Chương 17-1: Anh Mặc Lại Chiếc Áo Khoác Màu Trắng Đó Cho Em Xem Được Không?
“Em không có..." Vu Hạ không muốn thừa nhận mình nhát gan như vậy, cô nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, áp môi mình vào môi anh, dùng hành động chứng minh cô vẫn có thể lấy lại quyền chủ động. Tuy nhiên, nụ hôn chậm rãi và dịu dàng của cô không hề làm anh thỏa mãn, khi cô trằn trọc thử tìm cách thâm nhập sâu hơn thì bị anh c ắn môi dưới, đầu lưỡi chạm vào khe hở giữa hai hàm răng, rồi mạnh mẽ hôn cô, giành lại quyền chủ động.Bên ngoài người qua kẻ lại, xe vào xe ra, đến khi cả hai chiếc xe bên cạnh đều chạy ra ngoài.Đầu ngón tay anh vuốt v e mái tóc sau tai cô, khiến cô khẽ run lên rồi mới kiềm chế bản thân và dừng lại. Vu Hạ run run mở mắt ra, nhìn chằm chằm cúc áo sơ mi của anh, không dám ngẩng đầu lên.Lục Diễn Châu buông bàn tay đang giữ má cô ra, kéo dây an toàn xuống cài lại cho cô, hơi thở ấm áp của anh phả lên đ ỉnh đầu cô, anh cười khẽ: “Tam Hạ phu nhân, hy vọng sự chủ động của em có thể kéo dài đến tối nay.”"..."Hàm ý trong câu nói này rất mờ ám, Vu Hạ lập tức nhớ tới đêm ở Quảng Châu, cô kéo tay áo anh nói: “Cũng không phải là không thể.”Ahhhhhh anh hư quá đi.Vậy mà lại nhớ rõ những lời đó, còn xưng hô giống fan của cô nữa chứ.Cô đỏ mặt nói “ừ" một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.Lục Diễn Châu ổn định chỗ ngồi, nổ máy, nghiêng đầu nhìn đôi tai đỏ ửng của cô, cong môi lái xe ra ngoài, “Đi thôi, anh đưa em đi ăn tối.”Vu Hạ “Ừm ừm” hai tiếng rồi quay người nhìn về phía trước."Muốn nghe nhạc không?"“Muốn…"Lục Diễn Châu không có thói quen nghe nhạc, chủ yếu là nghe radio, "Ở đây có thể không có bài hát em thích, kết nối với Bluetooth của em nhé?"“Được, để em tự làm.” Vu Hạ nghiêng người, tự mình kết nối với Bluetooth.Lúc này đúng lúc giờ cao điểm buổi tối, họ đến nhà hàng đặt trước là đã hơn sáu giờ, vừa đúng giờ hẹn.Hai người đi vào nhà hàng, Lục Diễn Châu vốn còn lo lắng cô sẽ căng thẳng, nhưng anh nhìn biểu cảm và phát hiện cô khá bình tĩnh, anh có chút bất ngờ: "Em không hồi hộp sao?"Có thể anh vẫn chưa hiểu rõ về bạn gái mình, Vu Hạ tuy thích ở nhà nhưng không sợ xã hội, dù sao cô cũng thường xuyên tham gia các buổi triển lãm truyện tranh, kiểu độc giả nào cũng có, chỉ cần cô muốn gặp là có thể gặp. Tiêu chuẩn lướt web của độc giả 2D cũng rất lớn, cái gì cũng dám nói, là nhân vật dẫn đầu trong thế giới 2D, đương nhiên cô cũng không nhượng bộ người khác."Vẫn ổn... Đều là bạn của anh không phải sao? Chắc họ cũng đều dễ nói chuyện." Vu Hạ được anh dắt đi, ngẩng đầu cười với anh, "Có anh ở đây, sẽ không khiến em xấu hổ đâu."Lục Diễn Châu khẽ nhướng mày, hiển nhiên là rất hài lòng với câu nói này.