Chương 5
Ánh mặt trời trong buổi chiều vừa lúc xuyên qua cửa phòng học đang rộng mở mà tiến vào, chiếu ra cái khung vuông nghiêng từ bảng đen đến trên mặt đất.
Nửa người Chử Diên bị khung vuông bao phủ, gương mặt trắng nõn bị ánh nắng chiếu vào như phát ra ánh sáng, cả người đều có vẻ thực nhu hoà.
Có một khoảng khắc, trong phòng học trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Chử Diên, giống như đây là lần đầu tiên bọn họ chú ý đến người này vậy.
Chử Diên không kiêu ngạo không siểm nịnh. Cậu đứng thẳng sống lưng, trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười, đôi mắt đen láy, thoạt nhìn giống như một động vật nhỏ vừa có tính tình ôn hoà, cũng vừa có nanh vuốt.
Hoắc Kiệu nhìn Chử Diên như vậy, lần đầu tiên từ lúc chuyển truyền đến giờ cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn xoay bút chậm rì rì, trong lòng nghĩ có lẽ bạn cùng bàn này cũng không phải không thú vị như hắn tưởng.
—— Thật ra như vậy cũng tốt lắm.
Hiển nhiên Chu Hoài Sinh không ngờ tới Chử Diên sẽ nói như vậy, hoặc là nói hôm nay Chử Diên làm cái gì cũng khiến cho mọi người cảm thấy ngoài dự đoán, khiến cho ông cảm thấy ngoài ý muốn.
Ông nhìn về phía Chử Diên, đối diện với ánh mắt trong trẻo của thiếu niên.
Đôi mắt kia cũng không có cảm xúc phức tạp gì. Thậm chí trong lớp học đầy tiếng ồn ào kia, trông Chử Diên thật bình tĩnh, chỉ im lặng nhìn về phía Chu Hoài Sinh.
Chu Hoài Sinh há miệng, một lúc sau mới nói một cách khô khốc, "Như vậy rất tốt, không tồi không tồi ha, bạn học Chử Diên có tiến bộ."
Sau khi tan học, nhiều bạn học đều âm thầm đánh giá Chử Diên. Sau đó họ rút ra được kết luận, Chử Diên bây giờ đã hơi khác so với khi xưa rồi.
"Hoá ra Chử Diên cậu luyện chữ à!" Tiêu Trình Trình xoay người, "Hèn chi tớ thấy bài tập về nhà của cậu sạch sẽ hơn hẳn!"
Chử Diên hỏi ngay, "Vậy cậu muốn luyện chữ chung với tớ luôn không?"
"A......" Tiêu Trình Trình nhanh chóng đánh bài chuồn, "Thôi đi, luyện chữ mệt lắm, bài tập về nhà mỗi ngày tớ viết còn viết không xong."
Chử Diên cười, cũng không miễn cưỡng cậu chàng. Nếu nói lúc nói chuyện cùng giáo viên trong tiết học cậu còn cảm thấy căng thẳng, thì bây giờ cậu đã hoàn toàn thả lỏng rồi.
Đại khái là sau khi nói ra xong, Chử Diên mới phát hiện cậu thực sự rất muốn làm chính mình.
Không muốn bắt chước người khác, cho dù có thay đổi thân thể thì cậu vẫn rất ích kỷ mà muốn bảo tồn dấu vết của chính mình.
Nói ra xong rồi thì cậu cũng không còn rối rắm gì nữa.
Chử Diên nghĩ, hay là bắt đầu tiến bộ từ bây giờ luôn đi. Học tập cũng vậy, sinh hoạt cũng vậy, cậu muốn rời xa vận mệnh ban đầu của nhân vật phụ này.
-
Tiếng chuông điện thoại reo lên rất lâu.
Hoắc Kiệu lại như không nghe thấy. Hắn khom người nắm gậy bi-a, lưng cong xuống tạo thành một đường cong xinh đẹp ẩn dưới lớp áo thun trắng. Hắn dùng thủ đoạn thọc một đường xảo quyệt, bóng trắng chịu lực đánh trúng vào quả bóng mục tiêu, một phát ăn ngay.
Điện thoại của hắn được đặt trên bàn trà.
Những người khác trong Lư Vọng Hạ nhìn thấy trên điện thoại đang sáng lên có hiện lên ba chữ "Hoắc Vị Bình" thì hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không ai dám đụng vào vị hung thần Hoắc Kiệu này.
Cuối cùng là Trần Tinh Dã nhìn không được. Hắn đi lên phía trước đoạt lấy gậy bi-a của Hoắc Kiệu, "Tổ tông của tao ơi, mày nghe điện thoại đi, còn chê ba mày chưa đủ tức giận à?"
Tay Hoắc Kiệu không dùng lực nên Trần Tinh Dã lấy đi gậy bi-a rất dễ dàng.
Hắn nhìn vào mắt Trần Tinh Dã, chưa nói cái gì. Rốt cuộc hắn vẫn đi đến chỗ bàn trà lấy điện thoại, một đám người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Kiệu chính là anh lớn trong đàn cậu ấm này, còn Hoắc Vị Bình chính là anh lớn trong anh lớn của toàn bộ Giang Châu này. Hai cha con này cãi nhau không quan trọng, chỉ sợ là sẽ vạ lây đàn cá trong chậu này, làm cho đám thiếu gia bọn họ bị cha mẹ quở trách.
Hoắc Kiệu vừa mới bấm nhận cuộc gọi thì âm thanh đè nén tức giận của Hoắc Vị Bình từ đầu bên kia điện thoại đã truyền tới, "Cút về đây cho ba."
Hoắc Kiệu: "......"
Hắn cười nhạt một tiếng, đè xuống sự châm chọc trong đáy mắt, rồi dứt khoát cúp máy.
Biểu tình trên khuôn mặt hắn rất lạnh lẽo, làm cho hắn thoạt nhìn đã lãnh khốc lại càng thêm không dễ chọc.
Trần Tinh Dã cảm thấy mình đã bị đông lạnh một chút. Hắn lo lắng hỏi, "Nói như thế nào? Tao đã sớm nói với mày gần đây nên ngoan ngoãn nghe lời ba mày một chút đi. Còn mày thì hay rồi, cứ thích đối nghịch với ba mày."
