Chương 25
Tối hôm qua Lộ Ý Trí nói hôm nay sẽ đến chơi với Đô Đô, bé nhớ kĩ, sau khi ăn xong cơm trưa không thèm ngủ trưa, ngoan ngoãn ngồi đợi trên ghế nhỏ.
Cảnh Thời ăn xong cơm trưa đi lên thăm bé, thấy bé như thế rất tò mò: "Bé mập sao không ngủ trưa?"
Đô Đô chỉ cửa: "A...."
Cảnh Thời mờ mịt, hai dì cũng không rõ, nhưng Đô Đô luôn nhìn chằm chằm cửa, dáng vẻ rất cố chấp.
"Cha."
Cảnh Thời ngồi xổm xuống, sờ đầu tròn của Đô Đô, hỏi: "Sao thế Đô Đô, nói cho cha biết đi."
Đô Đô giơ tay tiếp tục chỉ cửa nói: "A a..."
Cảnh Thời nghĩ rồi nghĩ, thăm dò nói: "Con muốn ra ngoài chơi?"
Đô Đô gật đầu, Cảnh Thời vừa muốn dỗ bé nói không được, lại thấy bé lắc đầu.
Cảnh Thời: "....?" Rốt cuộc là ý gì?
Cảnh Thời dứt khoát bế Đô Đô vào trong lòng, đi ra cửa lại hỏi bé: "Đô Đô rốt cuộc con sao vậy?"
Đô Đô thấy cha không hiểu bé, đưa tay vào trong quần mò mò, móc ra một viên socola cho cha xem.
Cảnh Thời vừa thấy, bỗng hiểu ra: "Con muốn chú Lộ đến chơi với con?"
Đô Đô há miệng cười.
"Nhưng chú Lộ rất bận, chú phải đi làm, đợi chú rảnh sẽ đến chơi với Đô Đô được không?"
Đô Đô vẻ mặt ngơ ngác, vừa xem đã biết không hài lòng.
Dưới tình huống bình thường, Cảnh Thời sẽ không lừa Đô Đô, đứa nhỏ tuy còn nhỏ, nhưng có thể nhớ kĩ rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ cậu còn phải đi làm.
"Đô Đô ngủ trước đi, lát cha gọi cho chú Lộ, để chú đến chơi với Đô Đô được không?"
Cảnh Thời cho rằng chuyện đã kết thúc, không ngờ lần này Đô Đô cố chấp như thế, sau khi ngủ dậy quậy lên muốn đi tìm Lộ Ý Trí.
Dì hết cách, chỉ đành bế bé xuống tìm Cảnh Thời.
Nhưng lúc này Cảnh Thời rất bận, không có thời gian dỗ Đô Đô, bất lực, chỉ đành gọi cho Lộ Ý Trí.
"Alo, ngài Lộ?"
"Cảnh Thời?"
"Tôi đây, Đô Đô quậy muốn tìm anh." Cảnh Thời nghĩ rồi nghĩ, lời ban đầu muốn nói lại đổi thành--
"Tôi đưa Đô Đô đến chỗ anh, tan làm sẽ đến đón bé, được không?"
Lộ Ý Trí không hề do dự: "Được, nhưng tôi sẽ phái người đến đón bé, cậu cứ làm việc đi."
Chuyện sau đó Cảnh Thời không quản nữa, có Lộ Ý Trí sắp xếp, hình như không có gì đáng để lo lắng.
Bé mập đầy hài lòng được đưa đến tập đoàn Lộ thị, dì đặt bé ở sảnh lầu một rồi rời đi.
Đây là lần thứ ba bé đến, như rất quen thuộc, vừa vào cửa đã chạy đến chỗ này xem chỗ kia, còn vui vẻ đi đến quầy lễ tân cười với mấy cô gái, giống như bé đến báo danh.
Lộ Ý Trí vừa ra khỏi thang máy, đã bị bé mập người đầy thịt ôm lấy chân.
"A."
Lộ Ý Trí cười rất thoải mái, anh khom lưng bế Đô Đô vào trong lòng, quay lại thang máy.
"Đô Đô ngồi xe qua đây có mệt không?"
