Chương 23
Đô Đô vừa trở về phòng nhi đồng, có lẽ còn bị ám ảnh tâm lý, nên không dám chơi với bạn nhỏ khác, một mình ngồi ngay ngắn trên ghế.
Lúc làm việc Cảnh Thời không yên tâm lắm, nên tranh thủ lúc rảnh rỗi lên thăm bé một lát.
Đô Đô ngồi trên ghế nhỏ, đôi mắt to không hề chớp nhìn giữa phòng, nơi đó có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi đùa.
Trên mặt luôn nở nụ cười.
Cảnh Thời đứng ở cửa nhìn một lát, xác định Đô Đô không còn đau mới đi vào.
Lúc ở nhà, thỉnh thoảng Đô Đô sẽ giơ bàn tay mũm mĩm lên, để cho cha thổi, Cảnh Thời thổi cho bé hai ngày, cảm thấy cũng sắp khỏi.
Bây giờ xem ra, không còn vấn đề gì nữa.
Nhưng Đô Đô vừa thấy cậu, phản xạ có điều kiện giơ tay lên, Cảnh Thời buồn cười vỗ bé: "Con tém lại đi, mỗi lần đều khoa trương như thế."
Đô Đô thấy cha không thổi cho bé, lại đưa tay đến gần hơn.
"Cha."
Cảnh Thời nhéo bàn tay kia, bỗng nhiên hôn hai cái, cậu chỉ dùng một chút sức, nên Đô Đô không hề khó chịu, còn vui vẻ tìm một vị trí thích hợp trong lòng cậu.
Cảnh Thời cười, bé mập ngốc nghếch, hoàn toàn không biết mình bị lộ mánh.
Hai cha con thân thiết một lát, Cảnh Thời vỗ lưng bé, dịu giọng nói: "Đô Đô đừng sợ, chơi trò chơi với bạn nhỏ khác đi, rồi lát nữa dì rửa dâu cho con ăn."
Có sự cổ vỗ của cha, Đô Đô đã dũng cảm hơn, hơn nữa bé không phải đứa nhỏ nhát gan, không bao lâu lại chơi đùa với các bạn nhỏ.
Cảnh Thời yên tâm trở về làm việc.
Lúc cửa thang máy mở ra, Cảnh Thời theo bản năng nhìn vào trong, vừa khéo người bên trong cũng đang nhìn cậu.
Cảnh Thời thấy có hơi kì lạ, luôn cảm thấy ánh mắt ông cụ này nhìn cậu, mang theo chút đánh giá.
Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ mơ hồ cảm thấy gương mặt ông cụ có mấy phần quen thuộc.
Ông cụ quay đầu nhìn cửa thang máy đóng lại, suy tư nói: "Khai Thành, người đó chính là Cảnh Thời?"
Hứa Khai Thành gật đầu: "Hẳn là cậu ta."
Khu nhân viên của khu vui chơi dán ảnh của tất cả nhân viên, ông cụ và Hứa Khai Thành ngày đầu tiên đến từng đi xem.
"Trông rất sáng sủa, rất hợp với Tiểu Ý."
"Phải."
Trong phòng nhi đồng các bạn nhỏ đang chơi vui vẻ, vừa khéo có bạn nhỏ lớn tiếng gọi tên Đô Đô, ông cụ thuận theo đưa mắt nhìn qua, một giây sau, một đứa nhỏ mũm mĩm cười ha ha đập vào trong tầm mắt.
Đứa nhỏ mặc áo thun màu cam, phối với quần yếm màu lam nhạt, tuy hai màu phối với nhau không phải sự kết hợp đẹp nhất, nhưng vì da bé rất trắng, trông rất hài hòa.
Cả người đầy thịt, đôi mắt tròn ướt át trông rất lanh lợi, rất đáng yêu.
Ông cụ vừa nhìn đã thích, càng huống chi, đứa nhỏ thoạt nhìn y sì con trai nhỏ của ông cụ.
