Chương 25
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Qing Yun
Ban đêm, nhà Fushiguro Megumi.
“Megumi, cái này ăn ngon thật, nhóp nhép nhóp nhép…”
“Nhóc muốn ăn không, nhóp nhép nhóp nhép…”
Fushiguro Megumi nhắm mắt, hít sâu, nói cho chính mình phía sau chỉ là một con hamster trắng tham ăn thôi.
Gojo Satoru vừa kết thúc kỳ công tác là lập tức nhảy đến chỗ cậu. Cậu bèn đưa hộp quà cho Gojo Satoru, anh ta vui sướng ăn lấy ăn để.
“Cô ấy tìm được em nhanh hơn tôi đoán.”
“Em nói xem rốt cuộc cô ấy có mục đích gì, Megumi?”
Gojo Satoru suy tư hỏi.
“Thầy Gojo, thầy còn nói thế nữa là em sẽ muốn đấm thầy đấy.”
Fushiguro Megumi quay ghế dựa sang nhìn thẳng vào Gojo Satoru, nghiêm túc nói: “Iwanaga là một người có nhân tính kiên định.”
Dù hành vi của cô có chỗ khác thường, nhưng việc cô không màng nguy hiểm để cứu bé gái là sự thật.
“…”
Gojo Satoru sửng sốt.
Bánh quy rơi khỏi miệng anh ta.
Sau đó Fushiguro Megumi nghe thấy người đàn ông này bắt đầu kêu rên cùng với ánh mắt mang đủ loại thông điệp “Bé Megumi mình nuôi lâu như vậy đã bị hồ ly tinh bên ngoài ám rồi,” “Heo trong nhà bị cải trắng ngậm đi rồi”, “Em làm tôi ăn nói với Tsumiki thế nào đây”…
Fushiguro Megumi kiềm chế xúc động muốn đánh người, cậu dời lực chú ý về máy tính lần nữa.
Cậu sử dụng quyền của Gojo Satoru để tìm một vài thông tin muốn tìm là không khó.
Ví dụ như gã tài xế bỏ trốn kia.
Okazaki Masa, trộm xe, không có bằng lái, trước kia từng phải vào Trung tâm cải tạo thiếu niên vì đâm chết người… Lần này là lần thứ hai!
Nếu không phải có Iwanaga, cô bé kia cũng sẽ bị đâm chết.
Chậc.
Đúng là rác rưởi.
“Em đi ra ngoài một chút.”
Fushiguro Megumi quay đầu, thấy Gojo Satoru đang lăn lộn trên chiếu tatami(1).
“Răng đau hu hu hu…”
Lần này lại là răng đau sao.
Ai kêu thầy dị ứng đồ ngọt còn ăn.
Cuối cùng Fushiguro Megumi cũng không nhẫn tâm, cậu nói: “Em sẽ mang thuốc giảm đau về cho thầy.”
Mùa đông khắc nghiệt, nhiệt độ bên ngoài thấp hơn không ít.
Fushiguro Megumi kéo cao cổ áo, nửa khuôn mặt vùi vào trong áo, chỉ để lộ ra đôi mắt trong trẻo.
Cậu đi đến chỗ ở của Okazaki Masa. Không có người ở nhà, chỉ có một người mẹ già đau khổ chờ con.
“Vậy sao, vẫn chưa về nhà ạ?”
“Có phải Masa xảy ra chuyện gì không?! Có phải cậu biết chuyện gì không?!”
Mẹ già túm lấy tay cậu. Người xa lạ đụng vào khiến Fushiguro Megumi hơi bài xích, cậu cố nén, mắt thoáng nhìn quanh cánh tay sưng đỏ của bà mẹ.
“Đây là?”
“Không… Không có gì.”
Bà mẹ lập tức rụt tay lại, kéo ống tay áo xuống che cánh tay, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng.
Nhìn dáng vẻ bao che của bà ta, Fushiguro Megumi lập tức đoán được.
— Thế mà có thể làm ra cả chuyện đánh mẹ ruột mình!
“Rốt cuộc… Tên cặn bã kia chạy đi đâu rồi.”
Đường phố ban đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm người hoài nghi liệu trong bóng tối có quái vật gì đang ẩn nấp cắn nuốt mọi thứ không.
Ngay cả cơn gió thổi tới cũng kéo theo mùi máu.
—
Bất chợt.
Gió đêm thổi qua mái tóc thiếu niên, để lộ khuôn mặt tuấn tú dưới lớp băng vải.
Cậu ngồi bên nóc nhà, tay cầm khẩu súng, vẻ mặt dịu dàng nhưng lạnh nhạt.
“Chạy đi, tiếp tục.”
“Mày cũng cảm nhận chút cảm giác bị đâm xe đi.”
