Chương 33
Dương Lưu Thanh trở về phòng học.
Vào lúc tất cả mọi người trong lớp năm đều đang học tiết thể dục.
Lúc này trong phòng học không có một bóng người, tất cả đồ vật đều giống như vật trong tay hắn, hắn có thể muốn làm gì thì làm.
Dương Lưu Thanh thích cảm giác như vậy.
Biết thời gian có hạn, hắn không rề rà lâu.
Hắn bước nhanh đến chỗ ngồi của mình, rồi cẩn thận nhìn quanh bốn phía. Sau khi xác nhận không có người khác, hắn liền lấy một cái iPad màu bạc từ trong ngăn kín ở mặt trái cặp sách ra.
......
Chử Duyên cẩn thận đứng sau vách tường để che giấu thân mình.
Cậu di chuyển nhẹ nhàng đến cửa sổ phía sau phòng học ở bên cạnh. Sau khi mặc niệm vài lần trong lòng thì cậu mới lén lút nhìn vào trong phòng học.
—— Dương Lưu Thanh ngồi trên chỗ của hắn lấy đồ.
Chờ đến khi hắn hơi nghiêng người làm lộ một góc đồ vật trong tay, Chử Duyên mới biết đó là cái gì.
“!”
Chử Duyên hơi trợn to mắt, một ý niệm hoang đường xuất hiện trong lòng.
Cậu thầm nghĩ, này không phải là iPad của Tiêu Trình Trình sao......
Chử Duyên không nhìn nhiều. Khi Dương Lưu Thanh xoay người đi đến hàng phía sau trong phòng học, cậu lập tức dựa lưng lên vách tường để ngừa Dương Lưu Thanh nhìn thấy cậu.
-
Dương Lưu Thanh đi đến hàng phía sau trong phòng học.
Vị trí bên trong ở cạnh cửa sổ là chỗ ngồi của Chử Duyên.
Hắn ngừng ở trước chỗ ngồi của Chử Duyên.
Lúc này không có những người khác ở đây, bởi vậy Dương Lưu Thanh cũng mặc kệ biểu tình của mình.
Hắn nhìn chằm chằm chỗ ngồi của Chử Duyên, biểu tình trên mặt hiện lên vẻ oán độc.
“Con sâu trong cống thoát nước nên yên phận sống ở dưới cống, sao lại có thể bò ra làm người ta chướng mắt chứ.” Hắn tự nhủ.
Hắn đặt iPad màu bạc lên trên bàn của Chử Duyên, lúc nói chuyện còn lộ ra chút âm thanh vui sướng, “Nếu mày bò ra thì tao đây liền tốt bụng giúp mày một chút ha.”
Dương Lưu Thanh mở cặp sách của Chử Duyên ra, muốn nhét iPad vào.
Đột nhiên, hắn dừng động tác lại.
Hắn không thể tưởng tượng được mà nhìn chằm chằm đồ vật hắn thấy.
Đó là một cái điện thoại trông rất mới. Dù là bây giờ thì loại này cũng bán năm, sáu nghìn đồng.
Dương Lưu Thanh nhanh chóng phán đoán, căn bản là Chử Duyên không có khả năng mua được cái điện thoại này.
Đối với tình huống nhà Chử Duyên, Dương Lưu Thanh xem như là hiểu rất rõ.
Hắn còn nhớ hồi lúc học lớp 10, người mẹ ăn mặc keo kiệt kia của Chử Duyên có 3000 đồng thôi mà cũng rất khó kiếm được.
Dương Lưu Thanh mang biểu tình quỷ dị mà nhìn chằm chằm điện thoại trước mắt, thậm chí tay hắn còn vì kích động mà hơi run lên.
Hắn nhớ tới điều gì, tiếp tục lục cặp sách của Chử Duyên.
Quả nhiên, hắn tìm được một cái điện thoại khác trông rất cũ nát.
Hắn nghĩ, đây mới là điện thoại của Chử Duyên.
Dương Lưu Thanh mở điện thoại cũ của Chử Duyên, bên trên biểu hiện có tín hiệu của SIM, hiển nhiên là Chử Duyên thường dùng nó.
Hắn lại mở cái điện thoại mới kia, phát hiện cái điện thoại này đã bị tắt nguồn rồi.
Dương Lưu Thanh không hề do dự mà mở nguồn điện thoại lên, giao diện mở khoá lập tức hiện ra.
Hắn giật giật khoé miệng, thầm nghĩ chuyện này có thể làm khó hắn sao?
Quả nhiên, sau khi hắn thử mấy cái mật khẩu thường thấy thì điện thoại đã mở khoá.
Dường như chỉ vừa mở khoá thì đã có rất nhiều cuộc gọi nhỡ hiện ra.
Dương Lưu Thanh nhìn, phát hiện số điện thoại gọi đến là một số bản địa xa lạ, cuộc gọi nhỡ gần đây nhất chỉ vào 12 phút trước.
