Chương 1: Sương mù trong đêm
THẾ GIỚI 1: XIN HÃY GIẾT CHẾT HUNG THỦ
Mạnh Lan rất khó chịu, trước mắt mơ mơ màng màng.
Đầu óc, chẳng khác nào thùng dầu sắp nổ tung, ngột ngạt và nặng nề.
Hai phút trước, cô còn đang uống rượu.
Vậy nên, lẽ ra mình đang uống rượu tại quán bar Hậu Hải, chứ không phải ngồi ở một nơi hoang vắng chim không ị phân này!
… Hẳn do mình uống nhiều quá rồi.
… Đúng là không nên uống rượu đã pha trộn!
Bây giờ, bụng cô cồn cào và nóng như lửa đốt, hết sức khó chịu. Trong trận gió lạnh lẽo, cô lồm cồm đứng dậy, thuận tay sờ chiếc điện thoại di động sau túi, định gọi taxi, nhưng không thể bật điện thoại lên được.
Cô đã sạc đầy pin trước khi ra ngoài rồi mà!
Sương mù dày đặc tựa canh cá trích màu trắng sữa. Bầu không khí nặng nề và ẩm ướt, khiến cô thấy cứ như có một cục dịch nhầy nào đó bất ngờ vọt lên cổ họng, dán chặt khí quản lại.
… Có phải mình nên tỉnh rượu rồi không?
Mạnh Lan ra sức dụi mắt, cho đến khi xác định mình thật sự đang ở trong làn sương mù có tầm nhìn năm mét, chứ chẳng phải do tác dụng của cồn nên mới khiến thị giác bị nhầm lẫn.
Đây là đâu?
Không giống công viên thành phố chút nào.
Thật không thể tin nổi, trong thành phố đông đúc xe cộ lại xuất hiện sương mù dày đặc như thế. Với loại hạt vật chất có thể hít vào ở nồng độ này, người ta có khả năng nghi ngờ mình đang đứng trong ống khói lắm. Không phải phố mua sắm sầm uất, cũng không phải một con đường lớn vắng vẻ, dưới chân cô là hoàng thổ và cỏ dại ẩm ướt, thỉnh thoảng sẽ có một hai tờ tiền giấy trắng rách nát.
Mạnh Lan ấn huyệt thái dương, phạm vi sương mù lớn hơn cô tưởng tượng. Cô ngẩng đầu, một tia sáng đỏ như máu rơi xuống từ làn sương lơ lửng trên đỉnh đầu, màn đêm tĩnh mịch bỗng chốc trở nên rùng rợn. Cô nheo mắt tìm kiếm bóng trăng mờ nhạt, cuối cùng gió thổi bay đám sương mù bên trên, vầng trăng đỏ thẫm đột ngột xuất hiện.
Ánh sáng ẩn chứa mùi máu tanh lập lòe trên gò má tái nhợt của Mạnh Lan.
Trăng máu?
Cô không nhớ bản tin thời tiết từng nói hôm nay sẽ có hiện tượng kỳ quan như nguyệt thực toàn phần hay trăng máu nào cả.
Trăng máu từ từ biến đổi, tựa như ngọn nến đang tan chảy, từng giọt dầu sáp trượt theo đường viền mặt trăng, không ngừng nhỏ xuống, rồi dần dần ngưng tụ thành những đường ngang dọc trong màn sương trắng xóa bên dưới.
Khi cô đang quan sát hiện tượng thiên văn quỷ quái ấy, bao lời nói đã bị chôn vùi từ lâu trong trí nhớ cô bất chợt ùa về. Năm năm tuổi, mẹ từng bảo cô: “Lan Lan, trăng máu không phải điềm tốt đâu.”
Thuở bé, Mạnh Lan đã hỏi mẹ mình: “Nếu con thấy trăng máu thì sao ạ?”
“Chạy.”
“Nếu không chạy được thì sao ạ?”
“Vậy phải cố hết sức sống sót.”
Cô luôn nghĩ đó là một cuộc trò chuyện thú vị thời thơ ấu, dù sao cô cũng đã từng chứng kiến hiện tượng trăng máu trong những năm sau đấy. Bốn từ “đẹp không tả xiết” mà bản tin sử dụng để miêu tả hiện tượng thiên văn này, chẳng hề liên quan gì đến “tai hoạ”, “điềm xấu” hay “âm khí” như lời mẹ nói hết.
Nhưng bây giờ, cô bỗng thấy sống lưng rét buốt, tay chân lạnh toát.
Đột nhiên.
Các đốm sáng đỏ rải rác tạo nên sáu từ to.
[Xin hãy giết chết hung thủ.]
Giết chết hung thủ?
Mạnh Lan nhíu mày thật sâu.
— Mình uống say quá rồi, giấc mơ này kỳ quái thật đấy.
Cô đứng đó, chợt cảm thấy trong quần jeans có vật gì hơi cứng, bèn lấy ra nhìn thử, là một tấm bảng gỗ xa lạ to cỡ nửa bàn tay, trông như miếng ngọc bài mà người trung niên hay đeo trên cổ.
Ngửa đầu nhìn ánh trăng, cô nhận ra tấm bảng gỗ không hề trống không mà loáng thoáng vài đường vân màu đen, nhưng cô không thấy rõ đó là gì.
Tuy nhiên, mặt sau tấm thẻ đột nhiên hiện lên dòng chữ đỏ như máu: [Cô ta là gã ta.] (*)
… Đây là thứ quái gì vậy?
