Chương 9
Sân thượng lộng gió, hôm nay Hạ Triết muốn tìm một nơi yên tĩnh để nằm ngủ, mấy ngày hôm nay không bị Bạch Ngưng Yên quấn lấy hình như có chút không quen. Sau chuyện tỏ tình, Bạch Ngưng Yên không xuất hiên trước mặt hắn nữa, ban đầu, hắn cũng không để ý đến. Nhưng mấy ngày này hắn đột nhiên thấy trống vắng, dường như cuộc sống thiếu chút gì đó. Hạ Triết cảm thấy mình điên rồi, người mà hắn từng cho là phiền phức bây giờ không làm phiền nữa lẽ ra hắn phải thấy thoải mái mới đúng. Hạ Triết mang theo tâm trạng phức tạp, hắn đẩy cửa sân thượng, cảnh tượng đầu tiên hắn thấy không phải là sân thượng trống rỗng, mà là Bạch Ngưng Yên đang ngồi chăm chỉ học tập. Hạ Triết còn cho rằng mình hoa mắt, hắn dụi mắt mấy lần, hình ảnh của Bạch Ngưng Yên vẫn nguyên vẹn, hắn không hề nhìn lầm hay bị ảo giác. Hạ Triết chần chừ không tiến tới, hắn bỗng hoài nghi Bạch Ngưng Yên có siêu năng lực, cô biết hắn sẽ lên sân thượng nên chờ sẵn có phải không? Lần này không như những lần trước, Hạ Triết đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ. Hạ Triết yên lặng quan sát, Bạch Ngưng Yên giống như không phát hiện ra sự tồn tại của hắn, cô cặm cụi làm bài, thỉnh thoảng còn vì gặp bài tập khó mà gãi đầu suy nghĩ, bộ dạng lúc này của cô, hắn chưa bao giờ được thấy. Bỗng nhiên cảm thấy có chút mới mẻ. Hạ Triết đi đến gần, hắn không cố ý đi nhẹ nhưng Bạch Ngưng Yên vẫn không chú ý, hắn lẳng lặng nhìn Bạch Ngưng Yên từ phía sau, cô đang đau đầu với bài tập vật lý và hóa học. "Chỗ này em làm sai rồi." Hạ Triết không nhịn được lên tiếng. Đây là những bài tập vận dụng cơ bản, lên lớp nghe giảng rồi áp dụng công thức là ra, Bạch Ngưng Yên đến cái cơ bản cũng làm không đúng, hình như cô đã hoàn toàn mất căn bản của môn học. "Hạ học trưởng sau anh lại ở đây? Không phải anh theo dõi em đó chứ?" Bạch Ngưng Yên hốt hoảng đánh rơi sách vở, nhìn thấy Hạ Triết, cô vô cùng lúng túng không biết vì sao hắn lại ở đây? "Em không theo dõi tôi thì thôi, tôi sẽ theo dõi em à? Em cho rằng em rất có sức hút?" Hạ Triết ngồi xuống bên cạnh nhìn Bạch Ngưng Yên nhướn mày hỏi lại. Thật ra hắn không nghĩ đến cô sẽ có phản ứng này, ban đầu hắn đã mường tượng cô sẽ vui vẻ như mọi khi gặp hắn. "Em rất xinh đẹp, vô cùng có sức hút!" Bạch Ngưng Yên đáp. Trước giờ cô vẫn tự tin vào dung mạo của mình, chính vì thế nên cô cho rằng khi được người đẹp theo đuổi, Hạ Triết sẽ dễ dàng gục ngã, nhưng sự thật đã chứng minh cô đã sai với suy nghĩ đó. "Tự luyến ít một chút đi." Hạ Triết liếc xéo, hắn bỗng liên tưởng đến Bạch Chính Nam, tên bạn đó cũng thường tự tin vào nhan sắc của mình, tự đề cao dung mạo đến mức buồn nôn. Về khía cạnh nào đó, hai người này có vẻ giống nhau. "Em nói sự thật sao lại bảo em tự luyến?" Bạch Ngưng Yên không đồng tình hỏi. "Em rất tự luyến." Hạ Triết nói, hắn nhặt giúp cô sách vở, sau đó lại nói: "Đang làm bài sao? Có muốn tôi chỉ em không?" "Không dám làm phiền học bá như anh." Bạch Ngưng Yên cụp mắt, trước đó bị hắn từ chối đau lòng như vậy, cô còn chưa hồi phục đâu. Đã hạ quyết tâm không để ý hắn nữa chỉ chuyên tâm vào việc học thì