Chương 20: Gây lộn ở nhà bếp
Vân thiếu liền khoanh tay, hếch mặt lên nói:
" Là ta thì sao. "
" ngươi mà không đến doạ ma ta thì sao ta đánh ngươi."
Vương uyên mặt lúc này đã tím ngắt nói với giọng tức tối:
" Ngươi!!!!"
Hắn không nói được lời nào thì nghiến răng nghiến lợi lao về phía y, đấm mạnh vào má khiến một bên má bị đấm tím đi và y phải lùi về sau mấy bước rồi hắn nhìn y với ánh mắt sắc bén nói:
" Ta là hoàng thái tử vậy mà ngươi còn dám đánh...."
Chưa kịp nói xong thì y đã nhanh như tia chớp cho hắn một phát đấm vào cạnh miệng, khiến chỗ đó cũng tím luôn, hắn liền lấy tay che chỗ bị tím lại và lùi về sau mấy bước.
hắn liền ngẩng đầu lên tức giận nói:
" Ngươi hỗn xược. "
Trường ca liền quát lớn:
" Ngươi dám đánh hoàng thái tử."
Nhưng y lại không nói gì cả người y bao quanh bởi luồng khí tức màu xanh biển và mắt lúc này cũng đổi màu xanh lạnh nhưng băng. Những người ở đấy sững người vì y lâu lắm đã không dùng được linh lực rồi.
Ba năm trước y vì cứu tố hành thì nội đan đã vỡ không dùng được linh lực nữa và cũng không thể tu luyện nữa cả đời chỉ dậm chân tại chỗ, lúc trước từng là thiên tài ngàn năm có một. 8 tuổi đã đạt đến trúc cơ trung kì nhưng lại vì tên phế vật kia mà từng là thiên tài giờ lại là tên phế vật bị người nhà vứt bỏ,lúc mà y vẫn còn là thiên tài thì phụ mẫu, họ chỉ lợi dụng y vẫn luôn nói là muốn tốt cho y nên từ nhỏ đã bỏ y ở biệt phủ hoang tàn này cho nhũ nôi nhưng khi y không thể tu luyện nữa thì lại chẳng bao giờ đến gặp y lại còn luôn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn y.
Y luôn ghen tị với lưu hy vì hắn có tất cả tình yêu của phụ mẫu và từ khi sinh ra đã là đứa con của trời được mọi người yêu thương vây quanh, chỉ có hắn vẫn luôn chỉ là cái bóng của lưu hy đến nỗi nhiều người còn chẳng biết vân gia còn có một đứa con trai nữa. Vì đố kỵ nên y đã nhập ma nhưng vì có băng phượng nên khí tức tà ma đã bị giấu đi nhưng khi tỷ thí với lưu hy thì đã bị lộ nhưng lưu hy lại cầu xin thay hắn nên mới không bị giết, vì thế nên y mới thấy có lỗi với lưu hy lúc trước khi y còn là thiên tài thì hắn cũng luôn theo sau y khiến y mềm lòng mà thả lỏng cảnh giác với hắn.
Y muốn chuộc nỗi với hắn lên đã giết hoàng thái tử ép hoàng đế phải nhường ngôi, cái kết y nhận lại chỉ là một tên ngốc bị chính người thân lợi dụng như một con rối.
Giờ đây y lại dùng được linh lực khiến vương uyên có hơi bất ngờ, nhưng núc này máu dồn lên não cũng chẳng nghĩ nhiều liền vận công, linh lực bao quanh hắn tạo ra một luồng khí tức đỏ sẫm.
Yên nhiên nghĩ thầm:
" đây chính là huyết long mạch thuần chủng của hoàng thất."
" quả nhiên tin đồn không phải là hưu vô có thể tạo ra uy áp lớn như vậy."
Trường ca cũng vận công truyền ra luồng linh lực màu xanh lá uy áp cũng không thua kém gì vương uyên nhưng hắn là người không có nội công, yên nhiên thấy tình thế không ổn cô liên phóng một tia nội lực màu đỏ rực về phía trường ca, trường ca liền nhanh chóng né sang một bên.
