Chương 28
Edit + beta: Iris
Đám Đào Mộ kinh hồn táng đảm nhìn qua, sợ ba mẹ Ngô Hiểu Huyên cũng gào như nhà kia. Cũng may trời không cắt đứt đường lui — — loại kỳ ba như Trương gia vẫn vô cùng hiếm thấy.
Ba mẹ Ngô Hiểu Huyên nhìn thấy con gái nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, tuy cũng rất thương tâm nhưng không có láo nháo, hận không thể đem con gái lên bàn cân để bán, vô lại như Trương gia.
Hai vợ chồng già mắt đẫm lệ, khóc không còn hình người, đôi tay thô ráp nắm chặt tay Đào Mộ cảm ơn: "Cảm ơn con nhiều lắm, cũng cảm ơn các con, nếu không nhờ các con giúp đỡ, con gái chúng tôi e là không thể trở về được nữa. Hai vợ chồng già chúng tôi sống hơn nửa đời mới sinh được một cô con gái, nếu nó xảy ra chuyện gì thì..."
Mẹ Ngô Hiểu Huyên đưa tay lên lau nước mắt. Hít mũi: "Cảm ơn các con, cũng cảm ơn cảnh sát, cảm ơn bác sĩ..."
Cha mẹ của Ngô Hiểu Huyên có lẽ là tầng lớp tiêu biểu nhất của những người bình thường trong nhóm 4050. Hồi còn trẻ tiếp nối bậc cha chú, sau này gặp phải làn sóng sa thải, cả hai đều bị cho nghỉ việc nên lập quầy bánh rán gần nhà để kiếm sống. Sau đó, quầy bánh rán biến thành một quán ăn vặt, cặp vợ chồng già dựa vào quán ăn vặt này để nuôi gia đình ba người. Nửa đời người tận tâm trung thực. Nơi xa nhất mà họ từng đi là Thông Châu, và cảnh đẹp nhất từng thấy là Vạn Lý Trường Thành. Cả đời chưa từng rời khỏi Tứ Cửu thành.
Lần này nhận được thông báo của cảnh sát trấn H, ba mẹ Ngô Hiểu Huyên liền ngây ra. Hai vợ chồng mơ mơ màng màng đóng quán ăn nhỏ, ngồi xe lửa đi đến trấn H, lúc xuống xe suýt nữa lạc đường, khiêng hành lý đi tìm cảnh sát nhân dân tuần tra ngoài ga tàu hỏa. Để cảnh sát nhân dân dẫn đến đồn công an. Đến đồn công an còn quỳ xuống, được Diêu cảnh sát ngăn lại dẫn đến bệnh viện. Tới bệnh viện còn quỳ xuống bác sĩ. Bây giờ gặp mấy người Đào Mộ thì không có quỳ, nhưng những hành động lời nói giản dị khiến sóng mũi người khác lên men.
Rất không đành lòng.
"Bác yên tâm. Bác sĩ đã nói buổi giải phẫu cực kỳ thành công. Chúng ta chỉ cần chờ tới tối, đứa nhỏ tỉnh rồi là tốt rồi." Tần Diệu Như đứng bên cạnh xem kịch vui nãy giờ chạm vào bả vai mẹ Ngô Hiểu Huyên an ủi. Rồi đưa bình canh xương sườn hầm cho mẹ Ngô: "Mọi người từ thủ đô đến nơi xa như vậy, dọc đường đi chắc chưa ăn gì nhỉ? Ở đây con có canh xương sườn, vốn là để ba cô gái ăn, bác uống trước đi, lát con về rồi làm lại cái khác cho các cô ấy."
"Cảm ơn con, con gái." Mẹ Ngô Hiểu Huyên nhìn bộ dạng sát mã đặc của Tần Diệu Như, ban đầu còn không dám nói chuyện. Tần Diệu Như nhét bình giữ nhiệt vào lòng mẹ Ngô, lại đỡ bác ngồi trên hàng ghế nhựa cạnh hành lang.
Một hán tử cao lớn vạm vỡ phương Bắc đi theo sau Tần Diệu Như, giúp ba mẹ Ngô cầm hành lý đặt sang bên cạnh.
Ban đầu người nhà Trương Hàm Nhã thấy hán tử lưng hùm vai gấu hung thần ác sát thì còn hơi e sợ. Sau đó thấy nhóm người nói chuyện vui vẻ thì lại kiêu ngạo.
"Bà chị đừng nghe bọn họ lừa gạt. Nếu không phải tại con nha đầu Vân Đóa chết tiệt kia dụ dỗ, con của chúng ta sao lại nghe lời chạy đến nơi xa như vậy chứ? Toàn bộ chuyện này nên để nhà đó chịu trách nhiệm. Tiền thuốc men hai nhà chúng ta, còn cả hộ công phí gì đó, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần đều phải để người nhà bọn họ trả."
— — Đâu ra phí tổn thất tinh thần nữa vậy! Mọi người không phục, Cẩu Nhật Tân cau chặt mày, định nói gì đó thì nghe mẹ của Trương Hàm Nhã tiếp tục nói: "Còn có giải phẫu, người nhà chúng ta căn bản không có ký tên, bệnh viện bọn họ không rên một tiếng đã đem đi giải phẫu, bà nói lỡ như có chuyện xấu gì sao? Lỡ đứa nhỏ không tỉnh lại thì sao? Chuyện này ai chịu trách nhiệm? Tôi nghe nói, giải phẫu mà không có chữ ký của người nhà, là tai nạn y tế!"
Đang thúc đẩy liên minh đấy à!
Mọi người nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười. Cảnh sát Diêu nhịn không được nói: "Tôi nói với dì, bệnh viện giải phẫu là cảnh sát nhân dân chúng tôi ký thay. Chuyện này rất khẩn cấp, chúng tôi thật sự không thể chờ lâu vậy được. Chỉ có thể tạm thời — —"
"Tạm thời với không tạm thời cái gì, chúng tôi không hiểu. Chúng tôi chỉ biết là không ai nói với chúng tôi gì hết!" Cậu của Trương Hàm Nhã nặng 200 cân rúc sau người chị gái, run sợ nhìn cảnh sát, lầm bầm nói: "Mấy người ký tên, mấy người phải chịu trách nhiệm. Cháu của tôi đang sống sờ sờ, nhảy nhót tung tăng ở nhà, đến đây thì hôn mê bất tỉnh. Giải phẫu thành công rồi sao còn chưa tỉnh? Lỡ thành người thực vật thì nửa đời sau phải sống thế nào? Chúng tôi đi đâu tìm người nói lí lẽ."
"Còn có tiền thuốc men! Mấy người không phải bắt được đám người xấu rồi sao? Nếu bắt được thì kêu bọn họ bỏ tiền ra bộ không được sao? Dù sao bọn họ cũng biến đứa nhỏ thành như vậy. Bọn họ có nghĩa vụ chữa bệnh cho đứa nhỏ."
Cảnh sát Diêu không nói nữa. Nói thế nào thì cảnh sát cũng bắt được phạm nhân. Nhưng loại chuyện kêu phạm nhân bồi thường tiền bạc, hiển nhiên không phải chuyện mà bọn họ nói được.
"Con nói dì a, dì biết nói đạo lý không vậy? Chú cảnh sát vất vả lắm mới cứu được con gái dì khỏi đám người bán hàng đa cấp, rồi đưa người vào bệnh viện kịp thời cứu chữa. Mấy người không cảm ơn thì thôi, còn chửi mắng khắp nơi. Hại tụi này cứu người mà cứ tưởng cứu nhầm người." Đại Mao nghe không nổi nữa, bắt đầu tức giận: "Có loại người như mấy người, đúng là làm mất mặt dân thủ đô như tụi này."
"Này, tôi nói thằng ranh cậu sao lại nói chuyện như vậy! Ba mẹ cậu dạy cậu nói chuyện với người lớn vậy hả?"
Đại Mao cười lạnh một tiếng, bộc phát: "Ba tôi không dạy tôi cái này. Ông ấy chỉ nói nếu gặp mấy người thiếu đòn thì đừng nhịn, có một số người cậy mũi lên mặt, đừng quan tâm nhiều!"
