Chương 2: Dị chủng B706
Editor:〆Lâm Hạ Linhヤ
Sau đó Từ Cao thấy đối phương nhướng mày, có lẽ có chút kinh ngạc cùng thắc mắc tại sao anh ta lại nằm trên sàn.
Từ Cao:"..."
Tâm trạng của anh ta tạm thời có chút phức tạp, anh ta nhân cơ hội lấy sức lực đứng dậy sau đó nhanh chóng lui về sau.
Con quái vật vừa rồi, cũng là dị chủng, đã không còn ở chỗ cũ nữa, phát bắn đó có lẽ đã bắn trúng điểm yếu của nó. Ở chỗ nó đứng lúc đầu đã có thêm một cái lỗ lớn, các thanh thép trên sàn cũng bị uốn cong thành một hình vòng cung kì lạ. Quá rõ ràng,con quái vật đã xuống lầu rồi.
"..."
Từ Cao nhìn cái lỗ lớn dẫn xuống tầng dưới và đống đổ nát xung quanh, ngón tay anh ta run lên mấy lần. Sau khi ổn định lại, trong lòng anh ta lại có một dự cảm không lành, anh ta cầm lấy khẩu súng đưa cho Giang Vu Tận, không nói một lời liền nhân cơ hội quái vật không có đuổi theo mà nhanh chóng chạy đến một căn phòng, nói:"Đi cứu người trước!"
Mặc dù tiếng súng và tiếng kêu vừa rồi khiến tai anh ta ù đi, nhưng anh ta vẫn nhớ tiếng nhai của dị chủng đã nghe qua.
Giang Vu Tận được anh ta yêu cầu không theo anh ta vào phòng nên cậu chỉ đứng bên ngoài chờ đợi.
Từ Cao đi vào một hồi liền nhanh chóng đi ra, khi ra ngoài toàn bộ khuôn mặt anh ta đều trở nên trắng bệch.
Trên tay anh ta còn có một viên ngọc trai lớn dính đầy máu. Cánh môi anh ta khẽ run rẩy một lúc, sau đó liền nuốt ngược vào một ngụm nước bọt rồi nói:"...Cái này rơi ra từ quần áo của người quá cố."
Có vẻ như người anh ta muốn tìm đã được tìm thấy.
Và cũng có thể là tình trạng đối phương không quá tốt.
Giang Vu Tận liếc nhìn anh ta.
Đoán được cậu đang nghĩ đến cái gì, Từ Cao nắm chặt khẩu súng đang cầm trong tay, khí thế ban đầu lập tức sụp đổ, nước mắt lăn dai, nói:"Lúc trước tôi từng là nhân viên dự bị trên danh nghĩa đội điều tra số 5, thực chất cũng giống như nhân viên văn phòng bình thường. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của tôi sau khi được chuyển lên thành thành viên chính thức của đội số 3."
Nhiệm vụ đầu tiên vốn dĩ chỉ là nhiệm vụ theo dõi bình thường, nhưng không ngờ lại biến thành cục diện như hiện tại, đến người cũng không cứu được.
Giang Vu Tận lấy từ trong túi ra một viên ngọc trai cùng kích cỡ, nó vẫn còn được bọc bằng hai tờ giấy ban sáng, nói:"Cái này là do người thuê tôi đưa cho tôi xem như thù lao."
Ánh mắt Từ Cao dừng lại trong tờ giấy bọc viên ngọc trong tay cậu, sau khi so sánh hai viên ngọc thêm vài lần.
Không thể nói là chúng rất giống nhau mà phải nói là chúng giống nhau như đúc.
Có vẻ như người tự xưng là chị Hứa là một người ra tay rất rộng rãi, phóng khoáng.
Chị Hứa tìm người, cho cả địa chỉ, thậm chí cả ngôi nhà đều thuộc về chị ta, tuy hiện tại vẫn chưa thể đưa ra kết luận cho toàn bộ sự việc nhưng về cơ bản đã có thể khẳng định chị ta có liên quan mật thiết đến vụ người mất tích ở quận Đông.
Việc điều tra sự thật hiện đang bị gác lại, ưu tiên hàng đầu lúc này là bảo vệ người dân vô tội xung quanh và tiêu diệt các dị chủng.
Mặc dù tim vẫn đang đọc rất nhanh nhưng Từ Cao không còn cách nào khác là phải đi vào vì không thể kêu gọi viện trợ từ bên ngoài hay thoát ra khỏi đây. Cẩn thận cất đi viên ngọc làm bằng chứng, anh ta lại nhặt khẩu súng lên, quay sáng hỏi Giang Vu Tận:"Cậu có muốn cùng tôi đi xuống không hay ở lại đây?"
Lúc trước không biết thì không sao nhưng bây giờ đối mặt với cái hố lớn cách đó không xa, khó có thể nói ở lại đây sẽ an toàn hơn.
" Cùng đi xuống đi." Giang Vu Tận liếc nhìn viên ngọc trên tay mình, nói:"Ở lại đây một mình tôi sợ."
Vẻ mặt nghiêm túc, cách nói chuyện cũng rất nghiêm túc.
Điều này cũng tình cờ giải thích tạo sao cậu lại không ở dưới lầu chờ mà bỗng xuất hiện ở cầu thang.
Từ Cao gật đầu:"Vậy đi theo tôi."
Hai người chậm rãi đi xuống lầu.
Tầng dưới trở nên hoàn toàn khác những gì họ đã thấy trước đó, đồ đạc trở nên hư hỏng, rèm cửa bị kéo lại ở hành lang cũng bị xé toạc, làm mọi thứ vốn dĩ tối tăm lại bừng sáng lên.
