Chương 37: Đi thuyền
Thải Y trấn
Nón lá xanh, áo tơi xanh, gió xiên mưa phùn chẳng cần về. ---- Bài hát của ngư dân.
Lam Hi Thần có chút nhịn không được muốn không đứng đắn mà ngáp một cái, nhưng cuối cùng vẫn nghiêm túc cùng Lam Vong Cơ đi hỏi thăm thuyền đến Vân Bình. Thuận tiện đút cho hai con thỏ trong vòng tay ăn một củ cà rốt.
Người lái thuyền hiển nhiên nhận ra hai huynh đệ, cũng không phải là khách quen, chỉ là gặp mặt vài lần, lúc đó Song Bích còn mang theo đệ tử, thoạt nhìn là nhân vật quan trọng trong Lam gia. Tất nhiên, chủ yếu là vì kinh ngạc chấn động, gặp là khó quên.
Người lái thuyền nhiệt tình chào hỏi hai vị tiên quân lên thuyền, thấy Lam Hi Thần dịu dàng chăm sóc hai con thỏ, chỉ cảm thấy không hổ là tiên gia, nuôi hai con thỏ cũng ra được tiên khí, chỉ nhìn thôi đã thấy khác thường.
Người lái thuyền nhịn không được hỏi: "Hai vị tiên quân đi Vân Bình làm gì? Tại sao chỉ có hai người các vị đi?"
Lúc hỏi, Lam Vong Cơ đang từ trong ngực áo lấy ra một cái túi thơm, bàn tay chuẩn bị đưa tiền hơi khựng lại một chút, không hiểu sao có loại cảm giác như bị bắt tại trận, không khỏi nhìn về phía Lam Hi Thần, y xưa nay không biết nói dối, nhưng cũng biết mình thế này là bỏ nhà ra đi.
Lam Hi Thần cười cười trấn an, quay đầu nói với người lái thuyền: "Cũng không phải chuyện lớn gì, nghe nói gần đây Vân Bình có một lễ hội thú quý hiếm, mang hai cái bánh trôi này đi xem một chút, mở rộng tầm mắt."
Người lái đò hiểu ra, thầm nghĩ, Lam gia này xưa nay làm việc có phương pháp, nghe nói quy củ rất nhiều, xem ra hai huynh đệ này bị ức chế sắp hoảng rồi, đến nỗi nhàn rỗi liền đi tham gia náo nhiệt.
Bọn họ vốn là khách, người lái thuyền nghĩ rằng mình cũng hơi quá phận rồi, may mà hai vị tiên quân tính tình tốt, cũng không nói nhiều, chào hỏi một tiếng với bạn già bên cạnh, chống sào tre một cái, chiếc thuyền có mui liền rời khỏi bờ một đoạn, rồi thong thả lững lờ trôi đi.
Mặt hồ lấp loáng, gợn sóng lăn tăn, quầng sáng phản chiếu sắc trời xám xịt, như vẩy mực lên cảnh vật.
Nhưng thời tiết không đẹp, mưa phùn bắt đầu rơi tí tách, Lam Hi Thần nhanh chóng kéo đệ đệ tránh dưới mui thuyền, người lái thuyền lưu loát mặc áo mưa vào, đội nón lá lên, thản nhiên chống thuyền thoải mái trong cơn mưa phùn. Ngược lại hai người Song Bích lộ ra một chút bối rối, tóc hơi bị ướt.
Lam Hi Thần dùng linh lực sấy khô lông cho hai cái bánh trôi, đưa cho Lam Vong Cơ một chiếc khăn tay, nói:
"Vong Cơ, nếu đến Vân Bình không gặp được người nhận ra con thỏ thì làm thế nào?"
Lam Vong Cơ có chút suy sụp nói: "Nếu không thể bắt đầu từ con thỏ, vậy đành phải bắt đầu từ thần hồn."
Lam Hi Thần nhìn đệ đệ mình rũ mắt xuống, nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của Lam Vong Cơ là không chịu nổi nhất, trong lòng nhiệt huyết dâng trào, xoa xoa đầu y, nói:
"Không sao! Thần hồn thì thần hồn, Bất Tịnh Thế có một con suối có thể rèn luyện thần hồn, là nơi người nhà đại ca dùng để hỗ trợ luyện đao, huynh trưởng đi cùng ngươi đến đó mượn dùng thử xem sao!"
