Chương : 1
Đá được thả vào ly rượu hình lăng trụ, rượu whisky nâu văng lên bọt nước.
Mùi chanh chua nhẹ nhàng lan tỏa, Trình Kiến Du nhấp một ngụm nhỏ, thoải mái hít sâu một hơi, hương gỗ sồi chảy từ đầu lưỡi xuống cổ họng.
*Tinh*
Chiếc điện thoại trên quầy bar đột nhiên rung lên, là một số lạ.
Một bức ảnh chụp lén.
Camera máy ảnh của người chụp lén khá kém, hình ảnh mờ nhạt kèm với mosaic, nhờ có giá trị nhan sắc cao của hai nhân vật chính mới cứu vớt được tác phẩm nên xóa vào thùng rác này.
Trên hành lang thiếu ánh sáng, Chu Giác Thanh dựa lưng vào tường, đôi mắt khép hờ, tay của Giang Diễn đặt lên má cậu ta, nhìn chằm chằm xuống. Hai người rất gần nhau, bầu không khí tỏa ra vẻ ám muội, giống như giây tiếp theo, khi củi khô lửa bốc, sẽ có một nụ hôn sâu nóng bỏng.
Trình Kiến Du là người yêu chính thức của Giang Diễn, tin nhắn này rõ ràng là khiêu khích cậu.
Âm thanh xung quanh đinh tai nhức óc, ánh đèn màu của quán bar thoáng qua mí mắt mỏng của Trình Kiến Du, khiến cậu có chút khó khăn khi mở mắt. Cậu phóng to bức ảnh, chỉnh sửa, cắt xén, chỉ giữ lại một bên ảnh của Giang Diễn, lưu nó trong một album có tên là “Thú cưng” một cách nhanh gọn.
Nhân tiện thì chặn luôn số điện thoại kia.
“Kiến Du, đến uống với tôi nào.”
Giọng nói tao nhã vang lên từ phía sau, Trình Kiến Du đặt điện thoại xuống như không có chuyện gì xảy ra, quay lại nhìn thấy thầy Bối Tín Hồng mỉm cười nâng ly với cậu.
Trình Kiến Du là một nhà biên kịch vàng.
Nói đúng hơn, nên thêm từ “viết thuê” vào sau biên kịch.
Kể từ khi gia nhập studio của Bối Tín Hồng vào năm năm trước, Trình Kiến Du đã trở thành tay viết thuê chuyên dụng của nhà biên kịch vàng nổi tiếng.
Trong năm năm qua, cậu đã tham gia sản xuất hai bộ phim truyền hình và ba bộ phim điện ảnh dưới tên Bùi Tín Hồng, với kỹ năng biên kịch xuất sắc và khứu giác nhạy bén với thị trường, các sản phẩm của cậu đã không ít lần bội thu tại phòng vé, studio của Bùi Tín Hồng lên như diều gặp gió.
Cuộc họp của công ty hôm nay là để ăn mừng Bối Tín Hồng đã giành được cúp Tulip cho “Biên kịch xuất sắc nhất”, giải thưởng này đủ để đưa Bối Tín Hồng lên một tầm cao mới và chiếm một vị trí trong giới biên kịch Trung Quốc.
Trình Kiến Du nhẹ nhàng cụng ly: “Xin chúc mừng.”
Bối Tín Hồng cầm ly rượu, vỗ lưng Trình Kiến Du: “Cũng may là có cậu hiệu đính giúp tôi, mấy tháng nay cậu đã vất vả rồi.”
Trình Kiến Du nhún vai, cười như không cười: “Đúng là vất vả thật.”
Bối Tín Hồng cau mày, lườm cậu, giả vờ dịu dàng: “Nếu như cậu đã cảm thấy vất vả, ngày mai tôi sẽ cho cậu một tuần nghỉ ngơi, cậu có thể đi gặp các ngôi sao lớn.”
Trình Kiến Du mỉm cười không nói gì, lặng lẽ nhìn ông ta.
Bối Tín Hồng bị cậu nhìn tới mức không thoải mái: “Kiến Du, gần đây cậu có ý tưởng nào về công việc không?”
Trình Kiến Du có vẻ đăm chiêu nghiêng đầu qua: “Có một đấy.”
“Gì thế?” Bối Tín Hồng tỉnh rượu phân nửa, nhìn cậu đầy mong đợi.
