Chương : 4
Tuần tiếp theo, tuy Trình Kiến Du bận rộn nhưng vẫn tranh thủ đi xem mấy văn phòng cho thuê ở vị trí tốt trên khu Tân Phố.
Giá đất ở Tân Thành ngày càng cao, chỗ đó tiếp giáp sông Trường Giang rộng mênh mông, bên cạnh là trung tâm thương nghiệp làm ăn phát đạt, thuê studio ở đó là sự lựa chọn vô cùng hoàn hảo.
Hôm nay Trình Kiến Du vừa về nhà mở cửa ra, nhìn thấy trước cửa có mấy đôi giày da lạ lẫm của nam giới, cậu liếc qua một cái rồi xách hoa quả vào phòng bếp.
Cô giúp việc đang thái rau, thấy cậu về thì nhỏ giọng báo cáo: “Đội quản lý và luật sư của cậu chủ đến để bàn về chuyện tiếp tục hợp đồng với công ty giải trí Mạc Khoa, bọn họ đang ở trong phòng họp trên tầng, có nhiều người lắm!”
Trình Kiến Du lạnh nhạt “vâng” một tiếng, cậu rửa mấy quả táo tươi ngon trước: “Cháu đi lấy thêm chút hoa quả, cô bổ rồi bưng lên cho bọn họ nhé.”
Cậu đi ra bên ngoài, ngẩng đầu lên nhìn thấy trên cầu thang đang có một người đàn ông trung niên nhã nhặn đi xuống, anh ta đeo một chiếc kính gọng đen, đó là Triều Ca – quản lý của Giang Diễn, cũng là một người tuyên truyền nổi tiếng trong ngành, kẻ đầy mánh khóe được người ta tán thưởng.
Triều Ca chỉnh lại kính, nhìn ngắm cậu một lượt rồi mới thân thiện hỏi: “Tiểu Du, cậu mới về à?”
Trình Kiến Du gật đầu, không nói gì mà đi tới mở tủ lạnh. Triều Ca thấy nhạt nhẽo nên giả bộ cười nói: “Tiểu Du, cậu pha cà phê cho chúng tôi rồi bưng lên nhé.”
Anh ta nói rất nhẹ nhàng, giống như đó là điều đương nhiên, như đang căn dặn một kẻ hầu vậy.
Ai cũng biết Triều Ca không thích Trình Kiến Du, cậu quá đẹp, quá yêu Giang Diễn và quá bám người. Mỗi ưu điểm đều là khuyết điểm, vừa nhìn đã biết là kiểu người rất khó vứt bỏ. Cậu như một quả bom hẹn giờ buộc trên người Giang Diễn, khi nào Giang Diễn chơi chán rồi thì cũng là lúc quả bom phát nổ.
Triều Ca gây không ít phiền phức cho Trình Kiến Du ở khắp mọi nơi, một lòng mong muốn Trình Kiến Du biết khó mà lui, không ngờ mấy năm rồi mà mặt Trình Kiến Du càng ngày càng dày, chẳng sợ gì hết.
Ở nhà có một cái máy pha cà phê do chị gái ruột của Giang Diễn là Giang Sam tặng. Bình thường nhà có ít khách đến nên để làm đồ trưng bày ở trong tủ bếp, lần này cuối cùng cũng có thể dùng đến rồi.
Trong phòng họp, không khí lạnh lẽo như ngưng đọng lại.
Giang Diễn rất ít khi đến công ty, tất cả những thứ liên quan tới công việc đều do người quản lý Triều Ca toàn quyền phụ trách, còn những chuyện quan trọng thì sẽ giải quyết ở phòng họp trên nhà.
Nhiệt độ điều hòa chỉnh ở số thấp nhất, Triều Ca lấy một tờ giấy ăn lau mồ hôi ở trên mũi: “Hợp đồng gia hạn phải thêm hai điều khoản mới, bây giờ đoàn đội của luật sư Trần đang xem xét.”
*Binh*
Quả bóng tennis xù xù đập vào bức tường trắng trong nháy mắt rồi lại bật về tay của Giang Diễn. Hắn lười nhác dựa vào ghế sofa, áo khoác thể thao đen sẫm được kéo kín, chiếc cằm thon gọn giấu trong cổ áo, trông có vẻ không vui cho lắm: “Mất bao lâu?”
“Nửa tiếng.” Triều Ca nhanh chóng nhìn qua điện thoại, cười híp mắt nói: “Tiểu Du đã pha cà phê cho mọi người rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đi.”
