Chương 77
Thời điểm bị hôn lên, bản tính xấu hổ, ngượng ngùng khiến Thẩm Đồng theo bản năng vươn tay chặn lại, rồi lại thật ngoan ngoãn khẽ ngầng đầu nghênh hợp với động tác của Lệ Thiệu Lẫm. Thế là Lệ Thiệu Lẫm dễ dàng nắm được hai tay đang đẩy ra của thiếu niên, hạ môi xuông. Đầu tiên là ở cánh môi mềm mại mơn trớn nhiều lần, sau đó vô sự tự thông cạy mở hàng răng, có chút thô bạo thăm dò răng lợi và hàm trên, từng bước truyên bố chiếm đoạt.
Chỉ là hôn, lại khiến cho Lệ Thiệu Lẫm có loại ảo giác ngay cả linh hồn cũng bị hút ra. Mà loại tư vị này chỉ có người thật lòng yêu đối phương mới hiểu. Một khi thật lòng yêu ai đó, ký ức cùng hắn nói một câu còn khắc sâu hơn cùng người khác tán gẫu cả ngày. Một nụ hôn có thể tuyệt vời hơn cả một cuộc tình của người khác.
Động tác hôn của Lệ Thiệu Lẫm không khỏi càng ngày càng thô bạo, hận không thể lập tức đem tiểu yêu tinh câu dẫn hắn một ngụm nuốt trọn. Chẳng qua Thẩm Tiểu Miêu là tiểu yêu tinh không sai, nhưng lại không hề câu dẫn hắn, càng không nghĩ tới ở trên xe lại xảy ra hình ảnh kích tình này. Chỉ vì mới vừa rồi ăn hải sản cay không tiêu, mèo nhỏ bệ hạ được hầu hạ quen theo thói quen hé miệng để con sen thổi một chút, hoàn toàn không nghĩ tới con sen lại không chịu được hấp dẫn này. Cuối cùng dừng xe tắt máy, xe vừa mới khởi động chưa lâu trực tiếp được đỗ ven đường, không nói hai lời lập tức hôn lên.
May là lượng xe cộ qua lại đã trở nên thưa thớt, tạm thời dừng ở ven đường cũng sẽ không khiến giao thông bị ùn tắc. Thiếu niên dưới thân nam nhân hoàn toàn mất đi kháng cự, ánh mắt cũng trở nên mơ màng, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, trong miệng phát ra tiếng động tình thở dốc, giống như tiếng kêu mềm nhũn của mèo con.
Âm thanh nhẹ nhàng vào vào trong lòng Lệ Thiệu Lẫm, ngay lập tức thiêu đốt hắn, với sự thuận theo của cậu, hắn không khỏi thu lại thô bạo, thần thái và động tác đều trở nên mềm mại chậm rãi.
Đôi mắt ngày thường vô cùng nghiêm nghị, giờ phút này lại thâm thuý như mực, sống mũi cao thẳng, hàng lông mi đan lẫn tóc mái. Ánh đèn đường mờ ảo thông qua cửa xe hắt vào bên trong đủ để tôn lên đường nét cường tráng lại dịu dàng của hắn. Cả người giống như rũ bỏ sự cứng rắn, ôn nhu có thể chảy ra nước. Một tay đỡ sau lưng Thẩm Đồng, một tay kê phía sau cổ cậu ".. Anh muốn em."
Nam nhân cúi đầu, tiếng nói thấm đượm nhu tình và dục vọng khàn khàn, vừa tràn đầy sức mạnh mê hoặc lòng người "Có được không?" Thẩm Tiểu Miêu không trả lời, cơ thể xao động kỳ quái khiến cậu có chút choáng váng, chỉ biết bĩu môi khe khẽ oán trách: ".. Nóng.. Khó chịu.."
Vì đối phường là 'Hàn Doanh', mà 'Hàn Doanh' trong trí nhớ chắc chắn sẽ không tổn thương cậu, vậy nên trong tiềm tức Thẩm Đồng vô cùng yên tâm, tiếng oán trách cũng ngờ nghệch, còn giống như đang làm nũng. Mà dáng vẻ ngờ nghệch lại tràn đầy tin tưởng càng liêu nhân. Sỏa hồ hồ quả thực bị cậu câu đến không nhịn được, lại lần nữa hôn lên.