Yên nhiên:
" Hừ thân thủ không tồi ta xem ngươi có thể né được chiêu này không."
cô liền dồn nội lực vào chân sau đó liền nhảy lên chớp nhoáng đã đến phía trường ca cho hắn một đạp vào bụng khiến hắn bay xa vài mét thấy được đà cô bé liền chạy ra chỗ hắn dạy dỗ hắn một trận ra trò, Vương uyên đang định vương tay ra cản cô bé lại thì bị vân thiếu nắm lấy:
Vân thiếu:
"đối thủ của ngươi là ta còn yên nhiên không liên quan."
Sau đó liền tung nắm đấm về phía vương uyên hắn phản ứng rất nhanh chớp nhoáng đã nắm được tay y sau liền dùng chân đá vào bụng y sau đó thả tay ra khiến y ngã về sau, y cũng không chịu thua liền tung một chưởng về phía hắn, vương uyên không nghĩ nhiều liền tung chiêu về phía chiêu của vân thiếu khi hai chiêu thức gặp nhau đã tạo ra một trận gió lớn có uy áp cực kỳ khủng khiếp, hai linh lực một xanh một đỏ tạo nên một khung cảnh rất đẹp và che khuất xung quanh, vương uyên nghĩ là đã hạ được vân thiếu nhưng hắn đã bị trúng kế, sau đó y liền dịch chuyển qua trước mặt hắn lấy tay tung một trưởng thật mạnh vào ngực hắn khiến hắn bắt ra một đoạn nhưng hình như không gây hại cho hắn, hắn chỉ là bị bắt ra nhưng lại không ngã có thể thấy được tu vi của hắn rất cao.
Y lúc này nói lớn:
" Ngươi trả bông tai lại cho ta!!!"
Vương uyên cười nhếch mép nói:
"Muốn bông tai ư."
" nằm mơ!!!"
Hai từ này hắn nhấn mạnh như kiên quyết rằng hắn dù có chết cũng sẽ không chả lại cho y.
" Là ta thì sao. "
" ngươi mà không đến doạ ma ta thì sao ta đánh ngươi."
Vương uyên mặt lúc này đã tím ngắt nói với giọng tức tối:
" Ngươi!!!!"
Hắn không nói được lời nào thì nghiến răng nghiến lợi lao về phía y, đấm mạnh vào má khiến một bên má bị đấm tím đi và y phải lùi về sau mấy bước rồi hắn nhìn y với ánh mắt sắc bén nói:
" Ta là hoàng thái tử vậy mà ngươi còn dám đánh...."
Chưa kịp nói xong thì y đã nhanh như tia chớp cho hắn một phát đấm vào cạnh miệng, khiến chỗ đó cũng tím luôn, hắn liền lấy tay che chỗ bị tím lại và lùi về sau mấy bước.
hắn liền ngẩng đầu lên tức giận nói:
" Ngươi hỗn xược. "
Trường ca liền quát lớn:
" Ngươi dám đánh hoàng thái tử."
Nhưng y lại không nói gì cả người y bao quanh bởi luồng khí tức màu xanh biển và mắt lúc này cũng đổi màu xanh lạnh nhưng băng. Những người ở đấy sững người vì y lâu lắm đã không dùng được linh lực rồi.
Ba năm trước y vì cứu tố hành thì nội đan đã vỡ không dùng được linh lực nữa và cũng không thể tu luyện nữa cả đời chỉ dậm chân tại chỗ, lúc trước từng là thiên tài ngàn năm có một. 8 tuổi đã đạt đến trúc cơ trung kì nhưng lại vì tên phế vật kia mà từng là thiên tài giờ lại là tên phế vật bị người nhà vứt bỏ,lúc mà y vẫn còn là thiên tài thì phụ mẫu, họ chỉ lợi dụng y vẫn luôn nói là muốn tốt cho y nên từ nhỏ đã bỏ y ở biệt phủ hoang tàn này cho nhũ nôi nhưng khi y không thể tu luyện nữa thì lại chẳng bao giờ đến gặp y lại còn luôn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn y.