Ngày giữa phòng khách có một vệt máu dài ngoằn ngoèo, kéo dài đến tận góc phòng.
Sau khi rẽ ở góc đường, họ đã đến gần lối vào nơi họ ẩn nấp lần đầu.
Ở đây trước kia không có ánh sáng, khó có thể nhìn rõ toàn bộ nhưng bây giờ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể dễ dàng nhìn thấy bài trí của cả phòng.
Tất cả những vật dụng dư thừa ở lối vào đều được dọn đi, cạnh cửa đặt một chiếc chậu lớn nhìn trông thật kỳ quặc, vết máu ngoằn ngoèo cũng chảy đến tận mép chậu.
Vật lớn mà họ đang tim đang nằm trên đó, một con mắt vẫn còn đang chảy máu, con ngươi còn lại co rút, toàn thân run rẩy, trông rất đau đớn.
Đột nhiên sự run rẩy biến mất, đống thịt thình lình trở nên mềm nhũn, nhão xuống.
Dưới phần đuôi lộ ra ngoài có thêm một viên ngọc sáng bóng.
"..."
Sau hai giây suy nghĩ về việc số lượng lớn ngọc từ đâu mà đến, đồng thời nhớ lại thứ anh ta đã chạm vào trước đó Từ Cao quả quyết giơ súng lên.
Chiếc chậu lớn không quá to này vậy mà lại là một phiên bản phóng to của cái chậu cát dành cho mèo.
Giang Vu Tận vẫn im lặng đứng một bên.
Trong khi Từ Cao giơ súng lên, đống thịt với cái đầy có những con mắt kinh dị đã nhằm ngay họng súng.
Đó là tốc độ mà mắt người bình thường không thể nào phản ứng kịp.
Từ Cao bị đánh ngã xuống mặt sàn, ba vết móng vuốt lớn bỗng xuất hiện trên cánh tay anh ta từ lúc nào, màu sắc của bộ quân phục chiến đấu cũng dần trở nên tối lại.
Nhưng cuối cùng tốc độ của vũ khí vẫn nhanh hơn dị chủng.
Từ Cao vẫn còn nhớ biểu hiện của dị chủng sau khi bị Giang Vu Tận bắn vào mắt nên sau khi ngã xuống, anh ta dứt khoát cất súng, lấy ra con dao đã được đặc chế và đâm vào một trong những con mắt trên đống thịt.
Sau khi đâm trúng rồi kéo mạnh, toàn bộ những con mắt xung quanh liền cùng đổ máu.
Đống thịt khổng lồ lại phát ra tiếng gào thét như của trẻ em, Giang Vu Tận giơ tay bịt tai, sợi dây màu đỏ trong tay áo thoáng bay qua.
Con quái vật lại bắt đầu lui về phía sau, kết quả lại bị một cái ghế bất ngpw trượt qua chặn ngang.
Chiếc ghế vỡ vụn, nó cũng vấp ngã trên đất, cơ thể to lớn va chạm với mặt đất phát ra âm thanh nặng nề.
Giang Vu Tận đứng một bên bình tĩnh thu chân lại như không có chuyện gì xảy ra.
Từ Cao phản ứng rất nhanh, lợi dụng khi quái vật ngã xuống mà nhanh chóng đổi sang súng, nhắm bắn một cách liên tục, không cho nó có thời gian phản ứng.
Khi các con mắt không thể mở ra được nữa, tiếng gào thét của dị chủng cũng càng ngày càng yếu đi.
Trước khi âm thanh biến mất hoàn toàn, cánh cửa bỗng bị mở từ bên ngoài, một ít ánh sáng cũng theo đó chiếu vào.
Người phụ nữ đứng ở cửa có mái tóc xoăn được chăm sóc kỹ càng, đi giày cao gót thấp, trên tay đeo theo một chiếc túi lộ ra một cái cán kìm*.
*Kìm này là dạng kìm căng toan ngày xưa á, để dễ hiểu có thể hình dung nó sẽ tương tự với cái kẹp lớn gắp than các thứ ở dưới mấy nhà còn dùng hoặc bán than tổ ong chắc sẽ có, tui cũng hay thấy nó lúc về quê
Chính là chị Hứa trước đó đã tuyên bố rằng bản thân có việc bận cần phải làm.
Cửa vừa được mở, chị ta lập tức nhìn về phía cái chậu lớn, vừa đi vừa lấy ra chiếc kìm trong túi. Đi được nửa đương, chị ta nghe thấy có tiếng kêu cách đó không xa, chị ta dừng lại, ngước mắt lên thì thấy cục thịt nằm co quắp trên mặt đất.
Giọng nói yếu ớt vẫn còn đang vang vọng bên tai, đôi mắt chị ta mở to, bất chấp tất cả chạy đến bên vật to lớn nằm trên mặt đất.
"Tiểu Thông!"
Có thể liên quan đến sức mạnh của dị chủng nhưng lần này cánh cửa đang hé mở vẫn không tự động đóng lại.
Từ Cao một tay che cánh tay của mình, chắn phía trước cố gắng ngăn cản:"Đây là dị chủng có thể gây nguy hiểm, xin chị đừng đến gần."
"Nó không phải là quái vật, nó là con của tôi!"
Chị Hứa đẩy Từ Cao sang một bên, loạng choạng chạy qua, cố gắng đè con mắt đang chảy máu của đống thịt, nhưng tất cả con mắt đều đang chảy máu, hai cái tay của chị ta chẳng thể nào ngăn hết được.