Lam Hi Thần còn chưa nói xong, đã bị Lam Vong Cơ đã kéo tay áo, thấy trong mắt y có chút ý tứ trách móc, mới nhận ra vừa rồi động tác quá lớn, suýt chút nữa đã hất hai con thỏ xuống đất. Sau đó thấy Lam Vong Cơ ôm bánh trôi vào lòng không tránh khỏi có chút uỷ khuất, cảm thấy người còn không bằng thỏ, thầm nghĩ:
Than ôi, luôn cảm thấy địa vị của mình trong lòng đệ đệ càng ngày càng thấp, cách đây không lâu thêm một Ngụy công tử, bây giờ vì hai con thỏ cũng có thể trách móc hắn.
Nghĩ đến Ngụy Vô Tiện, không khỏi lo lắng bọn họ rời đi như vậy, cũng không biết thúc phụ và Ngụy công tử lo lắng thế nào.
***
Vân Thâm Bất Tri Xứ,
Ngụy Vô Tiện là bị người ta đánh thức, người này còn không phải là Lam Trạm, chuyện này khiến trong lòng hắn cảm thấy bất an, dù sao đi nữa từ khi đến Vân Thâm, đều là Lam Vong Cơ đảm trách việc đánh thức, tắm rửa, ăn uống, chữa bệnh, thậm chí cả chơi đùa lĩnh phạt của hắn. Khoảnh khắc mới tỉnh dậy, nghe thấy giọng người khác, hắn vẫn còn có chút không phản ứng kịp.
Đến khi hắn tự lực cánh sinh mặc xong quần áo, tuỳ tiện buộc tóc lên rồi, mở cửa Tĩnh Thất lại nhìn thấy Lam Khải Nhân mặt đen thui đang dẫn đầu một nhóm người đợi hắn bên ngoài, hay lắm, trận thế này trông giống như sắp đuổi hắn ra ngoài vậy, Ngụy Vô Tiện ngơ ngác bối rối, chỉ có thể mặt đối mặt với Lam Khải Nhân, từ bên này có thể nhìn ra trong mắt vị thúc phụ tương lai kia của mình pha lẫn các cảm xúc sợ hãi, lo lắng, tức giận các kiểu.
Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp mở miệng, Lam Khải Nhân cố gắng kềm nén cảm xúc, nói: "Ngươi có biết Vong Cơ và Hi Thần đi đâu không?"
Ngụy Vô Tiện vô thức trả lời: "Hai huynh đệ bọn họ ra ngoài rồi à? Vì sao cảm thấy giống bỏ nhà ra đi thì lại tới tìm ta hỏi?"
Lam Khải Nhân vẻ mặt cứng đờ không cảm xúc, hung dữ trừng hắn một cái, làm như có thể nghe được một câu: Ta vậy mà lại đến hỏi ngươi?! Sau đó phất tay áo bỏ đi, mà bước chân rất vội vàng, các đệ tử đi theo cũng kinh ngạc thất thố, cả đám người vội vàng rời khỏi Tĩnh Thất.
Ngụy Vô Tiện cho dù mờ mịt đến đâu cũng biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhanh chóng tóm lấy tên đệ tử đi cuối cùng: "Lam lão đầu nhà các ngươi bị làm sao vậy? Tìm huynh đệ Lam Trạm làm gì?"
Hắn thầm nghĩ chẳng lẽ huynh đệ bọn họ lại đi bắt cóc ai đó mang về nữa?
Tên đệ tử bị hắn kéo lại trong lòng chỉ lo cho Song Bích, trợn to mắt nhìn Ngụy Vô Tiện nói: "Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân đã bỏ nhà ra đi! Ngụy công tử mau buông ta ra, ta phải đi tìm bọn họ cùng với mọi người!"
Ngụy Vô Tiện nghe lời cậu ta buông tay ra, tên đệ tử kia một chút cũng không giống người Lam gia, nhanh chóng chạy nhảy đuổi theo đoàn người rầm rộ. Ngụy Vô Tiện bị bỏ lại một mình lỡ mất bữa sáng, bối rối nghĩ:
Tại sao Lam Trạm và ca ca của y không đưa hắn đi cùng?