Không biết nghe có hiểu hay không, bé mập gác đầu mình lên bả vai người ta cọ qua cọ lại.
Lộ Ý Trí cúi đầu hôn lên trán bé, Đô Đô vặn vẹo người, rất vui vẻ.
Qua một lát, Đô Đô móc viên socola trong túi ra, dùng bàn tay mũm mĩm của mình đi xé vỏ.
Lộ Ý Trí bỗng có hơi bối rối, nhìn hành động tự nhiên của bé mập, chắc không phải coi anh thành nơi mượn cớ ăn socola chứ.
Rõ ràng ở trước mặt Cảnh Thời còn biết lén lút sờ mó.
Tối qua đã ăn một viên, Lộ Ý Trí đương nhiên sẽ không để bé tiếp tục ăn, nhưng cầm đi Đô Đô sẽ khóc.
Đoán chừng bé mập không ngờ, chú Lộ là nhân vật xấu xa hơn cha bé, nhất là chuyện ăn socola.
"Đô Đô, viên này nhỏ lắm đừng ăn, chú Lộ mua cho con hộp lớn hơn."
Quả nhiên Đô Đô bị dính bẫy, ngước gương mặt mũm mĩm mong đợi nhìn Lộ Ý Trí.
"A...."
"Nhưng chú cất nó trong phòng làm việc, lát nữa con tìm được thì cho con."
Trẻ con thích nhất trò chơi này, Đô Đô cũng không ngoại lệ, bé mập vui vẻ vỗ bàn tay mũm mĩm, Lộ Ý Trí nhân cơ hội cất viên socola vào trong túi mình.
Lộ Ý Trí quay đầu nói với Lâm Hướng Văn đang theo sau: "Đi mua một hộp socola trẻ em có thể ăn được."
Lâm Hướng Văn gật đầu, trước khi sắp đi còn không quên nịnh: "Sếp, ngài trông ngày càng giống một người ba tốt."
Lộ Ý Trí cười ruồi nhìn hắn, Lâm Hướng Văn lập tức ôm đầu chạy đi.
Đô Đô là đứa nhỏ cố chấp, bé còn chưa học được hai lòng, chỉ biết làm một chuyện, làm xong mới chịu dừng lại.
Lộ Ý Trí vừa xử lý tài liệu, vừa phân tâm nhìn bé, thỉnh thoảng còn tương tác.
"Đô Đô, con nhìn đằng trước, lập tức sẽ tìm được."
"Một hộp rất lớn, đại khái bên trong có một trăm viên socola."
Đô Đô nghe không hiểu 100 là bao nhiêu, nhưng giọng điệu khoa trương của Lộ Ý Trí, khiến bé mập bị dỗ như được tiêm máu gà, đi loạn khắp phòng.
Đợi lúc Lâm Hướng Văn trở về, bé mập sắp chảy mồ hôi.
Lộ Ý Trí tiện tay đặt hộp vào trong tủ, rồi bế Đô Đô lên, cười hỏi: "Đô Đô tìm thấy chưa?"
Đô Đô chạy mệt rồi còn chưa tìm thấy, tủi thân nằm sấp trong lòng anh, miệng nhỏ mếu máo.
Lộ Ý Trí cố ý bế bé lắc lư trước tủ, còn cố tình dẫn dụ bé: "Đô Đô lại xem thử ở bên trên."
Đô Đô vừa ngẩng đầu nhìn, mắt to sáng lên, liều mạng thò người về trước.
Lộ Ý Trí còn phải khen ngợi bé: "Đô Đô rất giỏi, nhanh như vậy đã bị con tìm được."
Hộp Lâm Hướng Văn mua rất lớn, Đô Đô phải tốn tí sức mới ôm được vào lòng, nhưng bé không chịu buông tay, cười ha ha chạy khắp nơi.
Thậm chí còn vui vẻ chạy ra khỏi phòng làm việc, khoe cho Lâm Hướng Văn và các thư kí xem bảo bối bé vô cùng cực khổ tìm được.
Cả tầng lầu đều vang vọng tiếng cười lanh lảnh của bé.
Tiếng cười của đứa nhỏ rất có sức lây nhiễm, làm cho người nghe cảm thấy tâm tình đều trở nên tốt lên.
