Chương 2
Cảnh Thời chỉ muốn trải qua ngày tháng của mình, nhưng cái tên Lộ Lập Hiên kia lại không nghĩ như vậy.
Ngày hôm sau cậu đến công viên giải trí làm diễn viên, đóng vai hoàng tử, Đô Đô được cậu gửi ở khu dành cho trẻ em, đúng lúc khu vực hoạt động của cậu ở ngay vị trí trung tâm của công viên, nên dù cậu có đi đến đâu thì Đô Đô đều có thể nhìn thấy cậu.
Khi Lộ Lập Hiên đến, Cảnh thời vừa chụp ảnh với du khách xong, du khách vừa rời đi, liền nhìn thấy gương mặt đáng ghét của Lộ Lập Hiên.
Cảnh Thời làm như không nhìn thấy, nhưng da mặt Lộ Lập Hiên lại rất dày, cứ đi theo cậu, trên mặt còn mang theo nụ cười khinh miệt.
Cảnh Thời vẫy vẫy tay với người bảo vệ đang đứng không xa, "Anh bảo vệ ơi, người này trốn vé, đuổi anh ta ra ngoài đi."
Người bảo vệ nhìn Lộ Lập Hiên, liền nhận ra hắn ta, có chút chần chờ.
"Lộ thiếu..."
Mà Cảnh Thời đã chạy đến chỗ khác.
Lộ Lập Hiên xua tay, ý bảo người bảo vệ kia không cần để ý.
Cảnh Thời cũng không trông cậy vào việc bảo vệ có thể đuổi hắn đi, Lộ Lập Hiên đột nhiên chạy đến công viên giải trí, nhất định là có việc gì đó.
Không phải đến hẹn hò, thì chính là đến nói chuyện.
Cậu nhìn xung quanh, thấy cách người đàn ông kia không xa không gần có một người, đang nhìn về phía họ, trên mặt bị khẩu trang bịt kín, có lẽ là vị tiểu thịt tươi nào đó.
Xem ra là đến đây hẹn hò.
"Cảnh Thời, cậu diễn kịch cũng phải có giới hạn, tôi là đang cho cậu bậc thang đấy."
Cảnh Thời thật sự không thể tưởng tượng được, rốt cuộc thì cái tên Lộ Lập Hiên này tự luyến đến mức độ nào vậy chứ, cậu đã nói là thích Lộ Ý Trí, sao hắn ta còn tự suy diễn vậy.
"Lộ thiếu đến tìm tôi, không lẽ là do thấy tôi yêu thầm chú cậu quá vất vả, muốn giúp tôi sao?"
Cảnh Thời nhìn về phía khu dành cho trẻ em, Đô Đô đang vẫy tay với cậu, cậu không muốn để Lộ Lập Hiên nhìn thấy Đô Đô, nên lại nghĩ cách đuổi hắn đi.
Lộ Lập Hiên cười lạnh một tiếng, "Chú của tôi không thương hoa tiếc ngọc như tôi đâu, cậu muốn bám vào chú ta, nằm mơ đi!"
Cảnh Thời sốt ruột, đành phải tăng lực độ, "Không thử thì sao mà biết được? Lỡ đâu Lộ tiên sinh nhất kiến chung tình với tôi thì sao, đến lúc đó tôi sẽ là trưởng bối của cậu, muốn đánh cậu thì đánh nha!"
Ánh mắt của Lộ Lập Hiên lập tức trở nên hung ác, nhưng hiện tại lại đang ở nơi công cộng, cho nên Cảnh Thời cũng không sợ hắn.
Hơn nữa cậu đã xem qua nguyên tác, biết là chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt, thì Lộ Lập Hiên cũng sẽ không đi trả thù người khác.
Mà điểm mấu chốt của hắn ta, chính là Thiệu Thanh.
Khi đọc nguyên tác, Cảnh Thời đã cảm thấy không ổn, rõ ràng là Lộ Lập Hiên hận không thể đặt Thiệu Thanh ở đầu trái tim, nhưng lại cố tình thích làm tai tiếng.
Chắc có lẽ là sở thích tình thú kỳ kỳ quái quái nào đó của hai người đi.
Dù sao thì Cảnh Thời cũng không thể chấp nhận được, cậu không thích đàn ông tam tâm nhị ý*, cho dù là nhìn bề ngoài cũng không được.
(*Tam tâm nhị ý: ý chỉ không tập trung, chuyên tâm làm việc, chân trong chân ngoài. Ở đây chỉ những người không chung thuỷ, không chuyên tình)
Bị kích thích đến mức này, vậy mà Lộ Lập Hiên cũng không chịu vẫy tay áo bỏ đi, xem ra mấy năm nay hắn ta cũng có chút tiến bộ.
