Chương 5
14.
Tôi bước vào trong phòng bao với quyết tâm của một kẻ không còn gì để mất.
Lặng lẽ cúi đầu ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thất.
Sau đó, tôi ngẩng đầu lên nhìn, đối diện chiếc bàn tròn, thật trùng hợp là Tề Mục đang ngồi ngay đối diện tôi.
Tôi:...
Còn có cái xui nào bằng cái xui này không!
Suốt thời gian còn lại, đầu tôi cứ quay trái quay phải.
Nếu như vô tình đụng phải ánh mắt của Tề Mục, tôi sẽ vội giả vờ cúi đầu nghịch điện thoại.
Vì vậy, Tiểu Thất nhỏ giọng hỏi tôi: "Chu Chu, cô bị tật ở cổ à?"
Tôi gượng cười: "Ừ đúng rồi, tôi có bệnh không thể nhìn thẳng về phía trước."
Dù là vậy, tôi vẫn có thể thấy được Tề Mục là tâm điểm của bữa tiệc.
Khi thay trang phục đời thường ra, anh ấy bớt nghiêm túc và trẻ trung hơn trước.
Quả nhiên, đẹp trai thì ngay cả dưới camera có độ phân giải cao cũng vẫn đẹp trai.
Hoàn toàn chính xác.
Giữa bữa ăn, cuối cùng tôi cũng không chịu nổi cái cảm giác chết chọc này nên kiếm cớ chuồn đi trước.
Không ngờ, vừa mới bước một chân ra ngoài, Tề Mục cũng đã đứng dậy.
"Để tôi tiễn cô."
Hơn chục đôi mắt nhìn sang phía chúng tôi.
Tôi:...
Bạn có biết cảm giác ăn vụng trong lớp rồi bị cô giáo phạt ăn ở trước lớp là như thế nào không?
Tôi biết đấy.
Bởi vì tôi đã được trải nhiệm một lần nữa.
Tôi: "Không cần đâu, nhà tôi xa lắm, đi tàu điện ngầm về là được."
Tề Mục: "Không sao, tôi tiện đường."
Câu nói này thành công khiến tất cả đôi mắt đều ánh lên vẻ hóng chuyện.
Tiểu Thất là người đầu tiên phản ứng lại: "Tề Mục, anh biết nhà Chu Chu ở đâu sao?"
Tề Mục gật đầu: "Ừ, tôi từng tới nhà cô ấy."
Mọi người:??!!
15.
Nếu tôi có tội, hãy để pháp luật trừng trị tôi, nhưng đừng để chú công an này đưa tôi về nhà nữa có được không.
Tôi đang ngồi ở ghế phó lái của Tề Mục, vẻ mặt chết không còn gì nuối tiếc.
Sau khi ra khỏi phòng bao, tôi đã từ chối anh ấy rất nhiều lần.
Khi chúng tôi ra tới xe, Tề Mục nói: "Lên đi."
Tôi đành phải ngoan ngoãn ngồi lên.
Cứu tôi, người này lúc nào cũng mang theo một khí thế quá chuyên nghiệp, lời nói của anh ấy như mệnh lệnh vậy, khiến tôi quá áp bức nên không dám từ chối câu nào.
Không khí dần dần trở nên đông lạnh.
Tôi sợ mình sẽ chết trong cái không khí cứng ngắc này nên loay hoay tìm đề tài: "Anh... sao anh không ở lại?"
Tề Mục: "Gọi tôi là Tề Mục."
Một câu mệnh lệnh khác rơi xuống đầu tôi. Vang dội lại mạnh mẽ.
Tôi: "Ò..."
Tề Mục: "Tôi không quá quen với những buổi tụ hội như vậy."
Đợi đã, đây là buổi hẹn hò của đám cẩu độc thân, mà Tề Mục cũng ở đó, vậy có nghĩa là...
Tôi: "Anh còn độc thân à?"
Tề Mục: "Ừ."
Đầu óc tôi trở nên cân bằng, nhìn đi, ngay cả anh đẹp trai cũng độc thân cơ mà.