Thấy đã được rồi, Lộ Ý Trí bắt bé mập về.
Lúc Cảnh Thời tan làm, Lộ Ý Trí đã dẫn theo Đô Đô, đợi cậu trên xe.
Đô Đô vừa thấy cha, vui vẻ đẩy hộp to cho cậu xem.
"Cha, Đô Đô."
Bây giờ bé đã biết gọi tên mình, nhưng phát âm chưa chuẩn.
Cảnh Thời theo bản năng nhìn Lộ Ý Trí, anh kể sơ qua chuyện buổi chiều.
Cảnh Thời sắp cười chết rồi, bé mập ngốc nghếch này.
Cậu gãi cằm nọng bé mập, chọc bé nói: "Sao Đô Đô lại giỏi thế nhỉ."
Đô Đô hoàn toàn không phát hiện mình bận rộn cả ngày, kết quả một viên socola cũng không ăn được vào mồm, viên socola ban đầu đã bị chú Lộ tịch thu.
Chỉ biết cười ngây ngô.
Nhận được khen ngợi từ chỗ cha, Đô Đô lòng tràn đầy thỏa mãn, bé dùng đầu ngón tay ngắn ngủn mũm mĩm tháo vỏ hộp.
Cảnh Thời nói chuyện với Lộ Ý Trí: "Ngài Lộ, hôm nay cảm ơn anh."
Lộ Ý Trí nhìn cậu, con ngươi rất sâu, hồi lâu anh mới cười cười, thờ ơ nói: "Nên làm."
Không biết tại sao, Cảnh Thời cứ thấy kì kì trong lòng, luôn cảm thấy trong lời của Lộ Ý Trí có ý khác.
Vì để giảm bớt xấu hổ, Cảnh Thời đổi chủ đề.
"Ngài Lộ, lễ hội của các anh khi nào bắt đầu?"
Vẻ mặt Lộ Ý Trí cũng thay đổi theo.
"Cuối tháng, sắp rồi."
Lúc đang im ắng, bên Đô Đô lại có động tĩnh mới.
Vận may lần này của bé khá tốt, vừa nắm lấy, vỏ hộp đã bị bé xé ra một góc nhỏ, nhưng lại ở bên mép nhọn.
Lộ Ý Trí động tác tự nhiên đón lấy, giúp bé mở hộp ra, rồi từ bên trong lấy ra một viên đặt lên tay Đô Đô, rồi đóng hộp lại.
Đô Đô ngẩng mặt lên cười ha ha hai tiếng với anh, chắc đang nói cảm ơn.
Lộ Ý Trí cười cười, cúi đầu hôn một cái lên gương mặt mũm mĩm của bé.
Toàn bộ hành động của anh đều làm rất thuần thục, ngay cả Cảnh Thời cũng không thấy được Đô Đô suýt tí nữa bị cứa vào tay.
Cảnh Thời đang sững sờ nhìn anh, bỗng không xác định được, có phải Lộ Ý Trí đã biết gì rồi không.
Nhưng cậu không dám hỏi, cái này chẳng khác gì chưa đánh đã khai.
Sau khi ăn xong cơm tối, Lộ Ý Trí như mọi khi đưa họ về nhà.
Nhưng Đô Đô lại giở chiêu cũ, ở trên xe bám chân Lộ Ý Trí không buông, muốn Lộ Ý Trí theo bé về nhà ngủ.
Cảnh Thời tức giận muốn nhéo mông bé: "Đô Đô, con ngoan một tí, chú Lộ rất bận."
Đã theo cả buổi chiều còn chưa đủ sao?
Này còn chưa biết là ba, nếu biết phải làm thế nào, mỗi ngày bám lên người không chịu xuống hả?
Lộ ý Trí vỗ lưng Đô Đô, dỗ dành nói: "Chú về lấy mấy bộ đồ rồi quay lại, Đô Đô theo cha về nhà trước."
Đô Đô thả bàn tay mũm mĩm ra, chỉ hướng về nhà: "A..."
Lộ Ý Trí gật đầu: "Yên tâm, rất nhanh sẽ quay lại."
