Chương 4
Bản thể của Thời Hàn dừng tại chỗ, phóng ra ba luồng lực tinh thần thăm dò dọc theo ba nhánh rẽ nọ. Anh nhận được gói thông tin rất nhanh, thông tin khởi hành về chuyến tàu ngày mai đã nhập vào ý thức của anh như dòng chảy. Khi anh lần vào đường liên kết trong gói thông tin muốn kiểm tra thông tin cụ thể của hành khách, không ngoài dự liệu mà bị từ chối truy cập.
Khi Thời Hàn vẫn còn là người, anh chính là cục trưởng cục Tình báo khu chín của đế quốc, có thể nói rằng xâm nhập mạng là nghề cũ của anh. Nếu không phải lực tinh thần không bộc phát được, với năng lực của anh ngay cả kỹ sư trưởng của Tổng cục cũng không thể bắt kịp. Là một AI, Thời Hàn nhận thấy "lực tinh thần" của mình có thể sử dụng không giới hạn trong mạng Ngôi Sao, điều này quả thực mang lại cho anh thuận tiện hơn anh tưởng khi anh còn là con người.
Anh nhanh chóng tìm thấy cơ sở dữ liệu, trong đó có hãng hàng không giữa các vì sao được gọi là Mầm Xanh. Anh xem xét phương pháp bảo mật của nó từ trên xuống dưới, sau đó tạo ra âm thanh không thể tin được.
"Đây là nó à?"
Chậc.
Chưa đầy một giây, Thời Hàn đã được tham quan tự do trong cơ sở dữ liệu này.
Cơ sở dữ liệu của người khác là nhà của tôi.jpg
Vào thời điểm chân trời hiện lên một vầng sáng, Owen động đậy, vùi mình vào chăn bông sâu hơn một chút. Qua hơn mười phút, hắn chầm chậm ngồi dậy, ngáp một cái.
Chu kỳ quay của Ngôi Sao rác là ba mươi hai giờ chuẩn, Thời Hàn kiểm tra thời gian, Owen đã ngủ khoảng sáu giờ. Đối với loài người mà nói, không được xem là lành mạnh cho lắm.
Owen rửa mặt xong, cầm Thời Hàn đeo lên vành tai, giọng nói của Thời Hàn truyền vào tai hắn: "Nghe này, tôi có lập một kế hoạch hoàn chỉnh để rời khỏi nơi này. Hôm nay hãng Mầm Xanh có chuyến bay khởi hành, số hiệu là HQ180, bay đến Thiên hà Venus của khu Ngôi Sao thứ mười tám. Tôi đã thêm vé của cậu vào hệ thống cơ sở dữ liệu Mầm Xanh, xâm nhập vào nhà máy sản xuất vòng tay thông minh gần nhất, chặn và thay đổi gói dữ liệu của dây chuyền sản xuất rồi. Trong đó, đã khống chế một bục người máy để vận chuyển thẻ ID giả của cậu ra ngoài, nó được giấu ở ven rìa bãi rác."
Một trang bản đồ đánh dấu vị trí chạy trốn và tuyến đường đang được chiếu trước mặt Owen.
"Cuối cùng là, tôi thấy cậu không có quần áo tươm tất, rất dễ bị nhận ra. Tôi đã thâm nhập vào kho của một cửa hàng quần áo trong thành phố, dùng cách tương tự để người máy vận chuyển một bộ quần áo, giấu chung một chỗ. Giờ thì hãy cầm mấy thứ này ra ngoài, tìm chỗ để thay đồ đi. Dọc đường, tôi sẽ giải thích cho cậu về thân phận giả này. Khoảng 01:45 ngày mai, chuyến bay sẽ cất cánh, giờ hiện tại là 19:20. Trước 00:30 ngày mai, đến trước trạm C ở cảng trung tâm của Ngôi Sao rác."
Owen ngây người. "Anh nói gì thế?"
"Cậu cần tôi lặp lại lần hai à?"
"Không..." Owen vươn tay vén tóc ra sau đầu, giọng nói như đang mộng du. "Tôi chỉ... ngạc nhiên lắm. Rốt cuộc cấp AI của anh là gì vậy?"
"Việc này sau hãy nói. Bây giờ thì đi thôi."