Lúc Lộ Ý Trí còn nhỏ cũng thế, nhưng do căn bệnh tâm lý chương ngại, bẩm sinh lạnh nhạt, không thích cười, đứa nhỏ này trông hoạt bát sáng sủa, bù lại cảm giác tiếc nuối của ông cụ.
Dường như chẳng có nghi ngờ gì, cũng không cần làm xét nghiệm ADN.
Mắt ông cụ hơi đỏ, thanh âm run rẩy hỏi Hứa Khai Thành: "Khai Thành, cậu thấy thế nào?"
Hứa Khai Thành cũng đang ngơ ngác, không ngờ giống như thế.
Nhưng hắn dù sao cũng là bác sĩ, nói chuyện quen bảo trì lý trí: "Thưa ngài, Đô Đô thật sự rất giống ngài Lộ."
Về phần có phải con ruột hay không, không dễ đưa ra phán đoán.
Ông cụ lau mắt, khẽ khàng bước vào, các dì bên trong theo bản năng đứng lên.
Tiếng cười náo nhiệt của mấy đứa nhỏ cũng tạm thời giảm đi.
Đô Đô không sợ người lạ, thấy hai người xa lạ nhìn mình, há miệng, thanh âm non nót 'a'.
Ông cụ vừa nghe, tim mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Ông cụ đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Đô Đô, hai dì lúng túng đứng phía sau Đô Đô, không biết nên làm thế nào.
Vị khách này vừa nhìn đã biết không giàu thì cũng có địa vị, nhưng các dì từng được Lộ Ý Trí dặn dò, không để người lạ đến gần Đô Đô.
Giữa lúc đáng xoắn xuýt, Hứa Khai Thành lễ phép cười, thanh âm dịu dàng nói: "Vị này là cha của ngài Lộ Ý Trí, nói mấy câu với đứa nhỏ thì đi, không cần lo lắng."
Ông cụ thăm dò gọi một tiếng: "Đô Đô?"
Đô Đô theo bản năng trả lời: "A."
Sau khi trả lời xong có lẽ ý thức được không đúng, vẻ mặt hơi sững sờ.
Ông cụ thấy bộ dáng đáng yêu này của bé, khóe miệng không khỏi cong lên nở nụ cười, ông cụ muốn đưa tay sờ đầu Đô Đô, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại.
Trước khi rời đi, ông cụ lại trò chuyện với các dì, các dì cũng không giấu giếm, trực tiếp kể lại chuyện hai hôm trước Đô Đô bị giẫm.
Ông cụ bỗng chốc thay đổi sắc mặt.
"Đô Đô, cho ông nội xem thử ngón tay cháu."
Nghiệp vụ này Đô Đô rất thành thục, lập tức đưa bàn tay mũm mĩm cho ông cụ nhìn, ông cụ đến gần nhìn kĩ, lại để cho Hứa Khai Thành kiểm tra một lượt, phát hiện không có trở ngại gì lớn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Đô Đô cứ giơ tay mãi, ông cụ rất bối rỗi, nghiêng đầu nhìn Hứa Khai Thành, kết quả Hứa Khai Thanh cũng là vẻ mặt mờ mịt.
Vẫn là hai dì hiểu rõ Đô Đô: "Ý của bé là để ngài thổi cho bé."
Ông cụ cười vui, đứa nhỏ này quá thông minh, nhưng cười thì cười, ông cụ vẫn nghiêm túc thổi cho bé mấy cái.
Đô Đô vui vẻ, ông cụ muốn bế bé cũng không từ chối, còn nằm sấp cười ha ha trong lòng ông cụ.
Vành mắt ông cụ lại đỏ lên.
Lúc đi, ông cụ phải rất kiềm chế, mới nhịn xuống thôi thúc bế Đô Đô về nhà, Đô Đô cũng có hơi không nỡ, chạy theo sau ông cụ hai bước, bàn tay nắm rồi lại nắm.
Ông cụ quay về bế bé.
Cuối cùng lúc đi ra, đã là hai tiếng sau.
Ông cụ ngồi trên xe chạy thẳng đến tập đoàn Lộ thị.
Lộ Ý Trí vừa hợp xong đi ra, mới ngồi xuống cửa phòng làm việc đã bị ông cụ đẩy ra.
