Chương 49: Kết cục
Sau khi chuyện Kim gia đến hồi cuối, hôn lễ của Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly được đưa vào lịch trình. Ngụy Vô Tiện ngược lại rất nhàn nhã ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, bởi vì Lam Vong Cơ đã dẫn người đi săn đêm, lúc này đang rảnh rỗi buồn chán, thì Trạch Vu Quân tìm đến cửa.
Lam Hi Thần cảm thấy rất có lỗi trong thời gian bị bệnh đã bắt trói Ngụy Vô Tiện, tuy kết quả cuối cùng xem như tốt đẹp, nhưng vẫn nghiêm túc nói lời xin lỗi Ngụy Vô Tiện, ngược lại khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất không quen.
Suy cho cùng, khoảng thời gian đó Lam Hi Thần thực sự rất phúc hắc (bề ngoài tốt bụng nhưng bên trong xấu xa). Hơn nữa lúc đó hắn thực sự cũng đang trốn tránh tình cảm.
Ngụy Vô Tiện rất ngạc nhiên khi Lam Hi Thần thế mà nhớ được chuyện này, đến giờ hắn vẫn không biết Liễm Phương Tôn cũng có liên quan. Đương nhiên chuyện này cũng không phải là những gì Liễm Phương Tôn nói, đến khi Lam Hi Thần nói với Ngụy Vô Tiện chuyện về viên đá lưu ảnh, Ngụy Vô Tiện hai mắt sáng lên, mà Lam Hi Thần nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không nhắc nhở Vong Cơ, chỉ nhìn Ngụy Vô Tiện một cách đầy ẩn ý rồi rời đi, khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất chột dạ.
Đợi sau khi Lam Hi Thần rời đi, Ngụy Vô Tiện liền vội vàng chạy về Tĩnh Thất, tìm ra những thứ ngày đó Lam Vong Cơ mang theo bên người, trong đó có một khối ngọc thạch màu xám ẩn ẩn có linh lực lưu chuyển. Ngụy Vô Tiện đóng cửa ra vào và cửa sổ lại, bắt đầu say sưa kiểm tra.
Đến khi Lam Vong Cơ về tới thì nhìn thấy một Ngụy Vô Tiện cực kỳ ngoan ngoãn, dựa vào nhiều năm, cũng chính là kinh nghiệm trước đây, y cảm thấy bên dưới nụ cười mỉm của Ngụy Vô Tiện có che giấu điều gì đó. Nhưng y hạnh phúc khi nhìn thấy bộ dáng vui vẻ giảo hoạt của Ngụy Vô Tiện, thực ra y vẫn cảm thấy rất không chân thực, mọi người đều nói y đã tỉnh rồi, nhưng cố tình y lại cảm thấy hiện giờ như đang mơ vậy.
Thấy y nhìn mình thất thần, Nguỵ Vô Tiện nhướng mày, hắn biết gần đây trong lòng Lam Vong Cơ vẫn cảm thấy bất an. Dù sao, đối với Lam Trạm mà nói, hai bọn hắn cách đây không lâu vẫn còn cãi nhau, vừa mở mắt ra thì phát hiện mình và hắn lưỡng tình tương duyệt.
Đặc biệt y lại là người yêu mình trước, Ngụy Vô Tiện có chút đau lòng khi nghĩ đến Lam Trạm trong lòng thấp thỏm lo âu, ôm con thỏ đến Bách Phượng Sơn tìm hắn, mặc dù sau đó y và hắn đã ở bên nhau, nhưng vì hắn muốn thành hôn, y đã rời nhà ra đi tìm biện pháp để tỉnh lại.
Lam Trạm lúc say giống như một đứa trẻ, đối xử tốt với hắn một cách vụng về và thẳng thắn, Lam Trạm lúc tỉnh cũng chỉ là một thiếu niên vừa mới chớm yêu, lo được lo mất nhưng không biết làm cách nào để yêu hắn.
Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng cảm thấy mình quá đáng, bây giờ lại còn muốn trêu chọc y, vì thế lao vào vòng tay Lam Vong Cơ, cảm nhận được Lam Vong Cơ trong nháy mắt cứng đờ rồi rất nhanh thả lỏng xuống, hắn nghĩ, bọn hắn cuối cùng sẽ tập quen dần dần thôi.
Quen ở bên nhau, quen hôn nhau, quen ôm ấp, quen bên cạnh Lam Vong Cơ vĩnh viễn có Ngụy Vô Tiện, quen Ngụy Vô Tiện yêu Lam Vong Cơ.
Buổi chiều, hai vị hôn phu vùi mình trong phòng nói chuyện luyên thuyên không dứt với một viên đá nhỏ.
