Chương 4: Phản kích
Editor: hoameei
Cuộc sống yên lặng của Sở Kinh Lan hoàn toàn bị tâm ma phá vỡ.
Buổi sáng giờ Mão ba khắc, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hắn gần như song hành với mặt trời, sau khi luyện kiếm, học nội công tâm pháp, dùng bữa sáng, không người quấy rầy, một khoảng thời gian yên tĩnh tuyệt vời.
Nếu là lúc trước, thời gian biểu của hắn luôn rõ ràng nghiêm túc, đáng tiếc hiện tại, vừa đến giờ Tỵ, một làn sương màu đen ung dung bay ra, còn ngáp một cái, bộ dáng rõ ràng vừa mới tỉnh ngủ.
Sở Kinh Lan lạnh lùng chăm chú nhìn tâm ma, lại gắn cho y thêm một cái nhãn "lười biếng".
Đối với từ hình dung về tâm ma lại tăng thêm, tà khí yêu diễm, muốn giết mình, khiến người ta chán ghét, đồng thời cũng vô cùng lười biếng.
Giờ phút này Sở Kinh Lan đang ở trong thư phòng, hắn nhìn làn sương đen bay lơ lửng một vòng, sau đó y nhìn tiêu đề chồng sách mà hắn đang đọc, lên tiếng: "Hừm? Phương pháp tu luyện thần thức, làm sao để gia cố thức hải, mười loại phương thức đối phó với tâm ma... Ha, sách tốt đấy, không tồi, có cố gắng."
Lời này rơi vào trong tai Sở Kinh Lan lại mang ý khiêu khích rõ ràng, âm thanh hắn lạnh lùng: "Ta chắc chắn sẽ giết ngươi, không để ngươi có cơ hội đoạt xá."
Tiêu Mặc: "Ừ, ngươi cố lên."
Dáng vẻ qua loa, ngữ điệu nhẹ nhõm, nhưng Sở Kinh Lan lại càng cảm thấy bị xem nhẹ.
Sở Kinh Lan mặc niệm trong lòng: Bình tâm tĩnh khí.
Tiêu Mặc dần dần học được cách sử dụng thân thể bằng sương này, không chút phí sức nào bay đến bên bàn: "Buổi sáng ngươi ăn gì?"
Cũng không phải y quan tâm Sở Kinh Lan đã ăn chưa, mà là Tiêu Mặc muốn ngửi mùi vị thức ăn một chút.
Phải, là ngửi mùi.
Dù sao hiện tại y không cần ăn cơm, cũng không thể ăn được, nhưng Tiêu Mặc vẫn giữ thói quen của con người, một ngày thích có ba bữa, nhưng cái đám sương đen này chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, nghe thật đáng thương.
Có thể ngửi chút hương vị cũng là tốt rồi.
Lúc này Sở Kinh Lan đã cúi đầu, không muốn nhìn y thêm, nghe thấy lời này nhịn không được ngẩng đầu trào phúng một câu: "Giờ này còn ăn?"
Quả nhiên lười biếng.
Tiêu Mặc nghe ra ý đùa cợt của hắn, lại cảm thấy không hiểu, hệ thống tốt bụng giải thích: "Ký chủ, trời chưa sáng Sở Kinh Lan đã mở mắt, mỗi ngày đều dậy từ sớm tu luyện, bây giờ đã qua thời gian ăn sáng của hắn từ lâu rồi!"
Tiêu Mặc bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra cũng là quyển vương (*)."
(*) 卷王 /Juǎn wáng/: mình không rõ nghĩa lắm, đại khái là chỉ những người đã giỏi còn rất chăm chỉ cố gắng.
Hệ thống bắt lấy chữ mấu chốt: "Cũng?"
Tiêu Mặc: "Đúng vậy, lúc ta học cấp 3 cũng như vậy, mãi đến khi kết thúc kỳ thi đại học mới thả lỏng một chút."
Hệ thống: "À à!"
Người tuổi trẻ bây giờ đều thật cố gắng.
Tiêu Mặc: "Cho nên thành tựu của hắn không chỉ dựa vào thiên phú của hắn, mà còn là do tự hắn nỗ lực."
Ngay lúc hệ thống tưởng rằng Tiêu Mặc sinh ra chút cảm tình đối với người chung chí hướng Sở Kinh Lan, liền nghe thấy câu nói lãnh khốc vô tình tiếp theo: "Thế thì tại sao hắn lại phải vì một tên thụ cặn bã mà lãng phí sinh mệnh mình?"
Hệ thống:...... Thiếu chút quên, người tự nỗ lực chân chính không thể chấp nhận người khác tự chà đạp bản thân.
Chỉ nghe thấy âm thanh đã có thể tưởng tượng vẻ mặt Tiêu Mặc lúc này có bao nhiêu lạnh lẽo, hai hàng lông mày xinh đẹp khẳng định đã nhíu chặt, hận không thể kẹp chết Sở Kinh Lan.
Đã thế này, dù Sở Kinh Lan không chủ động khai chiến, cũng đừng trách Tiêu tâm ma lại động thủ: "Tốt lắm, hôm nay bắt đầu công kích tinh thần."
So với Sở Kinh Lan, ngữ điệu của y còn trào phúng hơn: "Ngươi dậy rất sớm? Vậy thì sao, nhiều năm như vậy, vẫn chỉ là Kim Đan, dậy sớm thì có tác dụng gì?"
Sở Kinh Lan: "......"
