Chương 20: Có bệnh
Nhưng Lam Vong Cơ biết vì sao Lam Hi Thần nói vậy, không vì ai khác, là vì chính mình mà thôi. Không thể nói là ức hiếp người quá đáng. Nhưng y tất nhiên không muốn cãi lại huynh trưởng, làm huynh ấy đau lòng, chỉ đành khuyên:
"Chỉ là tình cảm thôi, lâu dần sẽ phai nhạt."
Nhưng lại càng khiến Lam Hi Thần tức giận hơn. Mà Giang Trừng và Kim Tử Hiên ở bên cạnh đã bắt đầu suy diễn có phải Ngụy Vô Tiện đã tán gái đến tận Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi không, nữ tu của Cô Tô Lam thị, đừng nói bọn họ chưa từng thấy qua, chỉ dựa vào các nam tu mà bọn họ từng gặp thì cũng biết hoàn toàn không thể đùa bỡn được.
Trên đời này, nợ tình là thứ khó xóa nhất, những cái khác nên đánh thì đánh, vẫn có thể giữ được thi thể toàn vẹn, nhưng chọc đến tình cảm, thì nói không rõ, giải thích không xong, phạt không hết. Như Kim Tử Hiên đây, vì hành động tìm chết của hắn mà Giang Trừng sớm ước gì có thể đánh một ngày tám lần. Nhưng a tỷ thích, nên không thể xuống tay nặng. Nhưng cho dù a tỷ tha thứ, y và Ngụy Vô Tiện rốt cuộc cũng rất khó buông bỏ.
Mà Lam Hi Thần cho dù không đếm xỉa tới người khác cũng không thể không lo lắng cho Lam Vong Cơ, hắn thở dài một hơi, nói với Lam Vong Cơ:
"Ngoại trừ chuyện này, tốt nhất Ngụy công tử vẫn nên ở lại Lam gia." Sau đó quay đầu ôn hoà nhìn Giang Trừng nói:
"Giang tông chủ có biết Ngụy công tử thân thể có bệnh không?"
Lam Hi Thần thấy vẻ ngạc nhiên của Giang Trừng, trong lòng chợt hiểu ra, xem ra là không biết, bèn tiếp tục nói:
"Vì thể chất của Ngụy công tử suy nhược hơn so với tu sĩ bình thường, Hi Thần cũng biết về y thuật, nói ra thì ta hơi vượt lễ nghi, tự tiện bắt mạch cho Ngụy công tử, linh lực gần như không có, trong người oán khí tung hoành, Lam gia có tuyệt học Thanh Tâm Âm cũng có thể xoa dịu phần nào, hơn nữa Ôn Tình cô nương cũng đang tạm thời ở Lam gia, có thể chăm sóc cho Ngụy công tử."
Giang Trừng cau mày, trong lòng mắng cái tên Ngụy Vô Tiện không bớt lo này, bộ dạng giả vờ như cái gì cũng không làm, y tất nhiên không hề nghi ngờ lời nói của Lam Hi Thần, thậm chí cảm thấy lời giải thích này mới là hợp lý. Sợ là quan tâm đến nữ tu Lam gia kia, mới bằng lòng để một kẻ hoang đàng như Ngụy Vô Tiện đặt chân vào Lam gia bọn họ. Cũng không biết Ngụy Vô Tiện là may mắn hay là xui xẻo. Nhìn ba ngàn gia quy trên tảng đá kia không khỏi nghĩ tới Lam Khải Nhân, mí mắt Giang Trừng giật một cái, thầm nghĩ cũng khó xử cho Lam Hi Thần rồi.
Lại nghĩ Giang gia y đang bộn bề công việc chấn hưng, nếu để người ta biết Ngụy Vô Tiện nhìn thì lợi hại nhưng lại vô dụng, thì chỉ sợ sẽ khiến người ta nổi lên tâm tư khác, nghĩ hẳn là đại sư huynh của y cũng lo lắng mấy chuyện này, mới không dám nói với y và a tỷ. Nhưng là rốt cuộc nỗi lòng cũng khó buông.
Kim Tử Hiên bên cạnh nghĩ đến mấy lần xung đột của hắn và Ngụy Vô Tiện, đặc biệt là cảnh ăn miếng trả miếng với Kim Tử Huân ngày hôm đó, chợt hiểu ra, cũng khó trách tính khí của Ngụy Vô Tiện càng ngày càng nóng nảy, hoá ra là thân thể có bệnh, khó tránh tâm tình không tốt.
