Chương 2: Quyết định không bị trói buộc nữa
Nghe thấy câu này trong lòng tố lâm như chết lặng cậu luôn nghĩ cứ nghe theo lời bố mẹ thì đó là một điều tốt nhưng lại không biết rằng chính thứ đó mới là thứ giết chết cậu ngày hôm nay. tố lâm liền nghiến răng và mím chặt môi nói.
" từ nhỏ đến lớn con luôn nghe theo lời cha mẹ nhưng lần này thì không "
" vì đây là lần quyết định tương lai của con "
"con sẽ không nghe theo cha mẹ đâu"
mẹ của tố lâm liền sửng sốt hai mắt đỏ ửng lên nói
" cha mẹ làm tất cả là vì con vì cái gia đình này chứ ai"
" giờ con lại cãi lại cha mẹ như thế hả "
" bao nhiêu năm nuôi con đi học giờ con lại cãi lại cha mẹ như thế này ư!!!"
Ba của tố lâm ở bên cạnh liền đáp chiếc chén trên bàn vào trân tố lâm giận dữ nói:
" Tao với mẹ mày làm tất cả vì muốn tốt cho mày để mai sau mày không phải khổ như bọn tao "
" mà mày lại chẳng biết gì hết đã thế thì mày cút đi đâu thì đi đi đừng có vào nhà tao tao không có đứa con mất dạy như mày "
Tố lâm đứng một bên nghe cha mẹ nói mà lòng không kìm được nước mắt đã tràn ra khỏi khóe mắt cảm giác như đau đớn cùng cực ngực đau như bị đè cả một bao đất lớn lên vậy.
Dù như vậy cậu vẫn cố gắng nói ra câu cuối cùng:
" Dù như thế nào con ngày hôm nay nhất định sẽ không nghe theo bố mẹ"
Nói đến đây tố lâm liền quay ngoắt người đi lên lầu mẹ của tố lâm liền ngồi gục xuống sàn vừa chảy nước mắt vừa nói.
Tại sao số tôi lại khổ này chứ "
Bố của tố lâm tức giận hét lên:
" mày cút ra khỏi nhà tao "
Tiếng hét này như sấm đánh ngang tai tố lâm cậu liền gia tăng tốc độ vừa lấy tay dụi hai mắt đang đẫm lệ đi lên phòng
Quay lại hiện giờ khi đã bình tĩnh hơn nước mắt cũng đã ngừ chảy từ bao giờ cậu nhìn xuống dưới sân nhà mình vừa mệt mỏi vừa tuyệt vọng cậu liền trèo lên lan can hít một hơi thật sâu nhìn về phía thành phố tập lập xa hoa kia và nghĩ thầm giá như nhà mình chưa từng nghèo chưa từng vì sĩ diện mà ép con cái phải hoàn hảo về mọi mặt thì có lẽ mọi chuyện sẽ đi theo một hướng khác nhỉ.
Sau đó cậu liền nhảy xuống máu của tố lâm liền bắn ra khắp nơi chảy thành một vũng dài dưới cơ thể cậu bây giờ xung quanh tố lâm chỉ là một khoảng mây mù đen kịt cậu nghĩ rằng nếu như có một cơ hội nữa thì mình chắc chắn sẽ không nghe theo ai hết sẽ sống một cuộc sống mà mình hàng mong ước sau đó liền mất ý thức.
sang bên này dưới một nhà lao tăm tối, lạnh lẽo và ẩm ướt có một tràng trai tên vân thiếu đang bị xích lại hai tay và hai chân đều được gắn thêm mấy quả tạ vào mỗi cánh tay và cẳng chân hơi thở có chút hời hợt sau đó có mấy người đi tới y vừa nghe được tiếng bước chân đến thì liền cảm thấy rất phấn chấn nét mặt hiện rõ vẻ vui mừng thì ra đó là phụ mẫu và em trai của vân thiếu tới theo sau cuối là người mà vân thiếu thầm thương trộm nhớ suốt bao năm nay nhưng hắn lại chẳng thèm nhìn y đến một lần không chỉ vậy hắn còn nghĩ y là thứ vô liêm sỉ suốt ngày chỉ biết bám lấy người khác hắn ghê tởm y.
