Chương : 7
Studio của Bối Tín Hồng tuy nhỏ nhưng loại người nào cũng có, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Công ty chỉ có ba mươi người nhưng lại có hàng chục nhóm WeChat, mối quan hệ xã hội phức tạp như mạng nhện.
Tin tức về việc Trình Kiến Du đoạt lấy danh tiếng của Bối Tín Hồng trong phòng họp được thêm mắm dặm muối, chẳng phải làm gì cũng nhanh chóng lan truyền. Cậu có khuôn mặt trời sinh thu hút phụ nữ và trẻ em, hầu hết các đồng nghiệp nữ trong nhóm WeChat đều đứng lên ủng hộ Trình Kiến Du “trừng phạt cái ác, dương cao cái thiện”. Bối Tín Hồng vốn dĩ keo kiệt, hay soi mói, không ít lần trừ tiền làm thêm của nhân viên, mọi người đã thấy ngứa mắt ông ta từ lâu rồi.
Kẻ bợ đít Bối Tín Hồng cũng ở trong nhóm, tức giận chỉ trích Trình Kiến Du là người vong ân phụ nghĩa, bợ đỡ nịnh hót!
Cuộc chiến giữa hai bên lên đến đỉnh điểm.
“Một nhà biên kịch suốt năm năm không viết nổi một cái kịch bản mà cũng được gọi là biên kịch sao? Công ty khác trong một năm mà không nhận được dự án nào thì đã bị đá từ lâu rồi, chỉ có cậu ta là liên tục nhận được tiền lương trong năm năm qua mà không hề hấn gì, cô có thấy ông chủ nào coi trọng nhân tài như thế chưa? Không ngờ cậu ta lại là kiểu người ăn cháo đá bát như vậy.”
“Sao anh biết anh ấy không viết bất cứ thứ gì? Lão Bối thậm chí còn trừ cả tiền nghỉ tang của Trình Kiến Du, tôi không tin ông ấy có thể nuôi không anh ấy suốt năm năm trời.”
“Có bạn trai giàu có quyền lực đúng là tốt nhỉ, không phải làm việc vất vả để kiếm tiền, ai giới thiệu cho tôi một người giống Giang Diễn đi, @All: tôi sẵn sàng xếp hàng vào lúc nửa đêm để mua giày thể thao cho anh ta như Trình Kiến Du.”
“Châm chọc khiêu khích thế là đủ rồi, đều là đồng nghiệp với nhau, đừng tọc mạch đời tư của người khác nữa. Anh ấy thường giúp mọi người chỉnh sửa kịch bản, có cần phải ăn nói khó nghe vậy không?”
“Lời nói có khó chịu thì cũng không bằng những chuyện xấu xa cậu ta đang làm, đạo diễn Lương Khâu đã cho cậu ta một cơ hội, cậu ta sẽ lập tức vươn lên cành cây trở thành phượng hoàng thôi, còn có thể nhớ nổi thầy của mình nữa sao!”
Mọi người ai cũng cho mình là đúng, ai nấy đều rất tức giận, An An cũng ở trong nhóm, chứng kiến Trình Kiến Du bị nói xấu lung tung như vậy, cô giận run tay gõ một hàng: “Lương Khâu đã biết đến anh Du từ lâu rồi, đánh giá anh ấy rất cao…”
Khi Trình Kiến Du nhận được ảnh chụp màn hình tin nhắn của Trần Khai, cậu đang nấu canh, váng mỡ trong nồi canh đang trào lên, vị sâm thoang thoảng, thanh dịu mê người. Cậu lau qua tay, ấn vào bức hình dài chụp cuộc trò chuyện trong nhóm, lướt từ trên xuống dưới một lần, bình tĩnh trả lời hai từ đơn giản: “Là thật.”
Trần Khai đột nhiên mờ mịt, nhìn kỹ lại một lần, tầm mắt anh ta dừng lại ở tin nhắn cuối cùng của An An, Trình Kiến Du đang xác thực cho câu nói của An An đấy hả?
Sự phẫn nộ của Trần Khai cũng tan thành mây khói theo hai chữ “là thật” này, Du Ca vẫn bình thản tự nhiên cũng không để mấy chuyện ồn ào này vào trong mắt, chẳng trách người ta lại là “Ca”, đúng là quá giỏi.
