Chương 39
Nói một nửa, Triệu Xảo Lam liền dừng lại, chỉ bỗng nhiên cảm thấy có chút lời vẫn đừng nên nói thì tốt hơn, tránh cho dọa khóc cô gái nhỏ, đợi chút nữa phiền toái đạo trưởng qua nhìn giúp xem sao, nếu thật sự có chuyện thì lại nói. Thấy tầm mắt cô gái nhỏ còn dừng lại trên người mình, Triệu Xảo Lam buông tay nói: “Không có gì, chính là mấy hộ gia đình trên tầng này góp tiền với nhau mời một vị đạo trưởng về xem, em nếu không ngại đợi lát nữa cũng để ông ấy qua nhà nhìn xem giúp em một chút.” “Chỗ này của mọi người thật sự có nháo quỷ sao?” Thi Vưu Vưu dựa lưng vào cửa chính, trong mắt mang theo vài phần hiệp ý. Thấy cô gái nhỏ cũng không e dè chuyện nháo quỷ, Triệu Xảo Lam liền đơn giản không dối gạt nói: “Mấy hộ gia đình khác chỉ là ngẫn nhiên xảy ra chút chuyện nhỏ, chỉ riêng căn hộ này của em, ai dọn vào ở người đó liền xui xẻo." Bên cạnh có một người phụ nữ tầm 30 tuổi mặc áo ngủ nghe thấy tiếng động, bước chân nhỏ tiến lại gần nói: “Đâu chỉ có xui xẻo, có người dọn vào ở còn thật sự nhìn thấy quỷ, nói là bò từ trong gương ra” “Còn bò ra từ dưới gầm giường nữa.” Cụ ông miệng thiếu mấy cái răng cũng lại gần nói thêm một câu. Thi Vưu Vưu nhướng mày nói: “Vậy mọi người có từng gặp được quỷ hay chưa?” “Nhà cô là chưa thấy qua, nhưng con quỷ đó sẽ chạy qua nhà cô ăn cơm, đồ ăn bị quỷ nếm qua lại ăn vào miệng, quả thật là như nhai cát vậy” Người phụ nữ nói xong liền cảm thấy lạnh sống lưng, chà xát hai cánh tay không ngừng. Cụ ông nói tiếp: “Nhà ông cũng chưa từng thấy qua, nhưng bếp gas trong bếp luôn không hiểu được vì sao bị tắt đi, con trai ông tìm người tới sửa ba lần rồi cũng chưa thấy được vấn đề gì? Thi Vưu Vưu nhìn về phía Triệu Xảo Lam: “Còn nhà chị thì sao?” Triệu Xảo Lam thấy cô không sợ hãi chút nào, ngược lại còn tò mò như vừa được kể chuyện xưa, nhịn không được cảm thấy bội phục cô to gan lớn mật không sợ hãi, trách không được rõ ràng biết có quỷ còn dám tới thuê nhà, liền nói: “Thật ra đó là nhà của bạn thân chị, cô ấy mới vừa sinh con chưa tới nửa năm, đứa nhỏ vẫn luôn khóc bất chợt không hiểu ra làm sao, rất nhiều lần đều là lúc bóng đèn chợt lóe chợt lóe.”