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi xem, đây là lần đầu tiên ngươi hôn ta. Chậc, chậc, chậc, lúc đó ta ngây ngốc luôn! Ngươi xem ngươi kìa, hôn quá hung dữ đi! Nhìn xem, ngay cả hai cái bánh trôi cũng đều bị doạ!"
Lam Vong Cơ: "......"
Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: "Khúc sau đó bỏ qua, đúng đúng đúng, ngươi xem chỗ này, ta thậm chí gọi ngươi rồi, thế nhưng ngươi lại xoay người bỏ đi!"
Lam Vong Cơ chỉ nói: "Lỗi của ta."
Ngụy Vô Tiện vội vàng xua tay: "Không trách ngươi, là ta tự làm tự chịu, nhưng sau này Nhị ca có thể đừng như thế nữa được không! Nếu không, Tiện Tiện sẽ đau lòng đó!"
Lam Vong Cơ gật đầu.
Ngụy Vô Tiện tiếp tục giảng giải từng hình ảnh cho Lam Vong Cơ, tường tận đến mức ước gì nói rõ ngay cả một con bướm xuất hiện tại hiện trường lúc đó. Mà Lam Vong Cơ chỉ là rất nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớ từng ly từng tí những lời nói của viên đá lưu ảnh và của Ngụy Vô Tiện.
Y tự nói với mình, sẽ không bao giờ quên nữa.
Trên đời này khó có được người yêu, có người yêu rồi lại khó mà trở thành bạn đời.
***
Cho đến giờ Ôn Tình vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân tại sao Lam thị Song Bích lại say rượu một cách khó giải thích như vậy. Ngược lại, Ôn Ninh đang bị thương sắp khỏi ở bên cạnh lại nói:
"Tỷ, có lẽ, như vậy cũng rất tốt. Có một số việc không cần điều tra đến tận cùng, chúng ta hiện tại đều khoẻ mạnh, Ngụy công tử và hai vị Lam công tử cũng đều khoẻ mạnh là rất tốt rồi."
Ôn Uyên đã học vỡ lòng, cũng vui vẻ phụ hoạ theo Ôn Ninh nói: "Rất tốt nha!"
Ôn Tình xoa xoa đầu hai đứa trẻ, rồi khẽ thở dài:
"Không ngờ còn để hai đứa nhóc các ngươi dạy dỗ ta. Cũng đúng, mọi việc trên đời có lẽ đều đã được số phận an bài."
Lúc này ánh nắng vừa đẹp, hoa lá đung đưa, đang là giữa hè, hai con thỏ trong bãi cỏ huých tới huých lui, ầm ĩ với nhau, che giấu công và danh.
THE END
- -------------------------------
Xong một bộ nữa rồi, yên tâm ăn Tết!:)
Lam Hi Thần cảm thấy rất có lỗi trong thời gian bị bệnh đã bắt trói Ngụy Vô Tiện, tuy kết quả cuối cùng xem như tốt đẹp, nhưng vẫn nghiêm túc nói lời xin lỗi Ngụy Vô Tiện, ngược lại khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất không quen.
Suy cho cùng, khoảng thời gian đó Lam Hi Thần thực sự rất phúc hắc (bề ngoài tốt bụng nhưng bên trong xấu xa). Hơn nữa lúc đó hắn thực sự cũng đang trốn tránh tình cảm.
Ngụy Vô Tiện rất ngạc nhiên khi Lam Hi Thần thế mà nhớ được chuyện này, đến giờ hắn vẫn không biết Liễm Phương Tôn cũng có liên quan. Đương nhiên chuyện này cũng không phải là những gì Liễm Phương Tôn nói, đến khi Lam Hi Thần nói với Ngụy Vô Tiện chuyện về viên đá lưu ảnh, Ngụy Vô Tiện hai mắt sáng lên, mà Lam Hi Thần nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không nhắc nhở Vong Cơ, chỉ nhìn Ngụy Vô Tiện một cách đầy ẩn ý rồi rời đi, khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất chột dạ.
Đợi sau khi Lam Hi Thần rời đi, Ngụy Vô Tiện liền vội vàng chạy về Tĩnh Thất, tìm ra những thứ ngày đó Lam Vong Cơ mang theo bên người, trong đó có một khối ngọc thạch màu xám ẩn ẩn có linh lực lưu chuyển. Ngụy Vô Tiện đóng cửa ra vào và cửa sổ lại, bắt đầu say sưa kiểm tra.
Đến khi Lam Vong Cơ về tới thì nhìn thấy một Ngụy Vô Tiện cực kỳ ngoan ngoãn, dựa vào nhiều năm, cũng chính là kinh nghiệm trước đây, y cảm thấy bên dưới nụ cười mỉm của Ngụy Vô Tiện có che giấu điều gì đó. Nhưng y hạnh phúc khi nhìn thấy bộ dáng vui vẻ giảo hoạt của Ngụy Vô Tiện, thực ra y vẫn cảm thấy rất không chân thực, mọi người đều nói y đã tỉnh rồi, nhưng cố tình y lại cảm thấy hiện giờ như đang mơ vậy.
