Chương 31
Nicolas lập tức gọi cho vài số liên lạc, vận dụng quan hệ để biết rõ bảo bối của hắn đi đâu, với ai. Sau đó liền hùng hùng hổ hổ muốn đi tới nhà Khắc Lạp Tư đem bảo bối của hắn trở về. Hắn mới vừa lên xe, quang não liền vang lên, người gọi tới là Antonio. Antonio gọi đến để nói về chuyện đầu tư kia, sau khi thấy Nicolas nhận cuộc gọi liền phun ra một tràng dài: "Ngươi đến cùng có tham gia hay không a, ta chính là xem ở ngươi và ta cùng một mẹ mới miễn cưỡng kéo ngươi nhập bọn, người có tiền lời cũng không kiếm quả thực là.."
Nicolas tức giận đánh gãy lời hắn: "Bây giờ ta không rảnh."
"Làm sao vậy?" Antonio vừa nghe giọng điệu này của hắn liền biết chắc là hắn quên uống thuốc đi: "Bảo bảo của ngươi lại như thế nào?"
Nicolas dừng một chút, vẫn là nói thật.
Vì vậy Antonio không nhịn được hỏi: "Tiểu hài tử đi đến nhà bạn chơi không phải là chuyện rất bình thường sao, có cái gì mà tức giận? Ngươi hồi tưởng lại khi ngươi còn bé xem, không phải cũng bởi vì các loại nguyên nhân mà cả đêm không về sao, hơn nữa số lần nhiều đến đếm đều đếm không hết?"
Điện hạ đại nhân lập tức biểu thị: "Bảo Bảo và ta khác nhau!"
Dù sao tại trong mắt điện hạ đại nhân, khắp toàn thân tiểu của hồ ly chỗ nào cũng tốt, dù là ai cũng đều thèm nhỏ dãi bảo bối của hắn, nên có người muốn đánh chủ ý tới tiểu hồ ly là việc bình thường.
Đúng là tiểu hồ ly rất được người yêu thích, nhưng cũng không có ai yêu thích sâu đậm như Nicolas. Người khác có thể chỉ là yêu thích bề ngoài của cậu, nhưng Nicolas là đem từ đầu đến chân của cậu đều tan vào trong máu thịt, tách cũng tách không ra.
"Làm sao lại không giống nhau?" Antonio cảm thấy rất khó hiểu đối với việc Nicolas chuyện bé xé ra to, "Hắn cũng không đi tới chỗ không tốt cho hài tử, chỉ là nhà của bạn cùng lớp mà thôi, nhưng ngươi lại hưng sư động chúng xông tới như vậy, thật sự là.." Antonio lắc đầu một cái: "-- Bất quá cũng không quan trọng, nếu như ngươi muốn bị hài tử chán ghét, liền cứ đi đi."
Nicolas không khỏi sững sờ. Câu nói cuối cùng hoàn toàn là đâm thẳng vào điểm yếu của hắn, vừa nghĩ tới việc bị tiểu hồ ly chán ghét, cả người liền phiền muộn.
Cảm thấy hắn do dự, Antonio tiếp tục nói: "Ta cảm thấy ngươi nên cho hài tử được tự do nhất định, tận lực làm một gia trưởng khoan dung không bị chán ghét cùng bài xích. Cổ địa cầu có cái từ gọi là sự bất quá tam (*), bây giờ bất quá là lần đầu hài tử không trở về nhà, nếu như liên tiếp mấy ngày còn như vậy, lúc đó xông tới đem người mang về nhà cũng không muộn."
(*) Sự bất quá tam: Nghĩa là việc gì đã đến lần thứ ba thì rất khó tha thứ.
Tuy rằng trên mặt mây đen nhiều như sắp mưa tới nơi, cuối cùng Nicolas vẫn nghe theo Antonio nói không đi, yên lặng xuống xe trở lại vương phủ, ngồi ở bàn ăn trống rỗng ngẩn người.