Owen không di chuyển. Hắn im lặng vài giây, mi mắt rũ xuống, ở góc độ Thời Hàn không thể nhìn thấy, vẻ mù mờ lẫn đề phòng lóe lên trong ánh mắt hắn. Dòng suy nghĩ phân tích nhanh chóng, một lúc sau, hắn đưa tay chạm vào tai nghe chỗ của Thời Hàn, khẽ nói: "Được."
Một tiếng sau, họ đến nơi giấu thẻ ID và quần áo. Owen lấy chiếc vòng tay làm thẻ ID với thiết bị liên lạc từ bên trong túi ra, để nó chạm vào cổ tay, trong nháy mắt đã hòa vào làn da trở thành một thể. Hắn nhẹ nhàng nhấn để điều giao diện vận hành ra, hiển thị thông tin cơ bản của hắn.
Owen Hall.
Owen là con riêng của hoàng gia. Ở loài người, Hall là một dòng họ rất bình thường, cũng được đồn đại là họ mẹ Owen và không có mối quan hệ nào với hoàng gia. Thời Hàn nghĩ giữ hắn lại cũng không sao, phải biết rằng hiện giờ đang ngồi trên ngai vàng của đế quốc Ngân Hà là vị tên Tần Hạo Dạ kia, so với Owen chỉ đơn giản là tên của hai phong cách vẽ. Mà sự khác biệt về phong cách vẽ này nghe đâu phải quay về thời đại địa cầu, từng là vấn đề hấp dẫn các nhà sử học nghiên cứu một thời gian.
Thực ra Owen vẫn được cha hắn ban cho một cái tên, Tần Tinh Lạc. Nhưng hắn chưa từng thừa nhận người cha đó, dĩ nhiên cũng chưa từng thừa nhận cái tên này.
"Làm sao anh biết tôi tên là Owen?"
Trong tai nghe vang lên tiếng đáp lại thờ ơ của AI. "Tôi vô tình nghĩ ra đấy."
"Ồ, phải vậy không?" Owen nở một nụ cười chứa đầy ẩn ý. "Trước đây tôi cũng vô tình nghĩ ra cái tên đó, vậy có vẻ như chúng ta rất có duyên với nhau nhỉ."
Thời Hàn hiểu trong lời nói của Owen mang ý nghĩa khác. Nếu Owen không nghi ngờ thì Thời Hàn phải nghi ngờ cuộc sống. Máu lạnh, đa nghi, tàn nhẫn, những điều này tạo nên ma vương mang tên Owen Hall. Tiếc là anh không quan tâm lắm, nếu Owen không làm theo đề xuất của anh, anh có thể rời đi ngay lập tức, nói không chừng có thể quay lại đúng lúc để Owen chém hai nhát, chém cho đến khi anh trút hơi thở cuối cùng mới thôi - nếu điều đó có thể khiến thế giới sớm tiến triển theo hướng anh muốn.
Ngay cả lúc anh còn là con người, anh sống giống như một AI hơn mà. Việc giành được sự tin tưởng của người khác chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của anh, cho dù người này là bệ hạ Owen tiếng tăm lừng lẫy đi chăng nữa.
Owen cầm bọc quần áo vụt ra khỏi bãi rác, tìm một chỗ khuất ở rìa thành phố, nhanh chóng thay đồ. Mặc áo xong, hắn lấy một chiếc quần lót từ trong bọc đồ rồi nói: "Anh còn suy nghĩ rất chu đáo cơ đấy."
Thời Hàn nhún vai trong không gian ảo: "Tôi là AI mà."
"Nhỏ hơn chút nữa."
"Ồ?" Thời Hàn nhướng mày. "Đây là ước chừng thôi, nhất định lần sau sẽ quét kỹ toàn thân cho cậu, đừng khách sáo à nha."
Động tác của Owen ngưng lại. AI nói lời như này xem ra là bình thường... à?
"Làm nhanh lên, quần áo thay xong sẽ đốt."
Ừm, hẳn là bình thường nhỉ.
Ba tiếng sau, tại trạm C cảng trung tâm của Ngôi Sao rác.
Khi còn là người, Thời Hàn không đi qua nhiều cảng hàng không, nhưng anh sống ở khu Ngôi Sao thứ chín, nơi đó có một trung tâm giao thông vũ trụ khổng lồ. Giữa vô số cảng hàng không, mỗi một chỗ đều có một khu vườn rất lớn, cảng này với cảng ở Ngôi Sao rác cách biệt một trời một vực.