Phía dưới ——
Okazaki Masa chạy trốn ở kho hàng bỏ hoang, vài chiếc xe hơi màu đen đuổi theo phía sau. Có mấy lần gã nghĩ mình phải bị đâm chết, trái tim thiếu chút nữa là bay ra khỏi cổ họng.
Nhưng mà kỹ thuật lái xe của những người này đều rất tốt, sẽ không đụng phải gã thật.
Nếu trốn vào hẻm nhỏ, thiếu niên sẽ dùng đạn ép gã ra.
Rất nhiều lần gã hôn mê bất tỉnh. Nhưng vừa ngất xỉu liền gặp ác mộng bánh xe cán qua giữa hai chân dọa tỉnh, sau đó lại bắt đầu một vòng bỏ trốn.
Quả thực là tra tấn sống không bằng chết.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi!!!”
Okazaki Masa nước mắt nước mũi giàn giụa, gã khóc kêu với thiếu niên ngồi trên cao.
“Cầu xin cậu thả tôi đi!”
Dazai Osamu tùy ý quay súng.
“Sai ở đâu?”
Okazaki Masa nghẹn lại.
Gã căn bản không nhớ mình trêu chọc vị đại ca này khi nào!
“Vậy tiếp tục đi.”
Dazai Osamu hơi hơi mỉm cười. Dung nhan thiên sứ lại tựa như ác ma.
“Cố lên nhé.”
Rốt cuộc thằng quỷ này có địa vị gì!!!
Ngay khi thể xác và tinh thần Okazaki Masa kề bên bờ vực sụp đổ, Dazai Osamu nhảy xuống khỏi nóc nhà, áo khoác đen vẽ ra một vòng cung ở phía sau.
“Mày tự đi tự thú với cảnh sát đi.”
Trong lòng Okazaki Masa mừng như điện.
Nhận tội có thể nhẹ nhàng hơn loại tra tấn bây giờ nhiều. Bị nhốt trong trại mấy năm, ra ngoài gã lại tự do như cũ!
Ngay khi dứt lời, Dazai Osamu đột nhiên cảm thấy đần độn vô vị.
— đây là cái cô gọi là “giữ gìn trật tự” à.
Phải đối kháng với đông đảo người và yêu phá hư trật tự như Okazaki Masa, phải gánh vác trọng trách của hai thế giới.
Lấy cơ thể nhỏ xinh như vậy.
Đây là ý chí sống sót của cô sao, Kotoko.
Cô gái vì trật tự thế này mà dâng lên một mắt một chân.
Cô gái kiên định đi vào lòng cậu.
Cô gái cười nói rằng thích tất cả mọi thứ của cậu.
…
Vậy mà suýt chút nữa là cậu mất cô.
Lấy một loại phương thức vượt ngoài dự tính tới mức buồn cười là tai nạn xe cộ?
Không thể chịu đựng được!
“Quả nhiên tao không muốn để mày được nhẹ nhàng thế này.”
“?!”
Okazaki Masa hoảng sợ nhìn lên, thiếu niên vốn đã đi vài bước đột nhiên xoay người nổ súng liên tục bên chân gã.
“Mafia, nên dùng thủ đoạn của Mafia.”
Sự tàn nhẫn như nổ tung ra!
Okazaki Masa vắt giò lên cổ bỏ chạy, Dazai Osamu đi theo sau gã không nhanh không chậm.
Okazaki Masa lao ra từ kẽ hở thùng hàng, một luồng sáng xẹt qua trước mắt. Ở giây cuối cùng của sinh mệnh gã, gã chỉ kịp nghe thấy tiếng phanh xe chói tai.
Két—-
Hoa máu lan tràn rơi vào đôi mắt lạnh nhạt của thiếu niên.
Cậu xoay người.
“Xử lý đi.”
“Vâng!”
Bóng dáng Dazai Osamu biến mất trong ngã rẽ hẻm nhỏ.
Dưới ánh trăng lạnh, mèo Ragdoll uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy ra.
Bởi vì khoang trò chơi chế tạo gấp gáp, một vài chi tiết còn chưa hoàn thiện cho nên khi mới vào trò chơi, Dazai Osamu đã biến thành một con mèo.
Đúng, một con mèo.
Thị giác của mèo khá mới lạ, cũng càng phù hợp cho hành động hơn. Cho nên dù đã điều chỉnh tốt, cậu vẫn duy trì thân phận mèo.
Dazai Osamu ngựa quen đường cũ nhảy lên ban công, móng vuốt kéo cửa sổ ra rồi chen vào.
Trò chơi dung nhập yếu tố hiện thực, thân phận của cậu trong trò chơi cũng là Mafia. Nhưng Kotoko không ở trong biệt thự cao cấp như hiện thực mà ở trong một chung cư độc lập.
