Chương 8
Editor: hoameei
Trong bữa cơm, người hầu đổi đũa mới cho Sở Kinh Lan.
Sau khi ăn xong, người hầu tiến lên thu dọn bát đũa, phát hiện vẻ mặt lạnh lẽo xen lẫn tức giận của Sở Kinh Lan, không giống như hưởng thụ mỹ vị, ngược lại như vừa nuốt phải ruồi.
Trong lòng người hầu nảy lên, vội vàng nói: "Thiếu gia, có phải thức ăn không hợp khẩu vị?"
Sở Kinh Lan nhíu mày lại, phảng phất như đang nhẫn nhịn cơn giận: "Cái gì?"
Thật ra là hắn nghe không rõ, bởi vì khi người hầu hỏi vừa đúng lúc tiếng sáo của tâm ma cất lên, như tiếng muôn thú trong trăm dặm chết thảm, lỗ tai Sở Kinh Lan ong ong, không thể nghe lọt âm thanh nào khác.
Người hầu: Xong rồi, vẻ mặt của thiếu gia thật đáng sợ!
May mắn là ngày thường thiếu gia đối với đám người hầu bọn họ không tệ lắm, đổi thành thiếu gia bên viện khác mà tức giận, bọn họ liền lập tức phải quỳ xuống cầu xin tha thứ. Người hầu lau mồ hôi lạnh trên trán, yếu ớt lặp lại câu hỏi lần nữa.
Lúc này Sở Kinh Lan mới nghe rõ, hắn cố gắng giãn lông mày ra, ngữ điệu chậm rãi: "... Đồ ăn rất ngon, các ngươi dọn xong thì lui xuống đi."
Người hầu cũng không dám hỏi thêm vì sao đũa lại gãy đôi, tranh thủ thời gian thu dọn xong liền lui ra ngoài.
Sở Kinh Lan đưa tay ấn lỗ tai, lại cưỡng ép thả tay xuống.
Bịt lỗ tai tương đương với việc yếu thế hơn tâm ma, hắn còn lâu mới thỏa hiệp với y.
Sở Kinh Lan nắm chặt tay lại, nắm rồi lại thả, tựa hồ muốn tìm một khối đậu hũ trực trực tiếp bóp nát.
Hắn hiểu âm luật, cũng chính bởi vì hiểu cho nên càng khó chịu hơn, nghe suốt một buổi trưa vẫn không nghe ra đây là khúc nào... Không, không thể nào là một khúc được?
Sở Kinh Lan đương nhiên nghe không hiểu, bởi vì khúc nhạc mà Tiêu Mặc thổi không thuộc thế giới này.
Tiêu Mặc cảm thấy những khúc nhạc nhập môn của thế giới này quá khó, bởi vậy y đổi thành một bài hát đơn giản của thế giới hiện đại làm bài nhập môn, không sai, chính là bài twinkle twinkle, little star kia.
Tiêu Mặc chưa từng học qua nhạc cụ, nhưng nhờ vào trí nhớ tốt, sheet nhạc của bài Ngôi sao nhỏ dễ nhớ, nhìn một lần liền học được.
Chỉ tiếc là một bài Tiểu Tinh Tinh lại bị Tiêu Mặc thổi thành đại tinh tinh (*), chính là cái giống loài dậm chân đấm ngực gào thét trong rừng rậm, cũng may là chỉ có mình Sở Kinh Lan nghe thấy, không đến nỗi mất mặt.
(*) 大猩猩 /dà xīngxīng/: chơi chữ đồng âm, "đại tinh tinh" là khỉ đột, còn "tiểu tinh tinh" mới là ngôi sao nhỏ
Hệ thống đã tắt âm, nhưng âm thanh thông báo thì không ngừng kêu đinh đinh nhắc nhở cộng điểm công kích tinh thần.
Một khúc nhạc vào buổi trưa còn hiệu quả hơn nhiều so với những lời châm chọc gay gắt, cảm xúc của Sở Kinh Lan duy trì ổn định trên mức đỏ và không có dấu hiệu hạ xuống.
Vừa có thể tu luyện vừa lấy điểm tích lũy, Tiêu Mặc càng thêm vui vẻ thổi sáo.
Tiêu Mặc đã thổi hơn nửa ngày, cũng thấy mệt mỏi, bèn dừng lại nghỉ ngơi một lát, y thấy rõ ngay lúc tiếng sáo của mình ngừng lại, vẻ mặt Sở Kinh Lan có chút hoảng hốt, sau đó dần dần thả lỏng.
Có cảm giác như vừa sống sót qua tai nạn.
