Chương 2
3.
Phi thăng đệ nhất k.i.ế.m, trước trảm ý trung nhân*.
*Có nghĩa là người tu k.i.ế.m đạo muốn phi thăng thì phải đ.â.m người trong lòng mình trước.
Đây là luật thép của tông môn Vô Tình Đạo ta.
Cho nên khi ta đến Độ Kiếp Kỳ* mà vẫn chưa có ý trung nhân, sư phụ ta đã bắt đầu nóng nảy.
*Trong tu tiên giới có tất cả 9 cảnh giới: Luyện Khí - Trúc Cơ - Kim Đan - Nguyên Anh - Hóa Thần - Luyện Hư - Hợp Thể - Đại Thừa - Độ Kiếp. Sau khi qua được cảnh giới ĐỘ KIẾP thì sẽ được phi thăng lên tiên giới, thọ ngang trời đất.
Miệng luôn nói Vô Tình Đạo tuyệt nhiên không ai có thể cô độc,...
Cái gì mà thiếu các chủ Kiếm Các, đại đệ tử Thư Thánh, thần phù sư của Phù Đạo,...
Ông đều đ.á.n.h ngất, bỏ thuốc mê từng người rồi quăng lên giường nhỏ của ta.
Ta cũng gấp nhưng bọn họ không phải là ý trung nhân của ta, có đ.â.m họ cũng vô dụng.
Ta chỉ có thể đ.á.n.h nhóm người họ ngất xỉu rồi lại đưa trở về.
Cứ thế ngày qua ngày, dáng vẻ của cả đám người Tu Chân Giới có hơi đứng đắn hơn, nhìn thấy ta đều đi đường vòng.
Giống như là sợ ta bắt về vậy.
Sau này không biết vì sao, những người ta đưa trở về đều nhao nhao đột phá cảnh giới, cả đám đều phi thăng rồi.
Vì thế mà khuynh hướng của đám người đó biến đổi, bảo ta là người thập toàn đại bổ*, nói rằng chỉ cần ngủ với ta một lần thì đều sẽ đột phá cảnh giới, phi thăng tiên giới.
*so sánh nữ chính như một loại thuốc bổ quý báu.
Còn có người nữa đêm chạy tới giường nhỏ của ta, tức c.h.ế.t ta rồi.
Vì thế sư phụ ta càng sầu, ông ấy tiến tới bên tai ta hỏi nhỏ: "Đồ đệ, đừng nói là con thích nam nhân đã có thê tử nha?"
Ta nghĩ nghĩ, cực kỳ thành thật mà nói: "Con cũng không biết."
Ngay tại lúc sư phụ chuẩn bị hạ gương mặt già nua xuống, dự tính thử tìm cho ta một nam nhân đã lập gia thất thì...
Ta gặp được Tạ Khuyết, cũng là Ngọc Trạch.
Hắn là... Tổ sư gia của Vô Tình Đạo ta, hắn mắc kẹt ở Độ Kiếp Kỳ trọn vẹn năm trăm năm.
Bởi vì không có ý trung nhân cho nên không có cách nào để phi thăng.
Cũng là đề tài kể mãi không hết trong các thoại bản của Tu Chân Giới.
Hắn vẫn luôn đi ngao du đây đó, ta chưa từng trực tiếp bái kiến.
Cho nên khi vị tổ sư gia cả người mặc hồng y này ngồi ở trong phòng trà, thong thả ung dung thưởng trà thì ta lại xem hắn như những người muốn leo lên giường ta.
Nhưng khác biệt ở chỗ là ta không muốn ngủ cùng những người đó, nhưng mà hắn thì... ta rất muốn ngủ cùng.
Vì thế dưới ánh mắt ung dung của hắn, lòng ta như nổi trống nhưng lại ra vẻ trấn định, từ từ tiếp sát hắn, học dáng vẻ của những người tiếp cận ta, vuốt một nhành tóc trắng của hắn rồi nói: "Có hứng thú kết thành đạo lữ với ta hay không?"
"Ngươi chính là cái người mà... Ngủ chung một giấc là có thể phi thăng?" Đầu ngón tay của hắn gõ nhẹ xuống bàn, âm thanh đặc biệt thu hút người khác.
"Không nên tin lời đồn đãi." Ta vội vàng giải thích nhưng lại không muốn từ bỏ, vì thế bổ sung một câu không hề có sức thuyết phục.
"Nhưng mà ta cũng không biết nữa, hay là ngươi thử một chút? Lỡ như trúng thì sao?"
Hắn khẽ cười, cả gương mặt dưới ánh nến nhiễm lên vài phần hương sắc tươi đẹp.
