Chương 17
Editor: Qing Yun
... A?
Iwanaga Kotoko cố gắng mở mắt thật to, điện tâm đồ không có gì thay đổi cả.
Nhưng vừa rồi cô nhìn thấy...
Dazai Osamu vùi đầu chuyên chú chơi máy chơi game.
Iwanaga Kotoko không nói lời nào mà ghé sát vào cậu, dùng ánh mắt quét cậu một lượt, muốn tìm ra manh mối gì đó.
Nhìn chằm chằm.jpg
Sắc mặt Dazai Osamu vẫn như thường, thậm chí không liếc nhìn cô lấy một cái.
... Được rồi, coi như cô hoa mắt.
Bị đả kích quen rồi khiến Iwanaga Kotoko không còn thấy thất vọng nữa, cô chợt rút máy chơi game trong tay Dazai Osamu ra.
"Dazai, bác sĩ đã dặn anh khi làm kiểm tra thì không thể chơi game rồi đúng không, như vậy sẽ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra đó."
Sắc mặt Dazai không chút thay đổi, nhưng dường như hơi không vui vì cô cướp máy chơi game của mình.
Cậu nằm xuống giường, kéo chăn che kín đầu.
"Tôi phải nghỉ ngơi."
Cũng lên tiếng đuổi khách.
"Đừng ngủ mà."
Iwanaga Kotoko lay nhẹ đống chăn bông: "Chúng ta tiếp tục nói chuyện trước khi bác sĩ quay lại nhé."
Phải tận dụng chút thời gian còn lại!
"Dazai anh xem, chỉ còn ba ngày nữa là anh xuất viện rồi. Trong thời gian này, có một cô gái đáng yêu luôn chăm sóc anh chẳng phân biệt ngày đêm, chẳng lẽ anh không lưu luyến chút nào à?"
"Sau khi chia xa, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, có lẽ em sẽ vì vậy mà ăn uống không ngon miệng, ảm đạm đau thương, tóc cũng rụng nhiều, từ từ gầy yếu... Anh nhẫn tâm nhìn cô gái từng tỏ tình với mình trở thành như vậy à?"
"Nhẫn tâm."
Tiếng trả lời vô tình truyền ra từ trong chăn bông.
"Hơi quá đáng..."
Tủi thân là có, nhưng phần lớn là diễn. Iwanaga Kotoko đứng bên giường, đang tự hỏi tiếp theo muốn chơi xấu thế nào thì Dazai yên lặng nãy giờ chợt xốc chăn lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Phản ứng này... Dazai làm vậy là nghĩ cô đã đi rồi sao?
Nhìn dáng vẻ còn có phần sốt ruột, quả nhiên Dazai để ý cô đúng không.
"Không phải."
Dazai Osamu vô tình chọc thủng cô.
Cậu thở dài rồi ngồi dậy, tiếng thở nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy: "Thôi, cô nói đi."
Có thể ở lại!
Iwanaga Kotoko hoan hô.
"Quả nhiên Dazai rất dịu dàng!"
Dazai kỳ quái nhìn cô, còn mang theo mấy phần mỉa mai.
"Cô có thể bỏ đôi mắt đi được rồi."
"Dazai, cho dù phủ nhận cũng không thể thay đổi được sự thật nha. Nói không chừng em chính là người hiểu rõ anh nhất trên thế giới này."
Bọn họ đều là người quái dị—
Hai quái dị kết hợp là đôi trời đất tạo nên đẹp cỡ nào, không phải sao.
"Ngoài việc chúng ta cực kỳ xứng đôi ra, nếu có thể mượn trí tuệ của Dazai, em có thể làm trọng tài cho yêu quái càng thuận lợi hơn."
"— Cũng giúp được em trong việc giữ gìn trật tự."
Người như Dazai, nếu thành kẻ địch thì rất đáng sợ.
Ngược lại, chính là đồng đội tuyệt vời nhất.
"Thế nào, có muốn hợp tác với em trên con đường nhân sinh này không Dazai?"
"Thẳng thắn ngoài ý muốn đó."