Thấy y nhìn mình thất thần, Nguỵ Vô Tiện nhướng mày, hắn biết gần đây trong lòng Lam Vong Cơ vẫn cảm thấy bất an. Dù sao, đối với Lam Trạm mà nói, hai bọn hắn cách đây không lâu vẫn còn cãi nhau, vừa mở mắt ra thì phát hiện mình và hắn lưỡng tình tương duyệt.
Đặc biệt y lại là người yêu mình trước, Ngụy Vô Tiện có chút đau lòng khi nghĩ đến Lam Trạm trong lòng thấp thỏm lo âu, ôm con thỏ đến Bách Phượng Sơn tìm hắn, mặc dù sau đó y và hắn đã ở bên nhau, nhưng vì hắn muốn thành hôn, y đã rời nhà ra đi tìm biện pháp để tỉnh lại.
Lam Trạm lúc say giống như một đứa trẻ, đối xử tốt với hắn một cách vụng về và thẳng thắn, Lam Trạm lúc tỉnh cũng chỉ là một thiếu niên vừa mới chớm yêu, lo được lo mất nhưng không biết làm cách nào để yêu hắn.
Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng cảm thấy mình quá đáng, bây giờ lại còn muốn trêu chọc y, vì thế lao vào vòng tay Lam Vong Cơ, cảm nhận được Lam Vong Cơ trong nháy mắt cứng đờ rồi rất nhanh thả lỏng xuống, hắn nghĩ, bọn hắn cuối cùng sẽ tập quen dần dần thôi.
Quen ở bên nhau, quen hôn nhau, quen ôm ấp, quen bên cạnh Lam Vong Cơ vĩnh viễn có Ngụy Vô Tiện, quen Ngụy Vô Tiện yêu Lam Vong Cơ.
Buổi chiều, hai vị hôn phu vùi mình trong phòng nói chuyện luyên thuyên không dứt với một viên đá nhỏ.
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi xem, đây là lần đầu tiên ngươi hôn ta. Chậc, chậc, chậc, lúc đó ta ngây ngốc luôn! Ngươi xem ngươi kìa, hôn quá hung dữ đi! Nhìn xem, ngay cả hai cái bánh trôi cũng đều bị doạ!"
Lam Vong Cơ: "......"
Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: "Khúc sau đó bỏ qua, đúng đúng đúng, ngươi xem chỗ này, ta thậm chí gọi ngươi rồi, thế nhưng ngươi lại xoay người bỏ đi!"
Lam Vong Cơ chỉ nói: "Lỗi của ta."
Ngụy Vô Tiện vội vàng xua tay: "Không trách ngươi, là ta tự làm tự chịu, nhưng sau này Nhị ca có thể đừng như thế nữa được không! Nếu không, Tiện Tiện sẽ đau lòng đó!"
Lam Vong Cơ gật đầu.
Ngụy Vô Tiện tiếp tục giảng giải từng hình ảnh cho Lam Vong Cơ, tường tận đến mức ước gì nói rõ ngay cả một con bướm xuất hiện tại hiện trường lúc đó. Mà Lam Vong Cơ chỉ là rất nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớ từng ly từng tí những lời nói của viên đá lưu ảnh và của Ngụy Vô Tiện.
Y tự nói với mình, sẽ không bao giờ quên nữa.
Trên đời này khó có được người yêu, có người yêu rồi lại khó mà trở thành bạn đời.
***
Cho đến giờ Ôn Tình vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân tại sao Lam thị Song Bích lại say rượu một cách khó giải thích như vậy. Ngược lại, Ôn Ninh đang bị thương sắp khỏi ở bên cạnh lại nói:
"Tỷ, có lẽ, như vậy cũng rất tốt. Có một số việc không cần điều tra đến tận cùng, chúng ta hiện tại đều khoẻ mạnh, Ngụy công tử và hai vị Lam công tử cũng đều khoẻ mạnh là rất tốt rồi."
Ôn Uyên đã học vỡ lòng, cũng vui vẻ phụ hoạ theo Ôn Ninh nói: "Rất tốt nha!"
Ôn Tình xoa xoa đầu hai đứa trẻ, rồi khẽ thở dài:
"Không ngờ còn để hai đứa nhóc các ngươi dạy dỗ ta. Cũng đúng, mọi việc trên đời có lẽ đều đã được số phận an bài."
Lúc này ánh nắng vừa đẹp, hoa lá đung đưa, đang là giữa hè, hai con thỏ trong bãi cỏ huých tới huých lui, ầm ĩ với nhau, che giấu công và danh.
THE END
- -------------------------------
Xong một bộ nữa rồi, yên tâm ăn Tết!:)