Osamu... Đúng vậy, đi qua.
Hiện tại cô thay đổi chiến thuật, sẽ không làm loại chuyện như vừa gặp mặt đã dán lên nữa!
Đi được mấy bước, Iwanaga Kotoko nhìn thấy một thiếu niên do yêu quái hóa thành ôm hoa hồng đi đến trước mặt mình. Ở trong mắt cô người này là yêu quái, ở trong mắt người thường lại là thanh niên anh tuấn.
"Tiểu thư Iwanaga, cuối cùng cũng tìm được cô!"
"Tôi thích cô rất nhiều năm, hy vọng cô có thể đồng ý ở bên tôi!"
Iwanaga Kotoko lập tức hiểu rõ, các yêu quái muốn lấy lại khí thế được một lần trước mặt Dazai Osamu.
Cô dở khóc dở cười.
Này này, ngày thường chúng mày xem phim cẩu huyết gì thế, thật cho rằng Dazai sẽ phối hợp biểu diễn với chúng mày à.
Nhưng dù sao cũng là vì cô, thiện ý là phải tiếp nhận.
Iwanaga Kotoko nhận hoa: "Tôi sẽ suy xét, cảm ơn cậu thích."
Cô đáp lại bằng một câu trả lời tiêu chuẩn.
"Tôi đưa cô về phòng nhé."
"Vâng."
Tuy rằng có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú nhìn mình, nhưng Iwanaga Kotoko cố tình không quay đầu lại, rời đi cùng thiếu niên nọ.
Các y tá tò mò nhìn theo.
"Đây là lần thứ mấy trong tháng rồi?"
"Không hổ là Kotoko."
"Nghe nói đều là học sinh ở trường theo đuổi đến đây, ở trường Kotoko rất được hoan nghênh, nói thế nào cũng là người xinh đẹp, giống như búp bê ý, lại còn giàu nữa."
Dazai Osamu không nói một lời mà bỏ đi luôn.
Các y tá ở lại ngẩn người không hiểu ra sao.
"A... Hôm nay Dazai-kun kỳ lạ vậy, không phải ngày thường đều ở lại đây hơn nửa ngày mới chịu đi à."
"Đúng thế."
*
Đã ba ngày trôi qua kể từ sau ngày ngẫu nhiên gặp được Dazai, ngoài việc để yêu quái báo lại chút tình hình của Dazai Osamu, cuộc sống của Iwanaga Kotoko vẫn bình thường không có gì thay đổi.
Dù sao Dazai-san còn phải ở lại bệnh viện một thai tháng, cô tạm thời án binh bất động trước, nếu thật sự nhịn không được nữa thì... Nói sau!
Mấy yêu quái cô bị sắp xếp đi điều tra chuyện của bệnh viện, dáng vẻ muốn nói lại thôi của y tá hôm đó làm cô khá để ý, lúc sau hỏi lại thì nói thế nào cũng không chịu nói nữa.
Hôm nay gia sư cũng đến dạy thêm đúng giờ.
Cậu ngồi xuống bàn, lấy sách giáo khoa từ cặp ra, tầm mắt dừng trên bó hoa hồng ở trên đầu giường vài giây.
"Bạn trai tặng?"
"Không phải."
"A? Vậy xem ra là người theo đuổi." Cậu cười nói: "Sao không thấy cậu ta."
"Bình thường cậu ấy tương đối bận."
Gia sư cười, đề tài dời khỏi chuyện bạn trai.
"Vậy tiểu thư Iwanaga, chúng ta bắt đầu học. Theo tiến độ, hôm nay cần ôn tập hàm số lượng giác."
Hàm số lượng giác?
"Không phải hôm nay học quy tắc Hospital sao?"
Gia sư hơi ngây ra.
"Tiểu thư Iwanaga đang nói đùa với tôi à, quy tắc Hospital là chương trình học của đại học."
Ừ... Bình thường quả thật phản ứng như thế này.
"Nhưng hôm qua thầy đã đồng ý mà." Iwanaga Kotoko nghiêng đầu: "Thầy quên ạ?"
"A... A, đúng!"
Gia sư vỗ trán.
"Xem trí nhớ của tôi này. Được rồi tiểu thư Iwanaga, chúng ta bắt đầu học quy tắc Hospital thôi?"
Cậu tìm kiếm nửa ngày cũng không tìm được bài giảng liên quan.