Đầu lưỡi trơn trượt mang theo cảm xúc vội vàng và dụ dỗ, sau đó dọc một đường đi xuống, tay càng thêm càn rỡ, một bên tiến tới phần eo mềm dẻo vờn quanh như an ủi. Một bên khác cầm lấy tay thiếu niên, dẫn dắt nó ôm lấy bả vai cường tráng của mình. Giác quan của thiếu niên dần dần trầm luân, cả người giống như cây dành dành nấp sau kẽ lá, ở dưới thân nam nhân dần dần nở rộ, từng sợi, từng sợi trong suốt, dần dần tản ra trong đêm hè nóng nực.
Thậm chí mê người đến nỗi khiến Lệ Thiệu Lẫm không nhịn được dùng hàm răng đánh dấu chủ quyền như loài thú, gặm cắn cổ và xương quai xanh của thiếu niên, lại há miệng ngậm vành tai trắng nõn non mềm, thổi nhiệt khí vào trong. Thẩm Đồng vì vậy mà mẫn cảm rụt cổ lại, một bên run rẩy tránh né giống như động vật nhỏ, một bên lại theo bản năng ôm Lệ Thiệu Lẫm càng chặt. Mỗi phản ứng của cậu đều chọc người thương yêu. Tim Lệ Thiệu Lẫm bị đụng rồi rụng, ngay cả đầu óc cũng bị đụng đến điên rồi. May mà hắn còn nhớ rõ còn đang trong xe, cho dù dục vòng thiêu đốt càng ghê gớm, cũng không muốn lần đầu tiên với thiếu niên giải quyêt qua loa ở chỗ này.
"Ở khu này anh có một chỗ ở khác, đến đó được không?" Lệ Thiệu Lẫm dùng hết khí lực làm cho mình làm cho mình dừng lại, âm thanh khàn đến lợi hại: "Phía ngược lại con đường này, tuy không gian hơn nhỏ, nhưng chỉ tốn 20 phút đi đường.."
Có lẽ vì kỳ động dục có chút nhạy cảm, Thẩm ngay cả ghế lái phụ cũng không ngồi nổi, xui lơ trên đùi Lệ Thiệu Lẫm ngoan ngoãn gật đầu. Bộ dáng an tĩnh, nhu thuận khiến Lệ Thiệu Lẫm càng mãnh liệt yêu thương, cố nhịn xúc động muốn vuốt ve cậu, trực tiếp đi tới ngã tư phía trước, quay đầu xe lại.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn thường xảy ra trong chớp mắt. Mấy thứ ngoài ý muốn này rất giỏi phát sinh trong những lúc không thể nào tưởng tượng được. Một khắc Lệ Thiệu Lẫm quay xe, một chiếc xe tải tầm trung mất khống chế lái tới ngay trước mặt. Trực giác của mèo mạnh hơn con người rất nhiều, Thẩm Đồng đương nhiên phản ứng trước Lệ Thiệu Lẫm một bước, theo bản năng muốn rẽ lái. Nhưng tốc độ xe tải thật sự quá nhanh, căn bản không kịp để tránh nữa. Đợi Lệ Thiệu Lẫm kịp phản ứng, xe tải đã lao tới trước mặt.
Thời gian quá cấp bách, Lệ Thiệu Lẫm cũng chỉ cố dang rộng cánh tay, cố hết sức bảo vệ thiếu niên bên cạnh. Nhưng lúc này lại bị đối phương trở tay ôm chặt lấu, khí lực lớn đến nỗi hắn không thể giãy ra được.
"UỲNH!"
Tiếng va chạm mãng liệt vang vọng cả đoạn đường. Đèn xe tải chói mắt chiếu thẳng tới khiến người ta gần như không mở mắt được. Những Thẩm Đồng lại nhìn thấy dưới ánh đè trắng xóa ấy, gương mặt Lệ Thiệu Lẫm nhìn cậu vừa sợ hãi vừa bi thương.