Tiêu Mặc nhìn biểu tình của Sở Kinh Lan, tâm tư muốn trêu ghẹo nổi lên, nhịn không được, mới yên tĩnh được hai giây, liền giở trò xấu lại thổi một hơi.
Tiếng sáo vừa vang lên, Sở Kinh Lan mới được thả lỏng lập tức giật mình một cái, bả vai nháy mắt run lên.
Tiêu Mặc rốt cuộc nhịn không được mà cười ra tiếng: "Ha ha ha!"
Sở Kinh Lan nhận ra mình bị nắm thóp: "......"
Tâm ma!!!
Sở Kinh Lan không thể nhịn được nữa, triệu hồi linh kiếm, rút kiếm liền chém xuống!
Dù biết rõ kiếm không thể gây ra bất cứ thương tổn gì cho tâm ma, nhưng Sở Kinh Lan bị y chọc đến phát hỏa, ai quản có hữu dụng hay không, chém xuống rồi lại nói!
Bằng không hắn sẽ tức chết!
Lần này Tiêu Mặc không ngoan ngoãn đứng yên chịu trận nữa, y xoay một vòng rồi bay lên xà nhà, từ trên cao nhìn Sở Kinh Lan lớn tiếng nói: "Ai bảo ngươi lúc ăn cơm cố ý cười nhạo ta, ta đây cũng chỉ ăn miếng trả miếng, là ngươi ra tay trước!"
Sở Kinh Lan cầm kiếm đứng giữa phòng, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, tức giận cười một tiếng: "Một tâm ma đột nhiên xuất hiện nói muốn đoạt xá ta lại nói là ta ra tay trước?"
Y làm sao có ý gì tốt?
Tiêu Mặc lập tức phản biện lại: "Là tâm tính ngươi bất ổn mới sinh ra tâm ma! Người tưởng rằng ta muốn sao, ta một chút cũng không muốn làm tâm ma của ngươi!"
Bị ép xuyên qua, bị ép trở thành tâm ma, ở bên ngoài còn không có hình người, buộc bên người Sở Kinh Lan, Tiêu Mặc cũng đã sớm nghẹn một bụng, thiếu niên ấm ức dễ dàng biến thành cơn giận, chạm liền bùng nổ.
Hai thiếu niên 17 tuổi ở hai thế giới khác nhau, cả người đầy gai, ai cũng cảm thấy đối phương ngứa mắt, cuối cùng không chịu được thăm dò châm chọc thêm nữa, lần đầu tiên chân chính cãi nhau.
Nếu xét về nguyên nhân ban đầu, cả hai đều rất vô tội, bị buộc chung với nhau như vậy chẳng phải là lỗi của ai, nhưng rất nhiều lý do không thể nói rõ, rất nhiều chuyện lại nhất định phải làm, ngay cả hai người yêu nhau thắm thiết còn có lúc giận dỗi, huống chi là hai người thiếu niên xa lạ bỗng dưng bị ép ở chung một chỗ với nhau.
Hai người đều đã lửa giận đùng đùng.
"Không muốn làm tâm ma, vậy ngươi bây giờ liền biến mất, trả lại thanh tĩnh cho ta!"
"Nếu ngươi có bản lĩnh thì giết chết ta luôn đi, ta tuyệt đối không đánh trả, nào, ngươi tới đi!"
Mặc dù Tiêu Mặc mang thù, nhưng không nhớ việc nhỏ chỉ nhớ việc lớn, nếu là việc lớn cũng sẽ không cãi nhau, mà phải dùng hành động để đáp trả, bởi vậy y chưa bao giờ thật sự cãi nhau đến đỏ mặt tía tai với người khác, đây là lần đầu tiên. Sở Kinh Lan lại càng không cần nói, là mẫu thân hắn sống nhờ Sở gia, bởi vậy trước mặt trưởng bối luôn nhẫn nhịn, cho dù là giận cũng chỉ mặt lạnh băng kiềm chế, chưa từng để mất hình tượng như thế này.
Hai người đều là lần đầu tiên xé mặt cãi nhau, chẳng cần mặt mũi hay hình tượng, cũng chẳng cần mang đầu óc, hoàn toàn là những lời nói bộc phát trong cơn giận.
Nếu như lúc này hệ thống không tắt âm, hẳn đã phải trợn mắt há mồm, đồng thời sẽ dùng một từ ngữ thông dụng của xã hội hiện đại để miêu tả chính xác hình ảnh của hai người này ——
Hai đứa học sinh tiểu học cãi lộn.
Không phải nói là thiếu niên trưởng thành, không phải nói là trầm ổn thận trọng sao?
Giả, đều là giả, có khác nào mấy con nhím xù lông lao vào tranh nhau.
