Chương 41
Bây giờ đã hơn 7 giờ tối rồi.
Đèn đường trên đường lần lượt sáng lên, trong không trung đã không còn màu đen nữa.
Chử Duyên nhìn gương mặt anh tuấn của Hoắc Kiệu, cậu hơi ngẩn người ra.
Cậu nghĩ, Hoắc Kiệu không cười nhạo cậu, thậm chí hình như hắn còn định giúp cậu ăn sinh nhật nữa.
Chử Duyên chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy rất ngượng ngùng. Cậu vội vàng xua tay, “Tớ nói sai rồi, thật ra tớ chỉ muốn ăn bánh kem......”
Nói đến những lời phía sau, âm thanh của cậu càng lúc càng nhỏ, bởi vì cậu cảm thấy biểu hiện đêm nay của mình rất kỳ lạ, chắc chắn Hoắc Kiệu sẽ cảm thấy không thể nào hiểu được.
Nhưng mà Hoắc Kiệu vẫn không có.
Hắn chỉ nhìn cậu, đến khi Chử Duyên không nói được nữa thì hắn mới mở miệng hỏi: “Muốn ăn bánh kem gì?”
Âm thanh của Hoắc Kiệu rất bình tĩnh, dường như hắn không cảm thấy bối rối vì biểu hiện thay đổi thất thường của Chử Duyên.
Chử Duyên rất kinh ngạc mà nhìn hắn.
Hoắc Kiệu bị cậu nhìn chằm chằm, trông biểu cảm như lại không có kiên nhẫn. Hắn hơi nhíu mày, thúc giục cậu, “Nói mau.”
Bỗng nhiên Chử Duyên cảm thấy, dường như hôm nay Hoắc Kiệu có thể bao dung tất cả sự tùy hứng của cậu.
Dưới sự thúc giục của Hoắc Kiệu, Chử Duyên mặc kệ chính mình, cậu nhỏ giọng nói với Hoắc Kiệu: “Muốn ăn bánh kem hạt dẻ.”
Hoắc Kiệu nghe xong thì nói với Chử Duyên, “Đợi chút.”
Hắn không thích ăn đồ ngọt, cũng không biết phải mua bánh kem ở đâu, nhưng hắn có thể xin giúp đỡ từ bên ngoài. Cái tên Trần Tinh Dã thường xuyên theo đuổi nữ sinh này chắc chắn sẽ biết.
Hoắc Kiệu gửi định vị qua cho Trần Tinh Dã, “Gần chỗ này có chỗ nào bán bánh kem hạt dẻ ngon không?”
Phản ứng đầu tiên của Trần Tinh Dã sau khi nhận được tin nhắn là hỏi Hoắc Kiệu có phải bị trộm tài khoản hay không.
Trong sự lạnh lùng của Hoắc Kiệu qua “Bớt dài dòng đi”, Trần Tinh Dã nói cho hắn bên đường mới phía nam có một cửa hàng bán bánh kem rất nổi tiếng. Món chính của bọn họ là bánh kem hạt dẻ, nhưng cửa hàng đó đắt khách lắm, tới chậm thì có khả năng sẽ không còn nữa. Hơn nữa cửa hàng đó cũng không nhận đặt trước, muốn mua chỉ có thể xếp hàng tại chỗ, bán xong thì sẽ đóng cửa ngay.
Trần Tinh Dã lại nói: “Nhưng mà bây giờ mới có hơn 7 giờ thôi, nếu may thì chắc là còn đấy. Chỗ này hẳn là nơi bán bánh kem hạt dẻ ngon nhất trong thành phố, nhiều đời bạn gái của tao đều cảm thấy như vậy.”
Những lời này làm Hoắc Kiệu quyết định đi đến cửa hàng mà Trần Tinh Dã nói nhìn thử xem. Tuy Chử Duyên không yêu cầu, nhưng Hoắc Kiệu muốn mua cho Chử Duyên bánh kem hạt dẻ ngon nhất.
Vì thế Hoắc Kiệu gọi xe, dẫn theo Chử Duyên đi đến đường mới phía nam.
......
Lúc bọn họ đến cửa hàng bán bánh kem thì cửa hàng còn chưa đóng cửa, chỉ là trước cửa đã có một hàng rất dài.
Cửa hàng bán bánh kem rất dễ thấy, được trang hoàng như một căn nhà nấm trong đồng thoại. Bọn họ vừa đi đến gần thì đã nghe thấy mùi bơ thơm ngọt rồi.
Chử Duyên còn ngửi thấy được mùi hạt dẻ rất thơm. Cậu nhịn không được mà mở to hai mắt.
Hoắc Kiệu nhìn thoáng qua hàng dài, hắn hơi nhíu mày.