"Vậy ta đây thử một chút."
Ta thật sự không nghĩ tới chuyện này lại thuận lợi như vậy, mơ mơ hồ hồ mà lập khế ước.
Mãi cho đến khi hơi thở nóng bỏng của đối phương phả lên người ta, ta mới nhớ tới có việc hỏi hắn.
"À... Đúng rồi đạo lữ, ngươi tên gì?"
Đối phương cười gượng một cái, rồi đáp: "Tạ Khuyết."
"À..., ta gọi là Ngu Ninh Ninh. Cơ mà tên của ngươi có hơi quen tai,..."
Không kịp suy ngẫm nữa, Tạ Khuyết bỗng nhiên cắn vào một bên cổ của ta làm ta có cảm giác tê tê dại dại.
Chuyện là như này, sư phụ nói cho ta biết rằng thời điểm tốt nhất để c.h.é.m ý trung nhân là lúc này, miễn cho rắc rối về sau.
Nhưng mà nhìn gương mặt quyến rũ như hồ ly tinh của Tạ Khuyết, đáy mắt như gợn sóng nước, ta lại có chút không nỡ.
Thôi, ngày mai c.h.é.m đi, ta cũng không vội phi thăng như thế.
Ngày mai...
C.h.é.m không được, sư phụ phạt ta quỳ, nói ta khi sư diệt tổ, dĩ hạ phạm thượng.
Giờ Thìn.
Lại không phạt nữa rồi.
Ta nghe ông ấy và sư tổ ầm ĩ ở bên trong.
"Con sẽ không bao giờ không bao giờ kêu con bé là sư cô! Con bé là đồ đệ của con!"
Ông ấy gào đến mức tê tâm liệt phế, ta nghe mà trong lòng run sợ.
Giờ Ty.. Tìm ????ệ? ha? ?ại + T???T?U Y??﹒?? +
Mặt mũi sư phụ bầm dập quỳ gối bên cạnh ta.
Ta an ủi ông: "Sư phụ, dù sao cũng không hề lãng phí mà, bất kể là ai c.h.é.m ai thì cũng sẽ có một người Vô Tình Đạo phi thăng."
Sư phụ nhìn ta hệt như đang gặp quỷ vậy.
Hồi lâu sau, ông mới thốt lên một câu: "Tông môn Vô Tình Đạo ta có tài đức gì mà lại xuất hiện một tiểu thiên tài như ngươi vậy."
4.
Mà hiện giờ, Tạ Khuyết ngồi trước mặt ta, sắc mặt có hơi tái nhợt, một tay chống đầu.
Đôi mắt đen mệt mỏi nhìn ta, trên mái tóc bạc còn lưu lại vài cánh hoa đào, chắc chắn là bị dính vào lúc đi ngang qua rừng đào.
Lần trước khi hắn nhìn ta như vậy, ta bị sắc dục che mờ tâm trí, liền hỏi hắn có muốn kết đạo lữ hay không.
Lần này ta quyết định lấy tịnh chế động.
Chỉ cần ta không nói, chỉ cần ta phủ nhận.
Dù sao hắn chỉ là một người đáng thương bị mất trí nhớ vì độ kiếp thất bại mà thôi.
Ta lấy lại bình tĩnh.
"Giữa ta và ngươi, không cần phải câu nệ như vậy."
"Không không không." Ta nghiêm mặt nói: "Dù sao ta với Đế Quân chỉ gặp nhau ở giếng Trời có một lần thôi, vẫn nên câu nệ tốt hơn."
Hắn cười mà không nói, khép tay áo lại rồi rót cho ta một chén trà.
"Uống."
Nước trà trong trẻo, hương khói bay bốn phía, không giống có độc.
Nhưng ta không dám uống.
Ta còn nhớ rõ, người lần trước được hắn tận tay châm trà cho uống, giờ đã hóa thành một vũng m.á.u loãng, xương cốt thành bột phấn, tìm không được một chút vết tích gì.
Ta vội vàng xua tay, hắn cũng không miễn cưỡng, trái lại tự uống một ly.
"Đã là mới gặp một lần, vì sao trên người ta có vật này?"
Hắn nghiêng đầu lấy cây trâm huyết ngọc xuống.
Mái tóc bạc hơn 3000 sợi không có gì trói buộc liền rũ xuống như thác nước.
Ta nhất thời sửng sốt.
Suýt chút nữa đã quên.
Cây trâm này là do ta đưa cho hắn.
Nếu có thùng thư góp ý ở Thiên Đình mà nói thì ta là người đầu tiên đóng góp.
Lúc phi thăng ngay cả vật ngoài thân cũng phi thăng chung à?
Thật sự hợp lý sao?