"Hừ, tôi nói cái thằng oắt này — —" Cậu của Trương Hàm Nhã xắn tay áo lên thì thấy đám người Cẩu Nhật Tân đứng im bất động đằng sau Đại Mao, tức khắc héo queo.
Mẹ và cô của Trương Hàm Nhã đột nhiên gào lên: "Con gái đáng thương của mẹ a! Sao con lại xui xẻo như vậy! Đang yên đang lành chạy tới trấn H làm gì! Bây giờ nằm trên giường bệnh không biết sống chết, con nói nửa đời sau của mẹ phải làm sao đây! Dứt khoát để hai mẹ con ta chết chung luôn đi!"
Người Vân gia hai mặt nhìn nhau. Vân Hành Kiện là một phần tử trí thức, thánh thủ ngoại khoa tiếng tăm vang dội của bệnh viện Nhân Dân 1 Yến Kinh, lúc làm việc cũng gặp người nhà bệnh nhân bệnh hoạn như Trương gia này vài lần. Suy cho cùng, coi như cũng hiểu rõ nhu cầu của Trương gia.
"Như vậy đi, tiền thuốc men của đứa nhỏ, Vân gia chúng tôi sẽ lo liệu, không chỉ bạn học Hàm Nhã, mà cả bạn học Hiểu Huyên cũng có phần. Nhưng có một chuyện, chúng tôi làm gia trưởng phải nói rõ ràng, ba đứa nhỏ là có hẹn với nhau đến trấn H, không phải Vân Đóa nhà chúng tôi xúi giục hay bắt ép gì. Mọi người đều là người lớn, không nên nói vậy được."
"Cái này sao mà được. Sao có thể để ngài bỏ tiền..." Cha mẹ Ngô Hiểu Huyên nghe Vân Hành Kiện nói, phản ứng đầu tiên chính là từ chối. Mặc dù gia cảnh nhà bọn họ kém hơn Vân gia, nhưng lần này cha mẹ Ngô Hiểu Huyên đến trấn H cũng có đem theo tiền tiết kiệm trong nhà đến đây. Hơn nữa cũng như Vân Hành Kiện nói, là ba đứa nhỏ hẹn nhau đến trấn H du lịch, ngay cả Vân Đóa cũng xảy ra chuyện. Bọn họ sao có thể không biết xấu hổ mà lấy tiền thuốc men của Vân gia.
"— — Vậy nếu sau này đứa nhỏ có di chứng gì thì sao?" Khác với phản ứng của cha mẹ Ngô Hiểu Huyên, mẹ của Trương Hàm Nhã phản xạ có điều kiện hỏi tiếp: "Ông không nghe bác sĩ nói sao! Hàm Nhã nhà chúng tôi bị đập đầu, sau này có thể sẽ có hậu di chứng. Lỡ như đứa nhỏ tỉnh lại bị choáng váng hay lưu lại di chứng thì tính thế nào? Đứa nhỏ này năm nay mới 18 tuổi, còn chưa bắt đầu cuộc đời này đâu! Có phải mấy người cũng phải chịu trách nhiệm nửa đời sau của đứa nhỏ hay không?"
"Quá vô sỉ!" Tần Diệu Như không chịu nổi nữa: "Tôi nói bà đây đang muốn lừa người ta sao?"
"Có liên quan gì tới cô sao?" Mẹ Trương Hàm Nhã nhìn mái tóc sặc sỡ, trang điểm như quỷ khóc sói gào (trang điểm màu khói) của Tần Diệu Như. Lại còn mặc áo ba lỗ đen, phần lộ eo có xăm hình đầu lâu, mặc cái váy ngắn đến mức hận không thể ngắn hơn, mùa hè mà còn mặc dày da cao tới bắp chân, sau lưng còn có một hán tử cao lớn thô kệch — — vừa nhìn là biết không phải gái nhà lành.
Mẹ Trương không thích nhìn loại con gái như thế này, nhưng cũng không dám trêu chọc: "Cô còn trẻ. Sao có thể hiểu được cảm giác của người làm mẹ, đây là vì suy xét chu toàn cho đứa nhỏ!"
Tần Diệu Như cười nhạo, suy xét cho đứa nhỏ chỗ nào! Rõ ràng là đang suy xét cho bản thân thì có!
Chui vào lỗ đồng tiền luôn đi!
Đào Mộ đứng bên ngoài quan sát hồi lâu, cũng phát hiện ra tính khí của nhà họ Trương. Nhưng cậu vẫn không nói câu nào. Chủ yếu là vì không muốn đối phó với đám vô lại này.
Dù Đào Mộ không nghĩ tới, cũng không muốn trêu chọc đám vô lại, nhưng đám vô lại lại chủ động trêu chọc cậu — — cũng không hẳn là trêu chọc cậu, mà là trêu chọc đoàn phim 《Giang hồ chi viễn》.
Phải nói Trương gia này đúng là một lũ vô lại! Không biết nghe từ đâu mà biết chuyện Đào Mộ vì cứu ba cô gái, đã cầu xin những đại già trong 《Giang hồ chi viễn》 huy động nhân mạch đi tìm người. Mấy người nhà này thậm chí còn chạy đến cửa thành điện ảnh trấn H, quỳ xuống với biểu ngữ và cầu xin các minh tinh của bộ phim 《Giang hồ chi viễn》 quyên tiền để giúp đỡ con gái họ.
Lúc này lại chọc trúng tổ ong vò vẽ. Có biết mỗi ngày ngoài cửa thành điện ảnh có bao nhiêu paparazzi nằm vùng không? Sau nhiều ngày nằm vùng không đụng tin tức ngoại tình gì, bây giờ đám phóng viên paparazzi mắt xanh bị hiệu suất và tăng lương bức đến phát điên. Một nhóm lớn chia quân làm hai nhóm, một nhóm đi phỏng vấn Trương gia, một nhóm khác tràn vào đoàn phim 《Giang hồ chi viễn》, đổ ập vào phỏng vấn và chụp ảnh.
Đám người Trình Bảo Đông cũng muốn điên rồi. Là tức điên.
— — Nhắc đến chuyện này, nếu hai bên câu thông với nhau trước, ngươi tình ta nguyện, minh tinh quyên tiền xong còn có thể mua thông cáo khen ngợi bản thân gì đó, cũng coi như là hợp tác cùng có lợi. Nhưng mấu chốt là cái gì cũng không nói liền quỳ trước cửa thành điện ảnh, la lối khóc lóc lăn lộn ngang ngược vô lý, ai nhìn thấy cũng đau lòng.
Đám Trình Bảo Đông giây trước còn nghị luận khen đứa nhỏ Đào Mộ này không tồi, nhìn thâm trầm lạnh nhạt nhưng lại tận tâm nhiệt tình, làm người phúc hậu! Hơn nữa còn cứu được người khỏi đám bán hàng đa cấp trong thời gian ngắn, không kể đến mấy chuyện ngoài lề, dù sao cũng rất bất thường. Kết quả giây tiếp theo Trương gia liền nháo ra một tuồng kịch như vậy, khác nào đặt toàn bộ người trong đoàn phim trên lò nướng.
Trình Bảo Đông tức khắc chửi ầm lên: "Tôi đã nói Đào Mộ này không phải thứ tốt lành gì. Quăng lại đống phiền toái lớn như vậy cho chúng ta. Nó thì vỗ mông chạy lấy người!"
Đám đại già không phụ họa Trình Bảo Đông đang tức tới hộc máu, nói không biết lựa lời. Nhưng trong lòng cũng có chút xa cách. Nói thế nào thì làm gì có ai thích mùi vị bị đạo đức bắt cóc. Nhất là những nhân vật của công chúng như họ — — hoặc là phùng má giả làm người mập, hoặc thà chết chứ không chịu khuất nhục. Chỉ chọn đại một cái chậu mà lại bị tai bay vạ gió.
