Chương 2
Edit + beta: Iris
“Sao bây giờ mới về! Cơm hộp đã phát xong hết rồi!” Đạo cụ chất đống trong góc, Đại Mao và Tiểu Béo ngồi xổm ở góc tường râm mát, nhìn Đào Mộ xua tay, cười hì hì nói: “Cũng may chúng em lãnh cơm hộp giúp anh.”
Tiểu Béo đưa hộp cơm in logo khách sạn 5 sao cho Đào Mộ, mặt mày trắng trẻo béo múp đầy hớn hở: “Hôm nay cũng là sinh nhật của tiểu vương tử. Nhà hắn làm sinh nhật cho hắn, còn đặc biệt mời cả đoàn phim. Tiểu vương tử cũng để người đại diện đặt cơm hộp ở khách sạn 5 sao, ngay cả diễn viên quần chúng như chúng ta cũng được ăn cơm hộp xa hoa như này.”
Tiểu vương tử là biệt danh mà mọi người đặt cho nam chính bộ phim này — Thẩm Dục. Bởi vì người ta là vương tử hàng thật giá thật sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, ngoại hình tinh xảo, phong thái cao nhã, quan trọng nhất là tính cách trong sáng đáng yêu như vương tử trong truyện cổ tích khiến mọi người yêu thích.
Dựa theo lời của người nhà họ Thẩm kiếp trước là, so với Đào Mộ tính tình nóng nảy, không nói đạo lý, lòng dạ âm trầm, tính cách quái đản mà nói, chính là hai thái cực.
Đào Mộ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay Đại Mao, mấy ngày gần đây tâm trạng của cậu không được tốt. Đặc biệt là lúc đi ngủ, không hiểu sao trong đầu lại xuất hiện các loại hình ảnh và âm thanh. Khiến cậu sắp bị bệnh tâm thần luôn rồi.
Đại Mao bị vẻ mặt của Đào Mộ làm sởn da gà. Tưởng rằng Đào Mộ lại nghĩ đến thân thế của mình. Nhịn không được cười nói pha trò: “Nói đến, hôm nay cũng là sinh nhật của Mộ ca chúng ta. Mong rằng tối nay đoàn phim đừng quay cảnh đêm quá muộn, anh em giúp anh sắp xếp một chút. Buổi tối chúng ta đi chơi nhé? Anh em hỏi thăm xong hết rồi, gần thành điện ảnh H có một phố quán bar, nghe nói cũng khá tốt!”
Đại Mao, tên thật là Vương Dã, sở dĩ có biệt danh như vậy là vì hormone giống đực quá mạnh, nói chung là lưng hùm vai gấu. Lão ba là ông trùm than đá, là phú nhị đại nhà có quặng mỏ danh xứng với thực.
Nhưng mà một phú nhị đại nhà có quặng mỏ, bây giờ lại mặc trang phục của diễn viên quần chúng ngồi chồm hổm ở góc tường ăn cơm hộp. Còn có chàng béo Bàng Nhạc, rõ ràng là người rất sợ nóng nhưng vì muốn đồng cam cộng khổ với anh em, thà rằng bị ba ba cầm thước dạy học và ma ma cầm chổi lông gà rượt cũng muốn chạy đến thành điện ảnh H cho bằng được.
Đào Mộ cứ nhìn chằm chằm hai cậu ngốc ngồi xổm trong góc. Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trong mơ mấy ngày trước, sau khi Vương gia phá sản, ba của Vương Dã nhảy lầu tự tử, Vương Dã quỳ gối khóc rống ở nhà xác. Và khuôn mặt bê bết máu trước khi chết của Tiểu Béo. Sau đó có đủ loại “bình luận” tự nhiên xuất hiện trong đầu cậu.
Cợt nhả Đại Mao, đau lòng Đại Mao, Tiểu Béo sắc mặt xanh tím đầy máu trong nhà xác, Tiểu Béo ngồi xổm ở góc tường vùi đầu ăn cái gì đó, và những âm thanh không rõ ràng...
Những cảnh tượng khác nhau những gương mặt khác nhau không ngừng luân phiên trước mặt cậu, Đào Mộ hơi choáng váng nhắm mắt lại. Liên tục nằm mơ bảy ngày, cậu bàng hoàng cho rằng mình đã sống hết một đời rồi tự sát, sau đó thì trọng sinh. Những cảnh trong mơ khiến cậu cảm thấy đặc biệt chân thực, cho dù đó là những cảm xúc kích động, hay là đau đớn như xuyên tim xẻo cốt, thậm chí là cảnh tuyệt vọng tự sát trong giấc mơ cuối cùng đó đều khiến Đào Mộ có loại cảm giác hãi hùng khiếp vía rất chân thật. Vì vậy mỗi ngày khi nhìn thấy Đại Mao Tiểu Béo, cậu luôn sinh ra cảm giác cảnh còn người mất, cho rằng người đang cười đùa hoảng hốt sợ hãi trước mặt mình thật ra chỉ là một nấm mồ. Điều khiến cậu càng sợ hãi hơn là những âm thanh thỉnh thoảng tự nhiên sẽ xuất hiện trong đầu cậu.
Cho đến ngày hôm nay, chính xác là vào lúc 10h đến 11h sáng ngày 7 tháng 7 năm 2008, những giấc mơ khiến Đào Mộ bối rối cuối cùng cũng kết thúc. Như thể những mảnh thủy tinh vỡ cuối cùng đã ghép lại thành một tấm gương hoàn chỉnh, Đào Mộ nhớ lại — — cậu thật sự đã chết một lần, và được trọng sinh, về lại thời điểm mà mọi chuyện còn chưa bắt đầu.
Nghiêm túc mà nói, hôm nay quả thực là đầu thất của cậu. Đào — người bị chúng bạn xa lánh tuyệt vọng tự sát — Mộ đã hồi hồn.
“Mộ ca?” Nhận thấy Đào Mộ có gì đó không ổn, Đại Mao đang cười nịnh nọt và Tiểu Béo đang vùi đầu ăn cơm đều ngẩng đầu nghi hoặc: “Anh bị sao vậy?”
“Không có gì.” Đào Mộ rũ mắt, bình tĩnh lắc đầu: “Tớ ra ngoài hút điếu thuốc, các cậu ăn đi.”
Đại Mao đang ngồi xổm dưới tường hơi sửng sốt, trầm ngâm nhìn bóng lưng thon dài đang từ từ rời đi của Đào Mộ.
Tiểu Béo bưng hộp cơm nhíu mày: “Lão đại học hút thuốc khi nào vậy?”
Ngừng một chút lại hỏi tiếp: “Có phải lão đại lại nghĩ đến thân thế của anh ấy hay không?”