Hai người đều đã không thèm kiềm chế, lồng ngực Sở Kinh Lan phập phồng, gân xanh trên tay nổi lên, mà Tiêu Mặc tức giận đến nỗi đám sương đen cũng lớn hơn một vòng, nhìn qua như sắp nổ tung.
Tiêu Mặc: "A."
Sở Kinh Lan: "A."
Sau đó lại thốt ra rất nhiều câu thoại gay gắt, mỗi người dùng ngữ khí riêng, cuối cùng cả hai quay mặt qua chỗ khác, Sở Kinh Lan nghiến răng ngồi xuống bên bàn, Tiêu Mặc hừ một tiếng xoay người nằm sấp trên xà nhà.
Khung cảnh gà bay chó sủa trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Cả hai bên đồng thời ngừng công kích, trong phòng không ai lên tiếng, cơn nóng giận dần nguội đi, cuối cùng cũng nhặt lại lý trí về, những lời vừa nói ra lại tự trả về lỗ tai mình.
Tiêu Mặc:......
Ta mới vừa cãi nhau với hắn? Không nói nguyên do cãi nhau, nhưng những lời kia... học sinh tiểu học cũng không ngây ngô như thế, sao ta lại ầm ĩ lên với hắn rồi?.
Sở Kinh Lan:......
Hắn nhéo mi tâm, cũng không thể hiểu được vì sao mình lại đột nhiên mất bình tĩnh, nói những lời thừa thãi vô dụng với tâm ma.
Lãng phí thời gian, ảnh hưởng tâm trí, đồng thời...... Hết sức ngây thơ.
Tiêu Mặc/ Sở Kinh Lan hai cái đầu lại có cùng suy nghĩ:...... Thật là mất mặt.
Trong phòng nhất thời lâm vào lặng im, chỉ còn tiếng thở dồn dập đến dần ổn định của Sở Kinh Lan.
Một khoảng thời gian rất dài trôi qua, không ai nói chuyện, cũng không ai cử động.
Một lúc lâu sau, Sở Kinh Lan chợt cười xùy một tiếng.
Một tiếng cười nhẹ bẫng, nhưng là Sở Kinh Lan tự cười nhạo mình.
Vậy mà mình lại bị tâm ma ảnh hưởng đến mức như vậy, phải rồi, nguồn gốc sinh ra tâm ma là hắn, thế nhưng khi trước còn thật sự tưởng rằng tâm tính mình vững chắc, xem là bởi vì bản thân không đủ năng lực mới không hiểu rõ.
Ngươi xem, tâm ma nói dăm ba câu đã có thể khiến hắn tức giận đến mất lý trí, được, là Sở Kinh Lan hắn tu hành không tới nơi tới chốn.
Sở Kinh Lan buông bàn tay đang đè trên mi tâm, vẻ mặt lạnh lẽo.
—— Chờ khi hắn tu luyện tâm tính vững vàng, tu vi cũng đủ lớn, hắn sẽ khiến tâm ma phải hôi phi yên diệt (*).
(*) 灰飞烟灭: biến mất một cách nhanh chóng.
Sai lầm này liền để hắn tự mình sửa chữa đi.
Hắn ổn định lại tinh thần, suy nghĩ trong đầu vừa tỉnh táo lại cuồn cuộn sát khí, chợt, từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng gọi.
Sở Kinh Lan mặt không biểu cảm ngẩng đầu lên, hắn thề rằng, cho dù trong miệng tâm ma có nôn ra lời nói nhảm gì cũng không thể lại làm nhiễu loạn tâm trí hắn.
Sau đó hắn liền nghe thấy một câu ——
"Xin lỗi."
Sở Kinh Lan: "......?"
Sở Kinh Lan mở to mắt, vẻ mặt lạnh băng lập tức bị một câu nói kia quét đi sạch.
Hắn không thể tin nổi: "...... Cái gì?"
Tâm ma lại không lên tiếng, thân hình khẽ động, chạy về trong thức hải.
Sở Kinh Lan hoài nghi mình nghe nhầm, nhưng trong gian phòng này chỉ có hai người bọn hắn, mà tiếng xin lỗi kia cực kỳ rõ ràng, lại nói, trong nhận thức của hắn về tâm ma nhất định phải là ngươi sống ta chết, cho dù hắn có nằm mơ giữa ban ngày cũng không thể nào có khả năng mơ thấy tâm ma nói xin lỗi.
Một cái tâm ma thế mà lại xin lỗi bản thể, dù là mười ngàn năm sau cũng tuyệt đối không ai tin.