Về phần Lam Vong Cơ, sau khi nghe Lam Hi Thần nói, mím môi trầm tư một lát, rồi xoay người rời đi, Lam Hi Thần cũng không ngăn cản, huống chi hắn cũng không rõ Ngụy Vô Tiện có muốn rời đi hay không, cho dù hắn (Nguỵ Vô Tiện) muốn đi, Lam Hi Thần nhìn nhìn Giang Trừng, mỉm cười, hắn (Nguỵ Vô Tiện) cũng không đi được.
Ở đây Lam Hi Thần đã nhúng Ngụy Vô Tiện tới tận đáy, chỉ thiếu điều vén lên lớp vải cuối cùng. Giang Trừng thậm chí đã quên mất mình đến Vân Thâm Bất Tri Xứ là muốn làm cái gì. Nghe được những lời phân tích và đề nghị của Lam Hi Thần, Giang Trừng cảm tạ lòng tốt của Trạch Vu Quân, không chút do dự đồng ý để Ngụy Vô Tiện ở lại Lam gia.
Lúc đi về, Giang Trừng nghĩ rằng về đến Liên Hoa Ổ sẽ nhờ a tỷ giúp sắp xếp quần áo của Nguỵ Vô Tiện và lễ vật cho Cô Tô Lam thị, thuận tiện nhờ a tỷ viết một bức thư cho Ngụy Vô Tiện, dặn dò hắn đừng gây chuyện. Sau đó vô cùng ghét bỏ nhìn Kim Tử Hiên ở bên cạnh đang đi cùng đường với mình.
Giang Trừng nói: "Chuyện đã xong rồi, Kim Tử Hiên ngươi còn đi theo ta làm gì?"
Kim Tử Hiên thầm nghĩ, xem ra không thể thừa nước đục thả câu, lợi dụng cơ hội đi tìm a Ly rồi, hắn mất tự nhiên nói: "Ai đi theo ngươi, ta đây là trở về Lan Lăng, nhớ giúp ta hỏi thăm a Ly nhé." Cũng mặc kệ Giang Trừng có đáp lại hay không, ngự kiếm đi mất.
Tuy nhiên Giang Trừng cười lạnh, thầm nhủ: "Còn hỏi thăm, trở về sẽ đưa ngươi vào danh sách cấm lai vãng đến Liên Hoa Ổ."
***
Lúc này Ngụy Vô Tiện đang nói chuyện với Ôn Tình qua lớp kết giới, mới biết Lam thị Song Bích rốt cuộc bị bệnh gì, nhưng không tránh khỏi buồn cười, thế mà lại là say rượu. Ừm, cũng phải, bằng không làm sao Lam Trạm hôn hắn được. Không kềm được mặt đỏ tim đập.
Ôn Uyển nghe không hiểu, một mình chơi đùa vui vẻ ngoài sân cùng với con người giấy đã vô dụng, sau đó nhìn thấy trước mắt xuất hiện lên một mảnh màu trắng, ngẩng đầu lên thì thấy một tiểu ca ca rất đẹp. Chính là Lam Vong Cơ.
Không giống những người khác bị ngăn chặn bởi khí tràng lãnh đạm của Hàm Quang Quân, Ôn Uyển rất tò mò nhìn Lam Vong Cơ, mà trẻ con đôi khi nhìn người còn rõ ràng hơn người lớn, trong lòng sinh ra ý muốn gần gũi. Nó thấy Lam Vong Cơ cũng tò mò nhìn nó, không nhịn được giơ bàn tay nhỏ lên, đưa người giấy trong tay cho y, chu môi nói:
"Ca ca! Nó biết cử động đó!" Nhưng bây giờ hết cử động rồi, Ôn Uyển thấy Lam Vong Cơ vẫn không hiểu, cho rằng y không tin mình, nhón chân lên giơ người giấy cho Lam Vong Cơ xem.
"Thật đó! Hồi nãy nó còn biết nói chuyện nha!"
Lam Vong Cơ gật đầu, cầm lấy người giấy theo ý của nó, thấy Ôn Uyên mong chờ nhìn người giấy, ngập ngừng truyền vào một ít linh lực, thấy người giấy cử động đúng như mong ước, Ôn Uyển vui vẻ nhìn người giấy rồi kéo Lam Vong Cơ, trong miệng còn phát ra tiếng cười.