Hai người họ là bạn học từ nhỏ của Đào Mộ, đương nhiên biết Đào Mộ là cô nhi — — nghe nói lúc mẹ ruột bỏ lại cậu ở phòng cho thuê khi cậu còn chưa cai sữa, nếu không phải lúc đó đứa nhỏ cực kỳ đói, tiếng khóc quá lớn khiến hàng xóm chú ý, để hàng xóm gọi điện cô chủ nhà đến mở cửa, nói không chừng Đào Mộ đã bị đói chết ở phòng cho thuê.
Sau đó cô chủ nhà đưa cậu đến cô nhi viện — — nghe nói là chạng vạng ngày hôm đó, Kim Ô tây thùy*, hoàng hôn buông xuống, viện trưởng Đào của cô nhi viện liền gọi Đào Mộ là Tiểu Mộ, theo họ của viện trưởng, vì vậy mới có cái tên là Đào Mộ.
*Nguyên văn "金乌西垂", "Kim" là vàng, "Ô" là quạ, "tây" là phía tây, "thùy" là rủ xuống, chắc là quạ vàng do nhuộm ánh hoàng hôn rủ nhau bay xuống, sao nghe u ám quá ==
“Oài! Thế nên mới nói cùng là con người nhưng không cùng số phận! Tiểu vương gia người ta và Mộ ca chúng ta cùng ngày tháng năm sinh, nhìn cuộc sống của người ta đi, được người nhà nâng trong lòng bàn tay, chỉ là ngày sinh nhật mà lại phô trương thanh thế như vậy, ngay cả cái tên cũng bắt nguồn từ chung linh dục tú.”
So sánh trên dưới, khó trách Mộ ca buồn như vậy.
“Mày có thể câm miệng được rồi đó!” Đại Mao ghét bỏ nhìn Tiểu Béo: “Cơm cũng không chặn được miệng của mày! Thảo nào béo như vậy!”
Logic nơi mô?! Tiểu Béo cực kỳ vô tội nhìn thoáng qua Vương Dã cao lớn uy mãnh hơn mình mấy vòng, cúi đầu im lặng ăn — — còn không quên mở cơm hộp của Đào Mộ ra!
“Tao thấy lão đại chắc là không muốn ăn nữa đâu. Để tao ăn giúp ảnh, tránh lãng phí!” Cơm hộp xa hoa của khách sạn 5 sao đó, quý lắm đó!
* * * * * *
“... Chị tìm cậu ở đoàn phim nửa ngày, thì ra cậu trốn ở đây!” Diệp Dao cầm một bánh kem nhỏ, nhìn cậu trai dựa vào bức tường cổ màu xanh hút thuốc, trong mắt lóe lên kinh diễm.
Mặt trời như thiêu như đốt, ánh mặt trời chiếu xuống khắp mọi nơi, xuyên qua những chiếc lá, tạo thành đốm sáng dưới mặt đất. Nam nhân dung mạo tuấn mỹ mặc một bộ bạch y, vẻ mặt lười biếng dựa vào tường thành cổ. Bộ dáng cậu thờ ơ hút thuốc có một loại lãnh đạm gợi cảm dưới ánh nắng chiều tà, làm cho người ta sinh ra một loại xúc động... Muốn xông lên đoạt lấy điếu thuốc và hôn lên đôi môi cậu.
Gương mặt Diệp Dao hơi đỏ lên, đưa bánh kem nhỏ trong tay đến trước mặt Đào Mộ: “Chị nghe nói hôm nay là sinh nhật của cậu. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Đào Mộ ngậm điếu thuốc, nhìn Diệp Dao một cách bất cần. Trong đôi mắt đen nhánh hiện rõ ảnh ngược của Diệp Dao, ánh mắt thản nhiên kia cho người ta cảm giác ảo tưởng về tình yêu sâu đậm. Diệp Dao chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người đều trầm mê trong nhan sắc của Đào Mộ.
Hóa ra thật sự có người có thể đẹp trai như vậy!
Diệp Dao hơi thẹn thùng ho khan một tiếng, cố ý tìm đề tài: “Chị nghe nói cậu thi đậu ngành điện ảnh của Học Viện Bắc Kinh, tháng 9 sẽ khai giảng nên nhân cơ hội nghỉ hè đến thành điện ảnh H để rèn luyện. Vậy chắc là cậu có rất nhiều ý tưởng đi!”
Tới đóng võ thế* ở thành điện ảnh H, đi theo đạo diễn để học cách di chuyển và rèn luyện khả năng cảm nhận ống kính, đối với một sinh viên năm nhất vừa thi đậu Kinh Ảnh, còn chưa học đóng phim mà nói, thật sự rất có ý tưởng. Huống chi Đào Mộ không chỉ có ý tưởng, mà điều kiện ngoại hình cũng rất tốt, động tác đánh võ rất đẹp mắt. Diệp Dao cảm thấy Đào Mộ sau này nhất định có phát triển, vì vậy mới nguyện ý chủ động làm quen.
*Võ thế: người đóng thế mấy cảnh đánh nhau, múa võ. Còn có cả văn thế nữa.
【 Hắc hóa trà xanh với kỹ nữ trà xanh, công đoạn không nhiều nhưng thủ đoạn thật khiến người ta kinh tởm! 】
Lại nữa rồi!
Đào Mộ nhíu mày, đau đầu hút thuốc, không muốn trả lời.
Diệp Dao không để tâm: “Chị thi vào Yến Ảnh, năm nay năm ba, coi như là học tỷ của cậu đi? Có muốn kêu một tiếng học tỷ thử không?”
Đào Mộ liếc xéo Diệp Dao: “Tiểu nha đầu, muốn chiếm tiện nghi của tôi?”
Giọng của Đào Mộ rất đặc biệt, từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, nói toàn giọng Bắc Kinh. Tuy nhiên kiếp trước sau khi trở về Thẩm gia, ngây người ở Hỗ Thành gần 10 năm, nên giọng cậu pha chút mềm mại của người Hỗ Thành, nghe có vẻ lười biếng trêu người nhưng cũng mang theo một chút bất cần đời.
Diệp Dao nghe đến lỗ tai nóng rực, cười hì hì đáp: “Sao có thể a, chị vốn lớn hơn cậu mà.”
Ngừng một chút. Lại tìm đề tài để nói: “Chị phát hiện thiên phú ngôn ngữ của cậu rất tốt. Đến H trấn mới mấy ngày mà trong giọng nói đều là mùi Bắc Kinh!”
Đào Mộ không quan tâm dập điếu thuốc. Cậu không thích hút thuốc trước mặt người khác, cũng rất phiền nếu có người nói với cậu. Lời trước là xuất phát từ lễ phép, câu sau chỉ là tật xấu.
