Chương 6: Đới Tử Thịnh
Editor: hoameei
Cái kịch bản này cũng thật thú vị.
Dù sao đang lúc nhàn rỗi, thử một chút thì có làm sao, để xem nên làm thế nào đây?
Kỳ thật rất đơn giản, thậm chí không cần tốn nhiều công sức, đối với làm tâm ma mà nói, ngôn ngữ chính là vũ khí tốt nhất.
Tiêu Mặc nhìn Sở Kinh Lan đưa thuốc xong, chuẩn bị muốn rời đi, lập tức cướp lời: "Nói xong rồi thì đi mau đi."
Y nói như vậy, Sở Kinh Lan vốn muốn rời đi lại dừng bước chân lại.
Tiêu Mặc thấy bộ dáng này, liền biết mình thành công.
Trong những ngày ở chung, Tiêu Mặc biết Sở Kinh Lan có bao nhiêu phòng bị cảnh giác với tâm ma, người khác không dùng phép khích tướng với Sở Kinh Lan được, nhưng Tiêu Mặc thì không giống!
Y nói hướng đông Sở Kinh Lan chắc chắn đi hướng tây, y muốn đánh chó Sở Kinh Lan liền đi đuổi gà, tuyệt đối không thuận theo ý y, chính là phản nghịch như thế đấy.
Nhưng tính cách phản nghịch này cũng có thể lợi dụng biến thành vũ khí, ví dụ như Tiêu Mặc hiện tại.
Y vội vã kêu Sở Kinh Lan đi, Sở Kinh Lan liền cảm thấy có điều gì mờ ám.
Bây giờ Sở Kinh Lan còn chưa học được cách nói chuyện qua thần thức, nên lúc có người ngoài hắn sẽ không đáp lại lời tâm ma, miễn cho bị người khác coi thành kẻ điên. Nghe thấy tâm ma nói vậy, Sở Kinh Lan thầm nghĩ: Y lại muốn làm gì?
Sở Kinh Lan cảnh giác, Tô Bạch Mạt thấy hắn yên lặng, nháy mắt mấy cái: "Kinh Lan ca ca?"
Sở Kinh Lan: "Ta......"
Tiêu Mặc lại lần nữa đoạt lời nói: "Aiya đi nhanh lên, lời cần nói cũng đã nói xong rồi mà?"
Sở Kinh Lan không chút nào mất tự nhiên: "Đã lâu chưa tới nơi này, ta sẽ đi kiểm tra xung quanh, ngươi cứ ở lại trông coi hắn đi, ta đi một lát sẽ trở lại."
Sở Kinh Lan nói xong, dứt lời liền ra ngoài, Tô Bạch Mạt không nghĩ nhiều, tiến đến bên giường quan sát Đới Tử Thịnh đang hôn mê.
Sở Kinh Lan đi ra một đoạn, nhìn về phía đám sương đen, ngữ điệu lạnh lẽo: "Ngươi muốn làm gì?"
Tiêu Mặc lơ lửng giữa không trung lo lắng nói: "Không muốn làm gì cả."
"Ngươi biết rõ hắn là đệ tử Huyễn Kiếm Môn, lại không mang về Sở gia, đơn giản là vì không rõ lai lịch của vết thương, sợ tiếp xúc quá nhiều sẽ mang đến phiền phức, dù sao phiền phức trên người ngươi cũng đã đủ nhiều." Tiêu Mặc nói, "Ngươi muốn rời đi, ta cũng cảm thấy hợp lý, tại sao phải chất vấn ý tốt của ta làm gì?"
Tâm ma sao có thể có ý tốt? Sở Kinh Lan cong khóe miệng trào phúng, nhưng trái tim của hắn lại đang chìm xuống, bởi vì lời nói của tâm ma hoàn toàn không sai.
Từ lúc tâm ma này xuất hiện, mặc dù hành xử khiến người ta chán ghét, nhưng không có những đặc điểm của tâm ma bình thường, mà bây giờ, y có thể chuẩn xác nói ra suy nghĩ trong lòng Sở Kinh Lan, chẳng lẽ năng lực của tâm ma đã bắt đầu mạnh lên, có thể đọc được suy nghĩ nội tâm của hắn?
Sở Kinh Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm tâm ma, trong lòng quát lớn tâm ma một câu.
Tiêu Mặc đương nhiên không nghe được, thờ ơ.
Thấy tâm ma không phản ứng chút nào, Sở Kinh Lan hơi yên tâm...... Xem ra còn chưa tới trình độ đó.
Nếu như suy nghĩ trong đầu mình lúc nào cũng bị một người khác nghe thấy, là việc đáng sợ đến chừng nào.
Một vấn đề tạm thời giải quyết, liền nảy sinh một vấn đề khác, cho nên vì sao tâm ma vội vã muốn hắn rời đi?
Chẳng lẽ trên người vị đệ tử Huyễn Kiếm Môn này thật sự có đồ vật có thể áp chế tâm ma?
Tâm ma vội vã để hắn đi như vậy, vậy hắn liền không đi.
Sở Kinh Lan tượng trưng đi xung quanh một vòng, lập tức xoay người về nhà gỗ.
Hắn cho rằng mình đang đối nghịch với tâm ma, nhưng lại không biết đây chính điều tâm ma muốn.
Tiêu Mặc: Tiểu tử, muốn phản nghịch với ta, còn không phải bị ta nắm đầu sao?
Hệ thống yên lặng cảm khái, hai tên thanh niên phản nghịch, thật đúng là không ai chịu nhường ai, ngươi chơi ta ta liền chơi lại ngươi.