Ngoài phòng ngủ ra, căn nhà còn có một phòng cho khách, cửa phòng khóa chặt suốt ngày.
Bên trong có thứ gì sao?
Hay là có người nào?
Đương nhiên cậu có thể biến thành người để phá khóa, nhưng khả năng sẽ bị yêu quái đang trốn ở đâu đó phát hiện.
Cậu không thể bị Kotoko phát hiện thân phận được!
Dazai Osamu hồi tưởng lại một ít việc mình làm khi ỷ vào thân phận là mèo, nếu để cô phát hiện… Tên đó chắc chắn sẽ như hổ đói vồ mồi, chắc chắn!
Cho nên tuyệt đối không thể bị phát hiện!
Cậu bước vào phòng, từng bước ưu nhã trong dáng vẻ một con mèo.
Iwanaga Kotoko đang ngủ ngon lành trên giường lớn, mái tóc quăn màu hạt dẻ nhạt xỏa tung trên gối, giống như búp bê Tây Dương tinh xảo.
Mèo Ragdoll uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên, chui vào ổ chăn ấm áp dễ chịu, cậu chui đầu ra, đặt bên mặt Iwanaga Kotoko.
Cơ thể dần trở nên ấm áp, tứ chi bị đông cứng do nhiệt đọ bên ngoài nhanh chóng mềm lại.
Ừ… Tạm thời coi cô là lò sưởi vậy.
Dazai Osamu hoàn toàn không buồn ngủ, trước mặt cậu là cổ trắng nõn. Hơi thở phun qua khiến lông mèo đong đưa nhè nhẹ.
Rất gần, rất nhỏ.
Dùng dao găm cắt nhẹ là máu tươi sẽ phun trào. Thậm chí còn không cần dao, cậu chỉ cần biết trở về hình người rồi dùng tay bóp mạnh…
Cậu có thể đảm bảo mình làm xong trước khi yêu quái kịp phản ứng.
Muốn ra tay sao?
Không có được thì sẽ không mất đi.
Chính mình cũng sẽ không… Tâm phiền ý loạn như vậy.
Sát khí bị chống chế một cách hoàn mỹ, móng vuốt dưới đệm thịt cũng ngo ngoe rục rịch, mèo Dazai chậm rãi vươn móng vuốt—
Dừng ở cái chăn bị bị tuột xuống dưới.
Móng vuốt bám vào chăn kéo lên quá đầu vai.
Dazai Osamu thở dài một hơi thật nhỏ.
Không ra tay được.
Giây tiếp theo, cậu bị ôm chặt lấy. Cánh tay vô tình khóa cả người mèo lại, dán vào vùng ngực thiếu nữ.
“…”
Dazai Osamu, ánh mắt cậu như đã chết.
Cho dù phẳng, cảm giác tồn tại của khu vực kia cũng không thể bỏ qua được. Cậu đặt bốn chân vào giữa, cố gắng bảo vệ trinh tiết của cùng của mình!
Nói thế nào cậu cũng là thiếu niên đang tuổi dậy thì, chú ý một chút đi chứ.
“Dazai… Ưm…”
Nói mớ sao.
“Lại sâu một chút…”
???
Mèo Dazai không thể động đậy: “…”
Phi lễ rồi.
–
Ngày hôm sau.
Iwanaga Kotoko tỉnh lại với tinh thần cực kỳ sảng khoái.
Vốn dĩ nửa đêm cô thấy hơi lạnh, không biết ai đã nhét cho cô một cái lò sưởi ở trong mộng, sau đó ngủ cực kỳ thoải mái.
Không thấy mèo trong phòng, Iwanaga Kotoko tinh mắt phát hiện mấy sợi lông mèo.
Ngoài miệng nói không cần, cơ thể lại rất thành thật còn gì.
Dẫm dép lê đi ra ngoài, Iwanaga Kotoko nhìn thấy mèo đứng ở trước cửa phòng khách.
“Em muốn đi vào?”
“Meo~”
“Không được nha.”
Mèo Ragdoll như nghe hiểu, nó tránh sang bên.
Iwanaga Kotoko vừa giải quyết bữa sáng vừa mở điện thoại lên xem, Megumi nói Gojo Satoru đã trở lại. Mặt khác cô cũng nói bóng nói gió biết được Gojo Satoru không uống rượu, chắc là tửu lượng không tốt.
Có lẽ đây chính là một điểm đột phá.
Dưới sự giúp đỡ của yếu quái và sự gian lận của hệ thống, Iwanaga Kotoko thành công hạ gục Gojo Satoru.
[nhắc nhở: Mục tiêu tỉnh lại sau năm phút nữa]
Nhanh vậy sao? Không phải là giả vờ đất chứ, hay là uống rượu giả.
Cũng may kế hoạch của cô đã tiến hành gần xong rồi.