Cuối cùng bé mập cũng chịu buông tay, Cảnh Thời nhanh chóng bế bé ra, ngại ngùng nói: "Xin lỗi ngài Lộ, bé còn nhỏ, không hiểu chuyện."
Lộ Ý Trí nhướng mày: "Không cần xin lỗi, tôi cũng có trách nhiệm.".
Cảnh Thời: "...."
Sau khi xe rời đi, cậu vẫn đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, lời này của Lộ Ý Trí có ý gì, cái gì gọi là anh cũng có trách nhiệm?
Trách nhiệm này là chỉ sức hấp dẫn của anh với Đô Đô, hay ý khác?
"Cha."
Cảnh Thời thu hồi suy nghĩ lung tung, cười chọc gương mặt mũm mĩm của Đô Đô, mắng bé: "Con thật nhiều chuyện, mỗi ngày không chịu yên tĩnh."
Có lẽ Đô Đô thấy bản thân đã làm rất tốt, nên không để lời cha vào trong lòng, vui vẻ lắc lư đầu.
Lời nói vừa rồi của Lộ Ý Trí giống như qua loa mượn cớ, nên Cảnh Thời không đặt vào trong lòng, vì thế lúc có người gõ cửa, cậu căn bản không kịp phản ứng lại.
Đến lúc nhìn thấy Lộ Ý Trí ở cửa--
???
Rồi cúi đầu nhìn sau lưng anh, sững sờ nói: "Ngài Lộ, chắc không đặt hết vào trong nhà được đâu."
Lộ Ý Trí làm bộ làm tịch đi vào nhìn giống như lần đầu anh đến nhà, rồi đưa ra kết luận.
"Hình như không thể đặt hết được."
Cảnh Thời: "...."
Này còn cần xem, căn phòng nhỏ của họ, đặt thêm một người vào còn không được, không đúng à?
Lộ Ý Trí thản nhiên nhìn Cảnh Thời, nói: "Nhưng tôi đã cầm quần áo đến, không thể lại cầm về."
Cảnh Thời: "....?"
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Ba không có lừa tui, quả nhiên kiên trì thì sẽ có hồi báo, cuối cùng đã để tui tìm được!
Cảnh Thời: Ừ, rất giỏi (qua loa)
Cảnh Thời ăn xong cơm trưa đi lên thăm bé, thấy bé như thế rất tò mò: "Bé mập sao không ngủ trưa?"
Đô Đô chỉ cửa: "A...."
Cảnh Thời mờ mịt, hai dì cũng không rõ, nhưng Đô Đô luôn nhìn chằm chằm cửa, dáng vẻ rất cố chấp.
"Cha."
Cảnh Thời ngồi xổm xuống, sờ đầu tròn của Đô Đô, hỏi: "Sao thế Đô Đô, nói cho cha biết đi."
Đô Đô giơ tay tiếp tục chỉ cửa nói: "A a..."
Cảnh Thời nghĩ rồi nghĩ, thăm dò nói: "Con muốn ra ngoài chơi?"
Đô Đô gật đầu, Cảnh Thời vừa muốn dỗ bé nói không được, lại thấy bé lắc đầu.
Cảnh Thời: "....?" Rốt cuộc là ý gì?
Cảnh Thời dứt khoát bế Đô Đô vào trong lòng, đi ra cửa lại hỏi bé: "Đô Đô rốt cuộc con sao vậy?"
Đô Đô thấy cha không hiểu bé, đưa tay vào trong quần mò mò, móc ra một viên socola cho cha xem.
Cảnh Thời vừa thấy, bỗng hiểu ra: "Con muốn chú Lộ đến chơi với con?"
Đô Đô há miệng cười.
"Nhưng chú Lộ rất bận, chú phải đi làm, đợi chú rảnh sẽ đến chơi với Đô Đô được không?"
Đô Đô vẻ mặt ngơ ngác, vừa xem đã biết không hài lòng.
Dưới tình huống bình thường, Cảnh Thời sẽ không lừa Đô Đô, đứa nhỏ tuy còn nhỏ, nhưng có thể nhớ kĩ rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ cậu còn phải đi làm.