"Cậu muốn chọc giận tôi?"
Có vẻ cũng không phải là tên ngốc.
Cảnh Thời vừa nói, vừa bỏ tay vào túi quần tìm di động của mình.
"Tôi đâu có chọc giận anh, bộ những lời tôi nói không phải là sự thật sao?"
Lộ Lập Hiên cười lạnh, "Cho nên cậu thật sự sẽ không dùng bộ dáng lúc ở với tôi để câu dẫn chú tôi, tôi khuyên cậu một câu, nhân lúc còn sớm mà chết tâm đi, thậm chí cậu còn không thể đến gần chú ta được."
Cảnh Thời làm ra vẻ không nghe thấy, cười nói: "Nể tình chúng ta là bạn học, cậu cho tôi số điện thoại của chú cậu đi."
"........"
"Wechat cũng được"
"........."
Cảnh Thời cúi đầu nghịch điện thoại, nhanh chóng gửi Wechat cho Thiệu Thanh.
Không lâu sau điện thoại của Lộ Lập Hiên liền đổ chuông.
Điện thoại của Thiệu Thanh nên hắn ta không thể không nghe, chờ hắn ta vừa rời đi, Cảnh Thời liền nhanh chóng chạy về phía khu dành cho trẻ em.
Đô Đô cho rằng ba ba của bé gặp phải người xấu, lúc này đã bị dọa khóc, vừa nhào lòng Cảnh Thời liền mếu máo, đôi mắt to ướt đẫm, nhìn cực kỳ đáng thương.
"Ba ba"
Bé không biết nói câu gì khác, chỉ biết kêu ba ba.
Cảnh Thời ôm chặt bé con đi đến khu nghỉ ngơi, vừa đi vừa hôn bé hai cái.
"Đô Đô ngoan, vừa rồi có phải bị dọa sợ rồi không, ba ba không sao, ba ba dẫn Đô Đô đi ăn ngon nha."
Đô Đô là đứa nhóc tham ăn, vừa nghe đến được ăn, phiền não gì cũng quên hết, cái miệng nhỏ bắt đầu cười khanh khách.
Cảnh Thời vỗ mông bé con vài cái, đứa nhỏ ngốc này.
Cậu nói với đồng nghiệp khác một chút, nhờ đối phương giúp cậu một lát, sau đó lấy ra một bình sữa từ trong balo của Đô Đô, cho bé con uống sữa.
Từ trước đến giờ mỗi lần ăn thì Đô Đô đều rất ngoan, hai bàn tay béo múp ôm bình sữa, tự giác mà nhét vào miệng, Cảnh Thời chỉ cần giúp bé lau miệng là được.
Ôm cơ thể béo mập đầy thịt vào lòng khiến tâm trạng cũng bình tĩnh lại. Bọn họ ở chỗ này vui vẻ hòa thuận, nhưng Lộ Lập Hiên ở bên ngoài thì lại không vui vẻ như vậy.
Thiệu Thanh gọi điện đến, chất vấn hắn có phải đi hẹn hò không, sau đó liền bắt đầu khóc lóc, nói muốn chia tay.
Lộ Lập Hiên thực đau đầu, Thiệu Thanh cái gì cũng tốt, chỉ là quản hắn quá chặt, cho nên đôi khi hắn muốn được thả lỏng một chút.
Vất vả lắm mới dỗ được Thiệu Thanh, còn phải hứa hẹn đủ thứ, Lộ Lập Hiên vẻ mặt âm trầm mà tắt điện thoại.
Việc này không cần nghĩ đã biết là ai làm.
Hắn đang muốn gọi bảo vệ lại hỏi một chút, liền thấy Lộ Ý Trí đi ra từ khu văn phòng, phía sau còn có người phụ trách công viên trò chơi, đang cúi đầu khom lưng nói gì đó.
Lúc này hắn ta mới nhớ đến, hôm nay chú cũng đến chỗ này.
Lộ gia vừa khởi động hạng mục mới, chuẩn bị tổ chức một lễ hội hoá trang, trùng hợp là địa điểm là ngay tại công viên giải trí này.
Lộ Lập Hiên muốn mang theo người tránh đi, nhưng Lộ Ý Trí đã nhìn thấy hắn, bị ánh mắt lạnh lùng của Lộ Ý Trí nhìn thoáng qua, Lộ Lập Hiên liền cứng lại, chỉ có thể nghiêm mặt đi qua.