Dazai Osamu thở dài.
"Nếu không thẳng thắn thì cũng dễ dàng bị Dazai nhìn thấu thôi."
Ngoài cơ thể ra thì cũng phải có gì đó khác hấp dẫn được Dazai chứ.
Dazai Osamu tựa vào đầu giường, cậu nghiêng mặt sang hướng khác.
"Nhưng mà, tôi và Kotoko không giống nhau."
Tóc đen rơi rụng trên gối trắng, sắc mặt cậu có vẻ tái nhợt hơn bình thường, còn có sự yếu ớt bị che dấu đi.
"Cái tôi muốn nhìn thấy là hủy diệt, muốn nhìn thấy thứ khác thường, muốn nhìn thấy Mafia Cảng... Không, cả thế giới bốc cháy."
Hai cảm xúc điên cuồng và lạnh lùng cùng tồn tại trên khuôn mặt cậu.
Lạnh nhạt không coi sinh mệnh là gì, kẻ điên cuồng dễ dàng từ bỏ tính mạng.
"Tôi như vậy, chỉ e không thể hợp tác với Kotoko được."
Cậu đưa ra kết luận.
Bọn họ là hai thái cực tương phản.
Iwanaga Kotoko im lặng.
"Bây giờ Dazai nhìn rất giống học sinh lớp 8 của trường cấp hai bên cạnh."
"Vì sao?"
"Trung nhị bệnh(2) đó."
"..."
Dazai Osamu nói tiếp.
"Tại sao cô không suy xét đến con sên kia?"
"Dáng vẻ cậu ta cũng không kém mà, cũng sẵn lòng kết giao với cô, bám lấy cậu ta, làm nũng nữa, nói không chừng cậu ta sẽ nhanh chóng thích cô. Người lại bạo lực, có thể đánh đám yêu quái không chịu nghe lời giúp cô."
Dazai Osamu nói có vài phần đạo lý.
"Xét nhiều phương diện thì thấy cô và cậu ta hợp nhau thật, ngay cả chiều cao cũng thích hợp... Cô suy nghĩ đến vấn đề đó thật à?"
"... Hả, không đâu, em đang xem xương quai xanh của Dazai đến mê mẩn."
Iwanaga Kotoko hoàn hồn.
Cô ghé vào sát hơn, ánh mắt đăm đăm hoàn toàn không che dấu khát cầu của mình: "Xương quai xanh đẹp quá, em còn chưa được sờ đâu."
Giọng điệu giống như cô sẽ chạm vào ngay sau đó.
Bởi vì làm kiểm tra nên lớp vải quấn quanh người Dazai Osamu đã bị tháo xuống hết.
Tuy rằng cậu gầy yếu, nhưng cũng không có cảm giác người chỉ có xương, xương quai xanh và yết hầu tuyệt đẹp.
Chàng trai được thần thiên vị.
"..."
Dazai Osamu vội túm cổ áo.
"?!"
Iwanaga Kotoko khiếp sợ.
"Dazai, anh có biết một động tác nhỏ này của anh sẽ mang cho em thương tổn cỡ nào không?"
Dazai Osamu đưa lưng về phía cô rồi nằm xuống.
"Bây giờ nói xong rồi đúng không? Xong rồi thì đi đi, cô mà ồn ào nữa là tôi phải có thêm một kiểu chết mới, gọi là chết vì bị cô làm phiền."
"Còn nữa, ba ngày nay đừng đến tìm tôi."
Iwanaga Kotoko như gặp sét đánh.
"Dazai?!"
"Sao Dazai có thể như vậy được! Không phải nên quý trọng khoảng thời gian còn lại à, chỉ có ba ngày, chúng ta vẫn chưa thảo luận khi nào kết hôn, sau này sinh con trai hay con gái đâu..."
Tích!
Điện tâm đồ chợt kêu vang.
Giây tiếp theo, tiếng cảnh báo vang lên không ngừng.
Tích! Tích! Tích!
Iwanaga Kotoko ngây ra như phỗng.