Trình Kiến Du nếm một thìa canh, hơi đắng của thuốc Bắc hòa quyện với mùi thơm tự nhiên của canh gà, vị ngon kéo dài quấn lấy răng và môi, cậu múc một muôi vào chiếc bát sứ trắng tinh tế, ngập ngừng một chút, cậu lại băm nhỏ thêm một chút gừng và câu kỳ tử rồi cho vào bát.
Thói quen này là người khác dạy cho cậu, lúc cậu đang tuổi mới lớn luôn cảm thấy món canh gà rất đắng, có một anh trai đã bảo cậu thêm một lát gừng và câu kỳ tử, như vậy sẽ trở thành “Qua xuân hạ thu đông, đắng cay ngọt bùi đều sẽ nếm trải.”
Triều Ca lại đến, lần này anh ta chỉ đi cùng A Thắng, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa trong phòng khách, hai khuôn mặt già dặn kia như mang mối thù sâu lắm.
Một xấp hợp đồng thỏa thuận chất đống trên chiếc bàn trà gỗ, bị giở tới cong cả góc. Giang Diễn khoanh tay ngồi trên sofa nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng lên, thấy khuôn mặt Triều Ca đau khổ như thể muốn mọc lên hoàng liên, trông rất không vừa lòng, nhưng cánh tay nhỏ thì không thể lay chuyển được chân vàng.
“Tiểu Du, tôi có một số chi tiết muốn nói với cậu về ‘Nào Mình Cùng Đi Du Lịch’.”
Triều Ca nở một nụ cười cứng ngắc, phá đường tài của anh ta thì không khác gì giết bố mẹ anh ta cả, anh ta không thích Trình Kiến Du cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai. Thứ nhất là gia cảnh của Trình Kiến Du không có gì nổi bật, công khai mối quan hệ kia cũng không thể thu hút mọi người. Thứ hai, một khi công khai, sự hợp tác với công ty Chu Giác Thanh sẽ kết thúc, cả đống tiền sẽ không cánh mà bay.
Chẳng khác gì Trình Kiến Du thò tay vào túi lấy tiền của anh ta, món tiền này anh ta sẽ ghi lại vào trong sổ.
Trình Kiến Du đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh Giang Diễn, Giang Diễn ngả ra sau cổ cậu, ngón tay trỏ mân mê nốt ruồi nâu ửng đỏ, ban đầu chỗ này sạch sẽ không nhiễm bụi trần, nhưng đêm qua vừa vuốt ve vừa liếm cắn, hiện giờ nơi đó ửng lên như mọc lê trắng.
Ngón tay hắn chạm tới đâu, làn da chỗ đó căng lên, đẹp như sự cộng hưởng của dây đàn guitar.
Triều Ca lấy laptop ra, hắng giọng: “Rất đơn giản, chỉ có hai điều thôi. Thứ nhất, trong quá trình ghi hình, cậu không được can thiệp vào công việc của Giang Diễn, cậu có thể đưa ra ý kiến nhưng chúng tôi có quyền không chấp nhận.”
“Thứ hai, trong quá trình ghi hình chương trình sẽ có camera ở khắp mọi nơi, bao gồm cả phòng đơn của hai người, để mọi việc nằm trong tầm kiểm soát, nghiêm cấm hành vi thân mật trước ống kính, không được gây ảnh hưởng xấu đến Giang Diễn, không được nói ra những điều gây tổn hại đến danh tiếng và hình tượng của cậu ấy trong tiết mục.”
Triều Ca nói xong ngẩng đầu lên, Trình Kiến Du không nhìn anh ta, cậu cúi đầu không biết là đang nghĩ gì, nụ cười trên khóe miệng cậu thoáng hiện lên rồi vụt tắt, một bên mặt toát lên vẻ trong sáng, cực kỳ đẹp mắt.
Thoạt nhìn còn rất vui vẻ.
“Chúng tôi có phòng đơn sao?” Trình Kiến Du ngẩng đầu lên, tập trung vào trọng điểm.
Triều Ca khó hiểu nhìn cậu: “Phải, còn câu hỏi nào khác không? Như vậy có làm khó cậu không?”
Trình Kiến Du vừa lòng thỏa ý, cậu nói như trút được gánh nặng: “Không có.”
