Chương 13
Thẩm Đồng cuối cùng cũng không có từ chối ngay mà nói: "Để ta suy nghĩ một chút"
Hứa Quân Đạt lập tức lộ ra nụ cười tươi rói: "Vậy ta đợi câu trả lời của Đồng Đồng"
Hứa Quân Đạt bên này xán lạn, bên kia trên người Hàn Doanh tụ tập mây đen, dọc theo đường về soái phủ đều sầm mặt không nói một lời. Thiếu soái đại nhân một người 'Ủy ủy khuất khuất' sinh khí nửa ngày, lại không được ai chú ý -- Thẩm Đồng không chỉ hoàn toàn không có chú ý tới tâm tình của hắn, trái lại dựa vào cửa sổ xe liền ngủ.
Tuy rằng Hàn Doanh đang tức giận, nhưng thủy chung ánh mắt đều đặt trên người Thẩm Đồng không có dời đi. Cử chỉ này của hắn giống như đứa nhỏ có ý đồ dùng sự cáu kỉnh đến hấp dẫn người lớn chú ý, chỉ tiếc không có hiệu quả. Mắt thấy đầu thiếu niên càng ngày càng cúi thấp, thời điểm dừng xe còn muốn va vào ghế phía trước, Hàn Doanh cũng không lo tiếp tục 'Cáu kỉnh', vội đem người kéo vào trong lồng ngực.
Lúc này mới phát hiện khuôn mặt bé nhỏ của thiếu niên đỏ bừng, da dẻ tỏa nhiệt, tâm lý chìm xuống, vội vã gọi: "Bảo Bảo?"
Kỳ thực Thẩm Đồng chỉ là say mà thôi, tác hại của rượu đến giờ này mới phát ra, cả người từ đầu đến chân đều chóng mặt. Hàn Doanh quan tâm sẽ bị loạn, cũng không nhìn kỹ liền ôm người trở về phòng gọi bác sĩ, vẫn là quản gia ở bên cạnh nói: "Đại thiếu gia ngài trước tiên đừng hoảng hốt, tiểu thiếu gia đại khái là say rồi."
Nhà bếp rất nhanh đem nấu canh giải rượu đến, mà thiếu niên khi say càng ngoan hơn lúc tỉnh, sau khi đem muôi súp đưa đến bên mép, kêu há mồm liền há mồm, kêu nuốt xuống liền nuốt xuống. Dù cho lúc đầu bởi vì mùi vị đắng mà lông mày cùng cái mũi nhỏ đều vo thành một nắm, nhưng vẫn nghe lời uống xong.
Quả thực ngoan đến tâm đều mềm nhũn. Nhưng mà có loại người chính là lòng tham không đáy, vĩnh viễn không biết cái gì gọi là chừng mực. Bảo bối ngoan như vậy làm cho Hàn Doanh không biết xấu hổ được voi đòi tiên, đem thiếu niên đã nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ đánh thức: "Bảo Bảo, chờ một chút lại ngủ tiếp, gọi một tiếng ca ca mới có thể ngủ."
Hắn thậm chí còn giảng dạy từng chữ từng chữ: "Đến, nhìn theo khẩu hình của ta mà nói, ca, ca."
Thẩm Đồng bị hắn nháo một lần nữa mở mắt ra, mê mang nhìn Hàn Doanh nửa ngày, ngay lúc Hàn Doanh đang nín thở chờ đợi chờ đợi, thực sự kêu một tiếng ca ca.
Trong nháy mắt Hàn Doanh cảm thấy được phảng phất như có một dòng điện làm cho toàn thân của hắn tê dại, hai chữ ca ca mềm mại làm cho toàn thân của hắn đều khoan khoái, ngay cả mỗi lỗ chân lông đều lộ ra sung sướng.
E rằng người say chính là hắn, mà không phải Thẩm Đồng.
"Bảo Bảo, ngươi quả thực là muốn mạng của ta." Hàn Doanh khó kiềm chế cúi đầu hôn hôn lên mặt thiếu niên, sau khi nếm trải ngon ngọt hắn lại ấu trĩ như quỷ nhập vào người, lại nói: "Thân ca ca một chút có được hay không?"