Trình Kiến Du nhìn chằm chằm Bối Tín Hồng, nói từng chữ một: “Tôi muốn từ chức.”
Bối Tín Hồng bị sốc, nửa phần rượu còn lại cũng tỉnh nốt, vội hỏi: “Cậu vừa nói gì?”
“Hợp đồng của chúng ta đã hết hạn rồi.” Giọng nói của Trình Kiến Du rõ ràng và mạnh mẽ.
Nụ cười trên khuôn mặt của Bối Tín Hồng trở nên cứng ngắc, ông ta nổi tiếng từ rất sớm. Thời còn trẻ dựa vào việc sao chép các tác phẩm điện ảnh và truyền hình của nước ngoài để có chỗ đứng vững chắc trong ngành biên kịch, từ vài năm trước khi thời đại bản quyền xuất hiện, ông ta không thể làm theo cách kia được nữa nên đành phải nghĩ đến việc tìm người viết thuê.
Năm năm trước, Bối Tính Hồng đã ký một hợp đồng ngầm với Trình Kiến Du, có hiệu lực trong năm năm, ông ta đã thuê biên kịch non nớt mới vào nghề này làm người viết thuê kịch bản cho mình phía sau sân khấu.
Trong năm năm này, Trình Kiến Du đã biểu hiện rất tốt, làm việc siêng năng, ăn ít cỏ nhất và sản xuất nhiều sữa nhất, giống như một con bò già thật thà, khiến Bối Tính Hồng suýt quên đi chuyện hợp đồng, không ngờ ngày hôm nay Trình Kiến Du lại bất ngờ cắn mình một miếng thế này.
Bối Tín Hồng nhấp một ngụm rượu, giả vờ hòa ái dễ gần: “Kiến Du, có phải vì tôi đã nhận cúp không?”
Trình Kiến Du tuổi trẻ nóng tính, cậu có cảm thấy không hài lòng khi ông ta nhận cúp cũng là chuyện bình thường.
Bối Tín Hồng thành khẩn nói: “Nếu cậu thích chiếc cúp này, tôi sẽ tặng cho cậu, chỉ cần cậu không nói gì cả thôi.”
Trình Kiến Du nhìn ông ta không chớp mắt: “Tôi không cần cúp, hợp đồng giữa chúng ta đã hết hạn rồi, tôi chỉ đang thông báo, không phải đang thương lượng.”
Lần đầu tiên Bối Tín Hồng nhìn cậu nghiêm túc như vậy.
Trình Kiến Du trông rất thu hút.
Dù Bối Tín Hồng không phải là người giống cậu, nhưng với gu thẩm mỹ trời sinh của con người, ông ta có thể cảm nhận được sức hút từ cậu.
Chàng trai trước mặt ông ta đang đút một tay vào trong túi quần jean, cằm hơi hếch lên, cổ áo sơ mi trắng mở hai nút, đường nét cổ rõ ràng xinh đẹp, những đường gân xanh ẩn nấp dưới làn da nhợt nhạt, cằm thon nhưng không nhọn, đôi lông mày như hai lưỡi kiếm sắc bén còn dính máu, một vẻ đẹp lạnh lùng chết người.
Con dao sắc bén này như muốn đâm vào họng Bối Tín Hồng, hô hấp ông ta nghẹn lại, nhìn đi chỗ khác: “Nếu tình hình kinh tế của cậu khó khăn cần đến tiền, tôi có thể cho cậu vay một khoản, chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, còn là đối tác thân thiết, nếu cậu có bất kỳ khó khăn nào thì cứ nói thẳng với tôi.”
Trình Kiến Du khẽ cau mày, cảm thấy buồn cười: “Nếu như chúng ta đã là đối tác, tại sao tôi không có quyền được nêu tên?”
“Chuyện này…” Bối Tín Hồng nhất thời nghẹn lời, dù sao bản thân cũng là người cầm bút, suy nghĩ nhanh chóng rồi đưa ra một lý do chính đáng: “Là vì tôi muốn tốt cho cậu thôi, nếu không có tôi thì ai sẽ mua tác phẩm của cậu với giá cao chứ, đứa trẻ này, cậu đừng quên tôi là Bá Nhạc của cậu, nếu không nhờ tôi, cậu nghĩ cậu có thể được như ngày hôm nay không?”
“Thầy à!”