Lúc trở lại phòng nhỏ Đới Tử Thịnh cũng tỉnh lại, hắn đang muốn nói chuyện với Tô Bạch Mạt, thấy có người vào nhà liền lập tức cảnh giác, nhưng Sở Kinh Lan chỉ thản nhiên nói: "Tỉnh?"
Đới Tử Thịnh nhìn Sở Kinh Lan, rồi lại nhìn Tô Bạch Mạt, dè dặt mở miệng: "Đúng vậy, xin hỏi..."
"Chúng ta cứu ngươi." Sở Kinh Lan nói: "Ngươi là người ở đâu, vì sao lại bị thương?"
Biết vị này là ân nhân cứu mạng, Đới Tử Thịnh mới thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh lại, Tô Bạch Mạt thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, kéo tay áo Sở Kinh Lan: "Kinh Lan ca ca, nhìn xem hắn vẫn còn rất yếu, để hắn nghỉ một chút đã, chúng ta cũng không cần vội hỏi."
Nháy mắt hảo cảm đối với Tô Bạch Mạt của Đới Tử Thịnh tăng lên vù vù, cảm thấy người này thật là săn sóc, người đẹp tâm thiện, không uổng công hắn vừa tỉnh dậy thấy Tô Bạch Mạt liền lập tức kinh diễm, trước kia còn chưa từng trải qua cảm giác này!
Đây không phải là tình tiết gặp gỡ định mệnh bất ngờ sao?
Đới Tử Thịnh chịu đựng đau đớn, cố gắng duy trì tư thái: "Không sao, ta tên là Đới Tử Thịnh, bị kẻ thù ám hại nên mới bị thương nặng, à, xin hai người yên tâm, ta đã cắt đuôi bọn họ, sẽ không gây phiền phức cho ân nhân. Xin hỏi đây là nơi nào?"
Hắn cũng không ngốc, không để lộ thân phận đệ tử Huyễn Kiếm Môn của mình.
Tô Bạch Mạt tha thiết đáp lời: "Nơi này là Mộ thành, ta tên Tô Bạch Mạt, hắn là Sở Kinh Lan."
Sở Kinh Lan...... Đới Tử Thịnh chép miệng, luôn cảm thấy có chút quen tai, tựa như đã nghhe ở đâu, nhưng hắn đâu có quen biết ai ở hạ giới?
"Nơi này là nhà gỗ dùng để nghỉ chân của Sở gia, trước mắt sẽ không có ai đến quấy rầy, ngươi có thể yên tâm dưỡng thương."
Sở Kinh Lan vừa nói, dư quang lại đang âm thầm quan sát phản ứng tâm ma.
Sau khi trở lại nhà gỗ, tâm ma không nói thêm gì nữa, cũng nhìn không ra bộ dáng bị áp chế, giống như cảm xúc ỉu xìu lúc trước chỉ là ảo giác của Sở Kinh Lan.
Đồng dạng đều là bộ dáng yên tĩnh, nhưng Sở Kinh Lan lại cảm thấy bây giờ tâm ma đang ung dung thư thái, thậm chí có vẻ nhàn nhã xem trò vui.
Có trời mới biết hắn làm sao có thể nhìn thấy nhiều cảm xúc như vậy trên một đám sương đen.
Cho nên trên người đệ tử Huyễn Kiếm Môn căn bản không có thứ gì để áp chế ý, là do Sở Kinh Lan nghĩ nhiều?
Sở Kinh Lan không khỏi lâm vào trầm tư.
Biểu hiện của Tô Bạch Mạt sau khi Đới Tử Thịnh tỉnh lại vẫn cực kỳ tri kỷ ôn nhu, y rót cho Đới Tử Thịnh một chén nước, Đới Tử Thịnh nói lời cảm tạ, đưa tay nhận lấy, lại phát hiện tay vô lực, suýt nữa cầm không vững.
Tô Bạch Mạt mím môi cười một tiếng, dịu dàng nói: "Để ta."
Đới Tử Thịnh đỏ mặt nói cảm ơn, liền cúi người để Tô Bạch Mạt đút nước cho hắn.
Đới Tử Thịnh: Y quả nhiên khác biệt!
Hai bên tai Đới Tử Thịnh đều đỏ, thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn về phía Tô Bạch Mạt, Tô Bạch Mạt phát hiện ánh mắt hắn, còn cười tươi với hắn, cười đến mức hắn xấu hổ.
Tiêu Mặc thầm nghĩ, Sở Kinh Lan cũng thật là rộng lượng, cũng thật sự không có tình cảm với Tô Bạch Mạt, nếu như hắn thích Tô Bạch Mạt, lúc này sao có thể không ghen được.
Khung cảnh rõ ràng như vậy, Đới Tử Thịnh kia căn bản không che giấu cảm xúc rung động, chỉ cần không mù liền nhìn ra.
Đới Tử Thịnh vừa tán thưởng Tô Bạch Mạt trong lòng, vừa nghĩ cách trấn an trái tim nhỏ đang đập bình bịch, tùy tiện tìm lời trò chuyện: "Hai vị là bằng hữu sao?"
Tiêu Mặc lập tức bày ra dáng vẻ xem kịch vui: Đến rồi đến rồi!
Tô Bạch Mạt: "Không phải nha, chúng ta là hôn phu."
Đới Tử Thịnh còn đang đắm chìm trong hoa đào mùa xuân liền ngây người.
"...... A?"
