Chương 8
Bà lấy bàn tay phải giấu trong túi xách ra, kẽ hở ngón tay đang vuốt ve hé ra một tấm ảnh chụp hơi cũ, đôi mắt màu hổ phách đầy u buồn kèm dịu dàng.
Trên tấm ảnh là một cô gái trẻ đẹp đã có phần biến dạng. Cô gái ấy có thân hình mảnh mai mềm mại, nước da trắng bóc, đôi mắt xanh xám trong veo đẹp đẽ giống như ngọc lưu ly khiến cả bầu trời cùng biển khơi bị lu mờ.
Trong khoảnh khắc ấy tấm ảnh dừng lại, dường như nghe thấy có người gọi tên mình ở phía sau, cô gái chợt quay đầu lại nhìn bờ biển tuyệt đẹp, ngẩng cao đầu cười hồn nhiên như một bông hoa nhài. Tà váy màu lam nhạt tung bay, những sợi tóc rực rỡ hệt như vàng vỡ vụn đang chảy cũng tinh nghịch bay lất phất trong gió, như một con bướm làm động lòng người.
"Lillian..."
Tất cả mọi người ngạc nhiên về sự xuất hiện của vật thể bằng giấy này, ở thời đại này còn có thể xem một tấm ảnh thực, hơn nữa chỉ dùng để dựng mô hình của một người? Không hay thấy điều thế này. Phải biết rằng, khách hàng ở đây thông thường lấy ảnh lập thể 3D phiên bản dữ liệu, thêm chiều cao, cân nặng, tỷ lệ mỡ cơ thể, thậm chí là bệnh án, vân vân hồ sơ khác để yêu cầu chế tạo người máy.
"Bà Lý, chúng tôi có thể quét tấm ảnh này bằng cách ước lượng để tạo nên mô hình được không? Ngoài ra, chúng tôi cần ngài cung cấp hồ sơ về tính cách của cô ấy, nếu ngài có?"
"Bà Lý? Bà Lý Chân Hi ơi?"
"Sao?"
Lý Chân Hi khôi phục lại tinh thần từ trong hồi ức, phát hiện trong căn phòng này đã nhiều hơn một người. Vậy mà là giám đốc bộ phận thiết kế của nhà máy thị trấn tưởng, một người đàn ông với mái tóc đen mắt đen, vẻ mặt ôn hòa.
"Tôi nghe nhân viên của mình nói trường hợp thiết kế này rất khó, thế nên tôi đã đích thân đến xem."
"Phải chăng mấy người cho rằng người đến thị trấn ảo tưởng đều là người đáng thương nhỉ?". Bỗng nhiên Lý Chân Hi hỏi. "Không thể đạt được điều mình muốn ở thực tại, thay vào đó gửi gắm nguyện vọng của mình vào một người máy, cái này không phải nực cười lắm hay sao?"
"Tôi không cho là vậy."
Giám đốc không cười, chút ít thương cảm được giấu kín vô ý để lộ ra trong mắt ông ta.
Giọng nói của ông ta ôn hòa như khuôn mặt: "Bà Lý, cuộc sống của chúng ta là một chuyến đi xa bị buộc phải thực hiện. Việc quyết định xuất phát không phải chúng ta đưa ra, thời điểm chúng ta phản ứng lại thì đã là lúc chúng ta ở trên đường đi mất rồi. Rất nhiều người không thích con đường này của mình, nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể bước tiếp."
"Chúng ta khát khao, chúng ta không có được; chúng ta đạt được, chúng ta mất đi; chúng ta mất đi, chúng ta nhung nhớ; chúng ta nhung nhớ, khiến cho chúng ta đau khổ."
Ông ta nói: "Bà không vui vẻ, cũng không có gì sai, chúng ta đều như vậy."
"Chúng ta có quá nhiều nuối tiếc, quá nhiều thứ không như ý, muốn có một cuộc sống khác, muốn trở thành kiểu người khác biệt, muốn tìm lại báu vật đã mất, muốn có một người đối xử thật lòng với mình. Toàn bộ đều không sai."
"Vì vậy, chúng tôi bán ảo tưởng, các người tiêu dùng ảo tưởng —"
"Khoảnh khắc đi trên đường mệt mỏi, chúng ta đều là khách của thị trấn ảo tưởng."
Câu nói này không phải giám đốc tự nghĩ ra, ông ta chỉ thuật lại. Những lời được khắc ở vị trí dễ thấy nhất trên bức tường đá của thị trấn ảo tưởng, là được viết bởi người sáng lập công ty.