"Chú"
Lộ Ý Trí quay đầu nói với người phụ trách một câu, "Hôm nay chỉ đến đây thôi."
Sau đó mới nhìn về phía Lộ Lập HIên.
"Hôm nay cũng không phải cuối tuần, đến đây có việc sao?"
Ngữ khí của Lộ Ý Trí thực bình tĩnh, không có một chút ý quở trách nào, nhưng Lộ Lập Hiên lại không nhịn được mà run rẩy một chút.
Không có cách nào khác, từ nhỏ đã bị chú chèn ép, có vài thứ đã trở thành bản năng khắc vào xương cốt.
Hắn không dám nói là đến đây hẹn hò, chú ta ghét nhất là những tai tiếng kiểu này.
Nhưng hắn là một người đàn ông, lại tự nhiên chạy đến công viên giải trí, thật sự cũng không có lý do hợp lý nào.
Nhưng cái khó ló cái khôn, trong một giây Lộ Lập Hiên liền nghĩ đến Cảnh Thời.
"Chú út, cháu đến để tìm bạn thôi, chính là người tên Cảnh Thời mà chú đã gặp qua, cậu ta làm việc ở chỗ này."
Lộ Ý Trí không để ý mà ừ một tiếng.
Cảnh Thời? Nhưng thật ra lại có chút thú vị, anh dường như cũng không bài xích người này, từ tối qua đã phát hiện ra.
Anh vẫn chưa có thời gian để tìm hiểu người này, thì hôm nay lại gặp được.
Lộ Lập Hiên cẩn thận nhìn sắc mặt chú của mình, tiếp tục nói: "Cái tên Cảnh Thời đó da mặt rất dày, lúc nãy còn dám xin số điện thoại của chú, còn nói là chú nhất kiến chung tình với cậu ta, cậu ta đúng là lớn gan."
Hắn ta cũng không dám nói với Lộ Ý Trí là Cảnh Thời từng theo đuổi hắn, dù sao thì tiểu thị tươi vẫn đang đứng gần đây, nếu thêm một chút nữa thì chắc chắn hôm nay hắn sẽ không cần quay về công ty.
Lộ Ý Trí nhếch môi, dường như đã nghe được chuyện gì đó rất thú vị, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.
Anh nhìn về phía tiểu thịt tươi đang đứng gần đó, lạnh nhạt nói: "Gần đây cậu rất rảnh rỗi sao?"
"Không ạ" Lộ Lập Hiên sợ đến mức lùi về phía sau, "Công ty còn rất nhiều việc phải làm, cháu xin phép về trước."
Sau khi bọn họ rời đi, Lâm Văn Hướng đi lên, thấp giọng nói: "Ông chủ, có cần điều tra vị Cảnh tiên sinh kia không?"
Lộ Ý Trí nhìn thoáng qua khu dành cho trẻ em, thản nhiên nói: " Gặp cậu ta trước đi, không phải cậu ta đang làm ở đây sao?"
Sau khi Lâm Hướng Văn đi dò hỏi về, "Ông chủ, hiện tại Cảnh tiên sinh đang ở cùng con trai trong phòng nghỉ."
"Con trai?"
"Vâng, bảo vệ nói Cảnh tiên sinh có một đứa con trai chưa đầy một tuổi, hôm nay cũng mang đến đây."
Lộ Ý Trí dừng hai giây, trong ánh mắt chợt loé qua tia nghi hoặc.
"Vóc dáng của Cảnh tiên sinh thật sự rất giống người đàn ông vào hai năm trước, hơn nữa ngài cũng không bài xích cậu ta," Lâm Hướng Văn thất vọng nói: " Còn tưởng rằng cuối cùng cũng có manh mối, kết quả cậu ta vậy mà lại có một đứa con trai một tuổi."
Nếu có con rồi, thì khả năng mà họ nghĩ đến sẽ càng thấp hơn.
Lộ Ý Trí cũng không đặt quá nhiều chú ý lên người Cảnh Thời, anh là một người rất chú trọng đến hiệu suất công việc, cũng sẽ không đưa ra những suy đoán không cần thiết.
"Chờ khi đến khi cậu ta làm xong việc, mời cậu ta đến chỗ tôi trò chuyện một lát."
Nói nghe thật khách khí, nhưng khi truyền đến chỗ Cảnh Thời thì lại không như vậy.
Khi Cảnh Thời tan làm, trời cũng đã tối, Đô Đô đã ngủ được một giấc ở khu dành cho trẻ em, may mắn là nhân viên công tác ở đó rất cẩn thận và chu đáo, không để bé bị cảm lạnh.