Một chậu nước lạnh dội xuống đầu, mùa xuân kết thúc, hoa đào cũng thuận theo nước lạnh cuốn trôi, trái tim thiếu nam lập tức tan nát, rung động tình yêu còn chưa bắt đầu liền bị bóp chết.
Ân nhân cứu mạng cùng ân nhân cứu mạng là một đôi, không có chỗ cho người ngoài là hắn.
Cái gì mà đại ân khó báo đành lấy thân báo đáp quả nhiên chỉ tồn tại ở trong thoại bản, không phải mình có thể gặp được.
Đới Tử Thịnh nhặt những mảnh vụn trái tim lên, ánh trăng sáng còn chưa lên được nửa đường đã ngừng lại, hắn cũng không thể đoạt hôn phu với ân nhân cứu mạng. Đới Tử Thịnh nhấc cánh tay run rẩy: "Khụ khụ, cám ơn, đưa cái chén cho ta đi, vẫn là để ta."
Tô Bạch Mạt không hiểu: "Tại sao vậy, ngươi không tiện, ta cho ngươi uống là được."
Đới Tử Thịnh tay run run: "Không cần không cần, cám ơn cám ơn."
Hắn nói xong lặng lẽ nhìn Sở Kinh Lan, hi vọng biểu hiện vừa nãy không chọc giận vị ân nhân khác, chỉ có điều Sở Kinh Lan tựa như đang suy nghĩ chuyện gì, không hề chú ý bên này.
Còn tốt còn tốt, vạn nhất để Sở Kinh Lan hiểu lầm mình liền không hay.
Ai, Đới Tử Thịnh ưu sầu uống nước, mặc niệm mối tình đầu còn chưa kịp thành hình.
Ngược lại Tiêu Mặc thu hết phản ứng của Đới Tử Thịnh vào trong mắt, không buông tha bất kỳ chi tiết nào, nghĩ xem tên tiểu tử này đến cùng có phải vừa gặp đã yêu Tô Bạch Mạt hay không.
Hắn giống như đang chủ động kéo giãn khoảng cách với Tô Bạch Mạt, rất tốt, thân phận ân nhân cứu mạng của Sở Kinh Lan vẫn còn chút hiệu quả.
Trong nguyên tác, ban đầu Đới Tử Thịnh không biết Tô Bạch Mạt còn có một vị hôn phu, mỗi lần Tô Bạch Mạt đến phòng nhỏ thăm bệnh, cùng hắn ở một chỗ, chưa từng chủ động đề cập đến Sở Kinh Lan, hiện tại Đới Tử Thịnh đã biết đến hôn ước giữa hai người, lấy tính cách của hắn, lập tức liền chú ý cư xử đúng mực.
Chỉ có điều, đợi ngày sau khi Sở Kinh Lan bị phế, hôn ước giải trừ, Đới Tử Thịnh còn có thể cản được lực hấp dẫn vạn người mê của Tô Bạch Mạt không?
Đối với chuyện này, Tiêu Mặc muốn thêm một cái dấu hỏi.
Tiêu Mặc suy nghĩ, khi y quan sát Đới Tử Thịnh, còn Sở Kinh Lan đang nhìn y.
Đám sương đen bay gần đến Đới Tử Thịnh, cũng không có biểu hiện khó chịu, nhưng còn chưa đủ để chắc chắn trên người Đới Tử Thịnh không có đồ vật ảnh hưởng đến tâm ma, hắn sẽ chờ xem.
Sở Kinh Lan chờ Đới Tử Thịnh uống nước xong, thấy hắn đã tỉnh táo, liền đưa thuốc cho hắn, nói cho hắn cách dùng, còn đưa cho hắn một ít Tích Cốc đan, ăn một viên tương đương ba bữa cơm.
Đới Tử Thịnh vội nói cảm ơn, Sở Kinh Lan: "Ngày mai ta lại đến."
Đi nhiều thêm hai chuyến, để xác nhận chính xác đến tột cùng có phải có biện pháp áp chế tâm ma hay không.
Không nghĩ tới Sở Kinh Lan thế mà tự mình chủ động đến, cũng đỡ Tiêu Mặc phải tốn thêm công sức, Sở Kinh Lan tới càng nhiều, thời gian Tô Bạch Mạt và Đới Tử Thịnh ở cạnh nhau chẳng phải càng ít đi sao?
Tiêu Mặc rất hài lòng.
Tô Bạch Mạt thấy Sở Kinh Lan dự định muốn đi, y lại không vội rời đi: "Kinh Lan ca ca, ta ở lại với hắn thêm chút."
Sở Kinh Lan từ chối cho ý kiến, một mình rời đi.
Tô Bạch Mạt nhìn theo bóng lưng Sở Kinh Lan, ánh mắt có vẻ cô đơn. Đới Tử Thịnh nhìn thấy vậy, muốn mở miệng nhưng lại cảm thấy không ổn lắm, tay run run uống xong chén nước, cuối cùng cũng không thể mặc kệ Tô Bạch Mạt với vẻ mặt cô đơn, bèn dò hỏi:
"Ách, ngươi tâm tình không tốt?"
Tô Bạch Mạt nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, ủy khuất nói: "Không có."
Đới Tử Thịnh: "......"
Cứu mạng, thế này là muốn tiếp chuyện thế nào!
Nhưng lời đã nói đến đây, ánh mắt kia của Tô Bạch Mạt rõ ràng muốn nói "ngươi lại hỏi ta đi", làm một người có ơn tất báo, Đới Tử Thịnh chỉ có thể căng da đầu nói tiếp: "Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm......"
Tô Bạch Mạt thở dài.