Diệp Dao đương nhiên không biết điều này. Thấy Đào Mộ dập tắt thuốc, còn nghĩ Đào Mộ thật thân sĩ phong độ. Càng thêm hưng thú nói chuyện: “Nói mới nhớ, cậu và Thẩm Dục sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nếu xét từ góc độ tướng số thì mệnh của hai người hẳn là giống nhau...” Nhưng trên thực tế, Đào Mộ chỉ là một cô nhi, vì tích cóp kinh nghiệm, còn chưa tốt nghiệp cao trung đã chạy tới thành điện ảnh H làm diễn viên quần chúng. Mà Thẩm Dục lại là con trai út được Thẩm gia cưng chiều nhất, tùy tiện vào giới chơi một chút, còn có người nhà thành lập công ty quản lý đầu tư phim truyền hình để được làm nam chính.
Diệp Dao dường như nhận ra chủ đề này không đúng lắm, ngượng ngùng im miệng. Mắt trông mong nhìn Đào Mộ: “Ý của chị là, cậu trông đẹp như vậy, còn thi đậu điện ảnh Học Viện Bắc Kinh, tương lai chắc chắn sẽ nổi như cồn.”
Lời này thật ra là sự thật. Chẳng qua sau khi nổi tiếng rồi, do tự tìm đường chết nên bị mấy kẻ ái mộ Thẩm Dục liên thủ chèn ép rút khỏi giới giải trí mà thôi.
Đào Mộ khẽ cười, bộ dạng vừa lười biếng vừa gợi cảm làm đôi mắt Diệp Dao sáng lên.
Bất cứ thời điểm nào, tuấn nam mỹ nữ kết hợp với nhau luôn khiến người nhìn mãn nhãn.
Nhưng trong mắt một số người, cảnh tượng này thật khiến người ta phẫn nộ.
“Mấy người đang làm gì?” Mục Hoa Đình, người đóng vai nam số 3 trong bộ phim chạy tới. Hắn thấy Diệp Dao đang cầm bánh kem nhỏ, ghen ghét hỏi: “Hôm nay không phải là sinh nhật Thẩm Dục sao? Tiểu Dao, em đưa bánh kem cho tiểu tử này làm gì?”
“Anh đừng gọi tôi thân thiết như vậy, tôi không thân với anh.” Diệp Dao nhíu mày, lãnh đạm nói.
Trong bộ phim này, Diệp Dao đóng vai nữ số 3 là một đôi với nam số 3 của Mục Hoa Đình, mà công ty quản lý của Mục Hoa Đình dường như có ý định nhờ quan hệ trong phim để xào nhiệt độ. Loại thao tác này đối với minh tinh vừa xuất đạo mà nói là rất bình thường, ngay cả fans hai bên cũng không coi trọng lắm. Vừa có thể gây sự chú ý mà không cần lo lắng điều gì. Vốn là hai bên cùng có lợi.
Đáng tiếc Diệp Dao đối với Mục Hoa Đình quá lạnh nhạt — — chủ yếu là do gương mặt của Mục Hoa Đình sau khi tẩy trang chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, không phải gu của Diệp Dao, nên bình thường Diệp Dao thấy Mục Hoa Đình đều rất lạnh nhạt. Điều này làm cho Mục Hoa Đình — vừa xuất đạo đã được fans yêu thích cảm thấy bất bình. Hôm nay lại thấy Diệp Dao vốn đối xử lạnh nhạt với mình lại chạy đi ân cần với một diễn viên quần chúng nhỏ, khiến cho Mục Hoa Đình từ khi xuất đạo luôn xuôi chèo mát mái càng không thể chịu đựng được.
“Tôi nói này Tiểu Dao, không phải em coi trọng diễn viên quần chúng này đấy chứ?” Mục Hoa Đình tự đắc ưỡn ngực, tự cho là trên cao nhìn xuống Đào Mộ, lấy tư cách người từng trải tới khuyên: “Loại người này ngoại trừ khuôn mặt thì không có gì đặc biệt. Em đừng quá ngây thơ, hắn và chúng ta là người hai thế giới. Hai người không hợp đâu.”
Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Mục Hoa Đình hiểu rõ, trong cái giới này có nhiều lúc chính là nhìn mặt. Huống chi Đào Mộ không chỉ có khuôn mặt, còn thi đậu điện ảnh Học Viện Bắc Kinh, là xuất thân chính quy. Không giống hắn, xuất đạo nhờ tuyển tú năm ngoái, tư lịch không được người trong ngành thừa nhận.
Nghĩ đến đây, Mục Hoa Đình vừa ghen tị vừa ghét nhìn khuôn mặt tuấn mỹ cực kỳ có lực công kích của Đào Mộ: “Tiểu Dao, nếu em còn không nhìn rõ, tôi sẽ gọi điện cho Hồng tỷ.”
Hồng tỷ tên thật là Vạn Mỹ Hồng, là người đại diện của Diệp Dao, quản lý nghệ sĩ dưới trướng rất nghiêm khắc. Vì vậy khi Diệp Dao vừa nghe Mục Hoa Đình nói thì thay đổi sắc mặt, lập tức giải thích: “Anh đừng xen vào chuyện của người khác, hôm nay là sinh nhật của Đào Mộ. Tôi chỉ muốn chúc hắn sinh nhật vui vẻ.”
“Thật không?” Mục Hoa Đình nhướng mày: “Thật trùng hợp, hôm nay cũng là sinh nhật của Thẩm Dục.”
Trong lúc nói chuyện, hắn đánh giá Đào Mộ vẫn luôn im lặng từ trên xuống dưới, cười nhạo: “Đều là sinh cùng một ngày, có người là đại thiếu gia vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, có người thì là cô nhi cha mẹ không đếm xỉa. Thảo nào có câu người so với người muốn chết hơn, hàng so với hàng muốn ném hơn.”
Lời này thật sự rất quá đáng. Diệp Dao lập tức cau mày, nổi giận đùng đùng nói: “Sao anh có thể nói như vậy? Nhanh xin lỗi Đào Mộ ngay.”
“Hắn thì tính là cái thứ gì, dựa vào cái gì anh phải xin lỗi diễn viên quần chúng — —”
“Lời này không đúng rồi.” Đào Mộ ném điếu thuốc trên tay vào đống rác bên cạnh: “Câu người so với người muốn chết hơn, hàng so với hàng muốn ném hơn, đó đều là những lời tức giận. Kỳ thực là người so với người sống tốt hơn, hàng so với hàng càng đáng lưu trữ hơn.”
Đào Mộ nói xong lời này, cậu không chút để ý đánh giá Mục Hoa Đình, đôi mắt đen láy lộ ra tia nghiền ngẫm: “Cũng giống như một số người, trông thì không được đẹp, diễn xuất cũng không ổn, chỉ số thông minh càng không xong, mỗi ngày chỉ có thể ở đây mơ mộng hão huyền, còn là mộng đẹp nữa.”
Chỉ cần là người có đầu óc đều có thể hiểu ra Đào Mộ đang châm chọc Mục Hoa Đình. Mục Hoa Đình khi xuất đạo đã lấy danh hiệu mỹ nam như hoa cho mình, nghe vậy thì giận dữ, chỉ tay vào mũi Đào Mộ: “Mày nói cái gì a a a a — —”
Đào Mộ bẻ ngón tay Mục Hoa Đình, thờ ơ giáo dục: “Lúc nói chuyện không được chỉ tay vào người khác, lỡ bị tàn phế luôn thì làm sao đây?”