Ở đây có đầy du khách không gọn gàng, đẹp đẽ, cũng chẳng có những quý tộc đế quốc ăn mặc lộng lẫy. Đoàn người đến rồi đi, xung quanh đều bao trùm sự mệt mỏi, hơi thở kèm thêm sự căng thẳng, khiến cho Owen rõ có hơi hồi hộp cũng không hề lạc lõng ở đây, thậm chí ăn vận còn phù hợp hơn.
Trong không gian ảo, Thời Hàn lơ lửng trong khoảng không, đang chơi mật mã một cách chán chường. Quả cầu ánh sáng bị phá, tách ra thành đủ loại hình, chuỗi ký tự tựa như sợi tơ quấn quanh đầu ngón tay anh. Cuối cùng thì anh đứng dậy bước đến cánh cửa, đẩy nó ra rồi tiến vào mạng Ngôi Sao, dạo qua cơ sở dữ liệu của sân bay một lần nữa, cập nhật thời gian thực cho bản đồ rồi quay trở lại để tạo thêm vài mô-đun chức năng mới.
Mà Owen ngồi trong góc phòng chờ trên thuyền, tay cầm một ly cà phê đen. Mái tóc đã được gội cẩn thận mềm mại xõa ra, tản ra rực rỡ bồng bềnh như lông quạ, lông mi dày hạ xuống, đôi mắt nhìn chăm chú chiếc máy tính bảng đang lướt trong tay, ngón tay thon dài chuyển hết trang này đến trang khác, tập trung tiếp thu tất cả kiến thức cần thiết từ thế giới bên ngoài.
Cho đến khi sự yên tĩnh bị người khác phá vỡ.
"Này, cậu nhóc, cậu đi đâu vậy?"
Owen ngước mắt lên với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Không biết từ khi nào mà xung quanh hắn có năm người đang đứng, tất cả đều là đàn ông, sắc mặt ủ rũ, ăn mặc nhếch nhác, khóe miệng còn mang nụ cười méo mó khiến người khác ghê tởm, như thể cơ mặt bị rơi hỏng một miếng.
"Thực ra là rơi hỏng thật rồi." Thanh âm của Thời Hàn vang lên bên tai Owen đúng lúc. "Đó là hậu quả của việc dùng chất kích thích thần kinh quá liều. Mấy gã này không phải là người tốt, xem ra an ninh của Ngôi Sao rác quả là danh xứng với thực, rác rưởi."
"Cậu nhóc, tên cậu là gì đó?" Trong đó có một gã đàn ông trung niên hói đầu dùng giọng điệu đùa bỡn hỏi, đồng thời tiến lại gần Owen. "Bạn đồng hành của cậu đi đâu rồi?"
Không đợi Owen lên tiếng, gã đàn ông với mái tóc nhuộm đủ màu, làn da nhão xém nữa nhìn không ra là một gã thanh niên, cười một tiếng the thé: "Thôi nào, tao và Lương Hoa đã quan sát hơn bốn mươi phút rồi, cậu nhóc xinh đẹp này vốn không có bạn đồng hành, không chừng cậu ta từ dinh thự của vị quan nào chạy đến đây ấy chứ?"
Lời vừa dứt, đồng bọn của gã đều cười thành tiếng. Tiếng cười ấy không phải lớn, nhưng cũng chẳng phải sự giễu cợt đơn thuần, nó xen lẫn nhiều thứ khiến cả người Owen cảm thấy khó chịu, hệt như một bầy linh cẩu đang đùa giỡn với con mồi của mình.
"Anh Hoa, anh nói xem, nếu chúng ta bắt được món đồ chơi nhỏ không nghe lời này trở về, quan sẽ thưởng không ít tiền cho chúng ta nhỉ?"
Gã đàn ông với mái tóc đủ màu vừa nói xong thì đưa tay ra muốn nắm Owen, nhưng cái tay đó chưa kịp chạm vào cơ thể cậu thiếu niên, một con dao đã găm vào cổ tay gã. Ánh mắt thâm hiểm của Owen nhìn thẳng vào gã, đôi mắt xám xanh ấy sáng rực lên giống như đôi mắt loài sói phát sáng trong bóng tối.
"Cút." Owen gầm nhẹ.
"Ôi, còn là đóa hồng có gai nữa."