Từ Cao tới gần:"Nó không phải..."
Chị Hứa trợn mắt nhìn chằm chằm anh ta:"Nghe đi! Đây là giọng của Tiểu Thông!"
Chị ta vừa dứt lời, tiếng kêu cũng im bặt, hơi thở của đống thịt dưới tay chị ta cũng biến mất.
Người phụ nữ ngồi bệt dưới đất cuối đầu nhìn những vệt máu trên tay mình, đồng tử đột nhiên co rút, chị ta quay lại nhìn Từ Cao vẫn còn cầm súng trong tay, rút ra chiếc kìm sắc, run rẩy đứng dậy chạy tới tấn công.
Từ Cao cất súng, tính toán dùng tay không để chặn.
Chị Hứa chạy qua anh ta, một mạch lao thẳng đến chỗ Giang Vu Tận.
"Là cậu gọi cho cảnh sát phải không?"
Không hiểu sao chiến hỏa lại dời đến trên người mình, Giang Vu Tận lùi lại nửa bước để né cái kìm sắc đang chuẩn bị vung tới, nghi ngờ nói:" Chuyện này sao lại trách tôi được chứ?"
Sau khi một kìm vung tới không đánh trúng mục tiêu, chị Hứa lại dùng lực vung lên lần nữa và nói với giọng sắc bén:"Tao đã tìm rất nhiều người để cho Tiểu Thông ăn, sao tới lượt mày lại xảy ra sự cố, tại sao mày không ngoan ngoãn để Tiểu Thông ăn!"
Giang Vu Tận:"Dì à, dì không nghĩ dì đang nói cái gì à?"
Ngay trước khoảnh khắc chiếc kìm chuẩn bị đâm vào cổ cậu, chị Hứa vặn vẹo người, vô thức buông tay, ôm chặt bụng, kìm sắt cũng rơi xuống đất.
Trông có vẻ rất đau đớn.
Chị Hứa ôm bụng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Giang Vu Tận.
Bụng chị ta đã bắt đầu đau âm ỉ từ khi ra khỏi văn phòng, khó có thể nói không liên quan đến người này.
Giang Vu Tận bị nhìn chằm chằm một lúc lâu, như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu nói:"Thì là thế này, gần đây gia đình chúng tôi tài chính không quá dư dả,không có tiền đổi gas và nước."
Và sự thật hiển nhiên, nước từ núi tuyết tương đương nước lã.
Cậu nói mình có lỗi với một thái độ hết sức chân thành và thành khẩn.
Chị Hứa ôm bụng, siết chặt nắm đấm
Khi chị ta vẫn chưa siết được đến lần thứ hai đã bị Từ Cao còng tay lại.
Hai tay bị còng, nhưng chị ta vẫn tiếp tục chống cự, liên tục dùng gót chân đá mạnh Từ Cao, hét lên:"Tiểu Thông vẫn luôn chỉ ở trong nhà, chưa từng đi ra ngoài, nó không làm chuyện gì xấu, dựa vào cái gì lại giết nó!"
Từ Cao trực tiếp không quan tâm chị ta, thông qua tai nghe liên lạc với các thành viên trong đội thông báo cho họ biết địa điểm và thuật lại ngắn gọn sự việc đã xảy ra.
Dựa theo thông tin báo cáo của anh ta, đồng đội đã lập tức gửi một tài liệu về dị chủng B706.
Loài dị chủng mang số hiệu B706 là một loài kí sinh, có đặc điểm nhận dạng bên ngoài là hình thể khá lớn, có nhiều mắt, chúng nhanh nhẹn và cũng rất hung dữ, ngoài ra còn có khả năng bắt chước âm thanh và thói quen của ký chủ, đồng thời cũng có thể biến xương người thành ngọc trai, biết phóng điện và những con mắt trên đầu chúng là điểm yếu chính. Cho đến nay, có 5 con đã được tìm thấy.
Nguyên nhân hậu quả cũng đã rõ ràng.
Mèo nhà bị mất tích, ở thể giới trò chơi đã sinh ra biến dị, sau khi trở về, việc đầu tiên nó làm là tấn công con chị Hứa là cậu bé Hứa Thông, sau đó bắt chước tiếng hét của Hứa Thông, làm chị Hứa nhầm tưởng đây là con mình biến thành. Để ngăn cản việc B706 ra ngoài săn mồi rồi bị phát hiện, chị ta đã dùng những viên ngọc nó bài tiết ra làm phần thưởng để dụ dỗ người ở các phòng làm việc gần đấy đến biệt thự làm đồ ăn cho nó, cứ lặp đi lặp lại một vài lần như thế, kết quả là hôm nay bị hành vi bị lật tẩy.
Sau khi báo cáo xong xuôi, Giang Vu Tận và Từ Cao cuối cùng cũng bước ra khỏi căn biệt thự đó, đứng trong sân, thuận tiện mở Anipop* lên.
*Anipop (wikidich): tên tiếng anh của một tựa game bên Trung, cách chơi thì khá giống Candy Crush Saga.
Tố chất tâm lý của Giang Vu Tận có vẻ rất tốt, chơi Anipop rất nghiêm túc, như thể chuyện vừa trải qua không hề tồn tại.
Từ Cao cúi đầu kiểm tra khẩu súng trong tay, cây súng phát ra mấy tiếng lạch cạch, chợt anh ta nhớ tới điều gì đó, nghiêng mắt nhìn người bên cạnh, nói:"Vừa rồi ở cầu thang cậu bắn rất chuẩn."
