Chương 8: Tình nan
Bốn cánh môi mỏng xoay chuyển trằn trọc, khó tách khó rời. Ngụy Vô Tiện thầm nói đây là cái phát triển quỷ quái gì! Nhưng đột ngột bị doạ sợ đến mức không dám cử động tí nào. Có lẽ Lam Vong Cơ đã nhận ra hoặc có lẽ hôn chưa đủ, Lam Vong Cơ hơi tách ra một chút, mang theo tiếng thở có chút hổn hển quyến rũ, nói:
"Ngụy Anh, nhắm mắt, mở miệng."
Trong đầu Ngụy Vô Tiện một mảnh hỗn loạn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hé mở hàm răng, Lam Vong Cơ triền miên xâm nhập, đầu tiên là chạm nhẹ dịu dàng, nhận được sự hồi đáp liền trở nên hung hãn, Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, mọi giác quan đều tập trung vào giữa môi răng, chỉ cảm thấy hô hấp cũng trở nên vô cùng dây dưa kéo dài, thậm chí cơ thể cũng mềm đi.
Có lẽ cảm nhận được đối phương đang yếu đi, Lam Vong Cơ bế người vào trong lòng, đặt tay lên eo Ngụy Vô Tiện, tay còn lại ấn sau gáy hắn, ép người về phía mình, lại một phen nhịp thở hỗn loạn, khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Hai viên bánh trôi trong tay ở giữa hai bọn hắn ngược lại khá yên bình không nhúc nhích, thậm chí có một con còn nhắm mắt lại.
Cũng không biết hôn nhau bao lâu, Ngụy Vô Tiện cả người xụi lơ ở trong ngực Lam Vong Cơ, còn Lam Vong Cơ mang theo chút ý cười thỉnh thoảng lại hôn một cái lên trán, hoặc lên má, về phần đôi môi, thì thật sự quá sưng đỏ rồi, Lam Vong Cơ chỉ là đau lòng liếm một cái lên chỗ sưng đỏ, ngược lại không dám hôn nữa. Tuy nhiên lúc này toàn thân Ngụy Vô Tiện đều mềm nhũn, giống như được ngâm trong nước ngọt, trong lòng như chứa bảy tám con thỏ không an phận, chấn động đến mức hắn cảm giác trái tim sắp nhảy ra ngoài.
Hắn thế mà bị hôn đến nỗi không còn khí lực á? Nhưng Lam Trạm hôn hắn lại rất thoải mái nha! Khụ khụ. Trời đất ơi?! Đây là xảy ra chuyện gì thế!
Ngụy Vô Tiện ngẩn người một lát, vô thức sờ sờ lên môi, hồi lâu, rặn ra một câu: "Lý nào lại thế...... Đây chính là......"
Lam Vong Cơ nghi ngờ nhìn người trong ngực mình: "Hửm?"
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nói tiếp nửa câu sau: "...... nụ hôn đầu tiên của ta."
Nụ cười của Lam Vong Cơ càng tươi hơn, tiếng cười rất rất khẽ, nhưng câu lấy trái tim Nguỵ Vô Tiện đến ngứa ngáy, hắn bất giác nghĩ: Vừa rồi là Lam Trạm hôn hắn, hiện giờ hắn hôn trả lại là chuyện đương nhiên! Vừa nghĩ như vậy liền không thể cưỡng lại sự cám dỗ mà hôn lên.
Đợi hắn hoàn hồn thì hắn lại bị Lam Vong Cơ hôn đến đầu váng mắt hoa, cho đến khi đối phương cắn vào môi dưới của hắn một cái, ma sát một lúc, mới lưu luyến không rời mà tách ra. Lam Vong Cơ trán kề trán cùng với hắn, thấp giọng dỗ dành:
"Ngụy Anh, lát nữa hôn tiếp."
Sau đó một tay nhấc hai cái bánh trôi qua, ôm eo Ngụy Vô Tiện, mang người nhẹ nhàng nhảy lên, rồi đáp xuống đất, Ngụy Vô Tiện vẫn còn hơi bủn rủn, đành phải dựa vào Lam Vong Cơ một lát cuối cùng mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Một chút cảm giác nóng bỏng và sưng tấy còn lưu lại trên môi luôn nhắc nhở Nguỵ Vô Tiện, hắn vừa mới mất đi nụ hôn đầu tiên được hắn gìn giữ suốt hai mươi năm, để người ta hôn đến đầu váng mắt hoa.