Trình Kiến Du gọi lên xưng hô đã lâu không dùng, chậm rãi nói: “Ông có thời gian ở đây thuyết phục tôi thì tốt hơn hết là nên suy nghĩ về cách viết kịch bản hay đi, lỡ khi phương tiện truyền thông chê cười ông hết thời, ông định nói gì đây?”
Bối Tín Hồng không thể tin vào tai mình, đây có còn là Trình Kiến Du luôn làm theo lời ông ta suốt năm năm qua nữa không? Sao cậu lại dám nói ra những lời ngỗ ngược thế này chứ?
Mặt Bối Tính Hồng đỏ lên, nắm tay siết chặt, không quan tâm đến lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa: “Trình Kiến Du, cậu đúng là không biết xấu hổ, rời khỏi tôi cậu chẳng là cái thá gì cả!”
“Đừng ngu ngốc.” Bối Tín Hồng nhìn Trình Kiến Du một cách chế giễu: “Cậu nghĩ Giang Diễn là chỗ dựa cho cậu sao?”
Trình Kiến Du nheo mắt khoanh tay, một số đồng nghiệp ở đây nghi ngờ nhìn về phía này.
Bối Tín Hồng nhỏ giọng, nhìn cậu thông cảm: “Đáng đời cậu thôi, năm năm trước cậu đắc tội với Chu Giác Thanh, đồng nghĩa đắc tội với nửa giới giải trí, ai sẽ sử dụng kịch bản của cậu? Ai dám sử dụng kịch bản của cậu chứ?”
“Ngoại trừ tôi có thể kéo cậu lên, còn ai quan tâm đến sống chết của cậu nữa đâu, là Giang Diễn sao? Nếu cậu ta thực sự để ý đến cậu, thì liệu cậu ta có viết lời bài hát cho Chu Giác Thanh không, liệu họ có quay phim cùng nhau không?”
Trình Kiến Du lặng lẽ chờ ông ta nói cho xong, sau đó không hề do dự nói rằng: “Cảm ơn ông đã chỉ dạy, nhưng tiếc là tôi không học được khả năng nói nhiều của ông, thực sự làm ông thất vọng rồi.”
Trình Kiến Du nói rất chậm, nhưng giống như một con dao mềm, đâm vào Bối Tín Hồng đang nơm nớp lo sợ, cộng thêm sự kiêng dè lỡ như làm Trình Kiến Du phát điên, cá chết lưới rách, như vậy ông sẽ thân bại danh liệt mất, nên chỉ có thể mạnh miệng nói: “Có ai mà không biết chuyện của Giang Diễn và Chu Giác Thanh chứ? Biết đâu bây giờ hai người đó còn đang hạnh phúc trên giường của cậu cũng nên, nếu như cậu về sớm thì còn có thể dọn dẹp bãi chiến trường cho bọn họ đấy!”
Trình Kiến Du làm như không nghe, tay cậu vẫn thong dong đút túi quần jean: “Tôi sẽ hoàn thành bàn giao công việc trong vòng ba tháng.”
Cậu nói xong thì bước vài bước về phía trước, dường như nhớ ra thứ gì đó, cậu quay đầu lại, nhìn Bối Tín Hồng đang phiền muộn, lấy một bức ảnh ra khỏi túi sơ mi của mình rồi đặt lên quầy bar.
Trong bức ảnh là sư mẫu của cậu, cũng chính là vợ của Bối Tín Hồng đang dẫn con tới gặp mặt một người đàn ông. Ở công ty luôn có tin đồn rằng đứa con của Bối tổng không giống ông ta, ngược lại giống em họ của ông ta hơn.
“Thầy, tặng thầy món quà từ chức này.” Trình Kiến Du đắc thắng rời đi.
Nói trúng tim đen, đánh trúng điểm yếu. Sắc mặt Bối Tín Hồng hoàn toàn tái nhợt.
Ánh nắng bên ngoài chói chang, Trình Kiến Du cầm chìa khóa xe, liếc nhìn bảng hiệu của quán bar, thì thầm: “Tạm biệt.”
Trình Kiến Du lái xe về biệt thự ở vùng ngoại ô, căn biệt dựa lưng vào núi, non xanh nước biếc, không khí trong lành.
Năm năm trước, sau khi cậu và Giang Diễn sống chung với nhau bèn chuyển đến đây, Giang Diễn thường bận rộn công việc, đi khắp các nơi trên thế giới, một tháng chẳng đến được bao nhiêu lần.
Phòng khách được trang trí theo phong cách tối giản mà Giang Diễn thích, ba gam màu đen trắng xám lạnh lẽo.