Bên ngoài cửa hàng bán bánh kem là con đường đi bộ rất rộng rãi, bên đường còn bày bồn hoa xinh đẹp đã được sửa chữa, bên cạnh bồn hoa còn có ghế dài cho người tới nghỉ ngơi.
Bởi vậy Hoắc Kiệu nói với Chử Duyên: “Cậu qua đó rồi đi, tôi đi xếp hàng trước.”
Chử Duyên hơi ngẩn người ra, cậu vội vàng nói: “Tớ có thể đi theo cậu......”
Cậu còn chưa nói xong thì đã bị Hoắc Kiệu cắt ngang.
Hoắc Kiệu cốc đầu cậu một cái, biểu cảm khi nhìn cậu là vẻ hời hợt như thường ngày, lời nói lại ồn tồn.
Hoắc Kiệu nói: “Nghe lời.”
Ánh đèn đường sáng ngời bên ven đường ánh vào tròng mắt của Hoắc Kiệu, mặt mày anh tuấn của hắn như chứa đựng cả dãy ngân hà, mà Chử Duyên thấy được chính mình ở trong mắt của Hoắc Kiệu.
Cậu đột nhiên cảm thấy tiếng tim đập thình thịch trở nên rõ ràng đến mức có thể nghe được.
-
Quả nhiên cửa hàng bán bánh kem này giống như Trần Tinh Dã nói, rất đắt khách. Mà ước chừng là vận may hôm nay của Hoắc Kiệu không tốt lắm.
Hắn chờ trong hàng ngũ rất lâu, nhưng đến lượt hắn thì chỉ còn lại một cái bánh kem dâu tây thôi.
Hoắc Kiệu biết dù hắn có mua cái bánh kem này thì hẳn là Chử Duyên cũng sẽ rất vui, nhưng nghĩ đến dáng vẻ khi Chử Duyên nói “Bánh kem hạt dẻ”, Hoắc Kiệu không định chấp nhận tạm.
Người xếp hàng ở phía sau hắn thấy Hoắc Kiệu không gọi món với phục vụ thì không khỏi hỏi: “Hầy, anh trai còn muốn mua không? Không còn thì nhường cho tôi đi ha?”
Hoắc Kiệu giương mắt lên nhìn phía trước, nữ sinh đứng trước hắn hai vị trí đã mua cái bánh kem hạt dẻ cuối cùng rồi, lúc này cô ấy đang sửa sang lại túi của mình, còn chưa rời đi.
Hắn không chút do dự, để lại một câu “Cậu mua đi”, rồi liền rời khỏi hàng, đi đến chỗ nữ sinh kia.
“Xin chào, chị có thể bán lại bánh kem hạt dẻ cho em không?”
Nữ sinh đang cúi đầu sửa sang lại túi của mình, nghe được giọng nói thì kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra là một nam sinh trông rất đẹp trai.
Cô hơi sửng sốt, không khỏi có hơi do dự.
Cái bánh kem này là do cô cố ý chạy đến đây ngay sau khi tan học để xếp hàng chờ rất lâu mới mua được. Tuy cô cũng không muốn từ chối nam sinh đẹp trai như vậy, nhưng chính cô cũng cảm thấy không nỡ.
“Em biết là thỉnh cầu của em rất đường đột, mong chị thứ lỗi cho.”
Hoắc Kiệu giải thích nguyên nhân với cô: “Nhưng hôm nay bạn em ăn sinh nhật, cậu ấy rất muốn ăn bánh kem hạt dẻ. Nếu chị đồng ý thì em có thể mua với giá cao.”
Nữ sinh thấy hắn thành khẩn như vậy, nghĩ một lúc thì cũng đồng ý luôn.
“Không cần giá cao, em đưa chị giá gốc 220 là được rồi, nhân tiện chúc bạn em sinh nhật vui vẻ ha.”
Hoắc Kiệu nghe cô nói vậy thì khẽ cười, “Cảm ơn.”
Hắn nói: “Phiền chị đưa mã thu tiền cho em quét một chút.”
Nữ sinh thiếu chút nữa đã bị nụ cười của hắn làm loé mù mắt. Nàng thầm nghĩ bây giờ mấy đứa con trai trông đẹp thật đấy.
“Không cần khách khí.” Cô cười, đưa mã thu tiền ra cho Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu quét mã thu tiền, sau đó điện thoại của nữ sinh vang lên một tiếng “Ting”, nhắc nhở đã được chuyển tiền.
Nữ sinh liền nói: “Nhận được rồi, bánh kem của em đây.”
Hoắc Kiệu nhận lấy hộp bánh kem rồi nói cảm ơn, sau đó liền đi đến chỗ của Chử Duyên.
Lúc này nữ sinh mới cúi đầu nhìn điện thoại của mình. Lúc nhìn đến khoản tiền nhận được, cô bỗng mở to hai mắt.