Thẩm Đồng trừng mắt nhìn, thần sắc mê man khó hiểu, Hàn Doanh lần thứ hai chọn dùng phương pháp như vừa rồi, rất có kiên trì chậm rãi hôn lên môi của hắn ".. Giống như vậy.."
Đôi môi của thiếu niên hồng hào, bờ môi gợi cảm, rất thích hợp ngậm mút, thương yêu một phen. Hàn Doanh liền thăm dò vào trong tìm tới cái lưỡi mềm mại, dây dưa chốc lát mới thả ra: "Giống như vậy, từ từ.."
Vì vậy Thẩm Đồng học theo động tác của hắn mà hôn.
Động tác của thiếu niên trúc trắc hồ đồ lại như mèo con đang ăn, động tác cẩn thận, muốn ăn lại lo lắng ăn nhanh sẽ hết. Hàn Doanh còn sốt sắng hơn lúc chờ hắn gọi ca ca, không dám làm một cử động nhỏ nào, ngay cả thở mạnh cũng không dám, nín thở hưởng thụ cơ hội cậu chủ động hôn, chỉ lo đem người dọa chạy mất.
Bất quá Hàn Doanh vẫn đánh giá cao định lực của chính mình, thiếu niên mới vừa hôn lên giây thứ nhất mà mắt của hắn đều đỏ, kiên trì phút chốc rốt cục không nhịn được đổi khách làm chủ, mạnh mẽ hôn trả lại, động tác kịch liệt dường như muốn đem người khảm vào trong ngực.
Hàn Doanh dựa vào cái hôn sâu này mới miễn cưỡng bình phục tâm tình, ôm thiếu niên cùng ngủ.
Đêm đen chậm rãi trôi qua, ánh trăng như nước chiếu vào phòng.
Thẩm Đồng là bị khát tỉnh, hoảng hốt ngồi dậy nghĩ muốn tìm nước uống. Hàn Doanh ngay lúc hắn mới vừa tỉnh liền bị kinh động, mắt còn không có mở liền theo bản năng đưa tay ra bên cạnh mò tìm người, vì buồn ngủ mà mang theo nồng đậm giọng mũi: "Bảo Bảo làm sao vậy?"
".. Muốn uống nước" Thẩm Đồng dụi dụi con mắt để cho mình tỉnh lại, "Ta muốn đi rót nước."
Hàn Doanh đem thiếu niên ấn trở về, sau đó cấp tốc đứng dậy xuống giường, "Bé ngoan đừng nhúc nhích, để ta."
Uống hết một ly nước cuống họng Thẩm Đồng mới thư thái một ít. Hàn Doanh sờ sờ tóc của cậu, một lần nữa lên giường: "Ngủ thêm một lúc."
Lúc trước là chiếc gương cũng liền thôi, Thẩm Đồng vẫn là lần đầu tiên dùng trạng thái hình người bị một nam nhân ôm ngủ, vì không quen nên dùng sức giãy giụa: "Ta chính mình ngủ."
"Bảo Bảo đêm qua đều chủ động hôn ta, làm sao bây giờ lại không muốn ngủ cùng nhau?" Hàn Doanh lập tức trả đũa: "Không thể bội tình bạc nghĩa như vậy, hôn xong liền trở mặt không quen biết.."
Thẩm Đồng cũng mơ hồ nhớ tới một chút chuyện tối ngày hôm qua, lại nghe Hàn Doanh nói như thế, xác định chính mình đã hôn Hàn Doanh, không khỏi nhăn lại lông mày. Bất quá hắn cũng không có biểu hiện hoảng loạn cùng không tự nhiên khi bị tóm đuôi như Hàn Doanh suy nghĩ, chỉ nghiêm túc nói: "Xin lỗi, có thể bởi vì ta uống say, không phải cố ý."
Thiếu niên mặc đồ ngủ màu trắng, dung mạo dưới ánh trăng hiện ra càng thêm sạch sẽ, thành khẩn nói: "Lúc trước ngươi cũng hôn ta, sau đó ngươi nói xin lỗi, ta liền không có để ở trong lòng. Hiện tại ta cũng xin lỗi ngươi, coi như là huề nhau, ngươi cũng không cần để ở trong lòng."