Khí lạnh quanh người hắn cũng không rõ nguyên do tan đi, Sở Kinh Lan ngồi tại chỗ trái lo phải nghĩ, sững sờ không hiểu được đây là chuyện gì.
Không phải là thủ đoạn mới quấy nhiễu lòng người của tâm ma đấy chứ?
Mà Tiêu Mặc vừa nói xin lỗi xong, cũng lập tức nhận ra không ổn, cho nên lui về thức hải.
Khi y tỉnh táo lại, cảm thấy mình quả thực không nên nổi cáu với Sở Kinh Lan. Đúng là y vô duyên vô cớ bị ép xuyên đến, cũng không thích thiết lập nhân vật Sở Kinh Lan, nhưng chuyện này không hề liên quan đến Sở Kinh Lan, dù cho thiết lập nhân vật có nát bét thế nào thì hắn cũng không làm gì sai với y.
Những ấm ức, buồn khổ sau khi xuyên sách của Tiêu Mặc đều không phải lỗi của Sở Kinh Lan, cho nên khi tỉnh táo lại, y liền vô thức nói xin lỗi.
Nhưng khi thấy Sở Kinh Lan kinh ngạc ngẩng đầu, Tiêu Mặc mới ý thức được chỗ không ổn.
Y là một tâm ma, nói xin lỗi với bản thể không phải là OOC rồi sao?
Đâm lao phải theo lao, bởi vậy nói xong y lập tức quay về thức hải.
Sau khi Tiêu Mặc trở lại thức hải liền biến về hình người, nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của mình, vừa xấu hổ vừa lo lắng đi qua đi lại quanh gốc cây khô: Hỏng bét hỏng bét, Sở Kinh Lan nghe thấy câu xin lỗi kia sẽ nghĩ thế nào, sao có thể tin được một tâm ma lại nói xin lỗi!!
Tiêu Mặc tâm phiền ý loạn, ngay lúc đang chuẩn bị gọi hệ thống lên, bước chân phút chốc dừng lại.
Trong thức hải chỉ có ánh trăng mờ ảo bao phủ, dưới hoàn cảnh tĩnh mịch tuyệt đối Tiêu Mặc lại đột nhiên nhìn ra được sự việc mà trước đó không nghĩ tới.
Hệ thống cũng đâu yêu cầu y giữ đúng thiết lập nhân vật tâm ma nhỉ?
Giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, Tiêu Mặc cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo, chậm rãi ngồi xuống bên Nguyệt Hồ, gạt hết những ý nghĩ hỗn loạn, tự mình phân tích một cách lý trí.
Bởi vì trong lòng vẫn vô thức kháng cự với việc xuyên sách, những ngày này y luôn mang quá nhiều cảm xúc không thanh tỉnh.
Suy nghĩ cẩn thận, cũng bởi vì suy nghĩ tiêu cực, cùng với thân phận đối nghịch giữa tâm ma và bản thể, cộng thêm việc công kích tinh thần Sở Kinh Lan có thể thu được điểm tích lũy trợ giúp tu vi, nên y mới có thể nhập vai tâm ma một cách suôn sẻ thuận lợi.
Đối với Sở Kinh Lan kỳ thật rất không công bằng.
Theo nguyên tác Sở Kinh Lan cũng sẽ phải trải qua độ Tâm Ma kiếp, so với Tiêu Mặc thì tâm ma kia chỉ có ác hơn, nhưng những cái này đều không phải lý do để Tiêu Mặc làm như vậy.
Từ câu nói mở đầu "Ta là tâm ma của ngươi", y cũng bị cuốn theo thân phận này, nhưng ý định ban đầu của y không phải là nằm im mặc kệ sao?
Dựa theo tính cách của Tiêu Mặc, với những người không oán không hận nhưng tính cách không hợp, y chỉ lựa chọn tránh xa, dù là có tiếp xúc hay không, nhưng ít nhất cũng sẽ không tìm đối phương gây phiền toái.
Y chủ động trêu chọc Sở Kinh Lan là vì điểm tích lũy, trước kia nói là cách duy nhất, cho nên mới làm như vậy.
Tiêu Mặc phát hiện, vô hình trung y đã quá thuận theo thân phận tâm ma này.
Điều này này không ổn.
Tiêu Mặc cúi đầu nhìn cây sáo trong tay một chút
Tiêu Mặc nắm chặt ngón tay, hạ quyết tâm.
Bây giờ cũng không phải không có biện pháp vừa tự thân tu luyện đồng thời sống chung hòa bình với Sở Kinh Lan, là lúc nên dứt bỏ thân phận cùng ngăn cách giữa hai thế giới, thành thật thẳng thắn nói chuyện với Sở Kinh Lan.