Sau khi bọn họ vừa đến trước cửa phòng giam của y thì y không giấu được nụ cười trên môi và lao về phía cửa phòng giam túm tay hai tay vào thanh sắt và nói.
"Phụ mẫu người đến rồi "
" hai người thấy con làm tốt không con đã giúp vân lưu hy lên ngôi hoàng đế đệ ấy đã đạt được mục đích mình muốn rồi đúng không lưu hy"
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn y một cái rồi cười khổ:
" ha huynh hình như vẫn chưa biết mình đang ở trong tình trạng gì nhỉ"
y liền khựng lại rồi nói:
" Không phải mọi người đến đây để giúp ta thoát khỏi đây sao "
lưu hy cười tỏ vẻ khinh thường nói
" sao huynh ngốc quá vậy ai chả biết huynh là phản tặc giết thái tử để cướp ngôi "
" bọn ta sao có thể đến đây giúp huynh thoát khỏi nhà lao được chứ mà mục đích hôm nay bọn ta tới đây là để giải thoát cho huynh "
" huynh còn sống ngày nào chẳng phải lại đau khổ thêm ngày ấy sao "
y như chết lặng hai tay liền buông ra khỏi thanh sắt trên cửa nhà lao y không tin vào mắt mình đây vậy mà là vị đệ ngày ngày đi theo mình nhõm nhẽo một tiếng vân ca ca hai cũng là vân ca ca đây sao
Y liền nhỏ nhẹ cười lên nói
"đừng đùa như vậy không hay đâu lưu hy "
xong liền vội vàng quay về phía phụ mẫu nói:
" Mọi người đang... đùa thôi đúng không "
" phụ mẫu cả hàn tự nữa mọi người nói đi "
Mọi người đều im lặng. Lúc này giọng của phụ thân của vân thiếu mới cất lên với âm thanh rất trầm:
" ngươi đã hết tác dụng rồi"
" đáng lẽ ra ngay từ đầu không nên sinh ngươi ra mới phải nhìn lại ngươi đi thật là ngu xuẩn bị người ta lợi dụng thành như vậy rồi mà còn vẫn tin là họ sẽ cứu mình đúng là ngu ngốc hết sức"
" từ nhỏ đến lớn con luôn nghe theo lời cha mẹ nhưng lần này thì không "
" vì đây là lần quyết định tương lai của con "
"con sẽ không nghe theo cha mẹ đâu"
mẹ của tố lâm liền sửng sốt hai mắt đỏ ửng lên nói
" cha mẹ làm tất cả là vì con vì cái gia đình này chứ ai"
" giờ con lại cãi lại cha mẹ như thế hả "
" bao nhiêu năm nuôi con đi học giờ con lại cãi lại cha mẹ như thế này ư!!!"
Ba của tố lâm ở bên cạnh liền đáp chiếc chén trên bàn vào trân tố lâm giận dữ nói:
" Tao với mẹ mày làm tất cả vì muốn tốt cho mày để mai sau mày không phải khổ như bọn tao "
" mà mày lại chẳng biết gì hết đã thế thì mày cút đi đâu thì đi đi đừng có vào nhà tao tao không có đứa con mất dạy như mày "
Tố lâm đứng một bên nghe cha mẹ nói mà lòng không kìm được nước mắt đã tràn ra khỏi khóe mắt cảm giác như đau đớn cùng cực ngực đau như bị đè cả một bao đất lớn lên vậy.
Dù như vậy cậu vẫn cố gắng nói ra câu cuối cùng:
" Dù như thế nào con ngày hôm nay nhất định sẽ không nghe theo bố mẹ"
Nói đến đây tố lâm liền quay ngoắt người đi lên lầu mẹ của tố lâm liền ngồi gục xuống sàn vừa chảy nước mắt vừa nói.