Mỗi phút mỗi giây đều cảm thấy khó vượt qua, thậm chí có thể lý giải cái gọi là tâm oán phụ khuê phòng, quả thực vắng ngắt thê thê thảm thảm.
Lần này đi chơi cũng không chỉ có ba người Kells, Khắc Lạp Tư và tiểu hồ ly, còn có ba hài tử khác, bối cảnh gia đình cũng rất cao, hơn nữa lúc Khắc Lạp Tư còn chưa nhường vị trí lão đại cho Thẩm Đồng, ba người bọn họ chính là tiểu tuỳ tùng trung thành của Khắc Lạp Tư.
Ngoại trừ tiểu hồ ly ra, gia trưởng của năm đứa nhỏ này đều biết nhau, đối với việc bọn hắn có thể chơi cùng nhau vui như mở cờ, rất dễ dàng liền đáp ứng thỉnh cầu đêm nay không trở về nhà của hài tử, chỉ có quang não của tiểu hồ ly luôn vang lên.
【Bảo Bảo đang làm cái gì? 】
【 Đừng chơi quá muộn a, nhất định phải đi ngủ đúng giờ. 】
【 Bảo Bảo ăn cơm tối chưa? 】
* * *
Tiểu hồ ly nhìn tin được gửi tới liên tục không ngừng, cuối cùng cũng nhắn lại cho Nicolas một tin: 【.. Ăn rồi. 】
【 Ăn cái gì? 】 điện hạ đại nhân hồi đáp trong một giây, làm cho tiểu hồ ly hoài nghi hắn có phải vẫn luôn canh giữ bên cạnh quang não hay không
【 Ăn thật nhiều thịt 】 là một động vật ăn thịt, tiểu hồ ly tự nhiên cảm thấy thịt đồ ăn tốt nhất 【 Ăn thật ngon. 】 điện hạ đại nhân cuối cùng cũng coi như yên tĩnh trong phút chóc, đợi đến 10 giờ tối, quang não lại vang lên.
【 Đã mười giờ, Bảo Bảo đã ngủ chưa? 】
【 Giờ này nên đi ngủ, ngủ đúng giờ mới tốt cho thân thể. 】
* * *
Mắt nhìn đối phương lại bắt đầu có xu thế cuồn cuộn không ngừng, vì vậy tiểu hồ ly đem âm thanh quang não đóng lại, coi như không thấy. Cái toàn tức võng du mới khai phá này chơi vô cùng vui, không cần mang mũ bảo hiểm hoặc kính mắt vẫn có thể cảm giác thân lâm kỳ cảnh (*), Thẩm Đồng vốn yêu thích võng du nên rất nhanh liền yêu thích trò chơi này, ngắn ngủi hai giờ liền thăng lên cấp mười, làm cho Khắc Lạp Tư trông mà thèm, la hét muốn cùng hắn hỗn.
(*) Thân lâm kỳ cảnh: Dấn mình đến chỗ đó
Ngay vào lúc này, quang não của Khắc Lạp Tư cũng vang lên.
Khắc Lạp Tư có chút hoang mang nhận cuộc gọi, âm thanh lạnh lẽo của Nicolas rất nhanh truyền đến: "Bảo Bảo có ở bên cạnh ngươi hay không? Đưa cho hắn nghe."
Thẩm tiểu thiểu gia quả thực muốn điên, cuối cùng vẫn là nhận lấy: "Uy?"
"Bảo Bảo?"
"Ừm."
"Vẫn chưa ngủ sao?"
"Chuẩn bị ngủ."
"Ngươi là một mình ngủ một gian sao?"
"Ừm."
"Nhiệt độ buổi tối tương đối lạnh, nhớ đừng đá chăn."
"Ừm."
"Trước khi ngủ nhớ đóng kỹ cửa sổ."
"Ừm."
"Đừng kê gối quá cao, dễ bị sái cổ."
"..."