Cái âm thanh thở dài này tương đương thừa nhận tâm tình không tốt, giống như là lẩm bẩm: "Kinh Lan ca ca cái gì cũng tốt, chính là quá đầu gỗ, hắn có phải là không thích ta?"
Trong lòng Đới Tử Thịnh tự nhủ ta làm sao biết, độc thân như ta không hiểu a!
Hắn chỉ có thể cười gượng hai tiếng.
Tô Bạch Mạt đáng thương nhìn về phía hắn: "Ngươi cảm thấy ta có chỗ nào không tốt ư?"
Đới Tử Thịnh vừa được cứu, không có khả năng nói ân nhân không tốt, vội vàng nói: "Làm sao thế được! Ngươi tâm địa thiện lương, chi lan ngọc thụ, không có có chỗ nào không tốt!"
Tô Bạch Mạt bị hắn thổi phồng đến mức gương mặt đỏ hồng, cô đơn trên mặt biến mất, xấu hổ cười cười: "Ngươi khen ta như thế, ta cảm thấy xấu hổ."
Tô Bạch Mạt nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có thể cùng trò chuyện với ta không?"
Ai vừa mới nói với Sở Kinh Lan để Đới Tử Thịnh nghỉ ngơi một chút? Làm sao nhanh như vậy liền đổi chủ ý rồi, làm người không thể trước sau quá mâu thuẫn nha.
Đới Tử Thịnh đau đến mức chỉ muốn nằm ngửa, nhưng nam nhân không thể nói không được, hắn khẽ cắn môi, ngoài mặt cười mà trong không cười nổi: "Tất nhiên."
Mặc kệ Tô Bạch Mạt có bao nhiêu lời nói muốn nói, lúc một người một tâm ma trở lại Sở gia thì sắc trời đã bắt đầu tối, vốn thời gian cơm tối là lúc Tiêu Mặc cảm thấy cực kỳ mong chờ, nhưng hôm nay đã bị Sở Kinh Lan túm được đuôi, y cũng không muốn mất mặt thêm nữa, thế là trở lại trong thức hải.
Mặc dù bên trong thức hải cô quạnh, nhưng tốt xấu gì cũng được ở dạng người. Tiêu Mặc trở lại đi dạo xung quanh tiểu viện của mình, tránh cho lâu không nhớ được cách đi bằng hai chân, vừa đi vừa nói chuyện với hệ thống: "Nếu như ta thật sự thay đổi cốt truyện của Đới Tử Thịnh và Tô Bạch Mạt, liệu có vấn đề gì không?"
Nếu như cốt truyện có thể dễ dàng thay đổi, vậy thì vì sao y và hệ thống phải đi theo nhiệm vụ trưởng thành của Sở Kinh Lan?
Trước đó bởi vì không quan tâm, Tiêu Mặc một mực không có hỏi qua.
Nhưng đáp án của hệ thống lại nằm ngoài dự liệu.
"Không có vấn đề nha," Hệ thống nói, "Tính cả Tô Bạch Mạt và Sở Kinh Lan, nhân vật trụ cột của thế giới này tổng cộng là 8 người, những bước ngoặt phát triển của bọn họ tuyệt đối sẽ không thay đổi, chỉ cần trụ cột vững chắc, những cái khác đều không quan trọng."
Tiêu Mặc nghe vậy lý giải: "Nói cách khác, cho dù thế nào Sở Kinh Lan cũng sẽ thích Tô Bạch Mạt, sau đó vì y mà chết?"
Ai ngờ hệ thống còn nói: "Không phải."
Tiêu Mặc kinh ngạc: Lại không phải?
"Bước ngoặt phát triển của Sở Kinh Lan dừng lại khi vượt qua Tâm Ma, còn về sau cốt truyện của thế giới sẽ không can thiệp, hắn có chết thay Tô Bạch Mạt hay không đều không quan trọng."
Mí mắt Tiêu Mặc giật giật, thì ra là như vậy?
Hệ thống quan sát biểu cảm của y, nói: "Mức độ tự do của chúng ta vẫn còn rất cao, cho nên nếu ký chủ muốn thay đổi cốt truyện hay là vận mệnh của nhân vật nào, chỉ cần trong phạm vi hợp lý đều có thể thử, có có điều đối với những bước ngoặt quan trọng thì không có cách nào thay đổi, xin hãy ghi nhớ điểm này."
Hệ thống biết Tiêu Mặc vẫn luôn nhớ mãi kết cục của Sở Kinh Lan: "Nếu như ngài muốn thay đổi kết cục của Sở Kinh Lan..."
"Ta không muốn."
Tiêu Mặc không chút do dự đánh gãy hệ thống: "Hắn có quan hệ gì với ta? Hôm nay nhúng tay vào cốt truyện của Tô Bạch Mạt và Đới Tử Thịnh là vì ta thấy nhàm chán, huống hồ chỉ cần dùng hai câu, còn muốn thay đổi kết cục của Sở Kinh Lan nhất định phải cố gắng hàng tháng hàng năm, tốn không ít công phu, thật mệt mỏi mà, ta không muốn tìm thêm phiền phức."
Hệ thống thu âm thanh: "Hức."
Ký chủ là lớn nhất, ngài nói vậy thì là vậy.
"Không nhắc tới hắn nữa." Tiêu Mặc dùng hành động cho thấy mình thật sự không có hứng thú với Sở Kinh Lan, "Để ta xem hiện tại điểm tích lũy có bao nhiêu."
Sớm ngày duy trì hình người ở bên ngoài mới là chính sự, kết cục của Sở Kinh Lan có quan trọng hơn tu vi và điểm tích lũy không? Không, tuyệt đối không.
