Chương 13
Tài xế im lặng chuyển vô lăng, lái về hướng công ty.
Sau đó xe dừng lại và đậu ở tầng hầm gara, khu vực thuộc về chủ tịch.
Lộ Ý Trí từ đầu đến cuối đều không có cảm xúc gì, thoạt nhìn trông giống mọi ngày, nhưng khí thế trên người lại khiến người khác đóng băng.
Tài xế thả tay bên người, lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng bàn tay.
Lộ Lập Hiên ngồi trong phòng làm việc của Lộ Ý Trí, suy nghĩ một lượt từ đầu đến đuôi câu chuyện, rồi chậm rãi thả lỏng.
Chẳng qua một lần sai sót trong công việc, chú nhỏ gã sẽ không giết gã.
Cho nên lúc Lộ Ý Trí đẩy cửa vào, nhìn thấy gã ngã xiêu vẹo trên sofa, trước mặt còn đặt ly rượu.
Lô Ý Trí làm như không nhìn thấy, chậm rãi cởi áo khoác trên người, rồi chậm rãi rót cho mình một ly nước.
Lộ Lập Hiên lòng tràn đầy tự tin, gã đứng lên, bước qua.
"Chú nhỏ, ông nội bảo cháu đã lâu không về nhà, lát nữa chúng ta về chung nhé."
Lộ Ý Trí không thèm nhìn gã, chỉ cúi đầu xem điện thoại.
Vừa rồi khi ăn cơm, người phụ trách khu vui chơi đã gửi kết quả điều tra đến, không khác lắm với suy đoán của Lộ Ý Trí.
Lộ Lập Hiên vì để làm khó Cảnh Thời, đặc biệt gọi cậu đến nhà kho chuyển đồ, không chỉ tự mình gây khó dễ, lúc gã không có mặt còn dặn chủ quản nhà kho sắp xếp đạo cụ nặng nhất cho Cảnh Thời.
Lô Ý Trí tiện tay ném điện thoại lên sofa, rồi chậm rãi xoắn tay áo lên.
"Tại sao làm khó Cảnh Thời?"
Lộ Lập Hiên vẻ mặt cười cợt không để ý: "Chú nhỏ, cháu từng nói với chú, cậu ta là bạn học của cháu, trước đây mỗi ngày liều chết bám lấy cháu, nên cháu chướng mắt cậu ta."
Lộ Ý Trí cười khẽ một tiếng: "Liều chết bám lấy? Cậu ta bây giờ cũng thế?"
"Hết rồi." Lộ Lập Hiên muốn đến gần Lộ Ý Trí, nhưng thấy vẻ mặt của Lộ Ý Trí, cho nên không dám: "Nhưng cháu thấy cậu ta là gai con mắt."
Lộ Ý Trí xoắn xong tay áo, dáng vẻ bình thản đổi sang bên khác.
"Vì chướng mắt, nên làm khó người khác? Cha cậu dạy dỗ cậu thế hả?"
Lộ Lập Hiên bỗng tức giận nói: "Chú nhỏ sao chú lại nói thế, cha cháu là anh cả chú, cháu là cháu ruột chú, sao chú lại giúp người ngoài?"
"Cảnh Thời tính là thứ gì, cháu làm khó cậu ta thì sao, chẳng qua là đồ hèn bám víu đàn ông!"
Vừa khéo Lộ Ý Trí đã xoắn xong hai tay áo.
Anh lạnh lùng nhìn Lộ Lập Hiên, hồi lâu, tức đến bận cười.
Lộ Lập Hiên theo bản năng lui ra sau nửa bước, nhưng động tác của Lộ Ý Trí nhanh hơn, không đợi gã đứng vững đã nhấc chân phải lên, đá mạnh vào đầu gối gã một cái.
Nửa bên người Lộ Lập Hiên lập tức tê dại, quỳ nửa gối trên sàn nhà.
Một bên chân bị đá đã đau đến mất đi cảm giác.