Giang Diễn liếc anh ta một cái, sắc mặt dịu đi, chậm rãi xoay quả bóng tennis trong tay. Cửa phòng họp *cạch* một tiếng, Trình Kiến Du đẩy cửa bằng một tay, tay còn lại bưng khay, nhìn thấy trong phòng toàn là người, ít nhất cũng phải có mười bảy mười tám, tất cả đều đồng loạt quay lại nhìn cậu. Trình Kiến Du ngơ ngác một giây rồi mỉm cười, làm như không có chuyện gì, chuyên chú rót cà phê.
Đa số những người có mặt ở đây đều từng gặp cậu, những người chưa gặp thì cũng nghe qua những chuyện truyền kỳ về bọn họ. Có một lần Giang Diễn quay quảng cáo ở nước ngoài, lúc rảnh rỗi muốn ăn đồ Trình Kiến Du làm, chỉ một cuộc điện thoại thôi là Trình Kiến Du bỏ lại hết công việc vội vàng mua vé máy bay sớm nhất bay qua đó, nấu cho hắn một bữa cơm ở nhà ăn của khách sạn, ngày hôm sau lại vội vã bay trở về.
Không thể bàn tán cuộc sống riêng tư của người khác, trong lòng mọi người đều âm thầm đồng tình với Trình Kiến Du. Chẳng vì nguyên nhân nào khác, ngoài việc con người luôn thương hại những sinh vật yếu thế.
Trình Kiến Du từ từ rót từng cốc cà phê, ngoài nụ cười lịch sự khi vừa bước vào thì cả quá trình mặt cậu không có cảm xúc nào hết, dáng vẻ lạnh lùng khó tiếp cận.
Giang Diễn nghiêng đầu hỏi: “Tống Ứng Phi đâu?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Một người đàn ông tóc xoăn bước vào phòng họp, anh ta thân thiết ôm lấy chú chó Collie vừa mới đi dạo về xong: “Giang thiếu, sao lần trước tôi đến không thấy nhà cậu có con chó này nhỉ?”
“Nó bị ốm nên nằm viện.” Giang Diễn nói ngắn gọn súc tích, ánh mắt dừng lại trên người Trình Kiến Du.
Nhà Tống Ứng Phi kinh doanh quốc tế ở Thượng Hải cũng coi như có chút tài sản, quan hệ lâu đời với gia tộc giàu có họ Giang. Tuy điều kiện gia đình không bằng Giang Diễn nhưng Tống Ứng Phi trời sinh thiếu mất dây thần kinh “tôn trọng”, nên nói chuyện với người khác chẳng hề biết trên dưới. Vậy mà điều đó lại hợp với Giang Diễn, nên lâu ngày hai người trở thành anh em thân thiết.
Trình Kiến Du bưng bình cà phê rót cho anh ta một cốc, lại gắp một viên đường thả vào đó. Tống Ứng Phi khẽ liếc cậu một cái rồi ngồi xuống, yêu thương ôm lấy chú chó Collie hỏi: “Tên là gì thế?”
“Druid.”
“Dota á, lâu lắm rồi chưa chơi.” Tống Ứng Phi nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu bé nhỏ của Druid: “Tôi còn nhớ cậu của cậu đã từng nuôi một chó chăn cừu của Đức nhỉ?”
Bàn tay đang gắp đường của Trình Kiến Du run lên, vẻ mặt của cậu đờ đẫn trong chốc lát rồi mau chóng trở lại bình thường, lòng dạ cậu không yên, lại gắp thêm một viên đường nữa.
“Ừ, trí nhớ của cậu không tệ đâu.” Giang Diễn đổi sang một tư thế thoải mái hơn nhìn về phía Trình Kiến Du, hắn hất cằm rồi lấy tay vỗ vỗ gối.
Trình Kiến Du đặt bình cà phê xuống đi đến đó, cậu dang chân ra ngoan ngoãn ngồi lên đùi hắn. Giang Diễn ôm lấy cậu bằng một tay, ngón tay vuốt ve da thịt ấm nóng căng chặt qua lớp quần áo.
Mọi người xung quanh chẳng ai thèm nhìn, giống như đã sớm quen rồi.
“Tôi khá là nhớ cậu của cậu.” Tống Ứng Phi than thở, sau đó cười tươi nói: “Còn nhớ lần đầu tiên gặp cậu của cậu, tôi mới nói xấu anh ta có một câu mà cậu tức đến nỗi đánh luôn tôi, cậu bảo vệ anh ta thật đó!”