Hắn siết chặt cuốn sách, nhẫn nhịn không phản ứng lại tâm ma.
Nhưng công kích của Tiêu tâm ma còn chưa ngừng: "Cảnh giới phân chia chính là ở lúc này, nhiều năm như vậy chưa từng thay đổi, ngươi không đuổi kịp khẳng định vấn đề là ở ngươi. Ngươi có nghiêm túc cố gắng không? Mỗi ngày tu vi tăng lên bao nhiêu? Có đôi khi ngươi nên tự ngẫm lại bản thân, ngươi đã thử chưa?"
"Bộp!"
Sở Kinh Lan tức giận đập tay xuống bàn.
Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống nhắc nhở vang lên: "Tinh thần công kích thành công, điểm tích lũy +10!"
Sở Kinh Lan không thể nhịn được nữa: "Vậy ngươi nói cho ta, trong Tu Chân giới có mấy người 17 tuổi đã đến Kim Đan?"
Mà hắn hiện tại còn là Kim Đan đỉnh phong!
Trừ hắn căn bản không ai làm được, hắn đi sớm về tối, không bao giờ lười biếng, hắn có thể tự nhủ mình còn cần thêm cố gắng, nhưng tâm ma có tư cách gì để nói?
Tâm ma lười biếng ở bên ngoài còn không giữ được hình người, đến tột cùng ai cho y tự tin như thế!
Tiêu Mặc nghe tiếng hệ thống liên tiếp báo điểm tích lũy, nói tiếp: "Ta là tâm ma của ngươi, nếu trong nhận thức ngươi biết không ai hơn được ngươi, vậy đáp án của ta cũng như vậy, ngươi còn hỏi ta?"
Mặc dù y không nói rõ, một mực duy trì dáng vẻ cái gì cũng không thấy, nhưng trong câu chữ đều lộ ra ý "ngươi có phải đồ ngốc hay không".
Gân xanh trên mu bàn tay Sở Kinh Lan nảy lên.
Hệ thống: "Thêm 15 điểm!"
Sở Kinh Lan rõ ràng đã tức điên, hắn thuộc kiểu người càng tức giận lại càng lạnh lẽo, lửa giận cũng là băng tuyết, lấy uy áp khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, không có cuồng loạn rống to, hắn kiềm chế lực tay, miễn cho chiếc bàn vô tội bị nát vụn: "Ngươi ra vẻ cao cao tại thượng, cuối cùng kiến thức toàn bộ đều đến từ ta?"
Aiya, Tiêu Mặc có chút hứng thú nhìn hắn một cái: Đây là đang cố bẫy y?
Tâm tính của Sở Kinh Lan quả thật hơn người, đều đã tức giận đến vậy rồi, lý trí lại không hề suy giảm, còn có thể mượn cơ hội này để phản lại lời nói của tâm ma. Hắn không chỉ là một thiên tài tu luyện, cách đối nhân xử thế cũng rất thông minh.
Đáng tiếc.
Nghĩ đến kết cục của hắn, chút thưởng thức kia liền bay sạch, Tiêu Mặc cũng không cho Sở Kinh Lan một đáp án như hắn muốn: "Lúc trước đúng là thế, nhưng sau này sẽ không."
Sở Kinh Lan nhíu mày, suy nghĩ lời này của tâm ma đến tột cùng là có ý gì.
Nhưng nếu bị cuốn theo lời nói của y, có phải sẽ rơi vào bẫy của tâm ma?
Sở Kinh Lan chợt phát hiện, hắn và tâm ma đã bắt đầu ván cờ tinh thần.
Sở Kinh Lan hít sâu, chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy cuốn « Mười loại phương thức đối phó tâm ma » lên đọc.
Hắn phải nhanh chóng tìm ra biện pháp đối phó tâm ma, cho dù không thể lập tức tiêu diệt, có thể áp chế cũng là tốt rồi.
Nhưng con đường học hành của hắn cũng không được thuận lợi lắm, bởi vì trong mấy ngày tiếp theo, thi thoảng hắn lại bị lời nói của tâm ma chọc cho tức giận.
Sở Kinh Lan tự nhắc nhở mình vô số lần, không nhìn y không nhìn y, nhưng cảm giác tồn tại của tâm ma quá mạnh, căn bản không thể nào không để ý.
Sở Kinh Lan tranh thủ thời gian học pháp chú tĩnh tâm trước tiên, nghe nói chỉ cần khắc ấn này trên người liền có thể bình tâm tĩnh trí, giảm bớt cơ hội xuất hiện của tâm ma.
Sở Kinh Lan hạ chú ngữ vào trong lòng bàn tay, sau đó... sau đó hắn nhìn thấy mỗi ngày đúng giờ cơm trưa liền xuất hiện làn sương đen kia.
Ngoại trừ hắn, tất cả mọi người đều không nhìn thấy tâm ma, làn sương mù màu đen cực kỳ phách lối mà lượn lờ trước tầm mắt của Sở Kinh Lan, như một chú cá tự do tự tại bơi lội.
Sở Kinh Lan vừa nói chuyện với người hầu, vừa giả vờ như không nhìn thấy tâm ma đang ghé trên đầu người hầu.
Tóc của người hầu có lẽ không được mềm mại lắm, tâm ma kia lăn một vòng, điều chỉnh tư thế thoải mái.
Sở Kinh Lan: "......"
Có thể ở trước mặt mọi người không để lộ sơ hở, quả nhiên là nhân tài chân chính.
