Chương 4
21.
Chỉ vỏn vẹn trong hai năm đã chiếm được nước Tề và nước Tuyền Nhai.
Hai năm chinh chiến này, Mục Mục Chi không chỉ mang về quốc vương của hai nước bại trận mà còn có cả công chúa của nước Thương Lan.
Nước Thương Lan đã sớm đoán được kết cục của mình. Vậy nên, họ đã chuẩn bị sẵn thư đầu hàng cùng công chúa.
Công chúa của nước Thương Lan tên là Giang Âm Âm, sinh ra đã xinh đẹp như một bông hoa. Tuy rằng là do ta đã trao nhầm sợi nhân duyên nhưng phải thừa nhận rằng từ ngoại hình thì hai người họ rất hợp nhau.
Giang Âm Âm mang theo hàng chục xe lễ vật cống nạp tiến vào nước Thiên Diệu với lá thư đầu hàng.
Thân là quốc sư, ta phải tính ngày lành tháng tốt để đưa nàng ấy vào thành. Giang Âm Âm nước mắt lưng tròng nhìn ta, hàm răng trắng nõn cắn nhẹ vào môi: "Sao bệ hạ không đến đón ta?"
Lý thị lang cau mày: "Bệ hạ là người tôn quý! Ngươi chỉ là công chúa của một nước bại trận, sao có thể để bệ hạ đích thân đến nghênh đón!"
Nghĩ đến sợi nhân duyên mà bản thân đã làm xáo trộn, trong đầu ta hiện lên hàng trăm câu chuyện ngược luyến tàn tâm.
Không ngờ rằng, thánh giá bất ngờ xuất hiện ở cổng thành, Mục Mục Chi đích thân đến đón người trong lòng của hắn.
Ta nắm lấy mặt dây chuyền ngọc hình kiế.m nhỏ trước ngực, chợt cảm thấy trong lòng có phần chua chát.
22.
Mục Mục Chi bắt đầu tác oai tác quái.
"Âm Âm, nàng có thích cái này không?"
"Mau đưa hết mấy thứ đó cho Âm Âm đi!"
"Đống lụa này đều để cho Âm Âm chọn trước đi!"
Ta bỗng có cảm giác cảnh còn người mất, chỉ thấy Âm Âm cười, nào biết Anh Anh khóc.
Ta không thích Mục Mục Chi suốt ngày Âm Âm đến, Âm Âm đi. Nhưng khi nghĩ tới mục tiêu của ta là chia rẽ hai người họ, ta lập tức cảm thấy tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nhưng tên Mục Mục Chi đó rất kỳ quái. Tuy rằng mỗi ngày hắn đều nhắc tới Âm Âm nhưng kể từ khi Giang Âm Âm đến đây, hắn lại chưa từng bước vào cửa phòng nàng ấy một lần nào.
Ta có từng hỏi bóng hỏi gió vài lần.
Nhưng mỗi lần như vậy hắn đều nghiêm mặt đẩy ta ra ngoài: "Nếu quốc sư nhàn rỗi như thế thì mau kiếm việc để làm đi!"
Có một lần, ta nghe trộm được Mục Mục Chi ở thư phòng lẩm bẩm: "Rõ ràng mỗi lần ta kêu Âm Âm, trong lòng đều cảm thấy rung động. Nhưng vì sao khi nhìn thấy nàng ấy ta lại không còn cảm giác gì nữa? Là Âm Âm hay là Anh Anh?"
Không rõ lắm Mục Mục Chi đang lẩm bẩm điều gì, dù sao mỗi ngày hắn chỉ trầm mê quốc sự, ta có chút lo lắng.
Lý thị lang lại rất vui vẻ: "Ta đã nói bệ hạ sẽ không thể đối xử quá tốt với công chúa nước địch rồi mà! Vừa tới nơi này nên ra oai phủ đầu, nếu không mấy kẻ nước Thương Lan đó cầm thư đầu hàng liền muốn lên tận trời!"
23.
Ti mệnh tinh quân đến tìm ta một lần.