Hồ bằng cẩu hữu* trong Lư Vọng Hạ cũng xông tới, mồm năm miệng mười mà đưa ra chủ ý, "Ai da, hay là anh Hoắc chịu thua ba anh đi?"
*Hồ bằng cẩu hữu: Bạn bè cùng nhau làm chuyện xấu hoặc bè mà không phải bạn, bạn xấu.
"Nhưng mà việc kia cũng đâu phải là do anh Hoắc sai đâu......"
"Mày thì biết cái gì, hảo hán* là phải biết tránh cái hại trước mắt!"
*Hảo hán: Danh từ (cũ): Người đàn ông dũng cảm, phóng khoáng, sẵn sàng ra tay cứu giúp, bênh vực người yếu trong xã hội cũ.
......
Hoắc Kiệu "Chậc" một tiếng. Hắn dẹp điện thoại vào trong túi, âm thanh lộ ra chút bực bội: "Tao đi trước."
-
Lúc Hoắc Kiệu về đến nhà thì đã nhìn thấy đèn đuốc trên lầu chính sáng trưng. Quản gia Trần Bá đang chờ ở cửa, nhìn thấy Hoắc Kiệu trở về liền khom người nói: "Thiếu gia, ông chủ đang chờ cậu ở thư phòng."
Hoắc Kiệu không có biểu tình gì mà giương mắt lên nhìn ông, Trần Bá không kiêu ngạo không siểm nịnh mà cúi đầu. Hoắc Kiệu cảm thấy không thú vị, hắn "Ừ" một tiếng rồi nhấc chân đi đến thang máy.
Hoắc Vị Bình đang chờ ở thư phòng.
Vị này có tiếng tăm lừng lẫy sở hữu thương nghiệp khổng lồ chỉ có khi ở trước mặt con trai mới không thể khống chế tốt cảm xúc của mình được. Ông ta nhìn Hoắc Kiệu đang chậm rì rì mà đi vào, tức khắc giận đến sôi máu, "Cà lơ phất phơ, mày nhìn coi mày giống cái thứ gì!"
Hai tay Hoắc Kiệu đút vào túi, như không có chuyện gì mà nói: "Con là cái thứ này thôi."
"Mày!" Hoắc Vị Bình tức giận đến mức đập bàn một cái, "Mày cố ý muốn đối nghịch với ba đúng không?"
Khoé miệng Hoắc Kiệu nâng lên, "Ba cảm thấy như vậy thì là như vậy đi."
Hoắc Vị Bình nhìn bộ dáng không hợp tác của hắn, không khỏi cảm thấy đau đầu không thôi.
Ông ta cả giận nói, "Mày có biết mày còn là học sinh hay không? Ba cho người đem mày vào trường Trung học số 7, còn mày thì hay rồi, đến tiết cuối cùng mới chịu đi! Mặt mũi của ba sắp bị mày ném mất hết rồi!"
Trước đó vài ngày Hoắc Vị Bình đi đến chi nhánh của công ti để thị sát, hôm nay trở về mới nghe nói Hoắc Kiệu vừa đến trường Trung học số 7 đã bỏ học cả ngày. Mông ông ta còn chưa ngồi cho nóng thì đã tức đến mức muốn đem Hoắc Kiệu về dạy dỗ một trận.
Hoắc Kiệu giương mắt nhìn ông, một lúc lâu sau mới cười một tiếng, "Vốn dĩ con cũng không muốn đi."
"Vô liêm sỉ!" Hoắc Vị Bình tức vô cùng, ông ta cầm một vật trang trí ở trên bàn lên ném về phía Hoắc Kiệu, "Không cho mày chuyển trường thì để mày ở lại Đứa Nhã đánh giáo viên sao!"
Hoắc Kiệu lui về phía sau một bước để né tránh, sứ Thanh Hoa có giá trị xa xỉ rơi xuống đất thành trăm mảnh.
Hắn rũ mắt nhìn mảnh nhỏ bị văng đến, biểu tình trên mặt cực kỳ lạnh lẽo.
Giờ phút này, Hoắc Kiệu không còn hứng thú tiếp tục nói chuyện với Hoắc Vị Bình nữa. Hắn trực tiếp xoay người đi về phía cửa.
"Đứng lại! Ba cho mày đi rồi à?" Âm thanh phẫn nộ của Hoắc Vị Bình truyền đến từ phía sau. Hoắc Kiệu dừng chân lại, nhưng không xoay người, ngữ khí khôi phục sự cà lơ phất phơ, "Còn việc gì?"
Hoắc Vị Bình quăng ngã đồ vật xong cũng bình tĩnh lại không ít. Ông ta híp mắt nhìn bóng lưng của Hoắc Kiệu, rồi sau đó nói, "Cho dì Tống đến Ngự Lan chăm sóc mày đi."
Hoắc Kiệu nhíu mày, "Không."
Hoắc Vị Bình nén tức giận, "Vậy chọn một bảo mẫu khác trong nhà đi."
Hoắc Kiệu không lên tiếng.
Hoắc Vị Bình gắng kiên nhẫn, "Mày muốn dọn ra ngoài ở cũng cho mày ra rồi, nhưng không có người nào bên cạnh chăm sóc thì sao mà được?"
Hoắc Kiệu xoay người, mặt mày trào phúng, "Con không phải con nít, ba cũng không cần cho người đến giám sát con đâu."
Tan rã trong không vui.
Không phải một lần mà là mỗi một lần.
Hoắc Kiệu còn không nhớ rõ mình có cùng Hoắc Vị Bình hoà hoãn mà nói chuyện được lần nào hay không.
Hắn chỉ biết hắn không muốn, Hoắc Vị Bình cũng không muốn.
Hoắc Kiệu cảm thấy bực bội.
Hắn không màng đám người quản gia ngăn cản mà trực tiếp đi ra khỏi nhà lớn họ Hoắc.
-
Hôm nay Chử Diên ở lại trường học tiết tự học buổi tối.
Trong tiết tự học, đôi khi Tiêu Trình Trình sẽ quay đầu xuống nhìn cậu, do dự thật lâu rồi mếu máo quay đầu trở lại. Nhìn đến Chử Diên cũng không biết có chuyện gì.