Tiếp theo hắn click mở tin nhắn, phát hiện quả nhiên cái dãy số này cũng đã gửi qua một vài tin nhắn:
“Cậu là ai?”
“Cậu nhặt được điện thoại của tôi phải không?”
“Có thể trả lại điện thoại cho tôi không?”
“Tôi là người làm mất nó, phiền cậu trả điện thoại lại cho tôi.”
“Làm ơn nhận điện thoại đi, nếu cậu có yêu cầu gì thì chúng ta có thể thương lượng.”
......
Dương Lưu Thanh muốn không khống chế nổi tâm tình kích động của mình.
Mấy ngày liên tiếp không thoải mái đều trở thành hư không vào giờ phút này, hắn rốt cuộc phát hiện ra con sâu đã về tới chỗ mình nên ở.
Chuyện này làm hắn rất sảng khoái, hắn nhịn không được mà cười to vài tiếng.
-
Chử Duyên nghe thấy tiếng cười của Dương Lưu Thanh, cậu lén lút lú đầu ra ngoài thăm dò.
Phát hiện Dương Lưu Thanh đang cầm điện thoại Hoắc Kiệu đưa cho cậu và không ngừng cười to.
Cậu chớp mắt, nhận thấy lúc này Dương Lưu Thanh đang rất hưng phấn. Từ góc độ của Chử Duyên tới xem, cả người Dương Lưu Thanh như bị kích động mà rùng mình.
Chử Duyên thấy Dương Lưu Thanh trả hai cái điện thoại của cậu về vị trí cũ. Sau đó Dương Lưu Thanh lại lấy iPad về, dẹp vào cặp mình lần nữa.
Chử Duyên hơi trầm tư, rồi sau đó nhanh nhẹn rời khỏi khu dạy học từ bên kia.
......
Chử Duyên đi siêu thị trong trường mua mấy chai nước lần nữa, rồi sau đó mới đạp lên ánh nắng đi đến sân vận động.
Từ lúc cậu theo chân Dương Lưu Thanh rời đi đến lúc trở về, tổng cộng cũng trôi qua không được bao lâu.
Tiêu Trình Trình còn đang chơi bóng với người khác trong sân.
Hai người đánh tới đánh lui, đánh rất khá.
Chử Duyên nhìn một lát, chờ đến khi hai người dừng lại để nghỉ ngơi thì đưa cho mỗi người một chai nước ngay.
Một bạn học khác không nghĩ tới mình cũng có nước. Cậu ta cười, nói lời cảm ơn với Chử Duyên.
Chử Duyên liền xua tay, kêu cậu ta không cần khách sáo.
Tiêu Trình Trình thở hổn hển, vặn nắp chai ra uống một hớp nước lớn.
“Mệt chết tớ rồi!” Tiêu Trình Trình hô một tiếng, lại hỏi Chử Duyên, “Bên bóng rổ đẹp không!”
Chử Duyên cười, “Đẹp.”
Tiêu Trình Trình liền thở dài một hơi, “Tiếc là tớ lùn quá, không thích hợp chơi bóng rổ. Nhưng tớ càng thích bóng bàn hơn!”
Cậu chàng hỏi Chử Duyên, “Còn Chử Duyên thì sao? Cậu thích cái gì?”
“Tớ cũng không chơi bóng rổ,” Chử Duyên nghĩ chút rồi nói: “Thật ra tớ giỏi đánh cầu lông hơn một chút.”
“Vậy hay là học kỳ sau chúng ta chọn đánh cầu lông đi!” Tiêu Trình Trình liền hưng phấn nói.
Nhưng cậu chàng nói xong, lại nghĩ đến chuyện gì mà khuôn mặt hiện lên vẻ đau khổ, “Nhưng mà học kỳ sau chúng ta học lớp 12 rồi, tiết thể dục cũng không được tự do như vậy nữa, hầy!”
Cậu chàng làm vẻ mặt quỷ mà thở ngắn thở dài, chọc cho Chử Duyên bật cười.
Chử Duyên sờ đầu cậu chàng.
Sau đó Chử Duyên kéo Tiêu Trình Trình qua một bên, giọng điệu nghiêm túc mà nói: “Trình Trình, tớ hỏi cậu một chuyện.”
Tiêu Trình Trình bị thái độ nghiêm túc của cậu làm cho ngơ ngác, “Gì cơ?”
Chử Duyên nói: “IPad của cậu còn ở đây không?”
“Hả?” Tiêu Trình Trình nghi hoặc mà nghĩ, “Còn nhỉ? Tớ không có chú ý.”
“Hẳn là nếu không phải ở trong cặp của tớ thì sẽ ở trong phòng ngủ á,” cậu chàng nhìn Chử Duyên, “Chử Duyên cậu hỏi chuyện này làm gì? Cậu muốn mượn hả?”
