Chương 4: Để em giúp anh chặn thương tổn
Trọng... trọng cái gì?
Giản Nại cảm giác hình như mình đã nghe lầm, có chút khiếp sợ nhìn về phía Lục Trạch Phong.
Lục Trạch Phong nhanh chóng thu tay, rồi duy trì khoảng cách với cậu, trên người chiến sĩ mặc chiến bào màu đen, trên cổ tay có độ giáp có vảy giống con tê tê, cả người vẫn còn mang theo mùi máu tươi chưa tiêu tán hết, thanh đao kia đã được thu hồi, mặt mày lạnh lùng cứ như lệ khí ban nãy vẫn còn lưu lại.
Giản Nại vốn tưởng rằng tên trap boi sẽ giống mấy tên công tử bột, hoặc là có ngoại hình dầu mỡ, không nghĩ rằng lại có giao diện chính phái, nghiêm túc thế này.
Nói thật...
Gu của mình đây mà.
Nếu không phải trước mặt mình là trapboi, thì trong tình cảnh này, cậu thật sự rất muốn cùng đối phương phát triển.
Đáng tiếc, là một tên cặn bã.
Lục Trạch Phong kiểm tra tiến độ phó bản, liếc Giản Nại nói: "Không có gì thì tôi đi trước."
Giản Nại hoàn hồn:?
Lục Trạch Phong không hề nhìn cậu, cất bước trực tiếp đi về phía vùng quê bên kia, tốc độ của anh vô cùng nhanh, hầu như chưa được vài bước đã cách Giản Nại một khoảng rất xa.
Giản Nại sửng sốt, không biết xung quanh có còn sói hoang có thể quay lại hay không, cậu vội vàng nhắm mắt đuổi theo.
Lục Trạch Phong đi được vài bước, quay đầu lại nhìn cậu: "Đi theo ta làm gì?"
Cả người Giản Nại có thể nói là chật vật bất kham, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp kia vì bị dọa khóc nên trên mặt vẫn còn vươn vài giọt nước mắt, đôi mắt hoa đào ủy khuất, đáng thương vô cùng dí sát vào: "Ân công, đừng bỏ em mà, em, em sợ lắm."
Lục Trạch Phong nhíu mày: "Nếu cậu sợ thì tới phó bản này làm gì?"
"......"
Để thả thính anh đấy.
Giản Nại đương nhiên không dám nói lời thật, cậu ấp úng nói: "Em cũng không biết nữa, không biết đã kích phát nhiệm vụ nào mà lại bị đưa vào đây."
Lục Trạch Phong nhíu mày: "Đây không phải là nhiệm vụ cá nhân của ta à, sao lại có chuyện người khác truyền tống vào."
Giản Nại xấu hổ.
Làm sao cậu có thể nói cho anh ta biết được là mình đây cố ý tới chứ.
Là dùng kỹ năng đặc thù của mị ma để tới đây.
Giản Nại nhảy số nhanh, ủy khuất nói: "Em không biết đâu, dù sao vào đây kiểu nào em cũng không biết nữa, có thể là do lỗi hệ thống, hơn nữa level quái vật ở đây cao quá đi, thật đáng sợ, may mà có ân công đây, nếu không cái mạng quèn của em khó mà giữ được, phó bản này có phải còn có ma thú khác mạnh hơn không vậy ạ."
Lục Trạch Phong trầm tĩnh trả lời: "Bình thường, ở đây không có ma thú nguy hiểm."
Giản Nại cứng đờ: "Vậy đám sói hoang hồi nãy..."
"Ma thú cấp thấp." Lục Trạch Phong bày ra biểu tình sao cậu hỏi như thế: "Không có nguy hiểm đến tính mạng."
Giản Nại cảm giác bản thân xụi lơ.
Tụi mình có chơi chung một trò không zị?
Mắt thấy Lục Trạch Phong lại muốn vứt bỏ mình, Giản Nại đâu có chịu, cậu tiến lên vài bước, nhịn đau tự nhéo mình một cái rồi kêu lên đau đớn: "Ai da!"
Thân ảnh người phía trước dừng lại.
Trong mắt Giản Nại xẹt lên một tia vui mừng, vội vàng ngồi xổm xuống một cách yếu ớt, trên mặt hiện ra một vẻ đau đớn.