Chờ đến khi kết thúc tiết tự học buổi tối, lúc hai người thu dọn cặp sách thì Tiêu Trình Trình mới nói với Chử Diên, "Thật ra hôm nay tớ vốn muốn ngồi học chung với cậu, nhưng mà tớ thấy Hoắc Kiệu hung dữ quá, thế nên dù cậu ta không có ở đây thì tớ cũng không dám ngồi vào chỗ của cậu ta đâu."
Chử Diên nghe vậy cũng rất kinh ngạc nhìn về phía cậu chàng. Cậu cũng gật đầu, "Thật ra tớ ngồi bên cạnh cậu ấy cũng thấy rất áp lực." Sợ rằng ngày nào đó sẽ bị Hoắc Kiệu đấm như trong cốt truyện ban đầu, trong lòng cậu yên lặng bổ sung thêm những lời này.
Chỉ là Chử Diên không nghĩ tới, cậu mới vừa nói về Hoắc Kiệu với Tiêu Trình Trình xong thì sau đó thật sự gặp được Hoắc Kiệu.
Sau khi ra khỏi trường học, Chử Diên vẫn đẩy xe đi một đoạn đường như cũ, tránh đi dòng người ở cổng trường cùng mấy quầy bán hàng rong.
Lúc nghe được tiếng bước chân truyền đến từ đằng sau, cậu đã đi đến một ngã rẽ tương đối ít người qua lại rồi.
Ban đầu Chử Diên cũng không có ngay lập tức đoán được tiếng bước chân phía sau đi theo mình, cậu chỉ cảnh giác theo bản năng, trong lòng hơi hoảng loạn mà leo lên xe muốn chạy ra đường lớn.
Không nghĩ tới cậu vừa dẫm chân lên bàn đạp thì yên sau của xe đã bị người bắt được! Ngay sau đó cậu bị một người ở phía sau đi lên đẩy xuống, người và xe cùng ngã mạnh xuống đất, phát ra một tiếng loảng xoảng vang lên thật lớn!
Chử Diên đều bị ngã ngốc rồi, không đợi cậu nhìn rõ người tới là ai thì cổ áo của cậu bị người ta túm lên rồi lôi cậu vào hẻm nhỏ!
"Lại chạy à?" Có người vỗ đầu cậu nói, "Ai kêu mày mẹ nó cho bố mày leo cây!"
Nghe được âm thanh này, Chử Diên cưỡng ép bản thân trấn định lại, bắt đầu liều mạng lục lại ký ức, cũng may là rất mau cậu đã nghĩ ra được.
"Anh Hổ?" Cậu dựa theo xưng hô trong trí nhớ mà nhỏ giọng gọi một tiếng.
"Mày mẹ nó còn biết kêu anh Hổ?" Người nọ thô bạo mắng một câu, nhưng tay đã thả lỏng một chút, Chử Diên nhanh chóng nghiêng đầu.
Có người nói tiếp, "Anh Hổ, thằng nhóc này rõ ràng không để chúng ta vào mắt. Em xem phải đánh thằng nhóc này một trận thì nó mới bằng lòng thành thật được!"
"Đúng vậy, đánh không cũng quá hời cho nó rồi. Không bằng chúng ta lột quần nó xuống chụp cho mấy cô bé trong trường của nó xem đi, ha ha ha ha!"
"Tên này mày đủ ác ha, ha ha ha ha ha ha!"
Chử Diên nương theo ánh đèn tối tăm truyền lại từ đầu hẻm mà âm thầm đánh giá đám khách không mời mà đến này.
Tổng cộng có ba người. Người cầm đầu tên là Từ Hổ, nghe nói hắn vốn là học sinh ở một khu nhà bổ túc gần đây, sau khi phạm tội bị đuổi học thì lêu lỏng ngoài xã hội, hai người còn lại thì là đàn em của hắn.
Sau khi nhận ra ba người thì Chử Diên cũng bình tĩnh lại. Cậu biết nhóm người lấy Từ Hổ cầm đầu này đều là những kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, bọn họ chuyên chọn xuống tay với những học sinh thoạt nhìn yếu ớt không có sức lực phản kháng như nguyên thân này.
Sau khi lên cấp ba, thành tích của nguyên thân tuột dốc không phanh, dần dần hắn cũng tự sa ngã. Có đôi khi hắn còn sẽ lừa Vương Mai nói mình ở trường học tiết tự học buổi tối, nhưng thật ra là trộm đi ra ngoài lên mạng.
Lấy điều kiện kinh tế của nguyên thân cũng không đi được quán net nào quá tốt. Hắn đi quán net Tiểu Hắc gần khu nhà bổ túc kia, không quản nghiêm, cũng không kiểm căn cước.
Trong một lần nguyên thân đi tiệm net kia đã bị bọn Từ Hổ theo dõi.
Mấy người Từ Hồ đầu tiên là lấy cái cớ đánh nguyên thân một trận, sau khi nguyên thân xin tha liền lấy việc quần áo đã bị hắn làm cho ướt nhẹp để đòi tiền bồi thường.
Sau khi nguyên thân bất đắc dĩ đưa tiền xong thì bọn họ bắt đầu cười hì hì mà kề vai sát cánh với nguyên thân, nói tính tình của nguyên thân rất hợp mắt bọn họ, vì thế họ quyết định sẽ cười cho qua chuyện. Về sau bọn họ là anh em tốt, họ sẽ che chở cho hắn.
Nguyên thân nửa là bị buộc bất đắc dĩ, nửa là tin lời họ nói mà trao đổi phương thức liên lạc.
Về sau mấy người bọn họ thường kêu nguyên thân tới tính tiền chơi net, mời họ ăn cơm. Song song với đó, mấy người bọn họ cũng sẽ giới thiệu với những người khác trong tiệm net rằng nguyên thân là anh em tốt của họ, làm cho nguyên thân khờ dại tin rằng bọn họ thật sự đáng tin cậy.
Đáng thương nguyên thân vốn dĩ đã không có bao nhiêu tiền, kể từ đó mỗi tháng cũng không còn lại bao nhiêu.
Sau khi nhớ tới chuyện này, Chử Diên cảm thấy theo cốt truyện ban đầu trong tiểu thuyết thì việc về sau nguyên thân hắc hoá chắc chắn không thoát được quan hệ với đám lưu manh này.
Đồng thời Chử Diên cũng suy nghĩ cẩn thận về chuyện bọn họ nói bị cậu cho leo cây.