Cũng may Đào Mộ không có vỗ mông đi luôn. Chưa nhắc đến cậu không phải là loại người này, vì đám người vô lại Trương gia mà cắt đứt quan hệ với nhóm đại già, rất không đáng. Mấy cái như ấn tượng này nọ, nếu đã mất thì rất khó kiếm lại.
Đào Mộ tiến tổ nhiều ngày như vậy, vừa nén giận vừa khoe khoang tay nghề, khó khăn lắm mới được nhóm đại già coi trọng, nào chịu đựng được đám vương bát đản Trương gia phá hỏng chuyện của mình.
Loại người như Đào Mộ, có người chướng mắt cậu cũng được, giáp mặt khiến cậu không xuống đài được cũng vậy, cậu không để ý mấy thứ đó. Nhưng nếu người đó dám chắn đường cậu, vậy thật xin lỗi.
Sau khi suy nghĩ kỹ, cuối cùng cũng gọi đến số đã được lưu trong điện thoại, là số mà cậu luôn muốn gọi nhưng chưa bao giờ gọi vì xấu hổ.
"Diệu ca, anh còn nhớ em chứ? Em là Tiểu Mộ đây!"
"Thằng nhóc em còn nhớ đến anh đấy à! Không ừ hử tiếng nào đã chạy biết bao xa, mấy tháng sau mới nhớ gọi điện cho anh trai này. Anh thấy thằng nhóc em không có việc gì thì không vào tam bảo điện mà*!" Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng Bắc Kinh năng động mười phần. Lưu Diệu — ông chủ của hộp đêm mà Đào Mộ làm việc, cười mắng: "Nói anh nghe xem. Lại có chuyện gì muốn nhờ anh trai làm đây?"
"Anh như Phật Như Lai vậy, chúng em là đám khỉ con, cho dù có cố gắng xoay người thế nào cũng không thể lật được núi ngũ chỉ sơn của anh." Đào Mộ cười hai tiếng: "Quả thực có việc muốn nhờ anh giúp..."
"Thằng nhóc em đúng là càng ngày càng láo!" Lưu Diệu nghe Đào Mộ nói xong, nhịn không được cau mày: "Cư nhiên dám kêu anh trai em giúp em hù dọa bác trai bác gái người ta, truyền ra ngoài thể diện của Diệu ca em để đâu!"
"Không cần anh hù dọa." Đào Mộ cười hì hì: "Anh chỉ cần điều tra địa chỉ nhà bọn họ giúp em, rồi kêu người đưa chút trái cây đồ hộp đến cửa. Chuyện còn lại cứ để em nói với bọn họ."
"Cái này cũng không tính là hù dọa. Thằng nhóc em đúng là trẻ con!" Lưu Diệu cười nhạo một tiếng: "Được rồi. Ai biểu em là em trai của anh chi. Nào về em có nên chuẩn bị một bàn tiệc, cảm ơn anh trai em vì vạch trần sự thật giúp em mà không sợ mất mặt hay không?"
"Tất nhiên rồi. Cảm ơn Diệu ca, về rồi em chắc chắn sẽ chuẩn bị tiệc rượu Mãn Hán cho anh. Đúng rồi, Tiểu Tề ca thế nào rồi? Anh cho em cái ân huệ mà nhỉ?" Đào Mộ thử thăm dò vị đó từ chỗ Lưu Diệu, vị đó chính là thẻ đỏ hộp đêm đã nhiều lần chỉ điểm cho Đào Mộ.
"Tề ca của em vẫn vậy thôi! Được hàng ngàn phú bà thiên kim gọi điện nhắn tin với hắn mỗi ngày! Hẹn hắn ra ngoài uống trà nói chuyện phiếm tâm sự. Còn không thì bị em hẹn ra ngoài chơi bóng!" Nhắc tới chuyện này, Lưu Diệu bắt đầu chua lè, hầm hừ nói: "Anh chờ thằng nhóc em về sẽ trực tiếp gác biển hành nghề trong quán xuống! Với khuôn mặt và dáng người của thằng nhóc em, lại còn kế thừa bảy phần chân của của Tiểu Tề ca em, chỉ cần đứng trong quán là đủ để đám người kia lao vào bất chấp."
"Khó lắm nha. Em phải làm siêu sao hạng một rồi, không thể có đoạn lịch sử đen tối như vậy được!" Đào Mộ cười hì hì với Diêu ca, hai người nói vài câu rồi cúp máy.
Nói cũng khéo, Lưu Diệu vừa cúp máy liền thấy Mạnh Tề đẩy cửa vào. Nhìn thấy ông chồng ngồi trên sô pha, mặt âm trầm nắm điện thoại, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm TV, không khỏi hỏi: "Sao vậy? Ai chọc anh hả?"
"Mới nãy Tiểu Mộ gọi cho anh." Ánh mắt Lưu Diệu âm u nhìn TV: "Thằng nhóc thúi này, ở bên ngoài bị bắt nạt, không giải quyết được. Nếu không cũng sẽ không gọi điện cho anh."
Giống như Đào Mộ đã nói trong điện thoại, tương lai cậu muốn làm đại minh tinh, không thể có đoạn lịch sử đen tối. Nên từ hôm ra khỏi "Dạ Sắc", Đào Mộ không định liên hệ với bất kỳ ai trong quán.
Tuy chuyện này Đào Mộ không nói ra, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Vì vậy từ ngày Đào Mộ rời Dạ Sắc, mặc kệ là Lưu Diệu hay ai khác trong quán, đều chưa từng gọi một cú điện thoại hay nhắn tin cho Đào Mộ.
Ngay cả ngày sinh nhật của Đào Mộ hôm đó cũng không luôn, chỉ sợ làm Đào Mộ hiểu lầm người trong quán muốn bám lấy không bỏ.
Nhưng bây giờ, Đào Mộ lại chủ động liên hệ với bọn họ. Ngày thường là một nhóc con quật cường, rốt cuộc bị ép thành cái dạng gì mới chịu vứt mặt mũi gọi đến chứ.
Mạnh Tề hơi sửng sốt, chợt cười nói: "Nói thế nào đi nữa, cũng là đứa nhỏ mà chúng ta nhìn lớn lên, nếu nó ở bên ngoài bị bắt nạt, anh không thể mặc kệ được. Tính tình đứa nhỏ Tiểu Mộ này em biết, có hơi kiêu ngạo nhưng bản tính vẫn tốt."
"Vô nghĩa! Đứa nhỏ nhà chúng ta, sao anh có thể mặc kệ được!"
Lúc Đào Mộ mới tới Dạ Sắc làm công, cậu chỉ là một học sinh cấp 3 năm nhất, chưa được 16 tuổi. Đứa bé vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào, tay chân lanh lẹ biết làm việc khiến mọi người trong quán đều sửng sốt. Từ bartender cho đến ca sĩ nội trú rồi thiếu gia, không biết có bao nhiêu người đã bị kỹ năng độc nhất vô nhị của nhóc con này lừa.
Lưu Diệu đau lòng đứa nhỏ, vì sợ Đào Mộ chạy nhảy lung tung, bị vị khách lợi hại nào đó theo dõi nên hắn đã che chở cho cậu. Hai người cách nhau 20 tuổi, mặc dù Đào Mộ gọi hắn là anh, nhưng hắn thực sự coi Đào Mộ như con trai của mình. Ai biểu đời này hắn và Mạnh Tề không thể nào có đứa con cho riêng mình! Lúc trước Đào Mộ bày ra thái độ quyết liệt muốn rời khỏi Dạ Sắc, Lưu Diệu còn bị tổn thương một phen. Lúc uống say còn tàn nhẫn nói với Mạnh Tề: "Chết tiệt, Lưu gia gia đây ra đời nhiều năm, có dạng người nào mà chưa từng gặp qua, mẹ nó dám ghét bỏ chúng ta như vậy, chúng ta không thèm quan tâm đến nó nữa. Từ bây giờ, chúng ta anh đi đường Dương Quan của anh, nó đi cầu độc mộc của nó. Để ông đây nhìn xem thằng nhóc có thể làm được gì!"
