Chương 4: Thoả thuận đi
04
Sau khi đập tra công một trận, bây giờ cậu lại có việc khác cần giải quyết – ba Khương đã xông tới bệnh viện làm ầm lên, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc mẹ Khương tĩnh dưỡng.
Ba Khương vốn không có ý định quan tâm tới mẹ Khương, bởi vì trong mắt ông thì vợ cũng giống như một bộ quần áo, nếu hư hao thì đổi một bộ khác.
Tốn tiền để chăm sóc ấy à? Nằm mơ đi.
Vì vậy nên khi biết được Giang Lê đã trả chi phí phẫu thuật còn mang theo rất nhiều tiền dọn ra khỏi nhà, ông ta giận tới nỗi không nhịn được mà lao vào bệnh viện đối chất với mẹ Khương.
Mẹ Khương thì vừa mới phẫu thuật xong, bà vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn đã bị ba Khương cưỡng ép bắt dậy, "Tiền của ông đây đâu rồi! Con khốn kia!"
Y tá ngay lập tức hét lên.
Trong lúc nhất thời, phòng bệnh trở nên hỗn loạn, mẹ Khương hoảng hốt đến nỗi ngã xuống khỏi giường, vết thương từ nơi bà vừa phẫu thuật bị rách ra, chảy cả máu nhưng ba Khương lại nhắm mắt làm ngơ. Cũng may là chẳng bao lâu sau, bảo vệ của bệnh viện đã ập tới lôi ba Khương đang la hét và đập phá khắp nơi kia ra ngoài.
Lúc chiều khi Giang Lê tới bệnh viện thiếu chút nữa đã bị doạ cho chết khiếp, cậu vội vàng liên hệ với bác sĩ xin đổi phòng bệnh.
"Người gây rối kia chỉ là ba trên danh nghĩa của em thôi, ông ta vẫn luôn ngược đãi mẹ em, cũng không cho bà ấy được làm phẫu thuật. May mắn là em tiết kiệm đủ tiền để làm phẫu thuật cho mẹ, nếu không thì..." Giang Lê nói đến mức nghẹn ngào.
Không thể không nói, gương mặt rưng rưng tựa như sắp khóc hơn nữa còn thêm thân hình gầy gò của nguyên chủ thật sự khiến cho người ta vô cùng thương xót, những y tá kia dâng trào bản năng làm mẹ cũng như nổi lửa giận hừng hực với ba Khương.
Một y tá trẻ tức tối mắng, "Quá đáng quá mà! Sao có thể tồn tại một tên đàn ông như vậy chứ!"
Một người khác cũng phụ họa góp lời, "Đúng vậy đấy, tên cặn bã đó, khốn khiếp!"
Một y tá lớn tuổi khác thì an ủi cậu, "Em trai này, lần sau cái tên khốn kia còn đến gây chuyện nữa thì em cứ báo cho bọn chị biết, chị đảm bảo không cho hắn đi qua nổi cổng bệnh viện đâu."
Các y tá khác cũng sôi nổi đưa ra lời khuyên.
Giang Lê cảm kích đáp lời, "Cảm ơn ạ, cảm ơn các chị."
Những cô y tá này tuy không có sức lực gì để đối đầu với ba Khương, nhưng có lẽ là nhìn thấy cậu khổ như vậy chắc họ sẽ không nói cho ba Khương biết số phòng mới, đối với cậu thì đây đã là sự trợ giúp lớn nhất rồi.
Phần còn lại... đó là tìm một luật sư để nộp đơn ly dị.
Sau một hồi sợ hãi kia, mẹ Khương càng quyết tâm ly hôn hơn.
Chỉ là Khương gia nhất định sẽ không đồng ý ly hôn một cách dễ dàng, thế nên tìm một luật sư để khởi kiện là tốt nhất, còn tốt hơn là mãi mãi không ly hôn được.
"Mẹ à, đợi cho cơ thể của mẹ tốt hơn một chút thì con sẽ để mẹ xuất viện, con đã tìm được một căn nhà ổn rồi, chỉ chờ mẹ bình phục nữa thôi." Giang Lê gọt một quả táo, "Khương Quang Minh là cái tên lưu manh vô lại, đến lúc đó mẹ tuyệt không được mềm lòng đâu đấy."
