Chương 20:
Chợ tổng hợp khác với cửa hàng bình thường, nó thuộc chợ mua bán theo tính chất buôn bán sỉ, hàng hóa bao quát bên trong vô cùng nhiều, chỉ cần là thứ bạn muốn có được, cơ bản đều có thể tìm thấy. Hôm nay, mục tiêu của Ôn Cố là khu định chế nhà ở và khu buôn bán nông sản bên trong chợ tổng hợp. Vừa xuống xe đã đi thẳng tới khu vực mục đích.Đầu tiên là tới khu buôn bán nông sản. Ôn Cố chọn một cửa hàng giống bán khá nhiều loại, mua mấy túi giống rau cải siêu cấp. Rau cải siêu cấp là giống cải đã qua cải tạo, so với cải bình thường, tốc độ sinh trưởng của cải siêu cấp nhanh hơn rất nhiều, giá trị dinh dưỡng cũng cao hơn, khuyết điểm duy nhất là hơi đắt, tổng thể mà nói vẫn vô cùng phù hợp trồng ở làng du lịch.Sau khi mua giống xong, cô lại tới khu cá bên cạnh mua mười mấy con cá giống thường thấy, trong thôn có một cái hồ rất lớn, cô đã đi xem xét từ sớm rồi, trong nước trống không không có gì cả, nuôi ít cá sẽ đẹp hơn.Cá giống đựng trong túi bóng, do Tất Phương xách, chị ấy nhìn túi cá suốt nửa ngày, vẻ mặt quái dị.Ôn Cố vô ý quay đầu nhìn chị ấy: "Làm sao vậy, cá giống có vấn đề sao?"Tất Phương dời ánh mắt khỏi túi nước, trầm mặc lắc đầu, vẻ mặt khôi phục nét lãnh đạm nhất quán.Ôn Cố không để trong lòng, lấy điện thoại ra xem thời gian rồi nói: "Đi đặt mấy bộ đồ dùng nhà bếp và biển đèn tín hiệu, đèn gì đó là có thể về, chị có gì muốn mua không? Có thể nhân tiện mua luôn."Tất Phương nhìn con cá xách trong tay: "Không có."Đợi làm xong hết mọi việc, đã hơn mười một giờ trưa, hai người ngồi xe cùng về thôn Ngô Đồng. Mới tới cổng thôn, Ôn Cố đã xa xa nhìn thấy Xuân Thập xách thùng nước đi tới. Cô vẫy gọi: "Quét dọn thế nào rồi?"Xuân Thập nói: "Đã quét dọn sạch sẽ, sửa chữa ngay ngắn toàn bộ rồi, gia cụ cũng đổi mới."Ôn Cố kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"Diện tích của thôn Ngô Đồng không nhỏ, ít cũng có ba bốn chục căn nhà, mới nửa ngày, hai người có thể quét dọn xong đã rất khó tin rồi, ngay cả công việc sửa chữa cũng làm xong, còn thêm mới gia cụ! Cô bán tín bán nghi, chọn một căn viện gần đó đi vào kiểm tra, quả nhiên dọn dẹp rất sạch sẽ, cửa sổ gia cụ thứ gì cũng đều đổi mới, kiểu dáng giống hệt với đồ trong viện của cô, nhưng chất gỗ lại khác."Đây là gỗ gì?" Cô tới gần quan sát kỹ một lúc, ngửi được một mùi mộc hương nhàn nhạt.Xuân Thập đặt thùng nước xuống, lấy đi túi nước từ trong tay Tất Phương, nhìn chị ấy như uy hiếp, mở miệng túi đổ cá giống vào trong thùng, đáp: "Đàn hương, đàn hương trên núi khá nhiều, bon chen khiến những cây khác không phát triển được, dứt khoát chặt đi một ít làm gia cụ.”Nói xong, anh nhấc thùng nước lên đi vào hồ, Tất Phương đi theo vài bước, ánh mắt lưu luyến không nỡ rời khỏi thùng cá.Ôn Cố không chú ý tới động tác nhỏ giữa hai người, cô dạo trong phòng một vòng rồi ra, trong lòng vô cùng vừa ý. Có thể lấy đủ vật liệu xây dựng làng du lịch là tốt nhất, vừa có đặc sắc lại có thể tiết kiệm một đống tiền, hơn nữa còn rất khỏe mạnh tự nhiên.Chiều hôm đó, trong thôn chính thức nối điện nước, đồ dùng bếp, biển đèn đặt làm cũng lần lượt được đưa tới. Ôn Cố bắt tay thay đèn điện mới cho mỗi nhà, chỉ thị biển đèn thì lắp ở các lối rẽ đường hẻm. Trên cổng làng ở đầu thôn cũng treo một biển đèn, cô leo thang lắp, Kỳ Lân thì đứng bên dưới cổng làng nhìn: "Trưởng thôn, liệu cái tên này có quá thẳng thắn không?"Ôn Cố lắp đèn xong, vỗ vỗ tay leo thang xuống: "Làng du lịch nhà nông, đặt tên phải trực tiếp thú vị mới thu hút người khác, làm màu không thực tế. Cháu là lấy linh cảm từ trong tên của mọi người đó, đáng yêu biết bao, cộng thêm tạo hình biển đèn đám mây này, chắc chắn bạn nhỏ sẽ thích.""Làng du lịch Thần Thú" năm chữ cái to tướng font hoạt hình che tên thôn trên cổng làng, ánh đèn bảy sắc lấp lánh lấp lánh như sóng gợn, bạn nhỏ Bạch Trạch đúng lúc đi ngang qua, ngẩng đầu tràn ngập ghét bỏ nhìn biển đèn, nói: "Xấu thật."Ôn Cố: "..."*Bận rộn suốt một ngày, hình thái ban đầu của làng du lịch đã dần xuất hiện. Sau khi mặt trời xuống núi, trong thôn không còn tối tăm nữa, biển đèn khắp nơi tỏa ra ánh sáng màu sắc trong bóng tối, tăng thêm vài phần náo nhiệt và nhân khí cho sơn thôn tĩnh lặng.Ở trong viện Xuân Thập, ba người Bạch Trạch, Kỳ Lân và Đế Giang ngồi xúm lại bên bàn ăn đợi ăn cơm. Phu Gia và Tất Phương không ăn cơm, mỗi người bưng ly nước ngồi trong góc nhắm mắt dưỡng thần. Ôn Cố bận rộn trong bếp, Xuân Thập ngồi trước lò nhóm lửa, nguyên liệu nấu ăn có hạn, cô nấu đơn giản trứng chiên xào hành và thịt xào cải trắng, cộng thêm một món canh rau chân vịt.Ngửi được mùi thơm bay ra từ trong nồi, Xuân Thập hơi xuất thần, qua một lúc, anh bỗng nhiên hỏi: "Thập Nhất, cô có muốn tu hành không?"Động tác trong tay Ôn Cố bỗng khựng lại: "Tôi cũng có thể?"Xuân Thập khẳng định nói: "Đương nhiên, cô là trưởng thôn của chúng tôi."