Đẩy cửa phòng ra, bên trong đã có ba người ngồi sẵn, nghe thấy tiếng động đều đưa mắt nhìn sang, ánh mắt đậu lên người Vu Hạ.Trên đường đi, Lục Diễn Châu đã giới thiệu qua với Vu Hạ về mấy người sẽ ăn tối cùng, đối tác công ty Trác Thịnh và bạn gái, bạn cấp ba Cao Tích Nguyên và một người bạn thuở nhỏ để đầu đinh từ bé đến lớn. Bọn họ đều có đặc điểm rõ ràng nên Vu Hạ vừa nhìn là đã nhận ra ngay.Hai người ngồi cạnh nhau là Trác Thịnh và bạn gái, người đàn ông mặc áo sơ mi đen quần jean bên cạnh là Cao Tích Viễn.Người bạn thuở nhỏ để đầu đinh chưa đến.“Vu Hạ, ngồi đây đi!” Bạn gái Trác Thịnh mỉm cười vẫy tay với cô.Vu Hạ mỉm cười với cô ấy, đi theo Lục Diễn Châu ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh. Bạn gái Trác Thịnh ngồi bên trái cô, là một cô gái cởi mở nhiệt tình, tự giới thiệu: "Tôi tên Lâm Tô, Lâm hai bộ mộc, Tô trong Tô Châu.""Kết hợp họ cả bố lẫn mẹ à?" Vu Hạ cười hỏi.Lâm Tô cũng cười: "Đúng."“Đây là bạn trai tôi, Trác Thịnh.” Cô chỉ người đàn ông bên cạnh.Vu Hạ nhìn anh ta, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh vì chiếc xe lăn.”"Không có gì." Trác Thịnh cũng cười, tiện tay chỉ Cao Tích Nguyên bên cạnh, "Cậu ấy..."Cao Tích Nguyên ngắt lời anh ta: “Cao Tích Nguyên, người thiết kế phòng tân hôn của hai người.”"...???"Vu Hạ “hả” một tiếng, anh ta nói gì vậy?Phòng tân hôn?Cô nghi ngờ mình nghe nhầm, quay đầu khó hiểu nhìn Lục Diễn Châu.Tâm tư che giấu tận đáy lòng bị người ta vạch trần ngay trước mặt, Lục Diễn Châu nhất thời mất bình tĩnh, anh không nhìn Vu Hạ mà lạnh lùng liếc Cao Tích Nguyên: “Đã nói không tính là phòng tân hôn rồi mà.”Tuy Vu Hạ vẫn chưa hiểu lắm nhưng ba từ “phòng tân hôn” cũng đủ khiến trái tim cô đập liên hồi."Không tính, vậy cũng có thể là đúng mà." Cao Tích Nguyên làm lơ lời cảnh cáo của anh, mỉm cười nhìn Vu Hạ đang bối rối, "Cậu ấy có một căn nhà đang sửa chữa. Tối hôm kia cậu ấy đột nhiên nói với tôi là muốn thay đổi phương án thiết kế phòng sách, sửa thành phòng đôi. Thật đúng lúc, tôi muốn hỏi cô có sở thích hay yêu cầu gì đối với phòng sách không?"Vừa mới có thể cân được cả phòng, lúc này Vu Hạ cảm thấy bối rối, ấp úng nói: “Tôi, tôi… thích một cái bàn lớn, bên cạnh tốt nhất là có giá sách và kệ trưng bày, tôi có rất nhiều sách và mô hình..."Tay chợt bị ai đó nắm chặt.Lòng bàn tay người đàn ông to lớn ấm áp, ngón cái xoa mu bàn tay cô nhằm vỗ về, giọng điệu bình tĩnh: “Chuyện này nói sau đi, gọi món trước đã.”Cao Tích Nguyên biết điều im miệng, đưa thực đơn qua: “Hai cô gái gọi đi.”Lâm Tô nhận lấy thực đơn, đặt giữa mình và Vu Hạ, "Nào, Hạ Hạ, chúng ta gọi món đi.""... Được." Vu Hạ vẫn còn đang kinh ngạc và bối rối, chậm rãi trả lời, thậm chí không để ý đến xưng hô thân mật của cô ấy.Cô hít một hơi thật sâu rồi mới từ từ thanh lọc tâm trí.