Quả nhiên Lục Trạch Phong do dự một hồi mới phản ứng: "Cậu bị làm sao vậy?"
Mày Giản Nại hơi nhăn lại, thấy Lục Trạch Phong đã trở lại, liên tục nói: "Ân công, anh dẫn em theo được không, hình, hình như em bị thương rồi..."
Ở vùng dã ngoại hoang vu như vậy, một bé mị ma xinh đẹp với quần áo rách rưới, yếu ớt bất lực, cậu bé như là một con thú nhỏ đáng yêu không hề có lực sát thương, giống như nếu rời khỏi sự bảo hộ của mãnh thú thì giây tiếp theo có thể sẽ bị ma thú nguy hiểm xé xác, giờ phút này cậu đang vô cùng đáng thương cần kẻ mạnh để dựa vào.
Không có ai sẽ cự tuyệt cậu.
Ngoại trừ...
Lục Trạch Phong là một chiến sĩ vô cảm, không hề do dự: "Không thể."
Biểu tình trên mặt củaGiản Nại cứng đờ, sửng sốt.
Lục Trạch Phong bắt đầu kiểm tra thời gian còn thừa của phó bản, liếc nhìn cậu một cái: "Dẫn cậu theo không tiện."
Giản Nại âm thầm cắn răng, trăm triệu lần không nghĩ tới, thế mà lại gặp phải người khó hiểu phong tình, may mà hôm nay cậu có học một khóa cấp tốc với Tâm Tâm rồi, bằng không với tính tình của cậu chắc đã bỏ từ lâu.
Quy tắc cua trai số 1: 【 Gái ngoan cũng sợ sói đói】
Phải làm hết mọi thứ truyền tải ưu điểm của mình, làm anh zai mềm lòng là mục đích trước nhất.
......
Giản Nại thấy Lục Trạch Phong phải đi, vội vàng tiến lên một bước giữ chặt tay áo anh: "Ân nhân, dẫn em theo tiện lắm đó nhá!"
Lục Trạch Phong liếc nhìn cậu một cái.
Không tin.
Giản Nại cũng biết bản thân mình nhìn qua là đã thấy vô dụng, nhưng cậu nhanh chóng mở miệng, đọc ra kỹ năng cảm thấy thẹn người kia: "Em có buff phụ, nếu dẫn theo em có thể gia tăng 30% phòng ngự, còn có 10% công kích nữa!"
Như thế là dẫn cậu theo được rồi chứ gì!
Giờ phút này Giản Nại đã tung hết tuyệt chiêu.
Sau khi Lục Trạch Phong nghe xong rồi suy nghĩ một chút, mở miệng: "Ta không cần."
?
Lục Trạch Phong nhìn vùng quê xung quanh một vòng, mở miệng: "Mấy ma thú tôi solo một mình cũng được."
"..."
Anh từng nói anh dễ cô đơn lắm mà.
Vậy là anh có đủ tư cách làm trapboi chưa vậy!?
Giản Nại không khống chế nỗi thiết lập tính cách của mình, chửi ầm lên: "Mà em đang ở bên trong phó bản của anh mà, cấp bậc phó bản của anh cao quá, mấy con sói quèn cắn em cũng chết nữa, em không biết thoát khỏi đây chỗ nào, hơn nữa em đóng chế độ đau đớn không được, em sợ đau lắm á anh có biết hem, dù gì anh đi solo cũng được mà, độ em một chút cũng có sao đâu..."
Vốn ngữ khí của cậu cũng chẳng tốt lành gì, nhưng tiếng mắng lại phát ra từ mị ma, hốc mắt đỏ hoe rưng rưng nước mắt, thanh âm nhu hòa mềm mại, so với mắng chửi thì không bằng nói cậu ta đang làm nũng thì đúng hơn.
Hơn nữa so với lúc nãy cầu xin thì lúc này người cậu nhìn sinh động hơn nhiều.
Cực kỳ giống với thỏ con đáng yêu đang tỏ vẻ hung dữ.
Lục Trạch Phong nhìn con thỏ, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng mới nói: "Nhớ đi sát."
Giản Nại sửng sốt.
Lục Trạch Phong nhấc chân chuẩn bị đi, quăng lại cho cậu một câu: "Nếu lạc ta không quan tâm đâu."