“Bây giờ cậu nói thì tôi vẫn sẽ đánh cậu thôi.” Giang Diễn ghé lại gần ngửi mùi cà phê trên cổ áo của Trình Kiến Du, Trình Kiến Du hơi chớp mắt nhìn hắn. Khóe miệng Giang Diễn hơi nhếch lên, hắn véo mạnh một cái vào eo cậu, đêm qua chưa dạy dỗ đủ sao, dám dâm đãng ở mọi nơi thế này?
Trình Kiến Du vươn tay ôm lấy cổ Giang Diễn, ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Anh làm đau em rồi.”
Giang Diễn không thèm để ý đến cậu.
Là anh em nối khố từ nhỏ, Tống Ứng Phi vô cùng hiểu rõ vị trí của người cậu kia trong lòng Giang Diễn không hề thua kém bố mẹ ruột, nên đành biết điều mà câm miệng lại.
Người trợ lý ngồi ở cuối bàn họp chợt đứng dậy nói: “Triều Ca.”
Triều Ca nhăn mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Trợ lý mở khóa điện thoại, màn hình hiển thị tin nhắn WeChat: “Đài Pineapple mời anh Giang làm khách mời ở chương trình ‘Nào Mình Cùng Đi Du Lịch’.”
Triều Ca sửng sốt, vội vàng quay đầu lại, Giang Diễn đang nhìn Trình Kiến Du, dường như không hề để ý điều này khiến Triều Ca cảm thấy yên tâm. “Nào Mình Cùng Đi Du Lịch” là một chương trình giải trí chữa lành tâm hồn mời những cặp đôi không rõ thật giả nhưng nổi tiếng bước vào hành trình du lịch.
Chương trình tuyên truyền rằng để những cặp đôi đánh giá lại người yêu của mình trong hành trình du lịch, thúc đẩy việc hai bên thấu hiểu lẫn nhau. Bởi hình thức phát cơm chó đặc biệt nên hai mùa trước vô cùng được yêu thích, tỉ lệ xem và điểm đánh giá ngày càng tăng, bây giờ đã là mùa ba rồi, độ nổi tiếng của chương trình vẫn không giảm, ngược lại còn tiếp tục tăng lên.
Mời Giang Diễn chỉ là một hành động thăm dò, vị lưu lượng cao này từ lúc ra mắt đến bây giờ vẫn chưa từng tham gia một chương trình giải trí nào hết. Nếu như có thể tham gia “Nào Mình Cùng Đi Du Lịch” thì cũng đồng nghĩa với việc tăng thêm độ nổi tiếng, khiến chương trình bước lên một tầm cao mới.
Triều Ca vò đầu bứt tai, nghiêm túc suy nghĩ khả năng tham gia vào chương trình: “Nửa cuối năm nay sẽ bắt đầu quay bộ phim điện ảnh hợp tác với Chu Giác Thanh, công ty của Chu Giác Thanh vẫn luôn muốn hợp tác với chúng ta, nếu cậu có thể cùng Chu Giác Thanh tham gia chương trình giải trí thì đó là một cơ hội tốt. Nhưng hai người các cậu phải ở bên nhau tầm nửa tháng, tìm hiểu đối phương để tránh việc bại lộ trên chương trình.”
Anh ta nói xong, làm bộ vô tình quan sát vẻ mặt của Trình Kiến Du, người có mặt ở đây trong lòng đều hiểu, cùng nhau nhìn qua phía đó.
Ý cười nơi đáy mắt Giang Diễn lạnh lẽo, hắn nhấc tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ má Trình Kiến Du: “Em đã nghe thấy gì chưa?”
Trình Kiến Du ôm lấy cổ tay hắn, tựa lên đó giống như một con mèo con ngoan ngoãn cọ cọ mấy cái, thở ra nhẹ nhàng. Đôi mắt trong suốt nhìn hắn không nói một lời.
Dáng vẻ nghe lời hiểu chuyện.
Giang Diễn lạnh lùng rút tay ra, không nể mặt cậu chút nào: “Làm nũng cũng vô ích, nói đi.”
Trình Kiến Du ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ nhẹ nói: “Em sẽ ghen, anh đừng đi.”
Giang Diễn không quay đầu lại, vuốt ve mặt của Trình Kiến Du, chậm rãi nói: “Người nhà không đồng ý, không đi được.”
