Chương 10: Chạm Mặt
Dù Lâm Trì Ngang không căn dặn, với trạng thái hiện tại của Trần Trản, cũng không thể thoải mái hoạt động. Mắt cá chân có vẻ chỉ là bong gân bình thường, cậu đang chuẩn bị tìm khăn lông đắp một chút, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng bước chân. Nhanh vậy? Trần Trản khập khiễng đi tới cửa, hé ra một cái khe, nhìn thấy một khuôn mặt không ai ngờ tới. "Ân tiên sinh?" Nhìn thấy ánh ngạc nhiên trong mắt cậu, Ân Vinh Lan trầm mặc chốc lát: "Cậu cho rằng là ai?" "Kẻ thù giai cấp." Trần Trản miêu tả. Ân Vinh Lan cũng không đi tay không, đặt hộp quà mang theo sang một bên rồi nói: "Tôi nghe nói tay cậu bị thương, tới xem một chút." Từ "nghe nói" dùng trong ngữ cảnh này rất đáng suy nghĩ, Trần Trản nhíu mày: "Không phải từ trên mạng biết đến?" Ân Vinh Lan: "Tôi rất ít khi lên mạng." Biết được chuyện của Trần Trản là do vô tình nghe thấy cấp dưới trò chuyện. Trần Trản không tra cứu thêm vấn đề dùng từ, chậm rãi nói: "Tham lợi nhỏ, được người mời ăn cơm, lúc về vấp ngã." Đối với suy đoán Trần Trản bị người đánh Ân Vinh Lan từ đầu đã cảm thấy độ tin cậy không cao, y từng thấy Trần Trản đánh nhau, trong thân thể thon gầy tản mác hơi thở tàn nhẫn. Cùng tính cách ngậm bồ hòn cách xa mấy vạn dặm. Trần Trản xoa mắt cá chân, Ân Vinh Lan chủ động ôm đồm chuyện cậu định làm, vắt khăn giúp cậu đắp lên. "Vẫn ổn chứ?" Trần Trản: "Tàn nhưng không phế." Ân Vinh Lan nhìn cậu bình tĩnh dùng một tay đặt trên bàn phím gõ gõ chữ, không khỏi bật cười. Vừa đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa vài cái: "Xin hỏi Trần Trản tiên sinh có nhà không?" Ân Vinh Lan nhìn thoáng về Trần Trản, người sau gật gật đầu, đi tới giúp cậu mở cửa. Người trung niên nhấc theo hòm thuốc bên ngoài lúc nhìn thấy y hơi ngẩn ra, tầm mắt từ không gian bên trong nhìn thấy Trần Trản tay bó thạch cao, biết đến không tìm lầm, nói rõ mục đích đến: "Lâm tiên sinh để tôi tới xem bệnh cho ngài." Trần Trản không từ chối, lúc bác sĩ kiểm tra cổ chân, bình tĩnh nói: "Chỉ là bị trặc thôi, không nghiêm trọng." Cậu trước đây đánh nhau không ít, dự đoán tình trạng thân thể của mình tương đối chính xác. Bác sĩ tỉ mỉ kiểm tra xong, xác định không phải vấn đề lớn, lưu lại rượu thuốc đã chuẩn bị sẵn: "Đúng giờ thoa lên, đừng ấn mạnh." "Cảm ơn." Trần Trản hỏi ra vấn đề then chốt: "Tôi không chủ động mời ông tới, phí khám bệnh tính cho Lâm Trì Ngang tương đối thích hợp hơn có đúng không?" Bác sĩ hết sức phức tạp mà nhìn hắn: "Đúng vậy." Trần Trản lúc này mới an lòng mà quay lại tiếp tục công việc. Vừa ra đến trước cửa bác sĩ không nhịn được quay đầu lại nhìn Ân Vinh Lan thêm một lần, cứ cảm thấy đã gặp người này ở nơi nào, một hồi cũng không nhớ ra được. Tựa như không để tâm vẻ cố gắng suy tưởng của ông, Ân Vinh Lan hỏi một ngày cần thoa lên mấy lần xong, ung dung đóng cửa lại. "Có cần tôi giúp không?" Trần Trản tuỳ tuỳ tiện tiện đưa chân sang. Ân Vinh Lan sợ run