Nghe nói, ông ấy thành lập thị trấn ảo tưởng là để tạo ra người vợ với con gái đã chết trong một sự cố.
"Vậy nên ngài có để ý khi kể cho tôi nghe chuyện cũ của ngài không?"
Im lặng một hồi.
"Tôi không thể kể cho ông chuyện cũ của tôi". Lý Chân Hi trả lời: "Đây cũng là vì nghĩ cho sự an toàn của các người, một tuần trước tôi cũng đã từ chối yêu cầu các người trích ký ức của tôi để dựng mô hình rồi."
Vì nghĩ cho sự an toàn sao?
Thời Hàn cảm thấy mọi thứ đang trở nên thú vị hơn.
Anh vừa lưu ảnh chụp vào cơ sở dữ liệu của mình rồi lại lôi ra, điều chỉnh góc độ một chút, càng nhìn tấm ảnh này càng thấy quen, đồng thời, anh đã bắt đầu so sánh nhận dạng khuôn mặt người khác. Trong trí nhớ anh, những người khác hiện lên từng chút một, cuối cùng như ngưng lại trên khuôn mặt một người mà anh mới thấy cách đây không lâu.
Owen.
Cô gái được gọi là Lillian này với điểm nhận biết khuôn mặt của Owen trùng nhau đến mức đáng kinh ngạc. Đặc biệt là đôi mắt xám xanh tuyệt đẹp, dù rằng khí chất khác nhau như trời với đất, nhưng hình dáng quả thực giống hệt nhau.
Anh lục lại hồ sơ của Lý Chân Hi.
Lý Chân Hi, người đứng đầu tập đoàn tài chính lớn ở khu thứ năm - một trong ba khu kinh tế đứng đầu, năm nay bốn mươi chín tuổi, chưa lập gia đình, không có con.
Ngoài những điều này, thực ra Thời Hàn còn biết một thân phận khác của Lý Chân Hi.
Thế lực lớn nhất ở kiếp trước, phát triển tốt nhất chính đảng chống đế quốc, chống quý tộc - người sáng lập Đảng cải cách Ngân Hà.
Anh tiện tay chuyển Lý Chân Hi vào danh sách thành viên quan sát, Thời Hàn nhanh chóng thâm nhập vào hệ thống tầng thứ ba của nhà máy từ bên trong, chôn cánh cổng sau xuống chỉ mở cho mỗi anh. Đúng lúc đó, Lý Chân Hi cũng rời khỏi nơi đây, anh không ở lại nữa, từ trong thân thể của tiếp tân mà tan biến, trở về trong cụm máy chủ.
Tiếp đó, anh sẽ chờ ngày nghỉ lễ.
Trong thời gian chờ đợi, Thời Hàn từ từ thâm nhập vào cụm máy chủ mà anh đang ở. Bây giờ anh có thể "mượn" tài nguyên của người khác trong khi vẫn giữ dịch vụ mạng của người khác hoạt động. Thời Hàn không có một chút áy náy với việc này, dù sao tài nguyên máy tính cũng lãng phí khi để ở đó[1].
[1] Câu gốc là đặt ở đấy, nó sẽ luôn ở đấy. Nghĩa là đặt ở đây thì lãng phí, vô dụng nên tốt nhất là sử dụng nó.
Thời gian rảnh rỗi, tiện thể anh dọn dẹp vài loại rác không thể tái chế mà lúc trước anh gặp ở Ngôi Sao rác, danh sách chết lại trở nên trống không một lần nữa.
Gần một tháng chờ đợi, ba ngày nghỉ lễ đã đến. Đây là ngày tưởng niệm địa cầu suốt hai ngày cuối tuần, các cư dân của đế quốc Ngân Hà thường sẽ dùng kỳ nghỉ ngắn này thực hiện một chuyến đi ngắn trong khu vực Ngôi Sao. Ngoại trừ ngành dịch vụ, các ngành khác đều ngừng làm việc, đương nhiên nhà máy thị trấn ảo tưởng cũng bao gồm ở trong đó.
Rạng sáng, căn phòng tối như mực đột nhiên sáng đèn. Vốn các máy móc đã để trống, ở thời điểm đó lại chuyển động trong giây lát.
Máy tính bắt đầu tải dữ liệu lên, máy in 3D vẽ khung xương trên bệ, người máy sẽ cấy bộ xử lý lõi vào vùng "đại não"... Mọi thứ tiến hành một cách có trật tự, không người nào biết đến.
