Chương 21: Lăng Xê
Âm thanh êm tai thuật lại một đoạn đường không mấy vẻ vang ngày xưa. Có người bị mê hoặc giữa chất giọng tựa nhân ngư của cậu, rồi lại lập tức tỉnh táo trong cơn sóng to gió lớn... Ân Vinh Lan không biết người khác nghĩ ra sao, phần y từng vô tình đọc được lúc đối phương viết truyện trước nay chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, lần đầu tiên nghe "Sám Hối Lục" đầy đủ từ đầu đến cuối, thật sự có cảm giác dở khóc dở cười. "Hic --" Tiếng hít khí khe khẽ truyền đến, Ân Vinh Lan dùng khoé mắt chú ý thấy là cô bé ngồi cạnh y, giờ khắc này đối phương đang véo mạnh đùi mình, trông như muốn nhỏ ra hai giọt nước mắt. Mày làm được, cố lên Lý Viện Viện, mày nhất định có thể khóc được. Cô bé trong lòng tự mình cổ vũ. Nghi hoặc với cử chỉ của cô bé vài giây, Ân Vinh Lan chợt nhớ sớm nay lúc trên xe, Trần Trản từng đề cập việc thuê một người đến diễn cảnh "chân thành xúc động", để tiện cho ống kính truyền thông ghi lại. Làm một thuỷ quân chuyên nghiệp, cô bé có kinh nghiệm phong phú, quyết tâm ra sức vắt một cái, cuối cùng cũng nhỏ ra được một ít nước mắt. "Quá cảm động." Dùng tay áo lau nước mắt, cô bé đột nhiên đứng lên: "Em có thể hiểu được, thật sự, khi còn trẻ nào có ai chưa từng yêu một lần oanh oanh liệt liệt đâu?" "..." Mấy người cách cô bé gần nhất không hẹn mà cùng hiện lên biểu cảm phức tạp, nhận ra ánh mắt của các khán giả khác đều hội tụ về đây, lúng túng đến nỗi không biết phải đặt tay đặt chân chỗ nào. Nhưng ngay vào lúc này, Trần Trản đúng lúc lộ ra một nụ cười nhàn nhạt vẻ hồi ức cay đắng. Người trên sân khấu cười, người dưới khán đài khóc, một xướng một hoạ, ai cũng rất nghiêm túc tập trung biểu diễn. "Ngày mưa hôm đó," Trần Trản tiếp tục đọc lên: "Mỗi một giọt mưa trút xuống, con tim tôi lại tan vỡ một lần, trong một đêm đã đủ nát tan thành tỉ mảnh." Vài giọt nước mắt phải rất vất vả mới chắt chiu được lại vì câu này mà lần nữa tan nát theo. Cô bé khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nghiến răng khóc lại từ đầu. Ân Vinh Lan thở dài khe khẽ, bây giờ người trẻ kiếm tiền cũng không dễ dàng. Còn nhớ lúc đó Trần Trản chuyển khoản hai ngàn, y còn cảm thấy chỉ lên hình mấy khung mà thôi, giá quá đắt, bây giờ tự mình trải nghiệm, mới biết trong đó có bao gian khổ. "Cố... lên." Cô bé hít một hơi khí lạnh tự cổ vũ bản thân, lòng bàn tay đã sắp bấm ra máu, cuối cùng mới thoát khỏi tiếng đọc diễn cảm như ma như quỷ của Trần Trản, dồn lực chú ý tập trung khoá tại đoạn chuyện đau lòng cũ, hai hàng nước mắt mới thuận thế tuôn rơi. Ống kính truyền thông ghi lại cảnh này một cách chân thực. Một vị phóng viên có thâm niên thật sự không nhìn nổi, ông có một đứa con gái cũng tầm tuổi cô bé, không nhịn được động lòng trắc ẩn. Nỗ lực dùng tiếng ho nhẹ hấp dẫn lực chú ý của cô nhóc... Con gái, nếu có bị uy hiếp, con hãy nháy mắt mấy cái. Mấy nhà truyền thông khác cũng ít nhiều có cùng tâm tư, bọn họ cũng