Chương 17
Giữa trưa, lúc Chử Duyên đến căn tin xếp hàng lấy cơm, đột nhiên cậu nghe thấy một tràng âm thanh ồn ào truyền đến từ phía sau.
Cậu quay đầu nhìn lại thì thấy Hoắc Kiệu cùng bọn Lục Khải Thanh đang xếp hàng ở mặt sau của hàng cậu đang đứng. Mấy người họ đều rất cao, Chử Duyên vừa quay đầu lại thì đã thấy được bọn họ rồi.
Cậu thu hồi tầm mắt, trong lòng im lặng nghĩ hay là về sau mỗi ngày mình đều uống một ly sữa bò đi?
Bởi vì buổi chiều còn phải tiếp tục chạy 1500m nên Chử Duyên không muốn ăn quá nhiều, cậu cũng chỉ lấy hai phần rau với nửa chén cơm thôi.
Chờ đến khi dì múc cơm đã bới xong cơm cho cậu, Chử Duyên liền bưng mâm đi sang chỗ lấy canh miễn phí ở cửa sổ bên trái lấy canh.
Canh ở trường hầu như đều là hai loại canh trứng lá tía tô với canh cải xanh đậu hủ tùy thời đến, hôm nay là canh cải xanh đậu hủ.
Canh đã hơi lạnh, nhưng vào mùa hè thì cũng vừa vặn.
Lúc Chử Duyên ăn cơm rất thích húp canh. Chỉ là không biết sao mà người thích canh miễn phí trong trường học cũng không nhiều mấy, Chử Duyên nghĩ có lẽ là do cửa sổ bán canh nấu bằng ấm sành bên kia đã lôi kéo khách hầng của canh miễn phí rồi.
Lúc Chử Duyên lấy canh, Hoắc Kiệu đã xếp lên phía trước rồi. Hắn nhìn hơi liếc qua bên cạnh là có thể thấy được bạn cùng bàn của mình đang cẩn thận múc canh miễn phí của trường vào đầy chén, rồi nhìn cái mâm đồ ăn của cậu, đồ ăn với cơm đều ít đến đáng thương.
Hoắc Kiệu thầm nghĩ con mèo còn ăn nhiều hơn cả Chử Duyên. Hắn cũng không nói rõ được chính mình đang có tâm lý gì nên hơi nhíu mày lại.
-
Sau khi Chử Duyên và Tiêu Trình Trình ăn cơm nước xong xuôi thì định đi về phòng học để nghỉ ngơi một lát.
Hai giờ là bắt đầu buổi chiều đại hội thể thao, bọn họ còn có thể nghỉ ngơi được khoảng một giờ.
Người trong phòng học không nhiều, Chử Duyên dùng cái ly nước màu xanh lam của cậu để rót một ly nước, dùng hai tay cầm rồi chậm rãi uống.
Mùa hè tới rồi, Vương Mai sợ Chử Duyên bị cảm nắng nên bà cố ý mua hoa cúc với câu kỷ tử về.
Bây giờ mỗi lần uống nước Chử Duyên đều ngâm một ít, còn chia cho Tiêu Trình Trình. Cũng bởi vậy nên hai người tiến vào cuộc sống dưỡng sinh của lão trung niên trước.
Chờ đến khi uống xong trà, Chử Diên liền tựa lên bàn nhắm mắt lại.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên cậu cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh, rồi sau đó có một đồ vật được đặt nhẹ nhàng lên góc bàn của chính mình.
Chử Duyên mở to mắt, đối diện ngay với tay đang rút về của Hoắc Kiệu.
Cậu chớp chớp mắt, nhìn thấy góc bàn của mình bị đặt lên một chai nước uống vận động.
Loại đồ uống này Chử Duyên đã thấy qua ở siêu thị rồi, một chai bán hơn ba mươi đồng tiền.