Mà Nguỵ Vô Tiện và Ôn Tình đang nói đến kim đan của hắn. Đây cũng là nỗi đau lớn nhất của Ngụy Vô Tiện. Không có kim đan, trong cơ thể chỉ có oán khí, nhưng oán khí khó khống chế, khó tránh thương tổn, nhưng nếu không sử dụng, Ngụy Vô Tiện hắn chỉ là một kẻ vô dụng. Ôn Tình biết rõ nguyên nhân tình huống của hắn, chỉ nói tốt nhất vẫn là tu dưỡng, khoan nói đến chuyện khác, riêng vết thương mổ đan lúc đó chỉ sợ Ngụy Vô Tiện chưa từng chăm sóc kỹ càng. Nếu cứ thế tiếp tục, cũng không biết có được bao nhiêu năm sống tốt nữa.
Ôn Tình nói với tấm lòng của một y sư, Ngụy Vô Tiện cũng không tiện phát tác, nhưng trong lòng hắn có quá nhiều chuyện, lấy đâu ra thời gian để tu dưỡng. Chưa kể lúc này hắn còn bị Lam Hi Thần nhốt lại, hắn không muốn xé rách mặt với Lam thị Song Bích cũng không muốn thật sự ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ như lời Lam Hi Thần nói. Không nhắc tới thanh danh, thì căn bản hắn cũng không thể yên tâm về Giang Trừng và Giang Yếm Ly.
Lam Vong Cơ ở bên cạnh nghe rõ ràng hết thảy, ánh sáng trong mắt lúc sáng lúc tối, cuối cùng nghĩ đến điều gì đó, cười một cái, khiến Ôn Uyển nhìn thấy mà hai mắt sáng lên, nó càng thêm thích vị ca ca đẹp trai này. Lam Vong Cơ sờ sờ đầu Ôn Uyển, lại truyền cho người giấy một ít linh lực, kêu nó đi sang bên cạnh chơi.
Sau đó Lam Vong Cơ đi vào trong sân, dỡ bỏ kết giới ngay trước mặt Ôn Tình còn đang sửng sốt, trói chặt Ngụy Vô Tiện lại, nhẹ giọng nói:
"Ngụy Anh, ngươi xác định ở Vân Thâm rồi."
"Chỉ là tình cảm thôi, lâu dần sẽ phai nhạt."
Nhưng lại càng khiến Lam Hi Thần tức giận hơn. Mà Giang Trừng và Kim Tử Hiên ở bên cạnh đã bắt đầu suy diễn có phải Ngụy Vô Tiện đã tán gái đến tận Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi không, nữ tu của Cô Tô Lam thị, đừng nói bọn họ chưa từng thấy qua, chỉ dựa vào các nam tu mà bọn họ từng gặp thì cũng biết hoàn toàn không thể đùa bỡn được.
Trên đời này, nợ tình là thứ khó xóa nhất, những cái khác nên đánh thì đánh, vẫn có thể giữ được thi thể toàn vẹn, nhưng chọc đến tình cảm, thì nói không rõ, giải thích không xong, phạt không hết. Như Kim Tử Hiên đây, vì hành động tìm chết của hắn mà Giang Trừng sớm ước gì có thể đánh một ngày tám lần. Nhưng a tỷ thích, nên không thể xuống tay nặng. Nhưng cho dù a tỷ tha thứ, y và Ngụy Vô Tiện rốt cuộc cũng rất khó buông bỏ.
Mà Lam Hi Thần cho dù không đếm xỉa tới người khác cũng không thể không lo lắng cho Lam Vong Cơ, hắn thở dài một hơi, nói với Lam Vong Cơ:
"Ngoại trừ chuyện này, tốt nhất Ngụy công tử vẫn nên ở lại Lam gia." Sau đó quay đầu ôn hoà nhìn Giang Trừng nói:
"Giang tông chủ có biết Ngụy công tử thân thể có bệnh không?"