Mẹ Khương chậm rãi nắm lấy tay cậu, "Ừ."
Đúng như dự đoán, ngày hôm sau tên tra công kia không tới trường, theo như tin đồn từ Trần Thượng Bác lan truyền thì là bị cướp rồi bất tỉnh sau khi giằng co với tên côn đồ đó.
Giang Lê âm thầm cười lạnh.
Tất nhiên rồi, để làm cho kẻ thù tê liệt thì cậu vẫn phải tỏ ra hoảng sợ tầm bốn phần, thêm ba phần sợ sệt và ba phần lo lắng nữa.
Trần Thượng Bác nhìn người yêu nhỏ bé của Từ Minh vài lần, tuy rằng cười nhạo cái sở thích biến thái kia nhưng vẫn rất tận tình báo cáo lại mọi chuyện, "Người yêu bé nhỏ kia của anh hình như có hơi lo đấy, nhưng cũng không phải là quan tâm anh thật đâu."
Từ Minh đáp, "Em ấy quan tâm mới là lạ, cậu chụp một vài tấm sang đây cho tôi xem."
Trần Thượng Bác trợn tròn mắt, "Được được được!"
Giang Lê thấy trúc mã của tra công không chụp ảnh ở phía bên này mới nhẹ nhàng thở ra.
Từ nguyên tác thì cậu biết Trần Thượng Bác là em trai của tra công, có tác dụng quạt gió thêm cho củi cháy vào số phận bi thảm của nguyên chủ. Nhưng mà cậu ta cũng là nhân vật trở nên xấu xa nhất sau này, bởi vì ghen tị với tra công mà âm thầm phá hoại công ty của anh ta, nếu không phải do tra công có hào quang của vai chính để hoàn toàn có thể đánh trả thì chắc chắn đã sớm chết trong tuyệt vọng rồi.
Nói ngắn gọn thì hành động đúng đắn nhất chính là có thể xúi giục được cậu ta.
Hôm sau là thứ bảy, cũng là thời gian hẹn gặp mặt vị đùi vàng kia.
Giang Lê đã sớm thức giấc, đưa bữa sáng cho mẹ Khương ở trong bệnh viện rồi mới bắt đầu chuẩn bị cho việc nhận lời, hoặc có thể nói là lợi thế trong đàm phán —— trợ lý đã nhắc nhở rằng Úc tổng không thích người quá vô dụng, cho dù chỉ là hợp đồng tình nhân thì cậu cũng phải tranh thủ bày ra ưu thế của mình.
Khoảng 2 giờ chiều, Giang Lê tới nhà hàng đã đặt từ trước, chẳng bao lâu sau Úc tổng cũng tới, Úc Lẫm Châu không dành ra nhiều thời gian, nhưng hợp đồng cũng đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ đối phương ký.
Trước khi ký tên, bỗng dưng Giang Lê lại nói, "Tôi có thể cho ngài thêm nhiều lợi ích hơn, nhưng tôi muốn bổ sung thêm một yêu cầu."
"Cậu nói cho tôi nghe cái lợi ích kia trước đi."
Úc Lẫm Châu không nhịn được càng lúc càng cảm thấy hứng thú với cậu.
Giang Lê chỉ chờ câu nói này, cậu nhanh chóng nhập một chuỗi mã code trên laptop của mình, chưa tới mười giây đã hack được vào phòng điều khiển chính của Úc thị, "Hệ thống an ninh của bên anh quá kém, tôi có thể sửa cũng như cập nhật cho nó."
Úc Lẫm Châu vốn đang mang theo ánh mắt trêu đùa nhưng khi video giám sát được phát thì trở nên nghiêm túc hẳn.
Quả nhiên là Giang Lê đã có con bài để thương lượng với hắn rồi.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, "Được thôi, cậu có yêu cầu gì?"
Thần kinh đang căng chặt của Giang Lê được thả lỏng, cậu yếu ớt nói, "Để tôi ăn cơm trước đã nhé, lúc ăn trưa tôi lại dùng thời gian đó để phá công ty của anh nên tôi sắp chết đói rồi."
Cuối cùng cũng lộ ra một chút trẻ con.
Tâm trạng cáu kỉnh dạo gần đây của Úc Lẫm Châu theo nụ cười tươi của cậu nhóc mà trở lên tốt hơn.