Sở Kinh Lan mặt không biểu tình xóa pháp ấn không hề có tác dụng đi, đối với phương pháp đối phó tâm ma này cho một cái gạch bỏ.
Tâm ma không phải lúc nào cũng dán lấy Sở Kinh Lan, lần đầu tiên y đi xa, bay ra cửa sổ, ánh mắt của Sở Kinh Lan khó tránh khỏi mà đi theo, đừng hiểu lầm, hắn chỉ là hoài nghi không biết liệu tâm ma có phải là đang chuẩn bị làm chuyện xấu xa gì.
Mặc dù căn cứ theo những kiến thức mà hắn đọc được, giai đoạn hiện nay ngoại trừ quấy rối hắn thì tâm ma không thể gây ra chuyện gì.
Tâm ma cũng không đi đâu xa, y chỉ bay đến cái cây bên ngoài cửa sổ, tìm một cành cây cao chắc chắn, nằm bất động.
À, nói đúng ra là thỉnh thoảng sẽ uể oải xoay người hai vòng, tựa như đang phơi nắng.
Một cái tâm ma, không phải khiến hắn ngột ngạt thì chính là đi phơi nắng.
Đối với việc có tâm ma, áp lực phấn đấu của Sở Kinh Lan ngày càng tăng, mà tâm ma lại cực kỳ nhàn nhã hưởng thụ.
Sở Kinh Lan: "......"
Sở Kinh Lan hít sâu.
Tỉnh táo, có lẽ đây cũng là thủ đoạn nhiễu loạn tinh thần của tâm ma.
Chờ khi tâm ma phơi nắng ngủ đến no đủ, lại bay về phòng, nói dăm ba câu khiêu chiến tinh thần của hắn.
Không nghĩ đến còn tốt, càng nghĩ Sở Kinh Lan càng mất bình tĩnh.
Cơn tức giận của hắn dồn vào đầu bút, lực đạo lớn đến mức đâm thủng cả giấy: Sao tâm ma không treo cổ tự tử trên cây luôn đi?
Tuy nhiên, sau mấy ngày cùng tâm ma đấu trí đấu não, Sở Kinh Lan không phải không thu được gì, qua quan sát, hắn phát hiện một điểm có khả năng đả kích tâm ma.
Sở dĩ đến nay vẫn chưa dùng, là bởi vì hắn cảm thấy không tính là tạo thành tổn thương đối với tâm ma.
Nhưng nay nhìn thấy tâm ma phơi nắng đến sung sướng, Sở Kinh Lan quyết định, cho dù có thể hay không, hắn cũng muốn dùng!
Phát hiện của Sở Kinh Lan chính là mỗi khi hắn ăn cơm trưa và cơm tối, kiểu gì tâm ma cũng sẽ cực kỳ yên tĩnh, bay vòng quanh bàn thức ăn.
Lúc đầu, Sở Kinh Lan cho rằng y muốn quấy nhiễu cả lúc hắn ăn cơm, nhưng rất nhanh, hắn phát hiện dường như chuyện không phải như vậy.
Tâm ma không nhanh không chậm lượn quanh bàn ăn, có khi sẽ dừng ở trước một món ăn nào đó lâu hơn, Sở Kinh Lan còn nghe thấy tiếng than thở không kìm được.
Tay cầm đũa của Sở Kinh Lan dừng một chút, một suy nghĩ khó tin hiện lên trong đầu hắn.
Tâm ma này không phải là muốn ăn đấy chứ?
Đều nói ma tộc đề cao dục vọng, phần lớn bị chi phối bởi sự tham lam, giận dữ, tình yêu và khao khát, mà ham ăn quả thật là một loại ham muốn, một tâm ma ham ăn... Cũng không phải không được?
Tâm ma của mình không những lười biếng mà còn chấp nhất với đồ ăn, nhất thời Sở Kinh Lan không biết đến tột cùng nên thấy may mắn, hay là nên cảm thấy thật mất mặt.
Đã quyết định rồi, đến thời gian dùng cơm tối, thấy tâm ma đã xoay hai vòng bên trên đĩa thịt gà thái hạt lựu xào măng, Sở Kinh Lan mở miệng phân phó người hầu: "Lại thêm một đĩa gà xào măng đi."
Trước nay Sở Kinh Lan ăn cơm đều rất nhanh gọn, cũng hiếm khi đưa ra yêu cầu, bởi vậy khi đám người hầu nghe thấy lời này, mặc dù cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn lập tức bưng lên món ăn nóng hổi.
Đĩa gà xào măng mới vừa được mang lên, Sở Kinh Lan nhìn thấy làn sương đen không chờ nổi mà bay đến, động tác xoay tròn càng thêm trôi chảy vui vẻ.
Thật đúng là muốn ăn?
Sở Kinh Lan cảm thấy mình đoán đúng rồi.
Hắn cố ý thả chậm tốc độ ăn cơm, không chỉ như thế, hắn chưa từng yêu cầu có người phục vụ khi ăn cơm, nay lại gọi người hầu lại, nói:
"Măng thật tươi, giòn lại ngọt, dai nhưng không sơ, ăn rất ngon."
Người hầu không biết vì sao hôm nay thiếu gia lại hào hứng như vậy, nhưng vẫn nhiệt tình tiếp lời: "Thiếu gia thích là tốt rồi, đây đều là măng hái lúc sáng sớm, măng vừa mới nhú là lúc ăn ngon nhất, vừa non mềm, tươi mới lại rất ngọt."