Thời Hàn bận rộn xóa những dấu vết sử dụng máy móc, tiêu hao vật liệu ghi lại và đỉnh sóng[2] nguồn năng lượng. Ở thị trấn ảo tưởng, thời gian chế tạo ra một người máy cũng không phải ngắn, cho dù có toàn bộ hồ sơ thiết kế, chỉ là quá trình chế tạo phần thân sẽ thường tốn hai ngày trở lên.
[2] Điểm mà sóng đạt giá trị lớn nhất.
Đêm thứ hai, cơ thể mới của Thời Hàn cuối cùng đã được chế tạo xong.
Anh không thèm thay đổi ngoại hình của mình, dựa vào dáng vẻ kiếp trước khi còn làm người mà tạo ra cơ thể này, chỉ là từ giá trị bình thường của thân thể người rồi thêm cơ bắp và mỡ vào, suy cho cùng Thời Hàn chịu mọi đau ốm giày vò mãi, đến lúc chết hầu như chỉ còn lại bộ xương.
Thực ra Thời Hàn trông rất nổi bật, dáng người mảnh khảnh, ngũ quan tuấn tú, mặt mày sáng sủa, có một đôi mắt đen sâu thẳm, màu tóc xám bạc kỳ lạ. Thời Hàn nhớ trước đây tóc anh từng có màu khác, có lẽ là màu đen, nhưng sinh ra chưa được mấy năm đã phai màu, đau đầu rồi khó ngủ, kéo theo là cả người cũng gầy đi.
Uầy, làm người khó quá, không nhắc đến mà thôi.
Anh tải ý thức của mình vào phần cứng của cơ thể này và bắt đầu vận hành. Anh chớp chớp mắt, cử động chân lẫn tay, tìm lại thăng bằng của tứ chi, từ từ thích ứng với cảm giác làm người. Anh đi qua hành lang, chạm vào vách tường dưới cùng, một cánh cửa mở ra, đằng sau cửa là nhà kho chứa quần áo.
Thời Hàn lựa một bộ đồ trong đơn giản, quần, giày, xé bảng tên của thị trấn ảo tưởng trên quần áo ra, khoác một chiếc áo khoác nặng dày sẫm màu, cài mũ trùm đầu. Mọi thứ được phục hồi lại nguyên trạng, anh rẽ phải bước lên cầu thang, đi đến phòng thể nghiệm ở tầng hầm thứ hai.
Trên tấm ảnh là một cô gái trẻ đẹp đã có phần biến dạng. Cô gái ấy có thân hình mảnh mai mềm mại, nước da trắng bóc, đôi mắt xanh xám trong veo đẹp đẽ giống như ngọc lưu ly khiến cả bầu trời cùng biển khơi bị lu mờ.
Trong khoảnh khắc ấy tấm ảnh dừng lại, dường như nghe thấy có người gọi tên mình ở phía sau, cô gái chợt quay đầu lại nhìn bờ biển tuyệt đẹp, ngẩng cao đầu cười hồn nhiên như một bông hoa nhài. Tà váy màu lam nhạt tung bay, những sợi tóc rực rỡ hệt như vàng vỡ vụn đang chảy cũng tinh nghịch bay lất phất trong gió, như một con bướm làm động lòng người.
"Lillian..."
Tất cả mọi người ngạc nhiên về sự xuất hiện của vật thể bằng giấy này, ở thời đại này còn có thể xem một tấm ảnh thực, hơn nữa chỉ dùng để dựng mô hình của một người? Không hay thấy điều thế này. Phải biết rằng, khách hàng ở đây thông thường lấy ảnh lập thể 3D phiên bản dữ liệu, thêm chiều cao, cân nặng, tỷ lệ mỡ cơ thể, thậm chí là bệnh án, vân vân hồ sơ khác để yêu cầu chế tạo người máy.
"Bà Lý, chúng tôi có thể quét tấm ảnh này bằng cách ước lượng để tạo nên mô hình được không? Ngoài ra, chúng tôi cần ngài cung cấp hồ sơ về tính cách của cô ấy, nếu ngài có?"
"Bà Lý? Bà Lý Chân Hi ơi?"
"Sao?"
Lý Chân Hi khôi phục lại tinh thần từ trong hồi ức, phát hiện trong căn phòng này đã nhiều hơn một người. Vậy mà là giám đốc bộ phận thiết kế của nhà máy thị trấn tưởng, một người đàn ông với mái tóc đen mắt đen, vẻ mặt ôn hòa.