… Hình như câu này sai logic thì phải. (*)
(*) Câu gốc trong truyện “她是他”: ở đây còn có thể hiểu “Người nữ là nam”. 她: chỉ nữ, 他: chỉ nam cũng là hung thủ.
Nói tóm lại, cô phải tìm ngay một người tốt bụng nào đó, mượn điện thoại di động của họ rồi mau chóng rời khỏi nơi quái quỷ này thôi!
Mạnh Lan sắp cất bước.
Một giây sau.
Tiếng ầm ĩ vọng lại.
“Mẹ nó, khóc với chả lóc, đau hết cả đầu! Sớm muộn gì cô cũng sẽ chết ở đây thôi, lúc đó khóc cũng chưa muộn đâu!”
“Kim Long, anh bớt nói đi. Con gái sợ là chuyện bình thường mà.”
Sau lưng Mạnh Lan chợt truyền đến giọng đàn ông trò chuyện, xen lẫn tiếng khóc nức nở của con gái.
Cô phản xạ có điều kiện, vô thức quay đầu lại, đồng thời nắm chặt tay thành đấm, vào tư thế phòng thủ.
Trong sương mù, ba nam một nữ xuất hiện.
Dẫn đầu nhóm người là một gã đàn ông cao ráo đeo mắt kính, lúc vừa thấy Mạnh Lan, anh ta hơi sững sờ, sau đó đứng yên tại chỗ.
Mạnh Lan nhìn thẳng vào anh ta, rồi chăm chú quan sát nhóm người phía sau gã đàn ông đeo kính.
Người đàn ông đằng sau gã mắt kính đang chửi rủa.
Gã đàn ông đang chửi rủa ấy mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen và quần đùi, cánh tay vạm vỡ lộ ra hình xăm bùa chú, mái tóc đỏ rực của anh ta trông lạc lõng với bầu không khí kỳ quái này.
Ngay sau đấy.
Một người đàn ông hơi mập, không cao, đeo cặp mắt kính dày cộm và cũ kỹ, đang sải bước đuổi theo. Ban nãy, anh ta an ủi cô gái đang sợ hãi kia, cũng do tên tóc đỏ điên khùng đã cười nhạo cô gái rằng “Cô nhát gan như thế thì chắc chắn sẽ chết ở đây thôi.”
“Đừng khóc nữa.” Anh mập an ủi.
“Đây là đâu vậy, giết chết hung thủ gì chứ, mấy người để tôi về nhà đi! Cho tôi về nhà!” Mắt cô gái đỏ hoe, bước thật nhanh, không muốn đứng gần những người này, trông chẳng khác nào một chú mèo đang căng thẳng vì hoảng loạn.
Người đàn ông tóc đỏ vừa mắng chửi nọ đã đút hai tay vào túi, đồng thời ngoái lại mỉa mai anh mập: “Triệu Triệt, anh lo an ủi con gái nhà người ta đi, yo yo yo cô ta khóc đáng thương quá à. Anh chưa quen bạn gái nhỉ, thế đây chẳng phải có ngay trước mắt sao.”
Anh mập cố nhịn đến đỏ mặt, ấp úng: “Trương Kim Long, cậu, cậu đừng nói bừa!”
Anh mập tên Triệu Triệt.
Gã tóc đỏ tên Trương Kim Long.
Trương Kim Long, vừa mới cười cợt mắng mỏ, đang thỏa mãn cười khúc khích. Gã quay đầu tính bước tiếp, đột ngột đụng phải người đàn ông mắt kính đã dừng chân trước mặt.
“Con mẹ mày, mù rồi hả!”
Người đàn ông đeo kính cứ đứng yên nhìn đăm đăm vào Mạnh Lan, rồi xin lỗi nhích sang một bên.
Không còn ai chắn tầm nhìn, trong giây lát, gã tóc đỏ Trương Kim Long và Mạnh Lan đã chạm mắt nhau.
Khoảnh khắc đó, bầu không khí xung quanh dường như chững lại.
Gã tóc đỏ Trương Kim Long bỗng cười xấu xa, cộng thêm người đàn ông mắt kính hờ hững bên cạnh, nhìn có phần kỳ lạ.
… Quả là một tổ hợp kỳ quái.
“Ơ.” Gã nhìn Mạnh Lan hai giây rồi huýt gió ngâm nga một giai điệu cợt nhả.
Hai đôi mắt đồng loạt hướng thẳng vào thân trên của Mạnh Lan.
Mạnh Lan kìm lòng không đậu, nhìn xuống áo khoác ngắn màu đỏ sẫm của mình.
… Áo này, không có vấn đề gì mà.
Quan sát Mạnh Lan từ trên xuống dưới, gã tóc đỏ Trương Kim Long mỉm miệng cười ác độc như hân hoan vì đã bắt được con mồi: “Tôi nghĩ, chúng ta đã tìm được hung thủ rồi. Nhiệm vụ lần này kết thúc thôi.”
Miệng gã rất to, khi gã nhếch mép, Mạnh Lan liên tưởng đến thằng hề trong truyền thuyết đô thị.
Trương Kim Long ngoái đầu, cười to: “Xem đi! Tôi đã nói bùa này linh lắm mà, nhiệm vụ lần này còn chưa bắt đầu mà chúng ta đã tìm ra hung thủ rồi! Hung thủ có màu đỏ, cô ta cũng màu đỏ. Thầy cô từng bảo trả lời đúng ắt có thưởng, đúng không hả!”