Sao lại thế nào?! Sao đột nhiên...
Yêu quái, để cho yêu quái... Không đúng, phải tìm bác sĩ! Người bác sĩ nhìn như búp bê kia... Tên là gì nhỉ!!!
Đại não Iwanaga Kotoko hoạt động thật nhanh, nhưng lại bị chết máy vì phải nhận quá nhiều tin tức.
Iwanaga Kotoko lao qua, điên cuồng bấm chuông thông báo.
"Bác sĩ!"
"Bác sĩ mau đến đây!"
Không được không được, quá chậm!
Iwanaga Kotoko chạy vọt ra ngoài hành lạng, bởi vì cô chạy quá nhanh khiến chân giả hơi lảo đảo một chút.
"Người đâu mau tới—"
Bác sĩ y tá vội nối đuôi nhau đi vào, sau đó bắt tay vào cấp cứu luôn!
"Không được, không có phản ứng."
"Thử lại một lần –"
Iwanaga Kotoko nghe mà muốn khóc.
Không thể nào?!
Không phải thật sự bỏ mạng vì bị cô làm phiền chứ, rõ ràng Dazai nhảy sông cũng không chết mà. Cô thật sự phiền như vậy sao, cô cũng không phiền như vậy mà hu hu hu...
Sợ ảnh hưởng tới hành động của bác sĩ, cô không dám đứng quá gần, chỉ có thể nắm góc chăn ở đuôi giường, giọng nói trở nên nức nở.
"Nhất định phải cứu sống anh ấy, dù hết bao nhiêu tiền tôi cũng trả được!"
Nếu phương pháp y học không được... Cô sẽ tìm yêu quái hoặc thần minh, nhất định phải cứu được Dazai!
Bằng bất cứ giá nào!
Vài giây ngắn ngủi trôi qua lại giống như hàng thế kỷ.
"Em biết rồi Dazai. Em sẽ nghe lời anh, ba ngày sau em không đến làm phiền anh nữa, anh mau tỉnh lại đi hu hu hu, cầu xin anh..."
"Em cũng không ép anh yêu đương với em nữa, chỉ cần anh sống..."
"Được."
Iwanaga Kotoko sững sờ tại chỗ.
Giọng nói này...?
Tất cả nhân viên y tế dừng động tác. Các máy đo thể hiện thông số bình thường, điện tâm đồ hoạt động vững vàng.
Cuộc cấp cứu vừa rồi như là một giấc mộng, tỉnh lại cũng như giấc mộng.
"Đây là tuyệt kỹ độc môn của tôi — trái tim ngừng đập!"
Dazai Osamu đắc ý.
Cậu liếc nhìn Iwanaga Kotoko: "Xem ra cô vẫn chưa hiểu biết tôi hoàn toàn... A?"
Đôi mắt Iwanaga Kotoko rưng rưng, mơ hồ không nhìn rõ dáng vẻ của Dazai Osamu, chỉ có thể nhìn thấy cậu như hơi sửng sốt.
Ngây người cái gì mà ngây người, chọc con gái khóc khiến anh rất vui à?! Giọng điệu tự hào vừa nãy bay đâu mất rồi?!
Làm như vậy chỉ vì ép cô nói ra những lời kia sao?!
Cần phải làm tới mức đó à? Hơi quá đáng rồi đó Dazai!
Càng nghĩ càng giận!
Nước mắt chưa kịp lau chảy xuống gò má.
"..."
Dazai Osamu trợn to mắt, trong đôi mắt xuất hiện ánh sáng nhỏ vụn trước giờ chưa từng có, đôi môi nhấp nháy, như là muốn nói điều gì.
Nhưng cậu không có cơ hội nói ra.
Iwanaga Kotoko tức giận đến mức cả người run lên, cô siết chặt nắm tay, lửa giận bốc thẳng lên đầu!
"Đồ tồi!!!"
Cô cầm hết đồ đạc trên tủ đầu giường ném lên người Dazai Osamu.
"Ko..."
"Câm miệng!"
Đồ uống hắt lên mặt Dazai Osamu.