Giang Vu Tận đang ở thế giới Anipop ngẩng đầu lên, nói:"Anh biết trò bắn thú bông* không? Tôi chơi khá giỏi trò đấy."
*Trò chơi bắn thú bông ở mấy gian hàng trong khu du lịch.
Cậu cười nói:"Tôi chỉ không ngờ độ giật của súng thật lại mạnh như thế."
Lượt đi của nhân vật đã hết, nụ cười trên mặt cậu cũng vụt tắt.
Nụ cười sẽ không biến mất mà chỉ chuyển từ người này sang người khác*, Từ Cao không nhịn được cười một tiếng. Giang Vu Tận nhìn sang, anh ta liền giả vờ giữ tai nghe và nói một cách nghiêm túc:"Thành viên trong đội điều tra chốc nữa sẽ tới đây."
*Câu này tui nghĩ tác giả chế ra từ Định luật bảo toàn và chuyển hóa năng lượng:D.
Chuyên mục ôn bài: " Năng lượng không tự nhiên sinh ra và cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác hoặc chuyển từ vật này sang vật khác."
Giang Vu Tận cất điện thoại, đánh một cái ngáp rồi nói:"Tôi đã nói với anh tất cả những gì tôi biết, đi trước đây."
Từ Cao hỏi cậu:"Sao đột ngột thế?"
Giang Vu Tận thản nhiên:"Bạn trai cũ của tôi là người trong đội của anh, không tiện gặp mặt."
Cậu dường như đã tùy tiện nói ra một chuyện gì đó chấn động.
Từ Cao hai mắt trợn lớn, trong lúc nhất thời không biết có gì còn chấn động hơn, cũng không dám chặn người, chỉ đành trơ mắt nhìn người rời đi.
Xe cấp cứu và đội điều tra đặc biệt nhanh chóng đã có mặt, một sợi dây màu vàng được giăng dài quanh biệt thự, đèn đỏ liên tục nhấp nháy, một vòng người dày đặc vây xem hiện trường, các phóng viên bắt được tin cũng lập tức chạy đến hiện trường, nhưng đều bị chặn ở ngoài.
Các bộ phận thi thể dị chủng thu gom được ở hiện trường đều được phủ bằng vải trắng, tuy không thể nhìn rõ nhưng lại có thể ngửi thấy mùi nồng nặc khó tả.
Thi thể của B706 được những người trong đội chuyên khám nghiệm dị chủng trong Đội điều tra đặc biệt nhận nhiệm vụ xử lý và được đặt trong một chiếc hộp mờ đục để vận chuyển ra ngoài, khiến những người khác không thể nhìn thấy thứ bên trong.
Có người băng qua dây chắn vào bên trong.
Từ Cao vẫn đang nói chuyện với đồng đội thân thiết của mình, khi quay đầu lại người đã đến gần trước mặt.
Người đàn ông mặc quân phục, cánh tay với những cơ bắp săn chắc, chiếc quần màu đen trong bộ quân phục bước đi mạnh mẽ, thư thái, tạo cho anh một khí chất rất riêng.
Có mấy người chú ý đến anh, trong lòng lộp bộp mấy tiếng, chào một tiếng:"Đội trưởng Từ."
Đội trưởng Từ, Từ Đồng Quy, đội trưởng Đội điều tra đặc biệt, bình thường rất ít nói, nhưng có thể tay không bẻ gãy cổ dị chủng với vẻ mặt không cảm xúc, khiến các thành viên trong đội ai nấy thấy anh đều cảm thấy hãi hùng.
Có người lên tiếng hỏi:"Sao đội trưởng Từ lại ở đây?"
Từ Đồng Quy cởi ra găng tay chiến đấu dính đầy máu, nói:"Dừng lại nhìn xem."
Anh liếc nhìn xung quanh một vòng, sau đó hỏi:"Không phải anh nói còn một người khác nữa sao?"
"Cậu ấy..."
Từ Cao không dám lừa người đàn ông này nên chỉ thành thật nói:"Cậu ấy nói trong đội có bạn trai cũ, không muốn gặp mặt nên đã rời đi trước."
"Cậu ta tên là gì?"
Từ Cao nói đúng sự thật.
Từ Đồng Quy không trả lời, chỉ nói:"Sau khi xử lý xong hiện trường thì trở về."
_______________
Tác giả có lời muốn nói: Còn có một chương nữa!
Góc nhỏ của editor:
~Tui phát hiện khi bao gồm cả mấy việc ngứa tay lung tung trong lúc edit thì trung bình một chương tui hoàn thành trong vòng 2 tiếng rưỡi, thật là cảm giác, mới 10 mấy mà ngồi bàn riết xoay người xương cốt kêu rắc rắc=))
~Lịch ra chương thì trung bình khoảng 3 ngày/1 chương (có thể tăng giảm tùy vào các dịp, chẳng hạn như tui quá bận mà không có hàng tồn thì hôm đó không có chương - tới lịch đăng kế tiếp tui sẽ bù lại 2 chương, vào các dịp lễ sẽ có chương bonus nếu tui có chương tồn). Thường là 12 giờ khuya tui mới ngủ, tính là đăng vào giờ đó, kiểu bắt đầu ngày mới, tại mai mới có lịch lận, mà sáng mai lại có bài kiểm tra nên nay tính ngủ sớm sáng dậy ôn bài, đăng giờ này do sợ mai quên:>
~Chương này công quân lên sàn rồi nè~
Sau đó Từ Cao thấy đối phương nhướng mày, có lẽ có chút kinh ngạc cùng thắc mắc tại sao anh ta lại nằm trên sàn.
