Chương 37: Tiệc Mừng
Rất nhanh đã đến buổi tối, tiệc mừng Lục Du Tranh tổ chức vừa hay lại thuộc tập đoàn Lục thị.
Cách bài trí xa hoa lộng lẫy, ánh sáng rực rỡ phát ra từ những chiếc đèn chùm treo cao trên đỉnh đầu.
Trong không khí vui vẻ hoà vào cùng bản nhạc du dương phát ra từ chiếc đàn piano phía trên khán đài.
Người đàn ông ngồi bên chiếc đàn rũ đôi mày, ngón tay thon dài nhịp nhàng di chuyển trên những phím đàn màu trắng đen, tiếng đàn như đang nhảy múa trên các khớp ngón tay hắn, đẹp đẽ hoa mĩ.
Cả gương mặt cũng anh tuấn đến mức mê người, đầu người đó hơi nghiêng, chỉ thấy bên môi là nụ cười thấp thoáng ẩn hiện.
Càng ngày khách mời càng đến nhiều hơn, xem ra có lẽ đã sắp đông đủ rồi. Bọn họ vừa gặp đã tiến lại cùng nhau chào nói vui vẻ.
Gương mặt thì tỏ ra như thế, nhưng trong thâm tâm lại âm thầm phán xét khinh bỉ. Bản chất ban đầu sớm đã hơn thua với nhau. Giới thượng lưu là gì? Hào môn là gì? Phía sau chỉ có thể là tiền tài và danh vọng, làm sao có thể đối xử thật tâm với nhau. Vậy nên nụ cười trên những gương mặt kia âu cũng chỉ là giả tạo.
Khách mời ra vào đều là người giàu có, một số còn là họ hàng thân thích của Lục gia.
Gần đến giờ khai tiệc, Lục Thần mới cùng Đồng Ngữ Hân đến.
Chỉ vì lời nói của Lục Du Tranh, hôm nay Đồng Ngữ Hân xuất hiện với vẻ ngoài khiến người khác nhìn vào ai nấy đều phải bất ngờ.
Mái tóc dài đen nhánh rũ xuống sau lưng, gương mặt thanh tú được trang điểm một cách tỉ mỉ làm tôn lên đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao, cùng với bộ váy được thiết kế riêng sang trọng mà cô đang khoác trên mình, làm bất kỳ ai cũng chẳng thể rời mắt nổi.
Lục Du Tranh đã đến từ sớm, vô cùng mong chờ được thấy Đồng Ngữ Hân. Không ngờ nữ nhân này không phụ sự kì vọng của bà, quả nhiên xinh đẹp độc nhất.
Giữa những ánh mắt soi mói, tiếng xì xầm bàn tán lấn át cả tiếng đàn piano. Lục Thần nắm tay Đồng Ngữ Hân tiến về phía Lục Du Tranh.
"Quả nhiên... Không làm tôi thất vọng." Lục Du Tranh đưa tay vuốt ve gương mặt thanh tú của Đồng Ngữ Hân, thoáng thấy trên tay cô là chiếc vòng tay ban sáng bà tặng. Khoé môi lại càng cong lên thành đường, vui vẻ mỉm cười.
"Nào... Chúng ta về bàn ngồi đi." Nói rồi cũng kéo theo Đồng Ngữ Hân ngồi xuống cạnh mình.
Đồng Ngữ Hân hoàn toàn bất ngờ trước biểu hiện của người này, dì nhỏ không phải ban sáng còn tỏ ra khó chịu ra mặt với cô sao? Tự nhiên bây giờ lại thân thiết như vậy làm cô không thể thích ứng nổi.
Lục Thần thấy cô bị Lục Du Tranh đưa đi thì hoàn toàn không có ý kiến. Thuận tay cầm hai ly rượu lên đi về phía nam nhân chăm chú ngồi đàn trên khán đài phía xa.
Dưới ánh sáng, ly rượu trong tay hắn sóng sánh phản lại hình bóng của người kia trên mặt ly rượu.
Đôi tay thon dài dừng lại, tiếng đàn du dương cũng tắt ngấm. Người nọ ngoảnh đầu nhìn hắn.
Lục Thần nhếch môi mỉm cười, đưa ly rượu cho đối phương. "Lâu rồi không gặp... Phương tiên sinh!"
.........
Đồng Ngữ Hân đưa mắt nhìn những người phụ nữ đang ngồi xung quanh mình, trong lòng dâng lên một dự cảm không làm.
Nếu chỉ có vậy thì không nói, cảm giác bất an đó xuất hiện là khi cô còn thấy một người khác ở trong đám bọn họ, không ai khác là Hàn Mạt Doãn.