Quá tốt rồi.
Ngón tay gõ nhẹ sau cổ Trình Kiến Du dừng lại, hơi thở của cậu cũng ngừng lại theo, Giang Diễn nắm cằm cậu, buộc cậu phải quay mặt sang: “Sợ tôi đến vậy sao? Hửm?”
Hàng mi mượt mà của Trình Kiến Du run rẩy, hơi thở ấm áp phả vào ngón tay cái của Giang Diễn, ẩm ướt và mềm mại, giống như một con mèo lớn hình người đang làm nũng, im lặng giằng co như vậy, sau vài giây, Giang Diễn rút tay về, ngón trỏ không tự chủ chạm vào làn da ẩm ướt kia.
Thực sự rất thích nũng nịu.
Hai người có mặt là những kẻ già đời, nhìn không chớp mắt, nghe không phải che tai, Triều Ca thản nhiên nói: “Tiểu Du, xuất phát từ suy nghĩ cho công việc, tôi muốn ký một thỏa thuận với cậu dựa trên những quy định trên…”
“Chúng ta đã ký kết rồi.” Trình Kiến Du nhẹ giọng nhắc nhở anh ta.
Triều Ca bối rối: “Ký khi nào?”
Trình Kiến Du rũ mắt xuống, nhìn vào các đốt ngón tay, nhẹ nhàng nói: “Sau ngày tôi quen biết Giang Diễn, anh đã đến gặp tôi ký một thỏa thuận, có các điều lệ rõ ràng quy định các điểm cần chú ý trong quá trình quen nhau.”
Triều Ca nhớ ra, lần đầu tiên nhìn thấy Trình Kiến Du trong khách sạn, đôi mắt của cậu sáng như một ngọn đuốc, trong nháy mắt anh ta liền biết đây chính là một tai họa, anh ta phải tăng ca soạn một bộ “hợp đồng tình yêu” với những điều khoản hà khắc, Trình Kiến Du đã ký không do dự, có thể nhìn ra được cậu thích Giang Diễn đến nhường này.
Anh ta mơ hồ nhớ lại điều khoản cuối cùng trong hợp đồng, để ngăn Trình Kiến Du dính lấy Giang Diễn không chịu chia tay, hợp đồng đã quy định rằng nếu một bên đơn phương đề nghị chia tay, bên kia không được phản đối vì bất kỳ lý do gì.
Sau khi hỏi ý kiến Giang Diễn, Triều Ca đã đặt ra thời hạn hợp đồng là năm năm, thời gian thực sự trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã gần năm năm rồi.
Chỉ còn nửa tháng nữa thôi.
Triều Ca như rẽ mây nhìn thấy trời quang, mong đợi ngày hợp đồng hết hạn, Giang Diễn sẽ hoàn toàn xóa sạch được quả bom mang tên Trình Kiến Du này.
Trong thâm tâm, anh ta cảm thấy Giang Diễn có thể ở bên Trình Kiến Du lâu như vậy, tất cả cũng chỉ vì hắn còn quá trẻ, cả ngày chỉ đam mê nghệ thuật, chưa biết đến thế giới bên ngoài kia. Nếu Giang Diễn thực sự nhìn thấy thế giới phồn hoa bên ngoài, nhìn thấy trai thanh gái lịch, thấy cả vườn xuân sắc ngắm không hết, còn sẽ quan tâm đến thức ăn thừa chán ngấy như Trình Kiến Du sao?
Giang Diễn liếc mắt thản nhiên nhìn Trình Kiến Du, đôi vai hắn thả lỏng, tựa vào lưng ghế sofa: “Hợp đồng gì thế?”
Người ngồi trên cao thì hay quên chuyện, Triều Ca cười khan, tránh nặng tìm nhẹ mà nói: “Tôi đã ký một thỏa thuận bảo mật với Kiến Du.”
Giang Diễn không quan tâm, một tay lướt tin tức trong điện thoại. Trình Kiến Du đọc qua hợp đồng, cậu xắn tay áo cầm bút lên, hít một hơi thật sâu rồi ký tên ngay ngắn xuống bên cạnh chữ ký của Giang Diễn ở phía cuối bản hợp đồng chương trình “Nào Mình Cùng Đi Du Lịch”.