Lộ Ý Trí rót cho ông cụ ly nước: "Sao ngài bỗng nhiên lại đến đây?"
Ông cụ cười lạnh một tiếng: "Con làm gì chính con rõ ràng nhất."
Lộ Ý Trí nhìn Hứa Khai Thành, Hứa Khai Thành dùng khẩu hình nói hai chữ: Đô Đô.
"Ngài đi khu vui chơi?"
Thanh âm Lộ Ý Trí rất lạnh, ông cụ vừa nghe, tức đến đứng lên mắng: "Con cùng ai sinh con? Thế mà còn biết chiêu bỏ mẹ giữ con, con học ai?!"
Lộ Ý Trí sững sờ, trong đầu vòng vèo một lát mới hiểu rõ ông cụ đang mắng gì.
"Cái gì bỏ mẹ giữ con?"
Thấy anh còn 'không thừa nhận', ông cụ càng tức hơn.
"Con thích Cảnh Thời không sao, nhưng con sinh ra một đứa nhỏ không có quan hệ với cậu ta để cậu ta nuôi, người ta nợ gì con hả?"
Lộ Ý Trí: "...."
Hứa Khai Thành nhanh chóng kéo ông cụ lại: "Ngài đừng giận nữa, nghe thử ngài Lộ nói thế nào đã."
Hứa Khai Thành theo ông cụ nhiều năm, cũng coi như nhìn Lộ Ý Trí trưởng thành, hắn không tin Lộ Ý Trí sẽ làm ra chuyện như thế, nhưng đây là khả năng duy nhất.
"Con từng nói, đứa nhỏ kia không có quan hệ gì với con, đó là con của Cảnh Thời."
"Con nói lung tung, đứa nhỏ giống con y sì!"
Lộ Ý Trí ngừng một lát rồi nói thẳng: "Chắc trùng hợp, con chưa từng xảy ra quan hệ với phụ nữ."
Ông cụ: "...."
Hứa Khai Thành: "...."
Ông cụ không nghi ngờ Lộ Ý Trí sẽ nói dối, nên chậm rãi bình tĩnh lại.
Ông cụ theo bản năng nhìn Hứa Khai Thành, Hứa Khai Thành lắc đầu, ý là hắn cũng nghĩ không ra.
Đối thoại đến đây, căn bản đã không thể nào giải thích nổi nữa.
Ông cụ tức giận đùng đùng đi vào, vẻ mặt nghi ngờ đi ra.
"Khai Thành, tôi vẫn nghĩ chưa ra, sao Đô Đô giống y sì Tiểu Ý như thế?"
Hứa Khai Thành bình tĩnh nói: "Làm xét nghiệm ADN, đợi kết quả ra lại nói."
Ông cụ gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy."
Vì thế, họ lại quay về phòng nhi đồng một chuyến, lặng lẽ nhổ mấy cọng tóc của Đô Đô, ông cụ đau lòng bế Đô Đô chơi một lát.
Trong lòng chửi con trai nhỏ không biết đấu tranh của mình mấy lần.
Đợi sau khi họ rời đi, Cảnh Thời cũng gần tan làm.
Đô Đô vừa thấy cậu, đưa cái đầu to tròn qua cho cậu xem, Cảnh Thời theo bản năng nhìn các dì, kết quả các dì cũng không rõ lắm.
Cảnh Thời cho rằng bé đụng vào chỗ nào đó, cẩn thận lật tóc bé kiểm tra một lượt, phát hiện không có vấn đề gì.
Nhưng Đô Đô vẫn chỉ tóc mình: "A..."
Thực ra Hứa Khai Thành nhổ rất cẩn thận, không hề thấy đau, nhưng có lẽ Đô Đô đau lòng mấy cọng tóc của bé.
Cảnh Thời cúi đầu thổi hai cái cho bé, an ủi lung tung nói: "Cha thổi cho con, Đô Đô là bé con kiên cường."
Đô Đô nghe cha khen bé, lập tức không xoắn xuýt nữa, vặn vẹo người, rất vui vẻ.