Gojo Satoru đặt ở trong phòng khách sạn, trong phòng có cameras mini và máy nghe trộm.
Hệ thống trò chơi sẽ xác định phạm vi trinh sát cô, phạm vi này rút nhỏ sau khi say rượu, chẳng trách Gojo Satoru không uống rượu.
“Mình bị Dazai dạy hư, haizz.”
Iwanaga Kotoko thử điều chỉnh thiết bị, chờ Gojo Satoru tỉnh lại.
Mèo Ragdoll ngồi xổm bên chân cô, ưu nhã liếm chân, liếm đến một nửa thì người nó cứng đờ, sau đó hạ móng vuốt xuống.
Vốn cô muốn để mèo ở nhà, nhưng nó muốn đi theo.
Có tiếng động truyền ra, là tiếng điện dẫn truyền, Sadako bị tóc dài che khuất mặt chui đầu ra khỏi màn hình, hồ ly tinh dưng mạo quyến rũ cũng bị triệu hồi ra.
“Công chúa.”
“Chuẩn bị xong thì đi qua đi. Tính cách người đàn ông kia rất ác liệt, không biết sẽ làm ra chuyện gì, các cô cẩn thận chút.”
Iwanaga Kotoko dặn dò, cô nhìn thấy mèo muốn chụp đầu Sadako liền vội vàng nắm lấy chân mèo.
“Đừng nghịch.”
Sadako nhân cơ hội lùi về.
Mèo Ragdoll rầu rĩ không vui, nó xoay người sang chỗ khác.
Sao lại thế này, tính cách con mèo này quá kỳ quái, là vì chưa thuần hóa sao.
Iwanaga Kotoko tạm thời không đếm xỉa tới nó vì Gojo Satoru đã tỉnh.
Màn hình hiện rõ từng động tác của anh ta—
“Kỳ lạ, mình…”
Gojo Satoru đứng dậy ngồi ở mép giường, một tay đỡ lấy cái gáy.
Tiếng lẩm bẩm truyền đến đứt quãng.
“Sao mình lại… Làm đám lão già kia à…”
Lão già?
Đúng là cô từng nghe yêu quái nói lý tưởng của Gojo Satoru không hợp với đám cán bộ cao cấp của giới chu thuật, đã xung đột từ lâu.
[Gojo Satoru · giá trị cảm xúc dao động: 10]
Bây giờ cô thật sự tin tửu lượng của Gojo Satoru không tốt. Không giống dáng vẻ nhạy bén thường ngày, bây giờ người đàn ông tóc trắng tản mát ra hơi thở ngây thơ trì độn.
Anh ta kéo bịt mắt xuống, vì mạnh mẽ áp chế sương mù trong đồng tử màu xanh do cồn gây ra cho nên đôi mắt dần đỏ lên.
“Nóng quá.”
Gojo Satoru đột nhiên cởi áo đồng phục, ngón tay hơi cong kéo cà vạt xuống, tiếp đến là từng cúc áo sơ mi.
Iwanaga Kotoko kinh ngạc.
Từ từ! Đây là muốn—?!
Quần áo nửa kín nửa hở để lộ ra cơ ngực được rèn luyện thường xuyên, căng chặt cân xứng, đường nhân ngư ẩn giấu dưới lưng quần. Xương quai xanh và đường cong yết hầu đặc biệt đẹp, một tầng mồ hôi mỏng phủ lên vì nóng khiến tất cả càng gợi cảm hơn.
Oa, wow…
Iwanaga Kotoko cảm thấy có gì đó nóng ấm nảy lên xoang mũi, trái tim kinh hoàng.
Chuyên xảy ra không quá giống cô nghĩ… Nước mắt, nước mắt muốn chảy ra từ chỗ kỳ quái, hút mau.
Sau khi uống say, Gojo Satoru sẽ như thế nào sao, cái này gọi là phúc hợi bất ngờ à… Nhưng không phải cô cố ý, cô cũng không biết sẽ như vậy.
Cho nên Dazai, không phải em muốn xem, là chính Gojo Satoru muốn cởi, không trách em!
Không, không sao cả!
Iwanaga Kotoko lẩm bẩm.
“Dù sao Dazai cũng không biết…”
****
Chú thích:
(1) Chiếu tatami: Tatami là một loại chiếu truyền thống của người Nhật được làm từ các sợi rơm khô đan ép chặt vào nhau, dùng để lót sàn nhà. Trong tiếng Nhật, Tatami (畳) có nguồn gốc từ động từ tatamu (畳む) với nghĩa là gấp hoặc xếp. Điều này đã chỉ ra rằng, chiếc tatami ban đầu được làm rất mỏng và có thể gấp lại, chứ không giống như chiếc chiếu tatami chúng ta thấy như ngày nay.