Sau tiếng đinh tai nhức óc thì lại yên tĩnh như chết, đại não Lệ Thiệu Lẫm cũng theo đó mà xuất hiện sự trống rỗng ngắn ngủi, cảm giác toàn bộ những thứ xung quanh đều bị bịt kín một lớp bụi thật dày.
Sau phút chốc, ý thức trở lại, toàn thân không chịu khống chế mà tự động run lên. Phía xa, những xe cộ vì vụ tai nạn này mà dừng lại, tiếng ồn ào và âm thanh la hét ngày càng gần, Lệ Thiệu Lẫm giống như cái gì cũng không nghe được. Hắn vẫn duy trì tư thế bảo vệ thiếu niên trước khi va chạm, chỉ nhớ rõ là thiếu niên trở tay ôm lấy hắn, thay hắn chịu toàn bộ xung động. Loại tai nạn xe như thế này, mà hắn lại không có bất kỳ một vết thương nào. Nhưng thiếu niên vốn đang ôm hắn rất chặt lại từ từ trượt xuống.
Lệ Thiệu Lẫm theo bản năng đỡ lấy cơ thể đang trượt xuống của thiếu niên, đồng thời cảm nhận được cảm giác dính nhớp của máu. Cố gắng đỡ lưng thiếu niên ôm người tới, mới phát hiện sau lưng cậu bị va chạm tạo thành từng đường máu rời rạc.
Thậm chí còn có mảnh thuỷ tinh đam thật sâu từ phía sau tim, sâu đến gần như muốn chọc thủng lồng ngực đơn bạc của thiếu niên.
Trước mắt Lệ Thiệu Lẫm tối sầm, nháy mắt nếm trải được một loại đau đớn không thể thở được, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới cũng sụp đổ thành từng mảnh vụn, lảo đảo muốn ngã. Hắn sống lâu như vậy, chưa từng trải qua đau khổ như thế, giống như vết thương trên người đối phường đang cào xé gấp mười lần trên cơ thể mình. Qua hồi lâu, hắn mới cố gắng khiến cho tiếng nói của bản thân không run rẩy kịch liệt: ".. Đồng Đồng?"
Thiếu niên hình như khẽ cử động theo tiếng gọi của Lệ Thiệu Lẫm, nhưng lại không thể phát ra thanh âm nào.
Vừa rồi cậu còn cười híp mắt nói cho hắn tên của cậu, chớp mắt đã toàn thây nhuốm máu nằm trong ngực hắn. Lệ Thiệu Lẫm hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật như vậy, chỉ có thể cố nén đau lòng, lặp đi lặp lại an ủi: "Ngoan, cố chịu, đừng nói chuyện. Chúng ta lập tức tới bệnh viện, sau khi đến bệnh viên em sẽ ổn thôi, tin anh.."
Lệ Thiệu Lẫm vừa nói vừa muốn ôm đối phương ra khỏi xe. Đột nhiên lúc này hô hấp của thiếu niên trở nên dồn dập, giống như muốn nói gì đó, cố hết sức vươn tay về phía Lệ Thiệu Lẫm. Lệ Thiệu Lẫm vội vàng nắm lấy tay của cậu, một giây sau lại nắm lấy khoảng không.
Không phải nắm không trúng, mà vì cánh tay kia không thấy nữa. Chính xác hơn là cả người thiếu niên biến mất rồi. Toàn thân thiếu niên đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt, đợi sau khi ánh sáng tản đi, chỉ còn lại quần áo nhuốm máu và con mèo nhỏ bị bọc dưới quần áo chỉ lộ ra nửa cái đầu trắng.
Cho dù chỉ lộ ra nửa cái đầu, Lệ Thiệu Lẫm cũng có thể liếc mắt một cái nhận ra đây chính là mèo nhỏ của hắn, lập tức ngây người. Trong hỗn loạn cũng bất chấp những suy nghĩ khác, lập tực vội vàng bới mèo nhỏ của hắn ra khỏi mớ quần áo.
Cùng lúc đó, đồ vật trong áo sơ mi bị lật tung rơi cộp xuống, tập trung nhìn lại, thật sự là lục lạc mà hắn đưa cho mèo nhỏ.