"Đô Đô ngủ trước đi, lát cha gọi cho chú Lộ, để chú đến chơi với Đô Đô được không?"
Cảnh Thời cho rằng chuyện đã kết thúc, không ngờ lần này Đô Đô cố chấp như thế, sau khi ngủ dậy quậy lên muốn đi tìm Lộ Ý Trí.
Dì hết cách, chỉ đành bế bé xuống tìm Cảnh Thời.
Nhưng lúc này Cảnh Thời rất bận, không có thời gian dỗ Đô Đô, bất lực, chỉ đành gọi cho Lộ Ý Trí.
"Alo, ngài Lộ?"
"Cảnh Thời?"
"Tôi đây, Đô Đô quậy muốn tìm anh." Cảnh Thời nghĩ rồi nghĩ, lời ban đầu muốn nói lại đổi thành--
"Tôi đưa Đô Đô đến chỗ anh, tan làm sẽ đến đón bé, được không?"
Lộ Ý Trí không hề do dự: "Được, nhưng tôi sẽ phái người đến đón bé, cậu cứ làm việc đi."
Chuyện sau đó Cảnh Thời không quản nữa, có Lộ Ý Trí sắp xếp, hình như không có gì đáng để lo lắng.
Bé mập đầy hài lòng được đưa đến tập đoàn Lộ thị, dì đặt bé ở sảnh lầu một rồi rời đi.
Đây là lần thứ ba bé đến, như rất quen thuộc, vừa vào cửa đã chạy đến chỗ này xem chỗ kia, còn vui vẻ đi đến quầy lễ tân cười với mấy cô gái, giống như bé đến báo danh.
Lộ Ý Trí vừa ra khỏi thang máy, đã bị bé mập người đầy thịt ôm lấy chân.
"A."
Lộ Ý Trí cười rất thoải mái, anh khom lưng bế Đô Đô vào trong lòng, quay lại thang máy.
"Đô Đô ngồi xe qua đây có mệt không?"
Không biết nghe có hiểu hay không, bé mập gác đầu mình lên bả vai người ta cọ qua cọ lại.
Lộ Ý Trí cúi đầu hôn lên trán bé, Đô Đô vặn vẹo người, rất vui vẻ.
Qua một lát, Đô Đô móc viên socola trong túi ra, dùng bàn tay mũm mĩm của mình đi xé vỏ.
Lộ Ý Trí bỗng có hơi bối rối, nhìn hành động tự nhiên của bé mập, chắc không phải coi anh thành nơi mượn cớ ăn socola chứ.
Rõ ràng ở trước mặt Cảnh Thời còn biết lén lút sờ mó.
Tối qua đã ăn một viên, Lộ Ý Trí đương nhiên sẽ không để bé tiếp tục ăn, nhưng cầm đi Đô Đô sẽ khóc.
Đoán chừng bé mập không ngờ, chú Lộ là nhân vật xấu xa hơn cha bé, nhất là chuyện ăn socola.
"Đô Đô, viên này nhỏ lắm đừng ăn, chú Lộ mua cho con hộp lớn hơn."
Quả nhiên Đô Đô bị dính bẫy, ngước gương mặt mũm mĩm mong đợi nhìn Lộ Ý Trí.
"A...."
"Nhưng chú cất nó trong phòng làm việc, lát nữa con tìm được thì cho con."
Trẻ con thích nhất trò chơi này, Đô Đô cũng không ngoại lệ, bé mập vui vẻ vỗ bàn tay mũm mĩm, Lộ Ý Trí nhân cơ hội cất viên socola vào trong túi mình.
Lộ Ý Trí quay đầu nói với Lâm Hướng Văn đang theo sau: "Đi mua một hộp socola trẻ em có thể ăn được."
Lâm Hướng Văn gật đầu, trước khi sắp đi còn không quên nịnh: "Sếp, ngài trông ngày càng giống một người ba tốt."
Lộ Ý Trí cười ruồi nhìn hắn, Lâm Hướng Văn lập tức ôm đầu chạy đi.
Đô Đô là đứa nhỏ cố chấp, bé còn chưa học được hai lòng, chỉ biết làm một chuyện, làm xong mới chịu dừng lại.