Đáy mắt Giản Nại lóe lên ý cười thành công, vội vàng che dấu đi như một con thỏ giảo hoạt, giữ chặt tay Lục Trạch Phong, thanh âm nhu hòa mềm mại, ngoan ngoãn hết mức: "Ân công anh tốt bụng quá đi, cứ yên tâm nhé, em nhất định sẽ nghe lời, không chạy loạn đâu!"
......
Đây là lần thứ hai bọn họ nắm tay.
Lục Trạch Phong chỉ cảm thấy đôi tay kia vừa non vừa mềm, khác hoàn toàn với những đôi tay của lính lác mà anh thường thấy bộ đội.
Không phải là thỏ yêu thành tinh thật chứ?
Lục Trạch Phong sượng trân đẩy người ra: "Cậu đi theo sau ta là được, đừng đứng gần như thế."
Giản Nại sửng sốt, ủy khuất: "Ân công, để có hiệu lực từ buff của mị ma thì chỉ có cách tiếp xúc mới đạt được thôi, em, em cũng chỉ muốn quan tâm anh thôi mà."
Trong lòng Lục Trạch Phong tự hỏi, cái buff này đã hợp tiêu chuẩn chưa?
Nhưng anh sẽ không nói ra, chỉ nói: "Cậu đi theo tôi là được rồi, có buff hay khôngcũng không sao cả."
Giản Nại bĩu môi, không quá tình nguyện: "Ò."
Tuy rằng kế hoạch câu dẫn tra nam đến giờ đã khá gãy, nhưng cũng có vài chỗ cũng xem như là có chút thu hoạch, đi theo Lục Trạch Phong suốt một con đường quê, coi như là để Giản Nại sáng mắt.
"Ầm!"
Một con rắn lớn rơi xuống đất, thân thể to lớn của nó khi ngã xuống cũng khiến đất trời chấn động theo, tro bụi bay tứ tung, cao khoảng vài thước.
Giản Nại ngây ngốc, cả người đều bị dọa ngốc.
Lục Trạch Phong quyết đoán muốn lấy tinh hạch của con rắn làm phần thưởng, gắn dưới chuôi đao dưới ánh mặt trời nổi lên ánh sáng lạnh thấu xương.
Giản Nại vừa mới chính mắt nhìn thấy anh tàn nhẫn chém con rắn dài bảy tấc nên cảm thấy cả người không tốt lắm, đây là lần đầu tiên cậu chơi phó bản của《 Vấn Đạo 》, biết là nó tương đối chân thật, nhưng không ngờ tới lại chân thật đến thế.
Lục Trạch Phong dời mắt về phía cậu, mở miệng nói: "Lại đây."
Giản Nại mê mang phản ứng khá chậm.
Lục Trạch Phong nhíu mày, nhẫn nại lặp lại, chỉ là thanh âm nghiêm khắc hơn rất nhiều: "Lại đây."
Giản Nại cất bước, ngoan ngoãn chạy đến trước mặt anh, vừa rời khỏi chỗ đó không bao lâu, liền thấy tại nơi mà cậu đứng nhảy ra một con rắn lớn khác, so với con rắn kia còn to hơn nhiều, lúc nó đứng thẳng lên thì ngay cả ánh nắng mặt trời cũng bị che mất!
Thân ảnh của Lục Trạch Phong tiêu tán trong tro bụi.
Ánh đao hiện lên dưới ánh mặt trời!
Con rắn bị công kích đau rống lên một tiếng tức giận, khiến cả mặt đất rung chấn theo.
Con ma thu này hình như là BOSS cuối của phó bản, nó có kỹ năng, sau khi bị công kích thì nó như thể bị kích thích, ánh mắt chuyển thành màu đỏ tươi, phun ra nọc độc màu xanh lục!
Giản Nại thấy Lục Trạch Phong sắp bị trúng nọc độc, theo bản năng kêu lên một tiếng: "Cẩn thận!"
Năng lực phản ứng Lục Trạch Phong càng mạnh hơn, hầu như là né tránh ngay lập tức.
Giản Nại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"......"
Khoan đã!
Sao cậu lại thở phào chứ?
Không phải cậu tới đây để trả thù trapboi à?!
Lúc này cậu phải nghĩ tới làm cách nào để ngáng đường anh ta chứ!
Giản Nại giận chính mình, ngay sau đó nghĩ lại, tuy rằng bản thân hiện giờ vẫn chưa trả thù được tên cặn bã, nhưng mà cậu có thể ngáng chân mà, để tên khốn này bị ma thú cắn vài cái không phải là rất vui à?