Như có tia sáng loé qua, thấu hiểu toàn bộ. Lệ Thiệu Lẫm cũng không cảm thấy giật mình, chỉ nhảy ra bốn chữ 'Thì ra là vậy'. Khiến cho hắn kinh hãi chính là hắn không cảm nhận được hô hấp của tên nhóc kia, cảm giác đau đớn nghẹt thở của lồng ngực còn gấp trăm lần hồi này. Tay nam nhân run run đưa tới bên chóp mũi tên nhóc kia, nín thở đợi hồi lâu. Thật sự không cảm giác được một chút hơi thở nào của mèo nhỏ. Long trời lỡ đất đối với Lệ Thiệu Lẫm không thể bằng chuyện này.
"Đồng Đồng?" Lệ Thiệu Lẫm không thể lại gọi một tiếng, âm thanh đã trở nên nghẹn ngào "Đồng Đồng, tỉnh lại đi. Xin em đừng làm anh sợ.."
Đàm Tử Thương vội vã chạy tới bên cạnh xe lập tức trông thấy cảnh tượng này. Nam nhân ôm lấy mèo nhỏ đã mất đi sức sống khẽ gọi từng tiếng, từng tiếng một. Giọng nói khàn đến gần như nghẹn ngào, sau đỏ lại có dòng chất lỏng rơi xuống từng giọt.
Thật ra thì Đàm Tử Thương và vệ sĩ vẫn lái xe đi theo ở phía sau. Chỉ vì không muốn cản trở việc riêng tư của Boss mà cách vô cùng xa. Một màn trước mắt, cho dù qua thật lâu về sau Đàm Tử Thương cũng không có cách nào quên được. Bởi vì thứ có thể khiến một người nam nhân rơi nước mắt như vậy, trừ khi là đau đớn đến cực hạn, nếu không một người như hắn cho dù là chảy sạch máu trên người, cũng sẽ không rơi một giọt lệ. Đàm Tử Thương che giấu rung động trong lòng, trước hết làm hết phận sự nhanh chóng kiểm tra một chút, Boss nhà mình không bị thương, sau đó tầm mắt lại lần nữa rơi xuống người mèo nhỏ. Hắn không biết mèo trắng nhỏ leo vào xe từ lúc nào, cũng không biết thiếu niên ban đầu đã đi đâu. Nhưng trước mắt, tên nhóc kia không nhúc nhích, đôi mắt nhắm chặt, bộ ngực cũng không có bất kỳ phập phồng nào, rõ ràng là đã không còn thở.
Thế là không nhịn được, cất giọng nói: "Boss, nó, nó đã.."
"Câm miệng!"
Lệ Thiệu Lẫm gần như là lập tức hung ác ngẩng đầu đánh gãy lời Đàm Tử Thương. Đôi mắt hằn đầy tia máu hung ác, tàn bạo khiến lòng người kinh hãi không thôi, dùng ngữ khí không được cãi lại nói: "Em ấy chỉ bị thương, sớm muộn cũng sẽ khoẻ lại."
"Bây giờ tôi sẽ lập tức tới bệnh viện." Ngay sau đó Lệ Thiệu Lẫm một bên ôm mèo nhỏ đổi xe, một bên hạ lệnh, rồi rất nhanh đổi lại lời: "Không, trở lại biệt uyển. Gọi Tôn Kiêu tới đây, bảo cậu ta đem toàn bộ dụng cụ chữa bệnh và thuốc men mang tới hết!"
Tôn Kiêu thân là bác sĩ riêng của Lệ Thiệu Lẫm, y thuật lời hại hơn so với chuyên gia trong bệnh viện. Nhưng mèo nhỏ là động vật, đáng ra nên để cho bác sĩ thú y tới khám mới đúng. Trong lòng Đàm Tử Thương nghĩ như thế, nhưng vì Lệ Thiệu Lẫm hiện tại rõ ràng tinh thần không ổn, chỉ yên lặng ngậm miêng, gật đầu nói: "Vâng."
Dọc đường trở về, Lệ Thiệu Lẫm không hề cử động ôm chặt mèo nhỏ, giống như chỉ khi ôm nó mới có thể an tâm.