từng che giấu lương tâm soạn ra vài tin thất thiệt, mà lương tâm phải đen đến thế nào, mới có thể khóc thành tiếng giữa buổi đọc diễn cảm này! Trần Trản ngay lúc này bỗng hơi dừng một chút: "Fan meeting vẫn cần giữ bí mật vài đoạn, nếu không sẽ không tốt cho việc tổ chức lần sau. Mong quý vị truyền thông có thể dừng việc quay phim." Phóng viên nháy mắt mặt mày khó coi, nghe xem lời này có giống tiếng người hay không? Rõ ràng cố ý đợi đến cảnh này xuất hiện, phần sau lại không cho quay tiếp. Nhưng dù sao cũng là không mời mà tới, ban đầu Trần Trản đã dung túng cho quay hình không ít, đặc biệt là hình ảnh khóc thương cuối cùng, hoàn toàn đủ để làm mánh giật tít. Phóng viên thâm niên kia không nhịn được rùng mình một cái, không biết là trùng hợp, hay là Trần Trản đã tính toán từ trước. Nếu như là trường hợp thứ hai, không khỏi có hơi đáng sợ. Giữa lúc mọi người suy ngẫm, xấp bản thảo không dày nhanh chóng được đọc hết. Trần Trản lần nữa chuyển ánh mắt về khán giả dưới khán đài: "Để cảm ơn mọi người ủng hộ, tôi sẽ ngẫu nhiên chọn ra mười người dành tặng một phần quà." Nghe thấy có quà miễn phí, đa số mọi người đều theo bản năng ngồi ngay ngắn lại. Người dẫn chương trình bưng đến một cái hộp, trước mặt mọi người đổ vào mấy quả bóng số thể hiện vị trí ngồi. Đảo mấy cái rồi đặt giữa sân khấu, Trần Trản lần lượt lấy ra mười quả bóng số. Người dẫn chương trình đọc lên từng số, cũng cười nói: "Chúc mừng mười khán giả may mắn, nhận được bùa hộ mệnh do Trần Trản tiên sinh tự tay chế tác." Nói đến đây nụ cười trên mặt anh dường như có dấu hiệu lụi tắt, nhưng kỹ năng chuyên nghiệp được người dẫn chương trình trau dồi hằng ngày giúp anh lần nữa lấy lại tinh thần: "Các bạn cũng là những người đầu tiên được trải nghiệm sản phẩm này." Ý rằng, tương lai còn có thể phân phối đại trà. Nhìn thấy ánh mắt đầy chờ mong của các khán giả được mời lên sân khấu, dẫn chương trình gắng gượng giữ vững nụ cười, bày ra đám bùa hộ mệnh lúc nhúc. Phía truyền thông vốn đã dừng quay phim theo phản xạ ấn ấn nút ghi hình, khi màn ảnh nhắm ngay vào búp bê méo mó được gọi là bùa hộ mệnh, không hẹn mà cùng ngừng thở. Mấy vị khán giả mới vừa rồi còn được người hâm mộ, đầy mặt ngỡ ngàng. Trần Trản nhàn nhạt nói: "Mấy bé này đều do tôi tự tay may, được chọn lọc lại từ rất nhiều phiên bản, hiệu quả tốt vô cùng." Đôi mắt nhân loại rất có tính lừa dối, thứ đẹp đẽ mà nhìn mãi sẽ thấy tầm thường không còn đặc sắc, nhưng thứ xấu xí mà nhìn nhiều lần thì lại dần dần vừa mắt hơn, thậm chí có thể cảm nhận được nét đáng yêu trong vẻ xấu xí. Theo sự nghiêm túc giới thiệu của Trần Trản, có người lúc đầu thấy xấu vô địch vũ trụ, từ từ cảm thấy quả thật có chút ngây thơ dễ thương. Trước hết là từ mắt mũi cong cong vẹo vẹo có thể mơ hồ nhìn ra bóng dáng Trần Trản, bên cạnh đó thì bùa hộ mệnh thông thường có hình dạng quá bình thường, giới trẻ ai lại không có ít nhiều lần muốn dùng đồ lệch trend để thu hút