Hoắc Kiệu đối mặt với đôi mắt của Chử Duyên. Hắn hơi gật đầu, lấy bao cổ tay trong ngăn kéo của mình ra đeo vào, rất tùy ý nói với Chử Duyên một tiếng, "Chạy bộ cố lên."
Chử Duyên thu được tiếng "Cố lên" thứ hai ngoại trừ Tiêu Trình Trình, cậu hơi ngẩn ra.
Hoắc Kiệu đã rời khỏi chỗ ngồi rồi đi ra ngoài phòng học rồi. Chử Duyên nhìn bóng lưng của hắn mà nhỏ giọng nói một câu "Cảm ơn".
Buổi chiều đại hội thể thao, môn ném tạ của Tiêu Trình Trình thi đấu trước. Tiêu Trình Trình vừa nhìn thấy những tuyển thủ so với cậu chàng còn cao hơn, cường tráng hơn trong tổ thì ngay lập tức cảm thấy nhũn cả chân.
Chử Duyên đỡ cậu chàng, cổ vũ, "Cố lên nha Tiêu Trình Trình!"
Tiêu Trình Trình mếu máo, cuối cùng vẫn dũng cảm đứng lên.
Cuối cùng Tiêu Trình Trình lấy được thành tích sát sao trong tổ đội nhỏ để vào vòng đấu bán kết. Nhưng rất đáng tiếc là bị loại ở vòng đấu bán kết.
Tiêu Trình Trình lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cậu chàng nói với Chử Duyên: "Tớ còn tưởng tớ không vào được bán kết nữa chứ, như này đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tớ rồi!"
Đại hội thể thao lần này là lấy tỉ số, tham gia hạng mục là được điểm tham gia, lịch thi đấu thêm một lần với lấy được thứ tự đều sẽ cộng thêm điểm tương ứng. Có thể lấy được điểm tham dự với điểm ngoài lề đã làm cho Tiêu Trình Trình rất thoả mãn rồi.
Chử Duyên xoa đầu cậu chàng, cậu cũng cười, "Tuyệt lắm!"
-
Dường như vận khí tốt của Chử Duyên đã kéo dài từ ngày hôm qua sang ngày hôm nay luôn rồi. Lúc đấu bán kết chạy 1500m, cậu chạy trong tổ đội số bốn, sát sao vào được trận chung kết.
Phổi cậu khó chịu như bị lửa đốt, nhưng cả người lại thấy rất vui vẻ.
Dương Lưu Thanh đi ngang qua trước mặt cậu, lấy biểu tình âm trầm lạnh lẽo mà nhìn cậu một cái.
Chử Duyên hơi nhíu mày.
Tiêu Trình Trình nói: "Đừng để ý đến cậu ta. Thấy cậu vào được trận chung kết còn cậu ta thì không nên cậu ta thấy ghen ghét đó."
Trước đó Dương Lưu Thanh chạy cùng tổ với Chử Duyên ở trận đấu bán kết, Dương Lưu Thanh được hạng bảy, không vào trận chung kết được.
Chử Duyên cười với Tiêu Trình Trình, ý bảo không sao.
Bởi vì hai ngày này đều tiến hành đại hội thể theo nên trường học cũng hủy bỏ tiết tự học buổi tối vào thứ năm. Khi kết thúc buổi chiều của đại hội thể thao thì còn chưa đến 5 giờ, không ít bạn học đều hẹn nhau đi ra ngoài chơi.
Tốc độ chuyển khoản của 《 Tạp chí phân biệt thú vật hàng tuần 》 rất mau, giữa trưa hôm nay Chử Duyên đã thu được tiền nhuận bút rồi. Sau khi trong túi có tiền, eo nhỏ của Chử Duyên cũng cứng lên không ít.
Cậu chạy xe về phố Tiểu Bàng, định tìm một chỗ bán điện thoại ở quanh đây để sửa chữa điện thoại một chút.
......
"Chỉ sửa màn hình một chút thôi mà đã hai ba trăm rồi sao?" Sau khi nghe rõ giá, Chử Duyên rất giật mình.