Cô không thể tưởng tượng được mà đếm lại số con số 0 phía sau một lần nữa. Nữ sinh hít hà một hơi.
Số tiền nam sinh vừa nãy kia gửi cho cô cũng đủ để cô mua hơn một trăm cái bánh kem luôn đấy!
Nữ sinh “Hầy” một tiếng, cô đuổi theo vài bước theo bản năng, muốn trả tiền về.
Chỉ là trong lúc đuổi theo, cô lại ngừng lại.
Cô nhìn thấy nam sinh vừa nãy kia đi đến bên ghế dài. Lúc hắn còn chưa đi đến thì đã có một cậu nam sinh thanh tú khác cỡ mười bảy, mười tám tuổi đứng lên.
Đôi mắt của cậu rất sáng, trông vẻ mặt hơi gấp gáp mà nói với nam sinh có vóc dáng cao ráo kia cái gì.
Nam sinh mang theo bánh kem cốc nhẹ vào đầu cậu, rồi đưa hộp ra, nam sinh khác liền rất quý trọng mà ôm hộp bánh kem vào lòng ngực.
Bên cạnh bọn họ là bồn hoa xanh tươi đẹp đẽ, đèn đường phục cổ chiếu rọi ánh sáng vừa ôn hoà vừa ấm áp ở trên đầu bọn họ.
Hai thiếu niên cao gầy đẹp đẽ chừng mười bảy, mười tám tuổi đứng cạnh nhau, trong đó có một nam sinh giành rất nhiều thời gian để xếp hàng, rồi lại muốn trả giá cao để mua lại bánh kem, tất cả chỉ vì muốn chúc một người khác sinh nhật vui vẻ.
Bỗng nhiên nữ sinh không muốn đến quấy rầy bọn họ.
Nhưng bức tranh này thật sự rất ấm áp. Cô nghĩ một lúc, rồi lén lút dùng điện thoại chụp một tấm ảnh chụp bóng dáng của hai người bọn họ. Cô muốn giữ lại thời gian tốt đẹp ngay giờ phút này.
......
Bức ảnh này được nữ sinh trân quý rất nhiều năm.
Thẳng đến rất nhiều năm sau, hôn lễ của tổng tài Hoắc Kiệu của tập đoàn Thịnh Hải nhà họ Hoắc cùng người yêu đòing tính của hắn được làm rất vẻ vang. Nữ sinh nhìn thấy tin tức, bỗng nhiên liền nhớ đến bức ảnh này.
Cô gửi ảnh chụp đến tài khoản Hoắc Kiệu đã được chứng thực. Vốn dĩ cô tưởng chừng tấm ảnh cũng sẽ không bị nhìn thấy, nhưng sau đó cô lại rất ngoài ý muốn mà nhận được tin nhắn trả lời cảm ơn.
-
Hoắc Kiệu chờ trong hàng ngũ rất lâu, lâu đến mức khiến Chử Duyên cảm thấy bất an.
Cậu bắt đầu hối hận, đều bởi vì cậu tùy hứng nên mới làm Hoắc Kiệu đợi lâu như vậy.
Cậu muốn đi qua cùng xếp hàng với Hoắc Kiệu, hoặc là nói với Hoắc Kiệu rằng cậu không muốn ăn bánh kem nữa, nhưng Hoắc Kiệu lại kêu cậu nghe lời mà ngồi ở trên ghế dài đi.
Chử Duyên chờ rồi lại chờ, rồi cậu nhìn thấy đèn trong cửa hàng bán bánh kem đã tắt dần, bọn họ chuẩn bị đóng cửa rồi.
Cậu trợn to mắt, rất khẩn trương mà đứng lên, liền nhìn thấy Hoắc Kiệu mang theo hộp bánh kem đang đi đến chỗ cậu.
Hộp bánh kem rất đáng yêu, bên trên có vẽ hình hạt dẻ tinh xảo, cách đóng gói làm Chử Duyên phảng phất như có thể cảm nhận được vị thơm ngọt của bánh kem.
Hoắc Kiệu đưa hộp cho cậu, Chử Duyên liền rất quý trọng mà ôm nó.
“Làm sao bây giờ,” đôi mắt của Chử Duyên muốn lên men, “Tớ không nỡ ăn.”
Hoắc Kiệu “Chậc” một tiếng. Hắn xoa đầu Chử Duyên, “Mai mốt lại mua cho cậu nữa.”
Chử Duyên lo lắng Hoắc Kiệu chờ lâu sẽ thấy mệt, liền hỏi hắn có muốn ngồi nghỉ ngơi một lúc không.
Hoắc Kiệu nhìn vào mắt cậu, rồi sau đó nói cũng được.
Hai người liền ngồi lên ghế dài.