Chiếu tatami
Edit: Qing Yun
Ban đêm, nhà Fushiguro Megumi.
“Megumi, cái này ăn ngon thật, nhóp nhép nhóp nhép…”
“Nhóc muốn ăn không, nhóp nhép nhóp nhép…”
Fushiguro Megumi nhắm mắt, hít sâu, nói cho chính mình phía sau chỉ là một con hamster trắng tham ăn thôi.
Gojo Satoru vừa kết thúc kỳ công tác là lập tức nhảy đến chỗ cậu. Cậu bèn đưa hộp quà cho Gojo Satoru, anh ta vui sướng ăn lấy ăn để.
“Cô ấy tìm được em nhanh hơn tôi đoán.”
“Em nói xem rốt cuộc cô ấy có mục đích gì, Megumi?”
Gojo Satoru suy tư hỏi.
“Thầy Gojo, thầy còn nói thế nữa là em sẽ muốn đấm thầy đấy.”
Fushiguro Megumi quay ghế dựa sang nhìn thẳng vào Gojo Satoru, nghiêm túc nói: “Iwanaga là một người có nhân tính kiên định.”
Dù hành vi của cô có chỗ khác thường, nhưng việc cô không màng nguy hiểm để cứu bé gái là sự thật.
“…”
Gojo Satoru sửng sốt.
Bánh quy rơi khỏi miệng anh ta.
Sau đó Fushiguro Megumi nghe thấy người đàn ông này bắt đầu kêu rên cùng với ánh mắt mang đủ loại thông điệp “Bé Megumi mình nuôi lâu như vậy đã bị hồ ly tinh bên ngoài ám rồi,” “Heo trong nhà bị cải trắng ngậm đi rồi”, “Em làm tôi ăn nói với Tsumiki thế nào đây”…
Fushiguro Megumi kiềm chế xúc động muốn đánh người, cậu dời lực chú ý về máy tính lần nữa.
Cậu sử dụng quyền của Gojo Satoru để tìm một vài thông tin muốn tìm là không khó.
Ví dụ như gã tài xế bỏ trốn kia.
Okazaki Masa, trộm xe, không có bằng lái, trước kia từng phải vào Trung tâm cải tạo thiếu niên vì đâm chết người… Lần này là lần thứ hai!
Nếu không phải có Iwanaga, cô bé kia cũng sẽ bị đâm chết.
Chậc.
Đúng là rác rưởi.
“Em đi ra ngoài một chút.”
Fushiguro Megumi quay đầu, thấy Gojo Satoru đang lăn lộn trên chiếu tatami(1).
“Răng đau hu hu hu…”
Lần này lại là răng đau sao.
Ai kêu thầy dị ứng đồ ngọt còn ăn.
Cuối cùng Fushiguro Megumi cũng không nhẫn tâm, cậu nói: “Em sẽ mang thuốc giảm đau về cho thầy.”
Mùa đông khắc nghiệt, nhiệt độ bên ngoài thấp hơn không ít.
Fushiguro Megumi kéo cao cổ áo, nửa khuôn mặt vùi vào trong áo, chỉ để lộ ra đôi mắt trong trẻo.
Cậu đi đến chỗ ở của Okazaki Masa. Không có người ở nhà, chỉ có một người mẹ già đau khổ chờ con.
“Vậy sao, vẫn chưa về nhà ạ?”
“Có phải Masa xảy ra chuyện gì không?! Có phải cậu biết chuyện gì không?!”
Mẹ già túm lấy tay cậu. Người xa lạ đụng vào khiến Fushiguro Megumi hơi bài xích, cậu cố nén, mắt thoáng nhìn quanh cánh tay sưng đỏ của bà mẹ.
“Đây là?”
“Không… Không có gì.”
Bà mẹ lập tức rụt tay lại, kéo ống tay áo xuống che cánh tay, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng.
Nhìn dáng vẻ bao che của bà ta, Fushiguro Megumi lập tức đoán được.
— Thế mà có thể làm ra cả chuyện đánh mẹ ruột mình!
“Rốt cuộc… Tên cặn bã kia chạy đi đâu rồi.”
Đường phố ban đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm người hoài nghi liệu trong bóng tối có quái vật gì đang ẩn nấp cắn nuốt mọi thứ không.
Ngay cả cơn gió thổi tới cũng kéo theo mùi máu.
—
Bất chợt.
Gió đêm thổi qua mái tóc thiếu niên, để lộ khuôn mặt tuấn tú dưới lớp băng vải.
Cậu ngồi bên nóc nhà, tay cầm khẩu súng, vẻ mặt dịu dàng nhưng lạnh nhạt.
“Chạy đi, tiếp tục.”
“Mày cũng cảm nhận chút cảm giác bị đâm xe đi.”