Gã đàn ông không hề sợ hãi, gã huýt sáo, rút trong túi ra một khẩu súng điện từ, xoay một vòng trên tay, mặc đồng bọn xung quanh chế nhạo "Đừng phá hư khuôn mặt đẹp chứ", biểu cảm của Owen thì ngược lại.
"Bông hồng nhỏ chưa khai triển được lực tinh thần phải không? Đã bước vào thời đại giữa các vì sao hàng ngàn năm rồi mà vẫn còn chơi dao à? Ha ha ha ha ha!"
Gã đàn ông mang dáng vẻ côn đồ nói, mà lời gã nói đúng thật. Kể từ khi mạng Ngôi Sao xuất hiện, xã hội loài người không ngừng hướng về việc toàn bộ trí thông minh đang từng bước bao phủ mạnh, ngoài cách để AI của mình điều khiển trí thông minh ra thì an toàn thỏa đáng nhất là sử dụng lực tinh thần của bản thân.
Vả lại, hiệu quả trao đổi lực tinh thần trong mạng Ngôi Sao dựa vào tương tác qua giọng nói hoặc văn tự quả thực không thể so sánh được. Trong chiến đấu có muôn vàn biến động, trước khi chiến binh sử dụng lực tinh thần để điều khiển máy móc chiến đấu, còn phải dựa vào giao diện tương tác giữa người-máy tựa như một con gà nhỏ yếu ớt.
Trong thời đại mạng Ngôi Sao, quyền truy cập cũng dựa vào việc xác nhận lực tinh thần được thực hiện, lực tinh thần của mỗi người đều không như nhau, bởi đại não của mỗi người là khác nhau. Nói tới gã đàn ông đang cầm khẩu súng, nó ghi lại đặc trưng lực tinh thần của gã, ngoài gã ra, trên lý thuyết những tên khác đều không thể sử dụng nó, trừ phi họ xâm nhập bất hợp pháp vào hệ thống thông minh của khẩu súng đó.
Tóm lại, trong thời đại giữa các vì sao, lực tinh thần là tất cả.
Owen nhìn khẩu súng điện từ kia, khát khao trong mắt hắn kèm với ý nghĩ căm thù tăm tối bùng lên như cháy rừng vậy.
Cuối cùng hắn hạ quyết tâm phản kháng lại.
Ngón tay hắn chuyển động. Trước khi hắn dùng sức mình, thanh âm điềm tĩnh của Thời Hàn trong tai nghe vang lên đồng thời trên trang bị khác của mấy gã kia.
"Các người xúc phạm đủ chưa?"
Khi Thời Hàn vẫn còn là người, anh chính là cục trưởng cục Tình báo khu chín của đế quốc, có thể nói rằng xâm nhập mạng là nghề cũ của anh. Nếu không phải lực tinh thần không bộc phát được, với năng lực của anh ngay cả kỹ sư trưởng của Tổng cục cũng không thể bắt kịp. Là một AI, Thời Hàn nhận thấy "lực tinh thần" của mình có thể sử dụng không giới hạn trong mạng Ngôi Sao, điều này quả thực mang lại cho anh thuận tiện hơn anh tưởng khi anh còn là con người.
Anh nhanh chóng tìm thấy cơ sở dữ liệu, trong đó có hãng hàng không giữa các vì sao được gọi là Mầm Xanh. Anh xem xét phương pháp bảo mật của nó từ trên xuống dưới, sau đó tạo ra âm thanh không thể tin được.
"Đây là nó à?"
Chậc.
Chưa đầy một giây, Thời Hàn đã được tham quan tự do trong cơ sở dữ liệu này.
Cơ sở dữ liệu của người khác là nhà của tôi.jpg
Vào thời điểm chân trời hiện lên một vầng sáng, Owen động đậy, vùi mình vào chăn bông sâu hơn một chút. Qua hơn mười phút, hắn chầm chậm ngồi dậy, ngáp một cái.
Chu kỳ quay của Ngôi Sao rác là ba mươi hai giờ chuẩn, Thời Hàn kiểm tra thời gian, Owen đã ngủ khoảng sáu giờ. Đối với loài người mà nói, không được xem là lành mạnh cho lắm.