Tiêu Mặc: Oa.
Nước miếng không tồn tại tràn ra từ khóe miệng.
"Còn có thịt gà," Người hầu nói đến hăng say: "Là gà rừng được nuôi bằng linh cốc, thịt tươi ngon, ăn vào miệng liền tan ra. Món này được nấu bằng nước hầm xương, thêm bột cho sánh lại, mùi thơm khiến người ta chảy nước miếng, dư vị đọng trên đầu lưỡi mãi không tan ——"
Tiêu Mặc: "A!"
Y bất giác mà phát ra tiếng, Sở Kinh Lan nghe thấy, tâm tình mới tốt lên mấy phần: Bị tâm ma tra tấn nhiều ngày như vậy, cuối cùng hắn cũng chủ động xuất kích, chiếm được một tòa thành từ tay tên tâm ma đáng ghét.
Thế là dưới lời giới thiệu của người hầu, Sở Kinh Lan chậm rãi gắp một miếng gà đưa vào trong miệng, ngày thường chỉ cần hai ba miếng liền giải quyết xong bữa ăn, hôm nay lại kéo dài đến một nén hương.
Trên bàn ăn khắc phù văn giữ nhiệt độ ổn định, hoàn toàn không sợ để lâu thức ăn sẽ nguội.
Tiêu Mặc trông mong nhìn Sở Kinh Lan gắp miếng thịt gà cuối cùng lên, đũa càng làm nổi lên màu thịt gà trắng mềm như ngọc, thơm nức ngon miệng, ánh mắt của y dính chặt theo chiếc đũa, lại phát hiện tay Sở Kinh Lan dừng lại giữa không trung.
Người hầu đã lui ra ngoài, lúc này trong phòng không có người khác, Sở Kinh Lan mở miệng: "Người muốn ăn?"
Tiêu Mặc đang đắm chìm trong mùi thơm của gà xào măng lập tức hoàn hồn.
Mà trong mắt Sở Kinh Lan, hắn chỉ có thể nhìn thấy đám sương đen đột nhiên run lên, phảng phất bị giật nảy mình.
Rất tốt, đám sương đã bán đứng tâm ma.
Sở Kinh Lan: "A."
Sau đó ngay trước mặt Tiêu Mặc, hắn chậm rãi đem miếng gà cuối cùng cho vào trong miệng.
Tiêu Mặc: "......"
"Hắn cố ý? Hắn thế mà lại cố ý!"
Tiêu Mặc lúc này mới phát giác, tức giận đến mức lăn lộn trong không trung hai vòng, hệ thống thấy lần đầu Sở Kinh Lan phản kích tinh thần thành công, lập tức an ủi Tiêu Mặc: "Ký chủ bớt giận, đã nói mỗi ngày nói lời công kích rất hiệu quả mà, nhìn xem, tâm thái của Sở Kinh Lan quả nhiên lại tiến bộ!"
Tiêu Mặc chẳng hề thấy được an ủi: "Ta làm là vì điểm tích lũy, không phải vì hắn."
Hệ thống nay đã biết cách nói chuyện xuôi theo y: "Ừm ừm ừm, vẫn là ngài lợi hại!"
Khen ngợi y là người chuyên nghiệp!
Cuối cùng Sở Kinh Lan cũng thắng được một trận với tâm ma, dù sao vẫn chỉ là một thiếu niên, cũng có lúc không muốn che giấu cảm xúc, hai mày đều thả lỏng hơn, lúc người hầu đến thu dọn bát đũa còn cố ý duỗi tay, cầm cái đĩa trống không đến sát bên đám sương đen.
Nhìn nhưng không ăn được? À.
Tiêu Mặc:......
Rất tốt, y quyết định ngày mai ra tay càng thêm ngoan độc, y muốn để Sở Kinh Lan biết tâm ma hiểm ác, tâm ma không phải dễ chọc!
Tâm tình Sở Kinh Lan rất tốt, đến mức khi quản sự bước vào phòng, thấy khóe miệng Sở Kinh Lan còn khẽ cong cong liền ngẩn người.
Dù sao trong ấn tượng của mọi người, chỉ thấy Sở Kinh Lan ngoài cười nhưng trong không cười, lạnh lùng khó gần, rất ít khi thấy hắn thoải mái như vậy.
Kệ đi, quản sự không quan tâm chuyện này, hắn chắp tay: "Thiếu chủ, Tô thiếu gia đến, đang tìm ngài đấy."
Độ cong nhàn nhạt trên khóe miệng kia theo gió biến mất.
Hắn khôi phục thần sắc bình thường, không mặn không nhạt đáp: "Đã biết."
Vốn Tiêu Mặc còn đang buồn bực, bỗng nhận ra bầu không khí chợt thay đổi: Hửm?
Quản sự thấy có vẻ hôm nay tâm trạng Sở Kinh Lan khá tốt, thế là khuyên nhủ: "Thiếu gia, nô tài thấy, ngài cũng nên thân thiết với Tô thiếu gia một chút, dù sao y cũng là hôn phu của ngài mà."
Tiêu Mặc lập tức phấn chấn lại: Y nghe thấy gì cơ?
Tô thiếu gia, hay chính là hôn phu của Sở Kinh Lan, không phải là nhân vật chính của nguyên tác, người mang đến đủ chuyện rắc rối cho toàn bộ Tu Chân giới, vạn người mê cặn bã thụ Tô Bạch Mạt đây sao?