Cảnh Thời vừa ôm con vào lòng, sau lưng liền xuất hiện hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen.
"Cảnh tiên sinh, ông chủ của chúng tôi muốn mời cậu đến trò chuyện."
Cảnh Thời: "......?"
Phản ứng đầu tiên của cậu là nghĩ đến Lộ Lập Hiên, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không phải hắn ta, Lộ Lập Hiên đều tự mình đi tìm cậu, cũng không phô trương như thế này.
"Ông chủ của các anh là ai?"
Người đàn ông áo đen cũng dễ nói chuyện, thẳng thắn nói: "Lộ tiên sinh."
Cảnh Thời hơi động não liền hiểu rõ, vị Lộ tiên sinh này chính là Lộ Ý Trí.
Lộ Ý Trí tìm cậu làm gì, không phải vì cậu nói bậy nói bạ đi.
Nếu chỉ vì như thế thì cũng không có gì, cậu không tin Lộ Ý Trí đường đường là người nắm quyền Lộ thị, sẽ vì chuyện nhỏ này mà làm khó cậu, chỉ là.....
Cảnh Thời nhìn thoáng qua Đô Đô đang nằm trong lòng cậu.
"Tôi có thể không đi được không?"
Người đàn ông áo đen không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cậu, nhưng ánh mắt của anh ta lại như đang nói, cậu nói thử xem?.
Cảnh Thời nhìn xung quanh, đây là nơi làm việc của cậu, cậu còn phải làm việc ở đây một tháng, khó khăn lắm mới tìm được công việc tốt như vậy, tiền lương cao còn có thể mang theo Đô Đô.
Nếu gây sự với Lộ Ý Trí, chắc chắn không thể làm việc ở đây nữa.
Nghĩ đến đây, cậu chỉ có thể gật đầu, "Đi thôi."
Hai người đàn ông áo đen dẫn cậu đến hầm giữ xe, khu VIP.
Lúc này Đô Đô mới thanh tỉnh một chút, trong miệng lẩm bầm, dường như đang sợ hãi vì hoàn cảnh xa lạ xung quanh.
Cảnh Thời nhanh chóng dời đi lực chú ý của bé, "Đô Đô, nhìn ba nè, lát nữa ba ba dẫn con đi ăn ngon nha."
Cách này lúc nào cũng có hiệu quả với Đô Đô, bé con lập tức không sợ nữa, nhưng vẫn cui vào lòng ba ba, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Cảnh Thời hôn trán bé một cái, ấn cái đầu nhỏ của bé vào lòng mình.
Nhìn từ bên ngoài thì xe của Lộ Ý Trí cũng rất bình thường, ngoại trừ cực kỳ sạch sẽ thì cũng không có gì đặc biệt.
Chờ đến khi cậu đến gần, hai người đàn ông áo đen kia mới rời đi, đứng cách đó không quá xa.
Đô Đô còn quá nhỏ, thấy cái gì cũng tò mò, bé con vươn tay nhỏ sờ sờ của xe, sau đó ngẩng đầu, mềm mại nói: 'Ba ba"
Ánh mắt kia như muốn Cảnh Thời mau chóng mở cửa để bé ngồi lên a.
Cảnh Thời âm thầm oán giận, đứa nhỏ ngốc này, sau đó nhận mệnh mà mở cửa xe.
Lộ Ý Trí đang ngồi bên kia ghế sau nhìn cậu.
Lưng anh ta rất thẳng, chân cũng rất dài, dáng người cực kỳ đẹp.
Ánh sáng trong hầm giữ xe rất yếu, gương mặt vốn lạnh lùng của Lộ Ý Trí lại thêm vài phần dịu dàng, nhìn có vẻ không cao cao tại thượng như trước.
Đô Đô là đứa nhỏ trời sinh không sợ gì cả, thấy tình cảnh như vậy, bé con vậy mà còn vươn bàn tay béo múp về phía Lộ Ý Trí.
"A......"
Đại khái là muốn Lộ Ý Trí ôm bé vào xe.
Cảnh Thời làm như không thấy, nắm tay bàn tay nhỏ của Đô Đô, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi Lộ tiên sinh, đứa nhỏ chỉ tò mò về xe thôi."
Lộ Ý Trí không để ý lắm, "Vào đi"
Sau khi Cảnh Thời cẩn thận ngồi vào xe, Đô Đô lại làm ra một việc mà ai cũng không ngờ đến, bé con nhìn chằm chằm Lộ Ý Trí trong chốc lát, sau đó đột nhiên mở miệng hô.