Cứ thế đi!
Cách đó không xa người và rắn đang lâm vào khổ chiến khó phân.
Con rắn bị chọc giận, cái đuôi của nó quất một phát thật mạnh vào mặt đất, như là phát điên công kích tới kẻ xâm lấn, ngay lúc Lục Trạch Phong rơi xuống đất thì nhân cơ hội phun ra nọc độc đầy trời về phía chiến sĩ!
Lục Trạch Phong nheo mắt lại, không nghĩ tới con BOSS này lại khó chơi đến thế.
Ngay trong lúc cuộc chiến đang giằng co, có người chạy tới, giọng của Giản Nại giòn giã, gọi một tiếng: "Anh, em tới giúp anh đây!"
Lục Trạch Phong nhìn sang.
Thiếu nhiên nhỏ nhắn mặc áo màu xanh lơ đang chạy tới chỗ mình không hề do dự.
Giản Nại chạy tới muốn làm bại lộ vị trí của Lục Trạch Phong, để cho con rắng có cơ hội công kích, không ngờ tới sau khi chạy lại mới phát hiện có nọc độc đang bay về phía này!
Lục Trạch Phong nhíu mi, nhắc nhở cậu: "Cẩn thận phía sau!"
Chậm rồi.
Vốn là cậu định ám sát Lục Trạch Phong nhưng lại bị nọc độc Giản Nại cản lại, cảm giác đau đớn tột cùng truyền khắp toàn thân trong nháy mắt, cơn đau khiến vầng trán của Giản Nại ướt đẫm mồ hôi, nước mắt tràn ra.
Lục Trạch Phong tiếp được người trong lòng ngực.
Giản Nại đau nói không ra lời, cả người phát run ở trong ngực anh: "Anh ơi, em..."
Lục Trạch Phong thấy sắc mặt của cậu trắng bệch không còn chút máu, có hơi kinh ngạc: "Cậu vì tôi chắn độc à..."
Sau khi Giản Nại nghe được, thiếu chút nữa xỉu đi vì tức.
"Cả..."
Cả lò nhà anh.
Giản Nại cảm giác hình như mình đã nghe lầm, có chút khiếp sợ nhìn về phía Lục Trạch Phong.
Lục Trạch Phong nhanh chóng thu tay, rồi duy trì khoảng cách với cậu, trên người chiến sĩ mặc chiến bào màu đen, trên cổ tay có độ giáp có vảy giống con tê tê, cả người vẫn còn mang theo mùi máu tươi chưa tiêu tán hết, thanh đao kia đã được thu hồi, mặt mày lạnh lùng cứ như lệ khí ban nãy vẫn còn lưu lại.
Giản Nại vốn tưởng rằng tên trap boi sẽ giống mấy tên công tử bột, hoặc là có ngoại hình dầu mỡ, không nghĩ rằng lại có giao diện chính phái, nghiêm túc thế này.
Nói thật...
Gu của mình đây mà.
Nếu không phải trước mặt mình là trapboi, thì trong tình cảnh này, cậu thật sự rất muốn cùng đối phương phát triển.
Đáng tiếc, là một tên cặn bã.
Lục Trạch Phong kiểm tra tiến độ phó bản, liếc Giản Nại nói: "Không có gì thì tôi đi trước."
Giản Nại hoàn hồn:?
Lục Trạch Phong không hề nhìn cậu, cất bước trực tiếp đi về phía vùng quê bên kia, tốc độ của anh vô cùng nhanh, hầu như chưa được vài bước đã cách Giản Nại một khoảng rất xa.
Giản Nại sửng sốt, không biết xung quanh có còn sói hoang có thể quay lại hay không, cậu vội vàng nhắm mắt đuổi theo.
Lục Trạch Phong đi được vài bước, quay đầu lại nhìn cậu: "Đi theo ta làm gì?"
Cả người Giản Nại có thể nói là chật vật bất kham, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp kia vì bị dọa khóc nên trên mặt vẫn còn vươn vài giọt nước mắt, đôi mắt hoa đào ủy khuất, đáng thương vô cùng dí sát vào: "Ân công, đừng bỏ em mà, em, em sợ lắm."