"Đúng vậy, hai ba trăm là rẻ rồi đấy." Anh trai sửa điện thoại nhìn điện thoại của cậu, lại nói: "Kiểu dáng điện thoại này của em đã là mấy năm trước rồi, bây giờ bán cũng không bán được hai trăm đồng, không bằng em đi đổi cái khác."
Chử Duyên: "......"
"Vậy ạ." Tâm tình của Chử Duyên hơi xuống dốc.
Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện cấp bách vẫn là nhân lúc Vương Mai chưa phát hiện mà trả lại 2000 đồng kia, còn điện thoại của cậu thì cũng chưa tới mức không thể dùng được. Vì thế cậu nói: "Vậy em không sửa trước."
Anh trai kia không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn nhún vai nói: "Tùy em thôi."
Chử Duyên liền cầm lấy điện thoại, sau khi nói lời cảm ơn với anh trai kia xong thì đi ra khỏi cửa hàng.
Đây là một con phố buôn bán cách phố Tiểu Bàng không xa, chỗ bán điện thoại, sửa điện thoại trên con phố này cũng có vài chỗ.
Vốn dĩ Chử Duyên còn định đi nhiều chỗ xem thử, xem chỗ nào có lời hơn. Nhưng sau khi hỏi giá cả ở chỗ này xong, Chử Duyên quyết định khoan hãy sửa lại điện thoại, bởi vậy cậu cũng không tính đi qua mấy chỗ khác hỏi.
Chỉ là lúc cậu tùy ý ngước đầu lên nhìn thì đột nhiên lại phát hiện có một bóng người hơi quen mắt vào một tiệm bán điện thoại ở xéo đó.
...... Thoạt nhìn hình như là Dương Lưu Thanh?
Chử Duyên hơi nghi hoặc nghĩ nơi này cách trường Trung học số 7 không gần, sao Dương Lưu Thanh lại tới bên này?
Cậu cảm thấy hẳn là chính mình nhìn nhầm rồi.
-
Ngày hôm sau, lúc tập hợp lão Lỗ cường điệu kêu mọi người nhớ nhìn cẩn thận vật phẩm tùy thân của mình. Ông nói lớp bên cạnh có một nữ sinh đã bị mất điện thoại rồi, các bạn học đều hơi giật mình mà đồng ý.
Chử Duyên chỉ còn chạy 1500m vào trận chung kết. Bởi vì là trận chung kết nên ngược lại với hai lần chạy trước, cậu rất khẩn trương.
Sáng nay Hoắc Kiệu không thi đấu, hắn tùy ý liếc nhìn qua sân thể dục một cái. Nhìn đến một hướng nào đó, hắn hỏi, "Bên kia là 1500m hả?"
Tần Mạc nhìn thoáng qua, nói: "Hình như là vậy. Lại nói, thật không nghĩ tới Chử Duyên còn vào trận chung kết ha."
Hắn chép miệng, "Nhưng mà chắc cậu ta không lấy được hạng rồi, trận chung kết chạy 1500m có hai học sinh thể dục, Chương Chiêm bên lớp ba chạy đường dài cũng rất tốt, ba người này chắc chắn lấy ba hạng đầu......"
Hắn còn chưa nói xong thì đã thấy Hoắc Kiệu sải chân dài đi lên phía trước.
"Ể?" Tần Mạc hơi sửng sốt, hắn đuổi theo Hoắc Kiệu, "Anh Hoắc cậu đi đâu thế?"
"Nhìn thử." Hoắc Kiệu cũng không quay đầu lại mà nói.
...... Nhìn thử cái gì?
Tần Mạc hoà thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống) mà đi theo Hoắc Kiệu. Chờ đến khi Hoắc Kiệu đi đến sân thể sục hắn mới chậm chạp biết được hoá ra Hoắc Kiệu muốn đi xem trận chung kết chạy 1500m.
