Chương 10
19.
Chúng ta nhanh chóng đến miếu Bát Quân.
Lúc này mới chỉ giờ thân (1), miếu chùa ngay thường hương khói nghi ngút nay lại không có ai, bốn phía âm trầm một cách dị thường. Cửa lớn màu đỏ mở rộng, nhìn thoáng qua đã thấy tối tăm u ám.
(1) 3-5h chiều trong ngày
Dường như có một sức mạnh thần bí nào đó đang vẫy gọi linh hồn.
Ta suýt nữa đã bị mê hoặc, là Chu Nghiệp giữ chặt lấy ta.
''Cẩn thận chút, dưới miếu này chôn hàng ngàn binh lính, âm khí quá nặng, nếu như bị quỷ vật mê hoặc sẽ bị kéo đến Địa Ngục Vô Gian, rất khó có thể luân hồi.''
Hắn tạo cho ta một thần chú giữ tỉnh táo, đề phòng yêu quái nhân cơ hội tấn công.
Bước vào đại đường, tám tượng thần vốn trang nghiêm lúc này lại trợn trắng mắt, môi đen răng nanh giống như ác quỷ dưới địa ngục khiến người ta sợ hãi.
Lúc này, có một bóng dáng lắc lư sau cây cột, ta và Chu Nghiệp lập túc tiến đến, phát hiện đó chỉ là người giấy giống người trông miếu hàng ngày.
Hơn nữa còn bị ai đó vẽ thêm đôi mắt.
Người xưa có câu: Người giấy vẽ thêm mắt sẽ có thêm linh hồn.
Chúng ta còn chưa nói gì, trong hành lang đã xuất hiện tiếng cười, là Chu Nhược.
Ánh mắt Chu Nghiệp tập trung lại, hắn nhìn về phía thần quân phía trong cùng, miệng niệm chú, một phù chú màu lam lập tức bay ra trói Chu Nhược đang trốn ở chỗ đó.
Nàng ta không có chút sợ hãi nào, ngược lại càng cười tươi hơn: ''Thấy sao? Đây đều là kiệt tác của ta đó, thần quân ác tướng, có phải càng nhìn càng thấy thú vị không?''
Thấy chúng ta không trả lời, tiếng cười của nàng ta đột nhiên dừng lại, lời nói dần trở nên quyết liệt:
''Ta muốn toàn bộ người trên nhân gian nhìn thấy vẻ mặt ghê tởm của thần tiên, có câu vận mệnh người phàm đều do thần quyết định, vậy ta sinh ra là ác cũng có gì sai đâu?''
''Đây đều là do ông trời ghi sai vào sổ sinh mệnh, là trời sai!''
Càng nói càng hận, cơ thể Chu Nhược lại bắt đầu biến thành trang giấy, trong chớp mắt đã biến thành người giấy giống như người trông miếu kia.
Mà nàng ta đã trốn đến đình viện.
Nửa gương mặt là dáng vẻ của người giấy, mắt thường và mắt giấy không di chuyển đồng đều, cuối cùng nàng ta nhìn về phía Chu Nghiệp, nửa mặt người nở nụ cười quỷ quyệt: ''A huynh, huynh biết phụ thân c.hết như thế nào không?''
Ta nhìn về phía Chu Nghiệp, ánh mắt hắn run lên, trong mắt là sự tối tăm đang cố gắng kiềm chế.
"Đêm đó ta chiếm lấy cơ thể Chu Nhược, quấn dây gai lên cổ ông ta, tự tay ghìm ông ta c.hết, giống như lúc ông ta dùng đao c.hém đứt đầu ta vậy, không có chút do dự.''
''Khác biệt đó là, ông ta đáng c.hết, còn ta thì vẫn sống.''
Nói đến đây nàng ta cười lớn, cơ thể từ từ chìm vào bóng tối.
Ta muốn đuổi theo nhưng bị Chu Nghiệp ngăn lại: ''Chỗ này nàng có giăng kết giới, phụ mẫu ngươi chắc vẫn còn trong miếu Bát Quân.''
Dứt lời, hắn cắn nát ngón tay dùng m.áu vẽ bùa ném ra tám hướng, huyết phù nhanh chóng có phản ứng ở dưới vị thần phía đông nam.
Một giây sau, tượng thần tự động di chuyển sang một bên, một cửa động lập tức xuất hiện.