Chữ của Giang Diễn đẹp đẽ thanh lịch, siêu phàm xuất trần, nét chữ của Trình Kiến Du thì sắc sảo, mang vẻ hào sảng và không bị trói buộc.
Trái ngược, nhưng lại bổ sung cho nhau.
Trình Kiến Du đặt bút xuống, thở dài một hơi, không khí thông qua huyết mạch xương cốt đến toàn thân, giống như cây khô gặp mùa xuân trở lại.
Đây là lần cuối cùng, đã tới lúc phải quay lại đúng hướng rồi.
Triều Ca nhận lấy hợp đồng xong thì vội vã đến đài Pineapple nhận lịch trình mấy ngày tới, A Thắng ở lại sắp xếp các tài liệu tham khảo còn đang lộn xộn trên bàn.
Canh gà trong bếp có hơi chín quá, Trình Kiến Du ngồi trong bếp thưởng thức canh gà của mình.
“Anh Giang.” A Thắng lẳng lặng nhích lại gần sofa, nhìn bóng lưng Trình Kiến Du, hạ thấp giọng: “Em có một chuyện cần báo cáo.”
Giang Diễn rời mắt khỏi điện thoại, liếc nhìn cậu ta: “Gì thế?”
“Quà tặng sinh nhật mà anh dâu muốn là khuy măng sét của Ferdinand mười năm trước. Năm đó hãng này tập trung vào thị trường kinh doanh cao cấp, thiết kế cho cá nhân, được quảng cáo trên các tạp chí thời trang nổi tiếng. Nhưng thời điểm đó thịnh hành phong cách tối giản, khuy măng sét thủ công tinh xảo của Ferdinand vừa được tung ra thị trường không được bao lâu thì đã bị hạ kệ không còn bày bán nữa rồi.”
“Vậy thì sao? Không thể mua được hả?” Giang Diễn quay đầu lại.
A Thắng lắc đầu, chỉ vào điện thoại: “Chúng ta đã từng hợp tác với Ferdinand, nể mặt mũi của anh, họ đã vận chuyển một cái trong kho đồ bằng máy bay tới đây rồi.”
Tâm trạng Giang Diễn tốt hơn một chút, Trình Kiến Du hiếm khi yêu cầu một món quà nào đó, tiền và mối quan hệ không phải là vấn đề, hắn nhướng mày: “Cậu muốn báo cáo gì?”
A Thắng ho một tiếng, tủm tỉm cười: “Chữ ở giữa khuy măng sét có thể thay đổi theo ý muốn, hôm qua em đã nhắn trên WeChat hỏi anh dâu rằng anh ấy muốn chữ gì, anh ấy trả lời là ‘W’.”
Không phải là J hoặc Y sao?
Đôi mắt Giang Diễn nheo lại thành một đường mảnh, hắn bỏ điện thoại vào túi mình, nhìn chằm chằm vào A Thắng. A Thắng bị ánh mắt này làm cho toàn thân run rẩy, không dám nhử mồi nữa mà nói thẳng một mạch luôn: “Anh Giang, tên tiếng Anh của anh là West, anh dâu chu đáo thật đấy, anh ấy còn có thể nhớ cả những chi tiết nhỏ như vậy.”
Đôi mắt như đóng băng của Giang Diễn thả lỏng, hắn quay đầu đi chỗ khác, khóe miệng hơi cong lên, nhưng giọng nói lạnh lùng: “Em ấy đủ rảnh mà.”
A Thắng cười càng vui vẻ hơn: “Em nghĩ đây là tình yêu! Anh dâu cũng giống như những cô vợ thời cổ đại vậy, tam tòng tứ đức, trong mắt trong tim đều là anh…”
Giang Diễn thả lỏng mặt mày, đồng ý với mọi lời A Thắng nói. Hắn đổi tư thế thoải mái hơn trên ghế sofa, vươn tay ra: “Đưa điện thoại của cậu cho tôi.”
Trình Kiến Du có tình cảm sâu sắc với hắn như vậy, sau này hắn sẽ đối tốt với Trình Kiến Du hơn.
A Thắng không rõ chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại ra.
Giang Diễn cầm điện thoại bằng một tay, mở WeChat ra, ảnh đại diện WeChat của Trình Kiến Du là một bức tranh sơn dầu, hắn thản nhiên xóa bạn bè rồi trả điện thoại cho A Thắng.