lên, giúp cậu thoa thuốc xong xuôi, mới nói: "Cần tôi giúp cậu đánh máy không?" Lúc này Trần Trản mới phản ứng được là hiểu lầm ý của đối phương, Ân Vinh Lan ý hỏi cậu có cần giúp nghe đọc gõ chữ không. "Không cần." Trần Trản hơi ngẫm nghĩ, cố gắng dùng giọng ôn hòa nói: "Tôi đã cải tà quy chính, nhân lúc còn trẻ anh cũng nên sớm tìm một công việc nghiêm túc." Ân Vinh Lan có cảm giác biểu cảm khi cậu nói chuyện cực kỳ giống một người. Trần Trản cũng cảm thấy tâm trạng chính mình đang rất giống người nào đó. Ước chừng ít phút, hai người đồng thời phản ứng là giống ai... Ông lão nhà đối diện. Trần Trản một mặt trầm trầm: "Chẳng lẽ tôi chưa già đã yếu?" Ân Vinh Lan trầm mặc hồi lâu: "Tôi còn lớn tuổi hơn cậu." Chốc lát, Trần Trản dùng ngữ điệu gần như không chút nhấp nhô phát biểu dõng dạc: "Vậy chúng ta hãy đồng thời nỗ lực." Vốn còn muốn nói câu một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta, cảm thấy không quá hợp hoàn cảnh, đành nuốt trở vào. Ngay giữa lúc đang trò chuyện, bác sĩ vừa đi đã quay lại, nhìn Ân Vinh Lan bất đắc dĩ cười cười, ra hiệu có chuyện muốn nói riêng một chút. Hai người đi tới cửa, bác sĩ tổng kết một chút, tóm tắt đơn giản: "Vừa rồi lúc Lâm tiên sinh gọi điện thoại hỏi thăm, biết được có bạn bè đang giúp đỡ chăm sóc Trần Trản, cam kết chỉ cần cậu phụ trách chăm sóc khi đối phương dưỡng thương, sẵn sàng trả công hai mươi vạn." Ân Vinh Lan không lên tiếng, bác sĩ nhìn khuôn mặt không đổi sắc của y, vô cớ sinh ra mấy phần chột dạ, nhanh chóng đè xuống cảm giác quái dị tiếp tục nói: "Đương nhiên điều kiện là hi vọng cậu có thể bảo đảm Trần Trản sẽ không bước ra khỏi cửa trước khi lành lặn, tránh cho phóng viên chụp ảnh được lại đơm đặt." Tiếng nói không lớn, nhưng khu vực vốn nhỏ hẹp, cửa phòng chỉ khép hờ, Trần Trản cũng nghe được bảy tám phần. Ân Vinh Lan liếc cậu một cái, không biết nghĩ đến việc gì, gật gật đầu. Bác sĩ thở phào nhẹ nhỏm, nụ cười chân thành hơn vài phần: "Cho tôi tên và số tài khoản, trước tiên chuyển cọc mười vạn, phần còn lại..." Ân Vinh Lan nâng tay: "Không vội." Bác sĩ cảm thấy được người này còn rất đáng tin, không chậm trễ nữa xuống lầu lái xe về nhà. Lúc Ân Vinh Lan trở vào phòng, Trần Trản đang gian khổ chầm chậm gõ chữ. "Nghe được?" Trần Trản qua loa gật đầu, đắm chìm trong công việc. Ân Vinh Lan đặt ghế ngồi xuống cách cậu vài bước: "Đến lúc đó tôi sẽ để ông ấy chuyển tiền trực tiếp cho cậu." Trần Trản dừng tay lại, cau mày: "Nói cái gì đó? Đó là tiền công của anh, chuyển cho tôi làm chi." Tiền công? Ân Vinh Lan bởi vì định nghĩa mới này mà âm thầm nhướng mày, một chốc liền không kìm được phát ra tiếng cười khẽ trầm thấp. Trần Trản không nhịn được nghiêm túc nhìn y một chút, nói thật, người này cảm xúc lên xuống rất kỳ lạ, cậu không chút nào cảm thấy câu nói kia có điểm gì buồn cười. Bên này Trần Trản chuẩn bị trải qua cuộc sống không ra khỏi cửa không bước khỏi nhà, Lâm Trì Ngang lại