"Tôi..."
"Phiền muốn chết!"
Sách vở đổ ập lên người Dazai Osamu.
"Cô..."
"Cút!!!"
Bó hoa được thay đổi mỗi ngày cũng đập vào mặt Dazai Osamu.
"Con gái tức giận thật đáng sợ..."
Nhóm bác sĩ tự động dán lưng lên tường, dục vọng muốn sống rất mạnh,
Cho dù bị đối xử như vậy, Dazai Osamu cũng không nói gì, vẻ mặt do dự không quyết.
"Kotoko, tôi..."
"Câm miệng!"
Iwanaga Kotoko hung hăng đạp một cái lên giường, sau đó không nhìn cậu nữa mà tông cửa xông ra luôn.
Cửa đập rầm một cái.
Quá đáng lắm đó Dazai!
Không bao giờ để ý đến đồ tồi này nữa!!!
****
Chú thích:
(1) Trung nhị bệnh: Chūnibyō (中二病 hay trung nhị bệnh) là cách viết tắt của cụm từ chūgakusei ninen byō (中学生2年病; trung học sinh nhị niên bệnh), nghĩa là "bệnh của học sinh trung học năm 2". Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì chứng tâm lý này thường xuất hiện ở đối tượng chính là các học sinh trung học khoảng 13-14 tuổi, tương đương với năm 2 theo hệ thống giáo dục Nhật Bản. Trung nhị bệnh dùng để chỉ những suy nghĩ, hành động và giá trị tự cho mình là đúng đắn chỉ có ở lứa tuổi thanh thiếu niên. Với việc sử dụng rộng rãi từ này trên Internet, "trung nhị bệnh" chủ yếu ám chỉ những người có nhận thức về bản thân quá mức, kiêu ngạo, và những người cảm thấy nghi ngờ cuộc đời, tự thấy bản thân kém may mắn, đặc biệt là những người "hình thành các giá trị và ý tưởng ngây thơ mà vẫn chưa tách khỏi nó". (Theo Wikipedia và Baidu)
... A?
Iwanaga Kotoko cố gắng mở mắt thật to, điện tâm đồ không có gì thay đổi cả.
Nhưng vừa rồi cô nhìn thấy...
Dazai Osamu vùi đầu chuyên chú chơi máy chơi game.
Iwanaga Kotoko không nói lời nào mà ghé sát vào cậu, dùng ánh mắt quét cậu một lượt, muốn tìm ra manh mối gì đó.
Nhìn chằm chằm.jpg
Sắc mặt Dazai Osamu vẫn như thường, thậm chí không liếc nhìn cô lấy một cái.
... Được rồi, coi như cô hoa mắt.
Bị đả kích quen rồi khiến Iwanaga Kotoko không còn thấy thất vọng nữa, cô chợt rút máy chơi game trong tay Dazai Osamu ra.
"Dazai, bác sĩ đã dặn anh khi làm kiểm tra thì không thể chơi game rồi đúng không, như vậy sẽ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra đó."
Sắc mặt Dazai không chút thay đổi, nhưng dường như hơi không vui vì cô cướp máy chơi game của mình.
Cậu nằm xuống giường, kéo chăn che kín đầu.
"Tôi phải nghỉ ngơi."
Cũng lên tiếng đuổi khách.
"Đừng ngủ mà."
Iwanaga Kotoko lay nhẹ đống chăn bông: "Chúng ta tiếp tục nói chuyện trước khi bác sĩ quay lại nhé."
Phải tận dụng chút thời gian còn lại!
"Dazai anh xem, chỉ còn ba ngày nữa là anh xuất viện rồi. Trong thời gian này, có một cô gái đáng yêu luôn chăm sóc anh chẳng phân biệt ngày đêm, chẳng lẽ anh không lưu luyến chút nào à?"
"Sau khi chia xa, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, có lẽ em sẽ vì vậy mà ăn uống không ngon miệng, ảm đạm đau thương, tóc cũng rụng nhiều, từ từ gầy yếu... Anh nhẫn tâm nhìn cô gái từng tỏ tình với mình trở thành như vậy à?"