ánh mắt người khác? Chương trình phát quà kết thúc suôn sẻ. Người dẫn chương trình nói vài lời dí dỏm làm bế mạc, dặn dò mọi người rời đi trật tự. Phóng viên thâm niên vì muốn cướp thời cơ, vừa rồi cũng đã viết xong bản tin, gửi cho tổ trưởng xét duyệt xong xuôi lập tức đính kèm một loạt chín bức ảnh đăng lên mạng. # Fan meeting Trần Trản thuỷ quân # vèo vèo bay lên top 10. Thời này hot search phải càng nhiều drama, càng ly kỳ giật gân mới có thể giành thắng lợi, vụ việc thịt xông khói lần trước chính là ví dụ tốt nhất. Hot search này lôi kéo sự chú ý của người ta ở chỗ quá giả tạo. Vì vấn đề kỹ thuật, âm thanh Trần Trản nghe không quá rõ ràng, mà đa phần nội dung văn vẻ vẫn nghe ra, huống hồ chỉ cần người đã đọc qua "Sám Hối Lục", ai còn không rõ nội dung nói về chuyện gì. Tại một khung hình trong đoạn video của truyền thông, cô bé mím chặt khoé môi, chóp mũi đỏ lên, hai mắt mông lung nhạt nhoà nước mắt, tựa như bị lời đọc diễn cảm của Trần Trản làm cảm động đến mức khóc không thành tiếng. 【 Đáp Án Phía Trên: Trần Trản cho nhóc bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi! 】【 hugu: Bây giờ hối hận quá, không có mặt tại hiện trường, đến xem mỗi cảnh này thôi cũng đáng. 】【 Vua Chó Cỏ: Kỹ thuật diễn xuất nhường này, không vào showbiz thật quá đáng tiếc! 】 Làm thuỷ quân chuyên nghiệp, tài khoản mạng xã hội của cô bé kia nhanh chóng bị đào ra. Đương nhiên cô bé cũng không cố tình che giấu, mà còn đăng một tấm ảnh động cảnh đang khóc, trong nháy mắt lượng người theo dõi tăng trăm vạn, vô số dân mạng đến hóng drama để lại bình luận, dò hỏi cảm tưởng của người trong cuộc. Lập trường khác nhau, lý giải khác nhau. Có vài minh tinh nhỏ chìm chìm chẳng nổi đánh hơi được manh mối không tầm thường, chỉ một buổi fan meeting không chính thức, đã có thể lăng xê một thuỷ quân nho nhỏ thành idol giới trẻ. Xem theo cách ứng đối của cô bé kia, sau này cô bé rất có thể sẽ nhờ bước đệm này dấn thân vào showbiz. Nếu may mắn, có lẽ đạo diễn còn có thể đồng ý cho thêm mấy giây quay đặc tả trong phim, để cô bé diễn cảnh giả khóc. Sắp đến mùa phim Tết, phim hài rất cần những pha chọc cười bất ngờ như vậy. Vài minh tinh nhỏ và quản lý cùng nhau tính toán, chú ý Weibo của Trần Trản, nhân tiện gửi tin nhắn chào hỏi một tiếng. Người trong cuộc đang ngồi trên xe Ân Vinh Lan, lần lượt trả lời, cũng chỉ gửi vài icon đoá hoa tỏ lòng hữu nghị, không chút văn vẻ dư thừa. Không tỏ ra thân thiết đồng thời truyền đạt ám chỉ: Nếu tương lai có thời điểm cùng chung mục tiêu lợi ích, có thể triển khai hợp tác. Ân Vinh Lan khởi động xe: "Tôi đoán việc này cũng nằm trong dự đoán của cậu." Trả lời xong một tin nhắn cuối cùng, Trần Trản cất điện thoại trở lại trong túi: "Chỉ dựa vào một khung hình, đủ sức để lăng xê một người thành người nổi tiếng, thế mới có thể bày ra giá trị tự thân nổi tiếng của tôi." Ân Vinh Lan: "Nếu lúc đó không bật nhạc, hoặc cho bên truyền thông quay tới