Cô ta liên tục nhìn chằm chằm Đồng Ngữ Hân, không có ý muốn rời mắt.
Hàn Mạt Doãn bất ngờ lên tiếng. "Dì à! Sao lúc về nước không đến báo cho con một tiếng?" Cô ta mỉm cười rạng rỡ, ý muốn lấy lòng Lục Du Tranh. "Chúng ta lâu rồi không gặp, dì không nhớ con sao..."
Nét mặt Lục Du Tranh chẳng biểu lộ cảm xúc gì, bà từ tốn nói: "Hàn tiểu thư nói cứ như chúng ta thân thiết lắm vậy. Chẳng qua chỉ là vô tình gặp mặt vài lần... Đừng thấy sang mà bắt quàng làm họ."
Hàn Mạt Doãn bị nói như vậy vẫn không biết xấu hổ mà tiếp tục khua môi múa mép. "Dù sao trước đây... Dì cũng là người gắn ghép cho Lục Thần cùng con kia mà."
Mày Lục Du Tranh cau lại, bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Đúng là trước đây bà cùng Hàn Mạt Doãn có quen biết, nhưng chỉ như bà đã nói, là vô tình lướt qua vài lần, còn gắn ghép cho cô ta cùng Lục Thần là vì lúc đó Lục Du Tranh ngu ngốc, không biết nhìn người.
Lục Du Tranh: "Vậy sao? Lúc đó mắt tôi bị chó tha rồi." Khẩu khí mạnh mẽ, rõ ràng chính là đang muốn sỉ nhục cô ta.
Xung quanh mọi người bịt miệng cười thầm, còn Hàn Mạt Doãn xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.
Bất ngờ Lục Du Tranh đứng lên, cầm lấy ly rượu khẽ gõ vào vài tiếng. Mọi người lập tức đều hướng ánh mắt về bà.
Chủ nhân buổi tiệc rạng rỡ quý phái như ngôi sao sáng, mà cô gái đang ngồi bên cạnh bà còn xinh đẹp hơn thế.
Lục Du Tranh hắng giọng, nắm lấy đôi tay thon dài của Đồng Ngữ Hân khẽ kéo cô đứng dậy.
"Hôm nay không chỉ là tiệc mừng tôi trở về nước... Mà còn là buổi tiệc chào mừng cháu dâu tương lai nhà Họ Lục."
Cách bài trí xa hoa lộng lẫy, ánh sáng rực rỡ phát ra từ những chiếc đèn chùm treo cao trên đỉnh đầu.
Trong không khí vui vẻ hoà vào cùng bản nhạc du dương phát ra từ chiếc đàn piano phía trên khán đài.
Người đàn ông ngồi bên chiếc đàn rũ đôi mày, ngón tay thon dài nhịp nhàng di chuyển trên những phím đàn màu trắng đen, tiếng đàn như đang nhảy múa trên các khớp ngón tay hắn, đẹp đẽ hoa mĩ.
Cả gương mặt cũng anh tuấn đến mức mê người, đầu người đó hơi nghiêng, chỉ thấy bên môi là nụ cười thấp thoáng ẩn hiện.
Càng ngày khách mời càng đến nhiều hơn, xem ra có lẽ đã sắp đông đủ rồi. Bọn họ vừa gặp đã tiến lại cùng nhau chào nói vui vẻ.
Gương mặt thì tỏ ra như thế, nhưng trong thâm tâm lại âm thầm phán xét khinh bỉ. Bản chất ban đầu sớm đã hơn thua với nhau. Giới thượng lưu là gì? Hào môn là gì? Phía sau chỉ có thể là tiền tài và danh vọng, làm sao có thể đối xử thật tâm với nhau. Vậy nên nụ cười trên những gương mặt kia âu cũng chỉ là giả tạo.
Khách mời ra vào đều là người giàu có, một số còn là họ hàng thân thích của Lục gia.
Gần đến giờ khai tiệc, Lục Thần mới cùng Đồng Ngữ Hân đến.
Chỉ vì lời nói của Lục Du Tranh, hôm nay Đồng Ngữ Hân xuất hiện với vẻ ngoài khiến người khác nhìn vào ai nấy đều phải bất ngờ.
Mái tóc dài đen nhánh rũ xuống sau lưng, gương mặt thanh tú được trang điểm một cách tỉ mỉ làm tôn lên đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao, cùng với bộ váy được thiết kế riêng sang trọng mà cô đang khoác trên mình, làm bất kỳ ai cũng chẳng thể rời mắt nổi.