Nhưng bây giờ Đào Mộ vừa gọi điện đến, nói chưa được hai câu thì Lưu Diệu đã mềm lòng. Dù sao thì cũng là đứa nhỏ mình nhìn lớn lên, cho dù có sai lầm gì thì cũng có thể đánh có thể mắng, nhưng không có chuyện sẽ để người ngoài bắt nạt nó!
"Mẹ kiếp, làm chuyện tốt còn bị mang tiếng xấu. Em trai của Lưu Diệu này là người có thể bị tên lưu manh đầu đường xó chợ bắt nạt sao?" Lưu Diệu đỏ mắt, lập tức gọi điện cho cấp dưới, cúp máy thì bắt đầu động kinh với Mạnh Tề: "Em nói xem, Tiểu Mộ sắp về rồi. Nó sẽ ở đâu a? Nếu không thì căn nhà của em ở quận Đông Thành, em cho Tiểu Mộ ở đi. Đỡ phải cuối tuần không có nơi nghỉ ngơi."
Trước khi Đào Mộ tốt nghiệp cấp ba thì cậu sống ở ký túc xá nhân viên Dạ Sắc. Nhưng bây giờ Đào Mộ thi đậu đại học học viện điện ảnh, không thích hợp ở cùng đám người kia.
Mạnh Tề buồn cười nhìn Lưu Diệu, nhịn không được trêu: "Ủa, em nhớ hình như có ai đó nói, sau này mọi người cả đời cũng sẽ không qua lại với nhau nữa mà?"
"Đó đều là mấy lời khi tức giận mà!" Lưu Diệu nghiêm túc xua xua tay, mặt đỏ tía tai, nhe miệng cười giả bộ không để bụng: "Bây giờ đứa nhỏ đã chủ động chịu thua. Hai ta cũng là đại lão gia hơn 40 tuổi rồi, sao lại đi so đo với đứa nhỏ?"
Mạnh Tề cười khẽ: "Vậy ngày mai anh với em đi dọn dẹp phòng một chút. Đã lâu rồi không có ai ở, với lại cũng đổi đồ dùng nữa. Lắp thêm máy tính. Phòng đó đừng nói thẳng là cho Tiểu Mộ ở, cứ nói là cho nó thuê đi, chừa chút mặt mũi cho thằng bé."
Lưu Diệu hừ một tiếng: "Em nghĩ nhiều rồi."
Mà ở bên kia, Đào Mộ cúp máy xong thì ngồi xổm dưới chân tường. Sau đó vùi đầu vào gối, qua một lúc lâu sau bỗng nhiên tự tát bản thân mình một cái.
"Đào Mộ con mẹ nó đồ hỗn đản!"
Lưu Diệu và Mạnh Tề là vết sẹo trong lòng Đào Mộ. Hai người chính là bằng chứng chứng minh Đào Mộ lòng lang dạ sói.
Kiếp đỏ, Đào Mộ ghét bỏ Dạ sắc nhân thân không tốt, không muốn có quan hệ với những người này. Vì ngại với thế lực của Lưu Diệu nên khi Đào Mộ rời khỏi Yến Kinh cũng không dám nói mấy lời này ra miệng, nhưng thái độ đã nói lên tất cả.
Lưu Diệu là người như thế nào. Tuy hiện giờ đã lớn tuổi, bắt đầu giữ khuôn phép trong làm ăn, nhưng lúc còn trẻ tuổi cũng làm không ít chuyện dại dột. Hắn sao có thể không nhìn ra tâm tư của Đào Mộ. Cho nên sau khi Đào Mộ rời đi, Lưu Diệu thật sự cắt đứt liên hệ. Hơn nữa không chỉ riêng bản thân ông chủ Lưu cắt đứt, mà còn thúc giục những người trong quán không được liên hệ với Đào Mộ.
Sau khi Đào Mộ trở lại Thẩm gia, biến thành tiểu thiếu gia Thẩm gia, hai bên càng không có bất kỳ giao thoa gì.
Sau đó Đào Mộ đắc tội Thẩm Dục, bị đuổi khỏi Thẩm gia, bị những kẻ ái mộ Thẩm Dục liên thủ phong sát khắp các trang mạng, cũng là Lưu Diệu ra tay giáo huấn tổng bộ thiết lập truyền thông và tài khoản marketing tại Yến Kinh. Thủ đoạn mạnh mẽ khiến các tài khoản marketing xóa bài đăng bôi đen Đào Mộ. Còn làm truyền thông và tài khoản marketing công khai xin lỗi Đào Mộ ở trên mạng. Đương nhiên, chắc chắn thủ đoạn của ông chủ Lưu chẳng quy củ gì hết. Thành ra cuối cùng chuyện này lại biến thành nhược điểm rõ nhất của Đào Mộ, trở thành chứng cứ phạm tội khiến Đào Mộ bị phong sát toàn mặt trận.
Nhưng điều khiến Đào Mộ cảm thấy áy náy chính là, Lưu Diệu vì chuyện này mà bị đám ái mộ Thẩm Dục theo dõi. Một đám người liên thủ gây rối sự nghiệp của Diệu ca, phải biết mấy vụ mua bán mại dâm trong hộp đêm không chịu nổi tra xét. Cuối cùng Lưu Diệu bị những người này ép đến nỗi không thể ở lại Yến Kinh, phải mang theo Mạnh Tề trốn về quê hương của Mạnh Tề. Sự nghiệp nhiều năm bị hủy trong một sớm một chiều.
Nhưng dù là vậy, trước khi đi hai người vẫn đến gặp Đào Mộ, dặn dò Đào Mộ ngàn vạn lần đừng nghĩ không thông.
"Ông đây đã sớm không muốn ở đây nữa. Về quê rất tốt, quê tụi amh non xanh nước biếc, cảnh quan rất đẹp, đến lúc đó anh và Tiểu Tề ca của em sẽ nhận một thầu lớn ở trong thôn, trồng lại vườn trái cây, xây lại Nông Gia Nhạc. Bây giờ đều lưu hành kiểu trở lại thời trạng nguyên mà. Anh và Tiểu Tề ca cũng theo trend luôn!"
"Khi nào em rảnh thì dẫn Trác Nghiêm đến chơi. Anh và Tiểu Tề ca nhất định sẽ chiêu đãi thịnh soạn, để các em chơi vui vẻ."
Nhưng sau đó, người cậu tín nhiệm nhất, nể nhất — Trác Nghiêm cũng phản bội cậu! Trong ý niệm của Đào Mộ chỉ có nhảy lầu, không đến quê hương của Tiểu Tề ca.
Kỳ thật suy nghĩ kỹ lại, kiếp trước Đào Mộ cậu rất có lỗi với nhiều người.
Kiếp này, cậu muốn đặt những người đối xử tốt với cậu ở bên cạnh. Cẩn thận che chở như bảo bối trong tâm trong sủy, không bao giờ để bất kỳ kẻ nào tổn thương bọn họ.
Những người khác thì còn dễ, chủ yếu là nhóm người "Dạ Sắc" này, lúc ấy cậu không hiểu chuyện, làm việc quá tuyệt tình, Diệu ca và Tiểu Tề ca lại thông minh như vậy. Đào Mộ vốn còn đang không biết làm sao để liên hệ lại với những người này, không ngờ người Trương gia đến quậy lại giúp cậu một phen.
Như bây giờ đã tốt lắm rồi.
Cậu chủ động gọi điện về, chủ động chịu thua, thảm hề hề, đáng thương vô cùng, cho dù Diệu ca và Tiểu Tề ca có tức giận, bọn họ cũng sẽ không nỡ để cậu chịu ủy khuất như kiếp trước vậy. Lúc này chắc chắn càng không nỡ.
Cho nên mày xem, Đào Mộ mày vẫn còn có người thương yêu mày đấy.
Đào Mộ lau nước mắt, cảm thấy bầu không khí trong trấn H thật tệ, làm cậu nghẹn một hồi!
°°°°°°°°°°
Lời editor: Cũng may kiếp này bạn Mộ đã tỉnh táo lại, ước gì bạn Mộ nhận hai người đó làm cha nuôi luôn càng tốt.