Gã chắp tay trước ngực, đạo đức giả cúi đầu trước dòng chữ bằng máu [Xin hãy giết chết hung thủ] trên đỉnh đầu Mạnh Lan.
Mạnh Lan ngờ vực nhìn Trương Kim Long.
… Đầu óc người này bệnh hơi nặng thì phải.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô biết Trương Kim Long điên thật rồi!
Sau khi cúi đầu xong, Trương Kim Long đột nhiên cười sung sướng, gã rút một con dao gọt hoa quả trong túi ra rồi chậm rãi đi về phía Mạnh Lan: “Nếu nhiệm vụ lần này đã tạo điều kiện cho tôi, vậy tôi cũng cho phép cô chọn cái chết thoải mái nha, cô nàng sát nhân.”
“Này!” Triệu Triệt hô to rồi tiến lên hai bước muốn ngăn lại: “Mau bỏ dao xuống đi, cậu muốn làm gì vậy! Trương Kim Long, cậu đừng kích động!”
Người đeo mắt kính đang đứng tại chỗ cũng quát: “Đừng làm ẩu!”
Chứng kiến lưỡi dao sắc bén, cô gái lại hét ầm lên!
Mặt mày bỗng chốc trắng bệch, Mạnh Lan lui về sau.
Gã tiến tới một bước.
Cô lại lùi một bước.
Gã dần tiếp cận cô.
Mạnh Lan nghiêng đầu, liếc nhìn ánh sáng đằng sau. Trong sương mù dày đặc, chỉ cần tăng tốc chạy tầm năm thước, ẩn mình trong làn sương trắng thì cô sẽ không bị nhắm làm mục tiêu như con mồi nữa.
Sức bật của cô không tệ lắm, vào năm ba đại học, cô còn giành giải quán quân trong cuộc đua chạy nước rút dành cho nữ mà.
Cô cau mày, lúc lùi tới bước thứ ba, anh chàng mắt kính nói: “Trương Kim Long, cậu quá đáng rồi đấy.”
Nhưng anh ta và Triệu Triệt không tiến lên can ngăn, cả hai sợ gã sẽ nổi điên rồi làm hại mình.
Lúc này, Trương Kim Long vẫn còn hưởng thụ khoái cảm phát hiện ra con mồi.
Bỗng nhiên.
“Trương Kim Long, cậu cũng có màu đỏ mà, hay cậu tự sát trước đi.”
Giọng nữ nhẹ nhàng vọng đến từ màn sương trắng, tiếp đó, một người phụ nữ trung niên gầy gò trong bộ đồ Chanel bước ra, theo sau là một nam sinh viên đại học đang co rúm.
Mạnh Lan dời tầm mắt qua, thấy thêm hai người xa lạ khác.
“Chậc, tôi còn tưởng rằng là ai. Thím à, lại gặp thím rồi.” Ngay khi vừa thấy người phụ nữ đó, Trương Kim Long không bước tới nữa, chỉ khinh thường hừ một tiếng.
“Nhiệm vụ lần này yêu cầu chúng ta giết chết hung thủ, chứ đâu có bảo cậu giết chết đồng đội.” Ánh trăng rọi xuống gò má của người phụ nữ trung niên, trông bà ấy vô cùng hốc hác hệt như một bộ xương hình người, nhưng khí thế trong tiếng quát vẫn khiến Trương Kim Long e dè.
“Hờ, giết hung thủ làm gì đơn giản như vậy. Tôi không phải hung thủ, thím biết tôi mà! Hung thủ với màu đỏ chỉ có thể là cô ta thôi!” Trương Kim Long đột nhiên cao giọng, nhưng lại rút tay về.
Vẫn luôn kìm nén bực bội và không dám dính líu đến Triệu Kim Long, chàng mập Triệu Triệt thấy đang lúc người đông thế mạnh, thầm nghĩ thằng điên này sẽ chẳng dám động tay động chân đâu, bèn giận dữ hét to: “Trương Kim Long! Đây chẳng phải nơi cậu muốn làm gì thì làm!”
Trương Kim Long dừng lại giữa tiếng nói xung quanh, khinh thường liếc Triệu Triệt: “Vừa nãy mày không ngăn cản, nhưng lúc Lý Hiểu Thanh tới thì mới ra tay, thực ra mày cũng muốn giết cô ta để thăm dò thử đúng không? Hay mày muốn anh hùng cứu mỹ nhân thật? Mày mập vậy, chắc ngoài đời thật không tìm được bạn gái chứ gì! Thằng béo chết bầm, mày thích người ta phải không!”
“Mày nói bậy!” Đôi má vốn núc ních của Triệu Triệt chợt đỏ bừng trông như quả khinh khí cầu.
Người phụ nữ trung niên thoáng nhìn Mạnh Lan, thấy cô thật sự không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù không tiếp tục tấn công nữa, nhưng Trương Kim Long vẫn vui vẻ ngắm con dao gọt hoa quả trong tay: “Trong thẻ ẩn của tôi ghi vậy mà, nhưng kệ thôi, không giết thì không giết.”
Anh chàng mắt kính lạnh lùng nói: “Cô ấy là đồng đội.”
“Ồ, giờ cả cậu mà cũng biết đứng ra ngăn cản rồi sao.” Trương Kim Long giễu cợt: “Mới vừa rồi còn chờ xem trò hay mà ta!”