Gã tức giận ngẩng mặt lên, không thể tin nổi nói: "Chú nhỏ, chú đánh cháu, vì cháu làm khó một kẻ không rõ tên?"
Lộ Ý Trí bưng ly nước lên uống một hớp, dùng giọng điệu như đang giải quyết công việc nói: "Bắt đầu từ ngày mai, cậu bị tạm thời cách chức, về nhà tự kiểm điểm."
Lộ Lập Hiên hai mắt trợn to: "Chú nhỏ, chú!"
Gã bỗng nhiên giống như bắt được gì đó, giọng điệu tức giận trở thành không thể tin tưởng được.
"Chú thế mà có hứng thú với Cảnh Thời?"
Lộ Ý Trí ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị liếc gã, cảnh cáo nói: "Nếu cậu không học được cách nói chuyện, hãy ngậm miệng lại."
Lộ Lập Hiên còn muốn nói gì đó, nhưng Lộ Ý Trí không muốn để ý gã nữa.
"Cho mấy người vào đây, kéo Lộ Lập Hiên ra ngoài."
Ước chừng nửa phút sau, có mấy bảo vệ mặc đồng phục đi vào mang Lộ Lập Hiên ra.
||||| Truyện đề cử: |||||
Lộ Ý Trí ngẩng đầu, uống hết nước trong ly, rồi ra khỏi cửa, áo khoác cũng không cầm.
Anh tự mình lái xe đến dưới nhà của Cảnh Thời.
Nhìn ánh đèn xuyên qua cửa sổ, trong đầu tưởng tượng ra bức tranh hai cha con nói cười vui vẻ, cảm xúc mới dần dần khôi phục lại.
Đợi sau khi hoàn toàn khôi phục, anh mới lên lầu.
Ấn xong chuông cửa, rất nhanh truyền đến giọng nam du dương từ bên trong: "Đô Đô, hỏi thử là ai đến."
Có lẽ Đô Đô đang ở cạnh cửa, sau đó Lô Ý Trí nghe thấy một giọng sữa non nớt.
"A a..."
Anh nhếch môi, giọng điệu dịu dàng nói: "Đô Đô, là chú Lộ, bảo cha đến mở cửa."
Lúc này Đô Đô đang dán lỗ tai lên cửa, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhà họ không có mắt mèo, trước đây Cảnh Thời từng làm như thế mấy lần, bé học theo.
Vừa nghe là chú Lộ, bé rất vui vẻ, người còn chưa thấy, đã há miệng cười ha ha.
Cảnh Thời rửa tay đi ra, thấy bé như vậy đã biết là ai đến.
"Ngài Lộ, muộn như vậy sao anh còn đến?"
"Tạt ngang qua."
Đô Đô lắc la lắc lư bổ nhào qua, nằm sấp trên chân Lộ Ý Trí, ngước gương mặt mũm mĩm nhìn anh.
Lộ Ý Trí khom lưng bế bé vào lòng, chọc bé cười: "Đô Đô có phải đã lén ăn gì rồi không, bụng tròn vo như thế?"
Đô Đô vặn vẹo người, mặt dán sát cổ anh, bộ dáng rất ỷ lại.
Do Cảnh Thời mặc áo tay ngắn và quần ngắn, nên lộ ra những vết thương bầm tím vốn được che giấu, nhìn mà giật cả mình.
Lộ Ý Trí nhìn, không nói gì, tiếp tục chọc Đô Đô.
Cảnh Thời hơi không tự nhiên, đi thay quần dài rồi mới đi ra.
Đô Đô đang nằm sấp trên chân Lộ Ý Trí, mông vểnh lên, thỉnh thoảng ủi hai cái, thân thể đầy thịt cuộn lại như vòng tròn.
Cảnh Thời ghét bỏ bé làm mất mặt, đi qua ngồi xuống vỗ vỗ bé: "Bé mập Đô Đô, nhanh đứng lên."