Tiêu Trình Trình nói: “Cậu muốn mượn thì để tan học tớ liền đi tìm cho cậu.”
Chử Duyên: “......”
Cậu thầm nghĩ Tiêu Trình Trình à tâm cậu cũng lớn thật.
Chử Duyên xua tay, “Tớ không mượn, chỉ hỏi một chút thôi.”
Cậu cúi đầu suy nghĩ một chút, lại nói: “Đúng rồi, trong iPad của Tiêu Trình Trình cậu không có thứ gì quan trọng hết nhỉ?”
“Không có!” Tiêu Trình Trình tùy tiện nói: “Bình thường tớ cũng không dùng nhiều. Bên trong chỉ có mấy cái trò chơi với mấy bộ phim thôi, iPad lớn quá không tiện chơi game!”
Chử Duyên liền gật đầu, “Ừm.”
Không bao lâu sau chuông tan học liền vang lên, giáo viên thể dục tập hợp mọi người trong lớp năm lại rồi điểm danh một lần nữa.
Chử Duyên thấy Dương Lưu Thanh đã trở lại, hơn nữa sắc mặt của hắn cũng đã không còn âm trầm cảnh giác nữa, thoạt nhìn cả người nhẹ nhàng không ít.
Sau khi tan học, Tiêu Trình Trình cùng Chử Duyên đi đến bồn rửa tay để rửa tay. Sau khi rửa tay xong, Tiêu Trình Trình lại mua hai cây kem mời Chử Duyên ăn.
Hai người vừa đi vừa ăn, rồi gặm xong cây kem ốc quế ở hàng hiên.
Sau khi ném giấy gói vào thùng rác, Chử Duyên rút khăn giấy ra, cùng Tiêu Trình Trình lau sạch tay xong mới đi đến phòng học.
Tiến vào phòng học, Chử Duyên liền cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.
Người trong lớp nhìn thấy cậu đi vào đều quay đầu lại nhìn cậu.
Chử Duyên đi vào phòng học mấy bước rồi liền phát hiện chỗ ngồi của mình bị một vòng người vây quanh.
Rồi sau đó Chử Duyên thấy được bàn học lộn xộn của mình. Sổ sách vốn dĩ được đặt chỉnh tề ở trên bàn lúc này lại trở nên hỗn loạn, cặp sách của của cậu cũng bị ném lên trên bàn.
Tiêu Trình Trình thấy thế liền rất kinh ngạc mà rống lên một tiếng, “Chử Duyên, bàn cậu bị sao vậy!”
Chử Duyên không nói chuyện. Cậu thầm nghĩ, quả nhiên.
Cậu đi đến chỗ ngồi của mình. Bạn học đang vây quanh liền nhường đường cho cậu. Mọi người đều trầm mặc mà nhìn cậu lại gần.
Trong lòng Chử Duyên cảm thấy hơi buồn cười, nhưng lại có hơi trầm trọng.
Cậu không khỏi nghĩ đến ngày đó nguyên thân cũng bị lên án trộm đồ ở dưới bầu không khí như vậy sao.
-
Dương Lưu Thanh đứng bên bàn của Chử Duyên, dường như là người chính giữa nhất trong đám người.
Hắn nhìn Chử Duyên đi tới, trong lòng cực kỳ sảng khoái.
Nhưng hắn vẫn khống chế được biểu tình của mình, làm ra dáng vẻ có lỗi.
“Xin lỗi nha Chử Duyên, vừa nãy tôi không cẩn thận đụng vào làm cái bàn cậu bị lệch.”
Chử Duyên nhìn hắn, chậm rãi “Ồ” một tiếng.
Thoạt nhìn Dương Lưu Thanh hơi xấu hổ, “Cặp sách của cậu cũng bị rớt. Lúc tôi nhặt lên thì phát hiện bên trong có hai cái điện thoại.”
Hắn vừa nói vừa cho mọi người nhìn hai cái điện thoại trên tay hắn.
—— Một cái mới một cái cũ.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng khe khẽ nói chuyện.
Lúc này Chử Duyên mới biết được, hoá ra không phải là Dương Lưu Thanh cảm thấy xấu hổ, mà là hắn đang thấy xấu hổ vì cậu.
“Ừm......” Chử Duyên gật đầu, hỏi Dương Lưu Thanh: “Rồi sao nữa?”
“Sao nữa?” Dương Lưu Thanh hơi sửng sốt, hắn bắt đầu tức giận, “Chử Duyên cậu không định giải thích một chút sao? Cái điện thoại rõ ràng không phải là của cậu này từ đâu mà ra? Có phải cậu lại đi trộm điện thoại giống hồi học lớp 10 không!”
Nói xong câu cuối cùng, giọng điệu của Dương Lưu Thanh đã biến thành chất vấn. Hắn lớn giọng hỏi Chử Duyên vì sao lại muốn trộm điện thoại nhiều lần như vậy.