Trong bữa cơm, người hầu đổi đũa mới cho Sở Kinh Lan.
Sau khi ăn xong, người hầu tiến lên thu dọn bát đũa, phát hiện vẻ mặt lạnh lẽo xen lẫn tức giận của Sở Kinh Lan, không giống như hưởng thụ mỹ vị, ngược lại như vừa nuốt phải ruồi.
Trong lòng người hầu nảy lên, vội vàng nói: "Thiếu gia, có phải thức ăn không hợp khẩu vị?"
Sở Kinh Lan nhíu mày lại, phảng phất như đang nhẫn nhịn cơn giận: "Cái gì?"
Thật ra là hắn nghe không rõ, bởi vì khi người hầu hỏi vừa đúng lúc tiếng sáo của tâm ma cất lên, như tiếng muôn thú trong trăm dặm chết thảm, lỗ tai Sở Kinh Lan ong ong, không thể nghe lọt âm thanh nào khác.
Người hầu: Xong rồi, vẻ mặt của thiếu gia thật đáng sợ!
May mắn là ngày thường thiếu gia đối với đám người hầu bọn họ không tệ lắm, đổi thành thiếu gia bên viện khác mà tức giận, bọn họ liền lập tức phải quỳ xuống cầu xin tha thứ. Người hầu lau mồ hôi lạnh trên trán, yếu ớt lặp lại câu hỏi lần nữa.
Lúc này Sở Kinh Lan mới nghe rõ, hắn cố gắng giãn lông mày ra, ngữ điệu chậm rãi: "... Đồ ăn rất ngon, các ngươi dọn xong thì lui xuống đi."
Người hầu cũng không dám hỏi thêm vì sao đũa lại gãy đôi, tranh thủ thời gian thu dọn xong liền lui ra ngoài.
Sở Kinh Lan đưa tay ấn lỗ tai, lại cưỡng ép thả tay xuống.
Bịt lỗ tai tương đương với việc yếu thế hơn tâm ma, hắn còn lâu mới thỏa hiệp với y.
Sở Kinh Lan nắm chặt tay lại, nắm rồi lại thả, tựa hồ muốn tìm một khối đậu hũ trực trực tiếp bóp nát.
Hắn hiểu âm luật, cũng chính bởi vì hiểu cho nên càng khó chịu hơn, nghe suốt một buổi trưa vẫn không nghe ra đây là khúc nào... Không, không thể nào là một khúc được?
Sở Kinh Lan đương nhiên nghe không hiểu, bởi vì khúc nhạc mà Tiêu Mặc thổi không thuộc thế giới này.
Tiêu Mặc cảm thấy những khúc nhạc nhập môn của thế giới này quá khó, bởi vậy y đổi thành một bài hát đơn giản của thế giới hiện đại làm bài nhập môn, không sai, chính là bài twinkle twinkle, little star kia.
Tiêu Mặc chưa từng học qua nhạc cụ, nhưng nhờ vào trí nhớ tốt, sheet nhạc của bài Ngôi sao nhỏ dễ nhớ, nhìn một lần liền học được.
Chỉ tiếc là một bài Tiểu Tinh Tinh lại bị Tiêu Mặc thổi thành đại tinh tinh (*), chính là cái giống loài dậm chân đấm ngực gào thét trong rừng rậm, cũng may là chỉ có mình Sở Kinh Lan nghe thấy, không đến nỗi mất mặt.
(*) 大猩猩 /dà xīngxīng/: chơi chữ đồng âm, "đại tinh tinh" là khỉ đột, còn "tiểu tinh tinh" mới là ngôi sao nhỏ
Hệ thống đã tắt âm, nhưng âm thanh thông báo thì không ngừng kêu đinh đinh nhắc nhở cộng điểm công kích tinh thần.
Một khúc nhạc vào buổi trưa còn hiệu quả hơn nhiều so với những lời châm chọc gay gắt, cảm xúc của Sở Kinh Lan duy trì ổn định trên mức đỏ và không có dấu hiệu hạ xuống.
Vừa có thể tu luyện vừa lấy điểm tích lũy, Tiêu Mặc càng thêm vui vẻ thổi sáo.
Tiêu Mặc đã thổi hơn nửa ngày, cũng thấy mệt mỏi, bèn dừng lại nghỉ ngơi một lát, y thấy rõ ngay lúc tiếng sáo của mình ngừng lại, vẻ mặt Sở Kinh Lan có chút hoảng hốt, sau đó dần dần thả lỏng.
Có cảm giác như vừa sống sót qua tai nạn.