Đô Đô vặn vẹo, tiếp tục cười hi hi.
Cảnh Thời không thể nhìn nổi nữa, ném bé vào trong đống đồ chơi: "Cơn tự mình chơi ở đó, lát nữa cha kể chuyện dỗ con ngủ."
Trước đây lúc cậu bận sẽ đặt Đô Đô vào bên trong, bé rất ngoan, nhưng hôm nay có mặt Lộ Ý Trí, bé rõ ràng không vui lắm.
Không bao lâu bèn lắc lư tự mình trở về.
"Cha, ha ha."
Lộ Ý Trí bế bé lên chân, giọng nói ấm áp: "Để bé ở đây đi, cũng không sao."
Đô Đô ngồi trên chân Lộ Ý Trí, bàn chân mũm mĩm lắc lư hai cái: "Cha."
Cảnh Thời bất lực cúi đầu, giúp bé cởi giày ra.
Bé mập không bị gò bó nữa, vui mừng bò khắp nơi trên sofa, cuối cùng bị Cảnh Thời vỗ hai cái lên mông mới miễn cưỡng thành thật lại.
Lúc này hai người có có thể yên tĩnh nói chuyện.
Lộ Ý Trí nhéo bàn tay mũm mĩm của Đô Đô, hờ hững nói: "Tôi giúp cậu xin nghỉ ba ngày, nghỉ ngơi cho tốt rồi hãy đi làm."
Cảnh Thời sững sờ: "Không cần, công việc trong khu vui chơi rất nhẹ nhàng, hơn nữa bây giờ đang lúc bận rộn."
"Đừng lo lắng, tôi sẽ tìm người làm thay cậu."
Cảnh Thời do dự một lát, lại không nói gì, thực ra cậu hơi sợ mất việc, dù sao mới làm chưa được mấy ngày đã xin nghỉ lâu như thế, nhưng đây là lòng tốt của Lộ Ý Trí.
Thấy cậu dường như có lo lắng, Lộ Ý Trí cố ý hỏi một câu: "Sao thế?"
Với anh mà nói đây là thể nghiệm rất xa lạ, xưa giờ trong cuộc sống của anh, đã đưa ra quyết định gì thì sẽ không thay đổi, cho dù ông cụ Lộ cũng hiếm khi chi phối được anh làm gì đó.
Cảnh Thời lắc đầu, hàm hồ mượn một cái cớ: "Thực ra ở nhà trông con còn mệt hơn đi làm."
Lộ Ý Trí cười, dùng tay khều cái cằm đầy thịt của Đô Đô: "Sao có thể, Đô Đô của chúng ta ngoan ngoãn nghe lời như thế cơ mà."
Lời này rất dễ hiểu, Đô Đô lập tức nghe hiểu, nhanh chóng gật đầu, không hề có tí chột dạ nào.
"Dạ!"
Tối qua làm ngập phòng nhi đồng, không nhớ nữa?
Đô Đô chơi xấu ôm lấy đầu ngón tay cậu, nhét vào trong miệng cắn, Cảnh Thời bị bé cắn nước miếng đầy tay.
Qua một lát, Lộ Ý Trí lại hỏi cậu: "Cậu có cách nghĩ gì về Lộ Lập Hiên?"
Cảnh Thời nét mặt mờ mịt: "A?"
"Muốn để nó xin lỗi cậu, hay muốn bồi thường, đều có thể."
Cảnh Thời tỉnh ngộ, hóa ra Lộ Ý Trí đến để giải quyết hậu quả, cậu tốn sức suy nghĩ, cẩn thận nói: "Tôi muốn cậu ta sau này đừng đến gây phiền phức cho tôi nữa, được không?"
"Đương nhiên có thể." Lộ Ý Trí gật đầu.
"Cảm ơn."
"Vậy bồi thường thì sao?"
"Không cần, chỉ làm ba ngày, chưa đến nổi."