vì có dự án mà đi đi về về giữa nhà và công ty liên tục. Điểm duy nhất tương đối hài lòng chính là mấy chuyện thị phi của Trần Trản bên kia có thể tạm thời yên tĩnh đôi ba hôm. Ngày hôm sau có hơi cảm nhẹ, bác sĩ riêng tới cửa khám bệnh, ông đã phục vụ cho nhà họ Lâm hơn mười năm, xem như là một vị trưởng bối mà Lâm Trì Ngang tương đối tôn kính. "Thân thể quan trọng hơn công việc." Bác sĩ căn dặn. Lâm Trì Ngang xoa bóp ấn đường: "Cấp dưới làm việc không gọn gàng, không có một việc nào làm được hoàn toàn thấu đáo." Dừng một chút mở mắt ra nói: "May mà ngài vừa lúc chạm mặt bạn của tên vô liêm sỉ kia, bằng không tôi còn phải nhọc lòng tìm người chăm sóc tên đó." Bác sĩ vừa lấy thuốc vừa nói chuyện: "Chuyện nhỏ mà thôi." Bỗng nửa đùa nửa thật: "Tiền không dễ kiếm, cần phải học tiết kiệm." Lâm Trì Ngang sửng sốt một chút, phản ứng lại ý ông đang nói chuyện không lấy tiền thối, hơi đau đầu nói: "Chờ Trần Trản lành hết, tôi sẽ lại tìm tên đó thảo luận một lần, tránh cho xuất hiện đề tài tương tự." Trầm tư giây lát, lại nói: "Thuận tiện xem bạn của tên đó là Bồ Tát phương nào tái thế." Lời này thật ra là trào phúng Trần Trản, lúc trước làm đủ trò xấu xa thế mà bên cạnh vẫn còn bạn bè đồng tình tới thăm. Bác sĩ khẽ mỉm cười: "Nhớ thanh toán tiền nuôi bệnh." Tổng giám đốc mang bệnh đi làm, không có thêm một xu thu nhập, Trần Trản mang bệnh đánh chữ, lại thành công gặt hái không ít người thương hại. "Tuy vẫn rất đáng ghét, nhưng niệm tình không gián đoạn viết truyện nên sẽ bơm thêm thưởng", bình luận tương tự chỗ nào cũng có. Tổng kết tiền trong tài khoản, Trần Trản thừa nhận đây là trong cái rủi có cái may. Ân Vinh Lan khoảng tầm mỗi hai ba ngày lại tới một lần, phần lớn thời gian là đến trò chuyện mấy câu, không tìm được việc gì để giúp một tay. Trần Trản là người có năng lực sinh hoạt rất mạnh, ngoại trừ đánh máy chậm một chút, cánh tay bị thương dường như hoàn toàn không có ảnh hưởng đến cuộc sống, gian phòng thu dọn ngăn nắp gọn gàng. "Lửa thử vàng, gian nan thử sức." Ân Vinh Lan hơi động môi mỏng, đưa ra đánh giá. Mặc dù không giải thích thêm, cũng có thể nghe ra là thể hiện khen ngợi. Trần Trản dừng chớp mắt vài giây, rồi lại cau mày, câu không quen được người khác tán dương quá trực tiếp trực diện. "Còn mấy ngày là có thể bỏ thạch cao?" Ân Vinh Lan hỏi tình hình vết thương, tựa như lời khích lệ vừa rồi chỉ là thuận miệng nói. Trần Trản quét mắt nhìn lịch, đưa tay hình cây kéo. "Hai ngày sau tôi vừa lúc cũng có thời gian." Ân Vinh Lan nghĩ một hồi nói: "Thời điểm đó tôi lái xe đưa cậu đi." Trần Trản chuyển ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, giống như vô tình hỏi: "Mượn xe?" Trong quá trình ở chung Ân Vinh Lan đã hiểu thấu tính tình đối phương, luôn luôn giữ một phần phòng bị người khác, lúc này cười nói: "Xe của tôi bị trục trặc còn ở garage sửa chữa, chỉ có thể đi mượn." Trần Trản vẫn luôn có nghi ngờ đối với thân phận của