Từ Cao:"..."
Tâm trạng của anh ta tạm thời có chút phức tạp, anh ta nhân cơ hội lấy sức lực đứng dậy sau đó nhanh chóng lui về sau.
Con quái vật vừa rồi, cũng là dị chủng, đã không còn ở chỗ cũ nữa, phát bắn đó có lẽ đã bắn trúng điểm yếu của nó. Ở chỗ nó đứng lúc đầu đã có thêm một cái lỗ lớn, các thanh thép trên sàn cũng bị uốn cong thành một hình vòng cung kì lạ. Quá rõ ràng,con quái vật đã xuống lầu rồi.
"..."
Từ Cao nhìn cái lỗ lớn dẫn xuống tầng dưới và đống đổ nát xung quanh, ngón tay anh ta run lên mấy lần. Sau khi ổn định lại, trong lòng anh ta lại có một dự cảm không lành, anh ta cầm lấy khẩu súng đưa cho Giang Vu Tận, không nói một lời liền nhân cơ hội quái vật không có đuổi theo mà nhanh chóng chạy đến một căn phòng, nói:"Đi cứu người trước!"
Mặc dù tiếng súng và tiếng kêu vừa rồi khiến tai anh ta ù đi, nhưng anh ta vẫn nhớ tiếng nhai của dị chủng đã nghe qua.
Giang Vu Tận được anh ta yêu cầu không theo anh ta vào phòng nên cậu chỉ đứng bên ngoài chờ đợi.
Từ Cao đi vào một hồi liền nhanh chóng đi ra, khi ra ngoài toàn bộ khuôn mặt anh ta đều trở nên trắng bệch.
Trên tay anh ta còn có một viên ngọc trai lớn dính đầy máu. Cánh môi anh ta khẽ run rẩy một lúc, sau đó liền nuốt ngược vào một ngụm nước bọt rồi nói:"...Cái này rơi ra từ quần áo của người quá cố."
Có vẻ như người anh ta muốn tìm đã được tìm thấy.
Và cũng có thể là tình trạng đối phương không quá tốt.
Giang Vu Tận liếc nhìn anh ta.
Đoán được cậu đang nghĩ đến cái gì, Từ Cao nắm chặt khẩu súng đang cầm trong tay, khí thế ban đầu lập tức sụp đổ, nước mắt lăn dai, nói:"Lúc trước tôi từng là nhân viên dự bị trên danh nghĩa đội điều tra số 5, thực chất cũng giống như nhân viên văn phòng bình thường. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của tôi sau khi được chuyển lên thành thành viên chính thức của đội số 3."
Nhiệm vụ đầu tiên vốn dĩ chỉ là nhiệm vụ theo dõi bình thường, nhưng không ngờ lại biến thành cục diện như hiện tại, đến người cũng không cứu được.
Giang Vu Tận lấy từ trong túi ra một viên ngọc trai cùng kích cỡ, nó vẫn còn được bọc bằng hai tờ giấy ban sáng, nói:"Cái này là do người thuê tôi đưa cho tôi xem như thù lao."
Ánh mắt Từ Cao dừng lại trong tờ giấy bọc viên ngọc trong tay cậu, sau khi so sánh hai viên ngọc thêm vài lần.
Không thể nói là chúng rất giống nhau mà phải nói là chúng giống nhau như đúc.
Có vẻ như người tự xưng là chị Hứa là một người ra tay rất rộng rãi, phóng khoáng.
Chị Hứa tìm người, cho cả địa chỉ, thậm chí cả ngôi nhà đều thuộc về chị ta, tuy hiện tại vẫn chưa thể đưa ra kết luận cho toàn bộ sự việc nhưng về cơ bản đã có thể khẳng định chị ta có liên quan mật thiết đến vụ người mất tích ở quận Đông.
Việc điều tra sự thật hiện đang bị gác lại, ưu tiên hàng đầu lúc này là bảo vệ người dân vô tội xung quanh và tiêu diệt các dị chủng.
Mặc dù tim vẫn đang đọc rất nhanh nhưng Từ Cao không còn cách nào khác là phải đi vào vì không thể kêu gọi viện trợ từ bên ngoài hay thoát ra khỏi đây. Cẩn thận cất đi viên ngọc làm bằng chứng, anh ta lại nhặt khẩu súng lên, quay sáng hỏi Giang Vu Tận:"Cậu có muốn cùng tôi đi xuống không hay ở lại đây?"
Lúc trước không biết thì không sao nhưng bây giờ đối mặt với cái hố lớn cách đó không xa, khó có thể nói ở lại đây sẽ an toàn hơn.
" Cùng đi xuống đi." Giang Vu Tận liếc nhìn viên ngọc trên tay mình, nói:"Ở lại đây một mình tôi sợ."
Vẻ mặt nghiêm túc, cách nói chuyện cũng rất nghiêm túc.
Điều này cũng tình cờ giải thích tạo sao cậu lại không ở dưới lầu chờ mà bỗng xuất hiện ở cầu thang.
Từ Cao gật đầu:"Vậy đi theo tôi."
Hai người chậm rãi đi xuống lầu.
Tầng dưới trở nên hoàn toàn khác những gì họ đã thấy trước đó, đồ đạc trở nên hư hỏng, rèm cửa bị kéo lại ở hành lang cũng bị xé toạc, làm mọi thứ vốn dĩ tối tăm lại bừng sáng lên.