Vốn dĩ nguyên thân đã cùng bọn Từ Hổ nói trước đêm qua hắn sẽ mời bọn họ lên mạng chơi. Kết quả Chử Diên đột nhiên xuyên qua, trong lúc rối loạn đã quên luôn chuyện này. Lại bởi vì cậu chưa sạc pin điện thoại nên bọn họ không liên lạc được, vì vậy hôm nay bọn họ mới nổi giận đùng đùng mà tới chặn đường cậu.
Mấy người cười đủ rồi liền nhìn Chử Diên với ánh mắt tàn ác.
Từ Hổ phun ra một ngụm nước miếng xuống đất, biểu tình tàn nhẫn, "Anh Hổ của mày lớn như vậy rồi nhưng chưa từng bị ai cho leo cây bao giờ đâu. Mày mẹ nó là cảm thấy chính mình rất khoẻ mạnh, bố mày không dám đụng vào đúng không? Còn dám tắt máy bố mày, ai cho mày dám tắt máy bố mày!"
Hắn nói xong liền hung hăng đấm một quyền vào bụng Chử Diên!
Chử Diên lớn như vậy nhưng chưa từng bị ai đánh bao giờ. Cậu đau đến mức mặt mũi trắng bệch.
Cậu cố cắn răng để phòng ngừa bản thân phun ra máu. Cậu gian nan nói, "Điện thoại của tôi hết pin, không phải cố ý tắt máy."
"Mày nói như vậy mà bản thân mày tin được sao?" Mấy người liếc nhau, trong đó có một người xì một tiếng, "Mày như vậy làm tụi tao rất khó tin được mày không cố ý đấy."
Trán Chử Diên đổ mồ hôi. Trong bóng đêm, cậu nhìn về phía Từ Hổ, "Tôi có thể đưa tiền cho các người."
"Ai da, đừng nói khó nghe như vậy chứ người anh em." Có người nói, "Mày như vậy rất không thú vị. Làm như tụi tao đòi tiền mày vậy á."
"Nhưng không, chẳng lẽ không phải mày hẳn phải đưa sao? Người leo cây chính là anh em của mày đó."
Tử Hổ móc cái hộp quẹt từ trong túi ra, "Soẹt" một tiếng rồi châm điếu thuốc.
Chử Diên bị mùi của thuốc lá rẻ tiền xông đến ho khan vài tiếng. Trong ánh lửa lấp lửng sáng tối, cậu nhìn ra được bọn Từ Hổ đã hơi động lòng rồi.
Vì thế cậu nói ra một con số.
"1000, tôi chỉ có nhiêu đó thôi." Chử Diên nói, "Nhưng tôi không mang theo trên người mà để ở trong nhà. Nếu các người muốn thì thả tôi đi về lấy đi."
Mấy người hai mặt nhìn nhau, Từ Hổ chỉ Chử Diên, "Thằng nhóc, tốt nhất là mày đừng nói xạo."
"Anh lớn à, không được đâu." Có một tên tóc vàng kêu lên, "Vậy không phải là chúng ta đi một chuyến tay không rồi sao? Anh em kiên cường chút đi, làm cho thằng nhóc này nôn ra ít tiền cho chúng ta trước đã."
Chử Diên lập tức nói, "Trên người tôi thật sự không có tiền. Nếu các người không yên tâm thì cứ đi theo tôi về nhà lấy. Các người cũng biết tôi không có khả năng chạy thoát mà."
Thật ra trên người cậu còn có thẻ cơm ăn trưa còn dư 50, nhưng cậu không thể cho bọn họ được, phải kéo dài thôi.
"Đệt." Tên tóc vàng mắng. Hắn tức quá nên muốn giơ chân lên đá Chử Diên.
Chử Diên nhanh chóng né đi một chút.
"Mày mẹ nó còn dám trốn à?!"
"Làm tụi tao tốn nhiều nước bọt như thế thì dạy dỗ mày một trận cũng không có vấn đề gì đâu, đúng không?" Tên tóc vàng nắm bàn tay lại, hắn muốn đánh vào mặt Chử Diên!
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "Bụp". Tên tóc vàng che cái ót lại, hắn rống lớn một tiếng, "A! Con mẹ nó ai dám chọi tao?!"
Mấy người đều xoay người nhìn lại đầu hẻm, thấy được một nam sinh mặc áo thun trắng, quải lệch cặp sách màu đen.
Bóng hắn bị kéo ra rất dài, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo có thể nhìn ra mặt mày sắc bén.
Chỉ thấy nam sinh kia lười biếng mà cười nhạt một cái, "Đại khái chính là ông nội mày."
Ánh đèn mờ ảo tựa như làm tăng thêm mị lực kỳ dị trên làn da trắng lạnh của hắn. Nam sinh vừa đi tới vừa không chút để ý mà bẻ khớp tay, rồi sau đó phát ra âm thanh đạm làm người không nghe ra được cảm xúc gì ——
"Chẳng lẽ không có ai từng nói với các người, cướp bóc là phạm pháp à."
—— Là Hoắc Kiệu.
Chử Diên thấy khoé miệng của nam sinh nhẹ nhàng nâng lên một độ cung, giống như phát hiện được con mồi, đồng tử ở dưới ánh đèn như là ảnh ngược của một chùm tia lửa, lại bởi vì rời xa ánh đèn mà dần chìm vào bóng tối.
Rõ ràng từ lúc tên tóc vàng bị chọi đến khi Hoắc Kiệu lên tiếng chỉ trôi qua một đoạn thời gian ngắn, mà Chử Diên lại cảm thấy giống như cậu đang nhìn một pha quay chậm. Những biểu tình của Hoắc Kiệu không rõ là do cậu thấy hay là do não bổ đều khiến cậu mở to mắt, bỗng chốc quên mất ngôn ngữ. Cậu chỉ là trầm mặc, lại là kích động nhìn về phía Hoắc Kiệu.
Nhóm lưu manh ba người đều bị Hoắc Kiệu đột nhiên xuất hiện làm cho kinh sợ. Tuy rằng bọn họ là người xấu, nhưng trong xương cốt đều là bắt nạt kẻ yếu. Sau khi kinh ngạc một chút, thấy Hoắc Kiệu có một mình thì tức khắc đã không còn sợ.