Hàn Doanh yêu sự trong sáng của cậu, hiện tại lại đối với nó hận nghiến răng. Nam nhân trầm mặt chốc lát, không rõ ý tứ cười: ".. Nhưng là Bảo Bảo, ta khuyên ngươi vẫn là để ở trong lòng mới tốt."
Thẩm Đồng nghe không hiểu, ".. A?"
"Ta yêu thích ngươi." Hàn Doanh đột nhiên đè lại tay Thẩm Đồng, một tay kia mở ra vạt áo ngủ của hắn, đem lồng ngực kề sát ngực cậu, làm cho cậu không có cách nào tránh thoát trầm giọng nói: "Ta muốn hôn ngươi, muốn chạm vào ngươi, muốn giữ lấy ngươi.."
Hàn Doanh bề ngoài trang thân sĩ, bên trong thú tính, từ trước đến giờ phàm là coi trọng thứ gì, đều cắn chặt không buông. Sự xuất hiện của Hứa Quân Đạt làm cho Hàn Doanh không còn kiên trì cẩn thận như trước được nữa, ngữ khí cứng rắn: "Không cho đi tỉnh An Huy cùng Hứa Quân Đạt, không cho nói chuyện với hắn, không cho nhìn hắn."
"Ngươi là của ta" Hàn Doanh hơi híp mắt, giọng nói mang theo mệnh lệnh tuyệt đối, thô bạo bá đạo: "Không cho rời khỏi ta, ngoại trừ ở bên cạnh ta, chỗ nào cũng không cho đi."
Một loạt động tác của hắn khiến cho Thẩm Đồng hoàn toàn sửng sốt, khiếp sợ quá độ làm cho cậu ngay cả trốn cũng quên, thậm chí sự chú ý của cậu hoàn toàn sai lệch, sững sờ nói một câu: "Nhưng là người rời đi trước là ngươi mới đúng.".
Hàn Doanh nhất thời không hiểu ý tứ của cậu, Thẩm Đồng tiếp tục nói: "Người đều sẽ có sinh lão bệnh tử, coi như ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, bất quá cũng có mấy chục năm mà thôi" Bạch Cầu từng nói với Thẩm Đồng sinh mệnh của yêu tinh kéo dài hàng ngàn, hàng vạn năm: "Qua mấy chục năm ngươi sẽ rời đi nhân thế, cho dù ta đi cái nào, xem ai, cùng ai nói chuyện, ngươi cũng không biết a.."
Lần này người sững sờ đảo mắt biến thành Hàn Doanh. Khí thế trên người như quả khí cầu xì hơi, bộ dáng của nam nhân nhìn rất đáng thương.
Hàn Doanh lúc này mới ý thức được ngoại trừ hai bên tình nguyện ra, giữa hắn và Thẩm Đồng có một chướng ngại to lớn mà ngay cả hắn cũng vô lực. Mưu lược tính kế của hắn thiếu niên không phải không hiểu, mà là không nghĩ tìm hiểu; hư danh cũng không phải không tính đến, mà là không cần tính toán. Thiếu niên là một yêu tinh, nắm giữ sinh mệnh dài dằng dặc, nhân gian tầm thường đối với cậu mà nói cũng chỉ là trong chớp mắt, hết thảy ly hợp vui buồn, thống khổ cùng tình cảm trong toàn bộ sinh mệnh của hắn e rằng chỉ là một thoáng kinh hồng, sớm muộn cũng sẽ biến mất không dấu vết.
(Một thoáng kinh hồng: Để nói lên, dù chỉ một thoáng nhìn, nhưng lại để lại cảm xúc mãnh liệt. Chỉ một cái nhìn thoáng vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng)
Cho nên không quản hắn làm cái gì, đều không sửa đổi được sự thực hắn chỉ là một khách qua đường trong sinh mệnh thiếu niên, hắn cho là cả đời nhưng đối với thiếu niên chỉ là một đoạn ngắn ngủi. Thậm chí không cần chờ mấy chục năm, chỉ cần mười mấy năm hắn sẽ biến lão, mà dung nhan của thiếu niên vẫn như trước không thay đổi.