Phi thăng đệ nhất k.i.ế.m, trước trảm ý trung nhân*.
*Có nghĩa là người tu k.i.ế.m đạo muốn phi thăng thì phải đ.â.m người trong lòng mình trước.
Đây là luật thép của tông môn Vô Tình Đạo ta.
Cho nên khi ta đến Độ Kiếp Kỳ* mà vẫn chưa có ý trung nhân, sư phụ ta đã bắt đầu nóng nảy.
*Trong tu tiên giới có tất cả 9 cảnh giới: Luyện Khí - Trúc Cơ - Kim Đan - Nguyên Anh - Hóa Thần - Luyện Hư - Hợp Thể - Đại Thừa - Độ Kiếp. Sau khi qua được cảnh giới ĐỘ KIẾP thì sẽ được phi thăng lên tiên giới, thọ ngang trời đất.
Miệng luôn nói Vô Tình Đạo tuyệt nhiên không ai có thể cô độc,...
Cái gì mà thiếu các chủ Kiếm Các, đại đệ tử Thư Thánh, thần phù sư của Phù Đạo,...
Ông đều đ.á.n.h ngất, bỏ thuốc mê từng người rồi quăng lên giường nhỏ của ta.
Ta cũng gấp nhưng bọn họ không phải là ý trung nhân của ta, có đ.â.m họ cũng vô dụng.
Ta chỉ có thể đ.á.n.h nhóm người họ ngất xỉu rồi lại đưa trở về.
Cứ thế ngày qua ngày, dáng vẻ của cả đám người Tu Chân Giới có hơi đứng đắn hơn, nhìn thấy ta đều đi đường vòng.
Giống như là sợ ta bắt về vậy.
Sau này không biết vì sao, những người ta đưa trở về đều nhao nhao đột phá cảnh giới, cả đám đều phi thăng rồi.
Vì thế mà khuynh hướng của đám người đó biến đổi, bảo ta là người thập toàn đại bổ*, nói rằng chỉ cần ngủ với ta một lần thì đều sẽ đột phá cảnh giới, phi thăng tiên giới.
*so sánh nữ chính như một loại thuốc bổ quý báu.
Còn có người nữa đêm chạy tới giường nhỏ của ta, tức c.h.ế.t ta rồi.
Vì thế sư phụ ta càng sầu, ông ấy tiến tới bên tai ta hỏi nhỏ: "Đồ đệ, đừng nói là con thích nam nhân đã có thê tử nha?"
Ta nghĩ nghĩ, cực kỳ thành thật mà nói: "Con cũng không biết."
Ngay tại lúc sư phụ chuẩn bị hạ gương mặt già nua xuống, dự tính thử tìm cho ta một nam nhân đã lập gia thất thì...
Ta gặp được Tạ Khuyết, cũng là Ngọc Trạch.
Hắn là... Tổ sư gia của Vô Tình Đạo ta, hắn mắc kẹt ở Độ Kiếp Kỳ trọn vẹn năm trăm năm.
Bởi vì không có ý trung nhân cho nên không có cách nào để phi thăng.
Cũng là đề tài kể mãi không hết trong các thoại bản của Tu Chân Giới.
Hắn vẫn luôn đi ngao du đây đó, ta chưa từng trực tiếp bái kiến.
Cho nên khi vị tổ sư gia cả người mặc hồng y này ngồi ở trong phòng trà, thong thả ung dung thưởng trà thì ta lại xem hắn như những người muốn leo lên giường ta.
Nhưng khác biệt ở chỗ là ta không muốn ngủ cùng những người đó, nhưng mà hắn thì... ta rất muốn ngủ cùng.
Vì thế dưới ánh mắt ung dung của hắn, lòng ta như nổi trống nhưng lại ra vẻ trấn định, từ từ tiếp sát hắn, học dáng vẻ của những người tiếp cận ta, vuốt một nhành tóc trắng của hắn rồi nói: "Có hứng thú kết thành đạo lữ với ta hay không?"
"Ngươi chính là cái người mà... Ngủ chung một giấc là có thể phi thăng?" Đầu ngón tay của hắn gõ nhẹ xuống bàn, âm thanh đặc biệt thu hút người khác.
"Không nên tin lời đồn đãi." Ta vội vàng giải thích nhưng lại không muốn từ bỏ, vì thế bổ sung một câu không hề có sức thuyết phục.
"Nhưng mà ta cũng không biết nữa, hay là ngươi thử một chút? Lỡ như trúng thì sao?"
Hắn khẽ cười, cả gương mặt dưới ánh nến nhiễm lên vài phần hương sắc tươi đẹp.
"Vậy ta đây thử một chút."