"Này có cái gì đâu mà coi?" Tần Mạc thầm nghĩ.
Hắn nhìn thấy Chử Duyên đã bị vài người bỏ lại phía sau mà cảm thấy quả nhiên phán đoán của mình không sai, chắc chắn Chử Duyên không lấy được hạng gì.
"Còn một vòng cuối cùng!"
Chử Duyên cổ vũ cho mình ở trong lòng. Cũng không biết có phải là vì lần này những người khác đều chạy rất mau hay không mà Chử Duyên chạy thế nào cũng không đuổi kịp bọn họ được. Cậu hổn hển thở dốc, có một loại cảm giác chạy không nổi nữa.
Tiếng gió hù hù rót vào bên tai làm Chử Duyên cảm thấy màng nhĩ rất đau.
Đang lúc Chử Duyên nghĩ đến cuối lại dốc hết toàn lực mà chạy một phen thì đột nhiên nghe thấy có người hô tên cậu một tiếng.
Âm thanh kia rất quen thuộc, rất đột nhiên mà xuyên qua tiếng gió rào rạt chui vào lỗ tai của Chử Duyên.
Chử Duyên theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện phía trước sân thể dục có một đám nam sinh rất cao đang đứng.
Là Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu nói: "Cố lên."
Giờ phút này Chử Duyên cũng không biết sức lực từ nơi nào tới. Cậu khẽ cắn môi, vọt nhanh lên phía trước. Chử Duyên cảm thấy chính mình như đang bị gió đẩy đi lên.
Chờ đến khi lấy lại được tinh thần, cậu đã chạy ra khỏi vạch đích.
"Trâu bò thật ha." Tần Mạc giơ ngón tay cái với cậu, tán thưởng nói, "Hạng ba!"
Chử Duyên giật mình, nhìn thấy Hoắc Kiệu nhướng mày rồi cười với cậu một cái.
Chử Duyên cũng nở nụ cười.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại trừ lần đầu đăng thì những lúc còn lại đều là sửa sai, các bảo bối có thể không cần chú ý tới!
Cậu quay đầu nhìn lại thì thấy Hoắc Kiệu cùng bọn Lục Khải Thanh đang xếp hàng ở mặt sau của hàng cậu đang đứng. Mấy người họ đều rất cao, Chử Duyên vừa quay đầu lại thì đã thấy được bọn họ rồi.
Cậu thu hồi tầm mắt, trong lòng im lặng nghĩ hay là về sau mỗi ngày mình đều uống một ly sữa bò đi?
Bởi vì buổi chiều còn phải tiếp tục chạy 1500m nên Chử Duyên không muốn ăn quá nhiều, cậu cũng chỉ lấy hai phần rau với nửa chén cơm thôi.
Chờ đến khi dì múc cơm đã bới xong cơm cho cậu, Chử Duyên liền bưng mâm đi sang chỗ lấy canh miễn phí ở cửa sổ bên trái lấy canh.
Canh ở trường hầu như đều là hai loại canh trứng lá tía tô với canh cải xanh đậu hủ tùy thời đến, hôm nay là canh cải xanh đậu hủ.
Canh đã hơi lạnh, nhưng vào mùa hè thì cũng vừa vặn.
Lúc Chử Duyên ăn cơm rất thích húp canh. Chỉ là không biết sao mà người thích canh miễn phí trong trường học cũng không nhiều mấy, Chử Duyên nghĩ có lẽ là do cửa sổ bán canh nấu bằng ấm sành bên kia đã lôi kéo khách hầng của canh miễn phí rồi.
Lúc Chử Duyên lấy canh, Hoắc Kiệu đã xếp lên phía trước rồi. Hắn nhìn hơi liếc qua bên cạnh là có thể thấy được bạn cùng bàn của mình đang cẩn thận múc canh miễn phí của trường vào đầy chén, rồi nhìn cái mâm đồ ăn của cậu, đồ ăn với cơm đều ít đến đáng thương.