Sau khi đập tra công một trận, bây giờ cậu lại có việc khác cần giải quyết – ba Khương đã xông tới bệnh viện làm ầm lên, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc mẹ Khương tĩnh dưỡng.
Ba Khương vốn không có ý định quan tâm tới mẹ Khương, bởi vì trong mắt ông thì vợ cũng giống như một bộ quần áo, nếu hư hao thì đổi một bộ khác.
Tốn tiền để chăm sóc ấy à? Nằm mơ đi.
Vì vậy nên khi biết được Giang Lê đã trả chi phí phẫu thuật còn mang theo rất nhiều tiền dọn ra khỏi nhà, ông ta giận tới nỗi không nhịn được mà lao vào bệnh viện đối chất với mẹ Khương.
Mẹ Khương thì vừa mới phẫu thuật xong, bà vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn đã bị ba Khương cưỡng ép bắt dậy, "Tiền của ông đây đâu rồi! Con khốn kia!"
Y tá ngay lập tức hét lên.
Trong lúc nhất thời, phòng bệnh trở nên hỗn loạn, mẹ Khương hoảng hốt đến nỗi ngã xuống khỏi giường, vết thương từ nơi bà vừa phẫu thuật bị rách ra, chảy cả máu nhưng ba Khương lại nhắm mắt làm ngơ. Cũng may là chẳng bao lâu sau, bảo vệ của bệnh viện đã ập tới lôi ba Khương đang la hét và đập phá khắp nơi kia ra ngoài.
Lúc chiều khi Giang Lê tới bệnh viện thiếu chút nữa đã bị doạ cho chết khiếp, cậu vội vàng liên hệ với bác sĩ xin đổi phòng bệnh.
"Người gây rối kia chỉ là ba trên danh nghĩa của em thôi, ông ta vẫn luôn ngược đãi mẹ em, cũng không cho bà ấy được làm phẫu thuật. May mắn là em tiết kiệm đủ tiền để làm phẫu thuật cho mẹ, nếu không thì..." Giang Lê nói đến mức nghẹn ngào.
Không thể không nói, gương mặt rưng rưng tựa như sắp khóc hơn nữa còn thêm thân hình gầy gò của nguyên chủ thật sự khiến cho người ta vô cùng thương xót, những y tá kia dâng trào bản năng làm mẹ cũng như nổi lửa giận hừng hực với ba Khương.
Một y tá trẻ tức tối mắng, "Quá đáng quá mà! Sao có thể tồn tại một tên đàn ông như vậy chứ!"
Một người khác cũng phụ họa góp lời, "Đúng vậy đấy, tên cặn bã đó, khốn khiếp!"
Một y tá lớn tuổi khác thì an ủi cậu, "Em trai này, lần sau cái tên khốn kia còn đến gây chuyện nữa thì em cứ báo cho bọn chị biết, chị đảm bảo không cho hắn đi qua nổi cổng bệnh viện đâu."
Các y tá khác cũng sôi nổi đưa ra lời khuyên.
Giang Lê cảm kích đáp lời, "Cảm ơn ạ, cảm ơn các chị."
Những cô y tá này tuy không có sức lực gì để đối đầu với ba Khương, nhưng có lẽ là nhìn thấy cậu khổ như vậy chắc họ sẽ không nói cho ba Khương biết số phòng mới, đối với cậu thì đây đã là sự trợ giúp lớn nhất rồi.
Phần còn lại... đó là tìm một luật sư để nộp đơn ly dị.
Sau một hồi sợ hãi kia, mẹ Khương càng quyết tâm ly hôn hơn.
Chỉ là Khương gia nhất định sẽ không đồng ý ly hôn một cách dễ dàng, thế nên tìm một luật sư để khởi kiện là tốt nhất, còn tốt hơn là mãi mãi không ly hôn được.
"Mẹ à, đợi cho cơ thể của mẹ tốt hơn một chút thì con sẽ để mẹ xuất viện, con đã tìm được một căn nhà ổn rồi, chỉ chờ mẹ bình phục nữa thôi." Giang Lê gọt một quả táo, "Khương Quang Minh là cái tên lưu manh vô lại, đến lúc đó mẹ tuyệt không được mềm lòng đâu đấy."