Đăng: 7/10/2022
Đám Đào Mộ kinh hồn táng đảm nhìn qua, sợ ba mẹ Ngô Hiểu Huyên cũng gào như nhà kia. Cũng may trời không cắt đứt đường lui — — loại kỳ ba như Trương gia vẫn vô cùng hiếm thấy.
Ba mẹ Ngô Hiểu Huyên nhìn thấy con gái nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, tuy cũng rất thương tâm nhưng không có láo nháo, hận không thể đem con gái lên bàn cân để bán, vô lại như Trương gia.
Hai vợ chồng già mắt đẫm lệ, khóc không còn hình người, đôi tay thô ráp nắm chặt tay Đào Mộ cảm ơn: "Cảm ơn con nhiều lắm, cũng cảm ơn các con, nếu không nhờ các con giúp đỡ, con gái chúng tôi e là không thể trở về được nữa. Hai vợ chồng già chúng tôi sống hơn nửa đời mới sinh được một cô con gái, nếu nó xảy ra chuyện gì thì..."
Mẹ Ngô Hiểu Huyên đưa tay lên lau nước mắt. Hít mũi: "Cảm ơn các con, cũng cảm ơn cảnh sát, cảm ơn bác sĩ..."
Cha mẹ của Ngô Hiểu Huyên có lẽ là tầng lớp tiêu biểu nhất của những người bình thường trong nhóm 4050. Hồi còn trẻ tiếp nối bậc cha chú, sau này gặp phải làn sóng sa thải, cả hai đều bị cho nghỉ việc nên lập quầy bánh rán gần nhà để kiếm sống. Sau đó, quầy bánh rán biến thành một quán ăn vặt, cặp vợ chồng già dựa vào quán ăn vặt này để nuôi gia đình ba người. Nửa đời người tận tâm trung thực. Nơi xa nhất mà họ từng đi là Thông Châu, và cảnh đẹp nhất từng thấy là Vạn Lý Trường Thành. Cả đời chưa từng rời khỏi Tứ Cửu thành.
Lần này nhận được thông báo của cảnh sát trấn H, ba mẹ Ngô Hiểu Huyên liền ngây ra. Hai vợ chồng mơ mơ màng màng đóng quán ăn nhỏ, ngồi xe lửa đi đến trấn H, lúc xuống xe suýt nữa lạc đường, khiêng hành lý đi tìm cảnh sát nhân dân tuần tra ngoài ga tàu hỏa. Để cảnh sát nhân dân dẫn đến đồn công an. Đến đồn công an còn quỳ xuống, được Diêu cảnh sát ngăn lại dẫn đến bệnh viện. Tới bệnh viện còn quỳ xuống bác sĩ. Bây giờ gặp mấy người Đào Mộ thì không có quỳ, nhưng những hành động lời nói giản dị khiến sóng mũi người khác lên men.
Rất không đành lòng.
"Bác yên tâm. Bác sĩ đã nói buổi giải phẫu cực kỳ thành công. Chúng ta chỉ cần chờ tới tối, đứa nhỏ tỉnh rồi là tốt rồi." Tần Diệu Như đứng bên cạnh xem kịch vui nãy giờ chạm vào bả vai mẹ Ngô Hiểu Huyên an ủi. Rồi đưa bình canh xương sườn hầm cho mẹ Ngô: "Mọi người từ thủ đô đến nơi xa như vậy, dọc đường đi chắc chưa ăn gì nhỉ? Ở đây con có canh xương sườn, vốn là để ba cô gái ăn, bác uống trước đi, lát con về rồi làm lại cái khác cho các cô ấy."
"Cảm ơn con, con gái." Mẹ Ngô Hiểu Huyên nhìn bộ dạng sát mã đặc của Tần Diệu Như, ban đầu còn không dám nói chuyện. Tần Diệu Như nhét bình giữ nhiệt vào lòng mẹ Ngô, lại đỡ bác ngồi trên hàng ghế nhựa cạnh hành lang.
Một hán tử cao lớn vạm vỡ phương Bắc đi theo sau Tần Diệu Như, giúp ba mẹ Ngô cầm hành lý đặt sang bên cạnh.
Ban đầu người nhà Trương Hàm Nhã thấy hán tử lưng hùm vai gấu hung thần ác sát thì còn hơi e sợ. Sau đó thấy nhóm người nói chuyện vui vẻ thì lại kiêu ngạo.
"Bà chị đừng nghe bọn họ lừa gạt. Nếu không phải tại con nha đầu Vân Đóa chết tiệt kia dụ dỗ, con của chúng ta sao lại nghe lời chạy đến nơi xa như vậy chứ? Toàn bộ chuyện này nên để nhà đó chịu trách nhiệm. Tiền thuốc men hai nhà chúng ta, còn cả hộ công phí gì đó, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần đều phải để người nhà bọn họ trả."
— — Đâu ra phí tổn thất tinh thần nữa vậy! Mọi người không phục, Cẩu Nhật Tân cau chặt mày, định nói gì đó thì nghe mẹ của Trương Hàm Nhã tiếp tục nói: "Còn có giải phẫu, người nhà chúng ta căn bản không có ký tên, bệnh viện bọn họ không rên một tiếng đã đem đi giải phẫu, bà nói lỡ như có chuyện xấu gì sao? Lỡ đứa nhỏ không tỉnh lại thì sao? Chuyện này ai chịu trách nhiệm? Tôi nghe nói, giải phẫu mà không có chữ ký của người nhà, là tai nạn y tế!"
Đang thúc đẩy liên minh đấy à!
Mọi người nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười. Cảnh sát Diêu nhịn không được nói: "Tôi nói với dì, bệnh viện giải phẫu là cảnh sát nhân dân chúng tôi ký thay. Chuyện này rất khẩn cấp, chúng tôi thật sự không thể chờ lâu vậy được. Chỉ có thể tạm thời — —"
"Tạm thời với không tạm thời cái gì, chúng tôi không hiểu. Chúng tôi chỉ biết là không ai nói với chúng tôi gì hết!" Cậu của Trương Hàm Nhã nặng 200 cân rúc sau người chị gái, run sợ nhìn cảnh sát, lầm bầm nói: "Mấy người ký tên, mấy người phải chịu trách nhiệm. Cháu của tôi đang sống sờ sờ, nhảy nhót tung tăng ở nhà, đến đây thì hôn mê bất tỉnh. Giải phẫu thành công rồi sao còn chưa tỉnh? Lỡ thành người thực vật thì nửa đời sau phải sống thế nào? Chúng tôi đi đâu tìm người nói lí lẽ."
"Còn có tiền thuốc men! Mấy người không phải bắt được đám người xấu rồi sao? Nếu bắt được thì kêu bọn họ bỏ tiền ra bộ không được sao? Dù sao bọn họ cũng biến đứa nhỏ thành như vậy. Bọn họ có nghĩa vụ chữa bệnh cho đứa nhỏ."
Cảnh sát Diêu không nói nữa. Nói thế nào thì cảnh sát cũng bắt được phạm nhân. Nhưng loại chuyện kêu phạm nhân bồi thường tiền bạc, hiển nhiên không phải chuyện mà bọn họ nói được.
"Con nói dì a, dì biết nói đạo lý không vậy? Chú cảnh sát vất vả lắm mới cứu được con gái dì khỏi đám người bán hàng đa cấp, rồi đưa người vào bệnh viện kịp thời cứu chữa. Mấy người không cảm ơn thì thôi, còn chửi mắng khắp nơi. Hại tụi này cứu người mà cứ tưởng cứu nhầm người." Đại Mao nghe không nổi nữa, bắt đầu tức giận: "Có loại người như mấy người, đúng là làm mất mặt dân thủ đô như tụi này."
"Này, tôi nói thằng ranh cậu sao lại nói chuyện như vậy! Ba mẹ cậu dạy cậu nói chuyện với người lớn vậy hả?"
Đại Mao cười lạnh một tiếng, bộc phát: "Ba tôi không dạy tôi cái này. Ông ấy chỉ nói nếu gặp mấy người thiếu đòn thì đừng nhịn, có một số người cậy mũi lên mặt, đừng quan tâm nhiều!"