A Thắng: “…”
Tin tức về việc Trình Kiến Du đoạt lấy danh tiếng của Bối Tín Hồng trong phòng họp được thêm mắm dặm muối, chẳng phải làm gì cũng nhanh chóng lan truyền. Cậu có khuôn mặt trời sinh thu hút phụ nữ và trẻ em, hầu hết các đồng nghiệp nữ trong nhóm WeChat đều đứng lên ủng hộ Trình Kiến Du “trừng phạt cái ác, dương cao cái thiện”. Bối Tín Hồng vốn dĩ keo kiệt, hay soi mói, không ít lần trừ tiền làm thêm của nhân viên, mọi người đã thấy ngứa mắt ông ta từ lâu rồi.
Kẻ bợ đít Bối Tín Hồng cũng ở trong nhóm, tức giận chỉ trích Trình Kiến Du là người vong ân phụ nghĩa, bợ đỡ nịnh hót!
Cuộc chiến giữa hai bên lên đến đỉnh điểm.
“Một nhà biên kịch suốt năm năm không viết nổi một cái kịch bản mà cũng được gọi là biên kịch sao? Công ty khác trong một năm mà không nhận được dự án nào thì đã bị đá từ lâu rồi, chỉ có cậu ta là liên tục nhận được tiền lương trong năm năm qua mà không hề hấn gì, cô có thấy ông chủ nào coi trọng nhân tài như thế chưa? Không ngờ cậu ta lại là kiểu người ăn cháo đá bát như vậy.”
“Sao anh biết anh ấy không viết bất cứ thứ gì? Lão Bối thậm chí còn trừ cả tiền nghỉ tang của Trình Kiến Du, tôi không tin ông ấy có thể nuôi không anh ấy suốt năm năm trời.”
“Có bạn trai giàu có quyền lực đúng là tốt nhỉ, không phải làm việc vất vả để kiếm tiền, ai giới thiệu cho tôi một người giống Giang Diễn đi, @All: tôi sẵn sàng xếp hàng vào lúc nửa đêm để mua giày thể thao cho anh ta như Trình Kiến Du.”
“Châm chọc khiêu khích thế là đủ rồi, đều là đồng nghiệp với nhau, đừng tọc mạch đời tư của người khác nữa. Anh ấy thường giúp mọi người chỉnh sửa kịch bản, có cần phải ăn nói khó nghe vậy không?”
“Lời nói có khó chịu thì cũng không bằng những chuyện xấu xa cậu ta đang làm, đạo diễn Lương Khâu đã cho cậu ta một cơ hội, cậu ta sẽ lập tức vươn lên cành cây trở thành phượng hoàng thôi, còn có thể nhớ nổi thầy của mình nữa sao!”
Mọi người ai cũng cho mình là đúng, ai nấy đều rất tức giận, An An cũng ở trong nhóm, chứng kiến Trình Kiến Du bị nói xấu lung tung như vậy, cô giận run tay gõ một hàng: “Lương Khâu đã biết đến anh Du từ lâu rồi, đánh giá anh ấy rất cao…”
Khi Trình Kiến Du nhận được ảnh chụp màn hình tin nhắn của Trần Khai, cậu đang nấu canh, váng mỡ trong nồi canh đang trào lên, vị sâm thoang thoảng, thanh dịu mê người. Cậu lau qua tay, ấn vào bức hình dài chụp cuộc trò chuyện trong nhóm, lướt từ trên xuống dưới một lần, bình tĩnh trả lời hai từ đơn giản: “Là thật.”
Trần Khai đột nhiên mờ mịt, nhìn kỹ lại một lần, tầm mắt anh ta dừng lại ở tin nhắn cuối cùng của An An, Trình Kiến Du đang xác thực cho câu nói của An An đấy hả?
Sự phẫn nộ của Trần Khai cũng tan thành mây khói theo hai chữ “là thật” này, Du Ca vẫn bình thản tự nhiên cũng không để mấy chuyện ồn ào này vào trong mắt, chẳng trách người ta lại là “Ca”, đúng là quá giỏi.