Chỉ cần vừa nghĩ tới chính mình chết rồi Thẩm Đồng sẽ cùng những người khác ôm nhau hôn môi, Hàn Doanh liền hận muốn giết người. Nhưng coi như hắn hận như thế nào, dục vọng chiếm hữu mạnh hơn thế nào đây? Hắn quản trời quản đất, chẳng lẽ còn có thể quản được sự sống chết?
Thiếu soái đại nhân tràn đầy cảm giác thất bại trước nay chưa từng có, mới vừa rồi còn như sư tử uy vũ hùng tráng tuyên bố chủ quyền, đảo mắt liền biến thành cỡ lớn khuyển cô đơn. Thần kinh yêu tinh rất nhạy bén, bộ dáng nam nhân mím chặc môi làm cho Thẩm Đồng có chút đau lòng: ".. Ngươi làm sao vậy? Không có sao chứ?"
"Ta không sao." Hàn Doanh nhìn ngó Thẩm Đồng, trầm giọng nói: "Bảo Bảo ngoan, ngươi ngủ trước đi."
Vì vậy Thẩm Đồng thẳng thắn biến trở về thành chiếc gương tiếp tục tu luyện, dưới ánh trăng mặt kính nổi lên một tầng bạch quang mờ mịt, giống như đúc lúc Hàn Doanh nhìn thấy khi còn nhỏ.
Mềm mại, ấm áp, cũng tràn đầy ảo tưởng khó mà tin nổi. Năm ấy hắn vừa mất đi mẫu thân, mà phụ thân ngoại trừ mang nữ nhân ở ngoài về nhà cũng không quan tâm quá hắn một chút nào, ấm áp của hắn bắt nguồn từ cái gương nhỏ, vì vậy từ nhỏ ghi nhớ đến lớn, có thể ảo tưởng cuối cùng vẫn là ảo tưởng, vẫn như cũ xa không thể với tới.
Kỳ thực nội tâm Hàn Doanh không có cường đại như bề ngoài của hắn, hắn không cảm thụ qua sự chăm sóc của cha mẹ, không lĩnh hội qua ấm áp của gia đình bình thường, không có nhân cách kiện toàn, cũng không tín nhiệm một ai, hắn không cần người khác thương hại hoặc đồng tình, bởi vì điều đó đối với hắn mà nói còn tổn thương lớn hơn.
Một ngày mới lại bắt đầu, Thiếu soái đại nhân tập luyện buổi sáng, ngắn ngủi nửa giờ đánh hỏng ba cái bia, sau khi đả thương ba mươi mấy vệ binh bồi luyện, rốt cục phấn chấn một lần nữa, khôi phục dáng dấp cao cao tại thượng, bá đạo nhắc nhở Thẩm Đồng: "Ta không quản sau này, chỉ để ý hiện tại. Ta yêu thích ngươi, có thể cùng với ngươi một ngày thì một ngày, khi chết rồi ta đích xác không có cách nào quản, nhưng chỉ cần ta sống, không cho ngươi đi cùng người khác."
Hàn Doanh tận lực thu liễm sự cường thế của chính mình: "Không cho đi tỉnh An Huy cùng Hứa Quân Đạt, ta dẫn ngươi đi Vinh thành chơi có được hay không?"
Tuy rằng mục đích chủ yếu là vì công sự, nhưng Hàn Doanh nói được là làm được, mang theo Thẩm Đồng cùng đi Vinh thành. Bên trong trạm xe lửa người đến người đi, tràn đầy khí tức Dân quốc, lần đầu gặp xe lửa chạy bằng hơi nước Thẩm Đồng khó tránh khỏi sinh ra một ít hưng phấn và hiếu kỳ, hai mắt sáng lấp lánh làm cho thần sắc của Hàn Doanh cũng mang tới chút ấm áp. Nhưng một giây sau liền có việc làm cho hắn thắt tâm, chẳng biết từ lúc nào Hứa Quân Đạt đã theo bọn họ lên xe.
"Các ngươi dĩ nhiên lén lút đi mà không mang ta, may mà bổn thiếu gia thần thông quảng đại chiếm được tin tức!" Hứa Quân Đạt có chút chật vật, làm cho hình tượng của hắn thêm mấy phần tiêu sái, sau đó lộ ra một cái răng trắng đối với Thẩm Đồng, âm thanh nhu tình mật ý: "Đồng Đồng, tuy rằng chỉ mới hai ngày không gặp, nhưng ta thật là nhớ ngươi."