Phía dưới ——
Okazaki Masa chạy trốn ở kho hàng bỏ hoang, vài chiếc xe hơi màu đen đuổi theo phía sau. Có mấy lần gã nghĩ mình phải bị đâm chết, trái tim thiếu chút nữa là bay ra khỏi cổ họng.
Nhưng mà kỹ thuật lái xe của những người này đều rất tốt, sẽ không đụng phải gã thật.
Nếu trốn vào hẻm nhỏ, thiếu niên sẽ dùng đạn ép gã ra.
Rất nhiều lần gã hôn mê bất tỉnh. Nhưng vừa ngất xỉu liền gặp ác mộng bánh xe cán qua giữa hai chân dọa tỉnh, sau đó lại bắt đầu một vòng bỏ trốn.
Quả thực là tra tấn sống không bằng chết.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi!!!”
Okazaki Masa nước mắt nước mũi giàn giụa, gã khóc kêu với thiếu niên ngồi trên cao.
“Cầu xin cậu thả tôi đi!”
Dazai Osamu tùy ý quay súng.
“Sai ở đâu?”
Okazaki Masa nghẹn lại.
Gã căn bản không nhớ mình trêu chọc vị đại ca này khi nào!
“Vậy tiếp tục đi.”
Dazai Osamu hơi hơi mỉm cười. Dung nhan thiên sứ lại tựa như ác ma.
“Cố lên nhé.”
Rốt cuộc thằng quỷ này có địa vị gì!!!
Ngay khi thể xác và tinh thần Okazaki Masa kề bên bờ vực sụp đổ, Dazai Osamu nhảy xuống khỏi nóc nhà, áo khoác đen vẽ ra một vòng cung ở phía sau.
“Mày tự đi tự thú với cảnh sát đi.”
Trong lòng Okazaki Masa mừng như điện.
Nhận tội có thể nhẹ nhàng hơn loại tra tấn bây giờ nhiều. Bị nhốt trong trại mấy năm, ra ngoài gã lại tự do như cũ!
Ngay khi dứt lời, Dazai Osamu đột nhiên cảm thấy đần độn vô vị.
— đây là cái cô gọi là “giữ gìn trật tự” à.
Phải đối kháng với đông đảo người và yêu phá hư trật tự như Okazaki Masa, phải gánh vác trọng trách của hai thế giới.
Lấy cơ thể nhỏ xinh như vậy.
Đây là ý chí sống sót của cô sao, Kotoko.
Cô gái vì trật tự thế này mà dâng lên một mắt một chân.
Cô gái kiên định đi vào lòng cậu.
Cô gái cười nói rằng thích tất cả mọi thứ của cậu.
…
Vậy mà suýt chút nữa là cậu mất cô.
Lấy một loại phương thức vượt ngoài dự tính tới mức buồn cười là tai nạn xe cộ?
Không thể chịu đựng được!
“Quả nhiên tao không muốn để mày được nhẹ nhàng thế này.”
“?!”
Okazaki Masa hoảng sợ nhìn lên, thiếu niên vốn đã đi vài bước đột nhiên xoay người nổ súng liên tục bên chân gã.
“Mafia, nên dùng thủ đoạn của Mafia.”
Sự tàn nhẫn như nổ tung ra!
Okazaki Masa vắt giò lên cổ bỏ chạy, Dazai Osamu đi theo sau gã không nhanh không chậm.
Okazaki Masa lao ra từ kẽ hở thùng hàng, một luồng sáng xẹt qua trước mắt. Ở giây cuối cùng của sinh mệnh gã, gã chỉ kịp nghe thấy tiếng phanh xe chói tai.
Két—-
Hoa máu lan tràn rơi vào đôi mắt lạnh nhạt của thiếu niên.
Cậu xoay người.
“Xử lý đi.”
“Vâng!”
Bóng dáng Dazai Osamu biến mất trong ngã rẽ hẻm nhỏ.
Dưới ánh trăng lạnh, mèo Ragdoll uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy ra.
Bởi vì khoang trò chơi chế tạo gấp gáp, một vài chi tiết còn chưa hoàn thiện cho nên khi mới vào trò chơi, Dazai Osamu đã biến thành một con mèo.
Đúng, một con mèo.
Thị giác của mèo khá mới lạ, cũng càng phù hợp cho hành động hơn. Cho nên dù đã điều chỉnh tốt, cậu vẫn duy trì thân phận mèo.
Dazai Osamu ngựa quen đường cũ nhảy lên ban công, móng vuốt kéo cửa sổ ra rồi chen vào.
Trò chơi dung nhập yếu tố hiện thực, thân phận của cậu trong trò chơi cũng là Mafia. Nhưng Kotoko không ở trong biệt thự cao cấp như hiện thực mà ở trong một chung cư độc lập.