Anh mắt kính không trả lời.
“À, chuyện gì cũng có thể xảy ra trong nhiệm vụ hết. Cũng chẳng phải chưa từng có việc ma quỷ giả thành đồng đội, giết hết bọn này là được rồi!”
Cô gái bị hoảng sợ chạy đến cạnh Mạnh Lan, cất giọng đã khản đặc vì khóc: “Không sao chứ! Chúng ta tránh anh ta thôi.” Bàn tay lạnh lẽo và run rẩy của cô ta kéo lấy Mạnh Lan dịch sang hai bước, muốn cách xa Trương Kim Long.
Mối nguy hiểm tạm thời được hóa giải.
Người phụ nữ trung niên đứng trước mặt Mạnh Lan, bảo vệ cô gái trẻ phía sau. Vì căng thẳng nên dây thanh quản của cô ta căng cứng, chính cô ta cũng không ngờ, vừa nãy mình lại xúc động ra mặt vì người xa lạ như thế!
Mạnh Lan nhìn mái tóc nâu xoăn và mặt dây chuyền ngọc trai hình giọt nước của cô ta, phỏng đoán hẳn cô gái này thường xuyên chăm sóc bản thân và có lối sống thanh lịch lắm.
Trương Kim Long tươi cười: “Lý Hiểu Thanh, thím không thấy gợi ý trên thẻ ẩn của nhiệm vụ lần này sao? Chúng tôi nghi ngờ như vậy là hợp tình hợp lý hợp pháp nhé.” Gã chỉ vào dòng chữ bằng máu đang treo trên trời, bộ dạng cười cợt chợt quay về vẻ nghiêm túc.
Nghe thế, Mạnh Lan nghĩ đến thẻ gỗ bỗng dưng xuất hiện trong túi mình.
Người phụ nữ trung niên tên Lý Hiểu Thanh lấy ra một tấm thẻ ẩn mà Trương Kim Long nhắc tới, bà ấy quan sát hai giây.
Mạnh Lan đứng sau lưng bà ấy, có thể thấy rõ tấm “thẻ ẩn” mà người phụ nữ đó cầm giống hệt tấm của mình, nhưng mặt ngoài của thẻ ẩn không hiện bất kỳ hoa văn hay chữ viết nào.
… Tình hình hiện giờ là sao?
Bảy người tụ tập trong sương mù.
Tên điên tóc đỏ Trương Kim Long, Triệu Triệt hiền lành hơi đậm người, Tề Hoan đeo kính lạnh lùng cao ráo, người phụ nữ trung niên Lý Hiểu Thanh, Mạnh Lan, nam sinh viên đại học do Lý Hiểu Thanh dẫn đến và một cô gái đang khóc nức nở.
Cuối cùng, cô gái run lẩy bẩy cũng chịu mở lời: “Xin hỏi, đây là đâu? Rốt cuộc mấy người là ai?”
“Ba người có thẻ ẩn không?” Lý Hiểu Thanh hỏi: “Là một tấm bảng gỗ đấy.”
Mạnh Lan vụng về lấy ra.
Cô gái hét “Á” lên.
— Cô ta không nhớ rõ thứ này đến từ đâu! Chữ màu đỏ bên trên cứ như được vẽ bằng máu vậy, trông rất đáng sợ.
[Hung thủ màu đỏ.]
“Hung thủ màu đỏ?”
“Có ý gì đây?” Cô gái nhìn Mạnh Lan, chỉ vào thẻ ẩn được viết bằng máu rồi hỏi: “Cô, cô thấy không? Vậy là sao?”
Lý Hiểu Thanh nói: “Cô ấy không thấy được trên thẻ của cô viết gì đâu, chỉ có mình mới có thể thấy thôi.”
Mạnh Lan cụp mắt, trưng ra vẻ mặt không để họ nghi ngờ.
… Nếu đây là trò “Ai là gián điệp”, vậy cô chắc chắn chính là tên gián điệp đó. Trong tình huống này, mình không thể giơ tay lên rồi hỏi tại sao thông tin trên thẻ của mình lại khác với mọi người được.
Bởi vì trên thẻ của cô là: [Cô ta là gã ta.]
Vì sao lại không giống mọi người?
Mục đích là gì?
Cô gái siết chặt tấm bảng gỗ cứng ngắc, tỏ ra hoảng hốt: “Hung thủ gì? Giết người là phạm pháp, hãy báo cảnh sát đi!” Dứt lời, cô ta lấy điện thoại di động ra, nhưng trên màn hình lại tối đen, hoàn toàn không bật lên được.
Nam sinh viên yên lặng đứng bên cạnh, khi nghe được những cụm từ như “hung thủ”, “giết người”... thì ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Trương Kim Long móc ra một điếu thuốc châm lửa, thuốc lá và sương mù hòa vào nhau, anh ta hút mạnh một hơi, nói tiếp: “Nhiệm vụ bắt đầu nữa rồi, không biết lần này sẽ chết mấy người đây?”
“Đủ rồi.” Tề Hoan bảo: “Đừng hù doạ người khác, ai cũng là đồng đội hết, không tồn tại mối quan hệ cạnh tranh, cố sống tiếp là được.”
“Vậy rốt cuộc chúng ta đang ở đâu đây? Nhiệm vụ là gì?”
Triệu Triệt tiến lên trước, chậm rãi nói: “Trước tiên, chào mừng mọi người đến với THẾ GIỚI THẦN ẨN.”