Hứa Quân Đạt lập tức lộ ra nụ cười tươi rói: "Vậy ta đợi câu trả lời của Đồng Đồng"
Hứa Quân Đạt bên này xán lạn, bên kia trên người Hàn Doanh tụ tập mây đen, dọc theo đường về soái phủ đều sầm mặt không nói một lời. Thiếu soái đại nhân một người 'Ủy ủy khuất khuất' sinh khí nửa ngày, lại không được ai chú ý -- Thẩm Đồng không chỉ hoàn toàn không có chú ý tới tâm tình của hắn, trái lại dựa vào cửa sổ xe liền ngủ.
Tuy rằng Hàn Doanh đang tức giận, nhưng thủy chung ánh mắt đều đặt trên người Thẩm Đồng không có dời đi. Cử chỉ này của hắn giống như đứa nhỏ có ý đồ dùng sự cáu kỉnh đến hấp dẫn người lớn chú ý, chỉ tiếc không có hiệu quả. Mắt thấy đầu thiếu niên càng ngày càng cúi thấp, thời điểm dừng xe còn muốn va vào ghế phía trước, Hàn Doanh cũng không lo tiếp tục 'Cáu kỉnh', vội đem người kéo vào trong lồng ngực.
Lúc này mới phát hiện khuôn mặt bé nhỏ của thiếu niên đỏ bừng, da dẻ tỏa nhiệt, tâm lý chìm xuống, vội vã gọi: "Bảo Bảo?"
Kỳ thực Thẩm Đồng chỉ là say mà thôi, tác hại của rượu đến giờ này mới phát ra, cả người từ đầu đến chân đều chóng mặt. Hàn Doanh quan tâm sẽ bị loạn, cũng không nhìn kỹ liền ôm người trở về phòng gọi bác sĩ, vẫn là quản gia ở bên cạnh nói: "Đại thiếu gia ngài trước tiên đừng hoảng hốt, tiểu thiếu gia đại khái là say rồi."
Nhà bếp rất nhanh đem nấu canh giải rượu đến, mà thiếu niên khi say càng ngoan hơn lúc tỉnh, sau khi đem muôi súp đưa đến bên mép, kêu há mồm liền há mồm, kêu nuốt xuống liền nuốt xuống. Dù cho lúc đầu bởi vì mùi vị đắng mà lông mày cùng cái mũi nhỏ đều vo thành một nắm, nhưng vẫn nghe lời uống xong.
Quả thực ngoan đến tâm đều mềm nhũn. Nhưng mà có loại người chính là lòng tham không đáy, vĩnh viễn không biết cái gì gọi là chừng mực. Bảo bối ngoan như vậy làm cho Hàn Doanh không biết xấu hổ được voi đòi tiên, đem thiếu niên đã nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ đánh thức: "Bảo Bảo, chờ một chút lại ngủ tiếp, gọi một tiếng ca ca mới có thể ngủ."
Hắn thậm chí còn giảng dạy từng chữ từng chữ: "Đến, nhìn theo khẩu hình của ta mà nói, ca, ca."
Thẩm Đồng bị hắn nháo một lần nữa mở mắt ra, mê mang nhìn Hàn Doanh nửa ngày, ngay lúc Hàn Doanh đang nín thở chờ đợi chờ đợi, thực sự kêu một tiếng ca ca.
Trong nháy mắt Hàn Doanh cảm thấy được phảng phất như có một dòng điện làm cho toàn thân của hắn tê dại, hai chữ ca ca mềm mại làm cho toàn thân của hắn đều khoan khoái, ngay cả mỗi lỗ chân lông đều lộ ra sung sướng.
E rằng người say chính là hắn, mà không phải Thẩm Đồng.
"Bảo Bảo, ngươi quả thực là muốn mạng của ta." Hàn Doanh khó kiềm chế cúi đầu hôn hôn lên mặt thiếu niên, sau khi nếm trải ngon ngọt hắn lại ấu trĩ như quỷ nhập vào người, lại nói: "Thân ca ca một chút có được hay không?"