Lộ Ý Trí vừa xử lý tài liệu, vừa phân tâm nhìn bé, thỉnh thoảng còn tương tác.
"Đô Đô, con nhìn đằng trước, lập tức sẽ tìm được."
"Một hộp rất lớn, đại khái bên trong có một trăm viên socola."
Đô Đô nghe không hiểu 100 là bao nhiêu, nhưng giọng điệu khoa trương của Lộ Ý Trí, khiến bé mập bị dỗ như được tiêm máu gà, đi loạn khắp phòng.
Đợi lúc Lâm Hướng Văn trở về, bé mập sắp chảy mồ hôi.
Lộ Ý Trí tiện tay đặt hộp vào trong tủ, rồi bế Đô Đô lên, cười hỏi: "Đô Đô tìm thấy chưa?"
Đô Đô chạy mệt rồi còn chưa tìm thấy, tủi thân nằm sấp trong lòng anh, miệng nhỏ mếu máo.
Lộ Ý Trí cố ý bế bé lắc lư trước tủ, còn cố tình dẫn dụ bé: "Đô Đô lại xem thử ở bên trên."
Đô Đô vừa ngẩng đầu nhìn, mắt to sáng lên, liều mạng thò người về trước.
Lộ Ý Trí còn phải khen ngợi bé: "Đô Đô rất giỏi, nhanh như vậy đã bị con tìm được."
Hộp Lâm Hướng Văn mua rất lớn, Đô Đô phải tốn tí sức mới ôm được vào lòng, nhưng bé không chịu buông tay, cười ha ha chạy khắp nơi.
Thậm chí còn vui vẻ chạy ra khỏi phòng làm việc, khoe cho Lâm Hướng Văn và các thư kí xem bảo bối bé vô cùng cực khổ tìm được.
Cả tầng lầu đều vang vọng tiếng cười lanh lảnh của bé.
Tiếng cười của đứa nhỏ rất có sức lây nhiễm, làm cho người nghe cảm thấy tâm tình đều trở nên tốt lên.
Thấy đã được rồi, Lộ Ý Trí bắt bé mập về.
Lúc Cảnh Thời tan làm, Lộ Ý Trí đã dẫn theo Đô Đô, đợi cậu trên xe.
Đô Đô vừa thấy cha, vui vẻ đẩy hộp to cho cậu xem.
"Cha, Đô Đô."
Bây giờ bé đã biết gọi tên mình, nhưng phát âm chưa chuẩn.
Cảnh Thời theo bản năng nhìn Lộ Ý Trí, anh kể sơ qua chuyện buổi chiều.
Cảnh Thời sắp cười chết rồi, bé mập ngốc nghếch này.
Cậu gãi cằm nọng bé mập, chọc bé nói: "Sao Đô Đô lại giỏi thế nhỉ."
Đô Đô hoàn toàn không phát hiện mình bận rộn cả ngày, kết quả một viên socola cũng không ăn được vào mồm, viên socola ban đầu đã bị chú Lộ tịch thu.
Chỉ biết cười ngây ngô.
Nhận được khen ngợi từ chỗ cha, Đô Đô lòng tràn đầy thỏa mãn, bé dùng đầu ngón tay ngắn ngủn mũm mĩm tháo vỏ hộp.
Cảnh Thời nói chuyện với Lộ Ý Trí: "Ngài Lộ, hôm nay cảm ơn anh."
Lộ Ý Trí nhìn cậu, con ngươi rất sâu, hồi lâu anh mới cười cười, thờ ơ nói: "Nên làm."
Không biết tại sao, Cảnh Thời cứ thấy kì kì trong lòng, luôn cảm thấy trong lời của Lộ Ý Trí có ý khác.
Vì để giảm bớt xấu hổ, Cảnh Thời đổi chủ đề.
"Ngài Lộ, lễ hội của các anh khi nào bắt đầu?"
Vẻ mặt Lộ Ý Trí cũng thay đổi theo.
"Cuối tháng, sắp rồi."
Lúc đang im ắng, bên Đô Đô lại có động tĩnh mới.
Vận may lần này của bé khá tốt, vừa nắm lấy, vỏ hộp đã bị bé xé ra một góc nhỏ, nhưng lại ở bên mép nhọn.