Iwanaga Kotoko lẳng lặng tình động tác của cậu: "Cho nên, còn muốn chơi tới khi nào nữa, Dazai-san?"
Gia sư sửng sốt.
Cậu thấp giọng cười rộ lên. Sau khi bình ổn lại, cậu nói: "Qủa nhiên không thể sắm vai nhân vật không quan thuộc được, quá nhiều sơ hở."
Cậu gỡ kính xuống, chà lau lớp ngụy trang trên mặt.
"Vệ sĩ của tiểu thư Iwanaga thật nghiêm. Muốn đổi hai tên vô dụng kia của tôi đi quá... Cô phát hiện từ khi nào vậy?"
"Dazai-san căn bản không tính toán diễn nghiêm túc đúng chứ."
"Cho nên vừa rồi mới gài bẫy tôi nói sai." Dazai Osamu phân tích: "Cô không học quy tắc Hospital gì cả."
"Không, gia sư này là giảng viên đại học, tôi từng hỏi cái này với thầy rồi."
"Đó là yêu quái nói cho cô?"
"Yêu quái cũng không có khả năng theo dõi anh ở mọi lúc mọi nơi."
Nếu là yêu quái ở thế giới này thì còn có khả năng. Đám yêu quái này là cô mang từ trong trò chơi ra, số lượng có hạn.
Dazai Osamu tò mò.
"Vậy sao cô lại biết là tôi?"
"Cái này là bí mật." Iwanaga Kotoko nói: "Dazai-san, không có việc gì thì mong anh về đi, anh đã làm em chậm trễ mười phút rồi, thời gian của em rất quý giá."
Dazai Osamu nhìn sang, cậu rất muốn châm chọc cô một câu — lúc ngày nào cô cũng chạy tới thùng hàng của tôi cũng không thấy cô quý trọng thời gian.
"Thật lạnh nhạt đó Kotoko."
Kotoko?
Anh đột nhiên thân mật quá rồi đấy.
"Vì kẻ hèn học tập mà muốn đuổi tôi đi sao." Biểu cảm của cậu càng trở nên ngây thơ hơn.
Đậu má, người này còn làm nũng nữa.
"Cái gì gọi là kẻ hèn học tập, đây chính là việc lớn của đời người đó!" Iwanaga Kotoko nghiêm chính nói.
"Rốt cuộc tôi muốn thi vào trường đại học có người quan trọng ở đó mà."
Cô thẹn thùng ôm mặt.
Xuất phát từ tâm lý vi diệu nào đó, cô cố ý không nói cho Dazai Osamu rằng nơi mình muốn đến chính là Yokohama.
Dazai-san cố ý đến phòng mình làm gì, cũng không giống có việc, chẳng lẽ...
Không không.
Iwanaga Kotoko thầm cảnh báo chính mình: Theo đuổi Dazai Osamu không thể ôm kỳ vọng được đáp lại, nếu không hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
"Dazai-san à, vừa lúc anh đến rồi, em có chuyện muốn nói với anh."
Iwanaga Kotoko liếc nhìn Dazai Osamu, đối phương khẽ mỉm cười, làm bộ chăm chú lắng nghe.
"Trong khoảng thời gian ở bệnh viện này, em tính toán theo đuổi anh một lần cuối cùng. Nếu không thành công, em sẽ từ bỏ."
Em cũng có tự tôn được không.
Khoảnh khắc giọng nói rơi xuống, Iwanaga Kotoko cảm giác không khí đông cứng lại vài giây.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt Dazai Osamu thì lại không thấy có gì thay đổi.
"Chiêu lạt mềm buộc chặt này không có tác dụng với tôi đâu Kotoko."
Đã bị nhìn ra rồi sao.
"Không, không phải lạt mềm buộc chặt."
Sắc mặt Iwanaga Kotoko không thay đổi, vì để bày tỏ mình nghiêm túc, cô còn nhìn thẳng vào mắt Dazai Osamu. Dù sao cô từng làm không ít chuyện lừa dối yêu quái và con người, bây giờ cũng không có áp lực tâm lý gì cả.
"... Em nói thật."
Trường học cho học sinh nghỉ ngơi sau khi cuộc thi cuối kỳ kết thúc. Mắt và chân của Iwanaga Kotoko cần phải phúc tra thường xuyên, chạy qua chạy lại bệnh viện thì quá phiền toái, cô bèn ở lại bệnh viện, mời gia sư đến tiếp tục học tập.