"Tính toán thời gian, cũng rất nhanh sẽ tới lúc hoàng đế của nước Thiên Diệu sinh ra người kế nhiệm. Chờ đến lúc hắn có con, ngươi muốn làm gì hắn cũng được."
Ta vò đầu bứt tai.
Tên Mục Mục Chi đó mỗi ngày đều ồn ào kêu Âm Âm.
Nhưng hắn không tìm Giang Âm Âm hay bất kỳ nữ nhân nào khác, ta có thể tìm người kế vị hắn ở đâu được?
Ti mệnh tinh quân vuốt chùm râu dài: "Chuyện này không phải là không có biện pháp giải quyết."
Ta trừng mắt chờ ông ấy nói đến trọng điểm.
Ti mệnh tinh quân rốt cục cũng tiếp tục: "Từ lúc ngươi trao nhân duyên đó nên hoàng đế mới gặp phải một mối nhân duyên sai lầm. Nếu ngươi tác hợp cho họ sinh ra người kế nhiệm, sau đó lại làm cho hai người tách ra. Lúc đó đường nhân duyên của họ coi như được cắt đứt."
Quả nhiên là Ti mệnh tinh quân, luôn đưa ra những ý tưởng tồi.
24.
Mục Mục Chi không chủ động đi tìm Giang Âm Âm.
Nhưng Giang Âm Âm có thể chủ động đi tìm Mục Mục Chi mà!
Dựa vào thân phận Quốc sư, ta thường lui tới hậu cung của Mục Mục Chi.
Hôm nay Giang Âm Âm đang ở trong hoa viên ngắm hoa đánh đàn. Ta nghe tiếng đàn trong lòng bỗng thấy buồn bã. Không hổ là công chúa, không chỉ xinh đẹp mà còn vô cùng tài hoa.
Sau khi nghe hết khúc nhạc, ta vỗ tay: "Công chúa đàn thật hay."
Vừa mới đến gần hơn, một thanh kiế.m bỗng chĩa vào mặt ta.
Ở trong hậu cung lại có người mang theo kiế.m?
Ta đang chuẩn bị hạ gục hắn thì Giang Âm Âm đã lên tiếng: "Lui ra."
Người nọ thu kiế.m, lui về trong bóng tối. Nếu không phải là ta có thể cảm nhận hơi thở của hắn, sẽ không nghĩ trong chỗ tối có người đang ẩn mình.
Giang Âm Âm hành lễ: "Vừa rồi đã mạo phạm quốc sư."
Ta vẫn nhìn vào nơi tên kia biến mất: "Người vừa rồi là ai?"
Giang Âm Âm: "Là thị vệ của ta, bệ hạ cũng biết hắn."
Ta lập tức không nói nên lời, để công chúa nước địch cùng thị vệ tiến vào hậu cung, Mục Mục Chi quả nhiên là bị sắc đẹp che mờ mắt mà.
25
Ta đi thẳng vào vấn đề: "Công chúa ở nước Thiên Diệu một thời gian rồi, sao không thấy công chúa đi gặp bệ hạ?"
Trên mặt Giang Âm Âm nhất thời hiện lên vẻ bối rối: "Ta……Bệ hạ cũng không thích ta, tốt hơn là không đi, nếu ta đến gặp ngài chỉ làm ngài tức giận thôi."
Ta hừ lạnh một tiếng. Đồ tốt ở chỗ Giang Âm Âm có thiếu thứ gì đâu. Mục Mục Chi không thích cô ấy còn có thể thích ai à?
Ta lại nói: "Tất nhiên trong lòng bệ hạ luôn có công chúa. Nhưng mà ngài lại không biết cách thể hiện. Ta có cách này có thể giúp nàng gặp bệ hạ. Không biết công chúa có muốn thử không?"
Tên thị vệ nấp trong bóng tối ngưng thở trong chớp mắt.
Giang Âm Âm cũng đồng thời ngưng thở.
Ta cảm thấy phản ứng này có vẻ sai sai. Giống như Giang Âm Âm có chút sợ hãi Mục Mục Chi.