Lam Hi Thần thấy vẻ ngạc nhiên của Giang Trừng, trong lòng chợt hiểu ra, xem ra là không biết, bèn tiếp tục nói:
"Vì thể chất của Ngụy công tử suy nhược hơn so với tu sĩ bình thường, Hi Thần cũng biết về y thuật, nói ra thì ta hơi vượt lễ nghi, tự tiện bắt mạch cho Ngụy công tử, linh lực gần như không có, trong người oán khí tung hoành, Lam gia có tuyệt học Thanh Tâm Âm cũng có thể xoa dịu phần nào, hơn nữa Ôn Tình cô nương cũng đang tạm thời ở Lam gia, có thể chăm sóc cho Ngụy công tử."
Giang Trừng cau mày, trong lòng mắng cái tên Ngụy Vô Tiện không bớt lo này, bộ dạng giả vờ như cái gì cũng không làm, y tất nhiên không hề nghi ngờ lời nói của Lam Hi Thần, thậm chí cảm thấy lời giải thích này mới là hợp lý. Sợ là quan tâm đến nữ tu Lam gia kia, mới bằng lòng để một kẻ hoang đàng như Ngụy Vô Tiện đặt chân vào Lam gia bọn họ. Cũng không biết Ngụy Vô Tiện là may mắn hay là xui xẻo. Nhìn ba ngàn gia quy trên tảng đá kia không khỏi nghĩ tới Lam Khải Nhân, mí mắt Giang Trừng giật một cái, thầm nghĩ cũng khó xử cho Lam Hi Thần rồi.
Lại nghĩ Giang gia y đang bộn bề công việc chấn hưng, nếu để người ta biết Ngụy Vô Tiện nhìn thì lợi hại nhưng lại vô dụng, thì chỉ sợ sẽ khiến người ta nổi lên tâm tư khác, nghĩ hẳn là đại sư huynh của y cũng lo lắng mấy chuyện này, mới không dám nói với y và a tỷ. Nhưng là rốt cuộc nỗi lòng cũng khó buông.
Kim Tử Hiên bên cạnh nghĩ đến mấy lần xung đột của hắn và Ngụy Vô Tiện, đặc biệt là cảnh ăn miếng trả miếng với Kim Tử Huân ngày hôm đó, chợt hiểu ra, cũng khó trách tính khí của Ngụy Vô Tiện càng ngày càng nóng nảy, hoá ra là thân thể có bệnh, khó tránh tâm tình không tốt.
Về phần Lam Vong Cơ, sau khi nghe Lam Hi Thần nói, mím môi trầm tư một lát, rồi xoay người rời đi, Lam Hi Thần cũng không ngăn cản, huống chi hắn cũng không rõ Ngụy Vô Tiện có muốn rời đi hay không, cho dù hắn (Nguỵ Vô Tiện) muốn đi, Lam Hi Thần nhìn nhìn Giang Trừng, mỉm cười, hắn (Nguỵ Vô Tiện) cũng không đi được.
Ở đây Lam Hi Thần đã nhúng Ngụy Vô Tiện tới tận đáy, chỉ thiếu điều vén lên lớp vải cuối cùng. Giang Trừng thậm chí đã quên mất mình đến Vân Thâm Bất Tri Xứ là muốn làm cái gì. Nghe được những lời phân tích và đề nghị của Lam Hi Thần, Giang Trừng cảm tạ lòng tốt của Trạch Vu Quân, không chút do dự đồng ý để Ngụy Vô Tiện ở lại Lam gia.
Lúc đi về, Giang Trừng nghĩ rằng về đến Liên Hoa Ổ sẽ nhờ a tỷ giúp sắp xếp quần áo của Nguỵ Vô Tiện và lễ vật cho Cô Tô Lam thị, thuận tiện nhờ a tỷ viết một bức thư cho Ngụy Vô Tiện, dặn dò hắn đừng gây chuyện. Sau đó vô cùng ghét bỏ nhìn Kim Tử Hiên ở bên cạnh đang đi cùng đường với mình.
Giang Trừng nói: "Chuyện đã xong rồi, Kim Tử Hiên ngươi còn đi theo ta làm gì?"
Kim Tử Hiên thầm nghĩ, xem ra không thể thừa nước đục thả câu, lợi dụng cơ hội đi tìm a Ly rồi, hắn mất tự nhiên nói: "Ai đi theo ngươi, ta đây là trở về Lan Lăng, nhớ giúp ta hỏi thăm a Ly nhé." Cũng mặc kệ Giang Trừng có đáp lại hay không, ngự kiếm đi mất.