Sau khi Hoắc Kiệu nói mai mốt còn sẽ mua cho Chử Duyên, Chử Duyên lại trở nên rất muốn ăn bánh kem.
Cậu cảm giác chính mình giống như một đứa trẻ hư mãi không biết thoả mãn.
Sau khi được thoả mãn một nguyện vọng, rất mau liền sinh ra một nguyện vọng mới.
Cậu ôm bánh kem, nhịn không được mà nhẹ nhàng ngửi thử. Cậu ngượng ngùng hỏi: “Tớ có thể ăn nó bây giờ luôn không?”
Hoắc Kiệu cười, hỏi Chử Duyên: “Nếu bây giờ cậu ăn no rồi, lát nữa không còn bụng để ăn những món khác thì phải làm sao đây?”
Chử Duyên mở to hai mắt, “Còn có món ăn khác sao?”
Hoắc Kiệu hời hợt liếc nhìn cậu, “Tất nhiên.”
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có một chiếc xe dừng ở bên đường phía trước bọn họ.
Chử Duyên nhìn thấy một người mặc tây trang mở cửa đi xuống xe. Đầu tiên gã kêu Hoắc Kiệu một tiếng “Thiếu gia Hoắc”, sau đó lại ôm một con gấu bông lông xù mềm mại rất lớn từ trong xe ra.
Chử Duyên kinh ngạc mà chớp mắt.
Đó là con gấu bông lớn mà Chử Duyên nhịn không được nhìn thêm vài lần trong lúc mua quà sinh nhật cho Tô Niệm Thanh ở cửa hàng thú bông.
Nhưng bởi vì nó quá mắc, thế nên Chử Duyên cũng chỉ có thể trông mong mà nhìn một chút.
Mà bây giờ con gấu bông lớn trông xinh đẹp kia lại đột nhiên bị đưa đến trước mặt cậu.
Chử Duyên giật mình, liền nghe thấy Hoắc Kiệu nói: “Tặng cho cậu.”
Niềm vui đến quá bất ngờ, trong chốc lát Chử Duyên cũng không biết cậu nên làm gì mới được.
Hoắc Kiệu thấy cậu ngơ ngác, liền cười một tiếng, “Không muốn à?”
Hắn cố ý chọc Chử Duyên, “Không muốn thì tôi kêu người trả về.”
“Muốn chứ.” Chử Duyên vội vàng nói.
Cậu tiến lên nhận lấy con gấu bông lớn kia.
Con gấu thật sự rất lớn, Chử Duyên ôm đầy cõi lòng.
Lông của con gấu lớn này rất mềm mại, trên người gấu cũng thơm, làm cho Chử Duyên không muốn buông ra.
“Cảm ơn cậu nha, Hoắc Kiệu.”
Đôi mắt của Chử Duyên sáng lấp lánh mà nhìn Hoắc Kiệu: “Tớ rất vui.”
Hoắc Kiệu cong môi lên, hắn xách bánh kem hạt dẻ của Chử Duyên lên, “Lên xe đi.”
Rồi hắn lại nói với tài xế: “Đến nhà hàng.”
......
Hoắc Kiệu chọn một nhà hàng ở toà nhà có mái vòm lớn nhất trong thành phố, có danh hiệu “Khu vườn trên không trung”.
Cấu tạo của nhà hàng đều là pha lê trong suốt, ngẩng đầu lên là có thể nhìn đến bầu trời đêm vô cùng mỹ lệ của Giang Châu.
Nhìn xuống dưới thì có thể nhìn đến cảnh đêm của hơn nửa thành phố. Ánh đèn trong thành phố sáng lạn, là buổi đêm khi vạn nhà không tắt đèn.
Những đèn đường đó hợp lại thành từng nhánh sông dài. Khi nhìn thì phảng phất như dưới chân là ngân hà, trên đỉnh đầu là trời cao, còn người thì đang đặt mình trong dòng lũ vũ trụ.
Đây là lần đầu tiên Chử Duyên đến chỗ như vậy, cậu xem đến ngơ ngác. Tuy rằng bởi gì độ cao mà trái tim cứ nhảy lên thình thịch, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà muốn nhìn rồi lại nhìn lần nữa.
Hoắc Kiệu nhìn cậu, nhẹ nhàng nhướng mày, “Sợ thì đừng nhìn.”
Chử Duyên che ngực lại rồi ngồi về chỗ ngồi, cậu nhịn không được mà cười với Hoắc Kiệu: “Trông đẹp thật đó, Hoắc Kiệu.”
Cậu lại nói một lần, “Tớ rất vui.”
Hoắc Kiệu nhìn cậu, rồi sau đó nói: “Ừm, tôi biết rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các bảo bối đã ủng hộ ~
Đôi lời từ editor:
Trời ưi!! Hoắc Kiệu chiều Chử Duyên quá!! Hai bé dễ thương quá!! (≧▽≦)
Đèn đường trên đường lần lượt sáng lên, trong không trung đã không còn màu đen nữa.