Lúc Cảnh Thời sắp đi, hai dì nghĩ rồi nghĩ vẫn kể lại chuyện hôm nay ông cụ đến cho cậu.
Cảnh Thời bỗng chốc có dự cảm lờ mờ trong lòng.
Cuộc sống của cậu và Đô Đô, e rằng không cách nào bình yên như trước nữa.
Vừa khéo Lộ Ý Trí gọi đến nói xin lỗi với cậu, kể lại nguyên nhân hậu quả của câu chuyện.
"Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ ngăn cản ông cụ."
Cảnh Thời tin tưởng cam đoan của anh, nhưng có vài chuyện không phải ngăn cản là được, Đô Đô và Lộ Ý Trí giống nhau như thế, ông cụ nhìn rồi nghi ngờ cũng rất bình thường.
Biết thì biết thế, nhưng trong lòng Cảnh Thời khó mà tiếp nhận.
"Tôi đến đón cậu và Đô Đô."
"Không cần, hôm nay anh đừng đến, tôi dẫn Đô Đô đi ăn là được."
Lộ Ý Trí im lặng một lát mới nói: "Được, vậy mai tôi đến đón hai người."
Cảnh Thời không nói được cũng không nói không được, rất nhanh đã tắt máy.
Đô Đô gì cũng không biết, bé nghe thấy hai chữ ăn cơm thì vui vẻ.
"Cha."
Cảnh Thời đã bình tĩnh hơn, bế Đô Đô lên đi ra ngoài, đối với đôi mắt to của Đô Đô cười miễn cưỡng: "Đi, cha dắt Đô Đô đi ăn cơm."
Hai cha con đã lâu không ăn cơm tối riêng với nhau, Đô Đô không thể thích ứng được, vẫn luôn nhìn về phía cửa.
Cảnh Thời hôn bé một cái, dỗ dành nói: "Đô Đô ngoan, đừng nhìn nữa, nhanh ăn cơm đi."
Đô Đô vẻ mặt mờ mịt gật đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Cha, tóc của Đô Đô bị người ta nhổ.
Cảnh Thời: Cha thổi cho con, lập tức sẽ mọc lại.
Lúc làm việc Cảnh Thời không yên tâm lắm, nên tranh thủ lúc rảnh rỗi lên thăm bé một lát.
Đô Đô ngồi trên ghế nhỏ, đôi mắt to không hề chớp nhìn giữa phòng, nơi đó có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi đùa.
Trên mặt luôn nở nụ cười.
Cảnh Thời đứng ở cửa nhìn một lát, xác định Đô Đô không còn đau mới đi vào.
Lúc ở nhà, thỉnh thoảng Đô Đô sẽ giơ bàn tay mũm mĩm lên, để cho cha thổi, Cảnh Thời thổi cho bé hai ngày, cảm thấy cũng sắp khỏi.
Bây giờ xem ra, không còn vấn đề gì nữa.
Nhưng Đô Đô vừa thấy cậu, phản xạ có điều kiện giơ tay lên, Cảnh Thời buồn cười vỗ bé: "Con tém lại đi, mỗi lần đều khoa trương như thế."
Đô Đô thấy cha không thổi cho bé, lại đưa tay đến gần hơn.
"Cha."
Cảnh Thời nhéo bàn tay kia, bỗng nhiên hôn hai cái, cậu chỉ dùng một chút sức, nên Đô Đô không hề khó chịu, còn vui vẻ tìm một vị trí thích hợp trong lòng cậu.
Cảnh Thời cười, bé mập ngốc nghếch, hoàn toàn không biết mình bị lộ mánh.
Hai cha con thân thiết một lát, Cảnh Thời vỗ lưng bé, dịu giọng nói: "Đô Đô đừng sợ, chơi trò chơi với bạn nhỏ khác đi, rồi lát nữa dì rửa dâu cho con ăn."
Có sự cổ vỗ của cha, Đô Đô đã dũng cảm hơn, hơn nữa bé không phải đứa nhỏ nhát gan, không bao lâu lại chơi đùa với các bạn nhỏ.