Chử Duyên hơi nhăn mày. Theo lời nói của Dương Lưu Thanh, dường như có một hình ảnh nào đó dần hiện ra trong đầu của cậu, từ mơ hồ chuyển sang rõ ràng.
Đó là giáo viên chủ nhiệm hồi học lớp 10, là một người đàn ông trung niên mang kính đen cũ kỹ.
Ông gõ bảng đen, giọng nói rất nghiêm túc, “Vừa mới có một bạn tới tìm thầy, nói điện thoại của em ấy bị mất! Các em à, đây là một chuyện rất tàn ác!”
“Điện thoại của Ngụy Hiểu Hiểu vẫn luôn để ở trong phòng học, bây giờ điện thoại của em ấy bị mất! Chuyện này nói lên điều gì, nói lên được cái tên ăn trộm kia rất có thể là bạn học trong lớp của chúng ta!”
Ông dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn quanh lớp học, âm thanh như chuông lớn đang rít gào, “Bây giờ! Ai lấy điện thoại thì tự mình đứng dậy, nếu không thầy liền tìm từng người!”
Các bạn học đều im như ve sầu mùa đông, không có ai đứng dậy.
Giáo viên chủ nhiệm rất tức giận, cuối cùng quăng viên phấn trên bảng xuống đất, “Được! Không nói đúng không?”
Ông mạnh bạo nói: “Tất cả đứng lên, lấy cặp sách của mình ra hết!”
Giáo viên chủ nhiệm bắt đầu mở ngăn bàn và cặp sách của bọn họ ra —— đến khi mở cặp sách của nguyên thân, ông tìm được điện thoại mà bạn học trong lớp làm mất.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nguyên thân.
Khi đó nguyên thân đã bị doạ cho choáng váng, hắn run rẩy nói, “Không phải tớ trộm...... Tớ không có.”
Nhưng mà không có ai tin.
Bắt đầu từ ngày đó, nguyên thân như gặp phải một hồi chết đi.
Ai cũng có thể bắt nạt hắn. Bài tập về nhà của hắn thường bị người ta xé, trên bài thi bị người ta dùng viết viết ra những lời nhục mạ, cặp sách bị ném xuống từ khu dạy học, nguyên thân chạy đi nhặt về, lại bị người ta ném vào ao nhỏ.
Hắn thường xuyên dơ dấy, lúc quét dọn vệ sinh luôn bị chia cho phần làm mệt nhất, rất nhiều người nhắc tới hắn sau lưng đều sẽ kêu một tiếng “Ăn trộm”.
Thành tích của nguyên thân càng ngày càng giảm xuống, hắn thành học sinh dở trong lòng các thầy cô. Hắn cũng càng ngày càng trầm mặc, cuối cùng hắn tự phong bế chính mình.
......
Giờ phút này Chử Duyên nghĩ tới rất nhiều điều.
Cậu nghĩ sở dĩ nguyên thân dễ dàng tin tưởng bọn Từ Hổ như vậy, có khả năng không phải là vì nguyên thân dễ lừa, mà là bởi vì hắn quá thiếu bạn bè.
Cậu còn nghĩ đến sau khi xảu ra sự việc kia, Dương Lưu Thanh liền nói với giáo viên hắn không muốn ngồi cùng bàn với ăn trộm, vì thế một mình nguyên thân bị an bài cho ngồi bên cạnh thùng rác.
Cậu cũng nghĩ đến Tiêu Trình Trình. Tiêu Trình Trình là người từ lớp mười một tới sau, là người duy nhất từng biểu hiện ra thiện ý với hắn.
Sau khi kết thúc kỳ kiểm tra, Tiêu Trình Trình mượn hắn một cục gôm.
Đó cũng là lần đầu tiên nguyên thân bị chuyển đến phòng thi cuối cùng. Trong lòng hắn tràn đầy thống khổ, cũng không muốn phản ứng với Tiêu Trình Trình. Nhưng thiện ý của Tiêu Trình Trình lại được bảo lưu trong ấn tượng của nguyên thân.
Chỉ là trước đó Chử Duyên có quá nhiều chuyện đều không nhớ nổi, bởi vậy cậu cũng xem nhẹ trọng lượng của chút thiện ý này.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai liền đặt V (chương 23 – 33), các bảo bối xem qua rồi không cần mua nha!
Cảm ơn các bảo bối đã ủng hộ đến giờ ~ ngày mai chương V mới chờ bao lì xì của các bảo bối ba ba
Không chê thì có thể cất chứa tác giả cùng chuyên mục văn dự thu một chút không ~ (nếu chê thì coi như tôi chưa nói gì đi huhu)
Đôi lời từ editor:
Tự nhiên thấy chủ nhiệm cũ thì lại nhớ đến lão Lỗ. Huhu thương lão Lỗ lắm (。•́︿•̀。)
Vào lúc tất cả mọi người trong lớp năm đều đang học tiết thể dục.