Mạnh Lan rất khó chịu, trước mắt mơ mơ màng màng.
Đầu óc, chẳng khác nào thùng dầu sắp nổ tung, ngột ngạt và nặng nề.
Hai phút trước, cô còn đang uống rượu.
Vậy nên, lẽ ra mình đang uống rượu tại quán bar Hậu Hải, chứ không phải ngồi ở một nơi hoang vắng chim không ị phân này!
… Hẳn do mình uống nhiều quá rồi.
… Đúng là không nên uống rượu đã pha trộn!
Bây giờ, bụng cô cồn cào và nóng như lửa đốt, hết sức khó chịu. Trong trận gió lạnh lẽo, cô lồm cồm đứng dậy, thuận tay sờ chiếc điện thoại di động sau túi, định gọi taxi, nhưng không thể bật điện thoại lên được.
Cô đã sạc đầy pin trước khi ra ngoài rồi mà!
Sương mù dày đặc tựa canh cá trích màu trắng sữa. Bầu không khí nặng nề và ẩm ướt, khiến cô thấy cứ như có một cục dịch nhầy nào đó bất ngờ vọt lên cổ họng, dán chặt khí quản lại.
… Có phải mình nên tỉnh rượu rồi không?
Mạnh Lan ra sức dụi mắt, cho đến khi xác định mình thật sự đang ở trong làn sương mù có tầm nhìn năm mét, chứ chẳng phải do tác dụng của cồn nên mới khiến thị giác bị nhầm lẫn.
Đây là đâu?
Không giống công viên thành phố chút nào.
Thật không thể tin nổi, trong thành phố đông đúc xe cộ lại xuất hiện sương mù dày đặc như thế. Với loại hạt vật chất có thể hít vào ở nồng độ này, người ta có khả năng nghi ngờ mình đang đứng trong ống khói lắm. Không phải phố mua sắm sầm uất, cũng không phải một con đường lớn vắng vẻ, dưới chân cô là hoàng thổ và cỏ dại ẩm ướt, thỉnh thoảng sẽ có một hai tờ tiền giấy trắng rách nát.
Mạnh Lan ấn huyệt thái dương, phạm vi sương mù lớn hơn cô tưởng tượng. Cô ngẩng đầu, một tia sáng đỏ như máu rơi xuống từ làn sương lơ lửng trên đỉnh đầu, màn đêm tĩnh mịch bỗng chốc trở nên rùng rợn. Cô nheo mắt tìm kiếm bóng trăng mờ nhạt, cuối cùng gió thổi bay đám sương mù bên trên, vầng trăng đỏ thẫm đột ngột xuất hiện.
Ánh sáng ẩn chứa mùi máu tanh lập lòe trên gò má tái nhợt của Mạnh Lan.
Trăng máu?
Cô không nhớ bản tin thời tiết từng nói hôm nay sẽ có hiện tượng kỳ quan như nguyệt thực toàn phần hay trăng máu nào cả.
Trăng máu từ từ biến đổi, tựa như ngọn nến đang tan chảy, từng giọt dầu sáp trượt theo đường viền mặt trăng, không ngừng nhỏ xuống, rồi dần dần ngưng tụ thành những đường ngang dọc trong màn sương trắng xóa bên dưới.
Khi cô đang quan sát hiện tượng thiên văn quỷ quái ấy, bao lời nói đã bị chôn vùi từ lâu trong trí nhớ cô bất chợt ùa về. Năm năm tuổi, mẹ từng bảo cô: “Lan Lan, trăng máu không phải điềm tốt đâu.”
Thuở bé, Mạnh Lan đã hỏi mẹ mình: “Nếu con thấy trăng máu thì sao ạ?”
“Chạy.”
“Nếu không chạy được thì sao ạ?”
“Vậy phải cố hết sức sống sót.”
Cô luôn nghĩ đó là một cuộc trò chuyện thú vị thời thơ ấu, dù sao cô cũng đã từng chứng kiến hiện tượng trăng máu trong những năm sau đấy. Bốn từ “đẹp không tả xiết” mà bản tin sử dụng để miêu tả hiện tượng thiên văn này, chẳng hề liên quan gì đến “tai hoạ”, “điềm xấu” hay “âm khí” như lời mẹ nói hết.
Nhưng bây giờ, cô bỗng thấy sống lưng rét buốt, tay chân lạnh toát.
Đột nhiên.
Các đốm sáng đỏ rải rác tạo nên sáu từ to.
[Xin hãy giết chết hung thủ.]
Giết chết hung thủ?
Mạnh Lan nhíu mày thật sâu.
— Mình uống say quá rồi, giấc mơ này kỳ quái thật đấy.
Cô đứng đó, chợt cảm thấy trong quần jeans có vật gì hơi cứng, bèn lấy ra nhìn thử, là một tấm bảng gỗ xa lạ to cỡ nửa bàn tay, trông như miếng ngọc bài mà người trung niên hay đeo trên cổ.
Ngửa đầu nhìn ánh trăng, cô nhận ra tấm bảng gỗ không hề trống không mà loáng thoáng vài đường vân màu đen, nhưng cô không thấy rõ đó là gì.
Tuy nhiên, mặt sau tấm thẻ đột nhiên hiện lên dòng chữ đỏ như máu: [Cô ta là gã ta.] (*)
… Đây là thứ quái gì vậy?