cô không thể bị lay động. Mặc dù được học bá giúp trong việc học là rất tốt nhưng khi ở gần Hạ Triết, tim cô cứ đập loạn lên làm sao mà học được. Đổi lại bên cạnh là Dương Khởi chắc chắn cô đã không từ chối. "Vì tôi là học bá không phải càng tốt sao? Hay em muốn người dạy là người khác? Hình như em quen thân với Bạch Chính Nam nhỉ? Hắn ta không dạy em được đâu, thành tích học của hắn rất kém." Hạ Triết không do dự nói dối. Bạch Ngưng Yên nhìn Hạ Triết nói dối không chớp mắt cũng không thay đổi sắc mặt cảm thán, trong trường có ai không biết anh trai cô và Hạ Triết là một cặp học thần, thành tích luôn ngang bằng với nhau, mẹ cô luôn tự hào về những thành tích đó, cô cũng muốn được như anh trai nhưng khả năng của cô có hạn. Chuyện kèm học, cô hoàn toàn có thể nhờ Bạch Chính Nam kềm cặp, tuy nhiên, anh trai cô sẽ vì chuyện cô bị từ chối mà không chuyên tâm dạy học, thậm chí còn lo lắng khuyên nhủ cô đừng lấy chuyện học ra để giải tỏa, vì lẽ đó, cô mới không nhờ đến anh trai. "Hạ học trưởng, làm người nên có tâm một chút, không công nhận tài năng của người khác là tội ác đó!" "Tôi nói sự thật mà nhỉ?" Hạ Triết cười, nụ cười của hắn quả thực rất đẹp và ấm áp tựa ánh nắng bình minh, Bạch Ngưng Yên vì nụ cười này mà rung động. "Anh chỉ đang nói dối thôi!" Bạch Ngưng Yên xoay mặt sang chỗ khác nói, cô thật sự sợ nhìn Hạ Triết lâu thêm chút nữa lại rơi vào lưới tình cô đang cố chạy thoát. Cô càng sợ hơn khi vỏ bọc kiên cường của cô sụp đổ. "Nhưng em có công nhận rằng tôi hơn Bạch Chính Nam không?" "Không có, anh Chính Nam là giỏi nhất, anh không sánh được đâu." Bạch Ngưng Yên không ngần ngại nói. So sánh giữa anh trai và crush, anh trai nhiên được đánh giá cao hơn rồi.1 "Em cũng biết nói lời phũ phàng đấy!" Hạ Triết bật cười, hắn nghiêm túc: "Thế có muốn tôi dạy em không? Tôi đang rảnh rỗi." "Anh không cảm thấy ngại khi ở cùng em sao? Em từng tỏ tình, cũng bị anh từ chối..." "Việc học và yêu đương là hai chuyện khác nhau, tôi không để ý chuyện yêu đương lắm." "V-Vậy sao..." Bạch Ngưng Yên nhỏ giọng. Hạ Triết không hề để ý chuyện tỏ tình, hắn cũng không quan tâm chuyện yêu đương, đối với hắn lẽ nào tỏ tình chỉ là một câu.nói như bao lời lẽ bình thường hay sao? Lẽ nào hắn không biết, để nói được lời tỏ tình, cô cần có bao nhiêu can đảm? Tâm trạng vừa mới phấn chấn hơn một chút của Bạch Ngưng Yên lại chùng xuống. Hạ Triết đã không nghĩ đến thì cô cũng hạ quyết tâm không nhớ tới nữa, cô sẽ loại bỏ sự yêu thích ra khỏi tâm trí và trái tim bé nhỏ của cô. Nghĩ vật, Bạch Ngưng Yên điều chỉnh lại tinh thần, cô nhìn Hạ Triết, từ bây giờ cô chỉ xem hắn như học trưởng bình thường, ngoài ra không được có thêm bất kỳ tình cảm nào khác. "Hạ học trưởng, em phải vào lớp rồi, lần sau nếu có bài tâp khó sẽ tìm anh, cũng không phiền Hạ học trưởng có thời gian riêng tư nữa, em xin phép đi trước." Nói xong, Bạch Ngưng Yên chào Hạ Triết rồi rời đi, hệt như lần tỏ tình mấy hôm trước, cô đi rất dứt khoác, không hề quay đầu nhìn lại. Lần này đến lượt Hạ Triết khó hiểu, hắn đã nói gì sai khiến cô không hài lòng à? Con gái đúng là khó hiểu.