Lúc này trong phòng học không có một bóng người, tất cả đồ vật đều giống như vật trong tay hắn, hắn có thể muốn làm gì thì làm.
Dương Lưu Thanh thích cảm giác như vậy.
Biết thời gian có hạn, hắn không rề rà lâu.
Hắn bước nhanh đến chỗ ngồi của mình, rồi cẩn thận nhìn quanh bốn phía. Sau khi xác nhận không có người khác, hắn liền lấy một cái iPad màu bạc từ trong ngăn kín ở mặt trái cặp sách ra.
......
Chử Duyên cẩn thận đứng sau vách tường để che giấu thân mình.
Cậu di chuyển nhẹ nhàng đến cửa sổ phía sau phòng học ở bên cạnh. Sau khi mặc niệm vài lần trong lòng thì cậu mới lén lút nhìn vào trong phòng học.
—— Dương Lưu Thanh ngồi trên chỗ của hắn lấy đồ.
Chờ đến khi hắn hơi nghiêng người làm lộ một góc đồ vật trong tay, Chử Duyên mới biết đó là cái gì.
“!”
Chử Duyên hơi trợn to mắt, một ý niệm hoang đường xuất hiện trong lòng.
Cậu thầm nghĩ, này không phải là iPad của Tiêu Trình Trình sao......
Chử Duyên không nhìn nhiều. Khi Dương Lưu Thanh xoay người đi đến hàng phía sau trong phòng học, cậu lập tức dựa lưng lên vách tường để ngừa Dương Lưu Thanh nhìn thấy cậu.
-
Dương Lưu Thanh đi đến hàng phía sau trong phòng học.
Vị trí bên trong ở cạnh cửa sổ là chỗ ngồi của Chử Duyên.
Hắn ngừng ở trước chỗ ngồi của Chử Duyên.
Lúc này không có những người khác ở đây, bởi vậy Dương Lưu Thanh cũng mặc kệ biểu tình của mình.
Hắn nhìn chằm chằm chỗ ngồi của Chử Duyên, biểu tình trên mặt hiện lên vẻ oán độc.
“Con sâu trong cống thoát nước nên yên phận sống ở dưới cống, sao lại có thể bò ra làm người ta chướng mắt chứ.” Hắn tự nhủ.
Hắn đặt iPad màu bạc lên trên bàn của Chử Duyên, lúc nói chuyện còn lộ ra chút âm thanh vui sướng, “Nếu mày bò ra thì tao đây liền tốt bụng giúp mày một chút ha.”
Dương Lưu Thanh mở cặp sách của Chử Duyên ra, muốn nhét iPad vào.
Đột nhiên, hắn dừng động tác lại.
Hắn không thể tưởng tượng được mà nhìn chằm chằm đồ vật hắn thấy.
Đó là một cái điện thoại trông rất mới. Dù là bây giờ thì loại này cũng bán năm, sáu nghìn đồng.
Dương Lưu Thanh nhanh chóng phán đoán, căn bản là Chử Duyên không có khả năng mua được cái điện thoại này.
Đối với tình huống nhà Chử Duyên, Dương Lưu Thanh xem như là hiểu rất rõ.
Hắn còn nhớ hồi lúc học lớp 10, người mẹ ăn mặc keo kiệt kia của Chử Duyên có 3000 đồng thôi mà cũng rất khó kiếm được.
Dương Lưu Thanh mang biểu tình quỷ dị mà nhìn chằm chằm điện thoại trước mắt, thậm chí tay hắn còn vì kích động mà hơi run lên.
Hắn nhớ tới điều gì, tiếp tục lục cặp sách của Chử Duyên.
Quả nhiên, hắn tìm được một cái điện thoại khác trông rất cũ nát.
Hắn nghĩ, đây mới là điện thoại của Chử Duyên.
Dương Lưu Thanh mở điện thoại cũ của Chử Duyên, bên trên biểu hiện có tín hiệu của SIM, hiển nhiên là Chử Duyên thường dùng nó.
Hắn lại mở cái điện thoại mới kia, phát hiện cái điện thoại này đã bị tắt nguồn rồi.
Dương Lưu Thanh không hề do dự mà mở nguồn điện thoại lên, giao diện mở khoá lập tức hiện ra.
Hắn giật giật khoé miệng, thầm nghĩ chuyện này có thể làm khó hắn sao?
Quả nhiên, sau khi hắn thử mấy cái mật khẩu thường thấy thì điện thoại đã mở khoá.
Dường như chỉ vừa mở khoá thì đã có rất nhiều cuộc gọi nhỡ hiện ra.
Dương Lưu Thanh nhìn, phát hiện số điện thoại gọi đến là một số bản địa xa lạ, cuộc gọi nhỡ gần đây nhất chỉ vào 12 phút trước.