Trình Kiến Du cẩn thận mở tủ giày, một đôi giày hàng hiệu phiên bản giới hạn mới nhất được đặt trên giá giày.
Giang Diễn về rồi.
Trình Kiến Du khẽ mỉm cười, hai mắt sáng ngời, bước vào bếp lấy ra một gói thức ăn nhỏ cho chó.
Ngay khi cậu xé gói phát ra một tiếng “xoạc”, âm thanh bịch bịch bịch từ xa lại gần, trong chớp mắt một chú Collie bộ lông xù đan xen giữa màu đen và trắng ngồi xổm trước mặt cậu, đôi mắt tròn sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào túi thức ăn trên tay cậu đầy chờ mong.
“Suỵt… hôm nay cho em ăn trước.”
Trình Kiến Du xoa xoa cái đầu đầy lông, thở phào hài lòng.
Tầng hai biệt thự thuộc khu vực riêng của Giang Diễn, Trình Kiến Du đẩy cánh cửa của studio, rèm cửa thuần một màu nửa hở nửa che, ánh chiều tà hắt tia nắng vàng trên sàn nhà.
Người đàn ông cao ráo mảnh khảnh dựa người vào kệ sách, chiếc áo khoác thể thao rộng với tay áo xắn mấy lần, khớp xương cổ tay nhô lên. Hắn hơi cúi đầu, cầm một cuốn nhạc phổ trong tay, cây bút bi lưu loát vẽ ra những nốt nhạc, nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng hắn vẫn không ngẩng đầu lên.
Trình Kiến Du lặng lẽ đứng ở ngưỡng cửa, hít thở nhẹ nhàng, như thường lệ, cậu không gây ra bất kỳ tiếng động nào làm phiền tới người đàn ông kia.
Cho đến khi người đàn ông khép nhạc phổ, quay lại ngồi trên ghế sofa, dang đôi chân dài ra, ngước mắt lên, tùy ý vỗ đùi nhìn Trình Kiến Du.
Trình Kiến Du ngoan ngoãn ngồi trên sàn, gác cằm lên đầu gối người đàn ông, ngước lên nhìn hắn: “Anh muốn ăn cơm trước, hay… ăn em trước?”
Mùi chanh chua nhẹ nhàng lan tỏa, Trình Kiến Du nhấp một ngụm nhỏ, thoải mái hít sâu một hơi, hương gỗ sồi chảy từ đầu lưỡi xuống cổ họng.
*Tinh*
Chiếc điện thoại trên quầy bar đột nhiên rung lên, là một số lạ.
Một bức ảnh chụp lén.
Camera máy ảnh của người chụp lén khá kém, hình ảnh mờ nhạt kèm với mosaic, nhờ có giá trị nhan sắc cao của hai nhân vật chính mới cứu vớt được tác phẩm nên xóa vào thùng rác này.
Trên hành lang thiếu ánh sáng, Chu Giác Thanh dựa lưng vào tường, đôi mắt khép hờ, tay của Giang Diễn đặt lên má cậu ta, nhìn chằm chằm xuống. Hai người rất gần nhau, bầu không khí tỏa ra vẻ ám muội, giống như giây tiếp theo, khi củi khô lửa bốc, sẽ có một nụ hôn sâu nóng bỏng.
Trình Kiến Du là người yêu chính thức của Giang Diễn, tin nhắn này rõ ràng là khiêu khích cậu.
Âm thanh xung quanh đinh tai nhức óc, ánh đèn màu của quán bar thoáng qua mí mắt mỏng của Trình Kiến Du, khiến cậu có chút khó khăn khi mở mắt. Cậu phóng to bức ảnh, chỉnh sửa, cắt xén, chỉ giữ lại một bên ảnh của Giang Diễn, lưu nó trong một album có tên là “Thú cưng” một cách nhanh gọn.
Nhân tiện thì chặn luôn số điện thoại kia.
“Kiến Du, đến uống với tôi nào.”
Giọng nói tao nhã vang lên từ phía sau, Trình Kiến Du đặt điện thoại xuống như không có chuyện gì xảy ra, quay lại nhìn thấy thầy Bối Tín Hồng mỉm cười nâng ly với cậu.
Trình Kiến Du là một nhà biên kịch vàng.
Nói đúng hơn, nên thêm từ “viết thuê” vào sau biên kịch.