* * *
Tác giả nói ra suy nghĩ: Ta mở tình tiết xe rồi, nhưng hắn lại xảy ra tai nạn xe cộ rồi. Chuyện này nói cho chúng ta biết không nên lái xe sau khi uống rượu, lại càng không nên không cài dây an toàn. Còn có, không nên chơi xe play nha..
Chỉ là hôn, lại khiến cho Lệ Thiệu Lẫm có loại ảo giác ngay cả linh hồn cũng bị hút ra. Mà loại tư vị này chỉ có người thật lòng yêu đối phương mới hiểu. Một khi thật lòng yêu ai đó, ký ức cùng hắn nói một câu còn khắc sâu hơn cùng người khác tán gẫu cả ngày. Một nụ hôn có thể tuyệt vời hơn cả một cuộc tình của người khác.
Động tác hôn của Lệ Thiệu Lẫm không khỏi càng ngày càng thô bạo, hận không thể lập tức đem tiểu yêu tinh câu dẫn hắn một ngụm nuốt trọn. Chẳng qua Thẩm Tiểu Miêu là tiểu yêu tinh không sai, nhưng lại không hề câu dẫn hắn, càng không nghĩ tới ở trên xe lại xảy ra hình ảnh kích tình này. Chỉ vì mới vừa rồi ăn hải sản cay không tiêu, mèo nhỏ bệ hạ được hầu hạ quen theo thói quen hé miệng để con sen thổi một chút, hoàn toàn không nghĩ tới con sen lại không chịu được hấp dẫn này. Cuối cùng dừng xe tắt máy, xe vừa mới khởi động chưa lâu trực tiếp được đỗ ven đường, không nói hai lời lập tức hôn lên.
May là lượng xe cộ qua lại đã trở nên thưa thớt, tạm thời dừng ở ven đường cũng sẽ không khiến giao thông bị ùn tắc. Thiếu niên dưới thân nam nhân hoàn toàn mất đi kháng cự, ánh mắt cũng trở nên mơ màng, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, trong miệng phát ra tiếng động tình thở dốc, giống như tiếng kêu mềm nhũn của mèo con.
Âm thanh nhẹ nhàng vào vào trong lòng Lệ Thiệu Lẫm, ngay lập tức thiêu đốt hắn, với sự thuận theo của cậu, hắn không khỏi thu lại thô bạo, thần thái và động tác đều trở nên mềm mại chậm rãi.
Đôi mắt ngày thường vô cùng nghiêm nghị, giờ phút này lại thâm thuý như mực, sống mũi cao thẳng, hàng lông mi đan lẫn tóc mái. Ánh đèn đường mờ ảo thông qua cửa xe hắt vào bên trong đủ để tôn lên đường nét cường tráng lại dịu dàng của hắn. Cả người giống như rũ bỏ sự cứng rắn, ôn nhu có thể chảy ra nước. Một tay đỡ sau lưng Thẩm Đồng, một tay kê phía sau cổ cậu ".. Anh muốn em."
Nam nhân cúi đầu, tiếng nói thấm đượm nhu tình và dục vọng khàn khàn, vừa tràn đầy sức mạnh mê hoặc lòng người "Có được không?" Thẩm Tiểu Miêu không trả lời, cơ thể xao động kỳ quái khiến cậu có chút choáng váng, chỉ biết bĩu môi khe khẽ oán trách: ".. Nóng.. Khó chịu.."
Vì đối phường là 'Hàn Doanh', mà 'Hàn Doanh' trong trí nhớ chắc chắn sẽ không tổn thương cậu, vậy nên trong tiềm tức Thẩm Đồng vô cùng yên tâm, tiếng oán trách cũng ngờ nghệch, còn giống như đang làm nũng. Mà dáng vẻ ngờ nghệch lại tràn đầy tin tưởng càng liêu nhân. Sỏa hồ hồ quả thực bị cậu câu đến không nhịn được, lại lần nữa hôn lên.