Phải rồi dây tơ hồng của hai người vốn là bị ta trao nhầm. Giang Âm Âm và Mục Mục Chi lại không ở chung với nhau nên tất nhiên sẽ sợ hãi. Nhưng nếu hai người có dây tơ hồng cùng gặp nhau, họ sẽ tự nhiên mà càng ngày càng yêu nhau. Đây chính là sức mạnh của dây tơ hồng.
Giang Âm Âm hít sâu một hơi đáp lại: "Âm Âm nguyện ý, mong quốc sư giúp đỡ."
26.
Ta đã sắp xếp một vở kịch lớn.
Ta đánh ngất nhóm người hầu, để Giang Âm Âm bưng bát súp của cô ấy vào ngự thư phòng.
Ta nhìn thấy Giang Âm Âm âm thầm trộn thứ bột màu trắng vào bát súp.
Sau khi an bài xong tất cả, ta cảm thấy hơi khó chịu. Có lẽ là do ta đã đi quá phận. Dù sao ta và Mục Mục Chi cũng từng vào sinh ra tử với nhau. Nhưng ta lại vì hoàn thành nhiệm vụ mà làm ra chuyện này với hắn.
Ta nhắm mắt làm ngơ, chạy vào trong phòng uống rượu một mình, vừa uống vừa nghịch 72 thanh kiếm nhỏ kia.
Nhưng ngay sau đó, thị vệ trong cung đã gọi ta vào ngự thư phòng…
Ta say khướt đi đến đó, trong lòng có chút mông lung. Mới có một lát mà Mục Mục Chi đã làm xong rồi à?
Ánh đèn trong ngự thư phòng rất mờ, vẻ mặt của Mục Mục Chi ẩn trong bóng tối.
Ta nghe thấy tiếng cười trầm thấp của hắn: "Quốc sư, ngươi dám tính kế trên đầu trẫm à?"
27.
Giọng nói của hắn rất yếu ớt. Trong không khí còn ngập tràn mùi má.u, chẳng lẽ hắn bị thương sao?
Hay là mùi má.u của người khác.
Ta không muốn nghĩ nhiều, càng nghĩ lại càng thấy khó chịu.
Tiếng cười của Mục Mục Chi đè nén một sự tức giận. Ta thầm nghĩ thôi toang rồi. Nếu ta không phải là thần, có lẽ hôm nay ta sẽ chế.t ở đây. Dù sao ở nước Thương Lan, hắn cũng nổi tiếng với sự tàn bạo khủng khiếp của mình.
Hắn đứng lên. Sự chênh lệch chiều cao làm cho ta có một cảm giác áp bức, hắn nghiến răng tới gần ta: "Sao lại không nói lời nào? Là đang nghĩ xem làm cách nào để đối phó với trẫm sao?"
Ta nhìn bộ dạng của hắn không giống như người đã uống thuốc. Chẳng lẽ món súp Giang Âm Âm nấu khó ăn đến mức không nuốt nổi sao?
Hắn bước tới gần, hơi thở dừng lại ở cổ ta: "Còn có mùi rượu nữa. Sao nào, ngươi đã ăn mừng chuyện xấu mình làm được rồi à?"
Ta cảm nhận có thứ gì đó ấm áp ở cổ ta, ta chợt nhận ra đó là môi hắn. Ta không nhúc nhích, không biết vì sao nước mắt lại rơi xuống.
Mục Mục Chi đột nhiên nguôi giận, thở dài: "Thôi đi, bản thân làm chuyện xấu mà còn cảm thấy ủy khuất à."
Nước mắt của ta cứ thế lăn dài trên mặt. Men rượu chạy lên đến não, ta cũng không quan tâm bộ dạng hiện tại dọa người thế nào, chỉ coi đó như là do say rượu.
Mục Mục Chi dùng ngón tay lau nước mắt cho ta: "Đừng khóc nữa, ta không nổi giận với ngươi nữa là được phải không."
Ta lầm bầm vài câu bằng giọng mũi đặc sệt, thực sự rất xấu hổ!