Cảnh Thời yên tâm trở về làm việc.
Lúc cửa thang máy mở ra, Cảnh Thời theo bản năng nhìn vào trong, vừa khéo người bên trong cũng đang nhìn cậu.
Cảnh Thời thấy có hơi kì lạ, luôn cảm thấy ánh mắt ông cụ này nhìn cậu, mang theo chút đánh giá.
Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ mơ hồ cảm thấy gương mặt ông cụ có mấy phần quen thuộc.
Ông cụ quay đầu nhìn cửa thang máy đóng lại, suy tư nói: "Khai Thành, người đó chính là Cảnh Thời?"
Hứa Khai Thành gật đầu: "Hẳn là cậu ta."
Khu nhân viên của khu vui chơi dán ảnh của tất cả nhân viên, ông cụ và Hứa Khai Thành ngày đầu tiên đến từng đi xem.
"Trông rất sáng sủa, rất hợp với Tiểu Ý."
"Phải."
Trong phòng nhi đồng các bạn nhỏ đang chơi vui vẻ, vừa khéo có bạn nhỏ lớn tiếng gọi tên Đô Đô, ông cụ thuận theo đưa mắt nhìn qua, một giây sau, một đứa nhỏ mũm mĩm cười ha ha đập vào trong tầm mắt.
Đứa nhỏ mặc áo thun màu cam, phối với quần yếm màu lam nhạt, tuy hai màu phối với nhau không phải sự kết hợp đẹp nhất, nhưng vì da bé rất trắng, trông rất hài hòa.
Cả người đầy thịt, đôi mắt tròn ướt át trông rất lanh lợi, rất đáng yêu.
Ông cụ vừa nhìn đã thích, càng huống chi, đứa nhỏ thoạt nhìn y sì con trai nhỏ của ông cụ.
Lúc Lộ Ý Trí còn nhỏ cũng thế, nhưng do căn bệnh tâm lý chương ngại, bẩm sinh lạnh nhạt, không thích cười, đứa nhỏ này trông hoạt bát sáng sủa, bù lại cảm giác tiếc nuối của ông cụ.
Dường như chẳng có nghi ngờ gì, cũng không cần làm xét nghiệm ADN.
Mắt ông cụ hơi đỏ, thanh âm run rẩy hỏi Hứa Khai Thành: "Khai Thành, cậu thấy thế nào?"
Hứa Khai Thành cũng đang ngơ ngác, không ngờ giống như thế.
Nhưng hắn dù sao cũng là bác sĩ, nói chuyện quen bảo trì lý trí: "Thưa ngài, Đô Đô thật sự rất giống ngài Lộ."
Về phần có phải con ruột hay không, không dễ đưa ra phán đoán.
Ông cụ lau mắt, khẽ khàng bước vào, các dì bên trong theo bản năng đứng lên.
Tiếng cười náo nhiệt của mấy đứa nhỏ cũng tạm thời giảm đi.
Đô Đô không sợ người lạ, thấy hai người xa lạ nhìn mình, há miệng, thanh âm non nót 'a'.
Ông cụ vừa nghe, tim mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Ông cụ đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Đô Đô, hai dì lúng túng đứng phía sau Đô Đô, không biết nên làm thế nào.
Vị khách này vừa nhìn đã biết không giàu thì cũng có địa vị, nhưng các dì từng được Lộ Ý Trí dặn dò, không để người lạ đến gần Đô Đô.
Giữa lúc đáng xoắn xuýt, Hứa Khai Thành lễ phép cười, thanh âm dịu dàng nói: "Vị này là cha của ngài Lộ Ý Trí, nói mấy câu với đứa nhỏ thì đi, không cần lo lắng."
Ông cụ thăm dò gọi một tiếng: "Đô Đô?"
Đô Đô theo bản năng trả lời: "A."
Sau khi trả lời xong có lẽ ý thức được không đúng, vẻ mặt hơi sững sờ.
Ông cụ thấy bộ dáng đáng yêu này của bé, khóe miệng không khỏi cong lên nở nụ cười, ông cụ muốn đưa tay sờ đầu Đô Đô, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại.