Nón lá xanh, áo tơi xanh, gió xiên mưa phùn chẳng cần về. ---- Bài hát của ngư dân.
Lam Hi Thần có chút nhịn không được muốn không đứng đắn mà ngáp một cái, nhưng cuối cùng vẫn nghiêm túc cùng Lam Vong Cơ đi hỏi thăm thuyền đến Vân Bình. Thuận tiện đút cho hai con thỏ trong vòng tay ăn một củ cà rốt.
Người lái thuyền hiển nhiên nhận ra hai huynh đệ, cũng không phải là khách quen, chỉ là gặp mặt vài lần, lúc đó Song Bích còn mang theo đệ tử, thoạt nhìn là nhân vật quan trọng trong Lam gia. Tất nhiên, chủ yếu là vì kinh ngạc chấn động, gặp là khó quên.
Người lái thuyền nhiệt tình chào hỏi hai vị tiên quân lên thuyền, thấy Lam Hi Thần dịu dàng chăm sóc hai con thỏ, chỉ cảm thấy không hổ là tiên gia, nuôi hai con thỏ cũng ra được tiên khí, chỉ nhìn thôi đã thấy khác thường.
Người lái thuyền nhịn không được hỏi: "Hai vị tiên quân đi Vân Bình làm gì? Tại sao chỉ có hai người các vị đi?"
Lúc hỏi, Lam Vong Cơ đang từ trong ngực áo lấy ra một cái túi thơm, bàn tay chuẩn bị đưa tiền hơi khựng lại một chút, không hiểu sao có loại cảm giác như bị bắt tại trận, không khỏi nhìn về phía Lam Hi Thần, y xưa nay không biết nói dối, nhưng cũng biết mình thế này là bỏ nhà ra đi.
Lam Hi Thần cười cười trấn an, quay đầu nói với người lái thuyền: "Cũng không phải chuyện lớn gì, nghe nói gần đây Vân Bình có một lễ hội thú quý hiếm, mang hai cái bánh trôi này đi xem một chút, mở rộng tầm mắt."
Người lái đò hiểu ra, thầm nghĩ, Lam gia này xưa nay làm việc có phương pháp, nghe nói quy củ rất nhiều, xem ra hai huynh đệ này bị ức chế sắp hoảng rồi, đến nỗi nhàn rỗi liền đi tham gia náo nhiệt.
Bọn họ vốn là khách, người lái thuyền nghĩ rằng mình cũng hơi quá phận rồi, may mà hai vị tiên quân tính tình tốt, cũng không nói nhiều, chào hỏi một tiếng với bạn già bên cạnh, chống sào tre một cái, chiếc thuyền có mui liền rời khỏi bờ một đoạn, rồi thong thả lững lờ trôi đi.
Mặt hồ lấp loáng, gợn sóng lăn tăn, quầng sáng phản chiếu sắc trời xám xịt, như vẩy mực lên cảnh vật.
Nhưng thời tiết không đẹp, mưa phùn bắt đầu rơi tí tách, Lam Hi Thần nhanh chóng kéo đệ đệ tránh dưới mui thuyền, người lái thuyền lưu loát mặc áo mưa vào, đội nón lá lên, thản nhiên chống thuyền thoải mái trong cơn mưa phùn. Ngược lại hai người Song Bích lộ ra một chút bối rối, tóc hơi bị ướt.
Lam Hi Thần dùng linh lực sấy khô lông cho hai cái bánh trôi, đưa cho Lam Vong Cơ một chiếc khăn tay, nói:
"Vong Cơ, nếu đến Vân Bình không gặp được người nhận ra con thỏ thì làm thế nào?"
Lam Vong Cơ có chút suy sụp nói: "Nếu không thể bắt đầu từ con thỏ, vậy đành phải bắt đầu từ thần hồn."
Lam Hi Thần nhìn đệ đệ mình rũ mắt xuống, nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của Lam Vong Cơ là không chịu nổi nhất, trong lòng nhiệt huyết dâng trào, xoa xoa đầu y, nói:
"Không sao! Thần hồn thì thần hồn, Bất Tịnh Thế có một con suối có thể rèn luyện thần hồn, là nơi người nhà đại ca dùng để hỗ trợ luyện đao, huynh trưởng đi cùng ngươi đến đó mượn dùng thử xem sao!"