Lộ Ý Trí nhướng mày: "Rộng lượng như vậy?"
Cảnh Thời thả lỏng tựa trên lưng sofa, cười nói: "Thực ra tôi rất ghi thù."
"Thế sao?"
"Đương nhiên, Lộ Lập Hiên thì bỏ đi, nếu là anh, vậy tôi nhất định sẽ tức giận."
Lời này nửa đùa nửa thật, vì người như Lộ Lập Hiên, không cần phải tức giận.
Nhưng Lộ Ý Trí thì khác, anh là bạn.
Lộ Ý Trí sững sờ, rồi như nghĩ ra gì đó, cười trừ nói: "Nói vậy, địa vị của tôi cao hơn Lộ Lập Hiên một chút?"
Lời này dễ gây hiểu lầm, nhưng dựa vào bầu không khí tối nay, có thể nói giỡn.
Cảnh Thời cười nói: "Chủ tịch Lộ, ngài không cần phải tự hạ thấp thân phận để so với Lộ Lập Hiên."
"Phải không, thế sao đãi ngộ của tôi lại kém như thế?"
"Cái gì? Đãi ngộ gì?"
Lộ Ý Trí lắc lắc điện thoại: "Wechat, thêm rồi sao?"
Cảnh Thời: "...."
Lần trước Lâm Hướng Văn nói, cậu còn cho rằng chỉ là lời nói khách sao, nên không để ý lắm.
Sau này thì quên mất.
Không ngờ hôm nay Lộ ý Trí thế mà cố ý hỏi cậu.
Cậu nhanh chóng lấy ra điện thoại, vừa nhấn mở wechat, vừa nói: "Một chủ tịch như ngài, thế mà sẽ trò chuyện wechat với người khác?"
Lộ Ý Trí cảm thấy buồn cười, liếc nhìn cậu: "Nói chuyện thôi mà."
Hai người chuyên tâm nói chuyện, ai cũng không để ý Đô Đô đang lén lút làm chuyện lớn.
Không biết bé nghĩ thế nào, thế mà ôm bình sữa đút sữa cho thỏ bông, còn dư lại nửa bình sữa, do vừa rồi bé uống còn dư lại.
Thỏ bông đương nhiên không biết uống sữa, nên lông đều bị làm ướt, mắt thấy sắp lan đến trên quần Lộ Ý Trí.
Cảnh Thời nhanh chóng cướp đi con thỏ, động tác cậu nhanh, nhưng do Đô Đô chưa kịp phản ứng, lật úp bình sữa trong tay, bé còn lắc lư hai cái, từng giọt sữa từ trong bình rơi hết lên người Lộ Ý Trí.
Cảnh Thời: "...!"
Cậu bế Đô Đô qua một bên, nhanh chóng lấy khăn giấy lau giúp cho Lộ Ý Trí, nhưng càng lau càng lan rộng.
Lộ Ý Trí tóm lấy tay cậu, nói: "Đừng đụng nữa."
Đô Đô gì cũng không biết, bé chỉ biết cha làm gì bé làm theo cái đó, bàn tay mũm mĩm nắm một tờ giấy dúm dó đi qua.
Cảnh Thời tức đến đẩy bé cho Lộ Ý Trí: "Tặng bé mập cho anh, anh cầm về gán nợ đi."
Đô Đô đầu lúc lắc như trống bỏi, lát nhìn cha, lát nhìn chú, có lẽ ý thức được mình làm sai, nhỏ giọng gọi: "Cha."
Lộ Ý Trí bế bé lên, cười nói: "Không sao, một cái quần thôi mà."
Cảnh Thời cau mày: "Vậy anh về thế nào."
Người như Lộ Ý Trí, chắc chắn không mặc quần dơ ra khỏi cửa.
"Trợ lý của tôi đi công tác, thư kí cũng tan làm rồi."
"Vậy...."
"Tôi có thể ở đây một đêm không, ngày mai trợ lý của tôi quay lại rồi."