"Bảo Bảo.."
Có lẽ là do sóng, tiểu hồ ly cảm thấy được một tiếng Bảo Bảo này của Nicolas có chút khàn khàn, giống như mang theo một tia quyến luyến cùng tưởng niệm, lại như thở dài bất đắc dĩ, giống như có nhiều chuyện muốn nói, nhưng cậu đợi một hồi, chỉ nghe được hắn nhẹ nhàng nói một câu: "Bảo Bảo ngủ ngon."
"Ân, ngủ ngon."
Điện hạ đại nhân nghe đến bên kia ngắt cuộc gọi mới thả quang não xuống, nằm ở trên giường, lặng yên suy nghĩ về tiểu hồ ly của hắn.
Không thể để cho hắn rời đi chính mình, không thể làm quá cứng nhắc cũng không thể lơ là, không thể bị hắn chán ghét..
Sáng ngày hôm sau, mấy đứa nhỏ đều dậy trễ.
Nghĩ đến tiết đầu chính là tiết lịch sử nghiêm khắc nhất, từng hài tử sau khi mặc quần áo tử tế liền nhanh chóng chạy ra ngoài, điểm tâm cũng không kịp ăn, ngay cả xe riêng trong nhà cũng không có thời gian chờ, vừa ra cửa liền gọi một chiếc xe huyền phù công cộng, vội vã chạy tới trường học.
Mà sự tình biến hóa thường thường đều trong một cái nháy mắt.
Kỳ thực khi vừa ngồi lên xe tiểu hồ ly liền có cảm giác không đúng, tài xế lái xe làm cho hắn một loại cảm giác kỳ quái, trong buồng xe dần dần tràn ngập một loại hương vị không nói ra được, ngửi một hồi liền cảm thấy vô cùng buồn ngủ, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Đợi tiểu hồ ly mơ mơ màng màng mở mắt ra, đại não trì độn vẫn chưa kịp phản ứng. Theo bản năng muốn ngồi dậy, lại phát hiện hai tay của mình đều bị buộc, đang ở trong một cái phòng tối đen như mực, cũng không biết là do dược vật hay là sau khi mê man lười biếng, toàn thân một chút khí lực cũng không có, mà Kells, Khắc Lạp Tư cùng năm tiểu hài tử khác cũng đang bị trói, vẫn chưa có ai tỉnh lại.
Nicolas tức giận đánh gãy lời hắn: "Bây giờ ta không rảnh."
"Làm sao vậy?" Antonio vừa nghe giọng điệu này của hắn liền biết chắc là hắn quên uống thuốc đi: "Bảo bảo của ngươi lại như thế nào?"
Nicolas dừng một chút, vẫn là nói thật.
Vì vậy Antonio không nhịn được hỏi: "Tiểu hài tử đi đến nhà bạn chơi không phải là chuyện rất bình thường sao, có cái gì mà tức giận? Ngươi hồi tưởng lại khi ngươi còn bé xem, không phải cũng bởi vì các loại nguyên nhân mà cả đêm không về sao, hơn nữa số lần nhiều đến đếm đều đếm không hết?"
Điện hạ đại nhân lập tức biểu thị: "Bảo Bảo và ta khác nhau!"
Dù sao tại trong mắt điện hạ đại nhân, khắp toàn thân tiểu của hồ ly chỗ nào cũng tốt, dù là ai cũng đều thèm nhỏ dãi bảo bối của hắn, nên có người muốn đánh chủ ý tới tiểu hồ ly là việc bình thường.
Đúng là tiểu hồ ly rất được người yêu thích, nhưng cũng không có ai yêu thích sâu đậm như Nicolas. Người khác có thể chỉ là yêu thích bề ngoài của cậu, nhưng Nicolas là đem từ đầu đến chân của cậu đều tan vào trong máu thịt, tách cũng tách không ra.