Owen rửa mặt xong, cầm Thời Hàn đeo lên vành tai, giọng nói của Thời Hàn truyền vào tai hắn: "Nghe này, tôi có lập một kế hoạch hoàn chỉnh để rời khỏi nơi này. Hôm nay hãng Mầm Xanh có chuyến bay khởi hành, số hiệu là HQ180, bay đến Thiên hà Venus của khu Ngôi Sao thứ mười tám. Tôi đã thêm vé của cậu vào hệ thống cơ sở dữ liệu Mầm Xanh, xâm nhập vào nhà máy sản xuất vòng tay thông minh gần nhất, chặn và thay đổi gói dữ liệu của dây chuyền sản xuất rồi. Trong đó, đã khống chế một bục người máy để vận chuyển thẻ ID giả của cậu ra ngoài, nó được giấu ở ven rìa bãi rác."
Một trang bản đồ đánh dấu vị trí chạy trốn và tuyến đường đang được chiếu trước mặt Owen.
"Cuối cùng là, tôi thấy cậu không có quần áo tươm tất, rất dễ bị nhận ra. Tôi đã thâm nhập vào kho của một cửa hàng quần áo trong thành phố, dùng cách tương tự để người máy vận chuyển một bộ quần áo, giấu chung một chỗ. Giờ thì hãy cầm mấy thứ này ra ngoài, tìm chỗ để thay đồ đi. Dọc đường, tôi sẽ giải thích cho cậu về thân phận giả này. Khoảng 01:45 ngày mai, chuyến bay sẽ cất cánh, giờ hiện tại là 19:20. Trước 00:30 ngày mai, đến trước trạm C ở cảng trung tâm của Ngôi Sao rác."
Owen ngây người. "Anh nói gì thế?"
"Cậu cần tôi lặp lại lần hai à?"
"Không..." Owen vươn tay vén tóc ra sau đầu, giọng nói như đang mộng du. "Tôi chỉ... ngạc nhiên lắm. Rốt cuộc cấp AI của anh là gì vậy?"
"Việc này sau hãy nói. Bây giờ thì đi thôi."
Owen không di chuyển. Hắn im lặng vài giây, mi mắt rũ xuống, ở góc độ Thời Hàn không thể nhìn thấy, vẻ mù mờ lẫn đề phòng lóe lên trong ánh mắt hắn. Dòng suy nghĩ phân tích nhanh chóng, một lúc sau, hắn đưa tay chạm vào tai nghe chỗ của Thời Hàn, khẽ nói: "Được."
Một tiếng sau, họ đến nơi giấu thẻ ID và quần áo. Owen lấy chiếc vòng tay làm thẻ ID với thiết bị liên lạc từ bên trong túi ra, để nó chạm vào cổ tay, trong nháy mắt đã hòa vào làn da trở thành một thể. Hắn nhẹ nhàng nhấn để điều giao diện vận hành ra, hiển thị thông tin cơ bản của hắn.
Owen Hall.
Owen là con riêng của hoàng gia. Ở loài người, Hall là một dòng họ rất bình thường, cũng được đồn đại là họ mẹ Owen và không có mối quan hệ nào với hoàng gia. Thời Hàn nghĩ giữ hắn lại cũng không sao, phải biết rằng hiện giờ đang ngồi trên ngai vàng của đế quốc Ngân Hà là vị tên Tần Hạo Dạ kia, so với Owen chỉ đơn giản là tên của hai phong cách vẽ. Mà sự khác biệt về phong cách vẽ này nghe đâu phải quay về thời đại địa cầu, từng là vấn đề hấp dẫn các nhà sử học nghiên cứu một thời gian.
Thực ra Owen vẫn được cha hắn ban cho một cái tên, Tần Tinh Lạc. Nhưng hắn chưa từng thừa nhận người cha đó, dĩ nhiên cũng chưa từng thừa nhận cái tên này.
"Làm sao anh biết tôi tên là Owen?"
Trong tai nghe vang lên tiếng đáp lại thờ ơ của AI. "Tôi vô tình nghĩ ra đấy."
"Ồ, phải vậy không?" Owen nở một nụ cười chứa đầy ẩn ý. "Trước đây tôi cũng vô tình nghĩ ra cái tên đó, vậy có vẻ như chúng ta rất có duyên với nhau nhỉ."
Thời Hàn hiểu trong lời nói của Owen mang ý nghĩa khác. Nếu Owen không nghi ngờ thì Thời Hàn phải nghi ngờ cuộc sống. Máu lạnh, đa nghi, tàn nhẫn, những điều này tạo nên ma vương mang tên Owen Hall. Tiếc là anh không quan tâm lắm, nếu Owen không làm theo đề xuất của anh, anh có thể rời đi ngay lập tức, nói không chừng có thể quay lại đúng lúc để Owen chém hai nhát, chém cho đến khi anh trút hơi thở cuối cùng mới thôi - nếu điều đó có thể khiến thế giới sớm tiến triển theo hướng anh muốn.