''Ta đuổi theo Nhược Nhi, ngươi đi cứu người...'' Hắn làm chú hộ thân cho ta, thân hình vừa động đã đến cửa, dừng lại một chút rồi nói: ''Chú ý an toàn.''
Ta mím môi cười gật đầu.
Đây có lẽ là lần tạm biệt cuối cùng của chúng ta.
Bảo trọng, Chu đạo trưởng.
20.
Càng đi sâu vào trong địa động càng cảm nhận được rõ âm khí từ địa phủ.
Ta cố gắng bình ổn nhịp tim, chân bước nhanh hơn, đi qua cánh cửa cao đến nửa người của tầng cuối cùng rồi tiến vào một căn phòng tối om.
Ta ăn viên dược cuối cùng của mình, đưa tay niệm chú, có thể thấy được một linh hồn, hai linh hồn, ba linh hồn... Các linh hồn không ngừng hiện lên chiếu sáng căn phòng.
Những linh hồn này chắc là những binh lính đã tử trận trăm năm trước.
Trong phòng có mười một quả trứng, bên trong còn mơ hồ nghe được tiếng hài tử khóc.
Chắc là những hài tử đang mất tích kia.
Ta nhíu chặt mày, định tiến lên cứu người. Đúng lúc này có một cái bóng cao thô như gốc cây đánh về phía ta, ta lập tức điều khiển linh hồn ngăn nó lại, không ngờ lại thấy một khuôn mặt quen thuộc...
Tạ Đường!
Giờ phút này hắn ta thân người đuôi rắn, mặt có vảy xanh, đôi mắt xếch hung dữ nhìn ta, ánh mắt chứa đầy hận ý.
''Thẩm Yên, cuối cùng ngươi cũng tự tìm đến cái c.hết rồi...''
Ta phí sức tránh đòn tấn công của hắn ta, lùi lại mấy bước rồi lại lần nữa xác nhận dưới ánh sáng mơ hồ.
Nửa người nửa rắn trước mặt ta, không ngờ đúng là Tạ Đường.
Thấy ta không nói chuyện, hắn ta trườn đến bên cạnh những quả trứng kia, dùng đuôi rắn dài của mình vây quanh chúng, cười khẩy nói với ta: ''Nhìn ta rất bất ngờ sao? A Nhược nói kiếp trước ngươi và ta có thù với nhau, cho nên đời này xà yêu mới để mắt đến ta, nếu không phải lúc ta sắp c.hết A Nhược cho ta ăn mật rắn thì ta đã c.hết từ lâu rồi.''
''Thẩm Yên, ta dùng tình cảm chân thành để chờ đợi ngươi mà ngươi lại hại ta thành thế này, trái tim ngươi không cảm thấy áy náy sao?''
Tình cảm chân thành?
Áy náy?
Ta cười.
Cười giống như Chu Nhược, cười phát run cả người, cười đến mức thở không nổi.
''Ngươi còn có mặt mũi nói tình cảm chân thành với ta sao?'' Ta nhìn thẳng vào mặt hắn ta, không chút sợ hãi dáng vẻ dọa người lúc này của hắn ta: ''Kiếp trước ngươi vì Chu Nhược mà hiến ta cho hồ yêu, ngươi có biết ta phải chịu bao nhiêu tra tấn rồi mới c.hết không? Hài nhi của ta, nàng vừa mới thành hình đã bị cắn nuốt, nàng đâu có tội tình gì đâu?''
Ánh mắt của hắn ta hơi ngừng lại một chút, có chút kinh ngạc nhưng vẻ mặt lại không chút thay đổi: ''Chỉ là cục thịt mà thôi.''
Nghe mà xem, hắn ta cũng không khác gì kiếp trước.
Với hắn ta mà nói, đó chỉ là một cục thịt không biết nói chuyện mà thôi, nhưng đối với ta thì khác.
Đó là người có cùng dòng m.áu với ta.
Ngoài phụ mẫu ra, đó là người ta yêu nhất.
''Tạ Đường, chân thành gì đó đã không còn quan trọng nữa rồi, áy náy cũng không còn ý nghĩa nào nữa, báo ứng nhân quả mới là điều ngươi nên nhận.''
Ta điều khiển linh hồn bốn phía tấn công hắn ta, hắn ta không kịp phòng bị, bị linh hồn trói chặt.
Hắn ta liều mạng giãy dụa nhưng tránh thế nào cũng không được, đuôi rắn thật dài vung qua vung lại, căn bản đánh không được linh hồn.