Tại sao số tôi lại khổ này chứ "
Bố của tố lâm tức giận hét lên:
" mày cút ra khỏi nhà tao "
Tiếng hét này như sấm đánh ngang tai tố lâm cậu liền gia tăng tốc độ vừa lấy tay dụi hai mắt đang đẫm lệ đi lên phòng
Quay lại hiện giờ khi đã bình tĩnh hơn nước mắt cũng đã ngừ chảy từ bao giờ cậu nhìn xuống dưới sân nhà mình vừa mệt mỏi vừa tuyệt vọng cậu liền trèo lên lan can hít một hơi thật sâu nhìn về phía thành phố tập lập xa hoa kia và nghĩ thầm giá như nhà mình chưa từng nghèo chưa từng vì sĩ diện mà ép con cái phải hoàn hảo về mọi mặt thì có lẽ mọi chuyện sẽ đi theo một hướng khác nhỉ.
Sau đó cậu liền nhảy xuống máu của tố lâm liền bắn ra khắp nơi chảy thành một vũng dài dưới cơ thể cậu bây giờ xung quanh tố lâm chỉ là một khoảng mây mù đen kịt cậu nghĩ rằng nếu như có một cơ hội nữa thì mình chắc chắn sẽ không nghe theo ai hết sẽ sống một cuộc sống mà mình hàng mong ước sau đó liền mất ý thức.
sang bên này dưới một nhà lao tăm tối, lạnh lẽo và ẩm ướt có một tràng trai tên vân thiếu đang bị xích lại hai tay và hai chân đều được gắn thêm mấy quả tạ vào mỗi cánh tay và cẳng chân hơi thở có chút hời hợt sau đó có mấy người đi tới y vừa nghe được tiếng bước chân đến thì liền cảm thấy rất phấn chấn nét mặt hiện rõ vẻ vui mừng thì ra đó là phụ mẫu và em trai của vân thiếu tới theo sau cuối là người mà vân thiếu thầm thương trộm nhớ suốt bao năm nay nhưng hắn lại chẳng thèm nhìn y đến một lần không chỉ vậy hắn còn nghĩ y là thứ vô liêm sỉ suốt ngày chỉ biết bám lấy người khác hắn ghê tởm y.
Sau khi bọn họ vừa đến trước cửa phòng giam của y thì y không giấu được nụ cười trên môi và lao về phía cửa phòng giam túm tay hai tay vào thanh sắt và nói.
"Phụ mẫu người đến rồi "
" hai người thấy con làm tốt không con đã giúp vân lưu hy lên ngôi hoàng đế đệ ấy đã đạt được mục đích mình muốn rồi đúng không lưu hy"
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn y một cái rồi cười khổ:
" ha huynh hình như vẫn chưa biết mình đang ở trong tình trạng gì nhỉ"
y liền khựng lại rồi nói:
" Không phải mọi người đến đây để giúp ta thoát khỏi đây sao "
lưu hy cười tỏ vẻ khinh thường nói
" sao huynh ngốc quá vậy ai chả biết huynh là phản tặc giết thái tử để cướp ngôi "
" bọn ta sao có thể đến đây giúp huynh thoát khỏi nhà lao được chứ mà mục đích hôm nay bọn ta tới đây là để giải thoát cho huynh "
" huynh còn sống ngày nào chẳng phải lại đau khổ thêm ngày ấy sao "
y như chết lặng hai tay liền buông ra khỏi thanh sắt trên cửa nhà lao y không tin vào mắt mình đây vậy mà là vị đệ ngày ngày đi theo mình nhõm nhẽo một tiếng vân ca ca hai cũng là vân ca ca đây sao
Y liền nhỏ nhẹ cười lên nói
"đừng đùa như vậy không hay đâu lưu hy "
xong liền vội vàng quay về phía phụ mẫu nói:
" Mọi người đang... đùa thôi đúng không "
" phụ mẫu cả hàn tự nữa mọi người nói đi "
Mọi người đều im lặng. Lúc này giọng của phụ thân của vân thiếu mới cất lên với âm thanh rất trầm:
" ngươi đã hết tác dụng rồi"
" đáng lẽ ra ngay từ đầu không nên sinh ngươi ra mới phải nhìn lại ngươi đi thật là ngu xuẩn bị người ta lợi dụng thành như vậy rồi mà còn vẫn tin là họ sẽ cứu mình đúng là ngu ngốc hết sức"