Trong lúc chữa trị, cô còn có thể nói chuyện với y tá.
"Vẫn còn học à? Hôm nay Kotoko cũng rất cố gắng."
"Đương nhiên." Cô ngồi trên giường, lắc lư hai chân: "Sang tháng một năm sau là phải đi học lại, chờ đi Yokohama là có thể yêu đương gần rồi!"
"Hả? Cuối cùng cũng tìm được rồi sao, thật tốt quá."
Iwanaga Kotoko đột nhiên trở nên uể oải.
"Xem ra trước kia em tỏ tình thất bại, anh ấy không có ấn tượng gì với em nên mới không đến thăm em. Lần này khó khăn lắm mới tìm được... Chị biết không, anh ấy thế mà lại muốn ném đồ em tặng đi!"
"Ôi, vậy thì quá đáng quá rồi!"
Đúng vậy đúng vậy, nói đúng lắm!
"Xa nhau lâu như vậy cũng không gửi cho em được một cái tin nhắn..."
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận một khả năng — Dazai-san căn bản không chú ý đến cô chút nào hết.
Haizz.
Đại khái là nhìn thấy cô tủi thân, y tá vắt hết óc an ủi cô.
"Không sao đâu tiểu thư Iwanaga, có thể gần đây cậu ấy bận quá, hoặc là quên mất cách liên lạc với em nên vẫn chờ em liên lạc đến, hoặc cũng có thể là..."
"Còn có thể là đã chết."
Iwanaga Kotoko nghiêm mặt.
"A... Hả???"
"Tuy rằng quả thật rất quá đáng, nhưng không cần rủa cậu ấy thế chứ..."
Iwanaga Kotoko cười khúc khích.
"Chị hiểu lầm."
"Không phải nguyền rủa, tự sát là sở thích của anh ấy, với anh ấy mà nói, cái chết còn là giải thoát ấy."
Cô rũ mắt, dùng âm lượng chỉ mình nghe được lẩm bẩm nói: "Chỉ là... Nếu chuyện này thật sự xảy ra, em sẽ rất khổ sở."
Dù sao cũng là bạn trai (tương lai) của mình mà.
"Lại nói tiếp, gần đây bọn chị cũng tiếp nhận một bệnh nhân phiền toái như vậy."
Y tá nhớ lại: "Ngày đó cậu ta lại đi trộn thuốc tăng huyết áp là tụt huyết áp lại với nhau để uống, nếu không phải phát hiện kịp thời thì chỉ sợ... Cũng không biết cậu ta mở tủ thuốc ra bằng cách nào nữa."
Iwanaga Kotoko ôm tay, gật đầu đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
"Bạn trai em cũng vậy! Hôm em ở lại nhà anh ấy, em đã phát hiện ra một rương thuốc ngủ, một rương! Cũng không biết anh ấy làm thế nào. Em ném đi, anh ấy còn giận dỗi em một hồi."
"Có lần người bệnh kia còn chạy đến đài phun nước trong viện hòng nhảy xuống tự tử, làm một bệnh nhân bị bệnh tim sợ hãi suýt chút nữa là qua đời luôn."
"Lúc em tìm được bạn trai, anh ấy mới được người ta vớt lên từ vịnh Tokyo."
"Cậu ta còn thắt cổ ở cửa bệnh viện của bọn chị, người ta cứ tưởng là làm loạn gì cơ, phóng viên kéo nhau tới xem!"
"Ngày đó em và anh ấy ra ngoài ăn, anh ấy còn đu lên xà nhà cơ, hại chủ quán báo cả cảnh sát... A?"
Hai người đồng thời sửng sốt.
"Người chúng ta nói..."
"Là cùng một người?"
"Á, đã muộn thế này rồi." Y tá nhìn đồng hồ, vội vàng cầm hộp thuốc lên: "Tiếp theo là thời gian hoạt động tự do của Kotoko, ngày mai vào khoảng thời gian này chị sẽ đến kiểm tra cho em."
"Nhìn các chị rất bận rộn nhỉ." Iwanaga Kotoko nghiêng đầu: "Sao không thông báo tuyển thêm nhân viên vậy?"
Vẻ mặt y tá trở nên nặng nề.
"Chuyện này..."
Cô ấy rối rắm một lát, sau đó nhìn quanh, đóng cửa lại, đi đến trước mặt Iwanaga Kotoko.
"Thật ra bệnh viện này từng xảy ra chuyện cực kỳ đáng sợ, cho nên mãi vẫn không tuyển được người."