Ngày giữa phòng khách có một vệt máu dài ngoằn ngoèo, kéo dài đến tận góc phòng.
Sau khi rẽ ở góc đường, họ đã đến gần lối vào nơi họ ẩn nấp lần đầu.
Ở đây trước kia không có ánh sáng, khó có thể nhìn rõ toàn bộ nhưng bây giờ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể dễ dàng nhìn thấy bài trí của cả phòng.
Tất cả những vật dụng dư thừa ở lối vào đều được dọn đi, cạnh cửa đặt một chiếc chậu lớn nhìn trông thật kỳ quặc, vết máu ngoằn ngoèo cũng chảy đến tận mép chậu.
Vật lớn mà họ đang tim đang nằm trên đó, một con mắt vẫn còn đang chảy máu, con ngươi còn lại co rút, toàn thân run rẩy, trông rất đau đớn.
Đột nhiên sự run rẩy biến mất, đống thịt thình lình trở nên mềm nhũn, nhão xuống.
Dưới phần đuôi lộ ra ngoài có thêm một viên ngọc sáng bóng.
"..."
Sau hai giây suy nghĩ về việc số lượng lớn ngọc từ đâu mà đến, đồng thời nhớ lại thứ anh ta đã chạm vào trước đó Từ Cao quả quyết giơ súng lên.
Chiếc chậu lớn không quá to này vậy mà lại là một phiên bản phóng to của cái chậu cát dành cho mèo.
Giang Vu Tận vẫn im lặng đứng một bên.
Trong khi Từ Cao giơ súng lên, đống thịt với cái đầy có những con mắt kinh dị đã nhằm ngay họng súng.
Đó là tốc độ mà mắt người bình thường không thể nào phản ứng kịp.
Từ Cao bị đánh ngã xuống mặt sàn, ba vết móng vuốt lớn bỗng xuất hiện trên cánh tay anh ta từ lúc nào, màu sắc của bộ quân phục chiến đấu cũng dần trở nên tối lại.
Nhưng cuối cùng tốc độ của vũ khí vẫn nhanh hơn dị chủng.
Từ Cao vẫn còn nhớ biểu hiện của dị chủng sau khi bị Giang Vu Tận bắn vào mắt nên sau khi ngã xuống, anh ta dứt khoát cất súng, lấy ra con dao đã được đặc chế và đâm vào một trong những con mắt trên đống thịt.
Sau khi đâm trúng rồi kéo mạnh, toàn bộ những con mắt xung quanh liền cùng đổ máu.
Đống thịt khổng lồ lại phát ra tiếng gào thét như của trẻ em, Giang Vu Tận giơ tay bịt tai, sợi dây màu đỏ trong tay áo thoáng bay qua.
Con quái vật lại bắt đầu lui về phía sau, kết quả lại bị một cái ghế bất ngpw trượt qua chặn ngang.
Chiếc ghế vỡ vụn, nó cũng vấp ngã trên đất, cơ thể to lớn va chạm với mặt đất phát ra âm thanh nặng nề.
Giang Vu Tận đứng một bên bình tĩnh thu chân lại như không có chuyện gì xảy ra.
Từ Cao phản ứng rất nhanh, lợi dụng khi quái vật ngã xuống mà nhanh chóng đổi sang súng, nhắm bắn một cách liên tục, không cho nó có thời gian phản ứng.
Khi các con mắt không thể mở ra được nữa, tiếng gào thét của dị chủng cũng càng ngày càng yếu đi.
Trước khi âm thanh biến mất hoàn toàn, cánh cửa bỗng bị mở từ bên ngoài, một ít ánh sáng cũng theo đó chiếu vào.
Người phụ nữ đứng ở cửa có mái tóc xoăn được chăm sóc kỹ càng, đi giày cao gót thấp, trên tay đeo theo một chiếc túi lộ ra một cái cán kìm*.
*Kìm này là dạng kìm căng toan ngày xưa á, để dễ hiểu có thể hình dung nó sẽ tương tự với cái kẹp lớn gắp than các thứ ở dưới mấy nhà còn dùng hoặc bán than tổ ong chắc sẽ có, tui cũng hay thấy nó lúc về quê
Chính là chị Hứa trước đó đã tuyên bố rằng bản thân có việc bận cần phải làm.
Cửa vừa được mở, chị ta lập tức nhìn về phía cái chậu lớn, vừa đi vừa lấy ra chiếc kìm trong túi. Đi được nửa đương, chị ta nghe thấy có tiếng kêu cách đó không xa, chị ta dừng lại, ngước mắt lên thì thấy cục thịt nằm co quắp trên mặt đất.
Giọng nói yếu ớt vẫn còn đang vang vọng bên tai, đôi mắt chị ta mở to, bất chấp tất cả chạy đến bên vật to lớn nằm trên mặt đất.
"Tiểu Thông!"
Có thể liên quan đến sức mạnh của dị chủng nhưng lần này cánh cửa đang hé mở vẫn không tự động đóng lại.
Từ Cao một tay che cánh tay của mình, chắn phía trước cố gắng ngăn cản:"Đây là dị chủng có thể gây nguy hiểm, xin chị đừng đến gần."
"Nó không phải là quái vật, nó là con của tôi!"
Chị Hứa đẩy Từ Cao sang một bên, loạng choạng chạy qua, cố gắng đè con mắt đang chảy máu của đống thịt, nhưng tất cả con mắt đều đang chảy máu, hai cái tay của chị ta chẳng thể nào ngăn hết được.