Chử Duyên nhìn gương mặt anh tuấn của Hoắc Kiệu, cậu hơi ngẩn người ra.
Cậu nghĩ, Hoắc Kiệu không cười nhạo cậu, thậm chí hình như hắn còn định giúp cậu ăn sinh nhật nữa.
Chử Duyên chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy rất ngượng ngùng. Cậu vội vàng xua tay, “Tớ nói sai rồi, thật ra tớ chỉ muốn ăn bánh kem......”
Nói đến những lời phía sau, âm thanh của cậu càng lúc càng nhỏ, bởi vì cậu cảm thấy biểu hiện đêm nay của mình rất kỳ lạ, chắc chắn Hoắc Kiệu sẽ cảm thấy không thể nào hiểu được.
Nhưng mà Hoắc Kiệu vẫn không có.
Hắn chỉ nhìn cậu, đến khi Chử Duyên không nói được nữa thì hắn mới mở miệng hỏi: “Muốn ăn bánh kem gì?”
Âm thanh của Hoắc Kiệu rất bình tĩnh, dường như hắn không cảm thấy bối rối vì biểu hiện thay đổi thất thường của Chử Duyên.
Chử Duyên rất kinh ngạc mà nhìn hắn.
Hoắc Kiệu bị cậu nhìn chằm chằm, trông biểu cảm như lại không có kiên nhẫn. Hắn hơi nhíu mày, thúc giục cậu, “Nói mau.”
Bỗng nhiên Chử Duyên cảm thấy, dường như hôm nay Hoắc Kiệu có thể bao dung tất cả sự tùy hứng của cậu.
Dưới sự thúc giục của Hoắc Kiệu, Chử Duyên mặc kệ chính mình, cậu nhỏ giọng nói với Hoắc Kiệu: “Muốn ăn bánh kem hạt dẻ.”
Hoắc Kiệu nghe xong thì nói với Chử Duyên, “Đợi chút.”
Hắn không thích ăn đồ ngọt, cũng không biết phải mua bánh kem ở đâu, nhưng hắn có thể xin giúp đỡ từ bên ngoài. Cái tên Trần Tinh Dã thường xuyên theo đuổi nữ sinh này chắc chắn sẽ biết.
Hoắc Kiệu gửi định vị qua cho Trần Tinh Dã, “Gần chỗ này có chỗ nào bán bánh kem hạt dẻ ngon không?”
Phản ứng đầu tiên của Trần Tinh Dã sau khi nhận được tin nhắn là hỏi Hoắc Kiệu có phải bị trộm tài khoản hay không.
Trong sự lạnh lùng của Hoắc Kiệu qua “Bớt dài dòng đi”, Trần Tinh Dã nói cho hắn bên đường mới phía nam có một cửa hàng bán bánh kem rất nổi tiếng. Món chính của bọn họ là bánh kem hạt dẻ, nhưng cửa hàng đó đắt khách lắm, tới chậm thì có khả năng sẽ không còn nữa. Hơn nữa cửa hàng đó cũng không nhận đặt trước, muốn mua chỉ có thể xếp hàng tại chỗ, bán xong thì sẽ đóng cửa ngay.
Trần Tinh Dã lại nói: “Nhưng mà bây giờ mới có hơn 7 giờ thôi, nếu may thì chắc là còn đấy. Chỗ này hẳn là nơi bán bánh kem hạt dẻ ngon nhất trong thành phố, nhiều đời bạn gái của tao đều cảm thấy như vậy.”
Những lời này làm Hoắc Kiệu quyết định đi đến cửa hàng mà Trần Tinh Dã nói nhìn thử xem. Tuy Chử Duyên không yêu cầu, nhưng Hoắc Kiệu muốn mua cho Chử Duyên bánh kem hạt dẻ ngon nhất.
Vì thế Hoắc Kiệu gọi xe, dẫn theo Chử Duyên đi đến đường mới phía nam.
......
Lúc bọn họ đến cửa hàng bán bánh kem thì cửa hàng còn chưa đóng cửa, chỉ là trước cửa đã có một hàng rất dài.
Cửa hàng bán bánh kem rất dễ thấy, được trang hoàng như một căn nhà nấm trong đồng thoại. Bọn họ vừa đi đến gần thì đã nghe thấy mùi bơ thơm ngọt rồi.
Chử Duyên còn ngửi thấy được mùi hạt dẻ rất thơm. Cậu nhịn không được mà mở to hai mắt.
Hoắc Kiệu nhìn thoáng qua hàng dài, hắn hơi nhíu mày.