Triều Ca bị dọa chảy cả mồ hôi, đang ở trong phòng điều hòa mà áo vẫn ướt dán chặt vào lưng. Anh ta hiểu tính nết của Giang Diễn, đây đâu phải là nổi giận với Trình Kiến Du mà là đang giết gà dọa khỉ.
“Không phải…” Trợ lý xấu hổ cúi đầu xuống: “Đài Pineapple mời anh Giang với anh dâu cơ.”
Triều Ca đơ người suýt chút nữa chửi thề.
Giang Diễn đăm chiêu liếc trợ lý: “Mời tôi với Trình Kiến Du sao?”
Trình Kiến Du hơi nhíu mày, môi đã mím chặt thành một đường màu hồng nhạt, tất cả sự chú ý của mọi người đều đặt lên người Giang Diễn nên không ai thấy vẻ mặt này của cậu.
“Đúng vậy.” Trợ lý áy náy không dám nhìn hai người: “Em cũng cũng không đọc kỹ thông báo nên vẫn luôn tưởng là anh với Chu…”
“Không được, chuyện này không thể được.”
Triều Ca thẳng thừng ngắt lời cậu ta, cao giọng thể hiện khí thế: “Đài Pineapple muốn vạch trần chuyện yêu đương của cậu để cọ nhiệt, bọn họ không tốt đẹp gì đâu, Mạc Khoa đã hợp tác với bọn họ lâu như vậy mà còn nghĩ ra chiêu trò này, đúng là muốn nổi đến điên rồi hả!?”
Giang Diễn tiếp xúc nhiều với Chu Giác Thanh, đã từng hợp tác thương mại nhiều lần, fan lại gán ghép bọn họ với nhau, còn có khẩu hiệu cặp đôi dành riêng cho bọn họ khiến danh tiếng càng truyền đi xa. Nên ban đầu những người có mặt ở đây, đều cho rằng chương trình mời Giang Diễn và Chu Giác Thanh.
Triều Ca là một lão Grandet chính hiệu, muốn trục lợi từ anh ta thì giống như lấy mạng của anh ta vậy. Triều Ca không đồng ý, Mạc Khoa càng không đồng ý. Trình Kiến Du muốn danh chính ngôn thuận là chuyện không thể nào.
“Anh xử lý là được rồi, không cần báo cáo kết quả với tôi đâu.” Giang Diễn vỗ mông Trình Kiến Du, cậu nghe lời đứng dậy. Giang Diễn đút một tay vào túi quần thể thao, bước về phía trước mấy bước, quay đầu lạnh lùng nói: “Đi thôi, tôi đưa em đi làm.”
Gara xe có mười mấy chiếc siêu xe màu sắc phong phú, hào hoa bóng nhoáng được sắp xếp theo nhãn hiệu. Ngoài xu hướng tính dục và dục vọng của mình, thì sở thích của Giang Diễn không khác thì với trai thẳng đồng trang lứa.
Chiếc xe Aston Martin vừa mới mua tháng này, trong xe sạch sẽ không một hạt bụi hay vật trang trí dư thừa nào, mùi da thật của ghế ngồi trắng vẫn chưa bay hết. Trình Kiến Du ngồi vào ghế phó lái, hạ cửa kính xuống hít thở không khí trong lành.
Đường núi ở vùng ngoại ô vắng vẻ không có người. Cho dù tâm trạng Giang Diễn không tốt thì cũng lái xe rất vững, điều hắn nổi giận không liên quan gì tới Trình Kiến Du mà chỉ đơn giản là coi thường chiêu trò giả dối nịnh hót của Triều Ca mà thôi.
Trình Kiến Du nghiêng đầu dựa vào cửa sổ, góc trán đập vào cửa kính làm cậu hơi choáng, đôi mắt mờ mịt mở to, tâm trạng thấp thỏm nhìn hai hàng cây ngô đồng bên đường vụt về phía sau.
Giang Diễn nói gì Trình Kiến Du cũng không nghe rõ, cho đến khi hắn phanh xe lại, nắm lấy cằm ép cậu phải quay đầu: “Em đang nghĩ gì thế?”
Trên con đường không bóng người, mặt trời lên tới đỉnh chiếu qua cửa kính trần xe như làn nước màu vàng hất lên mặt của Trình Kiến Du, đôi lông mi mỏng của cậu cũng như nhuốm ánh vàng, con ngươi xinh đẹp trong veo dễ vỡ, môi mỏng mím chặt, dường như cậu… có chút tủi thân.