Cái kịch bản này cũng thật thú vị.
Dù sao đang lúc nhàn rỗi, thử một chút thì có làm sao, để xem nên làm thế nào đây?
Kỳ thật rất đơn giản, thậm chí không cần tốn nhiều công sức, đối với làm tâm ma mà nói, ngôn ngữ chính là vũ khí tốt nhất.
Tiêu Mặc nhìn Sở Kinh Lan đưa thuốc xong, chuẩn bị muốn rời đi, lập tức cướp lời: "Nói xong rồi thì đi mau đi."
Y nói như vậy, Sở Kinh Lan vốn muốn rời đi lại dừng bước chân lại.
Tiêu Mặc thấy bộ dáng này, liền biết mình thành công.
Trong những ngày ở chung, Tiêu Mặc biết Sở Kinh Lan có bao nhiêu phòng bị cảnh giác với tâm ma, người khác không dùng phép khích tướng với Sở Kinh Lan được, nhưng Tiêu Mặc thì không giống!
Y nói hướng đông Sở Kinh Lan chắc chắn đi hướng tây, y muốn đánh chó Sở Kinh Lan liền đi đuổi gà, tuyệt đối không thuận theo ý y, chính là phản nghịch như thế đấy.
Nhưng tính cách phản nghịch này cũng có thể lợi dụng biến thành vũ khí, ví dụ như Tiêu Mặc hiện tại.
Y vội vã kêu Sở Kinh Lan đi, Sở Kinh Lan liền cảm thấy có điều gì mờ ám.
Bây giờ Sở Kinh Lan còn chưa học được cách nói chuyện qua thần thức, nên lúc có người ngoài hắn sẽ không đáp lại lời tâm ma, miễn cho bị người khác coi thành kẻ điên. Nghe thấy tâm ma nói vậy, Sở Kinh Lan thầm nghĩ: Y lại muốn làm gì?
Sở Kinh Lan cảnh giác, Tô Bạch Mạt thấy hắn yên lặng, nháy mắt mấy cái: "Kinh Lan ca ca?"
Sở Kinh Lan: "Ta......"
Tiêu Mặc lại lần nữa đoạt lời nói: "Aiya đi nhanh lên, lời cần nói cũng đã nói xong rồi mà?"
Sở Kinh Lan không chút nào mất tự nhiên: "Đã lâu chưa tới nơi này, ta sẽ đi kiểm tra xung quanh, ngươi cứ ở lại trông coi hắn đi, ta đi một lát sẽ trở lại."
Sở Kinh Lan nói xong, dứt lời liền ra ngoài, Tô Bạch Mạt không nghĩ nhiều, tiến đến bên giường quan sát Đới Tử Thịnh đang hôn mê.
Sở Kinh Lan đi ra một đoạn, nhìn về phía đám sương đen, ngữ điệu lạnh lẽo: "Ngươi muốn làm gì?"
Tiêu Mặc lơ lửng giữa không trung lo lắng nói: "Không muốn làm gì cả."
"Ngươi biết rõ hắn là đệ tử Huyễn Kiếm Môn, lại không mang về Sở gia, đơn giản là vì không rõ lai lịch của vết thương, sợ tiếp xúc quá nhiều sẽ mang đến phiền phức, dù sao phiền phức trên người ngươi cũng đã đủ nhiều." Tiêu Mặc nói, "Ngươi muốn rời đi, ta cũng cảm thấy hợp lý, tại sao phải chất vấn ý tốt của ta làm gì?"
Tâm ma sao có thể có ý tốt? Sở Kinh Lan cong khóe miệng trào phúng, nhưng trái tim của hắn lại đang chìm xuống, bởi vì lời nói của tâm ma hoàn toàn không sai.
Từ lúc tâm ma này xuất hiện, mặc dù hành xử khiến người ta chán ghét, nhưng không có những đặc điểm của tâm ma bình thường, mà bây giờ, y có thể chuẩn xác nói ra suy nghĩ trong lòng Sở Kinh Lan, chẳng lẽ năng lực của tâm ma đã bắt đầu mạnh lên, có thể đọc được suy nghĩ nội tâm của hắn?
Sở Kinh Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm tâm ma, trong lòng quát lớn tâm ma một câu.
Tiêu Mặc đương nhiên không nghe được, thờ ơ.
Thấy tâm ma không phản ứng chút nào, Sở Kinh Lan hơi yên tâm...... Xem ra còn chưa tới trình độ đó.
Nếu như suy nghĩ trong đầu mình lúc nào cũng bị một người khác nghe thấy, là việc đáng sợ đến chừng nào.
Một vấn đề tạm thời giải quyết, liền nảy sinh một vấn đề khác, cho nên vì sao tâm ma vội vã muốn hắn rời đi?
Chẳng lẽ trên người vị đệ tử Huyễn Kiếm Môn này thật sự có đồ vật có thể áp chế tâm ma?
Tâm ma vội vã để hắn đi như vậy, vậy hắn liền không đi.
Sở Kinh Lan tượng trưng đi xung quanh một vòng, lập tức xoay người về nhà gỗ.
Hắn cho rằng mình đang đối nghịch với tâm ma, nhưng lại không biết đây chính điều tâm ma muốn.
Tiêu Mặc: Tiểu tử, muốn phản nghịch với ta, còn không phải bị ta nắm đầu sao?
Hệ thống yên lặng cảm khái, hai tên thanh niên phản nghịch, thật đúng là không ai chịu nhường ai, ngươi chơi ta ta liền chơi lại ngươi.