“Mày buông ra!” Mục Hoa Đình ôm ngón tay đỏ bừng, lui về sau hai bước, vừa kinh ngạc vừa tức giận trừng Đào Mộ: “Đồ dã man!”
Đào Mộ khịt mũi, liếc nhìn Mục Hoa Đình ngoài mạnh trong yếu một cái, xoay người rời đi.
Vì không muốn ăn sinh nhật của Thẩm Dục được tổ chức ở đoàn phim, Đào Mộ thản nhiên ra ngoài thành điện ảnh ăn một tô mì thịt bò — — suýt chút nữa chết vì tay nghề của đầu bếp, uống hết hai bình nước khoáng, thấy gần đến giờ mới trở lại đoàn phim. Buổi chiều cậu còn có cảnh võ thế treo dây cáp cho nam chính Thẩm Dục — —
Sau khi trọng sinh, người mà Đào Mộ ngán nhất là Thẩm Dục. Vốn dĩ cậu muốn bội ước nghỉ việc — — cậu quá mệt mỏi với những ngày tháng dây dưa với Thẩm Dục và người nhà họ Thẩm, khiến cậu gần như phát điên.
Đáng tiếc khi trả lời phỏng vấn, bởi vì Thẩm Dục cực kỳ hài lòng với động tác đánh võ của cậu và đã trả lương rất cao nên tiền vi phạm hợp đồng cũng rất cao — — vì để tránh Đào Mộ bỏ gánh giữa đường, nên tiền vi phạm hợp đồng là gấp mười lần.
Phim truyền hình 《 Tử Tiêu 》là một bộ phim thần tượng cổ trang giả tưởng được chuyển thể từ IP internet. Dự kiến ban đầu là 40 tập, có 32 tập là suất diễn của nam chính, mà giữa 32 tập này, có ít nhất 20 tập có cảnh đánh nhau. Dựa theo hợp đồng, đoàn phim phải trả cho võ thế Đào Mộ là 5 vạn thù lao, cao gấp mấy lần giá thị trường. Lý do chính là Thẩm Dục rất hài lòng, hơn nữa động tác võ thuật của Đào Mộ rất lưu loát và trôi chảy, đặc biệt là khi vào màn ảnh nhìn rất có sức dãn cực kỳ đẹp mắt. Công ty quản lý Thẩm Dục có lẽ rất coi trọng Đào Mộ nên mới ra tay hào phóng như vậy.
Ngoài ra, tiểu vương tử Thẩm Dục thuần lương thiện tâm này sau khi biết được thân thế của Đào Mộ thì sinh thương hại, vì vậy hắn đã bỏ thêm giá — — theo mong muốn của tiểu vương tử, vốn là muốn thêm đến 10 vạn. Tuy nhiên, Thẩm Dục thiện tâm nhưng công ty quản lý hắn thì không phải làm từ thiện. Cuối cùng hai bên đều lùi một bước, thù lao 5 vạn. Tiền vi phạm hợp đồng gấp 10 lần tức là 50 vạn.
Sống lại một đời, tuy rằng trong túi Đào Mộ vẫn có một ít tiền, nhưng tuyệt đối không có 50 vạn, đương nhiên cho dù có, cậu cũng không muốn lãng phí trên người Thẩm Dục. Cho nên sau khi nghĩ lại, Đào Mộ vẫn kiên nhẫn tiếp tục làm — — con người cậu chính là như vậy, chỉ cần có đủ lợi ích, cho dù là chịu nhục cậu vẫn nhịn được.
Cho nên kiếp trước, những người Thẩm gia đó mới cảm thấy cậu lòng dạ âm trầm không có cốt khí, kém xa so với đóa bạch liên hoa bọn họ nuôi từ nhỏ.
Tim đột nhiên đập dữ dội, đau như bị kim đâm. Đào Mộ thu lại suy nghĩ, mặt vô cảm trở về đoàn phim, đi từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào.
“Có chuyện gì vậy?” Đào Mộ cau mày nhìn đám người vây kín khu nghỉ ngơi ở phim trường.
Đại Mao và Tiểu Béo đứng ở bên ngoài nhìn trò hay đi đến, nhỏ giọng bát quái: “Một nhà đầu tư khác của bộ phim đến thăm ban, nghe nói là bạn trai của Diệp Dao. Kết quả thông đồng với Đoạn Tình Tình. Hai người ngồi trên ghế ve vãn đánh yêu bị Diệp Dao bắt gặp.”
Đoạn Tình Tình là nữ chính của bộ phim này, năm nay 20 tuổi. Cùng là sinh viên năm ba ngành Học Viện điện ảnh như Diệp Dao. Vì hình tượng và con đường giống nhau, ngay từ khi xuất đạo hai người đã bắt đầu cấu véo nhau, cũng tranh đấu gay gắt trong đoàn phim.
“Diệp Dao nháo lên, mắng Đoạn Tình Tình không biết xấu hổ, còn vén tay áo muốn đánh nhau, người đàn ông đó ngăn không cho đánh nhau, Diệp Dao trong cơn tức giận nói rằng muốn chia tay, còn tát người đàn ông kia một cái. Người đàn ông tức giận cũng nói chia tay, nhưng Diệp Dao có thể đảm nhận vai nữ số 3 là dựa vào hắn. Nếu Diệp Dao thật sự muốn chia tay thì phải rời khỏi đoàn phim.”
Mấy người nháo túi bụi, thậm chí người đại diện của Diệp Dao và nữ chính Đoạn Tình Tình cũng chạy tới. Vừa khuyên bạn trai Diệp Dao bớt giận, vừa nghĩ cách khống chế cục diện — — ít nhất không thể để chuyện hôm nay truyền ra ngoài.
Vì để có thể tiếp tục quay phim một cách nhanh chóng, ngay cả đạo diễn Trần luôn không trộn lẫn với chuyện ở đoàn phim cũng tiến lên khuyên bảo. Mắt thấy cơn tức của bạn trai Diệp Dao sắp tắt, Mục Hoa Đình vẫn luôn đứng bên cạnh xem náo nhiệt bỗng nhiên nhìn thấy Đào Mộ trong đám người, lập tức nhớ tới ngón tay còn hơi đau của mình, chỉ vào Đào Mộ nói với bạn trai Diệp Dao: “Lạc tổng, sở dĩ Diệp Dao muốn chia tay với ngài là vì tiểu tử kia. Cô ta thấy tiểu tử kia trông đẹp mắt nên di tình biệt luyến. Ngài trăm công nghìn việc ít để ý chuyện trong đoàn phim, ngàn vạn lần đừng để bọn họ lừa.”
Đào Mộ ẩn mình trong đám người: “...”