Chỉ vỏn vẹn trong hai năm đã chiếm được nước Tề và nước Tuyền Nhai.
Hai năm chinh chiến này, Mục Mục Chi không chỉ mang về quốc vương của hai nước bại trận mà còn có cả công chúa của nước Thương Lan.
Nước Thương Lan đã sớm đoán được kết cục của mình. Vậy nên, họ đã chuẩn bị sẵn thư đầu hàng cùng công chúa.
Công chúa của nước Thương Lan tên là Giang Âm Âm, sinh ra đã xinh đẹp như một bông hoa. Tuy rằng là do ta đã trao nhầm sợi nhân duyên nhưng phải thừa nhận rằng từ ngoại hình thì hai người họ rất hợp nhau.
Giang Âm Âm mang theo hàng chục xe lễ vật cống nạp tiến vào nước Thiên Diệu với lá thư đầu hàng.
Thân là quốc sư, ta phải tính ngày lành tháng tốt để đưa nàng ấy vào thành. Giang Âm Âm nước mắt lưng tròng nhìn ta, hàm răng trắng nõn cắn nhẹ vào môi: "Sao bệ hạ không đến đón ta?"
Lý thị lang cau mày: "Bệ hạ là người tôn quý! Ngươi chỉ là công chúa của một nước bại trận, sao có thể để bệ hạ đích thân đến nghênh đón!"
Nghĩ đến sợi nhân duyên mà bản thân đã làm xáo trộn, trong đầu ta hiện lên hàng trăm câu chuyện ngược luyến tàn tâm.
Không ngờ rằng, thánh giá bất ngờ xuất hiện ở cổng thành, Mục Mục Chi đích thân đến đón người trong lòng của hắn.
Ta nắm lấy mặt dây chuyền ngọc hình kiế.m nhỏ trước ngực, chợt cảm thấy trong lòng có phần chua chát.
22.
Mục Mục Chi bắt đầu tác oai tác quái.
"Âm Âm, nàng có thích cái này không?"
"Mau đưa hết mấy thứ đó cho Âm Âm đi!"
"Đống lụa này đều để cho Âm Âm chọn trước đi!"
Ta bỗng có cảm giác cảnh còn người mất, chỉ thấy Âm Âm cười, nào biết Anh Anh khóc.
Ta không thích Mục Mục Chi suốt ngày Âm Âm đến, Âm Âm đi. Nhưng khi nghĩ tới mục tiêu của ta là chia rẽ hai người họ, ta lập tức cảm thấy tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nhưng tên Mục Mục Chi đó rất kỳ quái. Tuy rằng mỗi ngày hắn đều nhắc tới Âm Âm nhưng kể từ khi Giang Âm Âm đến đây, hắn lại chưa từng bước vào cửa phòng nàng ấy một lần nào.
Ta có từng hỏi bóng hỏi gió vài lần.
Nhưng mỗi lần như vậy hắn đều nghiêm mặt đẩy ta ra ngoài: "Nếu quốc sư nhàn rỗi như thế thì mau kiếm việc để làm đi!"
Có một lần, ta nghe trộm được Mục Mục Chi ở thư phòng lẩm bẩm: "Rõ ràng mỗi lần ta kêu Âm Âm, trong lòng đều cảm thấy rung động. Nhưng vì sao khi nhìn thấy nàng ấy ta lại không còn cảm giác gì nữa? Là Âm Âm hay là Anh Anh?"
Không rõ lắm Mục Mục Chi đang lẩm bẩm điều gì, dù sao mỗi ngày hắn chỉ trầm mê quốc sự, ta có chút lo lắng.
Lý thị lang lại rất vui vẻ: "Ta đã nói bệ hạ sẽ không thể đối xử quá tốt với công chúa nước địch rồi mà! Vừa tới nơi này nên ra oai phủ đầu, nếu không mấy kẻ nước Thương Lan đó cầm thư đầu hàng liền muốn lên tận trời!"
23.
Ti mệnh tinh quân đến tìm ta một lần.