Đầu lưỡi trơn trượt mang theo cảm xúc vội vàng và dụ dỗ, sau đó dọc một đường đi xuống, tay càng thêm càn rỡ, một bên tiến tới phần eo mềm dẻo vờn quanh như an ủi. Một bên khác cầm lấy tay thiếu niên, dẫn dắt nó ôm lấy bả vai cường tráng của mình. Giác quan của thiếu niên dần dần trầm luân, cả người giống như cây dành dành nấp sau kẽ lá, ở dưới thân nam nhân dần dần nở rộ, từng sợi, từng sợi trong suốt, dần dần tản ra trong đêm hè nóng nực.
Thậm chí mê người đến nỗi khiến Lệ Thiệu Lẫm không nhịn được dùng hàm răng đánh dấu chủ quyền như loài thú, gặm cắn cổ và xương quai xanh của thiếu niên, lại há miệng ngậm vành tai trắng nõn non mềm, thổi nhiệt khí vào trong. Thẩm Đồng vì vậy mà mẫn cảm rụt cổ lại, một bên run rẩy tránh né giống như động vật nhỏ, một bên lại theo bản năng ôm Lệ Thiệu Lẫm càng chặt. Mỗi phản ứng của cậu đều chọc người thương yêu. Tim Lệ Thiệu Lẫm bị đụng rồi rụng, ngay cả đầu óc cũng bị đụng đến điên rồi. May mà hắn còn nhớ rõ còn đang trong xe, cho dù dục vòng thiêu đốt càng ghê gớm, cũng không muốn lần đầu tiên với thiếu niên giải quyêt qua loa ở chỗ này.
"Ở khu này anh có một chỗ ở khác, đến đó được không?" Lệ Thiệu Lẫm dùng hết khí lực làm cho mình làm cho mình dừng lại, âm thanh khàn đến lợi hại: "Phía ngược lại con đường này, tuy không gian hơn nhỏ, nhưng chỉ tốn 20 phút đi đường.."
Có lẽ vì kỳ động dục có chút nhạy cảm, Thẩm ngay cả ghế lái phụ cũng không ngồi nổi, xui lơ trên đùi Lệ Thiệu Lẫm ngoan ngoãn gật đầu. Bộ dáng an tĩnh, nhu thuận khiến Lệ Thiệu Lẫm càng mãnh liệt yêu thương, cố nhịn xúc động muốn vuốt ve cậu, trực tiếp đi tới ngã tư phía trước, quay đầu xe lại.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn thường xảy ra trong chớp mắt. Mấy thứ ngoài ý muốn này rất giỏi phát sinh trong những lúc không thể nào tưởng tượng được. Một khắc Lệ Thiệu Lẫm quay xe, một chiếc xe tải tầm trung mất khống chế lái tới ngay trước mặt. Trực giác của mèo mạnh hơn con người rất nhiều, Thẩm Đồng đương nhiên phản ứng trước Lệ Thiệu Lẫm một bước, theo bản năng muốn rẽ lái. Nhưng tốc độ xe tải thật sự quá nhanh, căn bản không kịp để tránh nữa. Đợi Lệ Thiệu Lẫm kịp phản ứng, xe tải đã lao tới trước mặt.
Thời gian quá cấp bách, Lệ Thiệu Lẫm cũng chỉ cố dang rộng cánh tay, cố hết sức bảo vệ thiếu niên bên cạnh. Nhưng lúc này lại bị đối phương trở tay ôm chặt lấu, khí lực lớn đến nỗi hắn không thể giãy ra được.
"UỲNH!"
Tiếng va chạm mãng liệt vang vọng cả đoạn đường. Đèn xe tải chói mắt chiếu thẳng tới khiến người ta gần như không mở mắt được. Những Thẩm Đồng lại nhìn thấy dưới ánh đè trắng xóa ấy, gương mặt Lệ Thiệu Lẫm nhìn cậu vừa sợ hãi vừa bi thương.
Sau tiếng đinh tai nhức óc thì lại yên tĩnh như chết, đại não Lệ Thiệu Lẫm cũng theo đó mà xuất hiện sự trống rỗng ngắn ngủi, cảm giác toàn bộ những thứ xung quanh đều bị bịt kín một lớp bụi thật dày.