Cuộc sống yên lặng của Sở Kinh Lan hoàn toàn bị tâm ma phá vỡ.
Buổi sáng giờ Mão ba khắc, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hắn gần như song hành với mặt trời, sau khi luyện kiếm, học nội công tâm pháp, dùng bữa sáng, không người quấy rầy, một khoảng thời gian yên tĩnh tuyệt vời.
Nếu là lúc trước, thời gian biểu của hắn luôn rõ ràng nghiêm túc, đáng tiếc hiện tại, vừa đến giờ Tỵ, một làn sương màu đen ung dung bay ra, còn ngáp một cái, bộ dáng rõ ràng vừa mới tỉnh ngủ.
Sở Kinh Lan lạnh lùng chăm chú nhìn tâm ma, lại gắn cho y thêm một cái nhãn "lười biếng".
Đối với từ hình dung về tâm ma lại tăng thêm, tà khí yêu diễm, muốn giết mình, khiến người ta chán ghét, đồng thời cũng vô cùng lười biếng.
Giờ phút này Sở Kinh Lan đang ở trong thư phòng, hắn nhìn làn sương đen bay lơ lửng một vòng, sau đó y nhìn tiêu đề chồng sách mà hắn đang đọc, lên tiếng: "Hừm? Phương pháp tu luyện thần thức, làm sao để gia cố thức hải, mười loại phương thức đối phó với tâm ma... Ha, sách tốt đấy, không tồi, có cố gắng."
Lời này rơi vào trong tai Sở Kinh Lan lại mang ý khiêu khích rõ ràng, âm thanh hắn lạnh lùng: "Ta chắc chắn sẽ giết ngươi, không để ngươi có cơ hội đoạt xá."
Tiêu Mặc: "Ừ, ngươi cố lên."
Dáng vẻ qua loa, ngữ điệu nhẹ nhõm, nhưng Sở Kinh Lan lại càng cảm thấy bị xem nhẹ.
Sở Kinh Lan mặc niệm trong lòng: Bình tâm tĩnh khí.
Tiêu Mặc dần dần học được cách sử dụng thân thể bằng sương này, không chút phí sức nào bay đến bên bàn: "Buổi sáng ngươi ăn gì?"
Cũng không phải y quan tâm Sở Kinh Lan đã ăn chưa, mà là Tiêu Mặc muốn ngửi mùi vị thức ăn một chút.
Phải, là ngửi mùi.
Dù sao hiện tại y không cần ăn cơm, cũng không thể ăn được, nhưng Tiêu Mặc vẫn giữ thói quen của con người, một ngày thích có ba bữa, nhưng cái đám sương đen này chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, nghe thật đáng thương.
Có thể ngửi chút hương vị cũng là tốt rồi.
Lúc này Sở Kinh Lan đã cúi đầu, không muốn nhìn y thêm, nghe thấy lời này nhịn không được ngẩng đầu trào phúng một câu: "Giờ này còn ăn?"
Quả nhiên lười biếng.
Tiêu Mặc nghe ra ý đùa cợt của hắn, lại cảm thấy không hiểu, hệ thống tốt bụng giải thích: "Ký chủ, trời chưa sáng Sở Kinh Lan đã mở mắt, mỗi ngày đều dậy từ sớm tu luyện, bây giờ đã qua thời gian ăn sáng của hắn từ lâu rồi!"
Tiêu Mặc bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra cũng là quyển vương (*)."
(*) 卷王 /Juǎn wáng/: mình không rõ nghĩa lắm, đại khái là chỉ những người đã giỏi còn rất chăm chỉ cố gắng.
Hệ thống bắt lấy chữ mấu chốt: "Cũng?"
Tiêu Mặc: "Đúng vậy, lúc ta học cấp 3 cũng như vậy, mãi đến khi kết thúc kỳ thi đại học mới thả lỏng một chút."
Hệ thống: "À à!"
Người tuổi trẻ bây giờ đều thật cố gắng.
Tiêu Mặc: "Cho nên thành tựu của hắn không chỉ dựa vào thiên phú của hắn, mà còn là do tự hắn nỗ lực."
Ngay lúc hệ thống tưởng rằng Tiêu Mặc sinh ra chút cảm tình đối với người chung chí hướng Sở Kinh Lan, liền nghe thấy câu nói lãnh khốc vô tình tiếp theo: "Thế thì tại sao hắn lại phải vì một tên thụ cặn bã mà lãng phí sinh mệnh mình?"
Hệ thống:...... Thiếu chút quên, người tự nỗ lực chân chính không thể chấp nhận người khác tự chà đạp bản thân.
Chỉ nghe thấy âm thanh đã có thể tưởng tượng vẻ mặt Tiêu Mặc lúc này có bao nhiêu lạnh lẽo, hai hàng lông mày xinh đẹp khẳng định đã nhíu chặt, hận không thể kẹp chết Sở Kinh Lan.
Đã thế này, dù Sở Kinh Lan không chủ động khai chiến, cũng đừng trách Tiêu tâm ma lại động thủ: "Tốt lắm, hôm nay bắt đầu công kích tinh thần."
So với Sở Kinh Lan, ngữ điệu của y còn trào phúng hơn: "Ngươi dậy rất sớm? Vậy thì sao, nhiều năm như vậy, vẫn chỉ là Kim Đan, dậy sớm thì có tác dụng gì?"
Sở Kinh Lan: "......"