"Nhẫn tâm."
Tiếng trả lời vô tình truyền ra từ trong chăn bông.
"Hơi quá đáng..."
Tủi thân là có, nhưng phần lớn là diễn. Iwanaga Kotoko đứng bên giường, đang tự hỏi tiếp theo muốn chơi xấu thế nào thì Dazai yên lặng nãy giờ chợt xốc chăn lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Phản ứng này... Dazai làm vậy là nghĩ cô đã đi rồi sao?
Nhìn dáng vẻ còn có phần sốt ruột, quả nhiên Dazai để ý cô đúng không.
"Không phải."
Dazai Osamu vô tình chọc thủng cô.
Cậu thở dài rồi ngồi dậy, tiếng thở nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy: "Thôi, cô nói đi."
Có thể ở lại!
Iwanaga Kotoko hoan hô.
"Quả nhiên Dazai rất dịu dàng!"
Dazai kỳ quái nhìn cô, còn mang theo mấy phần mỉa mai.
"Cô có thể bỏ đôi mắt đi được rồi."
"Dazai, cho dù phủ nhận cũng không thể thay đổi được sự thật nha. Nói không chừng em chính là người hiểu rõ anh nhất trên thế giới này."
Bọn họ đều là người quái dị—
Hai quái dị kết hợp là đôi trời đất tạo nên đẹp cỡ nào, không phải sao.
"Ngoài việc chúng ta cực kỳ xứng đôi ra, nếu có thể mượn trí tuệ của Dazai, em có thể làm trọng tài cho yêu quái càng thuận lợi hơn."
"— Cũng giúp được em trong việc giữ gìn trật tự."
Người như Dazai, nếu thành kẻ địch thì rất đáng sợ.
Ngược lại, chính là đồng đội tuyệt vời nhất.
"Thế nào, có muốn hợp tác với em trên con đường nhân sinh này không Dazai?"
"Thẳng thắn ngoài ý muốn đó."
Dazai Osamu thở dài.
"Nếu không thẳng thắn thì cũng dễ dàng bị Dazai nhìn thấu thôi."
Ngoài cơ thể ra thì cũng phải có gì đó khác hấp dẫn được Dazai chứ.
Dazai Osamu tựa vào đầu giường, cậu nghiêng mặt sang hướng khác.
"Nhưng mà, tôi và Kotoko không giống nhau."
Tóc đen rơi rụng trên gối trắng, sắc mặt cậu có vẻ tái nhợt hơn bình thường, còn có sự yếu ớt bị che dấu đi.
"Cái tôi muốn nhìn thấy là hủy diệt, muốn nhìn thấy thứ khác thường, muốn nhìn thấy Mafia Cảng... Không, cả thế giới bốc cháy."
Hai cảm xúc điên cuồng và lạnh lùng cùng tồn tại trên khuôn mặt cậu.
Lạnh nhạt không coi sinh mệnh là gì, kẻ điên cuồng dễ dàng từ bỏ tính mạng.
"Tôi như vậy, chỉ e không thể hợp tác với Kotoko được."
Cậu đưa ra kết luận.
Bọn họ là hai thái cực tương phản.
Iwanaga Kotoko im lặng.
"Bây giờ Dazai nhìn rất giống học sinh lớp 8 của trường cấp hai bên cạnh."
"Vì sao?"
"Trung nhị bệnh(2) đó."
"..."
Dazai Osamu nói tiếp.
"Tại sao cô không suy xét đến con sên kia?"
"Dáng vẻ cậu ta cũng không kém mà, cũng sẵn lòng kết giao với cô, bám lấy cậu ta, làm nũng nữa, nói không chừng cậu ta sẽ nhanh chóng thích cô. Người lại bạo lực, có thể đánh đám yêu quái không chịu nghe lời giúp cô."
Dazai Osamu nói có vài phần đạo lý.
"Xét nhiều phương diện thì thấy cô và cậu ta hợp nhau thật, ngay cả chiều cao cũng thích hợp... Cô suy nghĩ đến vấn đề đó thật à?"