Tiêu Mặc nhìn biểu tình của Sở Kinh Lan, tâm tư muốn trêu ghẹo nổi lên, nhịn không được, mới yên tĩnh được hai giây, liền giở trò xấu lại thổi một hơi.
Tiếng sáo vừa vang lên, Sở Kinh Lan mới được thả lỏng lập tức giật mình một cái, bả vai nháy mắt run lên.
Tiêu Mặc rốt cuộc nhịn không được mà cười ra tiếng: "Ha ha ha!"
Sở Kinh Lan nhận ra mình bị nắm thóp: "......"
Tâm ma!!!
Sở Kinh Lan không thể nhịn được nữa, triệu hồi linh kiếm, rút kiếm liền chém xuống!
Dù biết rõ kiếm không thể gây ra bất cứ thương tổn gì cho tâm ma, nhưng Sở Kinh Lan bị y chọc đến phát hỏa, ai quản có hữu dụng hay không, chém xuống rồi lại nói!
Bằng không hắn sẽ tức chết!
Lần này Tiêu Mặc không ngoan ngoãn đứng yên chịu trận nữa, y xoay một vòng rồi bay lên xà nhà, từ trên cao nhìn Sở Kinh Lan lớn tiếng nói: "Ai bảo ngươi lúc ăn cơm cố ý cười nhạo ta, ta đây cũng chỉ ăn miếng trả miếng, là ngươi ra tay trước!"
Sở Kinh Lan cầm kiếm đứng giữa phòng, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, tức giận cười một tiếng: "Một tâm ma đột nhiên xuất hiện nói muốn đoạt xá ta lại nói là ta ra tay trước?"
Y làm sao có ý gì tốt?
Tiêu Mặc lập tức phản biện lại: "Là tâm tính ngươi bất ổn mới sinh ra tâm ma! Người tưởng rằng ta muốn sao, ta một chút cũng không muốn làm tâm ma của ngươi!"
Bị ép xuyên qua, bị ép trở thành tâm ma, ở bên ngoài còn không có hình người, buộc bên người Sở Kinh Lan, Tiêu Mặc cũng đã sớm nghẹn một bụng, thiếu niên ấm ức dễ dàng biến thành cơn giận, chạm liền bùng nổ.
Hai thiếu niên 17 tuổi ở hai thế giới khác nhau, cả người đầy gai, ai cũng cảm thấy đối phương ngứa mắt, cuối cùng không chịu được thăm dò châm chọc thêm nữa, lần đầu tiên chân chính cãi nhau.
Nếu xét về nguyên nhân ban đầu, cả hai đều rất vô tội, bị buộc chung với nhau như vậy chẳng phải là lỗi của ai, nhưng rất nhiều lý do không thể nói rõ, rất nhiều chuyện lại nhất định phải làm, ngay cả hai người yêu nhau thắm thiết còn có lúc giận dỗi, huống chi là hai người thiếu niên xa lạ bỗng dưng bị ép ở chung một chỗ với nhau.
Hai người đều đã lửa giận đùng đùng.
"Không muốn làm tâm ma, vậy ngươi bây giờ liền biến mất, trả lại thanh tĩnh cho ta!"
"Nếu ngươi có bản lĩnh thì giết chết ta luôn đi, ta tuyệt đối không đánh trả, nào, ngươi tới đi!"
Mặc dù Tiêu Mặc mang thù, nhưng không nhớ việc nhỏ chỉ nhớ việc lớn, nếu là việc lớn cũng sẽ không cãi nhau, mà phải dùng hành động để đáp trả, bởi vậy y chưa bao giờ thật sự cãi nhau đến đỏ mặt tía tai với người khác, đây là lần đầu tiên. Sở Kinh Lan lại càng không cần nói, là mẫu thân hắn sống nhờ Sở gia, bởi vậy trước mặt trưởng bối luôn nhẫn nhịn, cho dù là giận cũng chỉ mặt lạnh băng kiềm chế, chưa từng để mất hình tượng như thế này.
Hai người đều là lần đầu tiên xé mặt cãi nhau, chẳng cần mặt mũi hay hình tượng, cũng chẳng cần mang đầu óc, hoàn toàn là những lời nói bộc phát trong cơn giận.
Nếu như lúc này hệ thống không tắt âm, hẳn đã phải trợn mắt há mồm, đồng thời sẽ dùng một từ ngữ thông dụng của xã hội hiện đại để miêu tả chính xác hình ảnh của hai người này ——
Hai đứa học sinh tiểu học cãi lộn.
Không phải nói là thiếu niên trưởng thành, không phải nói là trầm ổn thận trọng sao?
Giả, đều là giả, có khác nào mấy con nhím xù lông lao vào tranh nhau.