Hắn siết chặt cuốn sách, nhẫn nhịn không phản ứng lại tâm ma.
Nhưng công kích của Tiêu tâm ma còn chưa ngừng: "Cảnh giới phân chia chính là ở lúc này, nhiều năm như vậy chưa từng thay đổi, ngươi không đuổi kịp khẳng định vấn đề là ở ngươi. Ngươi có nghiêm túc cố gắng không? Mỗi ngày tu vi tăng lên bao nhiêu? Có đôi khi ngươi nên tự ngẫm lại bản thân, ngươi đã thử chưa?"
"Bộp!"
Sở Kinh Lan tức giận đập tay xuống bàn.
Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống nhắc nhở vang lên: "Tinh thần công kích thành công, điểm tích lũy +10!"
Sở Kinh Lan không thể nhịn được nữa: "Vậy ngươi nói cho ta, trong Tu Chân giới có mấy người 17 tuổi đã đến Kim Đan?"
Mà hắn hiện tại còn là Kim Đan đỉnh phong!
Trừ hắn căn bản không ai làm được, hắn đi sớm về tối, không bao giờ lười biếng, hắn có thể tự nhủ mình còn cần thêm cố gắng, nhưng tâm ma có tư cách gì để nói?
Tâm ma lười biếng ở bên ngoài còn không giữ được hình người, đến tột cùng ai cho y tự tin như thế!
Tiêu Mặc nghe tiếng hệ thống liên tiếp báo điểm tích lũy, nói tiếp: "Ta là tâm ma của ngươi, nếu trong nhận thức ngươi biết không ai hơn được ngươi, vậy đáp án của ta cũng như vậy, ngươi còn hỏi ta?"
Mặc dù y không nói rõ, một mực duy trì dáng vẻ cái gì cũng không thấy, nhưng trong câu chữ đều lộ ra ý "ngươi có phải đồ ngốc hay không".
Gân xanh trên mu bàn tay Sở Kinh Lan nảy lên.
Hệ thống: "Thêm 15 điểm!"
Sở Kinh Lan rõ ràng đã tức điên, hắn thuộc kiểu người càng tức giận lại càng lạnh lẽo, lửa giận cũng là băng tuyết, lấy uy áp khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, không có cuồng loạn rống to, hắn kiềm chế lực tay, miễn cho chiếc bàn vô tội bị nát vụn: "Ngươi ra vẻ cao cao tại thượng, cuối cùng kiến thức toàn bộ đều đến từ ta?"
Aiya, Tiêu Mặc có chút hứng thú nhìn hắn một cái: Đây là đang cố bẫy y?
Tâm tính của Sở Kinh Lan quả thật hơn người, đều đã tức giận đến vậy rồi, lý trí lại không hề suy giảm, còn có thể mượn cơ hội này để phản lại lời nói của tâm ma. Hắn không chỉ là một thiên tài tu luyện, cách đối nhân xử thế cũng rất thông minh.
Đáng tiếc.
Nghĩ đến kết cục của hắn, chút thưởng thức kia liền bay sạch, Tiêu Mặc cũng không cho Sở Kinh Lan một đáp án như hắn muốn: "Lúc trước đúng là thế, nhưng sau này sẽ không."
Sở Kinh Lan nhíu mày, suy nghĩ lời này của tâm ma đến tột cùng là có ý gì.
Nhưng nếu bị cuốn theo lời nói của y, có phải sẽ rơi vào bẫy của tâm ma?
Sở Kinh Lan chợt phát hiện, hắn và tâm ma đã bắt đầu ván cờ tinh thần.
Sở Kinh Lan hít sâu, chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy cuốn « Mười loại phương thức đối phó tâm ma » lên đọc.
Hắn phải nhanh chóng tìm ra biện pháp đối phó tâm ma, cho dù không thể lập tức tiêu diệt, có thể áp chế cũng là tốt rồi.
Nhưng con đường học hành của hắn cũng không được thuận lợi lắm, bởi vì trong mấy ngày tiếp theo, thi thoảng hắn lại bị lời nói của tâm ma chọc cho tức giận.
Sở Kinh Lan tự nhắc nhở mình vô số lần, không nhìn y không nhìn y, nhưng cảm giác tồn tại của tâm ma quá mạnh, căn bản không thể nào không để ý.
Sở Kinh Lan tranh thủ thời gian học pháp chú tĩnh tâm trước tiên, nghe nói chỉ cần khắc ấn này trên người liền có thể bình tâm tĩnh trí, giảm bớt cơ hội xuất hiện của tâm ma.
Sở Kinh Lan hạ chú ngữ vào trong lòng bàn tay, sau đó... sau đó hắn nhìn thấy mỗi ngày đúng giờ cơm trưa liền xuất hiện làn sương đen kia.
Ngoại trừ hắn, tất cả mọi người đều không nhìn thấy tâm ma, làn sương mù màu đen cực kỳ phách lối mà lượn lờ trước tầm mắt của Sở Kinh Lan, như một chú cá tự do tự tại bơi lội.
Sở Kinh Lan vừa nói chuyện với người hầu, vừa giả vờ như không nhìn thấy tâm ma đang ghé trên đầu người hầu.
Tóc của người hầu có lẽ không được mềm mại lắm, tâm ma kia lăn một vòng, điều chỉnh tư thế thoải mái.
Sở Kinh Lan: "......"
Có thể ở trước mặt mọi người không để lộ sơ hở, quả nhiên là nhân tài chân chính.
