Chương 5: Sự kiên nhẫn có giới hạn
Khương Ấu An quăng một cái tát này làm Khương Diệu Diệu ngây ngốc, Khương Cẩm Nam càng khó tin hơn. Lục Hà bị bất ngờ ăn tát như thế, choáng váng mặt mày, khóe mắt thấy thanh đao sắc bén mà Từ thị vệ đang cầm, rồi nhìn đến Khương Ấu An cao quý nhìn xuống.
"Thế tử phi...... Là thế tử phi......"
Khương Ấu An chậm rãi mở miệng, "Như vậy thì, vừa rồi mi nói gì đó, bây giờ nói lại lần nữa cho Bổn thế tử phi nghe."
Lục Hà hoảng loạn, "Nô chưa nói cái gì hết, nô chỉ..." Bị ăn cái tát nữa.
Khương Ấu An lại ra tay, "Mau nói, sự kiên nhẫn của Bổn thế tử phi không tốt đâu."
"Vâng, vâng, nôi tỳ nói... Là Thế tử phi không bị đuổi ra khỏi vương phủ, cớ sao phát giận lên cô chủ nhà nô tỳ..."
Lục Hà còn chưa nói xong, đã bị Khương Diệu Diệu tiến lên giải thích hộ: "Lục tỷ, em Lục Hạ không có ý gì khác..."
Lại một tiếng chát!
Khương Ấu An rat tay không chút do dự, một cái tát thật mạnh lên mặt Khương Diệu Diệu, trực tiếp đánh nó ngã ra trên mặt đất.
"Tiếu Thất! / Em gái!"
Từ thị vệ lập tức che trước mặt Khương Ấu An! Bộ dạng ai dám tiến lên, giết!
Khương Ấu An nhìn hai kẻ dưới đất, Khương Diệu Diệu thì lã chã chực khóc, "Bổn thế tử phi có cho phép cô mở miệng sao?"
Lục Hà bỗng quỳ xuống đất, cúi đầu thấp, liên tục xin tha: "Thế tử phi, đều là do nô tỳ sai, người muốn trách phạt thì cứ trách phạt nô tỳ!"
"Tự mình vả miệng 20 cái." Khương Ấu An hung hăng phất tay áo, đầu khẽ nghiêng về phía Từ thị vệ: "Làm phiền thị vệ canh chừng cô ta thực thi mệnh lệnh."
"Tuân lệnh!"
Khương Ấu An xoay người rời đi.
Từ thị vệ đem đao tra vào vỏ, quát "Còn không vả miệng đi?!"
Lục Hà trắng bệch, tự tát một cái lại một cái. Đến khi 20 cái đã làm xong, Từ thị vệ mới nghênh ngang rời đi.
Khương Diệu Diệu giận run người, nước mắt cứ thi nhAu chảy, nức nở nói: "Lục tỷ, sao chị có thể..."
Hệt như hoa lê trong mưa, hết sức đáng thương.
"Diệu Diệu, em đừng khóc!" Khương Nhan đã đAu lòng lại phẫn nộ không thôi.
Khương Cẩm Nam không rảnh lo an ủi em Diệu, khiếp sợ lẩm bẩm: "Làm sao mà em ấy biến thành bộ dạng này?"
Khương Tu Trạch bế em Diệu lên, xanh mặt nói: "Hừ! Nó hoàn toàn không nhận rõ vị trí của mình, gả tới Thần Nam vương phủ, nó còn chưa đủ tư cách!"
Khương Diệu Diệu tay nhỏ nắm lấy vạt áo anh trai, nức nở nói: "Nhị ca, có thể chị ấy ở nhà chồng bị ức hiếp không? Cho nên trông chị ấy không mấy vui vẻ khi về nhà?"
Khương Tu Trạch hừ lạnh một tiếng, "Nó có bản lĩnh như vậy, có giỏi thì cả đời đừng về nhà họ Khương nữa!"
Khương Diệu Diệu muốn nói cái gì, hồi lại không muốn nói, chỉ có thể gật đầu.
Tin tức cô con gái được yêu thương nhất của nhà họ Khương bị tát đã lan truyền khắp phủ. Thầy thuốc liền mời ba người. Đừng nói chỉ xem mặt, mà kiểm tra từ đầu đến móng chân.