Kể từ khi gia nhập studio của Bối Tín Hồng vào năm năm trước, Trình Kiến Du đã trở thành tay viết thuê chuyên dụng của nhà biên kịch vàng nổi tiếng.
Trong năm năm qua, cậu đã tham gia sản xuất hai bộ phim truyền hình và ba bộ phim điện ảnh dưới tên Bùi Tín Hồng, với kỹ năng biên kịch xuất sắc và khứu giác nhạy bén với thị trường, các sản phẩm của cậu đã không ít lần bội thu tại phòng vé, studio của Bùi Tín Hồng lên như diều gặp gió.
Cuộc họp của công ty hôm nay là để ăn mừng Bối Tín Hồng đã giành được cúp Tulip cho “Biên kịch xuất sắc nhất”, giải thưởng này đủ để đưa Bối Tín Hồng lên một tầm cao mới và chiếm một vị trí trong giới biên kịch Trung Quốc.
Trình Kiến Du nhẹ nhàng cụng ly: “Xin chúc mừng.”
Bối Tín Hồng cầm ly rượu, vỗ lưng Trình Kiến Du: “Cũng may là có cậu hiệu đính giúp tôi, mấy tháng nay cậu đã vất vả rồi.”
Trình Kiến Du nhún vai, cười như không cười: “Đúng là vất vả thật.”
Bối Tín Hồng cau mày, lườm cậu, giả vờ dịu dàng: “Nếu như cậu đã cảm thấy vất vả, ngày mai tôi sẽ cho cậu một tuần nghỉ ngơi, cậu có thể đi gặp các ngôi sao lớn.”
Trình Kiến Du mỉm cười không nói gì, lặng lẽ nhìn ông ta.
Bối Tín Hồng bị cậu nhìn tới mức không thoải mái: “Kiến Du, gần đây cậu có ý tưởng nào về công việc không?”
Trình Kiến Du có vẻ đăm chiêu nghiêng đầu qua: “Có một đấy.”
“Gì thế?” Bối Tín Hồng tỉnh rượu phân nửa, nhìn cậu đầy mong đợi.
Trình Kiến Du nhìn chằm chằm Bối Tín Hồng, nói từng chữ một: “Tôi muốn từ chức.”
Bối Tín Hồng bị sốc, nửa phần rượu còn lại cũng tỉnh nốt, vội hỏi: “Cậu vừa nói gì?”
“Hợp đồng của chúng ta đã hết hạn rồi.” Giọng nói của Trình Kiến Du rõ ràng và mạnh mẽ.
Nụ cười trên khuôn mặt của Bối Tín Hồng trở nên cứng ngắc, ông ta nổi tiếng từ rất sớm. Thời còn trẻ dựa vào việc sao chép các tác phẩm điện ảnh và truyền hình của nước ngoài để có chỗ đứng vững chắc trong ngành biên kịch, từ vài năm trước khi thời đại bản quyền xuất hiện, ông ta không thể làm theo cách kia được nữa nên đành phải nghĩ đến việc tìm người viết thuê.
Năm năm trước, Bối Tính Hồng đã ký một hợp đồng ngầm với Trình Kiến Du, có hiệu lực trong năm năm, ông ta đã thuê biên kịch non nớt mới vào nghề này làm người viết thuê kịch bản cho mình phía sau sân khấu.
Trong năm năm này, Trình Kiến Du đã biểu hiện rất tốt, làm việc siêng năng, ăn ít cỏ nhất và sản xuất nhiều sữa nhất, giống như một con bò già thật thà, khiến Bối Tính Hồng suýt quên đi chuyện hợp đồng, không ngờ ngày hôm nay Trình Kiến Du lại bất ngờ cắn mình một miếng thế này.
Bối Tín Hồng nhấp một ngụm rượu, giả vờ hòa ái dễ gần: “Kiến Du, có phải vì tôi đã nhận cúp không?”
Trình Kiến Du tuổi trẻ nóng tính, cậu có cảm thấy không hài lòng khi ông ta nhận cúp cũng là chuyện bình thường.
Bối Tín Hồng thành khẩn nói: “Nếu cậu thích chiếc cúp này, tôi sẽ tặng cho cậu, chỉ cần cậu không nói gì cả thôi.”
Trình Kiến Du nhìn ông ta không chớp mắt: “Tôi không cần cúp, hợp đồng giữa chúng ta đã hết hạn rồi, tôi chỉ đang thông báo, không phải đang thương lượng.”