Ân Vinh Lan, nói là người nghèo lại hoàn toàn không có cảm giác bần cùng, còn theo hướng drama hóa là một doanh nhân giản dị, thì cũng không nhìn thấy làm giàu được từ đường nào. Có lần cậu tìm cớ trộm xem qua nhãn hiệu quần áo của Ân Vinh Lan, đặc biệt lên mạng tra tìm, xác định không phải hàng hiệu. Hướng nào cũng đều không thông, Trần Trản hằng ngày đều dựa theo tính cách Ân Vinh Lan thể hiện ở chung. Vẫn chưa từ chối đề nghị lái xe chở cậu đi bệnh viện của đối phương, cậu nhìn về phía Ân Vinh Lan: "Vậy thì làm phiền, chờ tôi lành lặn mời anh một bữa." Hai ngày nhanh đến mức tựa như chớp mắt một cái liền qua, bác sĩ nói khôi phục rất tốt, dỡ sạch thạch cao xong căn dặn cậu khoảng thời gian này không được làm việc nặng. Ân Vinh Lan và Trần Trản đều là người ít chơi điện thoại, trên đường trở về giao lưu bằng miệng khá nhiều, khi gần về đến khu dân cư Trần Trản mới cúi đầu xem điện thoại một chút, lắc đầu nói: "Lâm Trì Ngang vẫn còn trên hot search." Bởi vì "sự kiện đánh người", hiện tại mọi hành vi của đối phương đều trở thành tiêu điểm mọi người chú ý. Trần Trản thậm chí nhìn thấy lời đồn ly kỳ rằng hai bên đã âm thầm thoả thuận hoà giải, Lâm Trì Ngang đã phát công hàm luật sư với những nguồn loan truyền tin đồn vô căn cứ, tuy nhiên chuyện này vẫn nổi đến hai tuần lễ. Không biết có phải do ý trời, lúc cậu lần nữa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng cạnh cổng khu dân cư. Dù cho đeo thêm khẩu trang, khoảng cách lại có chút xa, Trần Trản nhìn thoáng qua một lần đã nhận ra là Lâm Trì Ngang. Có vài người trời sinh đã có khí chất nổi bật giữa biển người. Ân Vinh Lan tựa như ai cũng không thấy, chuyên tâm thực hiện nghĩa vụ tài xế, dừng xe cẩn thận. Trần Trản lúc xuống xe nhìn chỗ xe đậu nhỏ hẹp không khỏi bội phục kỹ năng cầm lái của đối phương, nơi chật hẹp như thế cũng có thể đậu vào. Lâm Trì Ngang cũng chú ý tới bên này, lúc nhìn thấy Trần Trản theo bản năng hơi cau mày, phần thiếu kiên nhẫn này còn chưa kéo dài một giây, khi chú ý tới Ân Vinh Lan theo sau, ánh mắt hơi động, biểu cảm nháy mắt biến hoá thất thường. Ở địa vị của anh hiện nay, hiển nhiên biết đến thân phận Ân Vinh Lan. Từ nghèo khó đi lên giàu sang thật ra không khó, nhưng đến được danh quyền quý lại khó như lên trời. Ân Vinh Lan tại trong tầng lớp này, bản thân đã là một truyền kỳ. "Này là..." Còn chưa hỏi ra này là chuyện gì, Trần Trản sợ anh quỵt nợ, nhắc nhở: "Đây là bảo mẫu anh mời cho tôi chứ đâu, nhớ trả tiền." Im lặng giây lát, suy tính các loại tình huống có tính khả thi. Lâm Trì Ngang biểu cảm vốn đã phức tạp càng trở nên thêm khó hình dung, mời được một bảo mẫu như vậy... Tên này có tài cán gì! ---Lời tác giả:Lâm Trì Ngang: Từ đầu đến cuối vẫn không hiểu được trong chuyện tình của các người, tôi sắm vai nhân vật gì?Lời Không Cánh:Nam chính vừa mưu toan đẩy bạn gái lên hot search xong thì bản thân lên cắm trại 2 tuần. Một pha nghiệp quật điển hình =)))