Từ Cao tới gần:"Nó không phải..."
Chị Hứa trợn mắt nhìn chằm chằm anh ta:"Nghe đi! Đây là giọng của Tiểu Thông!"
Chị ta vừa dứt lời, tiếng kêu cũng im bặt, hơi thở của đống thịt dưới tay chị ta cũng biến mất.
Người phụ nữ ngồi bệt dưới đất cuối đầu nhìn những vệt máu trên tay mình, đồng tử đột nhiên co rút, chị ta quay lại nhìn Từ Cao vẫn còn cầm súng trong tay, rút ra chiếc kìm sắc, run rẩy đứng dậy chạy tới tấn công.
Từ Cao cất súng, tính toán dùng tay không để chặn.
Chị Hứa chạy qua anh ta, một mạch lao thẳng đến chỗ Giang Vu Tận.
"Là cậu gọi cho cảnh sát phải không?"
Không hiểu sao chiến hỏa lại dời đến trên người mình, Giang Vu Tận lùi lại nửa bước để né cái kìm sắc đang chuẩn bị vung tới, nghi ngờ nói:" Chuyện này sao lại trách tôi được chứ?"
Sau khi một kìm vung tới không đánh trúng mục tiêu, chị Hứa lại dùng lực vung lên lần nữa và nói với giọng sắc bén:"Tao đã tìm rất nhiều người để cho Tiểu Thông ăn, sao tới lượt mày lại xảy ra sự cố, tại sao mày không ngoan ngoãn để Tiểu Thông ăn!"
Giang Vu Tận:"Dì à, dì không nghĩ dì đang nói cái gì à?"
Ngay trước khoảnh khắc chiếc kìm chuẩn bị đâm vào cổ cậu, chị Hứa vặn vẹo người, vô thức buông tay, ôm chặt bụng, kìm sắt cũng rơi xuống đất.
Trông có vẻ rất đau đớn.
Chị Hứa ôm bụng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Giang Vu Tận.
Bụng chị ta đã bắt đầu đau âm ỉ từ khi ra khỏi văn phòng, khó có thể nói không liên quan đến người này.
Giang Vu Tận bị nhìn chằm chằm một lúc lâu, như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu nói:"Thì là thế này, gần đây gia đình chúng tôi tài chính không quá dư dả,không có tiền đổi gas và nước."
Và sự thật hiển nhiên, nước từ núi tuyết tương đương nước lã.
Cậu nói mình có lỗi với một thái độ hết sức chân thành và thành khẩn.
Chị Hứa ôm bụng, siết chặt nắm đấm
Khi chị ta vẫn chưa siết được đến lần thứ hai đã bị Từ Cao còng tay lại.
Hai tay bị còng, nhưng chị ta vẫn tiếp tục chống cự, liên tục dùng gót chân đá mạnh Từ Cao, hét lên:"Tiểu Thông vẫn luôn chỉ ở trong nhà, chưa từng đi ra ngoài, nó không làm chuyện gì xấu, dựa vào cái gì lại giết nó!"
Từ Cao trực tiếp không quan tâm chị ta, thông qua tai nghe liên lạc với các thành viên trong đội thông báo cho họ biết địa điểm và thuật lại ngắn gọn sự việc đã xảy ra.
Dựa theo thông tin báo cáo của anh ta, đồng đội đã lập tức gửi một tài liệu về dị chủng B706.
Loài dị chủng mang số hiệu B706 là một loài kí sinh, có đặc điểm nhận dạng bên ngoài là hình thể khá lớn, có nhiều mắt, chúng nhanh nhẹn và cũng rất hung dữ, ngoài ra còn có khả năng bắt chước âm thanh và thói quen của ký chủ, đồng thời cũng có thể biến xương người thành ngọc trai, biết phóng điện và những con mắt trên đầu chúng là điểm yếu chính. Cho đến nay, có 5 con đã được tìm thấy.
Nguyên nhân hậu quả cũng đã rõ ràng.
Mèo nhà bị mất tích, ở thể giới trò chơi đã sinh ra biến dị, sau khi trở về, việc đầu tiên nó làm là tấn công con chị Hứa là cậu bé Hứa Thông, sau đó bắt chước tiếng hét của Hứa Thông, làm chị Hứa nhầm tưởng đây là con mình biến thành. Để ngăn cản việc B706 ra ngoài săn mồi rồi bị phát hiện, chị ta đã dùng những viên ngọc nó bài tiết ra làm phần thưởng để dụ dỗ người ở các phòng làm việc gần đấy đến biệt thự làm đồ ăn cho nó, cứ lặp đi lặp lại một vài lần như thế, kết quả là hôm nay bị hành vi bị lật tẩy.
Sau khi báo cáo xong xuôi, Giang Vu Tận và Từ Cao cuối cùng cũng bước ra khỏi căn biệt thự đó, đứng trong sân, thuận tiện mở Anipop* lên.
*Anipop (wikidich): tên tiếng anh của một tựa game bên Trung, cách chơi thì khá giống Candy Crush Saga.
Tố chất tâm lý của Giang Vu Tận có vẻ rất tốt, chơi Anipop rất nghiêm túc, như thể chuyện vừa trải qua không hề tồn tại.
Từ Cao cúi đầu kiểm tra khẩu súng trong tay, cây súng phát ra mấy tiếng lạch cạch, chợt anh ta nhớ tới điều gì đó, nghiêng mắt nhìn người bên cạnh, nói:"Vừa rồi ở cầu thang cậu bắn rất chuẩn."