Lần đầu tiên Bối Tín Hồng nhìn cậu nghiêm túc như vậy.
Trình Kiến Du trông rất thu hút.
Dù Bối Tín Hồng không phải là người giống cậu, nhưng với gu thẩm mỹ trời sinh của con người, ông ta có thể cảm nhận được sức hút từ cậu.
Chàng trai trước mặt ông ta đang đút một tay vào trong túi quần jean, cằm hơi hếch lên, cổ áo sơ mi trắng mở hai nút, đường nét cổ rõ ràng xinh đẹp, những đường gân xanh ẩn nấp dưới làn da nhợt nhạt, cằm thon nhưng không nhọn, đôi lông mày như hai lưỡi kiếm sắc bén còn dính máu, một vẻ đẹp lạnh lùng chết người.
Con dao sắc bén này như muốn đâm vào họng Bối Tín Hồng, hô hấp ông ta nghẹn lại, nhìn đi chỗ khác: “Nếu tình hình kinh tế của cậu khó khăn cần đến tiền, tôi có thể cho cậu vay một khoản, chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, còn là đối tác thân thiết, nếu cậu có bất kỳ khó khăn nào thì cứ nói thẳng với tôi.”
Trình Kiến Du khẽ cau mày, cảm thấy buồn cười: “Nếu như chúng ta đã là đối tác, tại sao tôi không có quyền được nêu tên?”
“Chuyện này…” Bối Tín Hồng nhất thời nghẹn lời, dù sao bản thân cũng là người cầm bút, suy nghĩ nhanh chóng rồi đưa ra một lý do chính đáng: “Là vì tôi muốn tốt cho cậu thôi, nếu không có tôi thì ai sẽ mua tác phẩm của cậu với giá cao chứ, đứa trẻ này, cậu đừng quên tôi là Bá Nhạc của cậu, nếu không nhờ tôi, cậu nghĩ cậu có thể được như ngày hôm nay không?”
“Thầy à!”
Trình Kiến Du gọi lên xưng hô đã lâu không dùng, chậm rãi nói: “Ông có thời gian ở đây thuyết phục tôi thì tốt hơn hết là nên suy nghĩ về cách viết kịch bản hay đi, lỡ khi phương tiện truyền thông chê cười ông hết thời, ông định nói gì đây?”
Bối Tín Hồng không thể tin vào tai mình, đây có còn là Trình Kiến Du luôn làm theo lời ông ta suốt năm năm qua nữa không? Sao cậu lại dám nói ra những lời ngỗ ngược thế này chứ?
Mặt Bối Tính Hồng đỏ lên, nắm tay siết chặt, không quan tâm đến lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa: “Trình Kiến Du, cậu đúng là không biết xấu hổ, rời khỏi tôi cậu chẳng là cái thá gì cả!”
“Đừng ngu ngốc.” Bối Tín Hồng nhìn Trình Kiến Du một cách chế giễu: “Cậu nghĩ Giang Diễn là chỗ dựa cho cậu sao?”
Trình Kiến Du nheo mắt khoanh tay, một số đồng nghiệp ở đây nghi ngờ nhìn về phía này.
Bối Tín Hồng nhỏ giọng, nhìn cậu thông cảm: “Đáng đời cậu thôi, năm năm trước cậu đắc tội với Chu Giác Thanh, đồng nghĩa đắc tội với nửa giới giải trí, ai sẽ sử dụng kịch bản của cậu? Ai dám sử dụng kịch bản của cậu chứ?”
“Ngoại trừ tôi có thể kéo cậu lên, còn ai quan tâm đến sống chết của cậu nữa đâu, là Giang Diễn sao? Nếu cậu ta thực sự để ý đến cậu, thì liệu cậu ta có viết lời bài hát cho Chu Giác Thanh không, liệu họ có quay phim cùng nhau không?”
Trình Kiến Du lặng lẽ chờ ông ta nói cho xong, sau đó không hề do dự nói rằng: “Cảm ơn ông đã chỉ dạy, nhưng tiếc là tôi không học được khả năng nói nhiều của ông, thực sự làm ông thất vọng rồi.”