Tim Giang Diễn nảy mạnh lên như bị búa nện vào, thoáng cảm thấy xót xa.
Giá đất ở Tân Thành ngày càng cao, chỗ đó tiếp giáp sông Trường Giang rộng mênh mông, bên cạnh là trung tâm thương nghiệp làm ăn phát đạt, thuê studio ở đó là sự lựa chọn vô cùng hoàn hảo.
Hôm nay Trình Kiến Du vừa về nhà mở cửa ra, nhìn thấy trước cửa có mấy đôi giày da lạ lẫm của nam giới, cậu liếc qua một cái rồi xách hoa quả vào phòng bếp.
Cô giúp việc đang thái rau, thấy cậu về thì nhỏ giọng báo cáo: “Đội quản lý và luật sư của cậu chủ đến để bàn về chuyện tiếp tục hợp đồng với công ty giải trí Mạc Khoa, bọn họ đang ở trong phòng họp trên tầng, có nhiều người lắm!”
Trình Kiến Du lạnh nhạt “vâng” một tiếng, cậu rửa mấy quả táo tươi ngon trước: “Cháu đi lấy thêm chút hoa quả, cô bổ rồi bưng lên cho bọn họ nhé.”
Cậu đi ra bên ngoài, ngẩng đầu lên nhìn thấy trên cầu thang đang có một người đàn ông trung niên nhã nhặn đi xuống, anh ta đeo một chiếc kính gọng đen, đó là Triều Ca – quản lý của Giang Diễn, cũng là một người tuyên truyền nổi tiếng trong ngành, kẻ đầy mánh khóe được người ta tán thưởng.
Triều Ca chỉnh lại kính, nhìn ngắm cậu một lượt rồi mới thân thiện hỏi: “Tiểu Du, cậu mới về à?”
Trình Kiến Du gật đầu, không nói gì mà đi tới mở tủ lạnh. Triều Ca thấy nhạt nhẽo nên giả bộ cười nói: “Tiểu Du, cậu pha cà phê cho chúng tôi rồi bưng lên nhé.”
Anh ta nói rất nhẹ nhàng, giống như đó là điều đương nhiên, như đang căn dặn một kẻ hầu vậy.
Ai cũng biết Triều Ca không thích Trình Kiến Du, cậu quá đẹp, quá yêu Giang Diễn và quá bám người. Mỗi ưu điểm đều là khuyết điểm, vừa nhìn đã biết là kiểu người rất khó vứt bỏ. Cậu như một quả bom hẹn giờ buộc trên người Giang Diễn, khi nào Giang Diễn chơi chán rồi thì cũng là lúc quả bom phát nổ.
Triều Ca gây không ít phiền phức cho Trình Kiến Du ở khắp mọi nơi, một lòng mong muốn Trình Kiến Du biết khó mà lui, không ngờ mấy năm rồi mà mặt Trình Kiến Du càng ngày càng dày, chẳng sợ gì hết.
Ở nhà có một cái máy pha cà phê do chị gái ruột của Giang Diễn là Giang Sam tặng. Bình thường nhà có ít khách đến nên để làm đồ trưng bày ở trong tủ bếp, lần này cuối cùng cũng có thể dùng đến rồi.
Trong phòng họp, không khí lạnh lẽo như ngưng đọng lại.
Giang Diễn rất ít khi đến công ty, tất cả những thứ liên quan tới công việc đều do người quản lý Triều Ca toàn quyền phụ trách, còn những chuyện quan trọng thì sẽ giải quyết ở phòng họp trên nhà.
Nhiệt độ điều hòa chỉnh ở số thấp nhất, Triều Ca lấy một tờ giấy ăn lau mồ hôi ở trên mũi: “Hợp đồng gia hạn phải thêm hai điều khoản mới, bây giờ đoàn đội của luật sư Trần đang xem xét.”
*Binh*
Quả bóng tennis xù xù đập vào bức tường trắng trong nháy mắt rồi lại bật về tay của Giang Diễn. Hắn lười nhác dựa vào ghế sofa, áo khoác thể thao đen sẫm được kéo kín, chiếc cằm thon gọn giấu trong cổ áo, trông có vẻ không vui cho lắm: “Mất bao lâu?”
“Nửa tiếng.” Triều Ca nhanh chóng nhìn qua điện thoại, cười híp mắt nói: “Tiểu Du đã pha cà phê cho mọi người rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đi.”