Ngay cả lúc anh còn là con người, anh sống giống như một AI hơn mà. Việc giành được sự tin tưởng của người khác chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của anh, cho dù người này là bệ hạ Owen tiếng tăm lừng lẫy đi chăng nữa.
Owen cầm bọc quần áo vụt ra khỏi bãi rác, tìm một chỗ khuất ở rìa thành phố, nhanh chóng thay đồ. Mặc áo xong, hắn lấy một chiếc quần lót từ trong bọc đồ rồi nói: "Anh còn suy nghĩ rất chu đáo cơ đấy."
Thời Hàn nhún vai trong không gian ảo: "Tôi là AI mà."
"Nhỏ hơn chút nữa."
"Ồ?" Thời Hàn nhướng mày. "Đây là ước chừng thôi, nhất định lần sau sẽ quét kỹ toàn thân cho cậu, đừng khách sáo à nha."
Động tác của Owen ngưng lại. AI nói lời như này xem ra là bình thường... à?
"Làm nhanh lên, quần áo thay xong sẽ đốt."
Ừm, hẳn là bình thường nhỉ.
Ba tiếng sau, tại trạm C cảng trung tâm của Ngôi Sao rác.
Khi còn là người, Thời Hàn không đi qua nhiều cảng hàng không, nhưng anh sống ở khu Ngôi Sao thứ chín, nơi đó có một trung tâm giao thông vũ trụ khổng lồ. Giữa vô số cảng hàng không, mỗi một chỗ đều có một khu vườn rất lớn, cảng này với cảng ở Ngôi Sao rác cách biệt một trời một vực.
Ở đây có đầy du khách không gọn gàng, đẹp đẽ, cũng chẳng có những quý tộc đế quốc ăn mặc lộng lẫy. Đoàn người đến rồi đi, xung quanh đều bao trùm sự mệt mỏi, hơi thở kèm thêm sự căng thẳng, khiến cho Owen rõ có hơi hồi hộp cũng không hề lạc lõng ở đây, thậm chí ăn vận còn phù hợp hơn.
Trong không gian ảo, Thời Hàn lơ lửng trong khoảng không, đang chơi mật mã một cách chán chường. Quả cầu ánh sáng bị phá, tách ra thành đủ loại hình, chuỗi ký tự tựa như sợi tơ quấn quanh đầu ngón tay anh. Cuối cùng thì anh đứng dậy bước đến cánh cửa, đẩy nó ra rồi tiến vào mạng Ngôi Sao, dạo qua cơ sở dữ liệu của sân bay một lần nữa, cập nhật thời gian thực cho bản đồ rồi quay trở lại để tạo thêm vài mô-đun chức năng mới.
Mà Owen ngồi trong góc phòng chờ trên thuyền, tay cầm một ly cà phê đen. Mái tóc đã được gội cẩn thận mềm mại xõa ra, tản ra rực rỡ bồng bềnh như lông quạ, lông mi dày hạ xuống, đôi mắt nhìn chăm chú chiếc máy tính bảng đang lướt trong tay, ngón tay thon dài chuyển hết trang này đến trang khác, tập trung tiếp thu tất cả kiến thức cần thiết từ thế giới bên ngoài.
Cho đến khi sự yên tĩnh bị người khác phá vỡ.
"Này, cậu nhóc, cậu đi đâu vậy?"
Owen ngước mắt lên với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Không biết từ khi nào mà xung quanh hắn có năm người đang đứng, tất cả đều là đàn ông, sắc mặt ủ rũ, ăn mặc nhếch nhác, khóe miệng còn mang nụ cười méo mó khiến người khác ghê tởm, như thể cơ mặt bị rơi hỏng một miếng.
"Thực ra là rơi hỏng thật rồi." Thanh âm của Thời Hàn vang lên bên tai Owen đúng lúc. "Đó là hậu quả của việc dùng chất kích thích thần kinh quá liều. Mấy gã này không phải là người tốt, xem ra an ninh của Ngôi Sao rác quả là danh xứng với thực, rác rưởi."