Lục Trạch Phong nhíu mày: "Nếu cậu sợ thì tới phó bản này làm gì?"
"......"
Để thả thính anh đấy.
Giản Nại đương nhiên không dám nói lời thật, cậu ấp úng nói: "Em cũng không biết nữa, không biết đã kích phát nhiệm vụ nào mà lại bị đưa vào đây."
Lục Trạch Phong nhíu mày: "Đây không phải là nhiệm vụ cá nhân của ta à, sao lại có chuyện người khác truyền tống vào."
Giản Nại xấu hổ.
Làm sao cậu có thể nói cho anh ta biết được là mình đây cố ý tới chứ.
Là dùng kỹ năng đặc thù của mị ma để tới đây.
Giản Nại nhảy số nhanh, ủy khuất nói: "Em không biết đâu, dù sao vào đây kiểu nào em cũng không biết nữa, có thể là do lỗi hệ thống, hơn nữa level quái vật ở đây cao quá đi, thật đáng sợ, may mà có ân công đây, nếu không cái mạng quèn của em khó mà giữ được, phó bản này có phải còn có ma thú khác mạnh hơn không vậy ạ."
Lục Trạch Phong trầm tĩnh trả lời: "Bình thường, ở đây không có ma thú nguy hiểm."
Giản Nại cứng đờ: "Vậy đám sói hoang hồi nãy..."
"Ma thú cấp thấp." Lục Trạch Phong bày ra biểu tình sao cậu hỏi như thế: "Không có nguy hiểm đến tính mạng."
Giản Nại cảm giác bản thân xụi lơ.
Tụi mình có chơi chung một trò không zị?
Mắt thấy Lục Trạch Phong lại muốn vứt bỏ mình, Giản Nại đâu có chịu, cậu tiến lên vài bước, nhịn đau tự nhéo mình một cái rồi kêu lên đau đớn: "Ai da!"
Thân ảnh người phía trước dừng lại.
Trong mắt Giản Nại xẹt lên một tia vui mừng, vội vàng ngồi xổm xuống một cách yếu ớt, trên mặt hiện ra một vẻ đau đớn.
Quả nhiên Lục Trạch Phong do dự một hồi mới phản ứng: "Cậu bị làm sao vậy?"
Mày Giản Nại hơi nhăn lại, thấy Lục Trạch Phong đã trở lại, liên tục nói: "Ân công, anh dẫn em theo được không, hình, hình như em bị thương rồi..."
Ở vùng dã ngoại hoang vu như vậy, một bé mị ma xinh đẹp với quần áo rách rưới, yếu ớt bất lực, cậu bé như là một con thú nhỏ đáng yêu không hề có lực sát thương, giống như nếu rời khỏi sự bảo hộ của mãnh thú thì giây tiếp theo có thể sẽ bị ma thú nguy hiểm xé xác, giờ phút này cậu đang vô cùng đáng thương cần kẻ mạnh để dựa vào.
Không có ai sẽ cự tuyệt cậu.
Ngoại trừ...
Lục Trạch Phong là một chiến sĩ vô cảm, không hề do dự: "Không thể."
Biểu tình trên mặt củaGiản Nại cứng đờ, sửng sốt.
Lục Trạch Phong bắt đầu kiểm tra thời gian còn thừa của phó bản, liếc nhìn cậu một cái: "Dẫn cậu theo không tiện."
Giản Nại âm thầm cắn răng, trăm triệu lần không nghĩ tới, thế mà lại gặp phải người khó hiểu phong tình, may mà hôm nay cậu có học một khóa cấp tốc với Tâm Tâm rồi, bằng không với tính tình của cậu chắc đã bỏ từ lâu.
Quy tắc cua trai số 1: 【 Gái ngoan cũng sợ sói đói】
Phải làm hết mọi thứ truyền tải ưu điểm của mình, làm anh zai mềm lòng là mục đích trước nhất.
......
Giản Nại thấy Lục Trạch Phong phải đi, vội vàng tiến lên một bước giữ chặt tay áo anh: "Ân nhân, dẫn em theo tiện lắm đó nhá!"
Lục Trạch Phong liếc nhìn cậu một cái.
Không tin.
Giản Nại cũng biết bản thân mình nhìn qua là đã thấy vô dụng, nhưng cậu nhanh chóng mở miệng, đọc ra kỹ năng cảm thấy thẹn người kia: "Em có buff phụ, nếu dẫn theo em có thể gia tăng 30% phòng ngự, còn có 10% công kích nữa!"