Giang Diễn liếc anh ta một cái, sắc mặt dịu đi, chậm rãi xoay quả bóng tennis trong tay. Cửa phòng họp *cạch* một tiếng, Trình Kiến Du đẩy cửa bằng một tay, tay còn lại bưng khay, nhìn thấy trong phòng toàn là người, ít nhất cũng phải có mười bảy mười tám, tất cả đều đồng loạt quay lại nhìn cậu. Trình Kiến Du ngơ ngác một giây rồi mỉm cười, làm như không có chuyện gì, chuyên chú rót cà phê.
Đa số những người có mặt ở đây đều từng gặp cậu, những người chưa gặp thì cũng nghe qua những chuyện truyền kỳ về bọn họ. Có một lần Giang Diễn quay quảng cáo ở nước ngoài, lúc rảnh rỗi muốn ăn đồ Trình Kiến Du làm, chỉ một cuộc điện thoại thôi là Trình Kiến Du bỏ lại hết công việc vội vàng mua vé máy bay sớm nhất bay qua đó, nấu cho hắn một bữa cơm ở nhà ăn của khách sạn, ngày hôm sau lại vội vã bay trở về.
Không thể bàn tán cuộc sống riêng tư của người khác, trong lòng mọi người đều âm thầm đồng tình với Trình Kiến Du. Chẳng vì nguyên nhân nào khác, ngoài việc con người luôn thương hại những sinh vật yếu thế.
Trình Kiến Du từ từ rót từng cốc cà phê, ngoài nụ cười lịch sự khi vừa bước vào thì cả quá trình mặt cậu không có cảm xúc nào hết, dáng vẻ lạnh lùng khó tiếp cận.
Giang Diễn nghiêng đầu hỏi: “Tống Ứng Phi đâu?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Một người đàn ông tóc xoăn bước vào phòng họp, anh ta thân thiết ôm lấy chú chó Collie vừa mới đi dạo về xong: “Giang thiếu, sao lần trước tôi đến không thấy nhà cậu có con chó này nhỉ?”
“Nó bị ốm nên nằm viện.” Giang Diễn nói ngắn gọn súc tích, ánh mắt dừng lại trên người Trình Kiến Du.
Nhà Tống Ứng Phi kinh doanh quốc tế ở Thượng Hải cũng coi như có chút tài sản, quan hệ lâu đời với gia tộc giàu có họ Giang. Tuy điều kiện gia đình không bằng Giang Diễn nhưng Tống Ứng Phi trời sinh thiếu mất dây thần kinh “tôn trọng”, nên nói chuyện với người khác chẳng hề biết trên dưới. Vậy mà điều đó lại hợp với Giang Diễn, nên lâu ngày hai người trở thành anh em thân thiết.
Trình Kiến Du bưng bình cà phê rót cho anh ta một cốc, lại gắp một viên đường thả vào đó. Tống Ứng Phi khẽ liếc cậu một cái rồi ngồi xuống, yêu thương ôm lấy chú chó Collie hỏi: “Tên là gì thế?”
“Druid.”
“Dota á, lâu lắm rồi chưa chơi.” Tống Ứng Phi nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu bé nhỏ của Druid: “Tôi còn nhớ cậu của cậu đã từng nuôi một chó chăn cừu của Đức nhỉ?”
Bàn tay đang gắp đường của Trình Kiến Du run lên, vẻ mặt của cậu đờ đẫn trong chốc lát rồi mau chóng trở lại bình thường, lòng dạ cậu không yên, lại gắp thêm một viên đường nữa.
“Ừ, trí nhớ của cậu không tệ đâu.” Giang Diễn đổi sang một tư thế thoải mái hơn nhìn về phía Trình Kiến Du, hắn hất cằm rồi lấy tay vỗ vỗ gối.
Trình Kiến Du đặt bình cà phê xuống đi đến đó, cậu dang chân ra ngoan ngoãn ngồi lên đùi hắn. Giang Diễn ôm lấy cậu bằng một tay, ngón tay vuốt ve da thịt ấm nóng căng chặt qua lớp quần áo.
Mọi người xung quanh chẳng ai thèm nhìn, giống như đã sớm quen rồi.
“Tôi khá là nhớ cậu của cậu.” Tống Ứng Phi than thở, sau đó cười tươi nói: “Còn nhớ lần đầu tiên gặp cậu của cậu, tôi mới nói xấu anh ta có một câu mà cậu tức đến nỗi đánh luôn tôi, cậu bảo vệ anh ta thật đó!”