… Hình như câu này sai logic thì phải. (*)
(*) Câu gốc trong truyện “她是他”: ở đây còn có thể hiểu “Người nữ là nam”. 她: chỉ nữ, 他: chỉ nam cũng là hung thủ.
Nói tóm lại, cô phải tìm ngay một người tốt bụng nào đó, mượn điện thoại di động của họ rồi mau chóng rời khỏi nơi quái quỷ này thôi!
Mạnh Lan sắp cất bước.
Một giây sau.
Tiếng ầm ĩ vọng lại.
“Mẹ nó, khóc với chả lóc, đau hết cả đầu! Sớm muộn gì cô cũng sẽ chết ở đây thôi, lúc đó khóc cũng chưa muộn đâu!”
“Kim Long, anh bớt nói đi. Con gái sợ là chuyện bình thường mà.”
Sau lưng Mạnh Lan chợt truyền đến giọng đàn ông trò chuyện, xen lẫn tiếng khóc nức nở của con gái.
Cô phản xạ có điều kiện, vô thức quay đầu lại, đồng thời nắm chặt tay thành đấm, vào tư thế phòng thủ.
Trong sương mù, ba nam một nữ xuất hiện.
Dẫn đầu nhóm người là một gã đàn ông cao ráo đeo mắt kính, lúc vừa thấy Mạnh Lan, anh ta hơi sững sờ, sau đó đứng yên tại chỗ.
Mạnh Lan nhìn thẳng vào anh ta, rồi chăm chú quan sát nhóm người phía sau gã đàn ông đeo kính.
Người đàn ông đằng sau gã mắt kính đang chửi rủa.
Gã đàn ông đang chửi rủa ấy mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen và quần đùi, cánh tay vạm vỡ lộ ra hình xăm bùa chú, mái tóc đỏ rực của anh ta trông lạc lõng với bầu không khí kỳ quái này.
Ngay sau đấy.
Một người đàn ông hơi mập, không cao, đeo cặp mắt kính dày cộm và cũ kỹ, đang sải bước đuổi theo. Ban nãy, anh ta an ủi cô gái đang sợ hãi kia, cũng do tên tóc đỏ điên khùng đã cười nhạo cô gái rằng “Cô nhát gan như thế thì chắc chắn sẽ chết ở đây thôi.”
“Đừng khóc nữa.” Anh mập an ủi.
“Đây là đâu vậy, giết chết hung thủ gì chứ, mấy người để tôi về nhà đi! Cho tôi về nhà!” Mắt cô gái đỏ hoe, bước thật nhanh, không muốn đứng gần những người này, trông chẳng khác nào một chú mèo đang căng thẳng vì hoảng loạn.
Người đàn ông tóc đỏ vừa mắng chửi nọ đã đút hai tay vào túi, đồng thời ngoái lại mỉa mai anh mập: “Triệu Triệt, anh lo an ủi con gái nhà người ta đi, yo yo yo cô ta khóc đáng thương quá à. Anh chưa quen bạn gái nhỉ, thế đây chẳng phải có ngay trước mắt sao.”
Anh mập cố nhịn đến đỏ mặt, ấp úng: “Trương Kim Long, cậu, cậu đừng nói bừa!”
Anh mập tên Triệu Triệt.
Gã tóc đỏ tên Trương Kim Long.
Trương Kim Long, vừa mới cười cợt mắng mỏ, đang thỏa mãn cười khúc khích. Gã quay đầu tính bước tiếp, đột ngột đụng phải người đàn ông mắt kính đã dừng chân trước mặt.
“Con mẹ mày, mù rồi hả!”
Người đàn ông đeo kính cứ đứng yên nhìn đăm đăm vào Mạnh Lan, rồi xin lỗi nhích sang một bên.
Không còn ai chắn tầm nhìn, trong giây lát, gã tóc đỏ Trương Kim Long và Mạnh Lan đã chạm mắt nhau.
Khoảnh khắc đó, bầu không khí xung quanh dường như chững lại.
Gã tóc đỏ Trương Kim Long bỗng cười xấu xa, cộng thêm người đàn ông mắt kính hờ hững bên cạnh, nhìn có phần kỳ lạ.
… Quả là một tổ hợp kỳ quái.
“Ơ.” Gã nhìn Mạnh Lan hai giây rồi huýt gió ngâm nga một giai điệu cợt nhả.
Hai đôi mắt đồng loạt hướng thẳng vào thân trên của Mạnh Lan.
Mạnh Lan kìm lòng không đậu, nhìn xuống áo khoác ngắn màu đỏ sẫm của mình.
… Áo này, không có vấn đề gì mà.
Quan sát Mạnh Lan từ trên xuống dưới, gã tóc đỏ Trương Kim Long mỉm miệng cười ác độc như hân hoan vì đã bắt được con mồi: “Tôi nghĩ, chúng ta đã tìm được hung thủ rồi. Nhiệm vụ lần này kết thúc thôi.”
Miệng gã rất to, khi gã nhếch mép, Mạnh Lan liên tưởng đến thằng hề trong truyền thuyết đô thị.
Trương Kim Long ngoái đầu, cười to: “Xem đi! Tôi đã nói bùa này linh lắm mà, nhiệm vụ lần này còn chưa bắt đầu mà chúng ta đã tìm ra hung thủ rồi! Hung thủ có màu đỏ, cô ta cũng màu đỏ. Thầy cô từng bảo trả lời đúng ắt có thưởng, đúng không hả!”