Cô ấy nói cực nhỏ.
"Là chuyện gì vậy ạ?"
"Cái này..."
Ý tá còn đang rối rắm, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, vệ sĩ ngoài cửa có chuyện muốn thông báo.
"Tiểu thư Iwanaga, gia sư đến rồi."
"Á."
Y như giật mình tỉnh mộng: "Đã đến giờ, chị đi trước."
Ánh mắt Iwanaga Kotoko trở nên thâm sâu.
Xem ra có ẩn tình nha.
Bởi vì có tâm sự, Iwanaga Kotoko hiếm được một lần phối hợp với gia sư, chẳng mấy chốc đã học xong chương trình học ngày hôm đó.
Sau khi trong phòng không còn ai, cô xụ mặt, nói với đám yêu quái trong phòng mà chỉ mình cô mới có thể nhìn thấy: "Tại sao không nói cho ta?"
Các yêu quái đùn đẩy nhau, một con xui xẻo bị đẩy ra ngoài.
"Cái này còn không phải không hy vọng công chúa tiếp xúc với cậu ta sao, tên kia có gì tốt. Còn cố ý chạy đến bệnh viện với công chúa... Là cố ý chứ gì!"
Cố ý?
Nếu là cố ý thì tốt rồi, chứng tỏ ít nhất Dazai-san cũng có chút tâm tư với mình.
Vì lập công chuộc tội, các yêu quái đành bay đi tìm kiếm tin tức với tâm trạng rất không tình nguyện.
Iwanaga Kotoko sửa sang lại tin tức nhận được như sau:
Dazai-san đến Tokyo đi công tác, đấu một trận với bên địch. Vết thương không phải cho chiến đấu để lại mà là sau khi chiến đấu, cậu đi đua xe, đua luôn xuống vực, xe báo hỏng, người thì nhặt về được mộ cái mạng, bệnh tình yêu cầu phẫu thuật khẩn cấp, không kịp về Yokohama, lúc này mới nằm viện ở Tokyo.
Dazai-san lại bị thương rồi... Từ từ, Iwanaga Kotoko, mày quan tâm anh ấy làm gì, đừng quên lần trước anh ấy đã nói cái gì, hừ.
Nghe nói xe là của Chuuya-kun.
Châm nến thay Chuuya-kun.
Ngoài cửa phòng bệnh của Dazai Osamu có hai cấp dưới đứng gác, người bình thường không được tới gần, ngay cả nhân viên y tế muốn vào cũng phải kiểm tra toàn thân rồi mới được vào.
Đối với cô mà nói, cái này không thành vấn đề, cô có thể để yêu quái dẫn dắt rời sự chú ý sau đó đi vào. Nhưng như vậy thì khá low, cách tốt nhất là vờ như ngẫu nhiên gặp được.
Đúng, không phải là cố ý tới gặp anh, chỉ là ngẫu nhiên gặp được mà thôi.
*
Quầy trực y tá.
Thiếu niên một tay bó thạch cao, một tay khác chống lên bàn, cậu khoác một chiếc áo khoác đen dài khiến cả người càng trở nên thành thục chín chắn hơn.
Cậu đang nói chuyện câu được câu không với y tá trực ban, tươi cười nho nhã, ánh mắt dịu dàng trống rỗng.
Ban đầu các y tá còn rung động không thôi, có trai đẹp nói chuyện cùng cũng coi như tăng thêm thú vui cho ca trực buồn tẻ, nhưng mà sau đó...
"Tiểu thư xinh đẹp mỹ lệ, có thể nhờ cô dùng đôi tay ngọc này bóp chết tôi không?"
"Mong cậu đừng nói loại lời này nữa."
Khóe miệng y tá run rẩy, liều mạng muốn rút tay ra.
Bọn họ là cứu người chứ không phải hại người đâu.
Iwanaga Kotoko đi tới vào đúng lúc này.
Bệnh viện không nhiều người, tiếng gậy gõ xuống sàn thanh thúy vang lên.
"Vậy có thế nhờ tiểu thư xinh đẹp này cho tôi một lọ thuốc ngủ không, để cho người chịu đủ nỗi khổ tương tư là tôi..."
Iwanaga Kotoko nhìn Dazai Osamu vừa nói vừa nhìn về phía mình, rõ ràng cậu đã hơi giật mình, giọng nói cũng nhỏ xuống, bên mắt không bị băng vải che lại hơi trợn to lên.