Tề Mục: "Có một đàn anh mời tôi tới, tôi cũng ngại từ chối, thấy cô giữa đường bỏ về nên tôi mới đi theo ra."
Tôi thăm dò hỏi: "Tôi thấy, trong buổi tiệc đó có rất nhiều cô gái quan tâm tới anh mà, anh không thích ai à?"
Tề Mục dừng một chút rồi trả lời ngắn gọn: "Không để ý lắm."
Tôi: "..."
Trong xe lại bắt đầu im lặng đến đáng sợ.
Tôi hơi không rõ về thái độ của Tề Mục đối với tôi.
Nếu như nói anh ấy ghét tôi, nhưng anh ấy lại sẵn lòng đưa tôi về nhà.
Nếu nói là anh ấy không ghét tôi, nhưng mỗi lần chúng tôi nói chuyện là anh ấy lại có thể giết chết câu chuyện chỉ bằng một câu nói.
Đây có phải là hình phạt ông trời dành cho tôi hay không?
Xe dừng ở đèn đỏ, Tề Mục đột nhiên nói: "Cô bình thường lại rồi nhỉ, khác hẳn ngày hôm đó."
Tôi:...
Tôi gượng cười: "Thế à?"
Tề Mục như đương nhiên đáp: "Ừ."
Tề Mục: "Cô trông giống với một cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn hơn."
Bây giờ tôi cảm thấy có lẽ Tề Mục cũng không ghét tôi lắm, anh ấy chỉ là quá thẳng thắn mà thôi.
Tôi: "Thật xin lỗi, ngày hôm đó tôi uống say, tôi cũng không nhớ mình trông thế nào nữa..."
Tề Mục: "Không sao."
Tôi vừa định cảm ơn thì anh ấy lại quay đầu lại, cười nói: "Lần sau nếu mà say thì sẽ không đơn giản như vậy đâu."
Tôi:...
Vâng, thành thật đội ơn anh rất nhiều, chú cảnh sát ạ.
Tề Mục lại nói: "Đừng uống nữa đấy, say rồi là nói hết cho người khác nghe."
Tôi:????
Tề Mục: "Lúc đưa cô về nhà, cô còn đưa chứng minh thứ, thẻ ngân hàng các loại cho tôi, còn nói cho tôi biết mật khẩu thẻ ngân hàng nữa."
Tôi há mồm: "Tôi nói thật á?!"
Tề Mục gật đầu: "34xxxx"
Tôi:...
Cứu, tôi muốn xuống xe, tôi muốn ra ngân hàng đổi mật khẩu ngay lập tức!
16.
Nhưng tôi rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Tôi tin là chú cảnh sát sẽ không ăn cắp thẻ ngân hàng của tôi đâu (dù sao thì trong thẻ cũng chỉ có 200 tệ).
Hai mươi phút sau, cuối cùng tôi cũng tới trước cửa tiểu khu.
Tôi vội vàng xuống xe: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về, nhà anh chắc cũng khá xa nhỉ?"
Tề Mục khó hiểu: "Không phải tôi nói là tiện đường rồi sao?"
Tôi:????
Không phải đó là lý do để anh ấy kiếm cớ rời đi à?
Tề Mục chỉ sang khu bên cạnh: "Tôi ở bên đó."
Tôi:...
Đúng là tiện đường ghê!
Cười.jpg
17.
Sau khi biết Tề Mục sống ở khu bên cạnh, ngày nào tôi cũng phải lén lút khi ra ngoài đi dạo. Đến nỗi cũng không dám tới công viên gần nhà để đi bộ nữa.
Suy cho cùng, khoảng cách giữa chúng tôi thực sự gần tới mức có thể tình cờ gặp được nhau khi đi siêu thị mua nước tương nữa là.
Nhưng đồng thời, tôi và Tề Mục đã trở thành người quen trong vòng bạn bè, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ chào hỏi nhau.
Sau nhiều ngày quan sát, tôi phát hiện ra người đàn ông này thực sự rất thẳng.