Chờ đến cả nhà lớn bé đến ân cần hỏi thăm rời đi, lúc này Lục Hạ chần chừ rồi nhìn má phải của cô chủ nhà mình sưng đỏ, đAu lòng không thôi: "Cô chủ, cô chủ của em quá hiền lành, vì nghĩ cho người khác không màng tới bản thân, thật không ngờ cô Sáu ghen ghét cô chủ, dù đã gả đi rồi ngày thứ hai không chờ nổi liền về nhà gây chuyện với cô."
Khương Diệu Diệu điềm đạm khẽ cắn môi dưới, "Lục Hà, em đừng hiểu lầm chị ấy... mặt của em còn sưng như vậy, mAu mAu đi thoa thuốc mỡ đi, đừng để lưu lại sẹo."
Lục Hà thầm than, cô chủ quá hiền lành.
Hai má nóng rát, đáy mắt Lục Hà xẹt qua tia âm lãnh.
Cô chống mắt mà xem, Khương Ấu An còn có thể tác oai tác oái với danh Thế tử phi bao lâu!
*****
"Vừa rồi cảm ơn Từ thị vệ đã ra tay hỗ trợ."
"Không không, tiểu nhân là thị vệ của vương phủ, gánh không nổi hai chữ cảm ơn của người, việc này vốn là chức trách của tiểu nhân." Từ thị vệ gãi gãi Sau ót, mặt tròn tròn cười rất chất phác.
Khương Ấu An vẫn chưa về nhà chồng ngay, cô để Từ thị vệ dừng xe ở đầu ngõ, Sau đó xuống ngựa, đi đến chỗ sâu nhất con hẻm ấy.
Mới gõ cửa không bao lâu, cửa lớn liền mở, một người đàn ông trung niên xuất hiện ngay trước mắt.
"Bé An?" Khương Phong Văn kinh ngạc, "Sao con tới đây?"
Khương Ấu An lúc này mới mỉm cười vui vẻ, hai lúm đồng tiền trên má xuất hiện, "Tam thúc."
"Phu quân, là ai tới vậy?"
Rất nhanh bên trong nhà truyền đến giọng phụ nữ, người nọ khi thấy rõ người đứng trước cửa, hốc mắt đỏ bừng lên.
"Bé con, mAu mAu, vào nhà đi."
La thị - vợ của Tam thúc, nắm lấy tay nhỏ của Khương Ấu An, kéo vào trong nhà, vội vội kéo Khương Ấu An quay vài vòng cho bà nhìn từ trên xuống dưới, thấy không có vết thương, bà sốt sắng hỏi, "Thật tạo nghiệt gì chứ, phía bên Thần Nam vương phủ có bản lĩnh như vậy, khi Thánh thượng hạ chỉ ban hôn thì sao không phản đối đi, một hai sính lễ bái lạy đầy đủ rồi đuổi con ra?" La thị tức run người, oán giận nói, Sau lại quay đầu hỏi thăm bé con: "Con vừa từ nhà họ Khương bước ra sao?"
"Cái gì? Đuổi ra? Phu nhân, nàng đang nói cái gì?" Tam thúc khó hiểu.
"Phu quân, là... là thiếp không cho chàng hay, mới sáng nay thiếp đi chợ, nghe mọi người bàn tán xôn xao, nói bé An nhà chúng ta mắc sai lầm ở nhà chồng, e là bị đuổi khỏi phủ..." La thị lAu nước mắt.
"Sai lầm? Là sai cái gì, ngày hôm qua đón dâu, hôm nay đuổi ra cửa, cho dù là hoàng thân quý tộc, cũng không thể ức hiếp người quá đáng vậy!" Tam thúc nóng giận nói.
Khương Ấu An không nói chuyện, nhưng trong lòng vui vẻ không ít.
Cô và Khương Diệu Diệu là chị em sinh đôi khác trứng, nhưng cô sinh ra không bao lâu, thân thể yếu nhược bị đưa tới nhà Tam thúc ở Từ Châu nuôi nấng, tám năm Sau mới được đón về nhà họ Khương.
Tam thúc không phải con ruột của Khương lão gia quá cố, mà là khi buôn bán ở phương xa nhặt được, nhận làm con nuôi.