Lúc trở lại phòng nhỏ Đới Tử Thịnh cũng tỉnh lại, hắn đang muốn nói chuyện với Tô Bạch Mạt, thấy có người vào nhà liền lập tức cảnh giác, nhưng Sở Kinh Lan chỉ thản nhiên nói: "Tỉnh?"
Đới Tử Thịnh nhìn Sở Kinh Lan, rồi lại nhìn Tô Bạch Mạt, dè dặt mở miệng: "Đúng vậy, xin hỏi..."
"Chúng ta cứu ngươi." Sở Kinh Lan nói: "Ngươi là người ở đâu, vì sao lại bị thương?"
Biết vị này là ân nhân cứu mạng, Đới Tử Thịnh mới thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh lại, Tô Bạch Mạt thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, kéo tay áo Sở Kinh Lan: "Kinh Lan ca ca, nhìn xem hắn vẫn còn rất yếu, để hắn nghỉ một chút đã, chúng ta cũng không cần vội hỏi."
Nháy mắt hảo cảm đối với Tô Bạch Mạt của Đới Tử Thịnh tăng lên vù vù, cảm thấy người này thật là săn sóc, người đẹp tâm thiện, không uổng công hắn vừa tỉnh dậy thấy Tô Bạch Mạt liền lập tức kinh diễm, trước kia còn chưa từng trải qua cảm giác này!
Đây không phải là tình tiết gặp gỡ định mệnh bất ngờ sao?
Đới Tử Thịnh chịu đựng đau đớn, cố gắng duy trì tư thái: "Không sao, ta tên là Đới Tử Thịnh, bị kẻ thù ám hại nên mới bị thương nặng, à, xin hai người yên tâm, ta đã cắt đuôi bọn họ, sẽ không gây phiền phức cho ân nhân. Xin hỏi đây là nơi nào?"
Hắn cũng không ngốc, không để lộ thân phận đệ tử Huyễn Kiếm Môn của mình.
Tô Bạch Mạt tha thiết đáp lời: "Nơi này là Mộ thành, ta tên Tô Bạch Mạt, hắn là Sở Kinh Lan."
Sở Kinh Lan...... Đới Tử Thịnh chép miệng, luôn cảm thấy có chút quen tai, tựa như đã nghhe ở đâu, nhưng hắn đâu có quen biết ai ở hạ giới?
"Nơi này là nhà gỗ dùng để nghỉ chân của Sở gia, trước mắt sẽ không có ai đến quấy rầy, ngươi có thể yên tâm dưỡng thương."
Sở Kinh Lan vừa nói, dư quang lại đang âm thầm quan sát phản ứng tâm ma.
Sau khi trở lại nhà gỗ, tâm ma không nói thêm gì nữa, cũng nhìn không ra bộ dáng bị áp chế, giống như cảm xúc ỉu xìu lúc trước chỉ là ảo giác của Sở Kinh Lan.
Đồng dạng đều là bộ dáng yên tĩnh, nhưng Sở Kinh Lan lại cảm thấy bây giờ tâm ma đang ung dung thư thái, thậm chí có vẻ nhàn nhã xem trò vui.
Có trời mới biết hắn làm sao có thể nhìn thấy nhiều cảm xúc như vậy trên một đám sương đen.
Cho nên trên người đệ tử Huyễn Kiếm Môn căn bản không có thứ gì để áp chế ý, là do Sở Kinh Lan nghĩ nhiều?
Sở Kinh Lan không khỏi lâm vào trầm tư.
Biểu hiện của Tô Bạch Mạt sau khi Đới Tử Thịnh tỉnh lại vẫn cực kỳ tri kỷ ôn nhu, y rót cho Đới Tử Thịnh một chén nước, Đới Tử Thịnh nói lời cảm tạ, đưa tay nhận lấy, lại phát hiện tay vô lực, suýt nữa cầm không vững.
Tô Bạch Mạt mím môi cười một tiếng, dịu dàng nói: "Để ta."
Đới Tử Thịnh đỏ mặt nói cảm ơn, liền cúi người để Tô Bạch Mạt đút nước cho hắn.
Đới Tử Thịnh: Y quả nhiên khác biệt!
Hai bên tai Đới Tử Thịnh đều đỏ, thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn về phía Tô Bạch Mạt, Tô Bạch Mạt phát hiện ánh mắt hắn, còn cười tươi với hắn, cười đến mức hắn xấu hổ.
Tiêu Mặc thầm nghĩ, Sở Kinh Lan cũng thật là rộng lượng, cũng thật sự không có tình cảm với Tô Bạch Mạt, nếu như hắn thích Tô Bạch Mạt, lúc này sao có thể không ghen được.
Khung cảnh rõ ràng như vậy, Đới Tử Thịnh kia căn bản không che giấu cảm xúc rung động, chỉ cần không mù liền nhìn ra.
Đới Tử Thịnh vừa tán thưởng Tô Bạch Mạt trong lòng, vừa nghĩ cách trấn an trái tim nhỏ đang đập bình bịch, tùy tiện tìm lời trò chuyện: "Hai vị là bằng hữu sao?"
Tiêu Mặc lập tức bày ra dáng vẻ xem kịch vui: Đến rồi đến rồi!
Tô Bạch Mạt: "Không phải nha, chúng ta là hôn phu."
Đới Tử Thịnh còn đang đắm chìm trong hoa đào mùa xuân liền ngây người.
"...... A?"
Một chậu nước lạnh dội xuống đầu, mùa xuân kết thúc, hoa đào cũng thuận theo nước lạnh cuốn trôi, trái tim thiếu nam lập tức tan nát, rung động tình yêu còn chưa bắt đầu liền bị bóp chết.