“Sao bây giờ mới về! Cơm hộp đã phát xong hết rồi!” Đạo cụ chất đống trong góc, Đại Mao và Tiểu Béo ngồi xổm ở góc tường râm mát, nhìn Đào Mộ xua tay, cười hì hì nói: “Cũng may chúng em lãnh cơm hộp giúp anh.”
Tiểu Béo đưa hộp cơm in logo khách sạn 5 sao cho Đào Mộ, mặt mày trắng trẻo béo múp đầy hớn hở: “Hôm nay cũng là sinh nhật của tiểu vương tử. Nhà hắn làm sinh nhật cho hắn, còn đặc biệt mời cả đoàn phim. Tiểu vương tử cũng để người đại diện đặt cơm hộp ở khách sạn 5 sao, ngay cả diễn viên quần chúng như chúng ta cũng được ăn cơm hộp xa hoa như này.”
Tiểu vương tử là biệt danh mà mọi người đặt cho nam chính bộ phim này — Thẩm Dục. Bởi vì người ta là vương tử hàng thật giá thật sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, ngoại hình tinh xảo, phong thái cao nhã, quan trọng nhất là tính cách trong sáng đáng yêu như vương tử trong truyện cổ tích khiến mọi người yêu thích.
Dựa theo lời của người nhà họ Thẩm kiếp trước là, so với Đào Mộ tính tình nóng nảy, không nói đạo lý, lòng dạ âm trầm, tính cách quái đản mà nói, chính là hai thái cực.
Đào Mộ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay Đại Mao, mấy ngày gần đây tâm trạng của cậu không được tốt. Đặc biệt là lúc đi ngủ, không hiểu sao trong đầu lại xuất hiện các loại hình ảnh và âm thanh. Khiến cậu sắp bị bệnh tâm thần luôn rồi.
Đại Mao bị vẻ mặt của Đào Mộ làm sởn da gà. Tưởng rằng Đào Mộ lại nghĩ đến thân thế của mình. Nhịn không được cười nói pha trò: “Nói đến, hôm nay cũng là sinh nhật của Mộ ca chúng ta. Mong rằng tối nay đoàn phim đừng quay cảnh đêm quá muộn, anh em giúp anh sắp xếp một chút. Buổi tối chúng ta đi chơi nhé? Anh em hỏi thăm xong hết rồi, gần thành điện ảnh H có một phố quán bar, nghe nói cũng khá tốt!”
Đại Mao, tên thật là Vương Dã, sở dĩ có biệt danh như vậy là vì hormone giống đực quá mạnh, nói chung là lưng hùm vai gấu. Lão ba là ông trùm than đá, là phú nhị đại nhà có quặng mỏ danh xứng với thực.
Nhưng mà một phú nhị đại nhà có quặng mỏ, bây giờ lại mặc trang phục của diễn viên quần chúng ngồi chồm hổm ở góc tường ăn cơm hộp. Còn có chàng béo Bàng Nhạc, rõ ràng là người rất sợ nóng nhưng vì muốn đồng cam cộng khổ với anh em, thà rằng bị ba ba cầm thước dạy học và ma ma cầm chổi lông gà rượt cũng muốn chạy đến thành điện ảnh H cho bằng được.
Đào Mộ cứ nhìn chằm chằm hai cậu ngốc ngồi xổm trong góc. Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trong mơ mấy ngày trước, sau khi Vương gia phá sản, ba của Vương Dã nhảy lầu tự tử, Vương Dã quỳ gối khóc rống ở nhà xác. Và khuôn mặt bê bết máu trước khi chết của Tiểu Béo. Sau đó có đủ loại “bình luận” tự nhiên xuất hiện trong đầu cậu.
Cợt nhả Đại Mao, đau lòng Đại Mao, Tiểu Béo sắc mặt xanh tím đầy máu trong nhà xác, Tiểu Béo ngồi xổm ở góc tường vùi đầu ăn cái gì đó, và những âm thanh không rõ ràng...
Những cảnh tượng khác nhau những gương mặt khác nhau không ngừng luân phiên trước mặt cậu, Đào Mộ hơi choáng váng nhắm mắt lại. Liên tục nằm mơ bảy ngày, cậu bàng hoàng cho rằng mình đã sống hết một đời rồi tự sát, sau đó thì trọng sinh. Những cảnh trong mơ khiến cậu cảm thấy đặc biệt chân thực, cho dù đó là những cảm xúc kích động, hay là đau đớn như xuyên tim xẻo cốt, thậm chí là cảnh tuyệt vọng tự sát trong giấc mơ cuối cùng đó đều khiến Đào Mộ có loại cảm giác hãi hùng khiếp vía rất chân thật. Vì vậy mỗi ngày khi nhìn thấy Đại Mao Tiểu Béo, cậu luôn sinh ra cảm giác cảnh còn người mất, cho rằng người đang cười đùa hoảng hốt sợ hãi trước mặt mình thật ra chỉ là một nấm mồ. Điều khiến cậu càng sợ hãi hơn là những âm thanh thỉnh thoảng tự nhiên sẽ xuất hiện trong đầu cậu.
Cho đến ngày hôm nay, chính xác là vào lúc 10h đến 11h sáng ngày 7 tháng 7 năm 2008, những giấc mơ khiến Đào Mộ bối rối cuối cùng cũng kết thúc. Như thể những mảnh thủy tinh vỡ cuối cùng đã ghép lại thành một tấm gương hoàn chỉnh, Đào Mộ nhớ lại — — cậu thật sự đã chết một lần, và được trọng sinh, về lại thời điểm mà mọi chuyện còn chưa bắt đầu.
Nghiêm túc mà nói, hôm nay quả thực là đầu thất của cậu. Đào — người bị chúng bạn xa lánh tuyệt vọng tự sát — Mộ đã hồi hồn.
“Mộ ca?” Nhận thấy Đào Mộ có gì đó không ổn, Đại Mao đang cười nịnh nọt và Tiểu Béo đang vùi đầu ăn cơm đều ngẩng đầu nghi hoặc: “Anh bị sao vậy?”
“Không có gì.” Đào Mộ rũ mắt, bình tĩnh lắc đầu: “Tớ ra ngoài hút điếu thuốc, các cậu ăn đi.”
Đại Mao đang ngồi xổm dưới tường hơi sửng sốt, trầm ngâm nhìn bóng lưng thon dài đang từ từ rời đi của Đào Mộ.
Tiểu Béo bưng hộp cơm nhíu mày: “Lão đại học hút thuốc khi nào vậy?”
Ngừng một chút lại hỏi tiếp: “Có phải lão đại lại nghĩ đến thân thế của anh ấy hay không?”