Ông sớm theo Khương lão gia quá cố học cách làm ăn buôn bán, luôn ở Từ Châu phát triển, vì thế định cư hẳn ở đó, từ khi Khương Ấu An được tám tuổi đón về nhà họ Khương, ông cũng đi theo ở lại kinh thành.
"Bé An, có phải con ghé qua cái nhà kia không? Khương lão phu nhân có làm khó dễ con, không cho con vào nhà phải không?" La thị gắt gao nắm chặt tay bé con ôn tồn hỏi.
Khương Ấu An chợt thần người rồi muốn giải thích thì Tam thúc đập bàn, nóng nảy quát: "Không cho con về thì thúc cũng không về cái nhà đó! Con cứ ở nhà Tam thúc đi, chỉ cần thúc với thẩm của con còn sống, tuyệt đối không để con bị bỏ đói!"
La thị rưng rưng nước mắt, gật đầu, "Đúng vậy, Tam thúc con nói đúng."
Khương Ấu An hốc mắt chua xót, chớp chớp mắt, "Tam thúc, Tam thẩm, con không có bị đuổi khỏi vương phủ."
Đời trước, cô bị cả nhà họ Khương đuổi ra khỏi nhà, không nơi đi, là Tam thúc và Tam thẩm nghe được tin tức, ở trên phố tìm kiếm cô. Sau đó đưa cô về nhà, vẫn như hồi còn nhỏ đối đãi tốt với cô.
Chẳng sợ cả hai không cùng máu mủ ruột rà, hai vợ chồng họ đã xem bé An là con gái ruột của họ từ lâu. Thậm chí khi Khương Ấu An hóa thành phản diện khắp nơi nhằm vào Khương Diệu Diệu, dù quan hệ với nhà họ Khương đang căng thẳng cũng vì bé con nhà họ mà cầu xin, quỳ gối trước mặt Khương lão phu nhân. Trước kia cô đầu óc đều đặt trên cả nhà họ Khương, tìm mọi cách để được sự công nhận của bọn họ, lại xem nhẹ tấm lòng của người thật sự đối xử tốt với mình.
"Thật sao?" La thị vội hỏi.
"Vâng..." Khương Ấu An đáp, Từ thị vệ lúc này mới bưng cái rương vào.
Hai vợ chồng Tam thúc thấy Từ thị vệ bước vào, lúc này mới tin tưởng.
La thị vội rót trà cho Từ thị vệ, làm người ta hốthoảng cự tuyệt, Sau đó ở bên ngoài canh gác.
"Thế tử phi...... Là thế tử phi......"
Khương Ấu An chậm rãi mở miệng, "Như vậy thì, vừa rồi mi nói gì đó, bây giờ nói lại lần nữa cho Bổn thế tử phi nghe."
Lục Hà hoảng loạn, "Nô chưa nói cái gì hết, nô chỉ..." Bị ăn cái tát nữa.
Khương Ấu An lại ra tay, "Mau nói, sự kiên nhẫn của Bổn thế tử phi không tốt đâu."
"Vâng, vâng, nôi tỳ nói... Là Thế tử phi không bị đuổi ra khỏi vương phủ, cớ sao phát giận lên cô chủ nhà nô tỳ..."
Lục Hà còn chưa nói xong, đã bị Khương Diệu Diệu tiến lên giải thích hộ: "Lục tỷ, em Lục Hạ không có ý gì khác..."
Lại một tiếng chát!
Khương Ấu An rat tay không chút do dự, một cái tát thật mạnh lên mặt Khương Diệu Diệu, trực tiếp đánh nó ngã ra trên mặt đất.
"Tiếu Thất! / Em gái!"
Từ thị vệ lập tức che trước mặt Khương Ấu An! Bộ dạng ai dám tiến lên, giết!
Khương Ấu An nhìn hai kẻ dưới đất, Khương Diệu Diệu thì lã chã chực khóc, "Bổn thế tử phi có cho phép cô mở miệng sao?"
Lục Hà bỗng quỳ xuống đất, cúi đầu thấp, liên tục xin tha: "Thế tử phi, đều là do nô tỳ sai, người muốn trách phạt thì cứ trách phạt nô tỳ!"
"Tự mình vả miệng 20 cái." Khương Ấu An hung hăng phất tay áo, đầu khẽ nghiêng về phía Từ thị vệ: "Làm phiền thị vệ canh chừng cô ta thực thi mệnh lệnh."