Thẩm Đồng trừng mắt nhìn, thần sắc mê man khó hiểu, Hàn Doanh lần thứ hai chọn dùng phương pháp như vừa rồi, rất có kiên trì chậm rãi hôn lên môi của hắn ".. Giống như vậy.."
Đôi môi của thiếu niên hồng hào, bờ môi gợi cảm, rất thích hợp ngậm mút, thương yêu một phen. Hàn Doanh liền thăm dò vào trong tìm tới cái lưỡi mềm mại, dây dưa chốc lát mới thả ra: "Giống như vậy, từ từ.."
Vì vậy Thẩm Đồng học theo động tác của hắn mà hôn.
Động tác của thiếu niên trúc trắc hồ đồ lại như mèo con đang ăn, động tác cẩn thận, muốn ăn lại lo lắng ăn nhanh sẽ hết. Hàn Doanh còn sốt sắng hơn lúc chờ hắn gọi ca ca, không dám làm một cử động nhỏ nào, ngay cả thở mạnh cũng không dám, nín thở hưởng thụ cơ hội cậu chủ động hôn, chỉ lo đem người dọa chạy mất.
Bất quá Hàn Doanh vẫn đánh giá cao định lực của chính mình, thiếu niên mới vừa hôn lên giây thứ nhất mà mắt của hắn đều đỏ, kiên trì phút chốc rốt cục không nhịn được đổi khách làm chủ, mạnh mẽ hôn trả lại, động tác kịch liệt dường như muốn đem người khảm vào trong ngực.
Hàn Doanh dựa vào cái hôn sâu này mới miễn cưỡng bình phục tâm tình, ôm thiếu niên cùng ngủ.
Đêm đen chậm rãi trôi qua, ánh trăng như nước chiếu vào phòng.
Thẩm Đồng là bị khát tỉnh, hoảng hốt ngồi dậy nghĩ muốn tìm nước uống. Hàn Doanh ngay lúc hắn mới vừa tỉnh liền bị kinh động, mắt còn không có mở liền theo bản năng đưa tay ra bên cạnh mò tìm người, vì buồn ngủ mà mang theo nồng đậm giọng mũi: "Bảo Bảo làm sao vậy?"
".. Muốn uống nước" Thẩm Đồng dụi dụi con mắt để cho mình tỉnh lại, "Ta muốn đi rót nước."
Hàn Doanh đem thiếu niên ấn trở về, sau đó cấp tốc đứng dậy xuống giường, "Bé ngoan đừng nhúc nhích, để ta."
Uống hết một ly nước cuống họng Thẩm Đồng mới thư thái một ít. Hàn Doanh sờ sờ tóc của cậu, một lần nữa lên giường: "Ngủ thêm một lúc."
Lúc trước là chiếc gương cũng liền thôi, Thẩm Đồng vẫn là lần đầu tiên dùng trạng thái hình người bị một nam nhân ôm ngủ, vì không quen nên dùng sức giãy giụa: "Ta chính mình ngủ."
"Bảo Bảo đêm qua đều chủ động hôn ta, làm sao bây giờ lại không muốn ngủ cùng nhau?" Hàn Doanh lập tức trả đũa: "Không thể bội tình bạc nghĩa như vậy, hôn xong liền trở mặt không quen biết.."
Thẩm Đồng cũng mơ hồ nhớ tới một chút chuyện tối ngày hôm qua, lại nghe Hàn Doanh nói như thế, xác định chính mình đã hôn Hàn Doanh, không khỏi nhăn lại lông mày. Bất quá hắn cũng không có biểu hiện hoảng loạn cùng không tự nhiên khi bị tóm đuôi như Hàn Doanh suy nghĩ, chỉ nghiêm túc nói: "Xin lỗi, có thể bởi vì ta uống say, không phải cố ý."
Thiếu niên mặc đồ ngủ màu trắng, dung mạo dưới ánh trăng hiện ra càng thêm sạch sẽ, thành khẩn nói: "Lúc trước ngươi cũng hôn ta, sau đó ngươi nói xin lỗi, ta liền không có để ở trong lòng. Hiện tại ta cũng xin lỗi ngươi, coi như là huề nhau, ngươi cũng không cần để ở trong lòng."