Gã chắp tay trước ngực, đạo đức giả cúi đầu trước dòng chữ bằng máu [Xin hãy giết chết hung thủ] trên đỉnh đầu Mạnh Lan.
Mạnh Lan ngờ vực nhìn Trương Kim Long.
… Đầu óc người này bệnh hơi nặng thì phải.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô biết Trương Kim Long điên thật rồi!
Sau khi cúi đầu xong, Trương Kim Long đột nhiên cười sung sướng, gã rút một con dao gọt hoa quả trong túi ra rồi chậm rãi đi về phía Mạnh Lan: “Nếu nhiệm vụ lần này đã tạo điều kiện cho tôi, vậy tôi cũng cho phép cô chọn cái chết thoải mái nha, cô nàng sát nhân.”
“Này!” Triệu Triệt hô to rồi tiến lên hai bước muốn ngăn lại: “Mau bỏ dao xuống đi, cậu muốn làm gì vậy! Trương Kim Long, cậu đừng kích động!”
Người đeo mắt kính đang đứng tại chỗ cũng quát: “Đừng làm ẩu!”
Chứng kiến lưỡi dao sắc bén, cô gái lại hét ầm lên!
Mặt mày bỗng chốc trắng bệch, Mạnh Lan lui về sau.
Gã tiến tới một bước.
Cô lại lùi một bước.
Gã dần tiếp cận cô.
Mạnh Lan nghiêng đầu, liếc nhìn ánh sáng đằng sau. Trong sương mù dày đặc, chỉ cần tăng tốc chạy tầm năm thước, ẩn mình trong làn sương trắng thì cô sẽ không bị nhắm làm mục tiêu như con mồi nữa.
Sức bật của cô không tệ lắm, vào năm ba đại học, cô còn giành giải quán quân trong cuộc đua chạy nước rút dành cho nữ mà.
Cô cau mày, lúc lùi tới bước thứ ba, anh chàng mắt kính nói: “Trương Kim Long, cậu quá đáng rồi đấy.”
Nhưng anh ta và Triệu Triệt không tiến lên can ngăn, cả hai sợ gã sẽ nổi điên rồi làm hại mình.
Lúc này, Trương Kim Long vẫn còn hưởng thụ khoái cảm phát hiện ra con mồi.
Bỗng nhiên.
“Trương Kim Long, cậu cũng có màu đỏ mà, hay cậu tự sát trước đi.”
Giọng nữ nhẹ nhàng vọng đến từ màn sương trắng, tiếp đó, một người phụ nữ trung niên gầy gò trong bộ đồ Chanel bước ra, theo sau là một nam sinh viên đại học đang co rúm.
Mạnh Lan dời tầm mắt qua, thấy thêm hai người xa lạ khác.
“Chậc, tôi còn tưởng rằng là ai. Thím à, lại gặp thím rồi.” Ngay khi vừa thấy người phụ nữ đó, Trương Kim Long không bước tới nữa, chỉ khinh thường hừ một tiếng.
“Nhiệm vụ lần này yêu cầu chúng ta giết chết hung thủ, chứ đâu có bảo cậu giết chết đồng đội.” Ánh trăng rọi xuống gò má của người phụ nữ trung niên, trông bà ấy vô cùng hốc hác hệt như một bộ xương hình người, nhưng khí thế trong tiếng quát vẫn khiến Trương Kim Long e dè.
“Hờ, giết hung thủ làm gì đơn giản như vậy. Tôi không phải hung thủ, thím biết tôi mà! Hung thủ với màu đỏ chỉ có thể là cô ta thôi!” Trương Kim Long đột nhiên cao giọng, nhưng lại rút tay về.
Vẫn luôn kìm nén bực bội và không dám dính líu đến Triệu Kim Long, chàng mập Triệu Triệt thấy đang lúc người đông thế mạnh, thầm nghĩ thằng điên này sẽ chẳng dám động tay động chân đâu, bèn giận dữ hét to: “Trương Kim Long! Đây chẳng phải nơi cậu muốn làm gì thì làm!”
Trương Kim Long dừng lại giữa tiếng nói xung quanh, khinh thường liếc Triệu Triệt: “Vừa nãy mày không ngăn cản, nhưng lúc Lý Hiểu Thanh tới thì mới ra tay, thực ra mày cũng muốn giết cô ta để thăm dò thử đúng không? Hay mày muốn anh hùng cứu mỹ nhân thật? Mày mập vậy, chắc ngoài đời thật không tìm được bạn gái chứ gì! Thằng béo chết bầm, mày thích người ta phải không!”
“Mày nói bậy!” Đôi má vốn núc ních của Triệu Triệt chợt đỏ bừng trông như quả khinh khí cầu.
Người phụ nữ trung niên thoáng nhìn Mạnh Lan, thấy cô thật sự không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù không tiếp tục tấn công nữa, nhưng Trương Kim Long vẫn vui vẻ ngắm con dao gọt hoa quả trong tay: “Trong thẻ ẩn của tôi ghi vậy mà, nhưng kệ thôi, không giết thì không giết.”
Anh chàng mắt kính lạnh lùng nói: “Cô ấy là đồng đội.”
“Ồ, giờ cả cậu mà cũng biết đứng ra ngăn cản rồi sao.” Trương Kim Long giễu cợt: “Mới vừa rồi còn chờ xem trò hay mà ta!”