"Tính toán thời gian, cũng rất nhanh sẽ tới lúc hoàng đế của nước Thiên Diệu sinh ra người kế nhiệm. Chờ đến lúc hắn có con, ngươi muốn làm gì hắn cũng được."
Ta vò đầu bứt tai.
Tên Mục Mục Chi đó mỗi ngày đều ồn ào kêu Âm Âm.
Nhưng hắn không tìm Giang Âm Âm hay bất kỳ nữ nhân nào khác, ta có thể tìm người kế vị hắn ở đâu được?
Ti mệnh tinh quân vuốt chùm râu dài: "Chuyện này không phải là không có biện pháp giải quyết."
Ta trừng mắt chờ ông ấy nói đến trọng điểm.
Ti mệnh tinh quân rốt cục cũng tiếp tục: "Từ lúc ngươi trao nhân duyên đó nên hoàng đế mới gặp phải một mối nhân duyên sai lầm. Nếu ngươi tác hợp cho họ sinh ra người kế nhiệm, sau đó lại làm cho hai người tách ra. Lúc đó đường nhân duyên của họ coi như được cắt đứt."
Quả nhiên là Ti mệnh tinh quân, luôn đưa ra những ý tưởng tồi.
24.
Mục Mục Chi không chủ động đi tìm Giang Âm Âm.
Nhưng Giang Âm Âm có thể chủ động đi tìm Mục Mục Chi mà!
Dựa vào thân phận Quốc sư, ta thường lui tới hậu cung của Mục Mục Chi.
Hôm nay Giang Âm Âm đang ở trong hoa viên ngắm hoa đánh đàn. Ta nghe tiếng đàn trong lòng bỗng thấy buồn bã. Không hổ là công chúa, không chỉ xinh đẹp mà còn vô cùng tài hoa.
Sau khi nghe hết khúc nhạc, ta vỗ tay: "Công chúa đàn thật hay."
Vừa mới đến gần hơn, một thanh kiế.m bỗng chĩa vào mặt ta.
Ở trong hậu cung lại có người mang theo kiế.m?
Ta đang chuẩn bị hạ gục hắn thì Giang Âm Âm đã lên tiếng: "Lui ra."
Người nọ thu kiế.m, lui về trong bóng tối. Nếu không phải là ta có thể cảm nhận hơi thở của hắn, sẽ không nghĩ trong chỗ tối có người đang ẩn mình.
Giang Âm Âm hành lễ: "Vừa rồi đã mạo phạm quốc sư."
Ta vẫn nhìn vào nơi tên kia biến mất: "Người vừa rồi là ai?"
Giang Âm Âm: "Là thị vệ của ta, bệ hạ cũng biết hắn."
Ta lập tức không nói nên lời, để công chúa nước địch cùng thị vệ tiến vào hậu cung, Mục Mục Chi quả nhiên là bị sắc đẹp che mờ mắt mà.
25
Ta đi thẳng vào vấn đề: "Công chúa ở nước Thiên Diệu một thời gian rồi, sao không thấy công chúa đi gặp bệ hạ?"
Trên mặt Giang Âm Âm nhất thời hiện lên vẻ bối rối: "Ta……Bệ hạ cũng không thích ta, tốt hơn là không đi, nếu ta đến gặp ngài chỉ làm ngài tức giận thôi."
Ta hừ lạnh một tiếng. Đồ tốt ở chỗ Giang Âm Âm có thiếu thứ gì đâu. Mục Mục Chi không thích cô ấy còn có thể thích ai à?
Ta lại nói: "Tất nhiên trong lòng bệ hạ luôn có công chúa. Nhưng mà ngài lại không biết cách thể hiện. Ta có cách này có thể giúp nàng gặp bệ hạ. Không biết công chúa có muốn thử không?"
Tên thị vệ nấp trong bóng tối ngưng thở trong chớp mắt.
Giang Âm Âm cũng đồng thời ngưng thở.
Ta cảm thấy phản ứng này có vẻ sai sai. Giống như Giang Âm Âm có chút sợ hãi Mục Mục Chi.