Lục Du Tranh đã đến từ sớm, vô cùng mong chờ được thấy Đồng Ngữ Hân. Không ngờ nữ nhân này không phụ sự kì vọng của bà, quả nhiên xinh đẹp độc nhất.
Giữa những ánh mắt soi mói, tiếng xì xầm bàn tán lấn át cả tiếng đàn piano. Lục Thần nắm tay Đồng Ngữ Hân tiến về phía Lục Du Tranh.
"Quả nhiên... Không làm tôi thất vọng." Lục Du Tranh đưa tay vuốt ve gương mặt thanh tú của Đồng Ngữ Hân, thoáng thấy trên tay cô là chiếc vòng tay ban sáng bà tặng. Khoé môi lại càng cong lên thành đường, vui vẻ mỉm cười.
"Nào... Chúng ta về bàn ngồi đi." Nói rồi cũng kéo theo Đồng Ngữ Hân ngồi xuống cạnh mình.
Đồng Ngữ Hân hoàn toàn bất ngờ trước biểu hiện của người này, dì nhỏ không phải ban sáng còn tỏ ra khó chịu ra mặt với cô sao? Tự nhiên bây giờ lại thân thiết như vậy làm cô không thể thích ứng nổi.
Lục Thần thấy cô bị Lục Du Tranh đưa đi thì hoàn toàn không có ý kiến. Thuận tay cầm hai ly rượu lên đi về phía nam nhân chăm chú ngồi đàn trên khán đài phía xa.
Dưới ánh sáng, ly rượu trong tay hắn sóng sánh phản lại hình bóng của người kia trên mặt ly rượu.
Đôi tay thon dài dừng lại, tiếng đàn du dương cũng tắt ngấm. Người nọ ngoảnh đầu nhìn hắn.
Lục Thần nhếch môi mỉm cười, đưa ly rượu cho đối phương. "Lâu rồi không gặp... Phương tiên sinh!"
.........
Đồng Ngữ Hân đưa mắt nhìn những người phụ nữ đang ngồi xung quanh mình, trong lòng dâng lên một dự cảm không làm.
Nếu chỉ có vậy thì không nói, cảm giác bất an đó xuất hiện là khi cô còn thấy một người khác ở trong đám bọn họ, không ai khác là Hàn Mạt Doãn.
Cô ta liên tục nhìn chằm chằm Đồng Ngữ Hân, không có ý muốn rời mắt.
Hàn Mạt Doãn bất ngờ lên tiếng. "Dì à! Sao lúc về nước không đến báo cho con một tiếng?" Cô ta mỉm cười rạng rỡ, ý muốn lấy lòng Lục Du Tranh. "Chúng ta lâu rồi không gặp, dì không nhớ con sao..."
Nét mặt Lục Du Tranh chẳng biểu lộ cảm xúc gì, bà từ tốn nói: "Hàn tiểu thư nói cứ như chúng ta thân thiết lắm vậy. Chẳng qua chỉ là vô tình gặp mặt vài lần... Đừng thấy sang mà bắt quàng làm họ."
Hàn Mạt Doãn bị nói như vậy vẫn không biết xấu hổ mà tiếp tục khua môi múa mép. "Dù sao trước đây... Dì cũng là người gắn ghép cho Lục Thần cùng con kia mà."
Mày Lục Du Tranh cau lại, bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Đúng là trước đây bà cùng Hàn Mạt Doãn có quen biết, nhưng chỉ như bà đã nói, là vô tình lướt qua vài lần, còn gắn ghép cho cô ta cùng Lục Thần là vì lúc đó Lục Du Tranh ngu ngốc, không biết nhìn người.
Lục Du Tranh: "Vậy sao? Lúc đó mắt tôi bị chó tha rồi." Khẩu khí mạnh mẽ, rõ ràng chính là đang muốn sỉ nhục cô ta.
Xung quanh mọi người bịt miệng cười thầm, còn Hàn Mạt Doãn xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.
Bất ngờ Lục Du Tranh đứng lên, cầm lấy ly rượu khẽ gõ vào vài tiếng. Mọi người lập tức đều hướng ánh mắt về bà.
Chủ nhân buổi tiệc rạng rỡ quý phái như ngôi sao sáng, mà cô gái đang ngồi bên cạnh bà còn xinh đẹp hơn thế.
Lục Du Tranh hắng giọng, nắm lấy đôi tay thon dài của Đồng Ngữ Hân khẽ kéo cô đứng dậy.
"Hôm nay không chỉ là tiệc mừng tôi trở về nước... Mà còn là buổi tiệc chào mừng cháu dâu tương lai nhà Họ Lục."