Khi trò chuyện với anh, tôi phải sẵn sàng chuẩn bị tinh thần sẽ bị bóp chết ý tưởng từ trong trứng bất cứ lúc nào.
Tất nhiên, nếu tôi cố ý tìm chủ đề, anh ấy vẫn sẽ sẵn sàng nói chuyện với tôi.
Khi chúng tôi đã trở nên thân thiết, thỉnh thoảng tôi sẽ nói đùa vài câu với Tề Mục.
Một hôm, tôi khơi lại chuyện cũ với anh: Tôi tặng anh một câu nhé?
Tề Mục: Không cần.
Tôi: Tôi nghiêm túc mà.
Sự im lặng kéo dài một lúc lâu.
Tề Mục: Câu gì?
Tôi: Trong trời đất, Tề Mục là to nhất.
Tề Mục:...
Sau khi thành công khiến anh không nói nên lời, tôi một mình run run cười thành tiếng.
Đây có thể là niềm vui lớn nhất khi tôi trò chuyện với mấy anh chàng thẳng tính như thế này.
Trong lúc tôi đang bận đấu trí với Tề Mục thì mấy đồng nghiệp trong công ty tôi lại nghĩ rằng tôi là bạn gái của anh ấy.
Tôi giải thích: "Chúng tôi chỉ vừa mới quen nhau..."
Tiểu Thất: "Chu Chu, cô nam quả nữ cùng nhau về nhà, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?"
Tôi khăng khăng: "Quan hệ bạn bè."
Tiểu Thất trợn mắt: "Cô định cứng miệng hả, không thừa nhận là coi chừng Tề Mục bị cướp mất à nha."
Tôi lặng người đi.
Đừng nói chứ, tôi thực sự không hề muốn có người cướp tề Mục đi.
Người đàn ông này, dù có hơi thẳng tính, nhưng những hành động của anh ấy khiến tôi cảm thấy ấm áp.
Hay là hôm nào đó tôi đãi anh ấy một bữa nhỉ?
Tôi bước vào trong phòng bao với quyết tâm của một kẻ không còn gì để mất.
Lặng lẽ cúi đầu ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thất.
Sau đó, tôi ngẩng đầu lên nhìn, đối diện chiếc bàn tròn, thật trùng hợp là Tề Mục đang ngồi ngay đối diện tôi.
Tôi:...
Còn có cái xui nào bằng cái xui này không!
Suốt thời gian còn lại, đầu tôi cứ quay trái quay phải.
Nếu như vô tình đụng phải ánh mắt của Tề Mục, tôi sẽ vội giả vờ cúi đầu nghịch điện thoại.
Vì vậy, Tiểu Thất nhỏ giọng hỏi tôi: "Chu Chu, cô bị tật ở cổ à?"
Tôi gượng cười: "Ừ đúng rồi, tôi có bệnh không thể nhìn thẳng về phía trước."
Dù là vậy, tôi vẫn có thể thấy được Tề Mục là tâm điểm của bữa tiệc.
Khi thay trang phục đời thường ra, anh ấy bớt nghiêm túc và trẻ trung hơn trước.
Quả nhiên, đẹp trai thì ngay cả dưới camera có độ phân giải cao cũng vẫn đẹp trai.
Hoàn toàn chính xác.
Giữa bữa ăn, cuối cùng tôi cũng không chịu nổi cái cảm giác chết chọc này nên kiếm cớ chuồn đi trước.
Không ngờ, vừa mới bước một chân ra ngoài, Tề Mục cũng đã đứng dậy.
"Để tôi tiễn cô."
Hơn chục đôi mắt nhìn sang phía chúng tôi.
Tôi:...
Bạn có biết cảm giác ăn vụng trong lớp rồi bị cô giáo phạt ăn ở trước lớp là như thế nào không?
Tôi biết đấy.
Bởi vì tôi đã được trải nhiệm một lần nữa.
Tôi: "Không cần đâu, nhà tôi xa lắm, đi tàu điện ngầm về là được."