Y luôn ghen tị với lưu hy vì hắn có tất cả tình yêu của phụ mẫu và từ khi sinh ra đã là đứa con của trời được mọi người yêu thương vây quanh, chỉ có hắn vẫn luôn chỉ là cái bóng của lưu hy đến nỗi nhiều người còn chẳng biết vân gia còn có một đứa con trai nữa. Vì đố kỵ nên y đã nhập ma nhưng vì có băng phượng nên khí tức tà ma đã bị giấu đi nhưng khi tỷ thí với lưu hy thì đã bị lộ nhưng lưu hy lại cầu xin thay hắn nên mới không bị giết, vì thế nên y mới thấy có lỗi với lưu hy lúc trước khi y còn là thiên tài thì hắn cũng luôn theo sau y khiến y mềm lòng mà thả lỏng cảnh giác với hắn.
Y muốn chuộc nỗi với hắn lên đã giết hoàng thái tử ép hoàng đế phải nhường ngôi, cái kết y nhận lại chỉ là một tên ngốc bị chính người thân lợi dụng như một con rối.
Giờ đây y lại dùng được linh lực khiến vương uyên có hơi bất ngờ, nhưng núc này máu dồn lên não cũng chẳng nghĩ nhiều liền vận công, linh lực bao quanh hắn tạo ra một luồng khí tức đỏ sẫm.
Yên nhiên nghĩ thầm:
" đây chính là huyết long mạch thuần chủng của hoàng thất."
" quả nhiên tin đồn không phải là hưu vô có thể tạo ra uy áp lớn như vậy."
Trường ca cũng vận công truyền ra luồng linh lực màu xanh lá uy áp cũng không thua kém gì vương uyên nhưng hắn là người không có nội công, yên nhiên thấy tình thế không ổn cô liên phóng một tia nội lực màu đỏ rực về phía trường ca, trường ca liền nhanh chóng né sang một bên.
Yên nhiên:
" Hừ thân thủ không tồi ta xem ngươi có thể né được chiêu này không."
cô liền dồn nội lực vào chân sau đó liền nhảy lên chớp nhoáng đã đến phía trường ca cho hắn một đạp vào bụng khiến hắn bay xa vài mét thấy được đà cô bé liền chạy ra chỗ hắn dạy dỗ hắn một trận ra trò, Vương uyên đang định vương tay ra cản cô bé lại thì bị vân thiếu nắm lấy:
Vân thiếu:
"đối thủ của ngươi là ta còn yên nhiên không liên quan."
Sau đó liền tung nắm đấm về phía vương uyên hắn phản ứng rất nhanh chớp nhoáng đã nắm được tay y sau liền dùng chân đá vào bụng y sau đó thả tay ra khiến y ngã về sau, y cũng không chịu thua liền tung một chưởng về phía hắn, vương uyên không nghĩ nhiều liền tung chiêu về phía chiêu của vân thiếu khi hai chiêu thức gặp nhau đã tạo ra một trận gió lớn có uy áp cực kỳ khủng khiếp, hai linh lực một xanh một đỏ tạo nên một khung cảnh rất đẹp và che khuất xung quanh, vương uyên nghĩ là đã hạ được vân thiếu nhưng hắn đã bị trúng kế, sau đó y liền dịch chuyển qua trước mặt hắn lấy tay tung một trưởng thật mạnh vào ngực hắn khiến hắn bắt ra một đoạn nhưng hình như không gây hại cho hắn, hắn chỉ là bị bắt ra nhưng lại không ngã có thể thấy được tu vi của hắn rất cao.
Y lúc này nói lớn:
" Ngươi trả bông tai lại cho ta!!!"
Vương uyên cười nhếch mép nói:
"Muốn bông tai ư."
" nằm mơ!!!"
Hai từ này hắn nhấn mạnh như kiên quyết rằng hắn dù có chết cũng sẽ không chả lại cho y.