Bên ngoài cửa hàng bán bánh kem là con đường đi bộ rất rộng rãi, bên đường còn bày bồn hoa xinh đẹp đã được sửa chữa, bên cạnh bồn hoa còn có ghế dài cho người tới nghỉ ngơi.
Bởi vậy Hoắc Kiệu nói với Chử Duyên: “Cậu qua đó rồi đi, tôi đi xếp hàng trước.”
Chử Duyên hơi ngẩn người ra, cậu vội vàng nói: “Tớ có thể đi theo cậu......”
Cậu còn chưa nói xong thì đã bị Hoắc Kiệu cắt ngang.
Hoắc Kiệu cốc đầu cậu một cái, biểu cảm khi nhìn cậu là vẻ hời hợt như thường ngày, lời nói lại ồn tồn.
Hoắc Kiệu nói: “Nghe lời.”
Ánh đèn đường sáng ngời bên ven đường ánh vào tròng mắt của Hoắc Kiệu, mặt mày anh tuấn của hắn như chứa đựng cả dãy ngân hà, mà Chử Duyên thấy được chính mình ở trong mắt của Hoắc Kiệu.
Cậu đột nhiên cảm thấy tiếng tim đập thình thịch trở nên rõ ràng đến mức có thể nghe được.
-
Quả nhiên cửa hàng bán bánh kem này giống như Trần Tinh Dã nói, rất đắt khách. Mà ước chừng là vận may hôm nay của Hoắc Kiệu không tốt lắm.
Hắn chờ trong hàng ngũ rất lâu, nhưng đến lượt hắn thì chỉ còn lại một cái bánh kem dâu tây thôi.
Hoắc Kiệu biết dù hắn có mua cái bánh kem này thì hẳn là Chử Duyên cũng sẽ rất vui, nhưng nghĩ đến dáng vẻ khi Chử Duyên nói “Bánh kem hạt dẻ”, Hoắc Kiệu không định chấp nhận tạm.
Người xếp hàng ở phía sau hắn thấy Hoắc Kiệu không gọi món với phục vụ thì không khỏi hỏi: “Hầy, anh trai còn muốn mua không? Không còn thì nhường cho tôi đi ha?”
Hoắc Kiệu giương mắt lên nhìn phía trước, nữ sinh đứng trước hắn hai vị trí đã mua cái bánh kem hạt dẻ cuối cùng rồi, lúc này cô ấy đang sửa sang lại túi của mình, còn chưa rời đi.
Hắn không chút do dự, để lại một câu “Cậu mua đi”, rồi liền rời khỏi hàng, đi đến chỗ nữ sinh kia.
“Xin chào, chị có thể bán lại bánh kem hạt dẻ cho em không?”
Nữ sinh đang cúi đầu sửa sang lại túi của mình, nghe được giọng nói thì kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra là một nam sinh trông rất đẹp trai.
Cô hơi sửng sốt, không khỏi có hơi do dự.
Cái bánh kem này là do cô cố ý chạy đến đây ngay sau khi tan học để xếp hàng chờ rất lâu mới mua được. Tuy cô cũng không muốn từ chối nam sinh đẹp trai như vậy, nhưng chính cô cũng cảm thấy không nỡ.
“Em biết là thỉnh cầu của em rất đường đột, mong chị thứ lỗi cho.”
Hoắc Kiệu giải thích nguyên nhân với cô: “Nhưng hôm nay bạn em ăn sinh nhật, cậu ấy rất muốn ăn bánh kem hạt dẻ. Nếu chị đồng ý thì em có thể mua với giá cao.”
Nữ sinh thấy hắn thành khẩn như vậy, nghĩ một lúc thì cũng đồng ý luôn.
“Không cần giá cao, em đưa chị giá gốc 220 là được rồi, nhân tiện chúc bạn em sinh nhật vui vẻ ha.”
Hoắc Kiệu nghe cô nói vậy thì khẽ cười, “Cảm ơn.”
Hắn nói: “Phiền chị đưa mã thu tiền cho em quét một chút.”
Nữ sinh thiếu chút nữa đã bị nụ cười của hắn làm loé mù mắt. Nàng thầm nghĩ bây giờ mấy đứa con trai trông đẹp thật đấy.
“Không cần khách khí.” Cô cười, đưa mã thu tiền ra cho Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu quét mã thu tiền, sau đó điện thoại của nữ sinh vang lên một tiếng “Ting”, nhắc nhở đã được chuyển tiền.
Nữ sinh liền nói: “Nhận được rồi, bánh kem của em đây.”
Hoắc Kiệu nhận lấy hộp bánh kem rồi nói cảm ơn, sau đó liền đi đến chỗ của Chử Duyên.
Lúc này nữ sinh mới cúi đầu nhìn điện thoại của mình. Lúc nhìn đến khoản tiền nhận được, cô bỗng mở to hai mắt.