"... Hả, không đâu, em đang xem xương quai xanh của Dazai đến mê mẩn."
Iwanaga Kotoko hoàn hồn.
Cô ghé vào sát hơn, ánh mắt đăm đăm hoàn toàn không che dấu khát cầu của mình: "Xương quai xanh đẹp quá, em còn chưa được sờ đâu."
Giọng điệu giống như cô sẽ chạm vào ngay sau đó.
Bởi vì làm kiểm tra nên lớp vải quấn quanh người Dazai Osamu đã bị tháo xuống hết.
Tuy rằng cậu gầy yếu, nhưng cũng không có cảm giác người chỉ có xương, xương quai xanh và yết hầu tuyệt đẹp.
Chàng trai được thần thiên vị.
"..."
Dazai Osamu vội túm cổ áo.
"?!"
Iwanaga Kotoko khiếp sợ.
"Dazai, anh có biết một động tác nhỏ này của anh sẽ mang cho em thương tổn cỡ nào không?"
Dazai Osamu đưa lưng về phía cô rồi nằm xuống.
"Bây giờ nói xong rồi đúng không? Xong rồi thì đi đi, cô mà ồn ào nữa là tôi phải có thêm một kiểu chết mới, gọi là chết vì bị cô làm phiền."
"Còn nữa, ba ngày nay đừng đến tìm tôi."
Iwanaga Kotoko như gặp sét đánh.
"Dazai?!"
"Sao Dazai có thể như vậy được! Không phải nên quý trọng khoảng thời gian còn lại à, chỉ có ba ngày, chúng ta vẫn chưa thảo luận khi nào kết hôn, sau này sinh con trai hay con gái đâu..."
Tích!
Điện tâm đồ chợt kêu vang.
Giây tiếp theo, tiếng cảnh báo vang lên không ngừng.
Tích! Tích! Tích!
Iwanaga Kotoko ngây ra như phỗng.
Sao lại thế nào?! Sao đột nhiên...
Yêu quái, để cho yêu quái... Không đúng, phải tìm bác sĩ! Người bác sĩ nhìn như búp bê kia... Tên là gì nhỉ!!!
Đại não Iwanaga Kotoko hoạt động thật nhanh, nhưng lại bị chết máy vì phải nhận quá nhiều tin tức.
Iwanaga Kotoko lao qua, điên cuồng bấm chuông thông báo.
"Bác sĩ!"
"Bác sĩ mau đến đây!"
Không được không được, quá chậm!
Iwanaga Kotoko chạy vọt ra ngoài hành lạng, bởi vì cô chạy quá nhanh khiến chân giả hơi lảo đảo một chút.
"Người đâu mau tới—"
Bác sĩ y tá vội nối đuôi nhau đi vào, sau đó bắt tay vào cấp cứu luôn!
"Không được, không có phản ứng."
"Thử lại một lần –"
Iwanaga Kotoko nghe mà muốn khóc.
Không thể nào?!
Không phải thật sự bỏ mạng vì bị cô làm phiền chứ, rõ ràng Dazai nhảy sông cũng không chết mà. Cô thật sự phiền như vậy sao, cô cũng không phiền như vậy mà hu hu hu...
Sợ ảnh hưởng tới hành động của bác sĩ, cô không dám đứng quá gần, chỉ có thể nắm góc chăn ở đuôi giường, giọng nói trở nên nức nở.
"Nhất định phải cứu sống anh ấy, dù hết bao nhiêu tiền tôi cũng trả được!"
Nếu phương pháp y học không được... Cô sẽ tìm yêu quái hoặc thần minh, nhất định phải cứu được Dazai!
Bằng bất cứ giá nào!
Vài giây ngắn ngủi trôi qua lại giống như hàng thế kỷ.
"Em biết rồi Dazai. Em sẽ nghe lời anh, ba ngày sau em không đến làm phiền anh nữa, anh mau tỉnh lại đi hu hu hu, cầu xin anh..."