Ta thật sự không nghĩ tới chuyện này lại thuận lợi như vậy, mơ mơ hồ hồ mà lập khế ước.
Mãi cho đến khi hơi thở nóng bỏng của đối phương phả lên người ta, ta mới nhớ tới có việc hỏi hắn.
"À... Đúng rồi đạo lữ, ngươi tên gì?"
Đối phương cười gượng một cái, rồi đáp: "Tạ Khuyết."
"À..., ta gọi là Ngu Ninh Ninh. Cơ mà tên của ngươi có hơi quen tai,..."
Không kịp suy ngẫm nữa, Tạ Khuyết bỗng nhiên cắn vào một bên cổ của ta làm ta có cảm giác tê tê dại dại.
Chuyện là như này, sư phụ nói cho ta biết rằng thời điểm tốt nhất để c.h.é.m ý trung nhân là lúc này, miễn cho rắc rối về sau.
Nhưng mà nhìn gương mặt quyến rũ như hồ ly tinh của Tạ Khuyết, đáy mắt như gợn sóng nước, ta lại có chút không nỡ.
Thôi, ngày mai c.h.é.m đi, ta cũng không vội phi thăng như thế.
Ngày mai...
C.h.é.m không được, sư phụ phạt ta quỳ, nói ta khi sư diệt tổ, dĩ hạ phạm thượng.
Giờ Thìn.
Lại không phạt nữa rồi.
Ta nghe ông ấy và sư tổ ầm ĩ ở bên trong.
"Con sẽ không bao giờ không bao giờ kêu con bé là sư cô! Con bé là đồ đệ của con!"
Ông ấy gào đến mức tê tâm liệt phế, ta nghe mà trong lòng run sợ.
Giờ Ty.. Tìm ????ệ? ha? ?ại + T???T?U Y??﹒?? +
Mặt mũi sư phụ bầm dập quỳ gối bên cạnh ta.
Ta an ủi ông: "Sư phụ, dù sao cũng không hề lãng phí mà, bất kể là ai c.h.é.m ai thì cũng sẽ có một người Vô Tình Đạo phi thăng."
Sư phụ nhìn ta hệt như đang gặp quỷ vậy.
Hồi lâu sau, ông mới thốt lên một câu: "Tông môn Vô Tình Đạo ta có tài đức gì mà lại xuất hiện một tiểu thiên tài như ngươi vậy."
4.
Mà hiện giờ, Tạ Khuyết ngồi trước mặt ta, sắc mặt có hơi tái nhợt, một tay chống đầu.
Đôi mắt đen mệt mỏi nhìn ta, trên mái tóc bạc còn lưu lại vài cánh hoa đào, chắc chắn là bị dính vào lúc đi ngang qua rừng đào.
Lần trước khi hắn nhìn ta như vậy, ta bị sắc dục che mờ tâm trí, liền hỏi hắn có muốn kết đạo lữ hay không.
Lần này ta quyết định lấy tịnh chế động.
Chỉ cần ta không nói, chỉ cần ta phủ nhận.
Dù sao hắn chỉ là một người đáng thương bị mất trí nhớ vì độ kiếp thất bại mà thôi.
Ta lấy lại bình tĩnh.
"Giữa ta và ngươi, không cần phải câu nệ như vậy."
"Không không không." Ta nghiêm mặt nói: "Dù sao ta với Đế Quân chỉ gặp nhau ở giếng Trời có một lần thôi, vẫn nên câu nệ tốt hơn."
Hắn cười mà không nói, khép tay áo lại rồi rót cho ta một chén trà.
"Uống."
Nước trà trong trẻo, hương khói bay bốn phía, không giống có độc.
Nhưng ta không dám uống.
Ta còn nhớ rõ, người lần trước được hắn tận tay châm trà cho uống, giờ đã hóa thành một vũng m.á.u loãng, xương cốt thành bột phấn, tìm không được một chút vết tích gì.
Ta vội vàng xua tay, hắn cũng không miễn cưỡng, trái lại tự uống một ly.
"Đã là mới gặp một lần, vì sao trên người ta có vật này?"
Hắn nghiêng đầu lấy cây trâm huyết ngọc xuống.
Mái tóc bạc hơn 3000 sợi không có gì trói buộc liền rũ xuống như thác nước.
Ta nhất thời sửng sốt.
Suýt chút nữa đã quên.
Cây trâm này là do ta đưa cho hắn.
Nếu có thùng thư góp ý ở Thiên Đình mà nói thì ta là người đầu tiên đóng góp.
Lúc phi thăng ngay cả vật ngoài thân cũng phi thăng chung à?
Thật sự hợp lý sao?