Từ Hổ hung hăng phun thuốc lá xuống đất, hắn cười lạnh một tiếng, "Xen vào việc của người khác, mày mẹ nó tìm chết à!"
Nửa người Chử Diên bị khung vuông bao phủ, gương mặt trắng nõn bị ánh nắng chiếu vào như phát ra ánh sáng, cả người đều có vẻ thực nhu hoà.
Có một khoảng khắc, trong phòng học trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Chử Diên, giống như đây là lần đầu tiên bọn họ chú ý đến người này vậy.
Chử Diên không kiêu ngạo không siểm nịnh. Cậu đứng thẳng sống lưng, trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười, đôi mắt đen láy, thoạt nhìn giống như một động vật nhỏ vừa có tính tình ôn hoà, cũng vừa có nanh vuốt.
Hoắc Kiệu nhìn Chử Diên như vậy, lần đầu tiên từ lúc chuyển truyền đến giờ cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn xoay bút chậm rì rì, trong lòng nghĩ có lẽ bạn cùng bàn này cũng không phải không thú vị như hắn tưởng.
—— Thật ra như vậy cũng tốt lắm.
Hiển nhiên Chu Hoài Sinh không ngờ tới Chử Diên sẽ nói như vậy, hoặc là nói hôm nay Chử Diên làm cái gì cũng khiến cho mọi người cảm thấy ngoài dự đoán, khiến cho ông cảm thấy ngoài ý muốn.
Ông nhìn về phía Chử Diên, đối diện với ánh mắt trong trẻo của thiếu niên.
Đôi mắt kia cũng không có cảm xúc phức tạp gì. Thậm chí trong lớp học đầy tiếng ồn ào kia, trông Chử Diên thật bình tĩnh, chỉ im lặng nhìn về phía Chu Hoài Sinh.
Chu Hoài Sinh há miệng, một lúc sau mới nói một cách khô khốc, "Như vậy rất tốt, không tồi không tồi ha, bạn học Chử Diên có tiến bộ."
Sau khi tan học, nhiều bạn học đều âm thầm đánh giá Chử Diên. Sau đó họ rút ra được kết luận, Chử Diên bây giờ đã hơi khác so với khi xưa rồi.
"Hoá ra Chử Diên cậu luyện chữ à!" Tiêu Trình Trình xoay người, "Hèn chi tớ thấy bài tập về nhà của cậu sạch sẽ hơn hẳn!"
Chử Diên hỏi ngay, "Vậy cậu muốn luyện chữ chung với tớ luôn không?"
"A......" Tiêu Trình Trình nhanh chóng đánh bài chuồn, "Thôi đi, luyện chữ mệt lắm, bài tập về nhà mỗi ngày tớ viết còn viết không xong."
Chử Diên cười, cũng không miễn cưỡng cậu chàng. Nếu nói lúc nói chuyện cùng giáo viên trong tiết học cậu còn cảm thấy căng thẳng, thì bây giờ cậu đã hoàn toàn thả lỏng rồi.
Đại khái là sau khi nói ra xong, Chử Diên mới phát hiện cậu thực sự rất muốn làm chính mình.
Không muốn bắt chước người khác, cho dù có thay đổi thân thể thì cậu vẫn rất ích kỷ mà muốn bảo tồn dấu vết của chính mình.
Nói ra xong rồi thì cậu cũng không còn rối rắm gì nữa.
Chử Diên nghĩ, hay là bắt đầu tiến bộ từ bây giờ luôn đi. Học tập cũng vậy, sinh hoạt cũng vậy, cậu muốn rời xa vận mệnh ban đầu của nhân vật phụ này.
-
Tiếng chuông điện thoại reo lên rất lâu.
Hoắc Kiệu lại như không nghe thấy. Hắn khom người nắm gậy bi-a, lưng cong xuống tạo thành một đường cong xinh đẹp ẩn dưới lớp áo thun trắng. Hắn dùng thủ đoạn thọc một đường xảo quyệt, bóng trắng chịu lực đánh trúng vào quả bóng mục tiêu, một phát ăn ngay.
Điện thoại của hắn được đặt trên bàn trà.
Những người khác trong Lư Vọng Hạ nhìn thấy trên điện thoại đang sáng lên có hiện lên ba chữ "Hoắc Vị Bình" thì hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không ai dám đụng vào vị hung thần Hoắc Kiệu này.
Cuối cùng là Trần Tinh Dã nhìn không được. Hắn đi lên phía trước đoạt lấy gậy bi-a của Hoắc Kiệu, "Tổ tông của tao ơi, mày nghe điện thoại đi, còn chê ba mày chưa đủ tức giận à?"
Tay Hoắc Kiệu không dùng lực nên Trần Tinh Dã lấy đi gậy bi-a rất dễ dàng.
Hắn nhìn vào mắt Trần Tinh Dã, chưa nói cái gì. Rốt cuộc hắn vẫn đi đến chỗ bàn trà lấy điện thoại, một đám người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Kiệu chính là anh lớn trong đàn cậu ấm này, còn Hoắc Vị Bình chính là anh lớn trong anh lớn của toàn bộ Giang Châu này. Hai cha con này cãi nhau không quan trọng, chỉ sợ là sẽ vạ lây đàn cá trong chậu này, làm cho đám thiếu gia bọn họ bị cha mẹ quở trách.
Hoắc Kiệu vừa mới bấm nhận cuộc gọi thì âm thanh đè nén tức giận của Hoắc Vị Bình từ đầu bên kia điện thoại đã truyền tới, "Cút về đây cho ba."
Hoắc Kiệu: "......"
Hắn cười nhạt một tiếng, đè xuống sự châm chọc trong đáy mắt, rồi dứt khoát cúp máy.
Biểu tình trên khuôn mặt hắn rất lạnh lẽo, làm cho hắn thoạt nhìn đã lãnh khốc lại càng thêm không dễ chọc.
Trần Tinh Dã cảm thấy mình đã bị đông lạnh một chút. Hắn lo lắng hỏi, "Nói như thế nào? Tao đã sớm nói với mày gần đây nên ngoan ngoãn nghe lời ba mày một chút đi. Còn mày thì hay rồi, cứ thích đối nghịch với ba mày."
Hồ bằng cẩu hữu* trong Lư Vọng Hạ cũng xông tới, mồm năm miệng mười mà đưa ra chủ ý, "Ai da, hay là anh Hoắc chịu thua ba anh đi?"