"Hừ, tôi nói cái thằng oắt này — —" Cậu của Trương Hàm Nhã xắn tay áo lên thì thấy đám người Cẩu Nhật Tân đứng im bất động đằng sau Đại Mao, tức khắc héo queo.
Mẹ và cô của Trương Hàm Nhã đột nhiên gào lên: "Con gái đáng thương của mẹ a! Sao con lại xui xẻo như vậy! Đang yên đang lành chạy tới trấn H làm gì! Bây giờ nằm trên giường bệnh không biết sống chết, con nói nửa đời sau của mẹ phải làm sao đây! Dứt khoát để hai mẹ con ta chết chung luôn đi!"
Người Vân gia hai mặt nhìn nhau. Vân Hành Kiện là một phần tử trí thức, thánh thủ ngoại khoa tiếng tăm vang dội của bệnh viện Nhân Dân 1 Yến Kinh, lúc làm việc cũng gặp người nhà bệnh nhân bệnh hoạn như Trương gia này vài lần. Suy cho cùng, coi như cũng hiểu rõ nhu cầu của Trương gia.
"Như vậy đi, tiền thuốc men của đứa nhỏ, Vân gia chúng tôi sẽ lo liệu, không chỉ bạn học Hàm Nhã, mà cả bạn học Hiểu Huyên cũng có phần. Nhưng có một chuyện, chúng tôi làm gia trưởng phải nói rõ ràng, ba đứa nhỏ là có hẹn với nhau đến trấn H, không phải Vân Đóa nhà chúng tôi xúi giục hay bắt ép gì. Mọi người đều là người lớn, không nên nói vậy được."
"Cái này sao mà được. Sao có thể để ngài bỏ tiền..." Cha mẹ Ngô Hiểu Huyên nghe Vân Hành Kiện nói, phản ứng đầu tiên chính là từ chối. Mặc dù gia cảnh nhà bọn họ kém hơn Vân gia, nhưng lần này cha mẹ Ngô Hiểu Huyên đến trấn H cũng có đem theo tiền tiết kiệm trong nhà đến đây. Hơn nữa cũng như Vân Hành Kiện nói, là ba đứa nhỏ hẹn nhau đến trấn H du lịch, ngay cả Vân Đóa cũng xảy ra chuyện. Bọn họ sao có thể không biết xấu hổ mà lấy tiền thuốc men của Vân gia.
"— — Vậy nếu sau này đứa nhỏ có di chứng gì thì sao?" Khác với phản ứng của cha mẹ Ngô Hiểu Huyên, mẹ của Trương Hàm Nhã phản xạ có điều kiện hỏi tiếp: "Ông không nghe bác sĩ nói sao! Hàm Nhã nhà chúng tôi bị đập đầu, sau này có thể sẽ có hậu di chứng. Lỡ như đứa nhỏ tỉnh lại bị choáng váng hay lưu lại di chứng thì tính thế nào? Đứa nhỏ này năm nay mới 18 tuổi, còn chưa bắt đầu cuộc đời này đâu! Có phải mấy người cũng phải chịu trách nhiệm nửa đời sau của đứa nhỏ hay không?"
"Quá vô sỉ!" Tần Diệu Như không chịu nổi nữa: "Tôi nói bà đây đang muốn lừa người ta sao?"
"Có liên quan gì tới cô sao?" Mẹ Trương Hàm Nhã nhìn mái tóc sặc sỡ, trang điểm như quỷ khóc sói gào (trang điểm màu khói) của Tần Diệu Như. Lại còn mặc áo ba lỗ đen, phần lộ eo có xăm hình đầu lâu, mặc cái váy ngắn đến mức hận không thể ngắn hơn, mùa hè mà còn mặc dày da cao tới bắp chân, sau lưng còn có một hán tử cao lớn thô kệch — — vừa nhìn là biết không phải gái nhà lành.
Mẹ Trương không thích nhìn loại con gái như thế này, nhưng cũng không dám trêu chọc: "Cô còn trẻ. Sao có thể hiểu được cảm giác của người làm mẹ, đây là vì suy xét chu toàn cho đứa nhỏ!"
Tần Diệu Như cười nhạo, suy xét cho đứa nhỏ chỗ nào! Rõ ràng là đang suy xét cho bản thân thì có!
Chui vào lỗ đồng tiền luôn đi!
Đào Mộ đứng bên ngoài quan sát hồi lâu, cũng phát hiện ra tính khí của nhà họ Trương. Nhưng cậu vẫn không nói câu nào. Chủ yếu là vì không muốn đối phó với đám vô lại này.
Dù Đào Mộ không nghĩ tới, cũng không muốn trêu chọc đám vô lại, nhưng đám vô lại lại chủ động trêu chọc cậu — — cũng không hẳn là trêu chọc cậu, mà là trêu chọc đoàn phim 《Giang hồ chi viễn》.
Phải nói Trương gia này đúng là một lũ vô lại! Không biết nghe từ đâu mà biết chuyện Đào Mộ vì cứu ba cô gái, đã cầu xin những đại già trong 《Giang hồ chi viễn》 huy động nhân mạch đi tìm người. Mấy người nhà này thậm chí còn chạy đến cửa thành điện ảnh trấn H, quỳ xuống với biểu ngữ và cầu xin các minh tinh của bộ phim 《Giang hồ chi viễn》 quyên tiền để giúp đỡ con gái họ.
Lúc này lại chọc trúng tổ ong vò vẽ. Có biết mỗi ngày ngoài cửa thành điện ảnh có bao nhiêu paparazzi nằm vùng không? Sau nhiều ngày nằm vùng không đụng tin tức ngoại tình gì, bây giờ đám phóng viên paparazzi mắt xanh bị hiệu suất và tăng lương bức đến phát điên. Một nhóm lớn chia quân làm hai nhóm, một nhóm đi phỏng vấn Trương gia, một nhóm khác tràn vào đoàn phim 《Giang hồ chi viễn》, đổ ập vào phỏng vấn và chụp ảnh.
Đám người Trình Bảo Đông cũng muốn điên rồi. Là tức điên.
— — Nhắc đến chuyện này, nếu hai bên câu thông với nhau trước, ngươi tình ta nguyện, minh tinh quyên tiền xong còn có thể mua thông cáo khen ngợi bản thân gì đó, cũng coi như là hợp tác cùng có lợi. Nhưng mấu chốt là cái gì cũng không nói liền quỳ trước cửa thành điện ảnh, la lối khóc lóc lăn lộn ngang ngược vô lý, ai nhìn thấy cũng đau lòng.
Đám Trình Bảo Đông giây trước còn nghị luận khen đứa nhỏ Đào Mộ này không tồi, nhìn thâm trầm lạnh nhạt nhưng lại tận tâm nhiệt tình, làm người phúc hậu! Hơn nữa còn cứu được người khỏi đám bán hàng đa cấp trong thời gian ngắn, không kể đến mấy chuyện ngoài lề, dù sao cũng rất bất thường. Kết quả giây tiếp theo Trương gia liền nháo ra một tuồng kịch như vậy, khác nào đặt toàn bộ người trong đoàn phim trên lò nướng.
Trình Bảo Đông tức khắc chửi ầm lên: "Tôi đã nói Đào Mộ này không phải thứ tốt lành gì. Quăng lại đống phiền toái lớn như vậy cho chúng ta. Nó thì vỗ mông chạy lấy người!"
Đám đại già không phụ họa Trình Bảo Đông đang tức tới hộc máu, nói không biết lựa lời. Nhưng trong lòng cũng có chút xa cách. Nói thế nào thì làm gì có ai thích mùi vị bị đạo đức bắt cóc. Nhất là những nhân vật của công chúng như họ — — hoặc là phùng má giả làm người mập, hoặc thà chết chứ không chịu khuất nhục. Chỉ chọn đại một cái chậu mà lại bị tai bay vạ gió.