Sau phút chốc, ý thức trở lại, toàn thân không chịu khống chế mà tự động run lên. Phía xa, những xe cộ vì vụ tai nạn này mà dừng lại, tiếng ồn ào và âm thanh la hét ngày càng gần, Lệ Thiệu Lẫm giống như cái gì cũng không nghe được. Hắn vẫn duy trì tư thế bảo vệ thiếu niên trước khi va chạm, chỉ nhớ rõ là thiếu niên trở tay ôm lấy hắn, thay hắn chịu toàn bộ xung động. Loại tai nạn xe như thế này, mà hắn lại không có bất kỳ một vết thương nào. Nhưng thiếu niên vốn đang ôm hắn rất chặt lại từ từ trượt xuống.
Lệ Thiệu Lẫm theo bản năng đỡ lấy cơ thể đang trượt xuống của thiếu niên, đồng thời cảm nhận được cảm giác dính nhớp của máu. Cố gắng đỡ lưng thiếu niên ôm người tới, mới phát hiện sau lưng cậu bị va chạm tạo thành từng đường máu rời rạc.
Thậm chí còn có mảnh thuỷ tinh đam thật sâu từ phía sau tim, sâu đến gần như muốn chọc thủng lồng ngực đơn bạc của thiếu niên.
Trước mắt Lệ Thiệu Lẫm tối sầm, nháy mắt nếm trải được một loại đau đớn không thể thở được, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới cũng sụp đổ thành từng mảnh vụn, lảo đảo muốn ngã. Hắn sống lâu như vậy, chưa từng trải qua đau khổ như thế, giống như vết thương trên người đối phường đang cào xé gấp mười lần trên cơ thể mình. Qua hồi lâu, hắn mới cố gắng khiến cho tiếng nói của bản thân không run rẩy kịch liệt: ".. Đồng Đồng?"
Thiếu niên hình như khẽ cử động theo tiếng gọi của Lệ Thiệu Lẫm, nhưng lại không thể phát ra thanh âm nào.
Vừa rồi cậu còn cười híp mắt nói cho hắn tên của cậu, chớp mắt đã toàn thây nhuốm máu nằm trong ngực hắn. Lệ Thiệu Lẫm hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật như vậy, chỉ có thể cố nén đau lòng, lặp đi lặp lại an ủi: "Ngoan, cố chịu, đừng nói chuyện. Chúng ta lập tức tới bệnh viện, sau khi đến bệnh viên em sẽ ổn thôi, tin anh.."
Lệ Thiệu Lẫm vừa nói vừa muốn ôm đối phương ra khỏi xe. Đột nhiên lúc này hô hấp của thiếu niên trở nên dồn dập, giống như muốn nói gì đó, cố hết sức vươn tay về phía Lệ Thiệu Lẫm. Lệ Thiệu Lẫm vội vàng nắm lấy tay của cậu, một giây sau lại nắm lấy khoảng không.
Không phải nắm không trúng, mà vì cánh tay kia không thấy nữa. Chính xác hơn là cả người thiếu niên biến mất rồi. Toàn thân thiếu niên đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt, đợi sau khi ánh sáng tản đi, chỉ còn lại quần áo nhuốm máu và con mèo nhỏ bị bọc dưới quần áo chỉ lộ ra nửa cái đầu trắng.
Cho dù chỉ lộ ra nửa cái đầu, Lệ Thiệu Lẫm cũng có thể liếc mắt một cái nhận ra đây chính là mèo nhỏ của hắn, lập tức ngây người. Trong hỗn loạn cũng bất chấp những suy nghĩ khác, lập tực vội vàng bới mèo nhỏ của hắn ra khỏi mớ quần áo.
Cùng lúc đó, đồ vật trong áo sơ mi bị lật tung rơi cộp xuống, tập trung nhìn lại, thật sự là lục lạc mà hắn đưa cho mèo nhỏ.