Tiếp theo hắn click mở tin nhắn, phát hiện quả nhiên cái dãy số này cũng đã gửi qua một vài tin nhắn:
“Cậu là ai?”
“Cậu nhặt được điện thoại của tôi phải không?”
“Có thể trả lại điện thoại cho tôi không?”
“Tôi là người làm mất nó, phiền cậu trả điện thoại lại cho tôi.”
“Làm ơn nhận điện thoại đi, nếu cậu có yêu cầu gì thì chúng ta có thể thương lượng.”
......
Dương Lưu Thanh muốn không khống chế nổi tâm tình kích động của mình.
Mấy ngày liên tiếp không thoải mái đều trở thành hư không vào giờ phút này, hắn rốt cuộc phát hiện ra con sâu đã về tới chỗ mình nên ở.
Chuyện này làm hắn rất sảng khoái, hắn nhịn không được mà cười to vài tiếng.
-
Chử Duyên nghe thấy tiếng cười của Dương Lưu Thanh, cậu lén lút lú đầu ra ngoài thăm dò.
Phát hiện Dương Lưu Thanh đang cầm điện thoại Hoắc Kiệu đưa cho cậu và không ngừng cười to.
Cậu chớp mắt, nhận thấy lúc này Dương Lưu Thanh đang rất hưng phấn. Từ góc độ của Chử Duyên tới xem, cả người Dương Lưu Thanh như bị kích động mà rùng mình.
Chử Duyên thấy Dương Lưu Thanh trả hai cái điện thoại của cậu về vị trí cũ. Sau đó Dương Lưu Thanh lại lấy iPad về, dẹp vào cặp mình lần nữa.
Chử Duyên hơi trầm tư, rồi sau đó nhanh nhẹn rời khỏi khu dạy học từ bên kia.
......
Chử Duyên đi siêu thị trong trường mua mấy chai nước lần nữa, rồi sau đó mới đạp lên ánh nắng đi đến sân vận động.
Từ lúc cậu theo chân Dương Lưu Thanh rời đi đến lúc trở về, tổng cộng cũng trôi qua không được bao lâu.
Tiêu Trình Trình còn đang chơi bóng với người khác trong sân.
Hai người đánh tới đánh lui, đánh rất khá.
Chử Duyên nhìn một lát, chờ đến khi hai người dừng lại để nghỉ ngơi thì đưa cho mỗi người một chai nước ngay.
Một bạn học khác không nghĩ tới mình cũng có nước. Cậu ta cười, nói lời cảm ơn với Chử Duyên.
Chử Duyên liền xua tay, kêu cậu ta không cần khách sáo.
Tiêu Trình Trình thở hổn hển, vặn nắp chai ra uống một hớp nước lớn.
“Mệt chết tớ rồi!” Tiêu Trình Trình hô một tiếng, lại hỏi Chử Duyên, “Bên bóng rổ đẹp không!”
Chử Duyên cười, “Đẹp.”
Tiêu Trình Trình liền thở dài một hơi, “Tiếc là tớ lùn quá, không thích hợp chơi bóng rổ. Nhưng tớ càng thích bóng bàn hơn!”
Cậu chàng hỏi Chử Duyên, “Còn Chử Duyên thì sao? Cậu thích cái gì?”
“Tớ cũng không chơi bóng rổ,” Chử Duyên nghĩ chút rồi nói: “Thật ra tớ giỏi đánh cầu lông hơn một chút.”
“Vậy hay là học kỳ sau chúng ta chọn đánh cầu lông đi!” Tiêu Trình Trình liền hưng phấn nói.
Nhưng cậu chàng nói xong, lại nghĩ đến chuyện gì mà khuôn mặt hiện lên vẻ đau khổ, “Nhưng mà học kỳ sau chúng ta học lớp 12 rồi, tiết thể dục cũng không được tự do như vậy nữa, hầy!”
Cậu chàng làm vẻ mặt quỷ mà thở ngắn thở dài, chọc cho Chử Duyên bật cười.
Chử Duyên sờ đầu cậu chàng.
Sau đó Chử Duyên kéo Tiêu Trình Trình qua một bên, giọng điệu nghiêm túc mà nói: “Trình Trình, tớ hỏi cậu một chuyện.”
Tiêu Trình Trình bị thái độ nghiêm túc của cậu làm cho ngơ ngác, “Gì cơ?”
Chử Duyên nói: “IPad của cậu còn ở đây không?”
“Hả?” Tiêu Trình Trình nghi hoặc mà nghĩ, “Còn nhỉ? Tớ không có chú ý.”
“Hẳn là nếu không phải ở trong cặp của tớ thì sẽ ở trong phòng ngủ á,” cậu chàng nhìn Chử Duyên, “Chử Duyên cậu hỏi chuyện này làm gì? Cậu muốn mượn hả?”