Trình Kiến Du nói rất chậm, nhưng giống như một con dao mềm, đâm vào Bối Tín Hồng đang nơm nớp lo sợ, cộng thêm sự kiêng dè lỡ như làm Trình Kiến Du phát điên, cá chết lưới rách, như vậy ông sẽ thân bại danh liệt mất, nên chỉ có thể mạnh miệng nói: “Có ai mà không biết chuyện của Giang Diễn và Chu Giác Thanh chứ? Biết đâu bây giờ hai người đó còn đang hạnh phúc trên giường của cậu cũng nên, nếu như cậu về sớm thì còn có thể dọn dẹp bãi chiến trường cho bọn họ đấy!”
Trình Kiến Du làm như không nghe, tay cậu vẫn thong dong đút túi quần jean: “Tôi sẽ hoàn thành bàn giao công việc trong vòng ba tháng.”
Cậu nói xong thì bước vài bước về phía trước, dường như nhớ ra thứ gì đó, cậu quay đầu lại, nhìn Bối Tín Hồng đang phiền muộn, lấy một bức ảnh ra khỏi túi sơ mi của mình rồi đặt lên quầy bar.
Trong bức ảnh là sư mẫu của cậu, cũng chính là vợ của Bối Tín Hồng đang dẫn con tới gặp mặt một người đàn ông. Ở công ty luôn có tin đồn rằng đứa con của Bối tổng không giống ông ta, ngược lại giống em họ của ông ta hơn.
“Thầy, tặng thầy món quà từ chức này.” Trình Kiến Du đắc thắng rời đi.
Nói trúng tim đen, đánh trúng điểm yếu. Sắc mặt Bối Tín Hồng hoàn toàn tái nhợt.
Ánh nắng bên ngoài chói chang, Trình Kiến Du cầm chìa khóa xe, liếc nhìn bảng hiệu của quán bar, thì thầm: “Tạm biệt.”
Trình Kiến Du lái xe về biệt thự ở vùng ngoại ô, căn biệt dựa lưng vào núi, non xanh nước biếc, không khí trong lành.
Năm năm trước, sau khi cậu và Giang Diễn sống chung với nhau bèn chuyển đến đây, Giang Diễn thường bận rộn công việc, đi khắp các nơi trên thế giới, một tháng chẳng đến được bao nhiêu lần.
Phòng khách được trang trí theo phong cách tối giản mà Giang Diễn thích, ba gam màu đen trắng xám lạnh lẽo.
Trình Kiến Du cẩn thận mở tủ giày, một đôi giày hàng hiệu phiên bản giới hạn mới nhất được đặt trên giá giày.
Giang Diễn về rồi.
Trình Kiến Du khẽ mỉm cười, hai mắt sáng ngời, bước vào bếp lấy ra một gói thức ăn nhỏ cho chó.
Ngay khi cậu xé gói phát ra một tiếng “xoạc”, âm thanh bịch bịch bịch từ xa lại gần, trong chớp mắt một chú Collie bộ lông xù đan xen giữa màu đen và trắng ngồi xổm trước mặt cậu, đôi mắt tròn sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào túi thức ăn trên tay cậu đầy chờ mong.
“Suỵt… hôm nay cho em ăn trước.”
Trình Kiến Du xoa xoa cái đầu đầy lông, thở phào hài lòng.
Tầng hai biệt thự thuộc khu vực riêng của Giang Diễn, Trình Kiến Du đẩy cánh cửa của studio, rèm cửa thuần một màu nửa hở nửa che, ánh chiều tà hắt tia nắng vàng trên sàn nhà.
Người đàn ông cao ráo mảnh khảnh dựa người vào kệ sách, chiếc áo khoác thể thao rộng với tay áo xắn mấy lần, khớp xương cổ tay nhô lên. Hắn hơi cúi đầu, cầm một cuốn nhạc phổ trong tay, cây bút bi lưu loát vẽ ra những nốt nhạc, nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng hắn vẫn không ngẩng đầu lên.
Trình Kiến Du lặng lẽ đứng ở ngưỡng cửa, hít thở nhẹ nhàng, như thường lệ, cậu không gây ra bất kỳ tiếng động nào làm phiền tới người đàn ông kia.
Cho đến khi người đàn ông khép nhạc phổ, quay lại ngồi trên ghế sofa, dang đôi chân dài ra, ngước mắt lên, tùy ý vỗ đùi nhìn Trình Kiến Du.
Trình Kiến Du ngoan ngoãn ngồi trên sàn, gác cằm lên đầu gối người đàn ông, ngước lên nhìn hắn: “Anh muốn ăn cơm trước, hay… ăn em trước?”