"Cậu nhóc, tên cậu là gì đó?" Trong đó có một gã đàn ông trung niên hói đầu dùng giọng điệu đùa bỡn hỏi, đồng thời tiến lại gần Owen. "Bạn đồng hành của cậu đi đâu rồi?"
Không đợi Owen lên tiếng, gã đàn ông với mái tóc nhuộm đủ màu, làn da nhão xém nữa nhìn không ra là một gã thanh niên, cười một tiếng the thé: "Thôi nào, tao và Lương Hoa đã quan sát hơn bốn mươi phút rồi, cậu nhóc xinh đẹp này vốn không có bạn đồng hành, không chừng cậu ta từ dinh thự của vị quan nào chạy đến đây ấy chứ?"
Lời vừa dứt, đồng bọn của gã đều cười thành tiếng. Tiếng cười ấy không phải lớn, nhưng cũng chẳng phải sự giễu cợt đơn thuần, nó xen lẫn nhiều thứ khiến cả người Owen cảm thấy khó chịu, hệt như một bầy linh cẩu đang đùa giỡn với con mồi của mình.
"Anh Hoa, anh nói xem, nếu chúng ta bắt được món đồ chơi nhỏ không nghe lời này trở về, quan sẽ thưởng không ít tiền cho chúng ta nhỉ?"
Gã đàn ông với mái tóc đủ màu vừa nói xong thì đưa tay ra muốn nắm Owen, nhưng cái tay đó chưa kịp chạm vào cơ thể cậu thiếu niên, một con dao đã găm vào cổ tay gã. Ánh mắt thâm hiểm của Owen nhìn thẳng vào gã, đôi mắt xám xanh ấy sáng rực lên giống như đôi mắt loài sói phát sáng trong bóng tối.
"Cút." Owen gầm nhẹ.
"Ôi, còn là đóa hồng có gai nữa."
Gã đàn ông không hề sợ hãi, gã huýt sáo, rút trong túi ra một khẩu súng điện từ, xoay một vòng trên tay, mặc đồng bọn xung quanh chế nhạo "Đừng phá hư khuôn mặt đẹp chứ", biểu cảm của Owen thì ngược lại.
"Bông hồng nhỏ chưa khai triển được lực tinh thần phải không? Đã bước vào thời đại giữa các vì sao hàng ngàn năm rồi mà vẫn còn chơi dao à? Ha ha ha ha ha!"
Gã đàn ông mang dáng vẻ côn đồ nói, mà lời gã nói đúng thật. Kể từ khi mạng Ngôi Sao xuất hiện, xã hội loài người không ngừng hướng về việc toàn bộ trí thông minh đang từng bước bao phủ mạnh, ngoài cách để AI của mình điều khiển trí thông minh ra thì an toàn thỏa đáng nhất là sử dụng lực tinh thần của bản thân.
Vả lại, hiệu quả trao đổi lực tinh thần trong mạng Ngôi Sao dựa vào tương tác qua giọng nói hoặc văn tự quả thực không thể so sánh được. Trong chiến đấu có muôn vàn biến động, trước khi chiến binh sử dụng lực tinh thần để điều khiển máy móc chiến đấu, còn phải dựa vào giao diện tương tác giữa người-máy tựa như một con gà nhỏ yếu ớt.
Trong thời đại mạng Ngôi Sao, quyền truy cập cũng dựa vào việc xác nhận lực tinh thần được thực hiện, lực tinh thần của mỗi người đều không như nhau, bởi đại não của mỗi người là khác nhau. Nói tới gã đàn ông đang cầm khẩu súng, nó ghi lại đặc trưng lực tinh thần của gã, ngoài gã ra, trên lý thuyết những tên khác đều không thể sử dụng nó, trừ phi họ xâm nhập bất hợp pháp vào hệ thống thông minh của khẩu súng đó.
Tóm lại, trong thời đại giữa các vì sao, lực tinh thần là tất cả.
Owen nhìn khẩu súng điện từ kia, khát khao trong mắt hắn kèm với ý nghĩ căm thù tăm tối bùng lên như cháy rừng vậy.
Cuối cùng hắn hạ quyết tâm phản kháng lại.
Ngón tay hắn chuyển động. Trước khi hắn dùng sức mình, thanh âm điềm tĩnh của Thời Hàn trong tai nghe vang lên đồng thời trên trang bị khác của mấy gã kia.
"Các người xúc phạm đủ chưa?"