Hai người đều đã không thèm kiềm chế, lồng ngực Sở Kinh Lan phập phồng, gân xanh trên tay nổi lên, mà Tiêu Mặc tức giận đến nỗi đám sương đen cũng lớn hơn một vòng, nhìn qua như sắp nổ tung.
Tiêu Mặc: "A."
Sở Kinh Lan: "A."
Sau đó lại thốt ra rất nhiều câu thoại gay gắt, mỗi người dùng ngữ khí riêng, cuối cùng cả hai quay mặt qua chỗ khác, Sở Kinh Lan nghiến răng ngồi xuống bên bàn, Tiêu Mặc hừ một tiếng xoay người nằm sấp trên xà nhà.
Khung cảnh gà bay chó sủa trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Cả hai bên đồng thời ngừng công kích, trong phòng không ai lên tiếng, cơn nóng giận dần nguội đi, cuối cùng cũng nhặt lại lý trí về, những lời vừa nói ra lại tự trả về lỗ tai mình.
Tiêu Mặc:......
Ta mới vừa cãi nhau với hắn? Không nói nguyên do cãi nhau, nhưng những lời kia... học sinh tiểu học cũng không ngây ngô như thế, sao ta lại ầm ĩ lên với hắn rồi?.
Sở Kinh Lan:......
Hắn nhéo mi tâm, cũng không thể hiểu được vì sao mình lại đột nhiên mất bình tĩnh, nói những lời thừa thãi vô dụng với tâm ma.
Lãng phí thời gian, ảnh hưởng tâm trí, đồng thời...... Hết sức ngây thơ.
Tiêu Mặc/ Sở Kinh Lan hai cái đầu lại có cùng suy nghĩ:...... Thật là mất mặt.
Trong phòng nhất thời lâm vào lặng im, chỉ còn tiếng thở dồn dập đến dần ổn định của Sở Kinh Lan.
Một khoảng thời gian rất dài trôi qua, không ai nói chuyện, cũng không ai cử động.
Một lúc lâu sau, Sở Kinh Lan chợt cười xùy một tiếng.
Một tiếng cười nhẹ bẫng, nhưng là Sở Kinh Lan tự cười nhạo mình.
Vậy mà mình lại bị tâm ma ảnh hưởng đến mức như vậy, phải rồi, nguồn gốc sinh ra tâm ma là hắn, thế nhưng khi trước còn thật sự tưởng rằng tâm tính mình vững chắc, xem là bởi vì bản thân không đủ năng lực mới không hiểu rõ.
Ngươi xem, tâm ma nói dăm ba câu đã có thể khiến hắn tức giận đến mất lý trí, được, là Sở Kinh Lan hắn tu hành không tới nơi tới chốn.
Sở Kinh Lan buông bàn tay đang đè trên mi tâm, vẻ mặt lạnh lẽo.
—— Chờ khi hắn tu luyện tâm tính vững vàng, tu vi cũng đủ lớn, hắn sẽ khiến tâm ma phải hôi phi yên diệt (*).
(*) 灰飞烟灭: biến mất một cách nhanh chóng.
Sai lầm này liền để hắn tự mình sửa chữa đi.
Hắn ổn định lại tinh thần, suy nghĩ trong đầu vừa tỉnh táo lại cuồn cuộn sát khí, chợt, từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng gọi.
Sở Kinh Lan mặt không biểu cảm ngẩng đầu lên, hắn thề rằng, cho dù trong miệng tâm ma có nôn ra lời nói nhảm gì cũng không thể lại làm nhiễu loạn tâm trí hắn.
Sau đó hắn liền nghe thấy một câu ——
"Xin lỗi."
Sở Kinh Lan: "......?"
Sở Kinh Lan mở to mắt, vẻ mặt lạnh băng lập tức bị một câu nói kia quét đi sạch.
Hắn không thể tin nổi: "...... Cái gì?"
Tâm ma lại không lên tiếng, thân hình khẽ động, chạy về trong thức hải.
Sở Kinh Lan hoài nghi mình nghe nhầm, nhưng trong gian phòng này chỉ có hai người bọn hắn, mà tiếng xin lỗi kia cực kỳ rõ ràng, lại nói, trong nhận thức của hắn về tâm ma nhất định phải là ngươi sống ta chết, cho dù hắn có nằm mơ giữa ban ngày cũng không thể nào có khả năng mơ thấy tâm ma nói xin lỗi.
Một cái tâm ma thế mà lại xin lỗi bản thể, dù là mười ngàn năm sau cũng tuyệt đối không ai tin.