Cũng may Đào Mộ không có vỗ mông đi luôn. Chưa nhắc đến cậu không phải là loại người này, vì đám người vô lại Trương gia mà cắt đứt quan hệ với nhóm đại già, rất không đáng. Mấy cái như ấn tượng này nọ, nếu đã mất thì rất khó kiếm lại.
Đào Mộ tiến tổ nhiều ngày như vậy, vừa nén giận vừa khoe khoang tay nghề, khó khăn lắm mới được nhóm đại già coi trọng, nào chịu đựng được đám vương bát đản Trương gia phá hỏng chuyện của mình.
Loại người như Đào Mộ, có người chướng mắt cậu cũng được, giáp mặt khiến cậu không xuống đài được cũng vậy, cậu không để ý mấy thứ đó. Nhưng nếu người đó dám chắn đường cậu, vậy thật xin lỗi.
Sau khi suy nghĩ kỹ, cuối cùng cũng gọi đến số đã được lưu trong điện thoại, là số mà cậu luôn muốn gọi nhưng chưa bao giờ gọi vì xấu hổ.
"Diệu ca, anh còn nhớ em chứ? Em là Tiểu Mộ đây!"
"Thằng nhóc em còn nhớ đến anh đấy à! Không ừ hử tiếng nào đã chạy biết bao xa, mấy tháng sau mới nhớ gọi điện cho anh trai này. Anh thấy thằng nhóc em không có việc gì thì không vào tam bảo điện mà*!" Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng Bắc Kinh năng động mười phần. Lưu Diệu — ông chủ của hộp đêm mà Đào Mộ làm việc, cười mắng: "Nói anh nghe xem. Lại có chuyện gì muốn nhờ anh trai làm đây?"
"Anh như Phật Như Lai vậy, chúng em là đám khỉ con, cho dù có cố gắng xoay người thế nào cũng không thể lật được núi ngũ chỉ sơn của anh." Đào Mộ cười hai tiếng: "Quả thực có việc muốn nhờ anh giúp..."
"Thằng nhóc em đúng là càng ngày càng láo!" Lưu Diệu nghe Đào Mộ nói xong, nhịn không được cau mày: "Cư nhiên dám kêu anh trai em giúp em hù dọa bác trai bác gái người ta, truyền ra ngoài thể diện của Diệu ca em để đâu!"
"Không cần anh hù dọa." Đào Mộ cười hì hì: "Anh chỉ cần điều tra địa chỉ nhà bọn họ giúp em, rồi kêu người đưa chút trái cây đồ hộp đến cửa. Chuyện còn lại cứ để em nói với bọn họ."
"Cái này cũng không tính là hù dọa. Thằng nhóc em đúng là trẻ con!" Lưu Diệu cười nhạo một tiếng: "Được rồi. Ai biểu em là em trai của anh chi. Nào về em có nên chuẩn bị một bàn tiệc, cảm ơn anh trai em vì vạch trần sự thật giúp em mà không sợ mất mặt hay không?"
"Tất nhiên rồi. Cảm ơn Diệu ca, về rồi em chắc chắn sẽ chuẩn bị tiệc rượu Mãn Hán cho anh. Đúng rồi, Tiểu Tề ca thế nào rồi? Anh cho em cái ân huệ mà nhỉ?" Đào Mộ thử thăm dò vị đó từ chỗ Lưu Diệu, vị đó chính là thẻ đỏ hộp đêm đã nhiều lần chỉ điểm cho Đào Mộ.
"Tề ca của em vẫn vậy thôi! Được hàng ngàn phú bà thiên kim gọi điện nhắn tin với hắn mỗi ngày! Hẹn hắn ra ngoài uống trà nói chuyện phiếm tâm sự. Còn không thì bị em hẹn ra ngoài chơi bóng!" Nhắc tới chuyện này, Lưu Diệu bắt đầu chua lè, hầm hừ nói: "Anh chờ thằng nhóc em về sẽ trực tiếp gác biển hành nghề trong quán xuống! Với khuôn mặt và dáng người của thằng nhóc em, lại còn kế thừa bảy phần chân của của Tiểu Tề ca em, chỉ cần đứng trong quán là đủ để đám người kia lao vào bất chấp."
"Khó lắm nha. Em phải làm siêu sao hạng một rồi, không thể có đoạn lịch sử đen tối như vậy được!" Đào Mộ cười hì hì với Diêu ca, hai người nói vài câu rồi cúp máy.
Nói cũng khéo, Lưu Diệu vừa cúp máy liền thấy Mạnh Tề đẩy cửa vào. Nhìn thấy ông chồng ngồi trên sô pha, mặt âm trầm nắm điện thoại, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm TV, không khỏi hỏi: "Sao vậy? Ai chọc anh hả?"
"Mới nãy Tiểu Mộ gọi cho anh." Ánh mắt Lưu Diệu âm u nhìn TV: "Thằng nhóc thúi này, ở bên ngoài bị bắt nạt, không giải quyết được. Nếu không cũng sẽ không gọi điện cho anh."
Giống như Đào Mộ đã nói trong điện thoại, tương lai cậu muốn làm đại minh tinh, không thể có đoạn lịch sử đen tối. Nên từ hôm ra khỏi "Dạ Sắc", Đào Mộ không định liên hệ với bất kỳ ai trong quán.
Tuy chuyện này Đào Mộ không nói ra, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Vì vậy từ ngày Đào Mộ rời Dạ Sắc, mặc kệ là Lưu Diệu hay ai khác trong quán, đều chưa từng gọi một cú điện thoại hay nhắn tin cho Đào Mộ.
Ngay cả ngày sinh nhật của Đào Mộ hôm đó cũng không luôn, chỉ sợ làm Đào Mộ hiểu lầm người trong quán muốn bám lấy không bỏ.
Nhưng bây giờ, Đào Mộ lại chủ động liên hệ với bọn họ. Ngày thường là một nhóc con quật cường, rốt cuộc bị ép thành cái dạng gì mới chịu vứt mặt mũi gọi đến chứ.
Mạnh Tề hơi sửng sốt, chợt cười nói: "Nói thế nào đi nữa, cũng là đứa nhỏ mà chúng ta nhìn lớn lên, nếu nó ở bên ngoài bị bắt nạt, anh không thể mặc kệ được. Tính tình đứa nhỏ Tiểu Mộ này em biết, có hơi kiêu ngạo nhưng bản tính vẫn tốt."
"Vô nghĩa! Đứa nhỏ nhà chúng ta, sao anh có thể mặc kệ được!"
Lúc Đào Mộ mới tới Dạ Sắc làm công, cậu chỉ là một học sinh cấp 3 năm nhất, chưa được 16 tuổi. Đứa bé vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào, tay chân lanh lẹ biết làm việc khiến mọi người trong quán đều sửng sốt. Từ bartender cho đến ca sĩ nội trú rồi thiếu gia, không biết có bao nhiêu người đã bị kỹ năng độc nhất vô nhị của nhóc con này lừa.
Lưu Diệu đau lòng đứa nhỏ, vì sợ Đào Mộ chạy nhảy lung tung, bị vị khách lợi hại nào đó theo dõi nên hắn đã che chở cho cậu. Hai người cách nhau 20 tuổi, mặc dù Đào Mộ gọi hắn là anh, nhưng hắn thực sự coi Đào Mộ như con trai của mình. Ai biểu đời này hắn và Mạnh Tề không thể nào có đứa con cho riêng mình! Lúc trước Đào Mộ bày ra thái độ quyết liệt muốn rời khỏi Dạ Sắc, Lưu Diệu còn bị tổn thương một phen. Lúc uống say còn tàn nhẫn nói với Mạnh Tề: "Chết tiệt, Lưu gia gia đây ra đời nhiều năm, có dạng người nào mà chưa từng gặp qua, mẹ nó dám ghét bỏ chúng ta như vậy, chúng ta không thèm quan tâm đến nó nữa. Từ bây giờ, chúng ta anh đi đường Dương Quan của anh, nó đi cầu độc mộc của nó. Để ông đây nhìn xem thằng nhóc có thể làm được gì!"