*Hồ bằng cẩu hữu: Bạn bè cùng nhau làm chuyện xấu hoặc bè mà không phải bạn, bạn xấu.
"Nhưng mà việc kia cũng đâu phải là do anh Hoắc sai đâu......"
"Mày thì biết cái gì, hảo hán* là phải biết tránh cái hại trước mắt!"
*Hảo hán: Danh từ (cũ): Người đàn ông dũng cảm, phóng khoáng, sẵn sàng ra tay cứu giúp, bênh vực người yếu trong xã hội cũ.
......
Hoắc Kiệu "Chậc" một tiếng. Hắn dẹp điện thoại vào trong túi, âm thanh lộ ra chút bực bội: "Tao đi trước."
-
Lúc Hoắc Kiệu về đến nhà thì đã nhìn thấy đèn đuốc trên lầu chính sáng trưng. Quản gia Trần Bá đang chờ ở cửa, nhìn thấy Hoắc Kiệu trở về liền khom người nói: "Thiếu gia, ông chủ đang chờ cậu ở thư phòng."
Hoắc Kiệu không có biểu tình gì mà giương mắt lên nhìn ông, Trần Bá không kiêu ngạo không siểm nịnh mà cúi đầu. Hoắc Kiệu cảm thấy không thú vị, hắn "Ừ" một tiếng rồi nhấc chân đi đến thang máy.
Hoắc Vị Bình đang chờ ở thư phòng.
Vị này có tiếng tăm lừng lẫy sở hữu thương nghiệp khổng lồ chỉ có khi ở trước mặt con trai mới không thể khống chế tốt cảm xúc của mình được. Ông ta nhìn Hoắc Kiệu đang chậm rì rì mà đi vào, tức khắc giận đến sôi máu, "Cà lơ phất phơ, mày nhìn coi mày giống cái thứ gì!"
Hai tay Hoắc Kiệu đút vào túi, như không có chuyện gì mà nói: "Con là cái thứ này thôi."
"Mày!" Hoắc Vị Bình tức giận đến mức đập bàn một cái, "Mày cố ý muốn đối nghịch với ba đúng không?"
Khoé miệng Hoắc Kiệu nâng lên, "Ba cảm thấy như vậy thì là như vậy đi."
Hoắc Vị Bình nhìn bộ dáng không hợp tác của hắn, không khỏi cảm thấy đau đầu không thôi.
Ông ta cả giận nói, "Mày có biết mày còn là học sinh hay không? Ba cho người đem mày vào trường Trung học số 7, còn mày thì hay rồi, đến tiết cuối cùng mới chịu đi! Mặt mũi của ba sắp bị mày ném mất hết rồi!"
Trước đó vài ngày Hoắc Vị Bình đi đến chi nhánh của công ti để thị sát, hôm nay trở về mới nghe nói Hoắc Kiệu vừa đến trường Trung học số 7 đã bỏ học cả ngày. Mông ông ta còn chưa ngồi cho nóng thì đã tức đến mức muốn đem Hoắc Kiệu về dạy dỗ một trận.
Hoắc Kiệu giương mắt nhìn ông, một lúc lâu sau mới cười một tiếng, "Vốn dĩ con cũng không muốn đi."
"Vô liêm sỉ!" Hoắc Vị Bình tức vô cùng, ông ta cầm một vật trang trí ở trên bàn lên ném về phía Hoắc Kiệu, "Không cho mày chuyển trường thì để mày ở lại Đứa Nhã đánh giáo viên sao!"
Hoắc Kiệu lui về phía sau một bước để né tránh, sứ Thanh Hoa có giá trị xa xỉ rơi xuống đất thành trăm mảnh.
Hắn rũ mắt nhìn mảnh nhỏ bị văng đến, biểu tình trên mặt cực kỳ lạnh lẽo.
Giờ phút này, Hoắc Kiệu không còn hứng thú tiếp tục nói chuyện với Hoắc Vị Bình nữa. Hắn trực tiếp xoay người đi về phía cửa.
"Đứng lại! Ba cho mày đi rồi à?" Âm thanh phẫn nộ của Hoắc Vị Bình truyền đến từ phía sau. Hoắc Kiệu dừng chân lại, nhưng không xoay người, ngữ khí khôi phục sự cà lơ phất phơ, "Còn việc gì?"
Hoắc Vị Bình quăng ngã đồ vật xong cũng bình tĩnh lại không ít. Ông ta híp mắt nhìn bóng lưng của Hoắc Kiệu, rồi sau đó nói, "Cho dì Tống đến Ngự Lan chăm sóc mày đi."
Hoắc Kiệu nhíu mày, "Không."
Hoắc Vị Bình nén tức giận, "Vậy chọn một bảo mẫu khác trong nhà đi."
Hoắc Kiệu không lên tiếng.
Hoắc Vị Bình gắng kiên nhẫn, "Mày muốn dọn ra ngoài ở cũng cho mày ra rồi, nhưng không có người nào bên cạnh chăm sóc thì sao mà được?"
Hoắc Kiệu xoay người, mặt mày trào phúng, "Con không phải con nít, ba cũng không cần cho người đến giám sát con đâu."
Tan rã trong không vui.
Không phải một lần mà là mỗi một lần.
Hoắc Kiệu còn không nhớ rõ mình có cùng Hoắc Vị Bình hoà hoãn mà nói chuyện được lần nào hay không.
Hắn chỉ biết hắn không muốn, Hoắc Vị Bình cũng không muốn.
Hoắc Kiệu cảm thấy bực bội.
Hắn không màng đám người quản gia ngăn cản mà trực tiếp đi ra khỏi nhà lớn họ Hoắc.
-
Hôm nay Chử Diên ở lại trường học tiết tự học buổi tối.
Trong tiết tự học, đôi khi Tiêu Trình Trình sẽ quay đầu xuống nhìn cậu, do dự thật lâu rồi mếu máo quay đầu trở lại. Nhìn đến Chử Diên cũng không biết có chuyện gì.
Chờ đến khi kết thúc tiết tự học buổi tối, lúc hai người thu dọn cặp sách thì Tiêu Trình Trình mới nói với Chử Diên, "Thật ra hôm nay tớ vốn muốn ngồi học chung với cậu, nhưng mà tớ thấy Hoắc Kiệu hung dữ quá, thế nên dù cậu ta không có ở đây thì tớ cũng không dám ngồi vào chỗ của cậu ta đâu."