Tề Mục: "Không sao, tôi tiện đường."
Câu nói này thành công khiến tất cả đôi mắt đều ánh lên vẻ hóng chuyện.
Tiểu Thất là người đầu tiên phản ứng lại: "Tề Mục, anh biết nhà Chu Chu ở đâu sao?"
Tề Mục gật đầu: "Ừ, tôi từng tới nhà cô ấy."
Mọi người:??!!
15.
Nếu tôi có tội, hãy để pháp luật trừng trị tôi, nhưng đừng để chú công an này đưa tôi về nhà nữa có được không.
Tôi đang ngồi ở ghế phó lái của Tề Mục, vẻ mặt chết không còn gì nuối tiếc.
Sau khi ra khỏi phòng bao, tôi đã từ chối anh ấy rất nhiều lần.
Khi chúng tôi ra tới xe, Tề Mục nói: "Lên đi."
Tôi đành phải ngoan ngoãn ngồi lên.
Cứu tôi, người này lúc nào cũng mang theo một khí thế quá chuyên nghiệp, lời nói của anh ấy như mệnh lệnh vậy, khiến tôi quá áp bức nên không dám từ chối câu nào.
Không khí dần dần trở nên đông lạnh.
Tôi sợ mình sẽ chết trong cái không khí cứng ngắc này nên loay hoay tìm đề tài: "Anh... sao anh không ở lại?"
Tề Mục: "Gọi tôi là Tề Mục."
Một câu mệnh lệnh khác rơi xuống đầu tôi. Vang dội lại mạnh mẽ.
Tôi: "Ò..."
Tề Mục: "Tôi không quá quen với những buổi tụ hội như vậy."
Đợi đã, đây là buổi hẹn hò của đám cẩu độc thân, mà Tề Mục cũng ở đó, vậy có nghĩa là...
Tôi: "Anh còn độc thân à?"
Tề Mục: "Ừ."
Đầu óc tôi trở nên cân bằng, nhìn đi, ngay cả anh đẹp trai cũng độc thân cơ mà.
Tề Mục: "Có một đàn anh mời tôi tới, tôi cũng ngại từ chối, thấy cô giữa đường bỏ về nên tôi mới đi theo ra."
Tôi thăm dò hỏi: "Tôi thấy, trong buổi tiệc đó có rất nhiều cô gái quan tâm tới anh mà, anh không thích ai à?"
Tề Mục dừng một chút rồi trả lời ngắn gọn: "Không để ý lắm."
Tôi: "..."
Trong xe lại bắt đầu im lặng đến đáng sợ.
Tôi hơi không rõ về thái độ của Tề Mục đối với tôi.
Nếu như nói anh ấy ghét tôi, nhưng anh ấy lại sẵn lòng đưa tôi về nhà.
Nếu nói là anh ấy không ghét tôi, nhưng mỗi lần chúng tôi nói chuyện là anh ấy lại có thể giết chết câu chuyện chỉ bằng một câu nói.
Đây có phải là hình phạt ông trời dành cho tôi hay không?
Xe dừng ở đèn đỏ, Tề Mục đột nhiên nói: "Cô bình thường lại rồi nhỉ, khác hẳn ngày hôm đó."
Tôi:...
Tôi gượng cười: "Thế à?"
Tề Mục như đương nhiên đáp: "Ừ."
Tề Mục: "Cô trông giống với một cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn hơn."
Bây giờ tôi cảm thấy có lẽ Tề Mục cũng không ghét tôi lắm, anh ấy chỉ là quá thẳng thắn mà thôi.
Tôi: "Thật xin lỗi, ngày hôm đó tôi uống say, tôi cũng không nhớ mình trông thế nào nữa..."
Tề Mục: "Không sao."
Tôi vừa định cảm ơn thì anh ấy lại quay đầu lại, cười nói: "Lần sau nếu mà say thì sẽ không đơn giản như vậy đâu."
Tôi:...
Vâng, thành thật đội ơn anh rất nhiều, chú cảnh sát ạ.