Trước khi rời đi, ông cụ lại trò chuyện với các dì, các dì cũng không giấu giếm, trực tiếp kể lại chuyện hai hôm trước Đô Đô bị giẫm.
Ông cụ bỗng chốc thay đổi sắc mặt.
"Đô Đô, cho ông nội xem thử ngón tay cháu."
Nghiệp vụ này Đô Đô rất thành thục, lập tức đưa bàn tay mũm mĩm cho ông cụ nhìn, ông cụ đến gần nhìn kĩ, lại để cho Hứa Khai Thành kiểm tra một lượt, phát hiện không có trở ngại gì lớn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Đô Đô cứ giơ tay mãi, ông cụ rất bối rỗi, nghiêng đầu nhìn Hứa Khai Thành, kết quả Hứa Khai Thanh cũng là vẻ mặt mờ mịt.
Vẫn là hai dì hiểu rõ Đô Đô: "Ý của bé là để ngài thổi cho bé."
Ông cụ cười vui, đứa nhỏ này quá thông minh, nhưng cười thì cười, ông cụ vẫn nghiêm túc thổi cho bé mấy cái.
Đô Đô vui vẻ, ông cụ muốn bế bé cũng không từ chối, còn nằm sấp cười ha ha trong lòng ông cụ.
Vành mắt ông cụ lại đỏ lên.
Lúc đi, ông cụ phải rất kiềm chế, mới nhịn xuống thôi thúc bế Đô Đô về nhà, Đô Đô cũng có hơi không nỡ, chạy theo sau ông cụ hai bước, bàn tay nắm rồi lại nắm.
Ông cụ quay về bế bé.
Cuối cùng lúc đi ra, đã là hai tiếng sau.
Ông cụ ngồi trên xe chạy thẳng đến tập đoàn Lộ thị.
Lộ Ý Trí vừa hợp xong đi ra, mới ngồi xuống cửa phòng làm việc đã bị ông cụ đẩy ra.
Lộ Ý Trí rót cho ông cụ ly nước: "Sao ngài bỗng nhiên lại đến đây?"
Ông cụ cười lạnh một tiếng: "Con làm gì chính con rõ ràng nhất."
Lộ Ý Trí nhìn Hứa Khai Thành, Hứa Khai Thành dùng khẩu hình nói hai chữ: Đô Đô.
"Ngài đi khu vui chơi?"
Thanh âm Lộ Ý Trí rất lạnh, ông cụ vừa nghe, tức đến đứng lên mắng: "Con cùng ai sinh con? Thế mà còn biết chiêu bỏ mẹ giữ con, con học ai?!"
Lộ Ý Trí sững sờ, trong đầu vòng vèo một lát mới hiểu rõ ông cụ đang mắng gì.
"Cái gì bỏ mẹ giữ con?"
Thấy anh còn 'không thừa nhận', ông cụ càng tức hơn.
"Con thích Cảnh Thời không sao, nhưng con sinh ra một đứa nhỏ không có quan hệ với cậu ta để cậu ta nuôi, người ta nợ gì con hả?"
Lộ Ý Trí: "...."
Hứa Khai Thành nhanh chóng kéo ông cụ lại: "Ngài đừng giận nữa, nghe thử ngài Lộ nói thế nào đã."
Hứa Khai Thành theo ông cụ nhiều năm, cũng coi như nhìn Lộ Ý Trí trưởng thành, hắn không tin Lộ Ý Trí sẽ làm ra chuyện như thế, nhưng đây là khả năng duy nhất.
"Con từng nói, đứa nhỏ kia không có quan hệ gì với con, đó là con của Cảnh Thời."
"Con nói lung tung, đứa nhỏ giống con y sì!"
Lộ Ý Trí ngừng một lát rồi nói thẳng: "Chắc trùng hợp, con chưa từng xảy ra quan hệ với phụ nữ."
Ông cụ: "...."
Hứa Khai Thành: "...."
Ông cụ không nghi ngờ Lộ Ý Trí sẽ nói dối, nên chậm rãi bình tĩnh lại.