Hai người họ là bạn học từ nhỏ của Đào Mộ, đương nhiên biết Đào Mộ là cô nhi — — nghe nói lúc mẹ ruột bỏ lại cậu ở phòng cho thuê khi cậu còn chưa cai sữa, nếu không phải lúc đó đứa nhỏ cực kỳ đói, tiếng khóc quá lớn khiến hàng xóm chú ý, để hàng xóm gọi điện cô chủ nhà đến mở cửa, nói không chừng Đào Mộ đã bị đói chết ở phòng cho thuê.
Sau đó cô chủ nhà đưa cậu đến cô nhi viện — — nghe nói là chạng vạng ngày hôm đó, Kim Ô tây thùy*, hoàng hôn buông xuống, viện trưởng Đào của cô nhi viện liền gọi Đào Mộ là Tiểu Mộ, theo họ của viện trưởng, vì vậy mới có cái tên là Đào Mộ.
*Nguyên văn "金乌西垂", "Kim" là vàng, "Ô" là quạ, "tây" là phía tây, "thùy" là rủ xuống, chắc là quạ vàng do nhuộm ánh hoàng hôn rủ nhau bay xuống, sao nghe u ám quá ==
“Oài! Thế nên mới nói cùng là con người nhưng không cùng số phận! Tiểu vương gia người ta và Mộ ca chúng ta cùng ngày tháng năm sinh, nhìn cuộc sống của người ta đi, được người nhà nâng trong lòng bàn tay, chỉ là ngày sinh nhật mà lại phô trương thanh thế như vậy, ngay cả cái tên cũng bắt nguồn từ chung linh dục tú.”
So sánh trên dưới, khó trách Mộ ca buồn như vậy.
“Mày có thể câm miệng được rồi đó!” Đại Mao ghét bỏ nhìn Tiểu Béo: “Cơm cũng không chặn được miệng của mày! Thảo nào béo như vậy!”
Logic nơi mô?! Tiểu Béo cực kỳ vô tội nhìn thoáng qua Vương Dã cao lớn uy mãnh hơn mình mấy vòng, cúi đầu im lặng ăn — — còn không quên mở cơm hộp của Đào Mộ ra!
“Tao thấy lão đại chắc là không muốn ăn nữa đâu. Để tao ăn giúp ảnh, tránh lãng phí!” Cơm hộp xa hoa của khách sạn 5 sao đó, quý lắm đó!
* * * * * *
“... Chị tìm cậu ở đoàn phim nửa ngày, thì ra cậu trốn ở đây!” Diệp Dao cầm một bánh kem nhỏ, nhìn cậu trai dựa vào bức tường cổ màu xanh hút thuốc, trong mắt lóe lên kinh diễm.
Mặt trời như thiêu như đốt, ánh mặt trời chiếu xuống khắp mọi nơi, xuyên qua những chiếc lá, tạo thành đốm sáng dưới mặt đất. Nam nhân dung mạo tuấn mỹ mặc một bộ bạch y, vẻ mặt lười biếng dựa vào tường thành cổ. Bộ dáng cậu thờ ơ hút thuốc có một loại lãnh đạm gợi cảm dưới ánh nắng chiều tà, làm cho người ta sinh ra một loại xúc động... Muốn xông lên đoạt lấy điếu thuốc và hôn lên đôi môi cậu.
Gương mặt Diệp Dao hơi đỏ lên, đưa bánh kem nhỏ trong tay đến trước mặt Đào Mộ: “Chị nghe nói hôm nay là sinh nhật của cậu. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Đào Mộ ngậm điếu thuốc, nhìn Diệp Dao một cách bất cần. Trong đôi mắt đen nhánh hiện rõ ảnh ngược của Diệp Dao, ánh mắt thản nhiên kia cho người ta cảm giác ảo tưởng về tình yêu sâu đậm. Diệp Dao chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người đều trầm mê trong nhan sắc của Đào Mộ.
Hóa ra thật sự có người có thể đẹp trai như vậy!
Diệp Dao hơi thẹn thùng ho khan một tiếng, cố ý tìm đề tài: “Chị nghe nói cậu thi đậu ngành điện ảnh của Học Viện Bắc Kinh, tháng 9 sẽ khai giảng nên nhân cơ hội nghỉ hè đến thành điện ảnh H để rèn luyện. Vậy chắc là cậu có rất nhiều ý tưởng đi!”
Tới đóng võ thế* ở thành điện ảnh H, đi theo đạo diễn để học cách di chuyển và rèn luyện khả năng cảm nhận ống kính, đối với một sinh viên năm nhất vừa thi đậu Kinh Ảnh, còn chưa học đóng phim mà nói, thật sự rất có ý tưởng. Huống chi Đào Mộ không chỉ có ý tưởng, mà điều kiện ngoại hình cũng rất tốt, động tác đánh võ rất đẹp mắt. Diệp Dao cảm thấy Đào Mộ sau này nhất định có phát triển, vì vậy mới nguyện ý chủ động làm quen.
*Võ thế: người đóng thế mấy cảnh đánh nhau, múa võ. Còn có cả văn thế nữa.
【 Hắc hóa trà xanh với kỹ nữ trà xanh, công đoạn không nhiều nhưng thủ đoạn thật khiến người ta kinh tởm! 】
Lại nữa rồi!
Đào Mộ nhíu mày, đau đầu hút thuốc, không muốn trả lời.
Diệp Dao không để tâm: “Chị thi vào Yến Ảnh, năm nay năm ba, coi như là học tỷ của cậu đi? Có muốn kêu một tiếng học tỷ thử không?”
Đào Mộ liếc xéo Diệp Dao: “Tiểu nha đầu, muốn chiếm tiện nghi của tôi?”
Giọng của Đào Mộ rất đặc biệt, từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, nói toàn giọng Bắc Kinh. Tuy nhiên kiếp trước sau khi trở về Thẩm gia, ngây người ở Hỗ Thành gần 10 năm, nên giọng cậu pha chút mềm mại của người Hỗ Thành, nghe có vẻ lười biếng trêu người nhưng cũng mang theo một chút bất cần đời.
Diệp Dao nghe đến lỗ tai nóng rực, cười hì hì đáp: “Sao có thể a, chị vốn lớn hơn cậu mà.”
Ngừng một chút. Lại tìm đề tài để nói: “Chị phát hiện thiên phú ngôn ngữ của cậu rất tốt. Đến H trấn mới mấy ngày mà trong giọng nói đều là mùi Bắc Kinh!”
Đào Mộ không quan tâm dập điếu thuốc. Cậu không thích hút thuốc trước mặt người khác, cũng rất phiền nếu có người nói với cậu. Lời trước là xuất phát từ lễ phép, câu sau chỉ là tật xấu.