Tiêu Trình Trình nói: “Cậu muốn mượn thì để tan học tớ liền đi tìm cho cậu.”
Chử Duyên: “......”
Cậu thầm nghĩ Tiêu Trình Trình à tâm cậu cũng lớn thật.
Chử Duyên xua tay, “Tớ không mượn, chỉ hỏi một chút thôi.”
Cậu cúi đầu suy nghĩ một chút, lại nói: “Đúng rồi, trong iPad của Tiêu Trình Trình cậu không có thứ gì quan trọng hết nhỉ?”
“Không có!” Tiêu Trình Trình tùy tiện nói: “Bình thường tớ cũng không dùng nhiều. Bên trong chỉ có mấy cái trò chơi với mấy bộ phim thôi, iPad lớn quá không tiện chơi game!”
Chử Duyên liền gật đầu, “Ừm.”
Không bao lâu sau chuông tan học liền vang lên, giáo viên thể dục tập hợp mọi người trong lớp năm lại rồi điểm danh một lần nữa.
Chử Duyên thấy Dương Lưu Thanh đã trở lại, hơn nữa sắc mặt của hắn cũng đã không còn âm trầm cảnh giác nữa, thoạt nhìn cả người nhẹ nhàng không ít.
Sau khi tan học, Tiêu Trình Trình cùng Chử Duyên đi đến bồn rửa tay để rửa tay. Sau khi rửa tay xong, Tiêu Trình Trình lại mua hai cây kem mời Chử Duyên ăn.
Hai người vừa đi vừa ăn, rồi gặm xong cây kem ốc quế ở hàng hiên.
Sau khi ném giấy gói vào thùng rác, Chử Duyên rút khăn giấy ra, cùng Tiêu Trình Trình lau sạch tay xong mới đi đến phòng học.
Tiến vào phòng học, Chử Duyên liền cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.
Người trong lớp nhìn thấy cậu đi vào đều quay đầu lại nhìn cậu.
Chử Duyên đi vào phòng học mấy bước rồi liền phát hiện chỗ ngồi của mình bị một vòng người vây quanh.
Rồi sau đó Chử Duyên thấy được bàn học lộn xộn của mình. Sổ sách vốn dĩ được đặt chỉnh tề ở trên bàn lúc này lại trở nên hỗn loạn, cặp sách của của cậu cũng bị ném lên trên bàn.
Tiêu Trình Trình thấy thế liền rất kinh ngạc mà rống lên một tiếng, “Chử Duyên, bàn cậu bị sao vậy!”
Chử Duyên không nói chuyện. Cậu thầm nghĩ, quả nhiên.
Cậu đi đến chỗ ngồi của mình. Bạn học đang vây quanh liền nhường đường cho cậu. Mọi người đều trầm mặc mà nhìn cậu lại gần.
Trong lòng Chử Duyên cảm thấy hơi buồn cười, nhưng lại có hơi trầm trọng.
Cậu không khỏi nghĩ đến ngày đó nguyên thân cũng bị lên án trộm đồ ở dưới bầu không khí như vậy sao.
-
Dương Lưu Thanh đứng bên bàn của Chử Duyên, dường như là người chính giữa nhất trong đám người.
Hắn nhìn Chử Duyên đi tới, trong lòng cực kỳ sảng khoái.
Nhưng hắn vẫn khống chế được biểu tình của mình, làm ra dáng vẻ có lỗi.
“Xin lỗi nha Chử Duyên, vừa nãy tôi không cẩn thận đụng vào làm cái bàn cậu bị lệch.”
Chử Duyên nhìn hắn, chậm rãi “Ồ” một tiếng.
Thoạt nhìn Dương Lưu Thanh hơi xấu hổ, “Cặp sách của cậu cũng bị rớt. Lúc tôi nhặt lên thì phát hiện bên trong có hai cái điện thoại.”
Hắn vừa nói vừa cho mọi người nhìn hai cái điện thoại trên tay hắn.
—— Một cái mới một cái cũ.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng khe khẽ nói chuyện.
Lúc này Chử Duyên mới biết được, hoá ra không phải là Dương Lưu Thanh cảm thấy xấu hổ, mà là hắn đang thấy xấu hổ vì cậu.
“Ừm......” Chử Duyên gật đầu, hỏi Dương Lưu Thanh: “Rồi sao nữa?”
“Sao nữa?” Dương Lưu Thanh hơi sửng sốt, hắn bắt đầu tức giận, “Chử Duyên cậu không định giải thích một chút sao? Cái điện thoại rõ ràng không phải là của cậu này từ đâu mà ra? Có phải cậu lại đi trộm điện thoại giống hồi học lớp 10 không!”
Nói xong câu cuối cùng, giọng điệu của Dương Lưu Thanh đã biến thành chất vấn. Hắn lớn giọng hỏi Chử Duyên vì sao lại muốn trộm điện thoại nhiều lần như vậy.