"Tuân lệnh!"
Khương Ấu An xoay người rời đi.
Từ thị vệ đem đao tra vào vỏ, quát "Còn không vả miệng đi?!"
Lục Hà trắng bệch, tự tát một cái lại một cái. Đến khi 20 cái đã làm xong, Từ thị vệ mới nghênh ngang rời đi.
Khương Diệu Diệu giận run người, nước mắt cứ thi nhAu chảy, nức nở nói: "Lục tỷ, sao chị có thể..."
Hệt như hoa lê trong mưa, hết sức đáng thương.
"Diệu Diệu, em đừng khóc!" Khương Nhan đã đAu lòng lại phẫn nộ không thôi.
Khương Cẩm Nam không rảnh lo an ủi em Diệu, khiếp sợ lẩm bẩm: "Làm sao mà em ấy biến thành bộ dạng này?"
Khương Tu Trạch bế em Diệu lên, xanh mặt nói: "Hừ! Nó hoàn toàn không nhận rõ vị trí của mình, gả tới Thần Nam vương phủ, nó còn chưa đủ tư cách!"
Khương Diệu Diệu tay nhỏ nắm lấy vạt áo anh trai, nức nở nói: "Nhị ca, có thể chị ấy ở nhà chồng bị ức hiếp không? Cho nên trông chị ấy không mấy vui vẻ khi về nhà?"
Khương Tu Trạch hừ lạnh một tiếng, "Nó có bản lĩnh như vậy, có giỏi thì cả đời đừng về nhà họ Khương nữa!"
Khương Diệu Diệu muốn nói cái gì, hồi lại không muốn nói, chỉ có thể gật đầu.
Tin tức cô con gái được yêu thương nhất của nhà họ Khương bị tát đã lan truyền khắp phủ. Thầy thuốc liền mời ba người. Đừng nói chỉ xem mặt, mà kiểm tra từ đầu đến móng chân.
Chờ đến cả nhà lớn bé đến ân cần hỏi thăm rời đi, lúc này Lục Hạ chần chừ rồi nhìn má phải của cô chủ nhà mình sưng đỏ, đAu lòng không thôi: "Cô chủ, cô chủ của em quá hiền lành, vì nghĩ cho người khác không màng tới bản thân, thật không ngờ cô Sáu ghen ghét cô chủ, dù đã gả đi rồi ngày thứ hai không chờ nổi liền về nhà gây chuyện với cô."
Khương Diệu Diệu điềm đạm khẽ cắn môi dưới, "Lục Hà, em đừng hiểu lầm chị ấy... mặt của em còn sưng như vậy, mAu mAu đi thoa thuốc mỡ đi, đừng để lưu lại sẹo."
Lục Hà thầm than, cô chủ quá hiền lành.
Hai má nóng rát, đáy mắt Lục Hà xẹt qua tia âm lãnh.
Cô chống mắt mà xem, Khương Ấu An còn có thể tác oai tác oái với danh Thế tử phi bao lâu!
*****
"Vừa rồi cảm ơn Từ thị vệ đã ra tay hỗ trợ."
"Không không, tiểu nhân là thị vệ của vương phủ, gánh không nổi hai chữ cảm ơn của người, việc này vốn là chức trách của tiểu nhân." Từ thị vệ gãi gãi Sau ót, mặt tròn tròn cười rất chất phác.
Khương Ấu An vẫn chưa về nhà chồng ngay, cô để Từ thị vệ dừng xe ở đầu ngõ, Sau đó xuống ngựa, đi đến chỗ sâu nhất con hẻm ấy.
Mới gõ cửa không bao lâu, cửa lớn liền mở, một người đàn ông trung niên xuất hiện ngay trước mắt.
"Bé An?" Khương Phong Văn kinh ngạc, "Sao con tới đây?"
Khương Ấu An lúc này mới mỉm cười vui vẻ, hai lúm đồng tiền trên má xuất hiện, "Tam thúc."
"Phu quân, là ai tới vậy?"
Rất nhanh bên trong nhà truyền đến giọng phụ nữ, người nọ khi thấy rõ người đứng trước cửa, hốc mắt đỏ bừng lên.
"Bé con, mAu mAu, vào nhà đi."