Tuy nhiên Giang Trừng cười lạnh, thầm nhủ: "Còn hỏi thăm, trở về sẽ đưa ngươi vào danh sách cấm lai vãng đến Liên Hoa Ổ."
***
Lúc này Ngụy Vô Tiện đang nói chuyện với Ôn Tình qua lớp kết giới, mới biết Lam thị Song Bích rốt cuộc bị bệnh gì, nhưng không tránh khỏi buồn cười, thế mà lại là say rượu. Ừm, cũng phải, bằng không làm sao Lam Trạm hôn hắn được. Không kềm được mặt đỏ tim đập.
Ôn Uyển nghe không hiểu, một mình chơi đùa vui vẻ ngoài sân cùng với con người giấy đã vô dụng, sau đó nhìn thấy trước mắt xuất hiện lên một mảnh màu trắng, ngẩng đầu lên thì thấy một tiểu ca ca rất đẹp. Chính là Lam Vong Cơ.
Không giống những người khác bị ngăn chặn bởi khí tràng lãnh đạm của Hàm Quang Quân, Ôn Uyển rất tò mò nhìn Lam Vong Cơ, mà trẻ con đôi khi nhìn người còn rõ ràng hơn người lớn, trong lòng sinh ra ý muốn gần gũi. Nó thấy Lam Vong Cơ cũng tò mò nhìn nó, không nhịn được giơ bàn tay nhỏ lên, đưa người giấy trong tay cho y, chu môi nói:
"Ca ca! Nó biết cử động đó!" Nhưng bây giờ hết cử động rồi, Ôn Uyển thấy Lam Vong Cơ vẫn không hiểu, cho rằng y không tin mình, nhón chân lên giơ người giấy cho Lam Vong Cơ xem.
"Thật đó! Hồi nãy nó còn biết nói chuyện nha!"
Lam Vong Cơ gật đầu, cầm lấy người giấy theo ý của nó, thấy Ôn Uyên mong chờ nhìn người giấy, ngập ngừng truyền vào một ít linh lực, thấy người giấy cử động đúng như mong ước, Ôn Uyển vui vẻ nhìn người giấy rồi kéo Lam Vong Cơ, trong miệng còn phát ra tiếng cười.
Mà Nguỵ Vô Tiện và Ôn Tình đang nói đến kim đan của hắn. Đây cũng là nỗi đau lớn nhất của Ngụy Vô Tiện. Không có kim đan, trong cơ thể chỉ có oán khí, nhưng oán khí khó khống chế, khó tránh thương tổn, nhưng nếu không sử dụng, Ngụy Vô Tiện hắn chỉ là một kẻ vô dụng. Ôn Tình biết rõ nguyên nhân tình huống của hắn, chỉ nói tốt nhất vẫn là tu dưỡng, khoan nói đến chuyện khác, riêng vết thương mổ đan lúc đó chỉ sợ Ngụy Vô Tiện chưa từng chăm sóc kỹ càng. Nếu cứ thế tiếp tục, cũng không biết có được bao nhiêu năm sống tốt nữa.
Ôn Tình nói với tấm lòng của một y sư, Ngụy Vô Tiện cũng không tiện phát tác, nhưng trong lòng hắn có quá nhiều chuyện, lấy đâu ra thời gian để tu dưỡng. Chưa kể lúc này hắn còn bị Lam Hi Thần nhốt lại, hắn không muốn xé rách mặt với Lam thị Song Bích cũng không muốn thật sự ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ như lời Lam Hi Thần nói. Không nhắc tới thanh danh, thì căn bản hắn cũng không thể yên tâm về Giang Trừng và Giang Yếm Ly.
Lam Vong Cơ ở bên cạnh nghe rõ ràng hết thảy, ánh sáng trong mắt lúc sáng lúc tối, cuối cùng nghĩ đến điều gì đó, cười một cái, khiến Ôn Uyển nhìn thấy mà hai mắt sáng lên, nó càng thêm thích vị ca ca đẹp trai này. Lam Vong Cơ sờ sờ đầu Ôn Uyển, lại truyền cho người giấy một ít linh lực, kêu nó đi sang bên cạnh chơi.
Sau đó Lam Vong Cơ đi vào trong sân, dỡ bỏ kết giới ngay trước mặt Ôn Tình còn đang sửng sốt, trói chặt Ngụy Vô Tiện lại, nhẹ giọng nói:
"Ngụy Anh, ngươi xác định ở Vân Thâm rồi."