"Ba Ba"
Ngày hôm sau cậu đến công viên giải trí làm diễn viên, đóng vai hoàng tử, Đô Đô được cậu gửi ở khu dành cho trẻ em, đúng lúc khu vực hoạt động của cậu ở ngay vị trí trung tâm của công viên, nên dù cậu có đi đến đâu thì Đô Đô đều có thể nhìn thấy cậu.
Khi Lộ Lập Hiên đến, Cảnh thời vừa chụp ảnh với du khách xong, du khách vừa rời đi, liền nhìn thấy gương mặt đáng ghét của Lộ Lập Hiên.
Cảnh Thời làm như không nhìn thấy, nhưng da mặt Lộ Lập Hiên lại rất dày, cứ đi theo cậu, trên mặt còn mang theo nụ cười khinh miệt.
Cảnh Thời vẫy vẫy tay với người bảo vệ đang đứng không xa, "Anh bảo vệ ơi, người này trốn vé, đuổi anh ta ra ngoài đi."
Người bảo vệ nhìn Lộ Lập Hiên, liền nhận ra hắn ta, có chút chần chờ.
"Lộ thiếu..."
Mà Cảnh Thời đã chạy đến chỗ khác.
Lộ Lập Hiên xua tay, ý bảo người bảo vệ kia không cần để ý.
Cảnh Thời cũng không trông cậy vào việc bảo vệ có thể đuổi hắn đi, Lộ Lập Hiên đột nhiên chạy đến công viên giải trí, nhất định là có việc gì đó.
Không phải đến hẹn hò, thì chính là đến nói chuyện.
Cậu nhìn xung quanh, thấy cách người đàn ông kia không xa không gần có một người, đang nhìn về phía họ, trên mặt bị khẩu trang bịt kín, có lẽ là vị tiểu thịt tươi nào đó.
Xem ra là đến đây hẹn hò.
"Cảnh Thời, cậu diễn kịch cũng phải có giới hạn, tôi là đang cho cậu bậc thang đấy."
Cảnh Thời thật sự không thể tưởng tượng được, rốt cuộc thì cái tên Lộ Lập Hiên này tự luyến đến mức độ nào vậy chứ, cậu đã nói là thích Lộ Ý Trí, sao hắn ta còn tự suy diễn vậy.
"Lộ thiếu đến tìm tôi, không lẽ là do thấy tôi yêu thầm chú cậu quá vất vả, muốn giúp tôi sao?"
Cảnh Thời nhìn về phía khu dành cho trẻ em, Đô Đô đang vẫy tay với cậu, cậu không muốn để Lộ Lập Hiên nhìn thấy Đô Đô, nên lại nghĩ cách đuổi hắn đi.
Lộ Lập Hiên cười lạnh một tiếng, "Chú của tôi không thương hoa tiếc ngọc như tôi đâu, cậu muốn bám vào chú ta, nằm mơ đi!"
Cảnh Thời sốt ruột, đành phải tăng lực độ, "Không thử thì sao mà biết được? Lỡ đâu Lộ tiên sinh nhất kiến chung tình với tôi thì sao, đến lúc đó tôi sẽ là trưởng bối của cậu, muốn đánh cậu thì đánh nha!"
Ánh mắt của Lộ Lập Hiên lập tức trở nên hung ác, nhưng hiện tại lại đang ở nơi công cộng, cho nên Cảnh Thời cũng không sợ hắn.
Hơn nữa cậu đã xem qua nguyên tác, biết là chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt, thì Lộ Lập Hiên cũng sẽ không đi trả thù người khác.
Mà điểm mấu chốt của hắn ta, chính là Thiệu Thanh.
Khi đọc nguyên tác, Cảnh Thời đã cảm thấy không ổn, rõ ràng là Lộ Lập Hiên hận không thể đặt Thiệu Thanh ở đầu trái tim, nhưng lại cố tình thích làm tai tiếng.
Chắc có lẽ là sở thích tình thú kỳ kỳ quái quái nào đó của hai người đi.
Dù sao thì Cảnh Thời cũng không thể chấp nhận được, cậu không thích đàn ông tam tâm nhị ý*, cho dù là nhìn bề ngoài cũng không được.
(*Tam tâm nhị ý: ý chỉ không tập trung, chuyên tâm làm việc, chân trong chân ngoài. Ở đây chỉ những người không chung thuỷ, không chuyên tình)
Bị kích thích đến mức này, vậy mà Lộ Lập Hiên cũng không chịu vẫy tay áo bỏ đi, xem ra mấy năm nay hắn ta cũng có chút tiến bộ.