Lúc này có một nữ quỷ lưỡi dài trèo lên người hắn ta, vẻ mặt thê lương nói: ''Tạ lang, sao chàng lại không cần ta nữa vậy? Những lời thề non hẹn biển và những lúc mặn nồng bên nhau, chàng đều quên hết rồi sao?''
Lúc Tạ Đường nhìn thấy nàng ta, trong mắt xuất hiện sự hoảng sợ.
Đúng vậy.
Đây chính là vị thiên kim nhà Lưu thái úy đã bị Tạ Đường vứt bỏ trước mặt mọi người, chưa có hôn phối đã mang thai, lại còn bị tình lang vứt bỏ, nàng ta không chịu nổi những lời nói đàm tiếu xung quanh, cuối cùng ôm bụng bầu hai tháng t.reo cổ tự v.ẫn.
Khi đó thai nhi đã có linh hồn.
Bây giờ hai mẫu tử đã trở thành linh hồn, oán khí nối thẳng đến nhân gian.
''Tạ lang, chàng nhìn xem, hài nhi của chúng ta chào đời rồi.'' Đang nói, bụng nàng ta đột nhiên trở nên lớn rồi nổ tung, một đứa trẻ miệng đầy răng nhọn nhìn Tạ Đường chảy nước bọt: ''Ôi chao, con nói con đói bụng...''
Tạ Đường hoảng sợ hét to, ánh mắt hắn ta nhìn về phía ta, đau khổ cầu xin: ''Thẩm Yên... Yên Yên, mau cứu ta, ta không muốn chết, ta không muốn chết!''
''Chỉ là cục thịt mà thôi, sao ngươi phải keo kiệt như vậy chứ?''
Vẻ mặt ta lạnh lùng, nói xong câu này lập tức quay người rời đi, giống như hắn ta đã đối xử với ta ở kiếp trước.
Sau lưng nhanh chóng vang lên tiếng kêu gào đau đớn của hắn ta, mãi đến khi âm thanh dần dần bị dập tắt.
Hắn ta c.hết rồi.
Trong lòng ta không có sự thoải mái như trong tưởng tượng, chỉ có sự bình tĩnh lạ thường.
Ông trời vốn dĩ luôn công bằng.
Chúng ta nhanh chóng đến miếu Bát Quân.
Lúc này mới chỉ giờ thân (1), miếu chùa ngay thường hương khói nghi ngút nay lại không có ai, bốn phía âm trầm một cách dị thường. Cửa lớn màu đỏ mở rộng, nhìn thoáng qua đã thấy tối tăm u ám.
(1) 3-5h chiều trong ngày
Dường như có một sức mạnh thần bí nào đó đang vẫy gọi linh hồn.
Ta suýt nữa đã bị mê hoặc, là Chu Nghiệp giữ chặt lấy ta.
''Cẩn thận chút, dưới miếu này chôn hàng ngàn binh lính, âm khí quá nặng, nếu như bị quỷ vật mê hoặc sẽ bị kéo đến Địa Ngục Vô Gian, rất khó có thể luân hồi.''
Hắn tạo cho ta một thần chú giữ tỉnh táo, đề phòng yêu quái nhân cơ hội tấn công.
Bước vào đại đường, tám tượng thần vốn trang nghiêm lúc này lại trợn trắng mắt, môi đen răng nanh giống như ác quỷ dưới địa ngục khiến người ta sợ hãi.
Lúc này, có một bóng dáng lắc lư sau cây cột, ta và Chu Nghiệp lập túc tiến đến, phát hiện đó chỉ là người giấy giống người trông miếu hàng ngày.
Hơn nữa còn bị ai đó vẽ thêm đôi mắt.
Người xưa có câu: Người giấy vẽ thêm mắt sẽ có thêm linh hồn.
Chúng ta còn chưa nói gì, trong hành lang đã xuất hiện tiếng cười, là Chu Nhược.
Ánh mắt Chu Nghiệp tập trung lại, hắn nhìn về phía thần quân phía trong cùng, miệng niệm chú, một phù chú màu lam lập tức bay ra trói Chu Nhược đang trốn ở chỗ đó.
Nàng ta không có chút sợ hãi nào, ngược lại càng cười tươi hơn: ''Thấy sao? Đây đều là kiệt tác của ta đó, thần quân ác tướng, có phải càng nhìn càng thấy thú vị không?''