Ân nhân cứu mạng cùng ân nhân cứu mạng là một đôi, không có chỗ cho người ngoài là hắn.
Cái gì mà đại ân khó báo đành lấy thân báo đáp quả nhiên chỉ tồn tại ở trong thoại bản, không phải mình có thể gặp được.
Đới Tử Thịnh nhặt những mảnh vụn trái tim lên, ánh trăng sáng còn chưa lên được nửa đường đã ngừng lại, hắn cũng không thể đoạt hôn phu với ân nhân cứu mạng. Đới Tử Thịnh nhấc cánh tay run rẩy: "Khụ khụ, cám ơn, đưa cái chén cho ta đi, vẫn là để ta."
Tô Bạch Mạt không hiểu: "Tại sao vậy, ngươi không tiện, ta cho ngươi uống là được."
Đới Tử Thịnh tay run run: "Không cần không cần, cám ơn cám ơn."
Hắn nói xong lặng lẽ nhìn Sở Kinh Lan, hi vọng biểu hiện vừa nãy không chọc giận vị ân nhân khác, chỉ có điều Sở Kinh Lan tựa như đang suy nghĩ chuyện gì, không hề chú ý bên này.
Còn tốt còn tốt, vạn nhất để Sở Kinh Lan hiểu lầm mình liền không hay.
Ai, Đới Tử Thịnh ưu sầu uống nước, mặc niệm mối tình đầu còn chưa kịp thành hình.
Ngược lại Tiêu Mặc thu hết phản ứng của Đới Tử Thịnh vào trong mắt, không buông tha bất kỳ chi tiết nào, nghĩ xem tên tiểu tử này đến cùng có phải vừa gặp đã yêu Tô Bạch Mạt hay không.
Hắn giống như đang chủ động kéo giãn khoảng cách với Tô Bạch Mạt, rất tốt, thân phận ân nhân cứu mạng của Sở Kinh Lan vẫn còn chút hiệu quả.
Trong nguyên tác, ban đầu Đới Tử Thịnh không biết Tô Bạch Mạt còn có một vị hôn phu, mỗi lần Tô Bạch Mạt đến phòng nhỏ thăm bệnh, cùng hắn ở một chỗ, chưa từng chủ động đề cập đến Sở Kinh Lan, hiện tại Đới Tử Thịnh đã biết đến hôn ước giữa hai người, lấy tính cách của hắn, lập tức liền chú ý cư xử đúng mực.
Chỉ có điều, đợi ngày sau khi Sở Kinh Lan bị phế, hôn ước giải trừ, Đới Tử Thịnh còn có thể cản được lực hấp dẫn vạn người mê của Tô Bạch Mạt không?
Đối với chuyện này, Tiêu Mặc muốn thêm một cái dấu hỏi.
Tiêu Mặc suy nghĩ, khi y quan sát Đới Tử Thịnh, còn Sở Kinh Lan đang nhìn y.
Đám sương đen bay gần đến Đới Tử Thịnh, cũng không có biểu hiện khó chịu, nhưng còn chưa đủ để chắc chắn trên người Đới Tử Thịnh không có đồ vật ảnh hưởng đến tâm ma, hắn sẽ chờ xem.
Sở Kinh Lan chờ Đới Tử Thịnh uống nước xong, thấy hắn đã tỉnh táo, liền đưa thuốc cho hắn, nói cho hắn cách dùng, còn đưa cho hắn một ít Tích Cốc đan, ăn một viên tương đương ba bữa cơm.
Đới Tử Thịnh vội nói cảm ơn, Sở Kinh Lan: "Ngày mai ta lại đến."
Đi nhiều thêm hai chuyến, để xác nhận chính xác đến tột cùng có phải có biện pháp áp chế tâm ma hay không.
Không nghĩ tới Sở Kinh Lan thế mà tự mình chủ động đến, cũng đỡ Tiêu Mặc phải tốn thêm công sức, Sở Kinh Lan tới càng nhiều, thời gian Tô Bạch Mạt và Đới Tử Thịnh ở cạnh nhau chẳng phải càng ít đi sao?
Tiêu Mặc rất hài lòng.
Tô Bạch Mạt thấy Sở Kinh Lan dự định muốn đi, y lại không vội rời đi: "Kinh Lan ca ca, ta ở lại với hắn thêm chút."
Sở Kinh Lan từ chối cho ý kiến, một mình rời đi.
Tô Bạch Mạt nhìn theo bóng lưng Sở Kinh Lan, ánh mắt có vẻ cô đơn. Đới Tử Thịnh nhìn thấy vậy, muốn mở miệng nhưng lại cảm thấy không ổn lắm, tay run run uống xong chén nước, cuối cùng cũng không thể mặc kệ Tô Bạch Mạt với vẻ mặt cô đơn, bèn dò hỏi:
"Ách, ngươi tâm tình không tốt?"
Tô Bạch Mạt nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, ủy khuất nói: "Không có."
Đới Tử Thịnh: "......"
Cứu mạng, thế này là muốn tiếp chuyện thế nào!
Nhưng lời đã nói đến đây, ánh mắt kia của Tô Bạch Mạt rõ ràng muốn nói "ngươi lại hỏi ta đi", làm một người có ơn tất báo, Đới Tử Thịnh chỉ có thể căng da đầu nói tiếp: "Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm......"
Tô Bạch Mạt thở dài.