Trình Kiến Du nếm một thìa canh, hơi đắng của thuốc Bắc hòa quyện với mùi thơm tự nhiên của canh gà, vị ngon kéo dài quấn lấy răng và môi, cậu múc một muôi vào chiếc bát sứ trắng tinh tế, ngập ngừng một chút, cậu lại băm nhỏ thêm một chút gừng và câu kỳ tử rồi cho vào bát.
Thói quen này là người khác dạy cho cậu, lúc cậu đang tuổi mới lớn luôn cảm thấy món canh gà rất đắng, có một anh trai đã bảo cậu thêm một lát gừng và câu kỳ tử, như vậy sẽ trở thành “Qua xuân hạ thu đông, đắng cay ngọt bùi đều sẽ nếm trải.”
Triều Ca lại đến, lần này anh ta chỉ đi cùng A Thắng, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa trong phòng khách, hai khuôn mặt già dặn kia như mang mối thù sâu lắm.
Một xấp hợp đồng thỏa thuận chất đống trên chiếc bàn trà gỗ, bị giở tới cong cả góc. Giang Diễn khoanh tay ngồi trên sofa nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng lên, thấy khuôn mặt Triều Ca đau khổ như thể muốn mọc lên hoàng liên, trông rất không vừa lòng, nhưng cánh tay nhỏ thì không thể lay chuyển được chân vàng.
“Tiểu Du, tôi có một số chi tiết muốn nói với cậu về ‘Nào Mình Cùng Đi Du Lịch’.”
Triều Ca nở một nụ cười cứng ngắc, phá đường tài của anh ta thì không khác gì giết bố mẹ anh ta cả, anh ta không thích Trình Kiến Du cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai. Thứ nhất là gia cảnh của Trình Kiến Du không có gì nổi bật, công khai mối quan hệ kia cũng không thể thu hút mọi người. Thứ hai, một khi công khai, sự hợp tác với công ty Chu Giác Thanh sẽ kết thúc, cả đống tiền sẽ không cánh mà bay.
Chẳng khác gì Trình Kiến Du thò tay vào túi lấy tiền của anh ta, món tiền này anh ta sẽ ghi lại vào trong sổ.
Trình Kiến Du đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh Giang Diễn, Giang Diễn ngả ra sau cổ cậu, ngón tay trỏ mân mê nốt ruồi nâu ửng đỏ, ban đầu chỗ này sạch sẽ không nhiễm bụi trần, nhưng đêm qua vừa vuốt ve vừa liếm cắn, hiện giờ nơi đó ửng lên như mọc lê trắng.
Ngón tay hắn chạm tới đâu, làn da chỗ đó căng lên, đẹp như sự cộng hưởng của dây đàn guitar.
Triều Ca lấy laptop ra, hắng giọng: “Rất đơn giản, chỉ có hai điều thôi. Thứ nhất, trong quá trình ghi hình, cậu không được can thiệp vào công việc của Giang Diễn, cậu có thể đưa ra ý kiến nhưng chúng tôi có quyền không chấp nhận.”
“Thứ hai, trong quá trình ghi hình chương trình sẽ có camera ở khắp mọi nơi, bao gồm cả phòng đơn của hai người, để mọi việc nằm trong tầm kiểm soát, nghiêm cấm hành vi thân mật trước ống kính, không được gây ảnh hưởng xấu đến Giang Diễn, không được nói ra những điều gây tổn hại đến danh tiếng và hình tượng của cậu ấy trong tiết mục.”
Triều Ca nói xong ngẩng đầu lên, Trình Kiến Du không nhìn anh ta, cậu cúi đầu không biết là đang nghĩ gì, nụ cười trên khóe miệng cậu thoáng hiện lên rồi vụt tắt, một bên mặt toát lên vẻ trong sáng, cực kỳ đẹp mắt.
Thoạt nhìn còn rất vui vẻ.
“Chúng tôi có phòng đơn sao?” Trình Kiến Du ngẩng đầu lên, tập trung vào trọng điểm.
Triều Ca khó hiểu nhìn cậu: “Phải, còn câu hỏi nào khác không? Như vậy có làm khó cậu không?”
Trình Kiến Du vừa lòng thỏa ý, cậu nói như trút được gánh nặng: “Không có.”
Quá tốt rồi.