Sở Kinh Lan mặt không biểu tình xóa pháp ấn không hề có tác dụng đi, đối với phương pháp đối phó tâm ma này cho một cái gạch bỏ.
Tâm ma không phải lúc nào cũng dán lấy Sở Kinh Lan, lần đầu tiên y đi xa, bay ra cửa sổ, ánh mắt của Sở Kinh Lan khó tránh khỏi mà đi theo, đừng hiểu lầm, hắn chỉ là hoài nghi không biết liệu tâm ma có phải là đang chuẩn bị làm chuyện xấu xa gì.
Mặc dù căn cứ theo những kiến thức mà hắn đọc được, giai đoạn hiện nay ngoại trừ quấy rối hắn thì tâm ma không thể gây ra chuyện gì.
Tâm ma cũng không đi đâu xa, y chỉ bay đến cái cây bên ngoài cửa sổ, tìm một cành cây cao chắc chắn, nằm bất động.
À, nói đúng ra là thỉnh thoảng sẽ uể oải xoay người hai vòng, tựa như đang phơi nắng.
Một cái tâm ma, không phải khiến hắn ngột ngạt thì chính là đi phơi nắng.
Đối với việc có tâm ma, áp lực phấn đấu của Sở Kinh Lan ngày càng tăng, mà tâm ma lại cực kỳ nhàn nhã hưởng thụ.
Sở Kinh Lan: "......"
Sở Kinh Lan hít sâu.
Tỉnh táo, có lẽ đây cũng là thủ đoạn nhiễu loạn tinh thần của tâm ma.
Chờ khi tâm ma phơi nắng ngủ đến no đủ, lại bay về phòng, nói dăm ba câu khiêu chiến tinh thần của hắn.
Không nghĩ đến còn tốt, càng nghĩ Sở Kinh Lan càng mất bình tĩnh.
Cơn tức giận của hắn dồn vào đầu bút, lực đạo lớn đến mức đâm thủng cả giấy: Sao tâm ma không treo cổ tự tử trên cây luôn đi?
Tuy nhiên, sau mấy ngày cùng tâm ma đấu trí đấu não, Sở Kinh Lan không phải không thu được gì, qua quan sát, hắn phát hiện một điểm có khả năng đả kích tâm ma.
Sở dĩ đến nay vẫn chưa dùng, là bởi vì hắn cảm thấy không tính là tạo thành tổn thương đối với tâm ma.
Nhưng nay nhìn thấy tâm ma phơi nắng đến sung sướng, Sở Kinh Lan quyết định, cho dù có thể hay không, hắn cũng muốn dùng!
Phát hiện của Sở Kinh Lan chính là mỗi khi hắn ăn cơm trưa và cơm tối, kiểu gì tâm ma cũng sẽ cực kỳ yên tĩnh, bay vòng quanh bàn thức ăn.
Lúc đầu, Sở Kinh Lan cho rằng y muốn quấy nhiễu cả lúc hắn ăn cơm, nhưng rất nhanh, hắn phát hiện dường như chuyện không phải như vậy.
Tâm ma không nhanh không chậm lượn quanh bàn ăn, có khi sẽ dừng ở trước một món ăn nào đó lâu hơn, Sở Kinh Lan còn nghe thấy tiếng than thở không kìm được.
Tay cầm đũa của Sở Kinh Lan dừng một chút, một suy nghĩ khó tin hiện lên trong đầu hắn.
Tâm ma này không phải là muốn ăn đấy chứ?
Đều nói ma tộc đề cao dục vọng, phần lớn bị chi phối bởi sự tham lam, giận dữ, tình yêu và khao khát, mà ham ăn quả thật là một loại ham muốn, một tâm ma ham ăn... Cũng không phải không được?
Tâm ma của mình không những lười biếng mà còn chấp nhất với đồ ăn, nhất thời Sở Kinh Lan không biết đến tột cùng nên thấy may mắn, hay là nên cảm thấy thật mất mặt.
Đã quyết định rồi, đến thời gian dùng cơm tối, thấy tâm ma đã xoay hai vòng bên trên đĩa thịt gà thái hạt lựu xào măng, Sở Kinh Lan mở miệng phân phó người hầu: "Lại thêm một đĩa gà xào măng đi."
Trước nay Sở Kinh Lan ăn cơm đều rất nhanh gọn, cũng hiếm khi đưa ra yêu cầu, bởi vậy khi đám người hầu nghe thấy lời này, mặc dù cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn lập tức bưng lên món ăn nóng hổi.
Đĩa gà xào măng mới vừa được mang lên, Sở Kinh Lan nhìn thấy làn sương đen không chờ nổi mà bay đến, động tác xoay tròn càng thêm trôi chảy vui vẻ.
Thật đúng là muốn ăn?
Sở Kinh Lan cảm thấy mình đoán đúng rồi.
Hắn cố ý thả chậm tốc độ ăn cơm, không chỉ như thế, hắn chưa từng yêu cầu có người phục vụ khi ăn cơm, nay lại gọi người hầu lại, nói:
"Măng thật tươi, giòn lại ngọt, dai nhưng không sơ, ăn rất ngon."
Người hầu không biết vì sao hôm nay thiếu gia lại hào hứng như vậy, nhưng vẫn nhiệt tình tiếp lời: "Thiếu gia thích là tốt rồi, đây đều là măng hái lúc sáng sớm, măng vừa mới nhú là lúc ăn ngon nhất, vừa non mềm, tươi mới lại rất ngọt."