Hàn Doanh yêu sự trong sáng của cậu, hiện tại lại đối với nó hận nghiến răng. Nam nhân trầm mặt chốc lát, không rõ ý tứ cười: ".. Nhưng là Bảo Bảo, ta khuyên ngươi vẫn là để ở trong lòng mới tốt."
Thẩm Đồng nghe không hiểu, ".. A?"
"Ta yêu thích ngươi." Hàn Doanh đột nhiên đè lại tay Thẩm Đồng, một tay kia mở ra vạt áo ngủ của hắn, đem lồng ngực kề sát ngực cậu, làm cho cậu không có cách nào tránh thoát trầm giọng nói: "Ta muốn hôn ngươi, muốn chạm vào ngươi, muốn giữ lấy ngươi.."
Hàn Doanh bề ngoài trang thân sĩ, bên trong thú tính, từ trước đến giờ phàm là coi trọng thứ gì, đều cắn chặt không buông. Sự xuất hiện của Hứa Quân Đạt làm cho Hàn Doanh không còn kiên trì cẩn thận như trước được nữa, ngữ khí cứng rắn: "Không cho đi tỉnh An Huy cùng Hứa Quân Đạt, không cho nói chuyện với hắn, không cho nhìn hắn."
"Ngươi là của ta" Hàn Doanh hơi híp mắt, giọng nói mang theo mệnh lệnh tuyệt đối, thô bạo bá đạo: "Không cho rời khỏi ta, ngoại trừ ở bên cạnh ta, chỗ nào cũng không cho đi."
Một loạt động tác của hắn khiến cho Thẩm Đồng hoàn toàn sửng sốt, khiếp sợ quá độ làm cho cậu ngay cả trốn cũng quên, thậm chí sự chú ý của cậu hoàn toàn sai lệch, sững sờ nói một câu: "Nhưng là người rời đi trước là ngươi mới đúng.".
Hàn Doanh nhất thời không hiểu ý tứ của cậu, Thẩm Đồng tiếp tục nói: "Người đều sẽ có sinh lão bệnh tử, coi như ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, bất quá cũng có mấy chục năm mà thôi" Bạch Cầu từng nói với Thẩm Đồng sinh mệnh của yêu tinh kéo dài hàng ngàn, hàng vạn năm: "Qua mấy chục năm ngươi sẽ rời đi nhân thế, cho dù ta đi cái nào, xem ai, cùng ai nói chuyện, ngươi cũng không biết a.."
Lần này người sững sờ đảo mắt biến thành Hàn Doanh. Khí thế trên người như quả khí cầu xì hơi, bộ dáng của nam nhân nhìn rất đáng thương.
Hàn Doanh lúc này mới ý thức được ngoại trừ hai bên tình nguyện ra, giữa hắn và Thẩm Đồng có một chướng ngại to lớn mà ngay cả hắn cũng vô lực. Mưu lược tính kế của hắn thiếu niên không phải không hiểu, mà là không nghĩ tìm hiểu; hư danh cũng không phải không tính đến, mà là không cần tính toán. Thiếu niên là một yêu tinh, nắm giữ sinh mệnh dài dằng dặc, nhân gian tầm thường đối với cậu mà nói cũng chỉ là trong chớp mắt, hết thảy ly hợp vui buồn, thống khổ cùng tình cảm trong toàn bộ sinh mệnh của hắn e rằng chỉ là một thoáng kinh hồng, sớm muộn cũng sẽ biến mất không dấu vết.
(Một thoáng kinh hồng: Để nói lên, dù chỉ một thoáng nhìn, nhưng lại để lại cảm xúc mãnh liệt. Chỉ một cái nhìn thoáng vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng)
Cho nên không quản hắn làm cái gì, đều không sửa đổi được sự thực hắn chỉ là một khách qua đường trong sinh mệnh thiếu niên, hắn cho là cả đời nhưng đối với thiếu niên chỉ là một đoạn ngắn ngủi. Thậm chí không cần chờ mấy chục năm, chỉ cần mười mấy năm hắn sẽ biến lão, mà dung nhan của thiếu niên vẫn như trước không thay đổi.
Chỉ cần vừa nghĩ tới chính mình chết rồi Thẩm Đồng sẽ cùng những người khác ôm nhau hôn môi, Hàn Doanh liền hận muốn giết người. Nhưng coi như hắn hận như thế nào, dục vọng chiếm hữu mạnh hơn thế nào đây? Hắn quản trời quản đất, chẳng lẽ còn có thể quản được sự sống chết?