Sau đó xe dừng lại và đậu ở tầng hầm gara, khu vực thuộc về chủ tịch.
Lộ Ý Trí từ đầu đến cuối đều không có cảm xúc gì, thoạt nhìn trông giống mọi ngày, nhưng khí thế trên người lại khiến người khác đóng băng.
Tài xế thả tay bên người, lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng bàn tay.
Lộ Lập Hiên ngồi trong phòng làm việc của Lộ Ý Trí, suy nghĩ một lượt từ đầu đến đuôi câu chuyện, rồi chậm rãi thả lỏng.
Chẳng qua một lần sai sót trong công việc, chú nhỏ gã sẽ không giết gã.
Cho nên lúc Lộ Ý Trí đẩy cửa vào, nhìn thấy gã ngã xiêu vẹo trên sofa, trước mặt còn đặt ly rượu.
Lô Ý Trí làm như không nhìn thấy, chậm rãi cởi áo khoác trên người, rồi chậm rãi rót cho mình một ly nước.
Lộ Lập Hiên lòng tràn đầy tự tin, gã đứng lên, bước qua.
"Chú nhỏ, ông nội bảo cháu đã lâu không về nhà, lát nữa chúng ta về chung nhé."
Lộ Ý Trí không thèm nhìn gã, chỉ cúi đầu xem điện thoại.
Vừa rồi khi ăn cơm, người phụ trách khu vui chơi đã gửi kết quả điều tra đến, không khác lắm với suy đoán của Lộ Ý Trí.
Lộ Lập Hiên vì để làm khó Cảnh Thời, đặc biệt gọi cậu đến nhà kho chuyển đồ, không chỉ tự mình gây khó dễ, lúc gã không có mặt còn dặn chủ quản nhà kho sắp xếp đạo cụ nặng nhất cho Cảnh Thời.
Lô Ý Trí tiện tay ném điện thoại lên sofa, rồi chậm rãi xoắn tay áo lên.
"Tại sao làm khó Cảnh Thời?"
Lộ Lập Hiên vẻ mặt cười cợt không để ý: "Chú nhỏ, cháu từng nói với chú, cậu ta là bạn học của cháu, trước đây mỗi ngày liều chết bám lấy cháu, nên cháu chướng mắt cậu ta."
Lộ Ý Trí cười khẽ một tiếng: "Liều chết bám lấy? Cậu ta bây giờ cũng thế?"
"Hết rồi." Lộ Lập Hiên muốn đến gần Lộ Ý Trí, nhưng thấy vẻ mặt của Lộ Ý Trí, cho nên không dám: "Nhưng cháu thấy cậu ta là gai con mắt."
Lộ Ý Trí xoắn xong tay áo, dáng vẻ bình thản đổi sang bên khác.
"Vì chướng mắt, nên làm khó người khác? Cha cậu dạy dỗ cậu thế hả?"
Lộ Lập Hiên bỗng tức giận nói: "Chú nhỏ sao chú lại nói thế, cha cháu là anh cả chú, cháu là cháu ruột chú, sao chú lại giúp người ngoài?"
"Cảnh Thời tính là thứ gì, cháu làm khó cậu ta thì sao, chẳng qua là đồ hèn bám víu đàn ông!"
Vừa khéo Lộ Ý Trí đã xoắn xong hai tay áo.
Anh lạnh lùng nhìn Lộ Lập Hiên, hồi lâu, tức đến bận cười.
Lộ Lập Hiên theo bản năng lui ra sau nửa bước, nhưng động tác của Lộ Ý Trí nhanh hơn, không đợi gã đứng vững đã nhấc chân phải lên, đá mạnh vào đầu gối gã một cái.
Nửa bên người Lộ Lập Hiên lập tức tê dại, quỳ nửa gối trên sàn nhà.
Một bên chân bị đá đã đau đến mất đi cảm giác.