Cái âm thanh thở dài này tương đương thừa nhận tâm tình không tốt, giống như là lẩm bẩm: "Kinh Lan ca ca cái gì cũng tốt, chính là quá đầu gỗ, hắn có phải là không thích ta?"
Trong lòng Đới Tử Thịnh tự nhủ ta làm sao biết, độc thân như ta không hiểu a!
Hắn chỉ có thể cười gượng hai tiếng.
Tô Bạch Mạt đáng thương nhìn về phía hắn: "Ngươi cảm thấy ta có chỗ nào không tốt ư?"
Đới Tử Thịnh vừa được cứu, không có khả năng nói ân nhân không tốt, vội vàng nói: "Làm sao thế được! Ngươi tâm địa thiện lương, chi lan ngọc thụ, không có có chỗ nào không tốt!"
Tô Bạch Mạt bị hắn thổi phồng đến mức gương mặt đỏ hồng, cô đơn trên mặt biến mất, xấu hổ cười cười: "Ngươi khen ta như thế, ta cảm thấy xấu hổ."
Tô Bạch Mạt nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có thể cùng trò chuyện với ta không?"
Ai vừa mới nói với Sở Kinh Lan để Đới Tử Thịnh nghỉ ngơi một chút? Làm sao nhanh như vậy liền đổi chủ ý rồi, làm người không thể trước sau quá mâu thuẫn nha.
Đới Tử Thịnh đau đến mức chỉ muốn nằm ngửa, nhưng nam nhân không thể nói không được, hắn khẽ cắn môi, ngoài mặt cười mà trong không cười nổi: "Tất nhiên."
Mặc kệ Tô Bạch Mạt có bao nhiêu lời nói muốn nói, lúc một người một tâm ma trở lại Sở gia thì sắc trời đã bắt đầu tối, vốn thời gian cơm tối là lúc Tiêu Mặc cảm thấy cực kỳ mong chờ, nhưng hôm nay đã bị Sở Kinh Lan túm được đuôi, y cũng không muốn mất mặt thêm nữa, thế là trở lại trong thức hải.
Mặc dù bên trong thức hải cô quạnh, nhưng tốt xấu gì cũng được ở dạng người. Tiêu Mặc trở lại đi dạo xung quanh tiểu viện của mình, tránh cho lâu không nhớ được cách đi bằng hai chân, vừa đi vừa nói chuyện với hệ thống: "Nếu như ta thật sự thay đổi cốt truyện của Đới Tử Thịnh và Tô Bạch Mạt, liệu có vấn đề gì không?"
Nếu như cốt truyện có thể dễ dàng thay đổi, vậy thì vì sao y và hệ thống phải đi theo nhiệm vụ trưởng thành của Sở Kinh Lan?
Trước đó bởi vì không quan tâm, Tiêu Mặc một mực không có hỏi qua.
Nhưng đáp án của hệ thống lại nằm ngoài dự liệu.
"Không có vấn đề nha," Hệ thống nói, "Tính cả Tô Bạch Mạt và Sở Kinh Lan, nhân vật trụ cột của thế giới này tổng cộng là 8 người, những bước ngoặt phát triển của bọn họ tuyệt đối sẽ không thay đổi, chỉ cần trụ cột vững chắc, những cái khác đều không quan trọng."
Tiêu Mặc nghe vậy lý giải: "Nói cách khác, cho dù thế nào Sở Kinh Lan cũng sẽ thích Tô Bạch Mạt, sau đó vì y mà chết?"
Ai ngờ hệ thống còn nói: "Không phải."
Tiêu Mặc kinh ngạc: Lại không phải?
"Bước ngoặt phát triển của Sở Kinh Lan dừng lại khi vượt qua Tâm Ma, còn về sau cốt truyện của thế giới sẽ không can thiệp, hắn có chết thay Tô Bạch Mạt hay không đều không quan trọng."
Mí mắt Tiêu Mặc giật giật, thì ra là như vậy?
Hệ thống quan sát biểu cảm của y, nói: "Mức độ tự do của chúng ta vẫn còn rất cao, cho nên nếu ký chủ muốn thay đổi cốt truyện hay là vận mệnh của nhân vật nào, chỉ cần trong phạm vi hợp lý đều có thể thử, có có điều đối với những bước ngoặt quan trọng thì không có cách nào thay đổi, xin hãy ghi nhớ điểm này."
Hệ thống biết Tiêu Mặc vẫn luôn nhớ mãi kết cục của Sở Kinh Lan: "Nếu như ngài muốn thay đổi kết cục của Sở Kinh Lan..."
"Ta không muốn."
Tiêu Mặc không chút do dự đánh gãy hệ thống: "Hắn có quan hệ gì với ta? Hôm nay nhúng tay vào cốt truyện của Tô Bạch Mạt và Đới Tử Thịnh là vì ta thấy nhàm chán, huống hồ chỉ cần dùng hai câu, còn muốn thay đổi kết cục của Sở Kinh Lan nhất định phải cố gắng hàng tháng hàng năm, tốn không ít công phu, thật mệt mỏi mà, ta không muốn tìm thêm phiền phức."
Hệ thống thu âm thanh: "Hức."
Ký chủ là lớn nhất, ngài nói vậy thì là vậy.
"Không nhắc tới hắn nữa." Tiêu Mặc dùng hành động cho thấy mình thật sự không có hứng thú với Sở Kinh Lan, "Để ta xem hiện tại điểm tích lũy có bao nhiêu."
Sớm ngày duy trì hình người ở bên ngoài mới là chính sự, kết cục của Sở Kinh Lan có quan trọng hơn tu vi và điểm tích lũy không? Không, tuyệt đối không.