Ngón tay gõ nhẹ sau cổ Trình Kiến Du dừng lại, hơi thở của cậu cũng ngừng lại theo, Giang Diễn nắm cằm cậu, buộc cậu phải quay mặt sang: “Sợ tôi đến vậy sao? Hửm?”
Hàng mi mượt mà của Trình Kiến Du run rẩy, hơi thở ấm áp phả vào ngón tay cái của Giang Diễn, ẩm ướt và mềm mại, giống như một con mèo lớn hình người đang làm nũng, im lặng giằng co như vậy, sau vài giây, Giang Diễn rút tay về, ngón trỏ không tự chủ chạm vào làn da ẩm ướt kia.
Thực sự rất thích nũng nịu.
Hai người có mặt là những kẻ già đời, nhìn không chớp mắt, nghe không phải che tai, Triều Ca thản nhiên nói: “Tiểu Du, xuất phát từ suy nghĩ cho công việc, tôi muốn ký một thỏa thuận với cậu dựa trên những quy định trên…”
“Chúng ta đã ký kết rồi.” Trình Kiến Du nhẹ giọng nhắc nhở anh ta.
Triều Ca bối rối: “Ký khi nào?”
Trình Kiến Du rũ mắt xuống, nhìn vào các đốt ngón tay, nhẹ nhàng nói: “Sau ngày tôi quen biết Giang Diễn, anh đã đến gặp tôi ký một thỏa thuận, có các điều lệ rõ ràng quy định các điểm cần chú ý trong quá trình quen nhau.”
Triều Ca nhớ ra, lần đầu tiên nhìn thấy Trình Kiến Du trong khách sạn, đôi mắt của cậu sáng như một ngọn đuốc, trong nháy mắt anh ta liền biết đây chính là một tai họa, anh ta phải tăng ca soạn một bộ “hợp đồng tình yêu” với những điều khoản hà khắc, Trình Kiến Du đã ký không do dự, có thể nhìn ra được cậu thích Giang Diễn đến nhường này.
Anh ta mơ hồ nhớ lại điều khoản cuối cùng trong hợp đồng, để ngăn Trình Kiến Du dính lấy Giang Diễn không chịu chia tay, hợp đồng đã quy định rằng nếu một bên đơn phương đề nghị chia tay, bên kia không được phản đối vì bất kỳ lý do gì.
Sau khi hỏi ý kiến Giang Diễn, Triều Ca đã đặt ra thời hạn hợp đồng là năm năm, thời gian thực sự trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã gần năm năm rồi.
Chỉ còn nửa tháng nữa thôi.
Triều Ca như rẽ mây nhìn thấy trời quang, mong đợi ngày hợp đồng hết hạn, Giang Diễn sẽ hoàn toàn xóa sạch được quả bom mang tên Trình Kiến Du này.
Trong thâm tâm, anh ta cảm thấy Giang Diễn có thể ở bên Trình Kiến Du lâu như vậy, tất cả cũng chỉ vì hắn còn quá trẻ, cả ngày chỉ đam mê nghệ thuật, chưa biết đến thế giới bên ngoài kia. Nếu Giang Diễn thực sự nhìn thấy thế giới phồn hoa bên ngoài, nhìn thấy trai thanh gái lịch, thấy cả vườn xuân sắc ngắm không hết, còn sẽ quan tâm đến thức ăn thừa chán ngấy như Trình Kiến Du sao?
Giang Diễn liếc mắt thản nhiên nhìn Trình Kiến Du, đôi vai hắn thả lỏng, tựa vào lưng ghế sofa: “Hợp đồng gì thế?”
Người ngồi trên cao thì hay quên chuyện, Triều Ca cười khan, tránh nặng tìm nhẹ mà nói: “Tôi đã ký một thỏa thuận bảo mật với Kiến Du.”
Giang Diễn không quan tâm, một tay lướt tin tức trong điện thoại. Trình Kiến Du đọc qua hợp đồng, cậu xắn tay áo cầm bút lên, hít một hơi thật sâu rồi ký tên ngay ngắn xuống bên cạnh chữ ký của Giang Diễn ở phía cuối bản hợp đồng chương trình “Nào Mình Cùng Đi Du Lịch”.
Chữ của Giang Diễn đẹp đẽ thanh lịch, siêu phàm xuất trần, nét chữ của Trình Kiến Du thì sắc sảo, mang vẻ hào sảng và không bị trói buộc.