Thấy chúng ta không trả lời, tiếng cười của nàng ta đột nhiên dừng lại, lời nói dần trở nên quyết liệt:
''Ta muốn toàn bộ người trên nhân gian nhìn thấy vẻ mặt ghê tởm của thần tiên, có câu vận mệnh người phàm đều do thần quyết định, vậy ta sinh ra là ác cũng có gì sai đâu?''
''Đây đều là do ông trời ghi sai vào sổ sinh mệnh, là trời sai!''
Càng nói càng hận, cơ thể Chu Nhược lại bắt đầu biến thành trang giấy, trong chớp mắt đã biến thành người giấy giống như người trông miếu kia.
Mà nàng ta đã trốn đến đình viện.
Nửa gương mặt là dáng vẻ của người giấy, mắt thường và mắt giấy không di chuyển đồng đều, cuối cùng nàng ta nhìn về phía Chu Nghiệp, nửa mặt người nở nụ cười quỷ quyệt: ''A huynh, huynh biết phụ thân c.hết như thế nào không?''
Ta nhìn về phía Chu Nghiệp, ánh mắt hắn run lên, trong mắt là sự tối tăm đang cố gắng kiềm chế.
"Đêm đó ta chiếm lấy cơ thể Chu Nhược, quấn dây gai lên cổ ông ta, tự tay ghìm ông ta c.hết, giống như lúc ông ta dùng đao c.hém đứt đầu ta vậy, không có chút do dự.''
''Khác biệt đó là, ông ta đáng c.hết, còn ta thì vẫn sống.''
Nói đến đây nàng ta cười lớn, cơ thể từ từ chìm vào bóng tối.
Ta muốn đuổi theo nhưng bị Chu Nghiệp ngăn lại: ''Chỗ này nàng có giăng kết giới, phụ mẫu ngươi chắc vẫn còn trong miếu Bát Quân.''
Dứt lời, hắn cắn nát ngón tay dùng m.áu vẽ bùa ném ra tám hướng, huyết phù nhanh chóng có phản ứng ở dưới vị thần phía đông nam.
Một giây sau, tượng thần tự động di chuyển sang một bên, một cửa động lập tức xuất hiện.
''Ta đuổi theo Nhược Nhi, ngươi đi cứu người...'' Hắn làm chú hộ thân cho ta, thân hình vừa động đã đến cửa, dừng lại một chút rồi nói: ''Chú ý an toàn.''
Ta mím môi cười gật đầu.
Đây có lẽ là lần tạm biệt cuối cùng của chúng ta.
Bảo trọng, Chu đạo trưởng.
20.
Càng đi sâu vào trong địa động càng cảm nhận được rõ âm khí từ địa phủ.
Ta cố gắng bình ổn nhịp tim, chân bước nhanh hơn, đi qua cánh cửa cao đến nửa người của tầng cuối cùng rồi tiến vào một căn phòng tối om.
Ta ăn viên dược cuối cùng của mình, đưa tay niệm chú, có thể thấy được một linh hồn, hai linh hồn, ba linh hồn... Các linh hồn không ngừng hiện lên chiếu sáng căn phòng.
Những linh hồn này chắc là những binh lính đã tử trận trăm năm trước.
Trong phòng có mười một quả trứng, bên trong còn mơ hồ nghe được tiếng hài tử khóc.
Chắc là những hài tử đang mất tích kia.
Ta nhíu chặt mày, định tiến lên cứu người. Đúng lúc này có một cái bóng cao thô như gốc cây đánh về phía ta, ta lập tức điều khiển linh hồn ngăn nó lại, không ngờ lại thấy một khuôn mặt quen thuộc...
Tạ Đường!
Giờ phút này hắn ta thân người đuôi rắn, mặt có vảy xanh, đôi mắt xếch hung dữ nhìn ta, ánh mắt chứa đầy hận ý.
''Thẩm Yên, cuối cùng ngươi cũng tự tìm đến cái c.hết rồi...''
Ta phí sức tránh đòn tấn công của hắn ta, lùi lại mấy bước rồi lại lần nữa xác nhận dưới ánh sáng mơ hồ.
Nửa người nửa rắn trước mặt ta, không ngờ đúng là Tạ Đường.
Thấy ta không nói chuyện, hắn ta trườn đến bên cạnh những quả trứng kia, dùng đuôi rắn dài của mình vây quanh chúng, cười khẩy nói với ta: ''Nhìn ta rất bất ngờ sao? A Nhược nói kiếp trước ngươi và ta có thù với nhau, cho nên đời này xà yêu mới để mắt đến ta, nếu không phải lúc ta sắp c.hết A Nhược cho ta ăn mật rắn thì ta đã c.hết từ lâu rồi.''