“Bây giờ cậu nói thì tôi vẫn sẽ đánh cậu thôi.” Giang Diễn ghé lại gần ngửi mùi cà phê trên cổ áo của Trình Kiến Du, Trình Kiến Du hơi chớp mắt nhìn hắn. Khóe miệng Giang Diễn hơi nhếch lên, hắn véo mạnh một cái vào eo cậu, đêm qua chưa dạy dỗ đủ sao, dám dâm đãng ở mọi nơi thế này?
Trình Kiến Du vươn tay ôm lấy cổ Giang Diễn, ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Anh làm đau em rồi.”
Giang Diễn không thèm để ý đến cậu.
Là anh em nối khố từ nhỏ, Tống Ứng Phi vô cùng hiểu rõ vị trí của người cậu kia trong lòng Giang Diễn không hề thua kém bố mẹ ruột, nên đành biết điều mà câm miệng lại.
Người trợ lý ngồi ở cuối bàn họp chợt đứng dậy nói: “Triều Ca.”
Triều Ca nhăn mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Trợ lý mở khóa điện thoại, màn hình hiển thị tin nhắn WeChat: “Đài Pineapple mời anh Giang làm khách mời ở chương trình ‘Nào Mình Cùng Đi Du Lịch’.”
Triều Ca sửng sốt, vội vàng quay đầu lại, Giang Diễn đang nhìn Trình Kiến Du, dường như không hề để ý điều này khiến Triều Ca cảm thấy yên tâm. “Nào Mình Cùng Đi Du Lịch” là một chương trình giải trí chữa lành tâm hồn mời những cặp đôi không rõ thật giả nhưng nổi tiếng bước vào hành trình du lịch.
Chương trình tuyên truyền rằng để những cặp đôi đánh giá lại người yêu của mình trong hành trình du lịch, thúc đẩy việc hai bên thấu hiểu lẫn nhau. Bởi hình thức phát cơm chó đặc biệt nên hai mùa trước vô cùng được yêu thích, tỉ lệ xem và điểm đánh giá ngày càng tăng, bây giờ đã là mùa ba rồi, độ nổi tiếng của chương trình vẫn không giảm, ngược lại còn tiếp tục tăng lên.
Mời Giang Diễn chỉ là một hành động thăm dò, vị lưu lượng cao này từ lúc ra mắt đến bây giờ vẫn chưa từng tham gia một chương trình giải trí nào hết. Nếu như có thể tham gia “Nào Mình Cùng Đi Du Lịch” thì cũng đồng nghĩa với việc tăng thêm độ nổi tiếng, khiến chương trình bước lên một tầm cao mới.
Triều Ca vò đầu bứt tai, nghiêm túc suy nghĩ khả năng tham gia vào chương trình: “Nửa cuối năm nay sẽ bắt đầu quay bộ phim điện ảnh hợp tác với Chu Giác Thanh, công ty của Chu Giác Thanh vẫn luôn muốn hợp tác với chúng ta, nếu cậu có thể cùng Chu Giác Thanh tham gia chương trình giải trí thì đó là một cơ hội tốt. Nhưng hai người các cậu phải ở bên nhau tầm nửa tháng, tìm hiểu đối phương để tránh việc bại lộ trên chương trình.”
Anh ta nói xong, làm bộ vô tình quan sát vẻ mặt của Trình Kiến Du, người có mặt ở đây trong lòng đều hiểu, cùng nhau nhìn qua phía đó.
Ý cười nơi đáy mắt Giang Diễn lạnh lẽo, hắn nhấc tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ má Trình Kiến Du: “Em đã nghe thấy gì chưa?”
Trình Kiến Du ôm lấy cổ tay hắn, tựa lên đó giống như một con mèo con ngoan ngoãn cọ cọ mấy cái, thở ra nhẹ nhàng. Đôi mắt trong suốt nhìn hắn không nói một lời.
Dáng vẻ nghe lời hiểu chuyện.
Giang Diễn lạnh lùng rút tay ra, không nể mặt cậu chút nào: “Làm nũng cũng vô ích, nói đi.”
Trình Kiến Du ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ nhẹ nói: “Em sẽ ghen, anh đừng đi.”
Giang Diễn không quay đầu lại, vuốt ve mặt của Trình Kiến Du, chậm rãi nói: “Người nhà không đồng ý, không đi được.”