La thị - vợ của Tam thúc, nắm lấy tay nhỏ của Khương Ấu An, kéo vào trong nhà, vội vội kéo Khương Ấu An quay vài vòng cho bà nhìn từ trên xuống dưới, thấy không có vết thương, bà sốt sắng hỏi, "Thật tạo nghiệt gì chứ, phía bên Thần Nam vương phủ có bản lĩnh như vậy, khi Thánh thượng hạ chỉ ban hôn thì sao không phản đối đi, một hai sính lễ bái lạy đầy đủ rồi đuổi con ra?" La thị tức run người, oán giận nói, Sau lại quay đầu hỏi thăm bé con: "Con vừa từ nhà họ Khương bước ra sao?"
"Cái gì? Đuổi ra? Phu nhân, nàng đang nói cái gì?" Tam thúc khó hiểu.
"Phu quân, là... là thiếp không cho chàng hay, mới sáng nay thiếp đi chợ, nghe mọi người bàn tán xôn xao, nói bé An nhà chúng ta mắc sai lầm ở nhà chồng, e là bị đuổi khỏi phủ..." La thị lAu nước mắt.
"Sai lầm? Là sai cái gì, ngày hôm qua đón dâu, hôm nay đuổi ra cửa, cho dù là hoàng thân quý tộc, cũng không thể ức hiếp người quá đáng vậy!" Tam thúc nóng giận nói.
Khương Ấu An không nói chuyện, nhưng trong lòng vui vẻ không ít.
Cô và Khương Diệu Diệu là chị em sinh đôi khác trứng, nhưng cô sinh ra không bao lâu, thân thể yếu nhược bị đưa tới nhà Tam thúc ở Từ Châu nuôi nấng, tám năm Sau mới được đón về nhà họ Khương.
Tam thúc không phải con ruột của Khương lão gia quá cố, mà là khi buôn bán ở phương xa nhặt được, nhận làm con nuôi.
Ông sớm theo Khương lão gia quá cố học cách làm ăn buôn bán, luôn ở Từ Châu phát triển, vì thế định cư hẳn ở đó, từ khi Khương Ấu An được tám tuổi đón về nhà họ Khương, ông cũng đi theo ở lại kinh thành.
"Bé An, có phải con ghé qua cái nhà kia không? Khương lão phu nhân có làm khó dễ con, không cho con vào nhà phải không?" La thị gắt gao nắm chặt tay bé con ôn tồn hỏi.
Khương Ấu An chợt thần người rồi muốn giải thích thì Tam thúc đập bàn, nóng nảy quát: "Không cho con về thì thúc cũng không về cái nhà đó! Con cứ ở nhà Tam thúc đi, chỉ cần thúc với thẩm của con còn sống, tuyệt đối không để con bị bỏ đói!"
La thị rưng rưng nước mắt, gật đầu, "Đúng vậy, Tam thúc con nói đúng."
Khương Ấu An hốc mắt chua xót, chớp chớp mắt, "Tam thúc, Tam thẩm, con không có bị đuổi khỏi vương phủ."
Đời trước, cô bị cả nhà họ Khương đuổi ra khỏi nhà, không nơi đi, là Tam thúc và Tam thẩm nghe được tin tức, ở trên phố tìm kiếm cô. Sau đó đưa cô về nhà, vẫn như hồi còn nhỏ đối đãi tốt với cô.
Chẳng sợ cả hai không cùng máu mủ ruột rà, hai vợ chồng họ đã xem bé An là con gái ruột của họ từ lâu. Thậm chí khi Khương Ấu An hóa thành phản diện khắp nơi nhằm vào Khương Diệu Diệu, dù quan hệ với nhà họ Khương đang căng thẳng cũng vì bé con nhà họ mà cầu xin, quỳ gối trước mặt Khương lão phu nhân. Trước kia cô đầu óc đều đặt trên cả nhà họ Khương, tìm mọi cách để được sự công nhận của bọn họ, lại xem nhẹ tấm lòng của người thật sự đối xử tốt với mình.
"Thật sao?" La thị vội hỏi.
"Vâng..." Khương Ấu An đáp, Từ thị vệ lúc này mới bưng cái rương vào.
Hai vợ chồng Tam thúc thấy Từ thị vệ bước vào, lúc này mới tin tưởng.
La thị vội rót trà cho Từ thị vệ, làm người ta hốthoảng cự tuyệt, Sau đó ở bên ngoài canh gác.