"Làm sao lại không giống nhau?" Antonio cảm thấy rất khó hiểu đối với việc Nicolas chuyện bé xé ra to, "Hắn cũng không đi tới chỗ không tốt cho hài tử, chỉ là nhà của bạn cùng lớp mà thôi, nhưng ngươi lại hưng sư động chúng xông tới như vậy, thật sự là.." Antonio lắc đầu một cái: "-- Bất quá cũng không quan trọng, nếu như ngươi muốn bị hài tử chán ghét, liền cứ đi đi."
Nicolas không khỏi sững sờ. Câu nói cuối cùng hoàn toàn là đâm thẳng vào điểm yếu của hắn, vừa nghĩ tới việc bị tiểu hồ ly chán ghét, cả người liền phiền muộn.
Cảm thấy hắn do dự, Antonio tiếp tục nói: "Ta cảm thấy ngươi nên cho hài tử được tự do nhất định, tận lực làm một gia trưởng khoan dung không bị chán ghét cùng bài xích. Cổ địa cầu có cái từ gọi là sự bất quá tam (*), bây giờ bất quá là lần đầu hài tử không trở về nhà, nếu như liên tiếp mấy ngày còn như vậy, lúc đó xông tới đem người mang về nhà cũng không muộn."
(*) Sự bất quá tam: Nghĩa là việc gì đã đến lần thứ ba thì rất khó tha thứ.
Tuy rằng trên mặt mây đen nhiều như sắp mưa tới nơi, cuối cùng Nicolas vẫn nghe theo Antonio nói không đi, yên lặng xuống xe trở lại vương phủ, ngồi ở bàn ăn trống rỗng ngẩn người.
Mỗi phút mỗi giây đều cảm thấy khó vượt qua, thậm chí có thể lý giải cái gọi là tâm oán phụ khuê phòng, quả thực vắng ngắt thê thê thảm thảm.
Lần này đi chơi cũng không chỉ có ba người Kells, Khắc Lạp Tư và tiểu hồ ly, còn có ba hài tử khác, bối cảnh gia đình cũng rất cao, hơn nữa lúc Khắc Lạp Tư còn chưa nhường vị trí lão đại cho Thẩm Đồng, ba người bọn họ chính là tiểu tuỳ tùng trung thành của Khắc Lạp Tư.
Ngoại trừ tiểu hồ ly ra, gia trưởng của năm đứa nhỏ này đều biết nhau, đối với việc bọn hắn có thể chơi cùng nhau vui như mở cờ, rất dễ dàng liền đáp ứng thỉnh cầu đêm nay không trở về nhà của hài tử, chỉ có quang não của tiểu hồ ly luôn vang lên.
【Bảo Bảo đang làm cái gì? 】
【 Đừng chơi quá muộn a, nhất định phải đi ngủ đúng giờ. 】
【 Bảo Bảo ăn cơm tối chưa? 】
* * *
Tiểu hồ ly nhìn tin được gửi tới liên tục không ngừng, cuối cùng cũng nhắn lại cho Nicolas một tin: 【.. Ăn rồi. 】
【 Ăn cái gì? 】 điện hạ đại nhân hồi đáp trong một giây, làm cho tiểu hồ ly hoài nghi hắn có phải vẫn luôn canh giữ bên cạnh quang não hay không
【 Ăn thật nhiều thịt 】 là một động vật ăn thịt, tiểu hồ ly tự nhiên cảm thấy thịt đồ ăn tốt nhất 【 Ăn thật ngon. 】 điện hạ đại nhân cuối cùng cũng coi như yên tĩnh trong phút chóc, đợi đến 10 giờ tối, quang não lại vang lên.