Triều Ca bị dọa chảy cả mồ hôi, đang ở trong phòng điều hòa mà áo vẫn ướt dán chặt vào lưng. Anh ta hiểu tính nết của Giang Diễn, đây đâu phải là nổi giận với Trình Kiến Du mà là đang giết gà dọa khỉ.
“Không phải…” Trợ lý xấu hổ cúi đầu xuống: “Đài Pineapple mời anh Giang với anh dâu cơ.”
Triều Ca đơ người suýt chút nữa chửi thề.
Giang Diễn đăm chiêu liếc trợ lý: “Mời tôi với Trình Kiến Du sao?”
Trình Kiến Du hơi nhíu mày, môi đã mím chặt thành một đường màu hồng nhạt, tất cả sự chú ý của mọi người đều đặt lên người Giang Diễn nên không ai thấy vẻ mặt này của cậu.
“Đúng vậy.” Trợ lý áy náy không dám nhìn hai người: “Em cũng cũng không đọc kỹ thông báo nên vẫn luôn tưởng là anh với Chu…”
“Không được, chuyện này không thể được.”
Triều Ca thẳng thừng ngắt lời cậu ta, cao giọng thể hiện khí thế: “Đài Pineapple muốn vạch trần chuyện yêu đương của cậu để cọ nhiệt, bọn họ không tốt đẹp gì đâu, Mạc Khoa đã hợp tác với bọn họ lâu như vậy mà còn nghĩ ra chiêu trò này, đúng là muốn nổi đến điên rồi hả!?”
Giang Diễn tiếp xúc nhiều với Chu Giác Thanh, đã từng hợp tác thương mại nhiều lần, fan lại gán ghép bọn họ với nhau, còn có khẩu hiệu cặp đôi dành riêng cho bọn họ khiến danh tiếng càng truyền đi xa. Nên ban đầu những người có mặt ở đây, đều cho rằng chương trình mời Giang Diễn và Chu Giác Thanh.
Triều Ca là một lão Grandet chính hiệu, muốn trục lợi từ anh ta thì giống như lấy mạng của anh ta vậy. Triều Ca không đồng ý, Mạc Khoa càng không đồng ý. Trình Kiến Du muốn danh chính ngôn thuận là chuyện không thể nào.
“Anh xử lý là được rồi, không cần báo cáo kết quả với tôi đâu.” Giang Diễn vỗ mông Trình Kiến Du, cậu nghe lời đứng dậy. Giang Diễn đút một tay vào túi quần thể thao, bước về phía trước mấy bước, quay đầu lạnh lùng nói: “Đi thôi, tôi đưa em đi làm.”
Gara xe có mười mấy chiếc siêu xe màu sắc phong phú, hào hoa bóng nhoáng được sắp xếp theo nhãn hiệu. Ngoài xu hướng tính dục và dục vọng của mình, thì sở thích của Giang Diễn không khác thì với trai thẳng đồng trang lứa.
Chiếc xe Aston Martin vừa mới mua tháng này, trong xe sạch sẽ không một hạt bụi hay vật trang trí dư thừa nào, mùi da thật của ghế ngồi trắng vẫn chưa bay hết. Trình Kiến Du ngồi vào ghế phó lái, hạ cửa kính xuống hít thở không khí trong lành.
Đường núi ở vùng ngoại ô vắng vẻ không có người. Cho dù tâm trạng Giang Diễn không tốt thì cũng lái xe rất vững, điều hắn nổi giận không liên quan gì tới Trình Kiến Du mà chỉ đơn giản là coi thường chiêu trò giả dối nịnh hót của Triều Ca mà thôi.
Trình Kiến Du nghiêng đầu dựa vào cửa sổ, góc trán đập vào cửa kính làm cậu hơi choáng, đôi mắt mờ mịt mở to, tâm trạng thấp thỏm nhìn hai hàng cây ngô đồng bên đường vụt về phía sau.
Giang Diễn nói gì Trình Kiến Du cũng không nghe rõ, cho đến khi hắn phanh xe lại, nắm lấy cằm ép cậu phải quay đầu: “Em đang nghĩ gì thế?”
Trên con đường không bóng người, mặt trời lên tới đỉnh chiếu qua cửa kính trần xe như làn nước màu vàng hất lên mặt của Trình Kiến Du, đôi lông mi mỏng của cậu cũng như nhuốm ánh vàng, con ngươi xinh đẹp trong veo dễ vỡ, môi mỏng mím chặt, dường như cậu… có chút tủi thân.
Tim Giang Diễn nảy mạnh lên như bị búa nện vào, thoáng cảm thấy xót xa.