Tiêu Mặc: Oa.
Nước miếng không tồn tại tràn ra từ khóe miệng.
"Còn có thịt gà," Người hầu nói đến hăng say: "Là gà rừng được nuôi bằng linh cốc, thịt tươi ngon, ăn vào miệng liền tan ra. Món này được nấu bằng nước hầm xương, thêm bột cho sánh lại, mùi thơm khiến người ta chảy nước miếng, dư vị đọng trên đầu lưỡi mãi không tan ——"
Tiêu Mặc: "A!"
Y bất giác mà phát ra tiếng, Sở Kinh Lan nghe thấy, tâm tình mới tốt lên mấy phần: Bị tâm ma tra tấn nhiều ngày như vậy, cuối cùng hắn cũng chủ động xuất kích, chiếm được một tòa thành từ tay tên tâm ma đáng ghét.
Thế là dưới lời giới thiệu của người hầu, Sở Kinh Lan chậm rãi gắp một miếng gà đưa vào trong miệng, ngày thường chỉ cần hai ba miếng liền giải quyết xong bữa ăn, hôm nay lại kéo dài đến một nén hương.
Trên bàn ăn khắc phù văn giữ nhiệt độ ổn định, hoàn toàn không sợ để lâu thức ăn sẽ nguội.
Tiêu Mặc trông mong nhìn Sở Kinh Lan gắp miếng thịt gà cuối cùng lên, đũa càng làm nổi lên màu thịt gà trắng mềm như ngọc, thơm nức ngon miệng, ánh mắt của y dính chặt theo chiếc đũa, lại phát hiện tay Sở Kinh Lan dừng lại giữa không trung.
Người hầu đã lui ra ngoài, lúc này trong phòng không có người khác, Sở Kinh Lan mở miệng: "Người muốn ăn?"
Tiêu Mặc đang đắm chìm trong mùi thơm của gà xào măng lập tức hoàn hồn.
Mà trong mắt Sở Kinh Lan, hắn chỉ có thể nhìn thấy đám sương đen đột nhiên run lên, phảng phất bị giật nảy mình.
Rất tốt, đám sương đã bán đứng tâm ma.
Sở Kinh Lan: "A."
Sau đó ngay trước mặt Tiêu Mặc, hắn chậm rãi đem miếng gà cuối cùng cho vào trong miệng.
Tiêu Mặc: "......"
"Hắn cố ý? Hắn thế mà lại cố ý!"
Tiêu Mặc lúc này mới phát giác, tức giận đến mức lăn lộn trong không trung hai vòng, hệ thống thấy lần đầu Sở Kinh Lan phản kích tinh thần thành công, lập tức an ủi Tiêu Mặc: "Ký chủ bớt giận, đã nói mỗi ngày nói lời công kích rất hiệu quả mà, nhìn xem, tâm thái của Sở Kinh Lan quả nhiên lại tiến bộ!"
Tiêu Mặc chẳng hề thấy được an ủi: "Ta làm là vì điểm tích lũy, không phải vì hắn."
Hệ thống nay đã biết cách nói chuyện xuôi theo y: "Ừm ừm ừm, vẫn là ngài lợi hại!"
Khen ngợi y là người chuyên nghiệp!
Cuối cùng Sở Kinh Lan cũng thắng được một trận với tâm ma, dù sao vẫn chỉ là một thiếu niên, cũng có lúc không muốn che giấu cảm xúc, hai mày đều thả lỏng hơn, lúc người hầu đến thu dọn bát đũa còn cố ý duỗi tay, cầm cái đĩa trống không đến sát bên đám sương đen.
Nhìn nhưng không ăn được? À.
Tiêu Mặc:......
Rất tốt, y quyết định ngày mai ra tay càng thêm ngoan độc, y muốn để Sở Kinh Lan biết tâm ma hiểm ác, tâm ma không phải dễ chọc!
Tâm tình Sở Kinh Lan rất tốt, đến mức khi quản sự bước vào phòng, thấy khóe miệng Sở Kinh Lan còn khẽ cong cong liền ngẩn người.
Dù sao trong ấn tượng của mọi người, chỉ thấy Sở Kinh Lan ngoài cười nhưng trong không cười, lạnh lùng khó gần, rất ít khi thấy hắn thoải mái như vậy.
Kệ đi, quản sự không quan tâm chuyện này, hắn chắp tay: "Thiếu chủ, Tô thiếu gia đến, đang tìm ngài đấy."
Độ cong nhàn nhạt trên khóe miệng kia theo gió biến mất.
Hắn khôi phục thần sắc bình thường, không mặn không nhạt đáp: "Đã biết."
Vốn Tiêu Mặc còn đang buồn bực, bỗng nhận ra bầu không khí chợt thay đổi: Hửm?
Quản sự thấy có vẻ hôm nay tâm trạng Sở Kinh Lan khá tốt, thế là khuyên nhủ: "Thiếu gia, nô tài thấy, ngài cũng nên thân thiết với Tô thiếu gia một chút, dù sao y cũng là hôn phu của ngài mà."
Tiêu Mặc lập tức phấn chấn lại: Y nghe thấy gì cơ?
Tô thiếu gia, hay chính là hôn phu của Sở Kinh Lan, không phải là nhân vật chính của nguyên tác, người mang đến đủ chuyện rắc rối cho toàn bộ Tu Chân giới, vạn người mê cặn bã thụ Tô Bạch Mạt đây sao?