Như thế là dẫn cậu theo được rồi chứ gì!
Giờ phút này Giản Nại đã tung hết tuyệt chiêu.
Sau khi Lục Trạch Phong nghe xong rồi suy nghĩ một chút, mở miệng: "Ta không cần."
?
Lục Trạch Phong nhìn vùng quê xung quanh một vòng, mở miệng: "Mấy ma thú tôi solo một mình cũng được."
"..."
Anh từng nói anh dễ cô đơn lắm mà.
Vậy là anh có đủ tư cách làm trapboi chưa vậy!?
Giản Nại không khống chế nỗi thiết lập tính cách của mình, chửi ầm lên: "Mà em đang ở bên trong phó bản của anh mà, cấp bậc phó bản của anh cao quá, mấy con sói quèn cắn em cũng chết nữa, em không biết thoát khỏi đây chỗ nào, hơn nữa em đóng chế độ đau đớn không được, em sợ đau lắm á anh có biết hem, dù gì anh đi solo cũng được mà, độ em một chút cũng có sao đâu..."
Vốn ngữ khí của cậu cũng chẳng tốt lành gì, nhưng tiếng mắng lại phát ra từ mị ma, hốc mắt đỏ hoe rưng rưng nước mắt, thanh âm nhu hòa mềm mại, so với mắng chửi thì không bằng nói cậu ta đang làm nũng thì đúng hơn.
Hơn nữa so với lúc nãy cầu xin thì lúc này người cậu nhìn sinh động hơn nhiều.
Cực kỳ giống với thỏ con đáng yêu đang tỏ vẻ hung dữ.
Lục Trạch Phong nhìn con thỏ, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng mới nói: "Nhớ đi sát."
Giản Nại sửng sốt.
Lục Trạch Phong nhấc chân chuẩn bị đi, quăng lại cho cậu một câu: "Nếu lạc ta không quan tâm đâu."
Đáy mắt Giản Nại lóe lên ý cười thành công, vội vàng che dấu đi như một con thỏ giảo hoạt, giữ chặt tay Lục Trạch Phong, thanh âm nhu hòa mềm mại, ngoan ngoãn hết mức: "Ân công anh tốt bụng quá đi, cứ yên tâm nhé, em nhất định sẽ nghe lời, không chạy loạn đâu!"
......
Đây là lần thứ hai bọn họ nắm tay.
Lục Trạch Phong chỉ cảm thấy đôi tay kia vừa non vừa mềm, khác hoàn toàn với những đôi tay của lính lác mà anh thường thấy bộ đội.
Không phải là thỏ yêu thành tinh thật chứ?
Lục Trạch Phong sượng trân đẩy người ra: "Cậu đi theo sau ta là được, đừng đứng gần như thế."
Giản Nại sửng sốt, ủy khuất: "Ân công, để có hiệu lực từ buff của mị ma thì chỉ có cách tiếp xúc mới đạt được thôi, em, em cũng chỉ muốn quan tâm anh thôi mà."
Trong lòng Lục Trạch Phong tự hỏi, cái buff này đã hợp tiêu chuẩn chưa?
Nhưng anh sẽ không nói ra, chỉ nói: "Cậu đi theo tôi là được rồi, có buff hay khôngcũng không sao cả."
Giản Nại bĩu môi, không quá tình nguyện: "Ò."
Tuy rằng kế hoạch câu dẫn tra nam đến giờ đã khá gãy, nhưng cũng có vài chỗ cũng xem như là có chút thu hoạch, đi theo Lục Trạch Phong suốt một con đường quê, coi như là để Giản Nại sáng mắt.
"Ầm!"
Một con rắn lớn rơi xuống đất, thân thể to lớn của nó khi ngã xuống cũng khiến đất trời chấn động theo, tro bụi bay tứ tung, cao khoảng vài thước.
Giản Nại ngây ngốc, cả người đều bị dọa ngốc.
Lục Trạch Phong quyết đoán muốn lấy tinh hạch của con rắn làm phần thưởng, gắn dưới chuôi đao dưới ánh mặt trời nổi lên ánh sáng lạnh thấu xương.