Hoắc Kiệu thầm nghĩ con mèo còn ăn nhiều hơn cả Chử Duyên. Hắn cũng không nói rõ được chính mình đang có tâm lý gì nên hơi nhíu mày lại.
-
Sau khi Chử Duyên và Tiêu Trình Trình ăn cơm nước xong xuôi thì định đi về phòng học để nghỉ ngơi một lát.
Hai giờ là bắt đầu buổi chiều đại hội thể thao, bọn họ còn có thể nghỉ ngơi được khoảng một giờ.
Người trong phòng học không nhiều, Chử Duyên dùng cái ly nước màu xanh lam của cậu để rót một ly nước, dùng hai tay cầm rồi chậm rãi uống.
Mùa hè tới rồi, Vương Mai sợ Chử Duyên bị cảm nắng nên bà cố ý mua hoa cúc với câu kỷ tử về.
Bây giờ mỗi lần uống nước Chử Duyên đều ngâm một ít, còn chia cho Tiêu Trình Trình. Cũng bởi vậy nên hai người tiến vào cuộc sống dưỡng sinh của lão trung niên trước.
Chờ đến khi uống xong trà, Chử Diên liền tựa lên bàn nhắm mắt lại.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên cậu cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh, rồi sau đó có một đồ vật được đặt nhẹ nhàng lên góc bàn của chính mình.
Chử Duyên mở to mắt, đối diện ngay với tay đang rút về của Hoắc Kiệu.
Cậu chớp chớp mắt, nhìn thấy góc bàn của mình bị đặt lên một chai nước uống vận động.
Loại đồ uống này Chử Duyên đã thấy qua ở siêu thị rồi, một chai bán hơn ba mươi đồng tiền.
Hoắc Kiệu đối mặt với đôi mắt của Chử Duyên. Hắn hơi gật đầu, lấy bao cổ tay trong ngăn kéo của mình ra đeo vào, rất tùy ý nói với Chử Duyên một tiếng, "Chạy bộ cố lên."
Chử Duyên thu được tiếng "Cố lên" thứ hai ngoại trừ Tiêu Trình Trình, cậu hơi ngẩn ra.
Hoắc Kiệu đã rời khỏi chỗ ngồi rồi đi ra ngoài phòng học rồi. Chử Duyên nhìn bóng lưng của hắn mà nhỏ giọng nói một câu "Cảm ơn".
Buổi chiều đại hội thể thao, môn ném tạ của Tiêu Trình Trình thi đấu trước. Tiêu Trình Trình vừa nhìn thấy những tuyển thủ so với cậu chàng còn cao hơn, cường tráng hơn trong tổ thì ngay lập tức cảm thấy nhũn cả chân.
Chử Duyên đỡ cậu chàng, cổ vũ, "Cố lên nha Tiêu Trình Trình!"
Tiêu Trình Trình mếu máo, cuối cùng vẫn dũng cảm đứng lên.
Cuối cùng Tiêu Trình Trình lấy được thành tích sát sao trong tổ đội nhỏ để vào vòng đấu bán kết. Nhưng rất đáng tiếc là bị loại ở vòng đấu bán kết.
Tiêu Trình Trình lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cậu chàng nói với Chử Duyên: "Tớ còn tưởng tớ không vào được bán kết nữa chứ, như này đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tớ rồi!"
Đại hội thể thao lần này là lấy tỉ số, tham gia hạng mục là được điểm tham gia, lịch thi đấu thêm một lần với lấy được thứ tự đều sẽ cộng thêm điểm tương ứng. Có thể lấy được điểm tham dự với điểm ngoài lề đã làm cho Tiêu Trình Trình rất thoả mãn rồi.
Chử Duyên xoa đầu cậu chàng, cậu cũng cười, "Tuyệt lắm!"