Khí lạnh quanh người hắn cũng không rõ nguyên do tan đi, Sở Kinh Lan ngồi tại chỗ trái lo phải nghĩ, sững sờ không hiểu được đây là chuyện gì.
Không phải là thủ đoạn mới quấy nhiễu lòng người của tâm ma đấy chứ?
Mà Tiêu Mặc vừa nói xin lỗi xong, cũng lập tức nhận ra không ổn, cho nên lui về thức hải.
Khi y tỉnh táo lại, cảm thấy mình quả thực không nên nổi cáu với Sở Kinh Lan. Đúng là y vô duyên vô cớ bị ép xuyên đến, cũng không thích thiết lập nhân vật Sở Kinh Lan, nhưng chuyện này không hề liên quan đến Sở Kinh Lan, dù cho thiết lập nhân vật có nát bét thế nào thì hắn cũng không làm gì sai với y.
Những ấm ức, buồn khổ sau khi xuyên sách của Tiêu Mặc đều không phải lỗi của Sở Kinh Lan, cho nên khi tỉnh táo lại, y liền vô thức nói xin lỗi.
Nhưng khi thấy Sở Kinh Lan kinh ngạc ngẩng đầu, Tiêu Mặc mới ý thức được chỗ không ổn.
Y là một tâm ma, nói xin lỗi với bản thể không phải là OOC rồi sao?
Đâm lao phải theo lao, bởi vậy nói xong y lập tức quay về thức hải.
Sau khi Tiêu Mặc trở lại thức hải liền biến về hình người, nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của mình, vừa xấu hổ vừa lo lắng đi qua đi lại quanh gốc cây khô: Hỏng bét hỏng bét, Sở Kinh Lan nghe thấy câu xin lỗi kia sẽ nghĩ thế nào, sao có thể tin được một tâm ma lại nói xin lỗi!!
Tiêu Mặc tâm phiền ý loạn, ngay lúc đang chuẩn bị gọi hệ thống lên, bước chân phút chốc dừng lại.
Trong thức hải chỉ có ánh trăng mờ ảo bao phủ, dưới hoàn cảnh tĩnh mịch tuyệt đối Tiêu Mặc lại đột nhiên nhìn ra được sự việc mà trước đó không nghĩ tới.
Hệ thống cũng đâu yêu cầu y giữ đúng thiết lập nhân vật tâm ma nhỉ?
Giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, Tiêu Mặc cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo, chậm rãi ngồi xuống bên Nguyệt Hồ, gạt hết những ý nghĩ hỗn loạn, tự mình phân tích một cách lý trí.
Bởi vì trong lòng vẫn vô thức kháng cự với việc xuyên sách, những ngày này y luôn mang quá nhiều cảm xúc không thanh tỉnh.
Suy nghĩ cẩn thận, cũng bởi vì suy nghĩ tiêu cực, cùng với thân phận đối nghịch giữa tâm ma và bản thể, cộng thêm việc công kích tinh thần Sở Kinh Lan có thể thu được điểm tích lũy trợ giúp tu vi, nên y mới có thể nhập vai tâm ma một cách suôn sẻ thuận lợi.
Đối với Sở Kinh Lan kỳ thật rất không công bằng.
Theo nguyên tác Sở Kinh Lan cũng sẽ phải trải qua độ Tâm Ma kiếp, so với Tiêu Mặc thì tâm ma kia chỉ có ác hơn, nhưng những cái này đều không phải lý do để Tiêu Mặc làm như vậy.
Từ câu nói mở đầu "Ta là tâm ma của ngươi", y cũng bị cuốn theo thân phận này, nhưng ý định ban đầu của y không phải là nằm im mặc kệ sao?
Dựa theo tính cách của Tiêu Mặc, với những người không oán không hận nhưng tính cách không hợp, y chỉ lựa chọn tránh xa, dù là có tiếp xúc hay không, nhưng ít nhất cũng sẽ không tìm đối phương gây phiền toái.
Y chủ động trêu chọc Sở Kinh Lan là vì điểm tích lũy, trước kia nói là cách duy nhất, cho nên mới làm như vậy.
Tiêu Mặc phát hiện, vô hình trung y đã quá thuận theo thân phận tâm ma này.
Điều này này không ổn.
Tiêu Mặc cúi đầu nhìn cây sáo trong tay một chút
Tiêu Mặc nắm chặt ngón tay, hạ quyết tâm.
Bây giờ cũng không phải không có biện pháp vừa tự thân tu luyện đồng thời sống chung hòa bình với Sở Kinh Lan, là lúc nên dứt bỏ thân phận cùng ngăn cách giữa hai thế giới, thành thật thẳng thắn nói chuyện với Sở Kinh Lan.