Ngoài phòng ngủ ra, căn nhà còn có một phòng cho khách, cửa phòng khóa chặt suốt ngày.
Bên trong có thứ gì sao?
Hay là có người nào?
Đương nhiên cậu có thể biến thành người để phá khóa, nhưng khả năng sẽ bị yêu quái đang trốn ở đâu đó phát hiện.
Cậu không thể bị Kotoko phát hiện thân phận được!
Dazai Osamu hồi tưởng lại một ít việc mình làm khi ỷ vào thân phận là mèo, nếu để cô phát hiện… Tên đó chắc chắn sẽ như hổ đói vồ mồi, chắc chắn!
Cho nên tuyệt đối không thể bị phát hiện!
Cậu bước vào phòng, từng bước ưu nhã trong dáng vẻ một con mèo.
Iwanaga Kotoko đang ngủ ngon lành trên giường lớn, mái tóc quăn màu hạt dẻ nhạt xỏa tung trên gối, giống như búp bê Tây Dương tinh xảo.
Mèo Ragdoll uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên, chui vào ổ chăn ấm áp dễ chịu, cậu chui đầu ra, đặt bên mặt Iwanaga Kotoko.
Cơ thể dần trở nên ấm áp, tứ chi bị đông cứng do nhiệt đọ bên ngoài nhanh chóng mềm lại.
Ừ… Tạm thời coi cô là lò sưởi vậy.
Dazai Osamu hoàn toàn không buồn ngủ, trước mặt cậu là cổ trắng nõn. Hơi thở phun qua khiến lông mèo đong đưa nhè nhẹ.
Rất gần, rất nhỏ.
Dùng dao găm cắt nhẹ là máu tươi sẽ phun trào. Thậm chí còn không cần dao, cậu chỉ cần biết trở về hình người rồi dùng tay bóp mạnh…
Cậu có thể đảm bảo mình làm xong trước khi yêu quái kịp phản ứng.
Muốn ra tay sao?
Không có được thì sẽ không mất đi.
Chính mình cũng sẽ không… Tâm phiền ý loạn như vậy.
Sát khí bị chống chế một cách hoàn mỹ, móng vuốt dưới đệm thịt cũng ngo ngoe rục rịch, mèo Dazai chậm rãi vươn móng vuốt—
Dừng ở cái chăn bị bị tuột xuống dưới.
Móng vuốt bám vào chăn kéo lên quá đầu vai.
Dazai Osamu thở dài một hơi thật nhỏ.
Không ra tay được.
Giây tiếp theo, cậu bị ôm chặt lấy. Cánh tay vô tình khóa cả người mèo lại, dán vào vùng ngực thiếu nữ.
“…”
Dazai Osamu, ánh mắt cậu như đã chết.
Cho dù phẳng, cảm giác tồn tại của khu vực kia cũng không thể bỏ qua được. Cậu đặt bốn chân vào giữa, cố gắng bảo vệ trinh tiết của cùng của mình!
Nói thế nào cậu cũng là thiếu niên đang tuổi dậy thì, chú ý một chút đi chứ.
“Dazai… Ưm…”
Nói mớ sao.
“Lại sâu một chút…”
???
Mèo Dazai không thể động đậy: “…”
Phi lễ rồi.
–
Ngày hôm sau.
Iwanaga Kotoko tỉnh lại với tinh thần cực kỳ sảng khoái.
Vốn dĩ nửa đêm cô thấy hơi lạnh, không biết ai đã nhét cho cô một cái lò sưởi ở trong mộng, sau đó ngủ cực kỳ thoải mái.
Không thấy mèo trong phòng, Iwanaga Kotoko tinh mắt phát hiện mấy sợi lông mèo.
Ngoài miệng nói không cần, cơ thể lại rất thành thật còn gì.
Dẫm dép lê đi ra ngoài, Iwanaga Kotoko nhìn thấy mèo đứng ở trước cửa phòng khách.
“Em muốn đi vào?”
“Meo~”
“Không được nha.”
Mèo Ragdoll như nghe hiểu, nó tránh sang bên.
Iwanaga Kotoko vừa giải quyết bữa sáng vừa mở điện thoại lên xem, Megumi nói Gojo Satoru đã trở lại. Mặt khác cô cũng nói bóng nói gió biết được Gojo Satoru không uống rượu, chắc là tửu lượng không tốt.
Có lẽ đây chính là một điểm đột phá.
Dưới sự giúp đỡ của yếu quái và sự gian lận của hệ thống, Iwanaga Kotoko thành công hạ gục Gojo Satoru.
[nhắc nhở: Mục tiêu tỉnh lại sau năm phút nữa]
Nhanh vậy sao? Không phải là giả vờ đất chứ, hay là uống rượu giả.
Cũng may kế hoạch của cô đã tiến hành gần xong rồi.