Như có tia sáng loé qua, thấu hiểu toàn bộ. Lệ Thiệu Lẫm cũng không cảm thấy giật mình, chỉ nhảy ra bốn chữ 'Thì ra là vậy'. Khiến cho hắn kinh hãi chính là hắn không cảm nhận được hô hấp của tên nhóc kia, cảm giác đau đớn nghẹt thở của lồng ngực còn gấp trăm lần hồi này. Tay nam nhân run run đưa tới bên chóp mũi tên nhóc kia, nín thở đợi hồi lâu. Thật sự không cảm giác được một chút hơi thở nào của mèo nhỏ. Long trời lỡ đất đối với Lệ Thiệu Lẫm không thể bằng chuyện này.
"Đồng Đồng?" Lệ Thiệu Lẫm không thể lại gọi một tiếng, âm thanh đã trở nên nghẹn ngào "Đồng Đồng, tỉnh lại đi. Xin em đừng làm anh sợ.."
Đàm Tử Thương vội vã chạy tới bên cạnh xe lập tức trông thấy cảnh tượng này. Nam nhân ôm lấy mèo nhỏ đã mất đi sức sống khẽ gọi từng tiếng, từng tiếng một. Giọng nói khàn đến gần như nghẹn ngào, sau đỏ lại có dòng chất lỏng rơi xuống từng giọt.
Thật ra thì Đàm Tử Thương và vệ sĩ vẫn lái xe đi theo ở phía sau. Chỉ vì không muốn cản trở việc riêng tư của Boss mà cách vô cùng xa. Một màn trước mắt, cho dù qua thật lâu về sau Đàm Tử Thương cũng không có cách nào quên được. Bởi vì thứ có thể khiến một người nam nhân rơi nước mắt như vậy, trừ khi là đau đớn đến cực hạn, nếu không một người như hắn cho dù là chảy sạch máu trên người, cũng sẽ không rơi một giọt lệ. Đàm Tử Thương che giấu rung động trong lòng, trước hết làm hết phận sự nhanh chóng kiểm tra một chút, Boss nhà mình không bị thương, sau đó tầm mắt lại lần nữa rơi xuống người mèo nhỏ. Hắn không biết mèo trắng nhỏ leo vào xe từ lúc nào, cũng không biết thiếu niên ban đầu đã đi đâu. Nhưng trước mắt, tên nhóc kia không nhúc nhích, đôi mắt nhắm chặt, bộ ngực cũng không có bất kỳ phập phồng nào, rõ ràng là đã không còn thở.
Thế là không nhịn được, cất giọng nói: "Boss, nó, nó đã.."
"Câm miệng!"
Lệ Thiệu Lẫm gần như là lập tức hung ác ngẩng đầu đánh gãy lời Đàm Tử Thương. Đôi mắt hằn đầy tia máu hung ác, tàn bạo khiến lòng người kinh hãi không thôi, dùng ngữ khí không được cãi lại nói: "Em ấy chỉ bị thương, sớm muộn cũng sẽ khoẻ lại."
"Bây giờ tôi sẽ lập tức tới bệnh viện." Ngay sau đó Lệ Thiệu Lẫm một bên ôm mèo nhỏ đổi xe, một bên hạ lệnh, rồi rất nhanh đổi lại lời: "Không, trở lại biệt uyển. Gọi Tôn Kiêu tới đây, bảo cậu ta đem toàn bộ dụng cụ chữa bệnh và thuốc men mang tới hết!"
Tôn Kiêu thân là bác sĩ riêng của Lệ Thiệu Lẫm, y thuật lời hại hơn so với chuyên gia trong bệnh viện. Nhưng mèo nhỏ là động vật, đáng ra nên để cho bác sĩ thú y tới khám mới đúng. Trong lòng Đàm Tử Thương nghĩ như thế, nhưng vì Lệ Thiệu Lẫm hiện tại rõ ràng tinh thần không ổn, chỉ yên lặng ngậm miêng, gật đầu nói: "Vâng."
Dọc đường trở về, Lệ Thiệu Lẫm không hề cử động ôm chặt mèo nhỏ, giống như chỉ khi ôm nó mới có thể an tâm.
* * *
Tác giả nói ra suy nghĩ: Ta mở tình tiết xe rồi, nhưng hắn lại xảy ra tai nạn xe cộ rồi. Chuyện này nói cho chúng ta biết không nên lái xe sau khi uống rượu, lại càng không nên không cài dây an toàn. Còn có, không nên chơi xe play nha..