"Tiểu thư... Iwanaga?"
Cô cũng nhìn thấy Dazai Osamu rụt tay lại, nhưng cô không để ý hành động này của cậu.
Iwanaga Kotoko vẫn duy trì nụ cười đoan trang khéo léo.
"Dazai-san, đã lâu không gặp."
Sau đó cô đi qua Dazai Osamu... Đúng vậy, đi qua.
Hiện tại cô thay đổi chiến thuật, sẽ không làm loại chuyện như vừa gặp mặt đã dán lên nữa!
Đi được mấy bước, Iwanaga Kotoko nhìn thấy một thiếu niên do yêu quái hóa thành ôm hoa hồng đi đến trước mặt mình. Ở trong mắt cô người này là yêu quái, ở trong mắt người thường lại là thanh niên anh tuấn.
"Tiểu thư Iwanaga, cuối cùng cũng tìm được cô!"
"Tôi thích cô rất nhiều năm, hy vọng cô có thể đồng ý ở bên tôi!"
Iwanaga Kotoko lập tức hiểu rõ, các yêu quái muốn lấy lại khí thế được một lần trước mặt Dazai Osamu.
Cô dở khóc dở cười.
Này này, ngày thường chúng mày xem phim cẩu huyết gì thế, thật cho rằng Dazai sẽ phối hợp biểu diễn với chúng mày à.
Nhưng dù sao cũng là vì cô, thiện ý là phải tiếp nhận.
Iwanaga Kotoko nhận hoa: "Tôi sẽ suy xét, cảm ơn cậu thích."
Cô đáp lại bằng một câu trả lời tiêu chuẩn.
"Tôi đưa cô về phòng nhé."
"Vâng."
Tuy rằng có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú nhìn mình, nhưng Iwanaga Kotoko cố tình không quay đầu lại, rời đi cùng thiếu niên nọ.
Các y tá tò mò nhìn theo.
"Đây là lần thứ mấy trong tháng rồi?"
"Không hổ là Kotoko."
"Nghe nói đều là học sinh ở trường theo đuổi đến đây, ở trường Kotoko rất được hoan nghênh, nói thế nào cũng là người xinh đẹp, giống như búp bê ý, lại còn giàu nữa."
Dazai Osamu không nói một lời mà bỏ đi luôn.
Các y tá ở lại ngẩn người không hiểu ra sao.
"A... Hôm nay Dazai-kun kỳ lạ vậy, không phải ngày thường đều ở lại đây hơn nửa ngày mới chịu đi à."
"Đúng thế."
*
Đã ba ngày trôi qua kể từ sau ngày ngẫu nhiên gặp được Dazai, ngoài việc để yêu quái báo lại chút tình hình của Dazai Osamu, cuộc sống của Iwanaga Kotoko vẫn bình thường không có gì thay đổi.
Dù sao Dazai-san còn phải ở lại bệnh viện một thai tháng, cô tạm thời án binh bất động trước, nếu thật sự nhịn không được nữa thì... Nói sau!
Mấy yêu quái cô bị sắp xếp đi điều tra chuyện của bệnh viện, dáng vẻ muốn nói lại thôi của y tá hôm đó làm cô khá để ý, lúc sau hỏi lại thì nói thế nào cũng không chịu nói nữa.
Hôm nay gia sư cũng đến dạy thêm đúng giờ.
Cậu ngồi xuống bàn, lấy sách giáo khoa từ cặp ra, tầm mắt dừng trên bó hoa hồng ở trên đầu giường vài giây.
"Bạn trai tặng?"
"Không phải."
"A? Vậy xem ra là người theo đuổi." Cậu cười nói: "Sao không thấy cậu ta."
"Bình thường cậu ấy tương đối bận."
Gia sư cười, đề tài dời khỏi chuyện bạn trai.
"Vậy tiểu thư Iwanaga, chúng ta bắt đầu học. Theo tiến độ, hôm nay cần ôn tập hàm số lượng giác."
Hàm số lượng giác?
"Không phải hôm nay học quy tắc Hospital sao?"
Gia sư hơi ngây ra.
"Tiểu thư Iwanaga đang nói đùa với tôi à, quy tắc Hospital là chương trình học của đại học."
Ừ... Bình thường quả thật phản ứng như thế này.
"Nhưng hôm qua thầy đã đồng ý mà." Iwanaga Kotoko nghiêng đầu: "Thầy quên ạ?"