"Cậu muốn chọc giận tôi?"
Có vẻ cũng không phải là tên ngốc.
Cảnh Thời vừa nói, vừa bỏ tay vào túi quần tìm di động của mình.
"Tôi đâu có chọc giận anh, bộ những lời tôi nói không phải là sự thật sao?"
Lộ Lập Hiên cười lạnh, "Cho nên cậu thật sự sẽ không dùng bộ dáng lúc ở với tôi để câu dẫn chú tôi, tôi khuyên cậu một câu, nhân lúc còn sớm mà chết tâm đi, thậm chí cậu còn không thể đến gần chú ta được."
Cảnh Thời làm ra vẻ không nghe thấy, cười nói: "Nể tình chúng ta là bạn học, cậu cho tôi số điện thoại của chú cậu đi."
"........"
"Wechat cũng được"
"........."
Cảnh Thời cúi đầu nghịch điện thoại, nhanh chóng gửi Wechat cho Thiệu Thanh.
Không lâu sau điện thoại của Lộ Lập Hiên liền đổ chuông.
Điện thoại của Thiệu Thanh nên hắn ta không thể không nghe, chờ hắn ta vừa rời đi, Cảnh Thời liền nhanh chóng chạy về phía khu dành cho trẻ em.
Đô Đô cho rằng ba ba của bé gặp phải người xấu, lúc này đã bị dọa khóc, vừa nhào lòng Cảnh Thời liền mếu máo, đôi mắt to ướt đẫm, nhìn cực kỳ đáng thương.
"Ba ba"
Bé không biết nói câu gì khác, chỉ biết kêu ba ba.
Cảnh Thời ôm chặt bé con đi đến khu nghỉ ngơi, vừa đi vừa hôn bé hai cái.
"Đô Đô ngoan, vừa rồi có phải bị dọa sợ rồi không, ba ba không sao, ba ba dẫn Đô Đô đi ăn ngon nha."
Đô Đô là đứa nhóc tham ăn, vừa nghe đến được ăn, phiền não gì cũng quên hết, cái miệng nhỏ bắt đầu cười khanh khách.
Cảnh Thời vỗ mông bé con vài cái, đứa nhỏ ngốc này.
Cậu nói với đồng nghiệp khác một chút, nhờ đối phương giúp cậu một lát, sau đó lấy ra một bình sữa từ trong balo của Đô Đô, cho bé con uống sữa.
Từ trước đến giờ mỗi lần ăn thì Đô Đô đều rất ngoan, hai bàn tay béo múp ôm bình sữa, tự giác mà nhét vào miệng, Cảnh Thời chỉ cần giúp bé lau miệng là được.
Ôm cơ thể béo mập đầy thịt vào lòng khiến tâm trạng cũng bình tĩnh lại. Bọn họ ở chỗ này vui vẻ hòa thuận, nhưng Lộ Lập Hiên ở bên ngoài thì lại không vui vẻ như vậy.
Thiệu Thanh gọi điện đến, chất vấn hắn có phải đi hẹn hò không, sau đó liền bắt đầu khóc lóc, nói muốn chia tay.
Lộ Lập Hiên thực đau đầu, Thiệu Thanh cái gì cũng tốt, chỉ là quản hắn quá chặt, cho nên đôi khi hắn muốn được thả lỏng một chút.
Vất vả lắm mới dỗ được Thiệu Thanh, còn phải hứa hẹn đủ thứ, Lộ Lập Hiên vẻ mặt âm trầm mà tắt điện thoại.
Việc này không cần nghĩ đã biết là ai làm.
Hắn đang muốn gọi bảo vệ lại hỏi một chút, liền thấy Lộ Ý Trí đi ra từ khu văn phòng, phía sau còn có người phụ trách công viên trò chơi, đang cúi đầu khom lưng nói gì đó.
Lúc này hắn ta mới nhớ đến, hôm nay chú cũng đến chỗ này.
Lộ gia vừa khởi động hạng mục mới, chuẩn bị tổ chức một lễ hội hoá trang, trùng hợp là địa điểm là ngay tại công viên giải trí này.
Lộ Lập Hiên muốn mang theo người tránh đi, nhưng Lộ Ý Trí đã nhìn thấy hắn, bị ánh mắt lạnh lùng của Lộ Ý Trí nhìn thoáng qua, Lộ Lập Hiên liền cứng lại, chỉ có thể nghiêm mặt đi qua.