-
Dường như vận khí tốt của Chử Duyên đã kéo dài từ ngày hôm qua sang ngày hôm nay luôn rồi. Lúc đấu bán kết chạy 1500m, cậu chạy trong tổ đội số bốn, sát sao vào được trận chung kết.
Phổi cậu khó chịu như bị lửa đốt, nhưng cả người lại thấy rất vui vẻ.
Dương Lưu Thanh đi ngang qua trước mặt cậu, lấy biểu tình âm trầm lạnh lẽo mà nhìn cậu một cái.
Chử Duyên hơi nhíu mày.
Tiêu Trình Trình nói: "Đừng để ý đến cậu ta. Thấy cậu vào được trận chung kết còn cậu ta thì không nên cậu ta thấy ghen ghét đó."
Trước đó Dương Lưu Thanh chạy cùng tổ với Chử Duyên ở trận đấu bán kết, Dương Lưu Thanh được hạng bảy, không vào trận chung kết được.
Chử Duyên cười với Tiêu Trình Trình, ý bảo không sao.
Bởi vì hai ngày này đều tiến hành đại hội thể theo nên trường học cũng hủy bỏ tiết tự học buổi tối vào thứ năm. Khi kết thúc buổi chiều của đại hội thể thao thì còn chưa đến 5 giờ, không ít bạn học đều hẹn nhau đi ra ngoài chơi.
Tốc độ chuyển khoản của 《 Tạp chí phân biệt thú vật hàng tuần 》 rất mau, giữa trưa hôm nay Chử Duyên đã thu được tiền nhuận bút rồi. Sau khi trong túi có tiền, eo nhỏ của Chử Duyên cũng cứng lên không ít.
Cậu chạy xe về phố Tiểu Bàng, định tìm một chỗ bán điện thoại ở quanh đây để sửa chữa điện thoại một chút.
......
"Chỉ sửa màn hình một chút thôi mà đã hai ba trăm rồi sao?" Sau khi nghe rõ giá, Chử Duyên rất giật mình.
"Đúng vậy, hai ba trăm là rẻ rồi đấy." Anh trai sửa điện thoại nhìn điện thoại của cậu, lại nói: "Kiểu dáng điện thoại này của em đã là mấy năm trước rồi, bây giờ bán cũng không bán được hai trăm đồng, không bằng em đi đổi cái khác."
Chử Duyên: "......"
"Vậy ạ." Tâm tình của Chử Duyên hơi xuống dốc.
Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện cấp bách vẫn là nhân lúc Vương Mai chưa phát hiện mà trả lại 2000 đồng kia, còn điện thoại của cậu thì cũng chưa tới mức không thể dùng được. Vì thế cậu nói: "Vậy em không sửa trước."
Anh trai kia không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn nhún vai nói: "Tùy em thôi."
Chử Duyên liền cầm lấy điện thoại, sau khi nói lời cảm ơn với anh trai kia xong thì đi ra khỏi cửa hàng.
Đây là một con phố buôn bán cách phố Tiểu Bàng không xa, chỗ bán điện thoại, sửa điện thoại trên con phố này cũng có vài chỗ.
Vốn dĩ Chử Duyên còn định đi nhiều chỗ xem thử, xem chỗ nào có lời hơn. Nhưng sau khi hỏi giá cả ở chỗ này xong, Chử Duyên quyết định khoan hãy sửa lại điện thoại, bởi vậy cậu cũng không tính đi qua mấy chỗ khác hỏi.
Chỉ là lúc cậu tùy ý ngước đầu lên nhìn thì đột nhiên lại phát hiện có một bóng người hơi quen mắt vào một tiệm bán điện thoại ở xéo đó.
...... Thoạt nhìn hình như là Dương Lưu Thanh?
Chử Duyên hơi nghi hoặc nghĩ nơi này cách trường Trung học số 7 không gần, sao Dương Lưu Thanh lại tới bên này?
Cậu cảm thấy hẳn là chính mình nhìn nhầm rồi.