Cô không thể tưởng tượng được mà đếm lại số con số 0 phía sau một lần nữa. Nữ sinh hít hà một hơi.
Số tiền nam sinh vừa nãy kia gửi cho cô cũng đủ để cô mua hơn một trăm cái bánh kem luôn đấy!
Nữ sinh “Hầy” một tiếng, cô đuổi theo vài bước theo bản năng, muốn trả tiền về.
Chỉ là trong lúc đuổi theo, cô lại ngừng lại.
Cô nhìn thấy nam sinh vừa nãy kia đi đến bên ghế dài. Lúc hắn còn chưa đi đến thì đã có một cậu nam sinh thanh tú khác cỡ mười bảy, mười tám tuổi đứng lên.
Đôi mắt của cậu rất sáng, trông vẻ mặt hơi gấp gáp mà nói với nam sinh có vóc dáng cao ráo kia cái gì.
Nam sinh mang theo bánh kem cốc nhẹ vào đầu cậu, rồi đưa hộp ra, nam sinh khác liền rất quý trọng mà ôm hộp bánh kem vào lòng ngực.
Bên cạnh bọn họ là bồn hoa xanh tươi đẹp đẽ, đèn đường phục cổ chiếu rọi ánh sáng vừa ôn hoà vừa ấm áp ở trên đầu bọn họ.
Hai thiếu niên cao gầy đẹp đẽ chừng mười bảy, mười tám tuổi đứng cạnh nhau, trong đó có một nam sinh giành rất nhiều thời gian để xếp hàng, rồi lại muốn trả giá cao để mua lại bánh kem, tất cả chỉ vì muốn chúc một người khác sinh nhật vui vẻ.
Bỗng nhiên nữ sinh không muốn đến quấy rầy bọn họ.
Nhưng bức tranh này thật sự rất ấm áp. Cô nghĩ một lúc, rồi lén lút dùng điện thoại chụp một tấm ảnh chụp bóng dáng của hai người bọn họ. Cô muốn giữ lại thời gian tốt đẹp ngay giờ phút này.
......
Bức ảnh này được nữ sinh trân quý rất nhiều năm.
Thẳng đến rất nhiều năm sau, hôn lễ của tổng tài Hoắc Kiệu của tập đoàn Thịnh Hải nhà họ Hoắc cùng người yêu đòing tính của hắn được làm rất vẻ vang. Nữ sinh nhìn thấy tin tức, bỗng nhiên liền nhớ đến bức ảnh này.
Cô gửi ảnh chụp đến tài khoản Hoắc Kiệu đã được chứng thực. Vốn dĩ cô tưởng chừng tấm ảnh cũng sẽ không bị nhìn thấy, nhưng sau đó cô lại rất ngoài ý muốn mà nhận được tin nhắn trả lời cảm ơn.
-
Hoắc Kiệu chờ trong hàng ngũ rất lâu, lâu đến mức khiến Chử Duyên cảm thấy bất an.
Cậu bắt đầu hối hận, đều bởi vì cậu tùy hứng nên mới làm Hoắc Kiệu đợi lâu như vậy.
Cậu muốn đi qua cùng xếp hàng với Hoắc Kiệu, hoặc là nói với Hoắc Kiệu rằng cậu không muốn ăn bánh kem nữa, nhưng Hoắc Kiệu lại kêu cậu nghe lời mà ngồi ở trên ghế dài đi.
Chử Duyên chờ rồi lại chờ, rồi cậu nhìn thấy đèn trong cửa hàng bán bánh kem đã tắt dần, bọn họ chuẩn bị đóng cửa rồi.
Cậu trợn to mắt, rất khẩn trương mà đứng lên, liền nhìn thấy Hoắc Kiệu mang theo hộp bánh kem đang đi đến chỗ cậu.
Hộp bánh kem rất đáng yêu, bên trên có vẽ hình hạt dẻ tinh xảo, cách đóng gói làm Chử Duyên phảng phất như có thể cảm nhận được vị thơm ngọt của bánh kem.
Hoắc Kiệu đưa hộp cho cậu, Chử Duyên liền rất quý trọng mà ôm nó.
“Làm sao bây giờ,” đôi mắt của Chử Duyên muốn lên men, “Tớ không nỡ ăn.”
Hoắc Kiệu “Chậc” một tiếng. Hắn xoa đầu Chử Duyên, “Mai mốt lại mua cho cậu nữa.”
Chử Duyên lo lắng Hoắc Kiệu chờ lâu sẽ thấy mệt, liền hỏi hắn có muốn ngồi nghỉ ngơi một lúc không.
Hoắc Kiệu nhìn vào mắt cậu, rồi sau đó nói cũng được.
Hai người liền ngồi lên ghế dài.
Sau khi Hoắc Kiệu nói mai mốt còn sẽ mua cho Chử Duyên, Chử Duyên lại trở nên rất muốn ăn bánh kem.