Anh mắt kính không trả lời.
“À, chuyện gì cũng có thể xảy ra trong nhiệm vụ hết. Cũng chẳng phải chưa từng có việc ma quỷ giả thành đồng đội, giết hết bọn này là được rồi!”
Cô gái bị hoảng sợ chạy đến cạnh Mạnh Lan, cất giọng đã khản đặc vì khóc: “Không sao chứ! Chúng ta tránh anh ta thôi.” Bàn tay lạnh lẽo và run rẩy của cô ta kéo lấy Mạnh Lan dịch sang hai bước, muốn cách xa Trương Kim Long.
Mối nguy hiểm tạm thời được hóa giải.
Người phụ nữ trung niên đứng trước mặt Mạnh Lan, bảo vệ cô gái trẻ phía sau. Vì căng thẳng nên dây thanh quản của cô ta căng cứng, chính cô ta cũng không ngờ, vừa nãy mình lại xúc động ra mặt vì người xa lạ như thế!
Mạnh Lan nhìn mái tóc nâu xoăn và mặt dây chuyền ngọc trai hình giọt nước của cô ta, phỏng đoán hẳn cô gái này thường xuyên chăm sóc bản thân và có lối sống thanh lịch lắm.
Trương Kim Long tươi cười: “Lý Hiểu Thanh, thím không thấy gợi ý trên thẻ ẩn của nhiệm vụ lần này sao? Chúng tôi nghi ngờ như vậy là hợp tình hợp lý hợp pháp nhé.” Gã chỉ vào dòng chữ bằng máu đang treo trên trời, bộ dạng cười cợt chợt quay về vẻ nghiêm túc.
Nghe thế, Mạnh Lan nghĩ đến thẻ gỗ bỗng dưng xuất hiện trong túi mình.
Người phụ nữ trung niên tên Lý Hiểu Thanh lấy ra một tấm thẻ ẩn mà Trương Kim Long nhắc tới, bà ấy quan sát hai giây.
Mạnh Lan đứng sau lưng bà ấy, có thể thấy rõ tấm “thẻ ẩn” mà người phụ nữ đó cầm giống hệt tấm của mình, nhưng mặt ngoài của thẻ ẩn không hiện bất kỳ hoa văn hay chữ viết nào.
… Tình hình hiện giờ là sao?
Bảy người tụ tập trong sương mù.
Tên điên tóc đỏ Trương Kim Long, Triệu Triệt hiền lành hơi đậm người, Tề Hoan đeo kính lạnh lùng cao ráo, người phụ nữ trung niên Lý Hiểu Thanh, Mạnh Lan, nam sinh viên đại học do Lý Hiểu Thanh dẫn đến và một cô gái đang khóc nức nở.
Cuối cùng, cô gái run lẩy bẩy cũng chịu mở lời: “Xin hỏi, đây là đâu? Rốt cuộc mấy người là ai?”
“Ba người có thẻ ẩn không?” Lý Hiểu Thanh hỏi: “Là một tấm bảng gỗ đấy.”
Mạnh Lan vụng về lấy ra.
Cô gái hét “Á” lên.
— Cô ta không nhớ rõ thứ này đến từ đâu! Chữ màu đỏ bên trên cứ như được vẽ bằng máu vậy, trông rất đáng sợ.
[Hung thủ màu đỏ.]
“Hung thủ màu đỏ?”
“Có ý gì đây?” Cô gái nhìn Mạnh Lan, chỉ vào thẻ ẩn được viết bằng máu rồi hỏi: “Cô, cô thấy không? Vậy là sao?”
Lý Hiểu Thanh nói: “Cô ấy không thấy được trên thẻ của cô viết gì đâu, chỉ có mình mới có thể thấy thôi.”
Mạnh Lan cụp mắt, trưng ra vẻ mặt không để họ nghi ngờ.
… Nếu đây là trò “Ai là gián điệp”, vậy cô chắc chắn chính là tên gián điệp đó. Trong tình huống này, mình không thể giơ tay lên rồi hỏi tại sao thông tin trên thẻ của mình lại khác với mọi người được.
Bởi vì trên thẻ của cô là: [Cô ta là gã ta.]
Vì sao lại không giống mọi người?
Mục đích là gì?
Cô gái siết chặt tấm bảng gỗ cứng ngắc, tỏ ra hoảng hốt: “Hung thủ gì? Giết người là phạm pháp, hãy báo cảnh sát đi!” Dứt lời, cô ta lấy điện thoại di động ra, nhưng trên màn hình lại tối đen, hoàn toàn không bật lên được.
Nam sinh viên yên lặng đứng bên cạnh, khi nghe được những cụm từ như “hung thủ”, “giết người”... thì ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Trương Kim Long móc ra một điếu thuốc châm lửa, thuốc lá và sương mù hòa vào nhau, anh ta hút mạnh một hơi, nói tiếp: “Nhiệm vụ bắt đầu nữa rồi, không biết lần này sẽ chết mấy người đây?”
“Đủ rồi.” Tề Hoan bảo: “Đừng hù doạ người khác, ai cũng là đồng đội hết, không tồn tại mối quan hệ cạnh tranh, cố sống tiếp là được.”
“Vậy rốt cuộc chúng ta đang ở đâu đây? Nhiệm vụ là gì?”
Triệu Triệt tiến lên trước, chậm rãi nói: “Trước tiên, chào mừng mọi người đến với THẾ GIỚI THẦN ẨN.”