"Em cũng không ép anh yêu đương với em nữa, chỉ cần anh sống..."
"Được."
Iwanaga Kotoko sững sờ tại chỗ.
Giọng nói này...?
Tất cả nhân viên y tế dừng động tác. Các máy đo thể hiện thông số bình thường, điện tâm đồ hoạt động vững vàng.
Cuộc cấp cứu vừa rồi như là một giấc mộng, tỉnh lại cũng như giấc mộng.
"Đây là tuyệt kỹ độc môn của tôi — trái tim ngừng đập!"
Dazai Osamu đắc ý.
Cậu liếc nhìn Iwanaga Kotoko: "Xem ra cô vẫn chưa hiểu biết tôi hoàn toàn... A?"
Đôi mắt Iwanaga Kotoko rưng rưng, mơ hồ không nhìn rõ dáng vẻ của Dazai Osamu, chỉ có thể nhìn thấy cậu như hơi sửng sốt.
Ngây người cái gì mà ngây người, chọc con gái khóc khiến anh rất vui à?! Giọng điệu tự hào vừa nãy bay đâu mất rồi?!
Làm như vậy chỉ vì ép cô nói ra những lời kia sao?!
Cần phải làm tới mức đó à? Hơi quá đáng rồi đó Dazai!
Càng nghĩ càng giận!
Nước mắt chưa kịp lau chảy xuống gò má.
"..."
Dazai Osamu trợn to mắt, trong đôi mắt xuất hiện ánh sáng nhỏ vụn trước giờ chưa từng có, đôi môi nhấp nháy, như là muốn nói điều gì.
Nhưng cậu không có cơ hội nói ra.
Iwanaga Kotoko tức giận đến mức cả người run lên, cô siết chặt nắm tay, lửa giận bốc thẳng lên đầu!
"Đồ tồi!!!"
Cô cầm hết đồ đạc trên tủ đầu giường ném lên người Dazai Osamu.
"Ko..."
"Câm miệng!"
Đồ uống hắt lên mặt Dazai Osamu.
"Tôi..."
"Phiền muốn chết!"
Sách vở đổ ập lên người Dazai Osamu.
"Cô..."
"Cút!!!"
Bó hoa được thay đổi mỗi ngày cũng đập vào mặt Dazai Osamu.
"Con gái tức giận thật đáng sợ..."
Nhóm bác sĩ tự động dán lưng lên tường, dục vọng muốn sống rất mạnh,
Cho dù bị đối xử như vậy, Dazai Osamu cũng không nói gì, vẻ mặt do dự không quyết.
"Kotoko, tôi..."
"Câm miệng!"
Iwanaga Kotoko hung hăng đạp một cái lên giường, sau đó không nhìn cậu nữa mà tông cửa xông ra luôn.
Cửa đập rầm một cái.
Quá đáng lắm đó Dazai!
Không bao giờ để ý đến đồ tồi này nữa!!!
****
Chú thích:
(1) Trung nhị bệnh: Chūnibyō (中二病 hay trung nhị bệnh) là cách viết tắt của cụm từ chūgakusei ninen byō (中学生2年病; trung học sinh nhị niên bệnh), nghĩa là "bệnh của học sinh trung học năm 2". Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì chứng tâm lý này thường xuất hiện ở đối tượng chính là các học sinh trung học khoảng 13-14 tuổi, tương đương với năm 2 theo hệ thống giáo dục Nhật Bản. Trung nhị bệnh dùng để chỉ những suy nghĩ, hành động và giá trị tự cho mình là đúng đắn chỉ có ở lứa tuổi thanh thiếu niên. Với việc sử dụng rộng rãi từ này trên Internet, "trung nhị bệnh" chủ yếu ám chỉ những người có nhận thức về bản thân quá mức, kiêu ngạo, và những người cảm thấy nghi ngờ cuộc đời, tự thấy bản thân kém may mắn, đặc biệt là những người "hình thành các giá trị và ý tưởng ngây thơ mà vẫn chưa tách khỏi nó". (Theo Wikipedia và Baidu)