Ông cụ theo bản năng nhìn Hứa Khai Thành, Hứa Khai Thành lắc đầu, ý là hắn cũng nghĩ không ra.
Đối thoại đến đây, căn bản đã không thể nào giải thích nổi nữa.
Ông cụ tức giận đùng đùng đi vào, vẻ mặt nghi ngờ đi ra.
"Khai Thành, tôi vẫn nghĩ chưa ra, sao Đô Đô giống y sì Tiểu Ý như thế?"
Hứa Khai Thành bình tĩnh nói: "Làm xét nghiệm ADN, đợi kết quả ra lại nói."
Ông cụ gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy."
Vì thế, họ lại quay về phòng nhi đồng một chuyến, lặng lẽ nhổ mấy cọng tóc của Đô Đô, ông cụ đau lòng bế Đô Đô chơi một lát.
Trong lòng chửi con trai nhỏ không biết đấu tranh của mình mấy lần.
Đợi sau khi họ rời đi, Cảnh Thời cũng gần tan làm.
Đô Đô vừa thấy cậu, đưa cái đầu to tròn qua cho cậu xem, Cảnh Thời theo bản năng nhìn các dì, kết quả các dì cũng không rõ lắm.
Cảnh Thời cho rằng bé đụng vào chỗ nào đó, cẩn thận lật tóc bé kiểm tra một lượt, phát hiện không có vấn đề gì.
Nhưng Đô Đô vẫn chỉ tóc mình: "A..."
Thực ra Hứa Khai Thành nhổ rất cẩn thận, không hề thấy đau, nhưng có lẽ Đô Đô đau lòng mấy cọng tóc của bé.
Cảnh Thời cúi đầu thổi hai cái cho bé, an ủi lung tung nói: "Cha thổi cho con, Đô Đô là bé con kiên cường."
Đô Đô nghe cha khen bé, lập tức không xoắn xuýt nữa, vặn vẹo người, rất vui vẻ.
Lúc Cảnh Thời sắp đi, hai dì nghĩ rồi nghĩ vẫn kể lại chuyện hôm nay ông cụ đến cho cậu.
Cảnh Thời bỗng chốc có dự cảm lờ mờ trong lòng.
Cuộc sống của cậu và Đô Đô, e rằng không cách nào bình yên như trước nữa.
Vừa khéo Lộ Ý Trí gọi đến nói xin lỗi với cậu, kể lại nguyên nhân hậu quả của câu chuyện.
"Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ ngăn cản ông cụ."
Cảnh Thời tin tưởng cam đoan của anh, nhưng có vài chuyện không phải ngăn cản là được, Đô Đô và Lộ Ý Trí giống nhau như thế, ông cụ nhìn rồi nghi ngờ cũng rất bình thường.
Biết thì biết thế, nhưng trong lòng Cảnh Thời khó mà tiếp nhận.
"Tôi đến đón cậu và Đô Đô."
"Không cần, hôm nay anh đừng đến, tôi dẫn Đô Đô đi ăn là được."
Lộ Ý Trí im lặng một lát mới nói: "Được, vậy mai tôi đến đón hai người."
Cảnh Thời không nói được cũng không nói không được, rất nhanh đã tắt máy.
Đô Đô gì cũng không biết, bé nghe thấy hai chữ ăn cơm thì vui vẻ.
"Cha."
Cảnh Thời đã bình tĩnh hơn, bế Đô Đô lên đi ra ngoài, đối với đôi mắt to của Đô Đô cười miễn cưỡng: "Đi, cha dắt Đô Đô đi ăn cơm."
Hai cha con đã lâu không ăn cơm tối riêng với nhau, Đô Đô không thể thích ứng được, vẫn luôn nhìn về phía cửa.
Cảnh Thời hôn bé một cái, dỗ dành nói: "Đô Đô ngoan, đừng nhìn nữa, nhanh ăn cơm đi."
Đô Đô vẻ mặt mờ mịt gật đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Cha, tóc của Đô Đô bị người ta nhổ.
Cảnh Thời: Cha thổi cho con, lập tức sẽ mọc lại.