Giang Vu Tận đang ở thế giới Anipop ngẩng đầu lên, nói:"Anh biết trò bắn thú bông* không? Tôi chơi khá giỏi trò đấy."
*Trò chơi bắn thú bông ở mấy gian hàng trong khu du lịch.
Cậu cười nói:"Tôi chỉ không ngờ độ giật của súng thật lại mạnh như thế."
Lượt đi của nhân vật đã hết, nụ cười trên mặt cậu cũng vụt tắt.
Nụ cười sẽ không biến mất mà chỉ chuyển từ người này sang người khác*, Từ Cao không nhịn được cười một tiếng. Giang Vu Tận nhìn sang, anh ta liền giả vờ giữ tai nghe và nói một cách nghiêm túc:"Thành viên trong đội điều tra chốc nữa sẽ tới đây."
*Câu này tui nghĩ tác giả chế ra từ Định luật bảo toàn và chuyển hóa năng lượng:D.
Chuyên mục ôn bài: " Năng lượng không tự nhiên sinh ra và cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác hoặc chuyển từ vật này sang vật khác."
Giang Vu Tận cất điện thoại, đánh một cái ngáp rồi nói:"Tôi đã nói với anh tất cả những gì tôi biết, đi trước đây."
Từ Cao hỏi cậu:"Sao đột ngột thế?"
Giang Vu Tận thản nhiên:"Bạn trai cũ của tôi là người trong đội của anh, không tiện gặp mặt."
Cậu dường như đã tùy tiện nói ra một chuyện gì đó chấn động.
Từ Cao hai mắt trợn lớn, trong lúc nhất thời không biết có gì còn chấn động hơn, cũng không dám chặn người, chỉ đành trơ mắt nhìn người rời đi.
Xe cấp cứu và đội điều tra đặc biệt nhanh chóng đã có mặt, một sợi dây màu vàng được giăng dài quanh biệt thự, đèn đỏ liên tục nhấp nháy, một vòng người dày đặc vây xem hiện trường, các phóng viên bắt được tin cũng lập tức chạy đến hiện trường, nhưng đều bị chặn ở ngoài.
Các bộ phận thi thể dị chủng thu gom được ở hiện trường đều được phủ bằng vải trắng, tuy không thể nhìn rõ nhưng lại có thể ngửi thấy mùi nồng nặc khó tả.
Thi thể của B706 được những người trong đội chuyên khám nghiệm dị chủng trong Đội điều tra đặc biệt nhận nhiệm vụ xử lý và được đặt trong một chiếc hộp mờ đục để vận chuyển ra ngoài, khiến những người khác không thể nhìn thấy thứ bên trong.
Có người băng qua dây chắn vào bên trong.
Từ Cao vẫn đang nói chuyện với đồng đội thân thiết của mình, khi quay đầu lại người đã đến gần trước mặt.
Người đàn ông mặc quân phục, cánh tay với những cơ bắp săn chắc, chiếc quần màu đen trong bộ quân phục bước đi mạnh mẽ, thư thái, tạo cho anh một khí chất rất riêng.
Có mấy người chú ý đến anh, trong lòng lộp bộp mấy tiếng, chào một tiếng:"Đội trưởng Từ."
Đội trưởng Từ, Từ Đồng Quy, đội trưởng Đội điều tra đặc biệt, bình thường rất ít nói, nhưng có thể tay không bẻ gãy cổ dị chủng với vẻ mặt không cảm xúc, khiến các thành viên trong đội ai nấy thấy anh đều cảm thấy hãi hùng.
Có người lên tiếng hỏi:"Sao đội trưởng Từ lại ở đây?"
Từ Đồng Quy cởi ra găng tay chiến đấu dính đầy máu, nói:"Dừng lại nhìn xem."
Anh liếc nhìn xung quanh một vòng, sau đó hỏi:"Không phải anh nói còn một người khác nữa sao?"
"Cậu ấy..."
Từ Cao không dám lừa người đàn ông này nên chỉ thành thật nói:"Cậu ấy nói trong đội có bạn trai cũ, không muốn gặp mặt nên đã rời đi trước."
"Cậu ta tên là gì?"
Từ Cao nói đúng sự thật.
Từ Đồng Quy không trả lời, chỉ nói:"Sau khi xử lý xong hiện trường thì trở về."
_______________
Tác giả có lời muốn nói: Còn có một chương nữa!
Góc nhỏ của editor:
~Tui phát hiện khi bao gồm cả mấy việc ngứa tay lung tung trong lúc edit thì trung bình một chương tui hoàn thành trong vòng 2 tiếng rưỡi, thật là cảm giác, mới 10 mấy mà ngồi bàn riết xoay người xương cốt kêu rắc rắc=))
~Lịch ra chương thì trung bình khoảng 3 ngày/1 chương (có thể tăng giảm tùy vào các dịp, chẳng hạn như tui quá bận mà không có hàng tồn thì hôm đó không có chương - tới lịch đăng kế tiếp tui sẽ bù lại 2 chương, vào các dịp lễ sẽ có chương bonus nếu tui có chương tồn). Thường là 12 giờ khuya tui mới ngủ, tính là đăng vào giờ đó, kiểu bắt đầu ngày mới, tại mai mới có lịch lận, mà sáng mai lại có bài kiểm tra nên nay tính ngủ sớm sáng dậy ôn bài, đăng giờ này do sợ mai quên:>
~Chương này công quân lên sàn rồi nè~