hết chương trình, hiệu quả còn tốt hơn." Trần Trản xua tay: "Vì không muốn âm thanh quá rõ ràng, tôi còn cố ý đặt thêm thiết bị gây nhiễu." Trong vô thức, khi trao đổi cùng đối phương, cậu đã rất ít khi giấu nghề, thẳng thắng nói: "Trong đấy còn có một cơ hội làm ăn có thể khai thác." Ân Vinh Lan rục rịch tay cầm vô lăng, không khỏi bật cười. Trần Trản như có tài đào vàng, nơi nào có kẽ hở, cậu sẽ dốc búa đập xuống. Trần Trản nhướng mày: "Không tin?" Vốn định nói tin, nhưng vì muốn cho cậu có cảm giác thành công, lời không nói cụt: "Chẳng qua là thấy có chút khó khăn." Trần Trản búng tay một cái: "Cược đi. Đáng cược trong vòng ba ngày tôi kiếm được mấy vạn không cần dựa vào bùa hộ mệnh." Dừng một chút: "Chính xác hơn là, bảy vạn trở lên." Lần này Ân Vinh Lan thật sự có mấy phần không nắm chắc, dù sao tiền cũng không phải trên trời rơi xuống, truyện của Trần Trản có được ủng hộ hơn nữa, hẳn cũng không thể trong ba ngày đạt được lợi nhuận đến mức này. "Trong số đó cũng không tính thu nhập từ gõ chữ." Ân Vinh Lan cảm thấy hứng thú: "Cược cái gì?" Trần Trản vốn chỉ thuận miệng nói, sau khi bị hỏi đột ngột thì im lặng suy tư vài giây: "Trước hết, cược tiền là trái pháp luật." Ân Vinh Lan cười gật đầu: "Tôi hiểu." "Bùa hộ mệnh cần tìm xưởng gia công, nhưng mà tôi định vào hai ngày mở hàng, ngẫu nhiên rút ra một trăm đơn đặt hàng gửi thành phẩm thủ công." Trần Trản: "Nếu anh thua, vậy phải tới giúp tôi làm đồ thủ công." Tay cầm vô lăng hơi siết chặt, Ân Vinh Lan treo lên nụ cười nhã nhặn: "... Cược tiền vẫn tương đối tốt hơn, một khoản tiền nhỏ cũng không sao." Mặt đối mặt yên tĩnh, dưới ánh mắt đăm đăm vẻ tôi biết anh không có tiền của Trần Trản, Ân Vinh Lan bất lực bại trận trước. Để cảm ơn "tài xế chuyên chở" ngày hôm nay, Trần Trản dẫn y đến điểm danh ở quán mì thịt bò quen thuộc. Ân Vinh Lan chú ý thấy cậu hôm nay không thêm sa tế, tuy nhiên vẫn như bình thường, cho thêm rất nhiều rau thơm. Ân Vinh Lan không quá thích rau thơm, Trần Trản thì hoàn toàn ngược lại, rất mê mẩn mùi vị này. Dùng bữa xong hai người phất tay tạm biệt, nhân lúc tiếng vang trên Weibo còn chưa tan hết, Trần Trản tranh thủ thời gian triển khai công việc mới. Tốn hơn nửa buổi tối, giữa đêm chợp mắt không đến hai giờ, rốt cuộc cũng thành công tải lên file ghi âm. Trang văn học mạng Nam Cực Tinh có bao gồm một kênh sách nói, Trần Trản trước đó đã bàn bạc với bên website, ký kết hợp đồng điện tử xong là có thể phát sóng. Bởi vì có thu phí, trang web có trích phần trăm lợi nhuận, đổi lại trong trường hợp kênh đạt điều kiện tốt, sẽ được đề cử lên bảng xếp hạng. Tất cả chuẩn bị xong xuôi, Trần Trản chia sẻ lại loạt ảnh chụp fan meeting của phóng viên trên Weibo, kèm caption: Không đến tận nơi cũng có thể nghe được âm thanh gốc của tác giả, chi tiết cụ thể mời vào liên kết: http://XXXXXXX.cn ---Lời Không Cánh:... Team IT Nam Cực Tinh thêm SSL để lên https nhé làm ăn gì sống nhăn...