Chử Diên nghe vậy cũng rất kinh ngạc nhìn về phía cậu chàng. Cậu cũng gật đầu, "Thật ra tớ ngồi bên cạnh cậu ấy cũng thấy rất áp lực." Sợ rằng ngày nào đó sẽ bị Hoắc Kiệu đấm như trong cốt truyện ban đầu, trong lòng cậu yên lặng bổ sung thêm những lời này.
Chỉ là Chử Diên không nghĩ tới, cậu mới vừa nói về Hoắc Kiệu với Tiêu Trình Trình xong thì sau đó thật sự gặp được Hoắc Kiệu.
Sau khi ra khỏi trường học, Chử Diên vẫn đẩy xe đi một đoạn đường như cũ, tránh đi dòng người ở cổng trường cùng mấy quầy bán hàng rong.
Lúc nghe được tiếng bước chân truyền đến từ đằng sau, cậu đã đi đến một ngã rẽ tương đối ít người qua lại rồi.
Ban đầu Chử Diên cũng không có ngay lập tức đoán được tiếng bước chân phía sau đi theo mình, cậu chỉ cảnh giác theo bản năng, trong lòng hơi hoảng loạn mà leo lên xe muốn chạy ra đường lớn.
Không nghĩ tới cậu vừa dẫm chân lên bàn đạp thì yên sau của xe đã bị người bắt được! Ngay sau đó cậu bị một người ở phía sau đi lên đẩy xuống, người và xe cùng ngã mạnh xuống đất, phát ra một tiếng loảng xoảng vang lên thật lớn!
Chử Diên đều bị ngã ngốc rồi, không đợi cậu nhìn rõ người tới là ai thì cổ áo của cậu bị người ta túm lên rồi lôi cậu vào hẻm nhỏ!
"Lại chạy à?" Có người vỗ đầu cậu nói, "Ai kêu mày mẹ nó cho bố mày leo cây!"
Nghe được âm thanh này, Chử Diên cưỡng ép bản thân trấn định lại, bắt đầu liều mạng lục lại ký ức, cũng may là rất mau cậu đã nghĩ ra được.
"Anh Hổ?" Cậu dựa theo xưng hô trong trí nhớ mà nhỏ giọng gọi một tiếng.
"Mày mẹ nó còn biết kêu anh Hổ?" Người nọ thô bạo mắng một câu, nhưng tay đã thả lỏng một chút, Chử Diên nhanh chóng nghiêng đầu.
Có người nói tiếp, "Anh Hổ, thằng nhóc này rõ ràng không để chúng ta vào mắt. Em xem phải đánh thằng nhóc này một trận thì nó mới bằng lòng thành thật được!"
"Đúng vậy, đánh không cũng quá hời cho nó rồi. Không bằng chúng ta lột quần nó xuống chụp cho mấy cô bé trong trường của nó xem đi, ha ha ha ha!"
"Tên này mày đủ ác ha, ha ha ha ha ha ha!"
Chử Diên nương theo ánh đèn tối tăm truyền lại từ đầu hẻm mà âm thầm đánh giá đám khách không mời mà đến này.
Tổng cộng có ba người. Người cầm đầu tên là Từ Hổ, nghe nói hắn vốn là học sinh ở một khu nhà bổ túc gần đây, sau khi phạm tội bị đuổi học thì lêu lỏng ngoài xã hội, hai người còn lại thì là đàn em của hắn.
Sau khi nhận ra ba người thì Chử Diên cũng bình tĩnh lại. Cậu biết nhóm người lấy Từ Hổ cầm đầu này đều là những kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, bọn họ chuyên chọn xuống tay với những học sinh thoạt nhìn yếu ớt không có sức lực phản kháng như nguyên thân này.
Sau khi lên cấp ba, thành tích của nguyên thân tuột dốc không phanh, dần dần hắn cũng tự sa ngã. Có đôi khi hắn còn sẽ lừa Vương Mai nói mình ở trường học tiết tự học buổi tối, nhưng thật ra là trộm đi ra ngoài lên mạng.
Lấy điều kiện kinh tế của nguyên thân cũng không đi được quán net nào quá tốt. Hắn đi quán net Tiểu Hắc gần khu nhà bổ túc kia, không quản nghiêm, cũng không kiểm căn cước.
Trong một lần nguyên thân đi tiệm net kia đã bị bọn Từ Hổ theo dõi.
Mấy người Từ Hồ đầu tiên là lấy cái cớ đánh nguyên thân một trận, sau khi nguyên thân xin tha liền lấy việc quần áo đã bị hắn làm cho ướt nhẹp để đòi tiền bồi thường.
Sau khi nguyên thân bất đắc dĩ đưa tiền xong thì bọn họ bắt đầu cười hì hì mà kề vai sát cánh với nguyên thân, nói tính tình của nguyên thân rất hợp mắt bọn họ, vì thế họ quyết định sẽ cười cho qua chuyện. Về sau bọn họ là anh em tốt, họ sẽ che chở cho hắn.
Nguyên thân nửa là bị buộc bất đắc dĩ, nửa là tin lời họ nói mà trao đổi phương thức liên lạc.
Về sau mấy người bọn họ thường kêu nguyên thân tới tính tiền chơi net, mời họ ăn cơm. Song song với đó, mấy người bọn họ cũng sẽ giới thiệu với những người khác trong tiệm net rằng nguyên thân là anh em tốt của họ, làm cho nguyên thân khờ dại tin rằng bọn họ thật sự đáng tin cậy.
Đáng thương nguyên thân vốn dĩ đã không có bao nhiêu tiền, kể từ đó mỗi tháng cũng không còn lại bao nhiêu.
Sau khi nhớ tới chuyện này, Chử Diên cảm thấy theo cốt truyện ban đầu trong tiểu thuyết thì việc về sau nguyên thân hắc hoá chắc chắn không thoát được quan hệ với đám lưu manh này.
Đồng thời Chử Diên cũng suy nghĩ cẩn thận về chuyện bọn họ nói bị cậu cho leo cây.