Lam Hi Thần còn chưa nói xong, đã bị Lam Vong Cơ đã kéo tay áo, thấy trong mắt y có chút ý tứ trách móc, mới nhận ra vừa rồi động tác quá lớn, suýt chút nữa đã hất hai con thỏ xuống đất. Sau đó thấy Lam Vong Cơ ôm bánh trôi vào lòng không tránh khỏi có chút uỷ khuất, cảm thấy người còn không bằng thỏ, thầm nghĩ:
Than ôi, luôn cảm thấy địa vị của mình trong lòng đệ đệ càng ngày càng thấp, cách đây không lâu thêm một Ngụy công tử, bây giờ vì hai con thỏ cũng có thể trách móc hắn.
Nghĩ đến Ngụy Vô Tiện, không khỏi lo lắng bọn họ rời đi như vậy, cũng không biết thúc phụ và Ngụy công tử lo lắng thế nào.
***
Vân Thâm Bất Tri Xứ,
Ngụy Vô Tiện là bị người ta đánh thức, người này còn không phải là Lam Trạm, chuyện này khiến trong lòng hắn cảm thấy bất an, dù sao đi nữa từ khi đến Vân Thâm, đều là Lam Vong Cơ đảm trách việc đánh thức, tắm rửa, ăn uống, chữa bệnh, thậm chí cả chơi đùa lĩnh phạt của hắn. Khoảnh khắc mới tỉnh dậy, nghe thấy giọng người khác, hắn vẫn còn có chút không phản ứng kịp.
Đến khi hắn tự lực cánh sinh mặc xong quần áo, tuỳ tiện buộc tóc lên rồi, mở cửa Tĩnh Thất lại nhìn thấy Lam Khải Nhân mặt đen thui đang dẫn đầu một nhóm người đợi hắn bên ngoài, hay lắm, trận thế này trông giống như sắp đuổi hắn ra ngoài vậy, Ngụy Vô Tiện ngơ ngác bối rối, chỉ có thể mặt đối mặt với Lam Khải Nhân, từ bên này có thể nhìn ra trong mắt vị thúc phụ tương lai kia của mình pha lẫn các cảm xúc sợ hãi, lo lắng, tức giận các kiểu.
Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp mở miệng, Lam Khải Nhân cố gắng kềm nén cảm xúc, nói: "Ngươi có biết Vong Cơ và Hi Thần đi đâu không?"
Ngụy Vô Tiện vô thức trả lời: "Hai huynh đệ bọn họ ra ngoài rồi à? Vì sao cảm thấy giống bỏ nhà ra đi thì lại tới tìm ta hỏi?"
Lam Khải Nhân vẻ mặt cứng đờ không cảm xúc, hung dữ trừng hắn một cái, làm như có thể nghe được một câu: Ta vậy mà lại đến hỏi ngươi?! Sau đó phất tay áo bỏ đi, mà bước chân rất vội vàng, các đệ tử đi theo cũng kinh ngạc thất thố, cả đám người vội vàng rời khỏi Tĩnh Thất.
Ngụy Vô Tiện cho dù mờ mịt đến đâu cũng biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhanh chóng tóm lấy tên đệ tử đi cuối cùng: "Lam lão đầu nhà các ngươi bị làm sao vậy? Tìm huynh đệ Lam Trạm làm gì?"
Hắn thầm nghĩ chẳng lẽ huynh đệ bọn họ lại đi bắt cóc ai đó mang về nữa?
Tên đệ tử bị hắn kéo lại trong lòng chỉ lo cho Song Bích, trợn to mắt nhìn Ngụy Vô Tiện nói: "Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân đã bỏ nhà ra đi! Ngụy công tử mau buông ta ra, ta phải đi tìm bọn họ cùng với mọi người!"
Ngụy Vô Tiện nghe lời cậu ta buông tay ra, tên đệ tử kia một chút cũng không giống người Lam gia, nhanh chóng chạy nhảy đuổi theo đoàn người rầm rộ. Ngụy Vô Tiện bị bỏ lại một mình lỡ mất bữa sáng, bối rối nghĩ:
Tại sao Lam Trạm và ca ca của y không đưa hắn đi cùng?