''Thẩm Yên, ta dùng tình cảm chân thành để chờ đợi ngươi mà ngươi lại hại ta thành thế này, trái tim ngươi không cảm thấy áy náy sao?''
Tình cảm chân thành?
Áy náy?
Ta cười.
Cười giống như Chu Nhược, cười phát run cả người, cười đến mức thở không nổi.
''Ngươi còn có mặt mũi nói tình cảm chân thành với ta sao?'' Ta nhìn thẳng vào mặt hắn ta, không chút sợ hãi dáng vẻ dọa người lúc này của hắn ta: ''Kiếp trước ngươi vì Chu Nhược mà hiến ta cho hồ yêu, ngươi có biết ta phải chịu bao nhiêu tra tấn rồi mới c.hết không? Hài nhi của ta, nàng vừa mới thành hình đã bị cắn nuốt, nàng đâu có tội tình gì đâu?''
Ánh mắt của hắn ta hơi ngừng lại một chút, có chút kinh ngạc nhưng vẻ mặt lại không chút thay đổi: ''Chỉ là cục thịt mà thôi.''
Nghe mà xem, hắn ta cũng không khác gì kiếp trước.
Với hắn ta mà nói, đó chỉ là một cục thịt không biết nói chuyện mà thôi, nhưng đối với ta thì khác.
Đó là người có cùng dòng m.áu với ta.
Ngoài phụ mẫu ra, đó là người ta yêu nhất.
''Tạ Đường, chân thành gì đó đã không còn quan trọng nữa rồi, áy náy cũng không còn ý nghĩa nào nữa, báo ứng nhân quả mới là điều ngươi nên nhận.''
Ta điều khiển linh hồn bốn phía tấn công hắn ta, hắn ta không kịp phòng bị, bị linh hồn trói chặt.
Hắn ta liều mạng giãy dụa nhưng tránh thế nào cũng không được, đuôi rắn thật dài vung qua vung lại, căn bản đánh không được linh hồn.
Lúc này có một nữ quỷ lưỡi dài trèo lên người hắn ta, vẻ mặt thê lương nói: ''Tạ lang, sao chàng lại không cần ta nữa vậy? Những lời thề non hẹn biển và những lúc mặn nồng bên nhau, chàng đều quên hết rồi sao?''
Lúc Tạ Đường nhìn thấy nàng ta, trong mắt xuất hiện sự hoảng sợ.
Đúng vậy.
Đây chính là vị thiên kim nhà Lưu thái úy đã bị Tạ Đường vứt bỏ trước mặt mọi người, chưa có hôn phối đã mang thai, lại còn bị tình lang vứt bỏ, nàng ta không chịu nổi những lời nói đàm tiếu xung quanh, cuối cùng ôm bụng bầu hai tháng t.reo cổ tự v.ẫn.
Khi đó thai nhi đã có linh hồn.
Bây giờ hai mẫu tử đã trở thành linh hồn, oán khí nối thẳng đến nhân gian.
''Tạ lang, chàng nhìn xem, hài nhi của chúng ta chào đời rồi.'' Đang nói, bụng nàng ta đột nhiên trở nên lớn rồi nổ tung, một đứa trẻ miệng đầy răng nhọn nhìn Tạ Đường chảy nước bọt: ''Ôi chao, con nói con đói bụng...''
Tạ Đường hoảng sợ hét to, ánh mắt hắn ta nhìn về phía ta, đau khổ cầu xin: ''Thẩm Yên... Yên Yên, mau cứu ta, ta không muốn chết, ta không muốn chết!''
''Chỉ là cục thịt mà thôi, sao ngươi phải keo kiệt như vậy chứ?''
Vẻ mặt ta lạnh lùng, nói xong câu này lập tức quay người rời đi, giống như hắn ta đã đối xử với ta ở kiếp trước.
Sau lưng nhanh chóng vang lên tiếng kêu gào đau đớn của hắn ta, mãi đến khi âm thanh dần dần bị dập tắt.
Hắn ta c.hết rồi.
Trong lòng ta không có sự thoải mái như trong tưởng tượng, chỉ có sự bình tĩnh lạ thường.
Ông trời vốn dĩ luôn công bằng.