Tề Mục lại nói: "Đừng uống nữa đấy, say rồi là nói hết cho người khác nghe."
Tôi:????
Tề Mục: "Lúc đưa cô về nhà, cô còn đưa chứng minh thứ, thẻ ngân hàng các loại cho tôi, còn nói cho tôi biết mật khẩu thẻ ngân hàng nữa."
Tôi há mồm: "Tôi nói thật á?!"
Tề Mục gật đầu: "34xxxx"
Tôi:...
Cứu, tôi muốn xuống xe, tôi muốn ra ngân hàng đổi mật khẩu ngay lập tức!
16.
Nhưng tôi rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Tôi tin là chú cảnh sát sẽ không ăn cắp thẻ ngân hàng của tôi đâu (dù sao thì trong thẻ cũng chỉ có 200 tệ).
Hai mươi phút sau, cuối cùng tôi cũng tới trước cửa tiểu khu.
Tôi vội vàng xuống xe: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về, nhà anh chắc cũng khá xa nhỉ?"
Tề Mục khó hiểu: "Không phải tôi nói là tiện đường rồi sao?"
Tôi:????
Không phải đó là lý do để anh ấy kiếm cớ rời đi à?
Tề Mục chỉ sang khu bên cạnh: "Tôi ở bên đó."
Tôi:...
Đúng là tiện đường ghê!
Cười.jpg
17.
Sau khi biết Tề Mục sống ở khu bên cạnh, ngày nào tôi cũng phải lén lút khi ra ngoài đi dạo. Đến nỗi cũng không dám tới công viên gần nhà để đi bộ nữa.
Suy cho cùng, khoảng cách giữa chúng tôi thực sự gần tới mức có thể tình cờ gặp được nhau khi đi siêu thị mua nước tương nữa là.
Nhưng đồng thời, tôi và Tề Mục đã trở thành người quen trong vòng bạn bè, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ chào hỏi nhau.
Sau nhiều ngày quan sát, tôi phát hiện ra người đàn ông này thực sự rất thẳng.
Khi trò chuyện với anh, tôi phải sẵn sàng chuẩn bị tinh thần sẽ bị bóp chết ý tưởng từ trong trứng bất cứ lúc nào.
Tất nhiên, nếu tôi cố ý tìm chủ đề, anh ấy vẫn sẽ sẵn sàng nói chuyện với tôi.
Khi chúng tôi đã trở nên thân thiết, thỉnh thoảng tôi sẽ nói đùa vài câu với Tề Mục.
Một hôm, tôi khơi lại chuyện cũ với anh: Tôi tặng anh một câu nhé?
Tề Mục: Không cần.
Tôi: Tôi nghiêm túc mà.
Sự im lặng kéo dài một lúc lâu.
Tề Mục: Câu gì?
Tôi: Trong trời đất, Tề Mục là to nhất.
Tề Mục:...
Sau khi thành công khiến anh không nói nên lời, tôi một mình run run cười thành tiếng.
Đây có thể là niềm vui lớn nhất khi tôi trò chuyện với mấy anh chàng thẳng tính như thế này.
Trong lúc tôi đang bận đấu trí với Tề Mục thì mấy đồng nghiệp trong công ty tôi lại nghĩ rằng tôi là bạn gái của anh ấy.
Tôi giải thích: "Chúng tôi chỉ vừa mới quen nhau..."
Tiểu Thất: "Chu Chu, cô nam quả nữ cùng nhau về nhà, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?"
Tôi khăng khăng: "Quan hệ bạn bè."
Tiểu Thất trợn mắt: "Cô định cứng miệng hả, không thừa nhận là coi chừng Tề Mục bị cướp mất à nha."
Tôi lặng người đi.
Đừng nói chứ, tôi thực sự không hề muốn có người cướp tề Mục đi.
Người đàn ông này, dù có hơi thẳng tính, nhưng những hành động của anh ấy khiến tôi cảm thấy ấm áp.
Hay là hôm nào đó tôi đãi anh ấy một bữa nhỉ?