Nhưng bây giờ Đào Mộ vừa gọi điện đến, nói chưa được hai câu thì Lưu Diệu đã mềm lòng. Dù sao thì cũng là đứa nhỏ mình nhìn lớn lên, cho dù có sai lầm gì thì cũng có thể đánh có thể mắng, nhưng không có chuyện sẽ để người ngoài bắt nạt nó!
"Mẹ kiếp, làm chuyện tốt còn bị mang tiếng xấu. Em trai của Lưu Diệu này là người có thể bị tên lưu manh đầu đường xó chợ bắt nạt sao?" Lưu Diệu đỏ mắt, lập tức gọi điện cho cấp dưới, cúp máy thì bắt đầu động kinh với Mạnh Tề: "Em nói xem, Tiểu Mộ sắp về rồi. Nó sẽ ở đâu a? Nếu không thì căn nhà của em ở quận Đông Thành, em cho Tiểu Mộ ở đi. Đỡ phải cuối tuần không có nơi nghỉ ngơi."
Trước khi Đào Mộ tốt nghiệp cấp ba thì cậu sống ở ký túc xá nhân viên Dạ Sắc. Nhưng bây giờ Đào Mộ thi đậu đại học học viện điện ảnh, không thích hợp ở cùng đám người kia.
Mạnh Tề buồn cười nhìn Lưu Diệu, nhịn không được trêu: "Ủa, em nhớ hình như có ai đó nói, sau này mọi người cả đời cũng sẽ không qua lại với nhau nữa mà?"
"Đó đều là mấy lời khi tức giận mà!" Lưu Diệu nghiêm túc xua xua tay, mặt đỏ tía tai, nhe miệng cười giả bộ không để bụng: "Bây giờ đứa nhỏ đã chủ động chịu thua. Hai ta cũng là đại lão gia hơn 40 tuổi rồi, sao lại đi so đo với đứa nhỏ?"
Mạnh Tề cười khẽ: "Vậy ngày mai anh với em đi dọn dẹp phòng một chút. Đã lâu rồi không có ai ở, với lại cũng đổi đồ dùng nữa. Lắp thêm máy tính. Phòng đó đừng nói thẳng là cho Tiểu Mộ ở, cứ nói là cho nó thuê đi, chừa chút mặt mũi cho thằng bé."
Lưu Diệu hừ một tiếng: "Em nghĩ nhiều rồi."
Mà ở bên kia, Đào Mộ cúp máy xong thì ngồi xổm dưới chân tường. Sau đó vùi đầu vào gối, qua một lúc lâu sau bỗng nhiên tự tát bản thân mình một cái.
"Đào Mộ con mẹ nó đồ hỗn đản!"
Lưu Diệu và Mạnh Tề là vết sẹo trong lòng Đào Mộ. Hai người chính là bằng chứng chứng minh Đào Mộ lòng lang dạ sói.
Kiếp đỏ, Đào Mộ ghét bỏ Dạ sắc nhân thân không tốt, không muốn có quan hệ với những người này. Vì ngại với thế lực của Lưu Diệu nên khi Đào Mộ rời khỏi Yến Kinh cũng không dám nói mấy lời này ra miệng, nhưng thái độ đã nói lên tất cả.
Lưu Diệu là người như thế nào. Tuy hiện giờ đã lớn tuổi, bắt đầu giữ khuôn phép trong làm ăn, nhưng lúc còn trẻ tuổi cũng làm không ít chuyện dại dột. Hắn sao có thể không nhìn ra tâm tư của Đào Mộ. Cho nên sau khi Đào Mộ rời đi, Lưu Diệu thật sự cắt đứt liên hệ. Hơn nữa không chỉ riêng bản thân ông chủ Lưu cắt đứt, mà còn thúc giục những người trong quán không được liên hệ với Đào Mộ.
Sau khi Đào Mộ trở lại Thẩm gia, biến thành tiểu thiếu gia Thẩm gia, hai bên càng không có bất kỳ giao thoa gì.
Sau đó Đào Mộ đắc tội Thẩm Dục, bị đuổi khỏi Thẩm gia, bị những kẻ ái mộ Thẩm Dục liên thủ phong sát khắp các trang mạng, cũng là Lưu Diệu ra tay giáo huấn tổng bộ thiết lập truyền thông và tài khoản marketing tại Yến Kinh. Thủ đoạn mạnh mẽ khiến các tài khoản marketing xóa bài đăng bôi đen Đào Mộ. Còn làm truyền thông và tài khoản marketing công khai xin lỗi Đào Mộ ở trên mạng. Đương nhiên, chắc chắn thủ đoạn của ông chủ Lưu chẳng quy củ gì hết. Thành ra cuối cùng chuyện này lại biến thành nhược điểm rõ nhất của Đào Mộ, trở thành chứng cứ phạm tội khiến Đào Mộ bị phong sát toàn mặt trận.
Nhưng điều khiến Đào Mộ cảm thấy áy náy chính là, Lưu Diệu vì chuyện này mà bị đám ái mộ Thẩm Dục theo dõi. Một đám người liên thủ gây rối sự nghiệp của Diệu ca, phải biết mấy vụ mua bán mại dâm trong hộp đêm không chịu nổi tra xét. Cuối cùng Lưu Diệu bị những người này ép đến nỗi không thể ở lại Yến Kinh, phải mang theo Mạnh Tề trốn về quê hương của Mạnh Tề. Sự nghiệp nhiều năm bị hủy trong một sớm một chiều.
Nhưng dù là vậy, trước khi đi hai người vẫn đến gặp Đào Mộ, dặn dò Đào Mộ ngàn vạn lần đừng nghĩ không thông.
"Ông đây đã sớm không muốn ở đây nữa. Về quê rất tốt, quê tụi amh non xanh nước biếc, cảnh quan rất đẹp, đến lúc đó anh và Tiểu Tề ca của em sẽ nhận một thầu lớn ở trong thôn, trồng lại vườn trái cây, xây lại Nông Gia Nhạc. Bây giờ đều lưu hành kiểu trở lại thời trạng nguyên mà. Anh và Tiểu Tề ca cũng theo trend luôn!"
"Khi nào em rảnh thì dẫn Trác Nghiêm đến chơi. Anh và Tiểu Tề ca nhất định sẽ chiêu đãi thịnh soạn, để các em chơi vui vẻ."
Nhưng sau đó, người cậu tín nhiệm nhất, nể nhất — Trác Nghiêm cũng phản bội cậu! Trong ý niệm của Đào Mộ chỉ có nhảy lầu, không đến quê hương của Tiểu Tề ca.
Kỳ thật suy nghĩ kỹ lại, kiếp trước Đào Mộ cậu rất có lỗi với nhiều người.
Kiếp này, cậu muốn đặt những người đối xử tốt với cậu ở bên cạnh. Cẩn thận che chở như bảo bối trong tâm trong sủy, không bao giờ để bất kỳ kẻ nào tổn thương bọn họ.
Những người khác thì còn dễ, chủ yếu là nhóm người "Dạ Sắc" này, lúc ấy cậu không hiểu chuyện, làm việc quá tuyệt tình, Diệu ca và Tiểu Tề ca lại thông minh như vậy. Đào Mộ vốn còn đang không biết làm sao để liên hệ lại với những người này, không ngờ người Trương gia đến quậy lại giúp cậu một phen.
Như bây giờ đã tốt lắm rồi.
Cậu chủ động gọi điện về, chủ động chịu thua, thảm hề hề, đáng thương vô cùng, cho dù Diệu ca và Tiểu Tề ca có tức giận, bọn họ cũng sẽ không nỡ để cậu chịu ủy khuất như kiếp trước vậy. Lúc này chắc chắn càng không nỡ.
Cho nên mày xem, Đào Mộ mày vẫn còn có người thương yêu mày đấy.
Đào Mộ lau nước mắt, cảm thấy bầu không khí trong trấn H thật tệ, làm cậu nghẹn một hồi!
°°°°°°°°°°
Lời editor: Cũng may kiếp này bạn Mộ đã tỉnh táo lại, ước gì bạn Mộ nhận hai người đó làm cha nuôi luôn càng tốt.
Đăng: 7/10/2022