"A... A, đúng!"
Gia sư vỗ trán.
"Xem trí nhớ của tôi này. Được rồi tiểu thư Iwanaga, chúng ta bắt đầu học quy tắc Hospital thôi?"
Cậu tìm kiếm nửa ngày cũng không tìm được bài giảng liên quan.
Iwanaga Kotoko lẳng lặng tình động tác của cậu: "Cho nên, còn muốn chơi tới khi nào nữa, Dazai-san?"
Gia sư sửng sốt.
Cậu thấp giọng cười rộ lên. Sau khi bình ổn lại, cậu nói: "Qủa nhiên không thể sắm vai nhân vật không quan thuộc được, quá nhiều sơ hở."
Cậu gỡ kính xuống, chà lau lớp ngụy trang trên mặt.
"Vệ sĩ của tiểu thư Iwanaga thật nghiêm. Muốn đổi hai tên vô dụng kia của tôi đi quá... Cô phát hiện từ khi nào vậy?"
"Dazai-san căn bản không tính toán diễn nghiêm túc đúng chứ."
"Cho nên vừa rồi mới gài bẫy tôi nói sai." Dazai Osamu phân tích: "Cô không học quy tắc Hospital gì cả."
"Không, gia sư này là giảng viên đại học, tôi từng hỏi cái này với thầy rồi."
"Đó là yêu quái nói cho cô?"
"Yêu quái cũng không có khả năng theo dõi anh ở mọi lúc mọi nơi."
Nếu là yêu quái ở thế giới này thì còn có khả năng. Đám yêu quái này là cô mang từ trong trò chơi ra, số lượng có hạn.
Dazai Osamu tò mò.
"Vậy sao cô lại biết là tôi?"
"Cái này là bí mật." Iwanaga Kotoko nói: "Dazai-san, không có việc gì thì mong anh về đi, anh đã làm em chậm trễ mười phút rồi, thời gian của em rất quý giá."
Dazai Osamu nhìn sang, cậu rất muốn châm chọc cô một câu — lúc ngày nào cô cũng chạy tới thùng hàng của tôi cũng không thấy cô quý trọng thời gian.
"Thật lạnh nhạt đó Kotoko."
Kotoko?
Anh đột nhiên thân mật quá rồi đấy.
"Vì kẻ hèn học tập mà muốn đuổi tôi đi sao." Biểu cảm của cậu càng trở nên ngây thơ hơn.
Đậu má, người này còn làm nũng nữa.
"Cái gì gọi là kẻ hèn học tập, đây chính là việc lớn của đời người đó!" Iwanaga Kotoko nghiêm chính nói.
"Rốt cuộc tôi muốn thi vào trường đại học có người quan trọng ở đó mà."
Cô thẹn thùng ôm mặt.
Xuất phát từ tâm lý vi diệu nào đó, cô cố ý không nói cho Dazai Osamu rằng nơi mình muốn đến chính là Yokohama.
Dazai-san cố ý đến phòng mình làm gì, cũng không giống có việc, chẳng lẽ...
Không không.
Iwanaga Kotoko thầm cảnh báo chính mình: Theo đuổi Dazai Osamu không thể ôm kỳ vọng được đáp lại, nếu không hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
"Dazai-san à, vừa lúc anh đến rồi, em có chuyện muốn nói với anh."
Iwanaga Kotoko liếc nhìn Dazai Osamu, đối phương khẽ mỉm cười, làm bộ chăm chú lắng nghe.
"Trong khoảng thời gian ở bệnh viện này, em tính toán theo đuổi anh một lần cuối cùng. Nếu không thành công, em sẽ từ bỏ."
Em cũng có tự tôn được không.
Khoảnh khắc giọng nói rơi xuống, Iwanaga Kotoko cảm giác không khí đông cứng lại vài giây.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt Dazai Osamu thì lại không thấy có gì thay đổi.
"Chiêu lạt mềm buộc chặt này không có tác dụng với tôi đâu Kotoko."
Đã bị nhìn ra rồi sao.
"Không, không phải lạt mềm buộc chặt."
Sắc mặt Iwanaga Kotoko không thay đổi, vì để bày tỏ mình nghiêm túc, cô còn nhìn thẳng vào mắt Dazai Osamu. Dù sao cô từng làm không ít chuyện lừa dối yêu quái và con người, bây giờ cũng không có áp lực tâm lý gì cả.
"... Em nói thật."