Gã tức giận ngẩng mặt lên, không thể tin nổi nói: "Chú nhỏ, chú đánh cháu, vì cháu làm khó một kẻ không rõ tên?"
Lộ Ý Trí bưng ly nước lên uống một hớp, dùng giọng điệu như đang giải quyết công việc nói: "Bắt đầu từ ngày mai, cậu bị tạm thời cách chức, về nhà tự kiểm điểm."
Lộ Lập Hiên hai mắt trợn to: "Chú nhỏ, chú!"
Gã bỗng nhiên giống như bắt được gì đó, giọng điệu tức giận trở thành không thể tin tưởng được.
"Chú thế mà có hứng thú với Cảnh Thời?"
Lộ Ý Trí ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị liếc gã, cảnh cáo nói: "Nếu cậu không học được cách nói chuyện, hãy ngậm miệng lại."
Lộ Lập Hiên còn muốn nói gì đó, nhưng Lộ Ý Trí không muốn để ý gã nữa.
"Cho mấy người vào đây, kéo Lộ Lập Hiên ra ngoài."
Ước chừng nửa phút sau, có mấy bảo vệ mặc đồng phục đi vào mang Lộ Lập Hiên ra.
||||| Truyện đề cử: |||||
Lộ Ý Trí ngẩng đầu, uống hết nước trong ly, rồi ra khỏi cửa, áo khoác cũng không cầm.
Anh tự mình lái xe đến dưới nhà của Cảnh Thời.
Nhìn ánh đèn xuyên qua cửa sổ, trong đầu tưởng tượng ra bức tranh hai cha con nói cười vui vẻ, cảm xúc mới dần dần khôi phục lại.
Đợi sau khi hoàn toàn khôi phục, anh mới lên lầu.
Ấn xong chuông cửa, rất nhanh truyền đến giọng nam du dương từ bên trong: "Đô Đô, hỏi thử là ai đến."
Có lẽ Đô Đô đang ở cạnh cửa, sau đó Lô Ý Trí nghe thấy một giọng sữa non nớt.
"A a..."
Anh nhếch môi, giọng điệu dịu dàng nói: "Đô Đô, là chú Lộ, bảo cha đến mở cửa."
Lúc này Đô Đô đang dán lỗ tai lên cửa, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhà họ không có mắt mèo, trước đây Cảnh Thời từng làm như thế mấy lần, bé học theo.
Vừa nghe là chú Lộ, bé rất vui vẻ, người còn chưa thấy, đã há miệng cười ha ha.
Cảnh Thời rửa tay đi ra, thấy bé như vậy đã biết là ai đến.
"Ngài Lộ, muộn như vậy sao anh còn đến?"
"Tạt ngang qua."
Đô Đô lắc la lắc lư bổ nhào qua, nằm sấp trên chân Lộ Ý Trí, ngước gương mặt mũm mĩm nhìn anh.
Lộ Ý Trí khom lưng bế bé vào lòng, chọc bé cười: "Đô Đô có phải đã lén ăn gì rồi không, bụng tròn vo như thế?"
Đô Đô vặn vẹo người, mặt dán sát cổ anh, bộ dáng rất ỷ lại.
Do Cảnh Thời mặc áo tay ngắn và quần ngắn, nên lộ ra những vết thương bầm tím vốn được che giấu, nhìn mà giật cả mình.
Lộ Ý Trí nhìn, không nói gì, tiếp tục chọc Đô Đô.
Cảnh Thời hơi không tự nhiên, đi thay quần dài rồi mới đi ra.
Đô Đô đang nằm sấp trên chân Lộ Ý Trí, mông vểnh lên, thỉnh thoảng ủi hai cái, thân thể đầy thịt cuộn lại như vòng tròn.
Cảnh Thời ghét bỏ bé làm mất mặt, đi qua ngồi xuống vỗ vỗ bé: "Bé mập Đô Đô, nhanh đứng lên."