"Chú"
Lộ Ý Trí quay đầu nói với người phụ trách một câu, "Hôm nay chỉ đến đây thôi."
Sau đó mới nhìn về phía Lộ Lập HIên.
"Hôm nay cũng không phải cuối tuần, đến đây có việc sao?"
Ngữ khí của Lộ Ý Trí thực bình tĩnh, không có một chút ý quở trách nào, nhưng Lộ Lập Hiên lại không nhịn được mà run rẩy một chút.
Không có cách nào khác, từ nhỏ đã bị chú chèn ép, có vài thứ đã trở thành bản năng khắc vào xương cốt.
Hắn không dám nói là đến đây hẹn hò, chú ta ghét nhất là những tai tiếng kiểu này.
Nhưng hắn là một người đàn ông, lại tự nhiên chạy đến công viên giải trí, thật sự cũng không có lý do hợp lý nào.
Nhưng cái khó ló cái khôn, trong một giây Lộ Lập Hiên liền nghĩ đến Cảnh Thời.
"Chú út, cháu đến để tìm bạn thôi, chính là người tên Cảnh Thời mà chú đã gặp qua, cậu ta làm việc ở chỗ này."
Lộ Ý Trí không để ý mà ừ một tiếng.
Cảnh Thời? Nhưng thật ra lại có chút thú vị, anh dường như cũng không bài xích người này, từ tối qua đã phát hiện ra.
Anh vẫn chưa có thời gian để tìm hiểu người này, thì hôm nay lại gặp được.
Lộ Lập Hiên cẩn thận nhìn sắc mặt chú của mình, tiếp tục nói: "Cái tên Cảnh Thời đó da mặt rất dày, lúc nãy còn dám xin số điện thoại của chú, còn nói là chú nhất kiến chung tình với cậu ta, cậu ta đúng là lớn gan."
Hắn ta cũng không dám nói với Lộ Ý Trí là Cảnh Thời từng theo đuổi hắn, dù sao thì tiểu thị tươi vẫn đang đứng gần đây, nếu thêm một chút nữa thì chắc chắn hôm nay hắn sẽ không cần quay về công ty.
Lộ Ý Trí nhếch môi, dường như đã nghe được chuyện gì đó rất thú vị, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.
Anh nhìn về phía tiểu thịt tươi đang đứng gần đó, lạnh nhạt nói: "Gần đây cậu rất rảnh rỗi sao?"
"Không ạ" Lộ Lập Hiên sợ đến mức lùi về phía sau, "Công ty còn rất nhiều việc phải làm, cháu xin phép về trước."
Sau khi bọn họ rời đi, Lâm Văn Hướng đi lên, thấp giọng nói: "Ông chủ, có cần điều tra vị Cảnh tiên sinh kia không?"
Lộ Ý Trí nhìn thoáng qua khu dành cho trẻ em, thản nhiên nói: " Gặp cậu ta trước đi, không phải cậu ta đang làm ở đây sao?"
Sau khi Lâm Hướng Văn đi dò hỏi về, "Ông chủ, hiện tại Cảnh tiên sinh đang ở cùng con trai trong phòng nghỉ."
"Con trai?"
"Vâng, bảo vệ nói Cảnh tiên sinh có một đứa con trai chưa đầy một tuổi, hôm nay cũng mang đến đây."
Lộ Ý Trí dừng hai giây, trong ánh mắt chợt loé qua tia nghi hoặc.
"Vóc dáng của Cảnh tiên sinh thật sự rất giống người đàn ông vào hai năm trước, hơn nữa ngài cũng không bài xích cậu ta," Lâm Hướng Văn thất vọng nói: " Còn tưởng rằng cuối cùng cũng có manh mối, kết quả cậu ta vậy mà lại có một đứa con trai một tuổi."
Nếu có con rồi, thì khả năng mà họ nghĩ đến sẽ càng thấp hơn.
Lộ Ý Trí cũng không đặt quá nhiều chú ý lên người Cảnh Thời, anh là một người rất chú trọng đến hiệu suất công việc, cũng sẽ không đưa ra những suy đoán không cần thiết.
"Chờ khi đến khi cậu ta làm xong việc, mời cậu ta đến chỗ tôi trò chuyện một lát."
Nói nghe thật khách khí, nhưng khi truyền đến chỗ Cảnh Thời thì lại không như vậy.
Khi Cảnh Thời tan làm, trời cũng đã tối, Đô Đô đã ngủ được một giấc ở khu dành cho trẻ em, may mắn là nhân viên công tác ở đó rất cẩn thận và chu đáo, không để bé bị cảm lạnh.