Trái ngược, nhưng lại bổ sung cho nhau.
Trình Kiến Du đặt bút xuống, thở dài một hơi, không khí thông qua huyết mạch xương cốt đến toàn thân, giống như cây khô gặp mùa xuân trở lại.
Đây là lần cuối cùng, đã tới lúc phải quay lại đúng hướng rồi.
Triều Ca nhận lấy hợp đồng xong thì vội vã đến đài Pineapple nhận lịch trình mấy ngày tới, A Thắng ở lại sắp xếp các tài liệu tham khảo còn đang lộn xộn trên bàn.
Canh gà trong bếp có hơi chín quá, Trình Kiến Du ngồi trong bếp thưởng thức canh gà của mình.
“Anh Giang.” A Thắng lẳng lặng nhích lại gần sofa, nhìn bóng lưng Trình Kiến Du, hạ thấp giọng: “Em có một chuyện cần báo cáo.”
Giang Diễn rời mắt khỏi điện thoại, liếc nhìn cậu ta: “Gì thế?”
“Quà tặng sinh nhật mà anh dâu muốn là khuy măng sét của Ferdinand mười năm trước. Năm đó hãng này tập trung vào thị trường kinh doanh cao cấp, thiết kế cho cá nhân, được quảng cáo trên các tạp chí thời trang nổi tiếng. Nhưng thời điểm đó thịnh hành phong cách tối giản, khuy măng sét thủ công tinh xảo của Ferdinand vừa được tung ra thị trường không được bao lâu thì đã bị hạ kệ không còn bày bán nữa rồi.”
“Vậy thì sao? Không thể mua được hả?” Giang Diễn quay đầu lại.
A Thắng lắc đầu, chỉ vào điện thoại: “Chúng ta đã từng hợp tác với Ferdinand, nể mặt mũi của anh, họ đã vận chuyển một cái trong kho đồ bằng máy bay tới đây rồi.”
Tâm trạng Giang Diễn tốt hơn một chút, Trình Kiến Du hiếm khi yêu cầu một món quà nào đó, tiền và mối quan hệ không phải là vấn đề, hắn nhướng mày: “Cậu muốn báo cáo gì?”
A Thắng ho một tiếng, tủm tỉm cười: “Chữ ở giữa khuy măng sét có thể thay đổi theo ý muốn, hôm qua em đã nhắn trên WeChat hỏi anh dâu rằng anh ấy muốn chữ gì, anh ấy trả lời là ‘W’.”
Không phải là J hoặc Y sao?
Đôi mắt Giang Diễn nheo lại thành một đường mảnh, hắn bỏ điện thoại vào túi mình, nhìn chằm chằm vào A Thắng. A Thắng bị ánh mắt này làm cho toàn thân run rẩy, không dám nhử mồi nữa mà nói thẳng một mạch luôn: “Anh Giang, tên tiếng Anh của anh là West, anh dâu chu đáo thật đấy, anh ấy còn có thể nhớ cả những chi tiết nhỏ như vậy.”
Đôi mắt như đóng băng của Giang Diễn thả lỏng, hắn quay đầu đi chỗ khác, khóe miệng hơi cong lên, nhưng giọng nói lạnh lùng: “Em ấy đủ rảnh mà.”
A Thắng cười càng vui vẻ hơn: “Em nghĩ đây là tình yêu! Anh dâu cũng giống như những cô vợ thời cổ đại vậy, tam tòng tứ đức, trong mắt trong tim đều là anh…”
Giang Diễn thả lỏng mặt mày, đồng ý với mọi lời A Thắng nói. Hắn đổi tư thế thoải mái hơn trên ghế sofa, vươn tay ra: “Đưa điện thoại của cậu cho tôi.”
Trình Kiến Du có tình cảm sâu sắc với hắn như vậy, sau này hắn sẽ đối tốt với Trình Kiến Du hơn.
A Thắng không rõ chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại ra.
Giang Diễn cầm điện thoại bằng một tay, mở WeChat ra, ảnh đại diện WeChat của Trình Kiến Du là một bức tranh sơn dầu, hắn thản nhiên xóa bạn bè rồi trả điện thoại cho A Thắng.
A Thắng: “…”