Đô Đô vặn vẹo, tiếp tục cười hi hi.
Cảnh Thời không thể nhìn nổi nữa, ném bé vào trong đống đồ chơi: "Cơn tự mình chơi ở đó, lát nữa cha kể chuyện dỗ con ngủ."
Trước đây lúc cậu bận sẽ đặt Đô Đô vào bên trong, bé rất ngoan, nhưng hôm nay có mặt Lộ Ý Trí, bé rõ ràng không vui lắm.
Không bao lâu bèn lắc lư tự mình trở về.
"Cha, ha ha."
Lộ Ý Trí bế bé lên chân, giọng nói ấm áp: "Để bé ở đây đi, cũng không sao."
Đô Đô ngồi trên chân Lộ Ý Trí, bàn chân mũm mĩm lắc lư hai cái: "Cha."
Cảnh Thời bất lực cúi đầu, giúp bé cởi giày ra.
Bé mập không bị gò bó nữa, vui mừng bò khắp nơi trên sofa, cuối cùng bị Cảnh Thời vỗ hai cái lên mông mới miễn cưỡng thành thật lại.
Lúc này hai người có có thể yên tĩnh nói chuyện.
Lộ Ý Trí nhéo bàn tay mũm mĩm của Đô Đô, hờ hững nói: "Tôi giúp cậu xin nghỉ ba ngày, nghỉ ngơi cho tốt rồi hãy đi làm."
Cảnh Thời sững sờ: "Không cần, công việc trong khu vui chơi rất nhẹ nhàng, hơn nữa bây giờ đang lúc bận rộn."
"Đừng lo lắng, tôi sẽ tìm người làm thay cậu."
Cảnh Thời do dự một lát, lại không nói gì, thực ra cậu hơi sợ mất việc, dù sao mới làm chưa được mấy ngày đã xin nghỉ lâu như thế, nhưng đây là lòng tốt của Lộ Ý Trí.
Thấy cậu dường như có lo lắng, Lộ Ý Trí cố ý hỏi một câu: "Sao thế?"
Với anh mà nói đây là thể nghiệm rất xa lạ, xưa giờ trong cuộc sống của anh, đã đưa ra quyết định gì thì sẽ không thay đổi, cho dù ông cụ Lộ cũng hiếm khi chi phối được anh làm gì đó.
Cảnh Thời lắc đầu, hàm hồ mượn một cái cớ: "Thực ra ở nhà trông con còn mệt hơn đi làm."
Lộ Ý Trí cười, dùng tay khều cái cằm đầy thịt của Đô Đô: "Sao có thể, Đô Đô của chúng ta ngoan ngoãn nghe lời như thế cơ mà."
Lời này rất dễ hiểu, Đô Đô lập tức nghe hiểu, nhanh chóng gật đầu, không hề có tí chột dạ nào.
"Dạ!"
Tối qua làm ngập phòng nhi đồng, không nhớ nữa?
Đô Đô chơi xấu ôm lấy đầu ngón tay cậu, nhét vào trong miệng cắn, Cảnh Thời bị bé cắn nước miếng đầy tay.
Qua một lát, Lộ Ý Trí lại hỏi cậu: "Cậu có cách nghĩ gì về Lộ Lập Hiên?"
Cảnh Thời nét mặt mờ mịt: "A?"
"Muốn để nó xin lỗi cậu, hay muốn bồi thường, đều có thể."
Cảnh Thời tỉnh ngộ, hóa ra Lộ Ý Trí đến để giải quyết hậu quả, cậu tốn sức suy nghĩ, cẩn thận nói: "Tôi muốn cậu ta sau này đừng đến gây phiền phức cho tôi nữa, được không?"
"Đương nhiên có thể." Lộ Ý Trí gật đầu.
"Cảm ơn."
"Vậy bồi thường thì sao?"
"Không cần, chỉ làm ba ngày, chưa đến nổi."
Lộ Ý Trí nhướng mày: "Rộng lượng như vậy?"