Cảnh Thời vừa ôm con vào lòng, sau lưng liền xuất hiện hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen.
"Cảnh tiên sinh, ông chủ của chúng tôi muốn mời cậu đến trò chuyện."
Cảnh Thời: "......?"
Phản ứng đầu tiên của cậu là nghĩ đến Lộ Lập Hiên, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không phải hắn ta, Lộ Lập Hiên đều tự mình đi tìm cậu, cũng không phô trương như thế này.
"Ông chủ của các anh là ai?"
Người đàn ông áo đen cũng dễ nói chuyện, thẳng thắn nói: "Lộ tiên sinh."
Cảnh Thời hơi động não liền hiểu rõ, vị Lộ tiên sinh này chính là Lộ Ý Trí.
Lộ Ý Trí tìm cậu làm gì, không phải vì cậu nói bậy nói bạ đi.
Nếu chỉ vì như thế thì cũng không có gì, cậu không tin Lộ Ý Trí đường đường là người nắm quyền Lộ thị, sẽ vì chuyện nhỏ này mà làm khó cậu, chỉ là.....
Cảnh Thời nhìn thoáng qua Đô Đô đang nằm trong lòng cậu.
"Tôi có thể không đi được không?"
Người đàn ông áo đen không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cậu, nhưng ánh mắt của anh ta lại như đang nói, cậu nói thử xem?.
Cảnh Thời nhìn xung quanh, đây là nơi làm việc của cậu, cậu còn phải làm việc ở đây một tháng, khó khăn lắm mới tìm được công việc tốt như vậy, tiền lương cao còn có thể mang theo Đô Đô.
Nếu gây sự với Lộ Ý Trí, chắc chắn không thể làm việc ở đây nữa.
Nghĩ đến đây, cậu chỉ có thể gật đầu, "Đi thôi."
Hai người đàn ông áo đen dẫn cậu đến hầm giữ xe, khu VIP.
Lúc này Đô Đô mới thanh tỉnh một chút, trong miệng lẩm bầm, dường như đang sợ hãi vì hoàn cảnh xa lạ xung quanh.
Cảnh Thời nhanh chóng dời đi lực chú ý của bé, "Đô Đô, nhìn ba nè, lát nữa ba ba dẫn con đi ăn ngon nha."
Cách này lúc nào cũng có hiệu quả với Đô Đô, bé con lập tức không sợ nữa, nhưng vẫn cui vào lòng ba ba, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Cảnh Thời hôn trán bé một cái, ấn cái đầu nhỏ của bé vào lòng mình.
Nhìn từ bên ngoài thì xe của Lộ Ý Trí cũng rất bình thường, ngoại trừ cực kỳ sạch sẽ thì cũng không có gì đặc biệt.
Chờ đến khi cậu đến gần, hai người đàn ông áo đen kia mới rời đi, đứng cách đó không quá xa.
Đô Đô còn quá nhỏ, thấy cái gì cũng tò mò, bé con vươn tay nhỏ sờ sờ của xe, sau đó ngẩng đầu, mềm mại nói: 'Ba ba"
Ánh mắt kia như muốn Cảnh Thời mau chóng mở cửa để bé ngồi lên a.
Cảnh Thời âm thầm oán giận, đứa nhỏ ngốc này, sau đó nhận mệnh mà mở cửa xe.
Lộ Ý Trí đang ngồi bên kia ghế sau nhìn cậu.
Lưng anh ta rất thẳng, chân cũng rất dài, dáng người cực kỳ đẹp.
Ánh sáng trong hầm giữ xe rất yếu, gương mặt vốn lạnh lùng của Lộ Ý Trí lại thêm vài phần dịu dàng, nhìn có vẻ không cao cao tại thượng như trước.
Đô Đô là đứa nhỏ trời sinh không sợ gì cả, thấy tình cảnh như vậy, bé con vậy mà còn vươn bàn tay béo múp về phía Lộ Ý Trí.
"A......"
Đại khái là muốn Lộ Ý Trí ôm bé vào xe.
Cảnh Thời làm như không thấy, nắm tay bàn tay nhỏ của Đô Đô, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi Lộ tiên sinh, đứa nhỏ chỉ tò mò về xe thôi."
Lộ Ý Trí không để ý lắm, "Vào đi"
Sau khi Cảnh Thời cẩn thận ngồi vào xe, Đô Đô lại làm ra một việc mà ai cũng không ngờ đến, bé con nhìn chằm chằm Lộ Ý Trí trong chốc lát, sau đó đột nhiên mở miệng hô.
"Ba Ba"