Diệp Dao đương nhiên không biết điều này. Thấy Đào Mộ dập tắt thuốc, còn nghĩ Đào Mộ thật thân sĩ phong độ. Càng thêm hưng thú nói chuyện: “Nói mới nhớ, cậu và Thẩm Dục sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nếu xét từ góc độ tướng số thì mệnh của hai người hẳn là giống nhau...” Nhưng trên thực tế, Đào Mộ chỉ là một cô nhi, vì tích cóp kinh nghiệm, còn chưa tốt nghiệp cao trung đã chạy tới thành điện ảnh H làm diễn viên quần chúng. Mà Thẩm Dục lại là con trai út được Thẩm gia cưng chiều nhất, tùy tiện vào giới chơi một chút, còn có người nhà thành lập công ty quản lý đầu tư phim truyền hình để được làm nam chính.
Diệp Dao dường như nhận ra chủ đề này không đúng lắm, ngượng ngùng im miệng. Mắt trông mong nhìn Đào Mộ: “Ý của chị là, cậu trông đẹp như vậy, còn thi đậu điện ảnh Học Viện Bắc Kinh, tương lai chắc chắn sẽ nổi như cồn.”
Lời này thật ra là sự thật. Chẳng qua sau khi nổi tiếng rồi, do tự tìm đường chết nên bị mấy kẻ ái mộ Thẩm Dục liên thủ chèn ép rút khỏi giới giải trí mà thôi.
Đào Mộ khẽ cười, bộ dạng vừa lười biếng vừa gợi cảm làm đôi mắt Diệp Dao sáng lên.
Bất cứ thời điểm nào, tuấn nam mỹ nữ kết hợp với nhau luôn khiến người nhìn mãn nhãn.
Nhưng trong mắt một số người, cảnh tượng này thật khiến người ta phẫn nộ.
“Mấy người đang làm gì?” Mục Hoa Đình, người đóng vai nam số 3 trong bộ phim chạy tới. Hắn thấy Diệp Dao đang cầm bánh kem nhỏ, ghen ghét hỏi: “Hôm nay không phải là sinh nhật Thẩm Dục sao? Tiểu Dao, em đưa bánh kem cho tiểu tử này làm gì?”
“Anh đừng gọi tôi thân thiết như vậy, tôi không thân với anh.” Diệp Dao nhíu mày, lãnh đạm nói.
Trong bộ phim này, Diệp Dao đóng vai nữ số 3 là một đôi với nam số 3 của Mục Hoa Đình, mà công ty quản lý của Mục Hoa Đình dường như có ý định nhờ quan hệ trong phim để xào nhiệt độ. Loại thao tác này đối với minh tinh vừa xuất đạo mà nói là rất bình thường, ngay cả fans hai bên cũng không coi trọng lắm. Vừa có thể gây sự chú ý mà không cần lo lắng điều gì. Vốn là hai bên cùng có lợi.
Đáng tiếc Diệp Dao đối với Mục Hoa Đình quá lạnh nhạt — — chủ yếu là do gương mặt của Mục Hoa Đình sau khi tẩy trang chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, không phải gu của Diệp Dao, nên bình thường Diệp Dao thấy Mục Hoa Đình đều rất lạnh nhạt. Điều này làm cho Mục Hoa Đình — vừa xuất đạo đã được fans yêu thích cảm thấy bất bình. Hôm nay lại thấy Diệp Dao vốn đối xử lạnh nhạt với mình lại chạy đi ân cần với một diễn viên quần chúng nhỏ, khiến cho Mục Hoa Đình từ khi xuất đạo luôn xuôi chèo mát mái càng không thể chịu đựng được.
“Tôi nói này Tiểu Dao, không phải em coi trọng diễn viên quần chúng này đấy chứ?” Mục Hoa Đình tự đắc ưỡn ngực, tự cho là trên cao nhìn xuống Đào Mộ, lấy tư cách người từng trải tới khuyên: “Loại người này ngoại trừ khuôn mặt thì không có gì đặc biệt. Em đừng quá ngây thơ, hắn và chúng ta là người hai thế giới. Hai người không hợp đâu.”
Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Mục Hoa Đình hiểu rõ, trong cái giới này có nhiều lúc chính là nhìn mặt. Huống chi Đào Mộ không chỉ có khuôn mặt, còn thi đậu điện ảnh Học Viện Bắc Kinh, là xuất thân chính quy. Không giống hắn, xuất đạo nhờ tuyển tú năm ngoái, tư lịch không được người trong ngành thừa nhận.
Nghĩ đến đây, Mục Hoa Đình vừa ghen tị vừa ghét nhìn khuôn mặt tuấn mỹ cực kỳ có lực công kích của Đào Mộ: “Tiểu Dao, nếu em còn không nhìn rõ, tôi sẽ gọi điện cho Hồng tỷ.”
Hồng tỷ tên thật là Vạn Mỹ Hồng, là người đại diện của Diệp Dao, quản lý nghệ sĩ dưới trướng rất nghiêm khắc. Vì vậy khi Diệp Dao vừa nghe Mục Hoa Đình nói thì thay đổi sắc mặt, lập tức giải thích: “Anh đừng xen vào chuyện của người khác, hôm nay là sinh nhật của Đào Mộ. Tôi chỉ muốn chúc hắn sinh nhật vui vẻ.”
“Thật không?” Mục Hoa Đình nhướng mày: “Thật trùng hợp, hôm nay cũng là sinh nhật của Thẩm Dục.”
Trong lúc nói chuyện, hắn đánh giá Đào Mộ vẫn luôn im lặng từ trên xuống dưới, cười nhạo: “Đều là sinh cùng một ngày, có người là đại thiếu gia vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, có người thì là cô nhi cha mẹ không đếm xỉa. Thảo nào có câu người so với người muốn chết hơn, hàng so với hàng muốn ném hơn.”
Lời này thật sự rất quá đáng. Diệp Dao lập tức cau mày, nổi giận đùng đùng nói: “Sao anh có thể nói như vậy? Nhanh xin lỗi Đào Mộ ngay.”
“Hắn thì tính là cái thứ gì, dựa vào cái gì anh phải xin lỗi diễn viên quần chúng — —”
“Lời này không đúng rồi.” Đào Mộ ném điếu thuốc trên tay vào đống rác bên cạnh: “Câu người so với người muốn chết hơn, hàng so với hàng muốn ném hơn, đó đều là những lời tức giận. Kỳ thực là người so với người sống tốt hơn, hàng so với hàng càng đáng lưu trữ hơn.”
Đào Mộ nói xong lời này, cậu không chút để ý đánh giá Mục Hoa Đình, đôi mắt đen láy lộ ra tia nghiền ngẫm: “Cũng giống như một số người, trông thì không được đẹp, diễn xuất cũng không ổn, chỉ số thông minh càng không xong, mỗi ngày chỉ có thể ở đây mơ mộng hão huyền, còn là mộng đẹp nữa.”
Chỉ cần là người có đầu óc đều có thể hiểu ra Đào Mộ đang châm chọc Mục Hoa Đình. Mục Hoa Đình khi xuất đạo đã lấy danh hiệu mỹ nam như hoa cho mình, nghe vậy thì giận dữ, chỉ tay vào mũi Đào Mộ: “Mày nói cái gì a a a a — —”
Đào Mộ bẻ ngón tay Mục Hoa Đình, thờ ơ giáo dục: “Lúc nói chuyện không được chỉ tay vào người khác, lỡ bị tàn phế luôn thì làm sao đây?”