Cảnh Thời thả lỏng tựa trên lưng sofa, cười nói: "Thực ra tôi rất ghi thù."
"Thế sao?"
"Đương nhiên, Lộ Lập Hiên thì bỏ đi, nếu là anh, vậy tôi nhất định sẽ tức giận."
Lời này nửa đùa nửa thật, vì người như Lộ Lập Hiên, không cần phải tức giận.
Nhưng Lộ Ý Trí thì khác, anh là bạn.
Lộ Ý Trí sững sờ, rồi như nghĩ ra gì đó, cười trừ nói: "Nói vậy, địa vị của tôi cao hơn Lộ Lập Hiên một chút?"
Lời này dễ gây hiểu lầm, nhưng dựa vào bầu không khí tối nay, có thể nói giỡn.
Cảnh Thời cười nói: "Chủ tịch Lộ, ngài không cần phải tự hạ thấp thân phận để so với Lộ Lập Hiên."
"Phải không, thế sao đãi ngộ của tôi lại kém như thế?"
"Cái gì? Đãi ngộ gì?"
Lộ Ý Trí lắc lắc điện thoại: "Wechat, thêm rồi sao?"
Cảnh Thời: "...."
Lần trước Lâm Hướng Văn nói, cậu còn cho rằng chỉ là lời nói khách sao, nên không để ý lắm.
Sau này thì quên mất.
Không ngờ hôm nay Lộ ý Trí thế mà cố ý hỏi cậu.
Cậu nhanh chóng lấy ra điện thoại, vừa nhấn mở wechat, vừa nói: "Một chủ tịch như ngài, thế mà sẽ trò chuyện wechat với người khác?"
Lộ Ý Trí cảm thấy buồn cười, liếc nhìn cậu: "Nói chuyện thôi mà."
Hai người chuyên tâm nói chuyện, ai cũng không để ý Đô Đô đang lén lút làm chuyện lớn.
Không biết bé nghĩ thế nào, thế mà ôm bình sữa đút sữa cho thỏ bông, còn dư lại nửa bình sữa, do vừa rồi bé uống còn dư lại.
Thỏ bông đương nhiên không biết uống sữa, nên lông đều bị làm ướt, mắt thấy sắp lan đến trên quần Lộ Ý Trí.
Cảnh Thời nhanh chóng cướp đi con thỏ, động tác cậu nhanh, nhưng do Đô Đô chưa kịp phản ứng, lật úp bình sữa trong tay, bé còn lắc lư hai cái, từng giọt sữa từ trong bình rơi hết lên người Lộ Ý Trí.
Cảnh Thời: "...!"
Cậu bế Đô Đô qua một bên, nhanh chóng lấy khăn giấy lau giúp cho Lộ Ý Trí, nhưng càng lau càng lan rộng.
Lộ Ý Trí tóm lấy tay cậu, nói: "Đừng đụng nữa."
Đô Đô gì cũng không biết, bé chỉ biết cha làm gì bé làm theo cái đó, bàn tay mũm mĩm nắm một tờ giấy dúm dó đi qua.
Cảnh Thời tức đến đẩy bé cho Lộ Ý Trí: "Tặng bé mập cho anh, anh cầm về gán nợ đi."
Đô Đô đầu lúc lắc như trống bỏi, lát nhìn cha, lát nhìn chú, có lẽ ý thức được mình làm sai, nhỏ giọng gọi: "Cha."
Lộ Ý Trí bế bé lên, cười nói: "Không sao, một cái quần thôi mà."
Cảnh Thời cau mày: "Vậy anh về thế nào."
Người như Lộ Ý Trí, chắc chắn không mặc quần dơ ra khỏi cửa.
"Trợ lý của tôi đi công tác, thư kí cũng tan làm rồi."
"Vậy...."
"Tôi có thể ở đây một đêm không, ngày mai trợ lý của tôi quay lại rồi."