【 Đã mười giờ, Bảo Bảo đã ngủ chưa? 】
【 Giờ này nên đi ngủ, ngủ đúng giờ mới tốt cho thân thể. 】
* * *
Mắt nhìn đối phương lại bắt đầu có xu thế cuồn cuộn không ngừng, vì vậy tiểu hồ ly đem âm thanh quang não đóng lại, coi như không thấy. Cái toàn tức võng du mới khai phá này chơi vô cùng vui, không cần mang mũ bảo hiểm hoặc kính mắt vẫn có thể cảm giác thân lâm kỳ cảnh (*), Thẩm Đồng vốn yêu thích võng du nên rất nhanh liền yêu thích trò chơi này, ngắn ngủi hai giờ liền thăng lên cấp mười, làm cho Khắc Lạp Tư trông mà thèm, la hét muốn cùng hắn hỗn.
(*) Thân lâm kỳ cảnh: Dấn mình đến chỗ đó
Ngay vào lúc này, quang não của Khắc Lạp Tư cũng vang lên.
Khắc Lạp Tư có chút hoang mang nhận cuộc gọi, âm thanh lạnh lẽo của Nicolas rất nhanh truyền đến: "Bảo Bảo có ở bên cạnh ngươi hay không? Đưa cho hắn nghe."
Thẩm tiểu thiểu gia quả thực muốn điên, cuối cùng vẫn là nhận lấy: "Uy?"
"Bảo Bảo?"
"Ừm."
"Vẫn chưa ngủ sao?"
"Chuẩn bị ngủ."
"Ngươi là một mình ngủ một gian sao?"
"Ừm."
"Nhiệt độ buổi tối tương đối lạnh, nhớ đừng đá chăn."
"Ừm."
"Trước khi ngủ nhớ đóng kỹ cửa sổ."
"Ừm."
"Đừng kê gối quá cao, dễ bị sái cổ."
"..."
"Bảo Bảo.."
Có lẽ là do sóng, tiểu hồ ly cảm thấy được một tiếng Bảo Bảo này của Nicolas có chút khàn khàn, giống như mang theo một tia quyến luyến cùng tưởng niệm, lại như thở dài bất đắc dĩ, giống như có nhiều chuyện muốn nói, nhưng cậu đợi một hồi, chỉ nghe được hắn nhẹ nhàng nói một câu: "Bảo Bảo ngủ ngon."
"Ân, ngủ ngon."
Điện hạ đại nhân nghe đến bên kia ngắt cuộc gọi mới thả quang não xuống, nằm ở trên giường, lặng yên suy nghĩ về tiểu hồ ly của hắn.
Không thể để cho hắn rời đi chính mình, không thể làm quá cứng nhắc cũng không thể lơ là, không thể bị hắn chán ghét..
Sáng ngày hôm sau, mấy đứa nhỏ đều dậy trễ.
Nghĩ đến tiết đầu chính là tiết lịch sử nghiêm khắc nhất, từng hài tử sau khi mặc quần áo tử tế liền nhanh chóng chạy ra ngoài, điểm tâm cũng không kịp ăn, ngay cả xe riêng trong nhà cũng không có thời gian chờ, vừa ra cửa liền gọi một chiếc xe huyền phù công cộng, vội vã chạy tới trường học.
Mà sự tình biến hóa thường thường đều trong một cái nháy mắt.
Kỳ thực khi vừa ngồi lên xe tiểu hồ ly liền có cảm giác không đúng, tài xế lái xe làm cho hắn một loại cảm giác kỳ quái, trong buồng xe dần dần tràn ngập một loại hương vị không nói ra được, ngửi một hồi liền cảm thấy vô cùng buồn ngủ, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Đợi tiểu hồ ly mơ mơ màng màng mở mắt ra, đại não trì độn vẫn chưa kịp phản ứng. Theo bản năng muốn ngồi dậy, lại phát hiện hai tay của mình đều bị buộc, đang ở trong một cái phòng tối đen như mực, cũng không biết là do dược vật hay là sau khi mê man lười biếng, toàn thân một chút khí lực cũng không có, mà Kells, Khắc Lạp Tư cùng năm tiểu hài tử khác cũng đang bị trói, vẫn chưa có ai tỉnh lại.