Chử Duyên hơi nhăn mày. Theo lời nói của Dương Lưu Thanh, dường như có một hình ảnh nào đó dần hiện ra trong đầu của cậu, từ mơ hồ chuyển sang rõ ràng.
Đó là giáo viên chủ nhiệm hồi học lớp 10, là một người đàn ông trung niên mang kính đen cũ kỹ.
Ông gõ bảng đen, giọng nói rất nghiêm túc, “Vừa mới có một bạn tới tìm thầy, nói điện thoại của em ấy bị mất! Các em à, đây là một chuyện rất tàn ác!”
“Điện thoại của Ngụy Hiểu Hiểu vẫn luôn để ở trong phòng học, bây giờ điện thoại của em ấy bị mất! Chuyện này nói lên điều gì, nói lên được cái tên ăn trộm kia rất có thể là bạn học trong lớp của chúng ta!”
Ông dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn quanh lớp học, âm thanh như chuông lớn đang rít gào, “Bây giờ! Ai lấy điện thoại thì tự mình đứng dậy, nếu không thầy liền tìm từng người!”
Các bạn học đều im như ve sầu mùa đông, không có ai đứng dậy.
Giáo viên chủ nhiệm rất tức giận, cuối cùng quăng viên phấn trên bảng xuống đất, “Được! Không nói đúng không?”
Ông mạnh bạo nói: “Tất cả đứng lên, lấy cặp sách của mình ra hết!”
Giáo viên chủ nhiệm bắt đầu mở ngăn bàn và cặp sách của bọn họ ra —— đến khi mở cặp sách của nguyên thân, ông tìm được điện thoại mà bạn học trong lớp làm mất.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nguyên thân.
Khi đó nguyên thân đã bị doạ cho choáng váng, hắn run rẩy nói, “Không phải tớ trộm...... Tớ không có.”
Nhưng mà không có ai tin.
Bắt đầu từ ngày đó, nguyên thân như gặp phải một hồi chết đi.
Ai cũng có thể bắt nạt hắn. Bài tập về nhà của hắn thường bị người ta xé, trên bài thi bị người ta dùng viết viết ra những lời nhục mạ, cặp sách bị ném xuống từ khu dạy học, nguyên thân chạy đi nhặt về, lại bị người ta ném vào ao nhỏ.
Hắn thường xuyên dơ dấy, lúc quét dọn vệ sinh luôn bị chia cho phần làm mệt nhất, rất nhiều người nhắc tới hắn sau lưng đều sẽ kêu một tiếng “Ăn trộm”.
Thành tích của nguyên thân càng ngày càng giảm xuống, hắn thành học sinh dở trong lòng các thầy cô. Hắn cũng càng ngày càng trầm mặc, cuối cùng hắn tự phong bế chính mình.
......
Giờ phút này Chử Duyên nghĩ tới rất nhiều điều.
Cậu nghĩ sở dĩ nguyên thân dễ dàng tin tưởng bọn Từ Hổ như vậy, có khả năng không phải là vì nguyên thân dễ lừa, mà là bởi vì hắn quá thiếu bạn bè.
Cậu còn nghĩ đến sau khi xảu ra sự việc kia, Dương Lưu Thanh liền nói với giáo viên hắn không muốn ngồi cùng bàn với ăn trộm, vì thế một mình nguyên thân bị an bài cho ngồi bên cạnh thùng rác.
Cậu cũng nghĩ đến Tiêu Trình Trình. Tiêu Trình Trình là người từ lớp mười một tới sau, là người duy nhất từng biểu hiện ra thiện ý với hắn.
Sau khi kết thúc kỳ kiểm tra, Tiêu Trình Trình mượn hắn một cục gôm.
Đó cũng là lần đầu tiên nguyên thân bị chuyển đến phòng thi cuối cùng. Trong lòng hắn tràn đầy thống khổ, cũng không muốn phản ứng với Tiêu Trình Trình. Nhưng thiện ý của Tiêu Trình Trình lại được bảo lưu trong ấn tượng của nguyên thân.
Chỉ là trước đó Chử Duyên có quá nhiều chuyện đều không nhớ nổi, bởi vậy cậu cũng xem nhẹ trọng lượng của chút thiện ý này.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai liền đặt V (chương 23 – 33), các bảo bối xem qua rồi không cần mua nha!
Cảm ơn các bảo bối đã ủng hộ đến giờ ~ ngày mai chương V mới chờ bao lì xì của các bảo bối ba ba
Không chê thì có thể cất chứa tác giả cùng chuyên mục văn dự thu một chút không ~ (nếu chê thì coi như tôi chưa nói gì đi huhu)
Đôi lời từ editor:
Tự nhiên thấy chủ nhiệm cũ thì lại nhớ đến lão Lỗ. Huhu thương lão Lỗ lắm (。•́︿•̀。)