Vốn dĩ nguyên thân đã cùng bọn Từ Hổ nói trước đêm qua hắn sẽ mời bọn họ lên mạng chơi. Kết quả Chử Diên đột nhiên xuyên qua, trong lúc rối loạn đã quên luôn chuyện này. Lại bởi vì cậu chưa sạc pin điện thoại nên bọn họ không liên lạc được, vì vậy hôm nay bọn họ mới nổi giận đùng đùng mà tới chặn đường cậu.
Mấy người cười đủ rồi liền nhìn Chử Diên với ánh mắt tàn ác.
Từ Hổ phun ra một ngụm nước miếng xuống đất, biểu tình tàn nhẫn, "Anh Hổ của mày lớn như vậy rồi nhưng chưa từng bị ai cho leo cây bao giờ đâu. Mày mẹ nó là cảm thấy chính mình rất khoẻ mạnh, bố mày không dám đụng vào đúng không? Còn dám tắt máy bố mày, ai cho mày dám tắt máy bố mày!"
Hắn nói xong liền hung hăng đấm một quyền vào bụng Chử Diên!
Chử Diên lớn như vậy nhưng chưa từng bị ai đánh bao giờ. Cậu đau đến mức mặt mũi trắng bệch.
Cậu cố cắn răng để phòng ngừa bản thân phun ra máu. Cậu gian nan nói, "Điện thoại của tôi hết pin, không phải cố ý tắt máy."
"Mày nói như vậy mà bản thân mày tin được sao?" Mấy người liếc nhau, trong đó có một người xì một tiếng, "Mày như vậy làm tụi tao rất khó tin được mày không cố ý đấy."
Trán Chử Diên đổ mồ hôi. Trong bóng đêm, cậu nhìn về phía Từ Hổ, "Tôi có thể đưa tiền cho các người."
"Ai da, đừng nói khó nghe như vậy chứ người anh em." Có người nói, "Mày như vậy rất không thú vị. Làm như tụi tao đòi tiền mày vậy á."
"Nhưng không, chẳng lẽ không phải mày hẳn phải đưa sao? Người leo cây chính là anh em của mày đó."
Tử Hổ móc cái hộp quẹt từ trong túi ra, "Soẹt" một tiếng rồi châm điếu thuốc.
Chử Diên bị mùi của thuốc lá rẻ tiền xông đến ho khan vài tiếng. Trong ánh lửa lấp lửng sáng tối, cậu nhìn ra được bọn Từ Hổ đã hơi động lòng rồi.
Vì thế cậu nói ra một con số.
"1000, tôi chỉ có nhiêu đó thôi." Chử Diên nói, "Nhưng tôi không mang theo trên người mà để ở trong nhà. Nếu các người muốn thì thả tôi đi về lấy đi."
Mấy người hai mặt nhìn nhau, Từ Hổ chỉ Chử Diên, "Thằng nhóc, tốt nhất là mày đừng nói xạo."
"Anh lớn à, không được đâu." Có một tên tóc vàng kêu lên, "Vậy không phải là chúng ta đi một chuyến tay không rồi sao? Anh em kiên cường chút đi, làm cho thằng nhóc này nôn ra ít tiền cho chúng ta trước đã."
Chử Diên lập tức nói, "Trên người tôi thật sự không có tiền. Nếu các người không yên tâm thì cứ đi theo tôi về nhà lấy. Các người cũng biết tôi không có khả năng chạy thoát mà."
Thật ra trên người cậu còn có thẻ cơm ăn trưa còn dư 50, nhưng cậu không thể cho bọn họ được, phải kéo dài thôi.
"Đệt." Tên tóc vàng mắng. Hắn tức quá nên muốn giơ chân lên đá Chử Diên.
Chử Diên nhanh chóng né đi một chút.
"Mày mẹ nó còn dám trốn à?!"
"Làm tụi tao tốn nhiều nước bọt như thế thì dạy dỗ mày một trận cũng không có vấn đề gì đâu, đúng không?" Tên tóc vàng nắm bàn tay lại, hắn muốn đánh vào mặt Chử Diên!
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "Bụp". Tên tóc vàng che cái ót lại, hắn rống lớn một tiếng, "A! Con mẹ nó ai dám chọi tao?!"
Mấy người đều xoay người nhìn lại đầu hẻm, thấy được một nam sinh mặc áo thun trắng, quải lệch cặp sách màu đen.
Bóng hắn bị kéo ra rất dài, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo có thể nhìn ra mặt mày sắc bén.
Chỉ thấy nam sinh kia lười biếng mà cười nhạt một cái, "Đại khái chính là ông nội mày."
Ánh đèn mờ ảo tựa như làm tăng thêm mị lực kỳ dị trên làn da trắng lạnh của hắn. Nam sinh vừa đi tới vừa không chút để ý mà bẻ khớp tay, rồi sau đó phát ra âm thanh đạm làm người không nghe ra được cảm xúc gì ——
"Chẳng lẽ không có ai từng nói với các người, cướp bóc là phạm pháp à."
—— Là Hoắc Kiệu.
Chử Diên thấy khoé miệng của nam sinh nhẹ nhàng nâng lên một độ cung, giống như phát hiện được con mồi, đồng tử ở dưới ánh đèn như là ảnh ngược của một chùm tia lửa, lại bởi vì rời xa ánh đèn mà dần chìm vào bóng tối.
Rõ ràng từ lúc tên tóc vàng bị chọi đến khi Hoắc Kiệu lên tiếng chỉ trôi qua một đoạn thời gian ngắn, mà Chử Diên lại cảm thấy giống như cậu đang nhìn một pha quay chậm. Những biểu tình của Hoắc Kiệu không rõ là do cậu thấy hay là do não bổ đều khiến cậu mở to mắt, bỗng chốc quên mất ngôn ngữ. Cậu chỉ là trầm mặc, lại là kích động nhìn về phía Hoắc Kiệu.
Nhóm lưu manh ba người đều bị Hoắc Kiệu đột nhiên xuất hiện làm cho kinh sợ. Tuy rằng bọn họ là người xấu, nhưng trong xương cốt đều là bắt nạt kẻ yếu. Sau khi kinh ngạc một chút, thấy Hoắc Kiệu có một mình thì tức khắc đã không còn sợ.
Từ Hổ hung hăng phun thuốc lá xuống đất, hắn cười lạnh một tiếng, "Xen vào việc của người khác, mày mẹ nó tìm chết à!"