Gojo Satoru đặt ở trong phòng khách sạn, trong phòng có cameras mini và máy nghe trộm.
Hệ thống trò chơi sẽ xác định phạm vi trinh sát cô, phạm vi này rút nhỏ sau khi say rượu, chẳng trách Gojo Satoru không uống rượu.
“Mình bị Dazai dạy hư, haizz.”
Iwanaga Kotoko thử điều chỉnh thiết bị, chờ Gojo Satoru tỉnh lại.
Mèo Ragdoll ngồi xổm bên chân cô, ưu nhã liếm chân, liếm đến một nửa thì người nó cứng đờ, sau đó hạ móng vuốt xuống.
Vốn cô muốn để mèo ở nhà, nhưng nó muốn đi theo.
Có tiếng động truyền ra, là tiếng điện dẫn truyền, Sadako bị tóc dài che khuất mặt chui đầu ra khỏi màn hình, hồ ly tinh dưng mạo quyến rũ cũng bị triệu hồi ra.
“Công chúa.”
“Chuẩn bị xong thì đi qua đi. Tính cách người đàn ông kia rất ác liệt, không biết sẽ làm ra chuyện gì, các cô cẩn thận chút.”
Iwanaga Kotoko dặn dò, cô nhìn thấy mèo muốn chụp đầu Sadako liền vội vàng nắm lấy chân mèo.
“Đừng nghịch.”
Sadako nhân cơ hội lùi về.
Mèo Ragdoll rầu rĩ không vui, nó xoay người sang chỗ khác.
Sao lại thế này, tính cách con mèo này quá kỳ quái, là vì chưa thuần hóa sao.
Iwanaga Kotoko tạm thời không đếm xỉa tới nó vì Gojo Satoru đã tỉnh.
Màn hình hiện rõ từng động tác của anh ta—
“Kỳ lạ, mình…”
Gojo Satoru đứng dậy ngồi ở mép giường, một tay đỡ lấy cái gáy.
Tiếng lẩm bẩm truyền đến đứt quãng.
“Sao mình lại… Làm đám lão già kia à…”
Lão già?
Đúng là cô từng nghe yêu quái nói lý tưởng của Gojo Satoru không hợp với đám cán bộ cao cấp của giới chu thuật, đã xung đột từ lâu.
[Gojo Satoru · giá trị cảm xúc dao động: 10]
Bây giờ cô thật sự tin tửu lượng của Gojo Satoru không tốt. Không giống dáng vẻ nhạy bén thường ngày, bây giờ người đàn ông tóc trắng tản mát ra hơi thở ngây thơ trì độn.
Anh ta kéo bịt mắt xuống, vì mạnh mẽ áp chế sương mù trong đồng tử màu xanh do cồn gây ra cho nên đôi mắt dần đỏ lên.
“Nóng quá.”
Gojo Satoru đột nhiên cởi áo đồng phục, ngón tay hơi cong kéo cà vạt xuống, tiếp đến là từng cúc áo sơ mi.
Iwanaga Kotoko kinh ngạc.
Từ từ! Đây là muốn—?!
Quần áo nửa kín nửa hở để lộ ra cơ ngực được rèn luyện thường xuyên, căng chặt cân xứng, đường nhân ngư ẩn giấu dưới lưng quần. Xương quai xanh và đường cong yết hầu đặc biệt đẹp, một tầng mồ hôi mỏng phủ lên vì nóng khiến tất cả càng gợi cảm hơn.
Oa, wow…
Iwanaga Kotoko cảm thấy có gì đó nóng ấm nảy lên xoang mũi, trái tim kinh hoàng.
Chuyên xảy ra không quá giống cô nghĩ… Nước mắt, nước mắt muốn chảy ra từ chỗ kỳ quái, hút mau.
Sau khi uống say, Gojo Satoru sẽ như thế nào sao, cái này gọi là phúc hợi bất ngờ à… Nhưng không phải cô cố ý, cô cũng không biết sẽ như vậy.
Cho nên Dazai, không phải em muốn xem, là chính Gojo Satoru muốn cởi, không trách em!
Không, không sao cả!
Iwanaga Kotoko lẩm bẩm.
“Dù sao Dazai cũng không biết…”
****
Chú thích:
(1) Chiếu tatami: Tatami là một loại chiếu truyền thống của người Nhật được làm từ các sợi rơm khô đan ép chặt vào nhau, dùng để lót sàn nhà. Trong tiếng Nhật, Tatami (畳) có nguồn gốc từ động từ tatamu (畳む) với nghĩa là gấp hoặc xếp. Điều này đã chỉ ra rằng, chiếc tatami ban đầu được làm rất mỏng và có thể gấp lại, chứ không giống như chiếc chiếu tatami chúng ta thấy như ngày nay.
Chiếu tatami