Thiếu soái đại nhân tràn đầy cảm giác thất bại trước nay chưa từng có, mới vừa rồi còn như sư tử uy vũ hùng tráng tuyên bố chủ quyền, đảo mắt liền biến thành cỡ lớn khuyển cô đơn. Thần kinh yêu tinh rất nhạy bén, bộ dáng nam nhân mím chặc môi làm cho Thẩm Đồng có chút đau lòng: ".. Ngươi làm sao vậy? Không có sao chứ?"
"Ta không sao." Hàn Doanh nhìn ngó Thẩm Đồng, trầm giọng nói: "Bảo Bảo ngoan, ngươi ngủ trước đi."
Vì vậy Thẩm Đồng thẳng thắn biến trở về thành chiếc gương tiếp tục tu luyện, dưới ánh trăng mặt kính nổi lên một tầng bạch quang mờ mịt, giống như đúc lúc Hàn Doanh nhìn thấy khi còn nhỏ.
Mềm mại, ấm áp, cũng tràn đầy ảo tưởng khó mà tin nổi. Năm ấy hắn vừa mất đi mẫu thân, mà phụ thân ngoại trừ mang nữ nhân ở ngoài về nhà cũng không quan tâm quá hắn một chút nào, ấm áp của hắn bắt nguồn từ cái gương nhỏ, vì vậy từ nhỏ ghi nhớ đến lớn, có thể ảo tưởng cuối cùng vẫn là ảo tưởng, vẫn như cũ xa không thể với tới.
Kỳ thực nội tâm Hàn Doanh không có cường đại như bề ngoài của hắn, hắn không cảm thụ qua sự chăm sóc của cha mẹ, không lĩnh hội qua ấm áp của gia đình bình thường, không có nhân cách kiện toàn, cũng không tín nhiệm một ai, hắn không cần người khác thương hại hoặc đồng tình, bởi vì điều đó đối với hắn mà nói còn tổn thương lớn hơn.
Một ngày mới lại bắt đầu, Thiếu soái đại nhân tập luyện buổi sáng, ngắn ngủi nửa giờ đánh hỏng ba cái bia, sau khi đả thương ba mươi mấy vệ binh bồi luyện, rốt cục phấn chấn một lần nữa, khôi phục dáng dấp cao cao tại thượng, bá đạo nhắc nhở Thẩm Đồng: "Ta không quản sau này, chỉ để ý hiện tại. Ta yêu thích ngươi, có thể cùng với ngươi một ngày thì một ngày, khi chết rồi ta đích xác không có cách nào quản, nhưng chỉ cần ta sống, không cho ngươi đi cùng người khác."
Hàn Doanh tận lực thu liễm sự cường thế của chính mình: "Không cho đi tỉnh An Huy cùng Hứa Quân Đạt, ta dẫn ngươi đi Vinh thành chơi có được hay không?"
Tuy rằng mục đích chủ yếu là vì công sự, nhưng Hàn Doanh nói được là làm được, mang theo Thẩm Đồng cùng đi Vinh thành. Bên trong trạm xe lửa người đến người đi, tràn đầy khí tức Dân quốc, lần đầu gặp xe lửa chạy bằng hơi nước Thẩm Đồng khó tránh khỏi sinh ra một ít hưng phấn và hiếu kỳ, hai mắt sáng lấp lánh làm cho thần sắc của Hàn Doanh cũng mang tới chút ấm áp. Nhưng một giây sau liền có việc làm cho hắn thắt tâm, chẳng biết từ lúc nào Hứa Quân Đạt đã theo bọn họ lên xe.
"Các ngươi dĩ nhiên lén lút đi mà không mang ta, may mà bổn thiếu gia thần thông quảng đại chiếm được tin tức!" Hứa Quân Đạt có chút chật vật, làm cho hình tượng của hắn thêm mấy phần tiêu sái, sau đó lộ ra một cái răng trắng đối với Thẩm Đồng, âm thanh nhu tình mật ý: "Đồng Đồng, tuy rằng chỉ mới hai ngày không gặp, nhưng ta thật là nhớ ngươi."