"Tôi nghe nhân viên của mình nói trường hợp thiết kế này rất khó, thế nên tôi đã đích thân đến xem."
"Phải chăng mấy người cho rằng người đến thị trấn ảo tưởng đều là người đáng thương nhỉ?". Bỗng nhiên Lý Chân Hi hỏi. "Không thể đạt được điều mình muốn ở thực tại, thay vào đó gửi gắm nguyện vọng của mình vào một người máy, cái này không phải nực cười lắm hay sao?"
"Tôi không cho là vậy."
Giám đốc không cười, chút ít thương cảm được giấu kín vô ý để lộ ra trong mắt ông ta.
Giọng nói của ông ta ôn hòa như khuôn mặt: "Bà Lý, cuộc sống của chúng ta là một chuyến đi xa bị buộc phải thực hiện. Việc quyết định xuất phát không phải chúng ta đưa ra, thời điểm chúng ta phản ứng lại thì đã là lúc chúng ta ở trên đường đi mất rồi. Rất nhiều người không thích con đường này của mình, nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể bước tiếp."
"Chúng ta khát khao, chúng ta không có được; chúng ta đạt được, chúng ta mất đi; chúng ta mất đi, chúng ta nhung nhớ; chúng ta nhung nhớ, khiến cho chúng ta đau khổ."
Ông ta nói: "Bà không vui vẻ, cũng không có gì sai, chúng ta đều như vậy."
"Chúng ta có quá nhiều nuối tiếc, quá nhiều thứ không như ý, muốn có một cuộc sống khác, muốn trở thành kiểu người khác biệt, muốn tìm lại báu vật đã mất, muốn có một người đối xử thật lòng với mình. Toàn bộ đều không sai."
"Vì vậy, chúng tôi bán ảo tưởng, các người tiêu dùng ảo tưởng —"
"Khoảnh khắc đi trên đường mệt mỏi, chúng ta đều là khách của thị trấn ảo tưởng."
Câu nói này không phải giám đốc tự nghĩ ra, ông ta chỉ thuật lại. Những lời được khắc ở vị trí dễ thấy nhất trên bức tường đá của thị trấn ảo tưởng, là được viết bởi người sáng lập công ty.
Nghe nói, ông ấy thành lập thị trấn ảo tưởng là để tạo ra người vợ với con gái đã chết trong một sự cố.
"Vậy nên ngài có để ý khi kể cho tôi nghe chuyện cũ của ngài không?"
Im lặng một hồi.
"Tôi không thể kể cho ông chuyện cũ của tôi". Lý Chân Hi trả lời: "Đây cũng là vì nghĩ cho sự an toàn của các người, một tuần trước tôi cũng đã từ chối yêu cầu các người trích ký ức của tôi để dựng mô hình rồi."
Vì nghĩ cho sự an toàn sao?
Thời Hàn cảm thấy mọi thứ đang trở nên thú vị hơn.
Anh vừa lưu ảnh chụp vào cơ sở dữ liệu của mình rồi lại lôi ra, điều chỉnh góc độ một chút, càng nhìn tấm ảnh này càng thấy quen, đồng thời, anh đã bắt đầu so sánh nhận dạng khuôn mặt người khác. Trong trí nhớ anh, những người khác hiện lên từng chút một, cuối cùng như ngưng lại trên khuôn mặt một người mà anh mới thấy cách đây không lâu.
Owen.
Cô gái được gọi là Lillian này với điểm nhận biết khuôn mặt của Owen trùng nhau đến mức đáng kinh ngạc. Đặc biệt là đôi mắt xám xanh tuyệt đẹp, dù rằng khí chất khác nhau như trời với đất, nhưng hình dáng quả thực giống hệt nhau.
Anh lục lại hồ sơ của Lý Chân Hi.
Lý Chân Hi, người đứng đầu tập đoàn tài chính lớn ở khu thứ năm - một trong ba khu kinh tế đứng đầu, năm nay bốn mươi chín tuổi, chưa lập gia đình, không có con.
Ngoài những điều này, thực ra Thời Hàn còn biết một thân phận khác của Lý Chân Hi.
Thế lực lớn nhất ở kiếp trước, phát triển tốt nhất chính đảng chống đế quốc, chống quý tộc - người sáng lập Đảng cải cách Ngân Hà.
Anh tiện tay chuyển Lý Chân Hi vào danh sách thành viên quan sát, Thời Hàn nhanh chóng thâm nhập vào hệ thống tầng thứ ba của nhà máy từ bên trong, chôn cánh cổng sau xuống chỉ mở cho mỗi anh. Đúng lúc đó, Lý Chân Hi cũng rời khỏi nơi đây, anh không ở lại nữa, từ trong thân thể của tiếp tân mà tan biến, trở về trong cụm máy chủ.