-
Ngày hôm sau, lúc tập hợp lão Lỗ cường điệu kêu mọi người nhớ nhìn cẩn thận vật phẩm tùy thân của mình. Ông nói lớp bên cạnh có một nữ sinh đã bị mất điện thoại rồi, các bạn học đều hơi giật mình mà đồng ý.
Chử Duyên chỉ còn chạy 1500m vào trận chung kết. Bởi vì là trận chung kết nên ngược lại với hai lần chạy trước, cậu rất khẩn trương.
Sáng nay Hoắc Kiệu không thi đấu, hắn tùy ý liếc nhìn qua sân thể dục một cái. Nhìn đến một hướng nào đó, hắn hỏi, "Bên kia là 1500m hả?"
Tần Mạc nhìn thoáng qua, nói: "Hình như là vậy. Lại nói, thật không nghĩ tới Chử Duyên còn vào trận chung kết ha."
Hắn chép miệng, "Nhưng mà chắc cậu ta không lấy được hạng rồi, trận chung kết chạy 1500m có hai học sinh thể dục, Chương Chiêm bên lớp ba chạy đường dài cũng rất tốt, ba người này chắc chắn lấy ba hạng đầu......"
Hắn còn chưa nói xong thì đã thấy Hoắc Kiệu sải chân dài đi lên phía trước.
"Ể?" Tần Mạc hơi sửng sốt, hắn đuổi theo Hoắc Kiệu, "Anh Hoắc cậu đi đâu thế?"
"Nhìn thử." Hoắc Kiệu cũng không quay đầu lại mà nói.
...... Nhìn thử cái gì?
Tần Mạc hoà thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống) mà đi theo Hoắc Kiệu. Chờ đến khi Hoắc Kiệu đi đến sân thể sục hắn mới chậm chạp biết được hoá ra Hoắc Kiệu muốn đi xem trận chung kết chạy 1500m.
"Này có cái gì đâu mà coi?" Tần Mạc thầm nghĩ.
Hắn nhìn thấy Chử Duyên đã bị vài người bỏ lại phía sau mà cảm thấy quả nhiên phán đoán của mình không sai, chắc chắn Chử Duyên không lấy được hạng gì.
"Còn một vòng cuối cùng!"
Chử Duyên cổ vũ cho mình ở trong lòng. Cũng không biết có phải là vì lần này những người khác đều chạy rất mau hay không mà Chử Duyên chạy thế nào cũng không đuổi kịp bọn họ được. Cậu hổn hển thở dốc, có một loại cảm giác chạy không nổi nữa.
Tiếng gió hù hù rót vào bên tai làm Chử Duyên cảm thấy màng nhĩ rất đau.
Đang lúc Chử Duyên nghĩ đến cuối lại dốc hết toàn lực mà chạy một phen thì đột nhiên nghe thấy có người hô tên cậu một tiếng.
Âm thanh kia rất quen thuộc, rất đột nhiên mà xuyên qua tiếng gió rào rạt chui vào lỗ tai của Chử Duyên.
Chử Duyên theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện phía trước sân thể dục có một đám nam sinh rất cao đang đứng.
Là Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu nói: "Cố lên."
Giờ phút này Chử Duyên cũng không biết sức lực từ nơi nào tới. Cậu khẽ cắn môi, vọt nhanh lên phía trước. Chử Duyên cảm thấy chính mình như đang bị gió đẩy đi lên.
Chờ đến khi lấy lại được tinh thần, cậu đã chạy ra khỏi vạch đích.
"Trâu bò thật ha." Tần Mạc giơ ngón tay cái với cậu, tán thưởng nói, "Hạng ba!"
Chử Duyên giật mình, nhìn thấy Hoắc Kiệu nhướng mày rồi cười với cậu một cái.
Chử Duyên cũng nở nụ cười.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại trừ lần đầu đăng thì những lúc còn lại đều là sửa sai, các bảo bối có thể không cần chú ý tới!