Mẹ Khương chậm rãi nắm lấy tay cậu, "Ừ."
Đúng như dự đoán, ngày hôm sau tên tra công kia không tới trường, theo như tin đồn từ Trần Thượng Bác lan truyền thì là bị cướp rồi bất tỉnh sau khi giằng co với tên côn đồ đó.
Giang Lê âm thầm cười lạnh.
Tất nhiên rồi, để làm cho kẻ thù tê liệt thì cậu vẫn phải tỏ ra hoảng sợ tầm bốn phần, thêm ba phần sợ sệt và ba phần lo lắng nữa.
Trần Thượng Bác nhìn người yêu nhỏ bé của Từ Minh vài lần, tuy rằng cười nhạo cái sở thích biến thái kia nhưng vẫn rất tận tình báo cáo lại mọi chuyện, "Người yêu bé nhỏ kia của anh hình như có hơi lo đấy, nhưng cũng không phải là quan tâm anh thật đâu."
Từ Minh đáp, "Em ấy quan tâm mới là lạ, cậu chụp một vài tấm sang đây cho tôi xem."
Trần Thượng Bác trợn tròn mắt, "Được được được!"
Giang Lê thấy trúc mã của tra công không chụp ảnh ở phía bên này mới nhẹ nhàng thở ra.
Từ nguyên tác thì cậu biết Trần Thượng Bác là em trai của tra công, có tác dụng quạt gió thêm cho củi cháy vào số phận bi thảm của nguyên chủ. Nhưng mà cậu ta cũng là nhân vật trở nên xấu xa nhất sau này, bởi vì ghen tị với tra công mà âm thầm phá hoại công ty của anh ta, nếu không phải do tra công có hào quang của vai chính để hoàn toàn có thể đánh trả thì chắc chắn đã sớm chết trong tuyệt vọng rồi.
Nói ngắn gọn thì hành động đúng đắn nhất chính là có thể xúi giục được cậu ta.
Hôm sau là thứ bảy, cũng là thời gian hẹn gặp mặt vị đùi vàng kia.
Giang Lê đã sớm thức giấc, đưa bữa sáng cho mẹ Khương ở trong bệnh viện rồi mới bắt đầu chuẩn bị cho việc nhận lời, hoặc có thể nói là lợi thế trong đàm phán —— trợ lý đã nhắc nhở rằng Úc tổng không thích người quá vô dụng, cho dù chỉ là hợp đồng tình nhân thì cậu cũng phải tranh thủ bày ra ưu thế của mình.
Khoảng 2 giờ chiều, Giang Lê tới nhà hàng đã đặt từ trước, chẳng bao lâu sau Úc tổng cũng tới, Úc Lẫm Châu không dành ra nhiều thời gian, nhưng hợp đồng cũng đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ đối phương ký.
Trước khi ký tên, bỗng dưng Giang Lê lại nói, "Tôi có thể cho ngài thêm nhiều lợi ích hơn, nhưng tôi muốn bổ sung thêm một yêu cầu."
"Cậu nói cho tôi nghe cái lợi ích kia trước đi."
Úc Lẫm Châu không nhịn được càng lúc càng cảm thấy hứng thú với cậu.
Giang Lê chỉ chờ câu nói này, cậu nhanh chóng nhập một chuỗi mã code trên laptop của mình, chưa tới mười giây đã hack được vào phòng điều khiển chính của Úc thị, "Hệ thống an ninh của bên anh quá kém, tôi có thể sửa cũng như cập nhật cho nó."
Úc Lẫm Châu vốn đang mang theo ánh mắt trêu đùa nhưng khi video giám sát được phát thì trở nên nghiêm túc hẳn.
Quả nhiên là Giang Lê đã có con bài để thương lượng với hắn rồi.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, "Được thôi, cậu có yêu cầu gì?"
Thần kinh đang căng chặt của Giang Lê được thả lỏng, cậu yếu ớt nói, "Để tôi ăn cơm trước đã nhé, lúc ăn trưa tôi lại dùng thời gian đó để phá công ty của anh nên tôi sắp chết đói rồi."
Cuối cùng cũng lộ ra một chút trẻ con.
Tâm trạng cáu kỉnh dạo gần đây của Úc Lẫm Châu theo nụ cười tươi của cậu nhóc mà trở lên tốt hơn.