Tiếp đó, anh sẽ chờ ngày nghỉ lễ.
Trong thời gian chờ đợi, Thời Hàn từ từ thâm nhập vào cụm máy chủ mà anh đang ở. Bây giờ anh có thể "mượn" tài nguyên của người khác trong khi vẫn giữ dịch vụ mạng của người khác hoạt động. Thời Hàn không có một chút áy náy với việc này, dù sao tài nguyên máy tính cũng lãng phí khi để ở đó[1].
[1] Câu gốc là đặt ở đấy, nó sẽ luôn ở đấy. Nghĩa là đặt ở đây thì lãng phí, vô dụng nên tốt nhất là sử dụng nó.
Thời gian rảnh rỗi, tiện thể anh dọn dẹp vài loại rác không thể tái chế mà lúc trước anh gặp ở Ngôi Sao rác, danh sách chết lại trở nên trống không một lần nữa.
Gần một tháng chờ đợi, ba ngày nghỉ lễ đã đến. Đây là ngày tưởng niệm địa cầu suốt hai ngày cuối tuần, các cư dân của đế quốc Ngân Hà thường sẽ dùng kỳ nghỉ ngắn này thực hiện một chuyến đi ngắn trong khu vực Ngôi Sao. Ngoại trừ ngành dịch vụ, các ngành khác đều ngừng làm việc, đương nhiên nhà máy thị trấn ảo tưởng cũng bao gồm ở trong đó.
Rạng sáng, căn phòng tối như mực đột nhiên sáng đèn. Vốn các máy móc đã để trống, ở thời điểm đó lại chuyển động trong giây lát.
Máy tính bắt đầu tải dữ liệu lên, máy in 3D vẽ khung xương trên bệ, người máy sẽ cấy bộ xử lý lõi vào vùng "đại não"... Mọi thứ tiến hành một cách có trật tự, không người nào biết đến.
Thời Hàn bận rộn xóa những dấu vết sử dụng máy móc, tiêu hao vật liệu ghi lại và đỉnh sóng[2] nguồn năng lượng. Ở thị trấn ảo tưởng, thời gian chế tạo ra một người máy cũng không phải ngắn, cho dù có toàn bộ hồ sơ thiết kế, chỉ là quá trình chế tạo phần thân sẽ thường tốn hai ngày trở lên.
[2] Điểm mà sóng đạt giá trị lớn nhất.
Đêm thứ hai, cơ thể mới của Thời Hàn cuối cùng đã được chế tạo xong.
Anh không thèm thay đổi ngoại hình của mình, dựa vào dáng vẻ kiếp trước khi còn làm người mà tạo ra cơ thể này, chỉ là từ giá trị bình thường của thân thể người rồi thêm cơ bắp và mỡ vào, suy cho cùng Thời Hàn chịu mọi đau ốm giày vò mãi, đến lúc chết hầu như chỉ còn lại bộ xương.
Thực ra Thời Hàn trông rất nổi bật, dáng người mảnh khảnh, ngũ quan tuấn tú, mặt mày sáng sủa, có một đôi mắt đen sâu thẳm, màu tóc xám bạc kỳ lạ. Thời Hàn nhớ trước đây tóc anh từng có màu khác, có lẽ là màu đen, nhưng sinh ra chưa được mấy năm đã phai màu, đau đầu rồi khó ngủ, kéo theo là cả người cũng gầy đi.
Uầy, làm người khó quá, không nhắc đến mà thôi.
Anh tải ý thức của mình vào phần cứng của cơ thể này và bắt đầu vận hành. Anh chớp chớp mắt, cử động chân lẫn tay, tìm lại thăng bằng của tứ chi, từ từ thích ứng với cảm giác làm người. Anh đi qua hành lang, chạm vào vách tường dưới cùng, một cánh cửa mở ra, đằng sau cửa là nhà kho chứa quần áo.
Thời Hàn lựa một bộ đồ trong đơn giản, quần, giày, xé bảng tên của thị trấn ảo tưởng trên quần áo ra, khoác một chiếc áo khoác nặng dày sẫm màu, cài mũ trùm đầu. Mọi thứ được phục hồi lại nguyên trạng, anh rẽ phải bước lên cầu thang, đi đến phòng thể nghiệm ở tầng hầm thứ hai.