Lộ Ý Trí động tác tự nhiên đón lấy, giúp bé mở hộp ra, rồi từ bên trong lấy ra một viên đặt lên tay Đô Đô, rồi đóng hộp lại.
Đô Đô ngẩng mặt lên cười ha ha hai tiếng với anh, chắc đang nói cảm ơn.
Lộ Ý Trí cười cười, cúi đầu hôn một cái lên gương mặt mũm mĩm của bé.
Toàn bộ hành động của anh đều làm rất thuần thục, ngay cả Cảnh Thời cũng không thấy được Đô Đô suýt tí nữa bị cứa vào tay.
Cảnh Thời đang sững sờ nhìn anh, bỗng không xác định được, có phải Lộ Ý Trí đã biết gì rồi không.
Nhưng cậu không dám hỏi, cái này chẳng khác gì chưa đánh đã khai.
Sau khi ăn xong cơm tối, Lộ Ý Trí như mọi khi đưa họ về nhà.
Nhưng Đô Đô lại giở chiêu cũ, ở trên xe bám chân Lộ Ý Trí không buông, muốn Lộ Ý Trí theo bé về nhà ngủ.
Cảnh Thời tức giận muốn nhéo mông bé: "Đô Đô, con ngoan một tí, chú Lộ rất bận."
Đã theo cả buổi chiều còn chưa đủ sao?
Này còn chưa biết là ba, nếu biết phải làm thế nào, mỗi ngày bám lên người không chịu xuống hả?
Lộ ý Trí vỗ lưng Đô Đô, dỗ dành nói: "Chú về lấy mấy bộ đồ rồi quay lại, Đô Đô theo cha về nhà trước."
Đô Đô thả bàn tay mũm mĩm ra, chỉ hướng về nhà: "A..."
Lộ Ý Trí gật đầu: "Yên tâm, rất nhanh sẽ quay lại."
Cuối cùng bé mập cũng chịu buông tay, Cảnh Thời nhanh chóng bế bé ra, ngại ngùng nói: "Xin lỗi ngài Lộ, bé còn nhỏ, không hiểu chuyện."
Lộ Ý Trí nhướng mày: "Không cần xin lỗi, tôi cũng có trách nhiệm.".
Cảnh Thời: "...."
Sau khi xe rời đi, cậu vẫn đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, lời này của Lộ Ý Trí có ý gì, cái gì gọi là anh cũng có trách nhiệm?
Trách nhiệm này là chỉ sức hấp dẫn của anh với Đô Đô, hay ý khác?
"Cha."
Cảnh Thời thu hồi suy nghĩ lung tung, cười chọc gương mặt mũm mĩm của Đô Đô, mắng bé: "Con thật nhiều chuyện, mỗi ngày không chịu yên tĩnh."
Có lẽ Đô Đô thấy bản thân đã làm rất tốt, nên không để lời cha vào trong lòng, vui vẻ lắc lư đầu.
Lời nói vừa rồi của Lộ Ý Trí giống như qua loa mượn cớ, nên Cảnh Thời không đặt vào trong lòng, vì thế lúc có người gõ cửa, cậu căn bản không kịp phản ứng lại.
Đến lúc nhìn thấy Lộ Ý Trí ở cửa--
???
Rồi cúi đầu nhìn sau lưng anh, sững sờ nói: "Ngài Lộ, chắc không đặt hết vào trong nhà được đâu."
Lộ Ý Trí làm bộ làm tịch đi vào nhìn giống như lần đầu anh đến nhà, rồi đưa ra kết luận.
"Hình như không thể đặt hết được."
Cảnh Thời: "...."
Này còn cần xem, căn phòng nhỏ của họ, đặt thêm một người vào còn không được, không đúng à?
Lộ Ý Trí thản nhiên nhìn Cảnh Thời, nói: "Nhưng tôi đã cầm quần áo đến, không thể lại cầm về."
Cảnh Thời: "....?"
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Ba không có lừa tui, quả nhiên kiên trì thì sẽ có hồi báo, cuối cùng đã để tui tìm được!
Cảnh Thời: Ừ, rất giỏi (qua loa)