“Mày buông ra!” Mục Hoa Đình ôm ngón tay đỏ bừng, lui về sau hai bước, vừa kinh ngạc vừa tức giận trừng Đào Mộ: “Đồ dã man!”
Đào Mộ khịt mũi, liếc nhìn Mục Hoa Đình ngoài mạnh trong yếu một cái, xoay người rời đi.
Vì không muốn ăn sinh nhật của Thẩm Dục được tổ chức ở đoàn phim, Đào Mộ thản nhiên ra ngoài thành điện ảnh ăn một tô mì thịt bò — — suýt chút nữa chết vì tay nghề của đầu bếp, uống hết hai bình nước khoáng, thấy gần đến giờ mới trở lại đoàn phim. Buổi chiều cậu còn có cảnh võ thế treo dây cáp cho nam chính Thẩm Dục — —
Sau khi trọng sinh, người mà Đào Mộ ngán nhất là Thẩm Dục. Vốn dĩ cậu muốn bội ước nghỉ việc — — cậu quá mệt mỏi với những ngày tháng dây dưa với Thẩm Dục và người nhà họ Thẩm, khiến cậu gần như phát điên.
Đáng tiếc khi trả lời phỏng vấn, bởi vì Thẩm Dục cực kỳ hài lòng với động tác đánh võ của cậu và đã trả lương rất cao nên tiền vi phạm hợp đồng cũng rất cao — — vì để tránh Đào Mộ bỏ gánh giữa đường, nên tiền vi phạm hợp đồng là gấp mười lần.
Phim truyền hình 《 Tử Tiêu 》là một bộ phim thần tượng cổ trang giả tưởng được chuyển thể từ IP internet. Dự kiến ban đầu là 40 tập, có 32 tập là suất diễn của nam chính, mà giữa 32 tập này, có ít nhất 20 tập có cảnh đánh nhau. Dựa theo hợp đồng, đoàn phim phải trả cho võ thế Đào Mộ là 5 vạn thù lao, cao gấp mấy lần giá thị trường. Lý do chính là Thẩm Dục rất hài lòng, hơn nữa động tác võ thuật của Đào Mộ rất lưu loát và trôi chảy, đặc biệt là khi vào màn ảnh nhìn rất có sức dãn cực kỳ đẹp mắt. Công ty quản lý Thẩm Dục có lẽ rất coi trọng Đào Mộ nên mới ra tay hào phóng như vậy.
Ngoài ra, tiểu vương tử Thẩm Dục thuần lương thiện tâm này sau khi biết được thân thế của Đào Mộ thì sinh thương hại, vì vậy hắn đã bỏ thêm giá — — theo mong muốn của tiểu vương tử, vốn là muốn thêm đến 10 vạn. Tuy nhiên, Thẩm Dục thiện tâm nhưng công ty quản lý hắn thì không phải làm từ thiện. Cuối cùng hai bên đều lùi một bước, thù lao 5 vạn. Tiền vi phạm hợp đồng gấp 10 lần tức là 50 vạn.
Sống lại một đời, tuy rằng trong túi Đào Mộ vẫn có một ít tiền, nhưng tuyệt đối không có 50 vạn, đương nhiên cho dù có, cậu cũng không muốn lãng phí trên người Thẩm Dục. Cho nên sau khi nghĩ lại, Đào Mộ vẫn kiên nhẫn tiếp tục làm — — con người cậu chính là như vậy, chỉ cần có đủ lợi ích, cho dù là chịu nhục cậu vẫn nhịn được.
Cho nên kiếp trước, những người Thẩm gia đó mới cảm thấy cậu lòng dạ âm trầm không có cốt khí, kém xa so với đóa bạch liên hoa bọn họ nuôi từ nhỏ.
Tim đột nhiên đập dữ dội, đau như bị kim đâm. Đào Mộ thu lại suy nghĩ, mặt vô cảm trở về đoàn phim, đi từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào.
“Có chuyện gì vậy?” Đào Mộ cau mày nhìn đám người vây kín khu nghỉ ngơi ở phim trường.
Đại Mao và Tiểu Béo đứng ở bên ngoài nhìn trò hay đi đến, nhỏ giọng bát quái: “Một nhà đầu tư khác của bộ phim đến thăm ban, nghe nói là bạn trai của Diệp Dao. Kết quả thông đồng với Đoạn Tình Tình. Hai người ngồi trên ghế ve vãn đánh yêu bị Diệp Dao bắt gặp.”
Đoạn Tình Tình là nữ chính của bộ phim này, năm nay 20 tuổi. Cùng là sinh viên năm ba ngành Học Viện điện ảnh như Diệp Dao. Vì hình tượng và con đường giống nhau, ngay từ khi xuất đạo hai người đã bắt đầu cấu véo nhau, cũng tranh đấu gay gắt trong đoàn phim.
“Diệp Dao nháo lên, mắng Đoạn Tình Tình không biết xấu hổ, còn vén tay áo muốn đánh nhau, người đàn ông đó ngăn không cho đánh nhau, Diệp Dao trong cơn tức giận nói rằng muốn chia tay, còn tát người đàn ông kia một cái. Người đàn ông tức giận cũng nói chia tay, nhưng Diệp Dao có thể đảm nhận vai nữ số 3 là dựa vào hắn. Nếu Diệp Dao thật sự muốn chia tay thì phải rời khỏi đoàn phim.”
Mấy người nháo túi bụi, thậm chí người đại diện của Diệp Dao và nữ chính Đoạn Tình Tình cũng chạy tới. Vừa khuyên bạn trai Diệp Dao bớt giận, vừa nghĩ cách khống chế cục diện — — ít nhất không thể để chuyện hôm nay truyền ra ngoài.
Vì để có thể tiếp tục quay phim một cách nhanh chóng, ngay cả đạo diễn Trần luôn không trộn lẫn với chuyện ở đoàn phim cũng tiến lên khuyên bảo. Mắt thấy cơn tức của bạn trai Diệp Dao sắp tắt, Mục Hoa Đình vẫn luôn đứng bên cạnh xem náo nhiệt bỗng nhiên nhìn thấy Đào Mộ trong đám người, lập tức nhớ tới ngón tay còn hơi đau của mình, chỉ vào Đào Mộ nói với bạn trai Diệp Dao: “Lạc tổng, sở dĩ Diệp Dao muốn chia tay với ngài là vì tiểu tử kia. Cô ta thấy tiểu tử kia trông đẹp mắt nên di tình biệt luyến. Ngài trăm công nghìn việc ít để ý chuyện trong đoàn phim, ngàn vạn lần đừng để bọn họ lừa.”
Đào Mộ ẩn mình trong đám người: “...”