Giản Nại vừa mới chính mắt nhìn thấy anh tàn nhẫn chém con rắn dài bảy tấc nên cảm thấy cả người không tốt lắm, đây là lần đầu tiên cậu chơi phó bản của《 Vấn Đạo 》, biết là nó tương đối chân thật, nhưng không ngờ tới lại chân thật đến thế.
Lục Trạch Phong dời mắt về phía cậu, mở miệng nói: "Lại đây."
Giản Nại mê mang phản ứng khá chậm.
Lục Trạch Phong nhíu mày, nhẫn nại lặp lại, chỉ là thanh âm nghiêm khắc hơn rất nhiều: "Lại đây."
Giản Nại cất bước, ngoan ngoãn chạy đến trước mặt anh, vừa rời khỏi chỗ đó không bao lâu, liền thấy tại nơi mà cậu đứng nhảy ra một con rắn lớn khác, so với con rắn kia còn to hơn nhiều, lúc nó đứng thẳng lên thì ngay cả ánh nắng mặt trời cũng bị che mất!
Thân ảnh của Lục Trạch Phong tiêu tán trong tro bụi.
Ánh đao hiện lên dưới ánh mặt trời!
Con rắn bị công kích đau rống lên một tiếng tức giận, khiến cả mặt đất rung chấn theo.
Con ma thu này hình như là BOSS cuối của phó bản, nó có kỹ năng, sau khi bị công kích thì nó như thể bị kích thích, ánh mắt chuyển thành màu đỏ tươi, phun ra nọc độc màu xanh lục!
Giản Nại thấy Lục Trạch Phong sắp bị trúng nọc độc, theo bản năng kêu lên một tiếng: "Cẩn thận!"
Năng lực phản ứng Lục Trạch Phong càng mạnh hơn, hầu như là né tránh ngay lập tức.
Giản Nại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"......"
Khoan đã!
Sao cậu lại thở phào chứ?
Không phải cậu tới đây để trả thù trapboi à?!
Lúc này cậu phải nghĩ tới làm cách nào để ngáng đường anh ta chứ!
Giản Nại giận chính mình, ngay sau đó nghĩ lại, tuy rằng bản thân hiện giờ vẫn chưa trả thù được tên cặn bã, nhưng mà cậu có thể ngáng chân mà, để tên khốn này bị ma thú cắn vài cái không phải là rất vui à?
Cứ thế đi!
Cách đó không xa người và rắn đang lâm vào khổ chiến khó phân.
Con rắn bị chọc giận, cái đuôi của nó quất một phát thật mạnh vào mặt đất, như là phát điên công kích tới kẻ xâm lấn, ngay lúc Lục Trạch Phong rơi xuống đất thì nhân cơ hội phun ra nọc độc đầy trời về phía chiến sĩ!
Lục Trạch Phong nheo mắt lại, không nghĩ tới con BOSS này lại khó chơi đến thế.
Ngay trong lúc cuộc chiến đang giằng co, có người chạy tới, giọng của Giản Nại giòn giã, gọi một tiếng: "Anh, em tới giúp anh đây!"
Lục Trạch Phong nhìn sang.
Thiếu nhiên nhỏ nhắn mặc áo màu xanh lơ đang chạy tới chỗ mình không hề do dự.
Giản Nại chạy tới muốn làm bại lộ vị trí của Lục Trạch Phong, để cho con rắng có cơ hội công kích, không ngờ tới sau khi chạy lại mới phát hiện có nọc độc đang bay về phía này!
Lục Trạch Phong nhíu mi, nhắc nhở cậu: "Cẩn thận phía sau!"
Chậm rồi.
Vốn là cậu định ám sát Lục Trạch Phong nhưng lại bị nọc độc Giản Nại cản lại, cảm giác đau đớn tột cùng truyền khắp toàn thân trong nháy mắt, cơn đau khiến vầng trán của Giản Nại ướt đẫm mồ hôi, nước mắt tràn ra.
Lục Trạch Phong tiếp được người trong lòng ngực.
Giản Nại đau nói không ra lời, cả người phát run ở trong ngực anh: "Anh ơi, em..."
Lục Trạch Phong thấy sắc mặt của cậu trắng bệch không còn chút máu, có hơi kinh ngạc: "Cậu vì tôi chắn độc à..."
Sau khi Giản Nại nghe được, thiếu chút nữa xỉu đi vì tức.
"Cả..."
Cả lò nhà anh.