Phải rồi dây tơ hồng của hai người vốn là bị ta trao nhầm. Giang Âm Âm và Mục Mục Chi lại không ở chung với nhau nên tất nhiên sẽ sợ hãi. Nhưng nếu hai người có dây tơ hồng cùng gặp nhau, họ sẽ tự nhiên mà càng ngày càng yêu nhau. Đây chính là sức mạnh của dây tơ hồng.
Giang Âm Âm hít sâu một hơi đáp lại: "Âm Âm nguyện ý, mong quốc sư giúp đỡ."
26.
Ta đã sắp xếp một vở kịch lớn.
Ta đánh ngất nhóm người hầu, để Giang Âm Âm bưng bát súp của cô ấy vào ngự thư phòng.
Ta nhìn thấy Giang Âm Âm âm thầm trộn thứ bột màu trắng vào bát súp.
Sau khi an bài xong tất cả, ta cảm thấy hơi khó chịu. Có lẽ là do ta đã đi quá phận. Dù sao ta và Mục Mục Chi cũng từng vào sinh ra tử với nhau. Nhưng ta lại vì hoàn thành nhiệm vụ mà làm ra chuyện này với hắn.
Ta nhắm mắt làm ngơ, chạy vào trong phòng uống rượu một mình, vừa uống vừa nghịch 72 thanh kiếm nhỏ kia.
Nhưng ngay sau đó, thị vệ trong cung đã gọi ta vào ngự thư phòng…
Ta say khướt đi đến đó, trong lòng có chút mông lung. Mới có một lát mà Mục Mục Chi đã làm xong rồi à?
Ánh đèn trong ngự thư phòng rất mờ, vẻ mặt của Mục Mục Chi ẩn trong bóng tối.
Ta nghe thấy tiếng cười trầm thấp của hắn: "Quốc sư, ngươi dám tính kế trên đầu trẫm à?"
27.
Giọng nói của hắn rất yếu ớt. Trong không khí còn ngập tràn mùi má.u, chẳng lẽ hắn bị thương sao?
Hay là mùi má.u của người khác.
Ta không muốn nghĩ nhiều, càng nghĩ lại càng thấy khó chịu.
Tiếng cười của Mục Mục Chi đè nén một sự tức giận. Ta thầm nghĩ thôi toang rồi. Nếu ta không phải là thần, có lẽ hôm nay ta sẽ chế.t ở đây. Dù sao ở nước Thương Lan, hắn cũng nổi tiếng với sự tàn bạo khủng khiếp của mình.
Hắn đứng lên. Sự chênh lệch chiều cao làm cho ta có một cảm giác áp bức, hắn nghiến răng tới gần ta: "Sao lại không nói lời nào? Là đang nghĩ xem làm cách nào để đối phó với trẫm sao?"
Ta nhìn bộ dạng của hắn không giống như người đã uống thuốc. Chẳng lẽ món súp Giang Âm Âm nấu khó ăn đến mức không nuốt nổi sao?
Hắn bước tới gần, hơi thở dừng lại ở cổ ta: "Còn có mùi rượu nữa. Sao nào, ngươi đã ăn mừng chuyện xấu mình làm được rồi à?"
Ta cảm nhận có thứ gì đó ấm áp ở cổ ta, ta chợt nhận ra đó là môi hắn. Ta không nhúc nhích, không biết vì sao nước mắt lại rơi xuống.
Mục Mục Chi đột nhiên nguôi giận, thở dài: "Thôi đi, bản thân làm chuyện xấu mà còn cảm thấy ủy khuất à."
Nước mắt của ta cứ thế lăn dài trên mặt. Men rượu chạy lên đến não, ta cũng không quan tâm bộ dạng hiện tại dọa người thế nào, chỉ coi đó như là do say rượu.
Mục Mục Chi dùng ngón tay lau nước mắt cho ta: "Đừng khóc nữa, ta không nổi giận với ngươi nữa là được phải không."
Ta lầm bầm vài câu bằng giọng mũi đặc sệt, thực sự rất xấu hổ!