Cậu cảm giác chính mình giống như một đứa trẻ hư mãi không biết thoả mãn.
Sau khi được thoả mãn một nguyện vọng, rất mau liền sinh ra một nguyện vọng mới.
Cậu ôm bánh kem, nhịn không được mà nhẹ nhàng ngửi thử. Cậu ngượng ngùng hỏi: “Tớ có thể ăn nó bây giờ luôn không?”
Hoắc Kiệu cười, hỏi Chử Duyên: “Nếu bây giờ cậu ăn no rồi, lát nữa không còn bụng để ăn những món khác thì phải làm sao đây?”
Chử Duyên mở to hai mắt, “Còn có món ăn khác sao?”
Hoắc Kiệu hời hợt liếc nhìn cậu, “Tất nhiên.”
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có một chiếc xe dừng ở bên đường phía trước bọn họ.
Chử Duyên nhìn thấy một người mặc tây trang mở cửa đi xuống xe. Đầu tiên gã kêu Hoắc Kiệu một tiếng “Thiếu gia Hoắc”, sau đó lại ôm một con gấu bông lông xù mềm mại rất lớn từ trong xe ra.
Chử Duyên kinh ngạc mà chớp mắt.
Đó là con gấu bông lớn mà Chử Duyên nhịn không được nhìn thêm vài lần trong lúc mua quà sinh nhật cho Tô Niệm Thanh ở cửa hàng thú bông.
Nhưng bởi vì nó quá mắc, thế nên Chử Duyên cũng chỉ có thể trông mong mà nhìn một chút.
Mà bây giờ con gấu bông lớn trông xinh đẹp kia lại đột nhiên bị đưa đến trước mặt cậu.
Chử Duyên giật mình, liền nghe thấy Hoắc Kiệu nói: “Tặng cho cậu.”
Niềm vui đến quá bất ngờ, trong chốc lát Chử Duyên cũng không biết cậu nên làm gì mới được.
Hoắc Kiệu thấy cậu ngơ ngác, liền cười một tiếng, “Không muốn à?”
Hắn cố ý chọc Chử Duyên, “Không muốn thì tôi kêu người trả về.”
“Muốn chứ.” Chử Duyên vội vàng nói.
Cậu tiến lên nhận lấy con gấu bông lớn kia.
Con gấu thật sự rất lớn, Chử Duyên ôm đầy cõi lòng.
Lông của con gấu lớn này rất mềm mại, trên người gấu cũng thơm, làm cho Chử Duyên không muốn buông ra.
“Cảm ơn cậu nha, Hoắc Kiệu.”
Đôi mắt của Chử Duyên sáng lấp lánh mà nhìn Hoắc Kiệu: “Tớ rất vui.”
Hoắc Kiệu cong môi lên, hắn xách bánh kem hạt dẻ của Chử Duyên lên, “Lên xe đi.”
Rồi hắn lại nói với tài xế: “Đến nhà hàng.”
......
Hoắc Kiệu chọn một nhà hàng ở toà nhà có mái vòm lớn nhất trong thành phố, có danh hiệu “Khu vườn trên không trung”.
Cấu tạo của nhà hàng đều là pha lê trong suốt, ngẩng đầu lên là có thể nhìn đến bầu trời đêm vô cùng mỹ lệ của Giang Châu.
Nhìn xuống dưới thì có thể nhìn đến cảnh đêm của hơn nửa thành phố. Ánh đèn trong thành phố sáng lạn, là buổi đêm khi vạn nhà không tắt đèn.
Những đèn đường đó hợp lại thành từng nhánh sông dài. Khi nhìn thì phảng phất như dưới chân là ngân hà, trên đỉnh đầu là trời cao, còn người thì đang đặt mình trong dòng lũ vũ trụ.
Đây là lần đầu tiên Chử Duyên đến chỗ như vậy, cậu xem đến ngơ ngác. Tuy rằng bởi gì độ cao mà trái tim cứ nhảy lên thình thịch, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà muốn nhìn rồi lại nhìn lần nữa.
Hoắc Kiệu nhìn cậu, nhẹ nhàng nhướng mày, “Sợ thì đừng nhìn.”
Chử Duyên che ngực lại rồi ngồi về chỗ ngồi, cậu nhịn không được mà cười với Hoắc Kiệu: “Trông đẹp thật đó, Hoắc Kiệu.”
Cậu lại nói một lần, “Tớ rất vui.”
Hoắc Kiệu nhìn cậu, rồi sau đó nói: “Ừm, tôi biết rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các bảo bối đã ủng hộ ~
Đôi lời từ editor:
Trời ưi!! Hoắc Kiệu chiều Chử Duyên quá!! Hai bé dễ thương quá!! (≧▽≦)