Sau đó nhìn nhìn Hàm Quang Quân mặt mày cực kỳ tuấn nhã kia, trong lòng không biết cảm xúc thế nào, thấy dáng vẻ không nhiễm bụi trần kia của y, ai có thể ngờ hôn người ta mà có thể hôn dữ dội như vậy, chậc chậc, suýt nữa thì da môi cũng bị y hôn rách luôn rồi. Ngụy Vô Tiện rất phức tạp nhìn Lam Vong Cơ nói:
"Lam Trạm, ngươi vừa rồi là có ý gì?"
Nhưng Lam Vong Cơ mất tự nhiên, có chút xấu hổ nhưng lại nhịn không được nghĩ tới vừa rồi, không khỏi đưa tay lên sờ vào một bên mặt Ngụy Vô Tiện, nói:
"Tình bất tự cấm (tình cảm không thể kềm nén), đường đột rồi."
Sau đó Ngụy Vô Tiện nứt toác ra, như thể bị sét đánh trúng. Thử hỏi ai có thể cưỡng lại được một câu tình thoại của người này, hắn ngây ngốc đáp lại:
"Thì ra là vậy à! Ha ha!" Cười vô cùng lúng túng.
Sau đó Ngụy Vô Tiện cứ đi thẳng về một hướng, mà Lam Vong Cơ cũng đi theo cùng. Trong lòng Ngụy Vô Tiện nhiều lần suy đoán Lam Vong Cơ là có ý gì, bốn chữ kia có phải còn có ý nghĩa gì khác mà hắn không biết hay không, nhưng cho dù nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy chính là ý đó. Trời đất ơi, hắn nhìn Lam Vong Cơ một cái, cho nên Lam Trạm y thích Ngụy Vô Tiện hắn sao?! Nghĩ tới đây Ngụy Vô Tiện không khỏi dừng chân lại, nhìn sang Lam Vong Cơ đang chuẩn bị nói gì đó.
Lúc này, Ngụy Vô Tiện đột nhiên im bặt, nói: "Suỵt!" Vẻ mặt hắn cảnh giác lắng nghe thứ gì đó một lát, rồi kéo Lam Vong Cơ đến sau một bụi cây.
Lam Vong Cơ không biết cử chỉ này của hắn là ý gì,đang định mở miệng hỏi, thì thấy Ngụy Vô Tiện tập trung nhìn về một hướng, nhìn qua theo tầm mắt của hắn, thấy được hai bóng người, một trắng một tím, một trước một sau chậm rãi từ bên dưới đám mây xanh bước ra.
"Ngụy Anh, nhắm mắt, mở miệng."
Trong đầu Ngụy Vô Tiện một mảnh hỗn loạn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hé mở hàm răng, Lam Vong Cơ triền miên xâm nhập, đầu tiên là chạm nhẹ dịu dàng, nhận được sự hồi đáp liền trở nên hung hãn, Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, mọi giác quan đều tập trung vào giữa môi răng, chỉ cảm thấy hô hấp cũng trở nên vô cùng dây dưa kéo dài, thậm chí cơ thể cũng mềm đi.
Có lẽ cảm nhận được đối phương đang yếu đi, Lam Vong Cơ bế người vào trong lòng, đặt tay lên eo Ngụy Vô Tiện, tay còn lại ấn sau gáy hắn, ép người về phía mình, lại một phen nhịp thở hỗn loạn, khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Hai viên bánh trôi trong tay ở giữa hai bọn hắn ngược lại khá yên bình không nhúc nhích, thậm chí có một con còn nhắm mắt lại.
Cũng không biết hôn nhau bao lâu, Ngụy Vô Tiện cả người xụi lơ ở trong ngực Lam Vong Cơ, còn Lam Vong Cơ mang theo chút ý cười thỉnh thoảng lại hôn một cái lên trán, hoặc lên má, về phần đôi môi, thì thật sự quá sưng đỏ rồi, Lam Vong Cơ chỉ là đau lòng liếm một cái lên chỗ sưng đỏ, ngược lại không dám hôn nữa. Tuy nhiên lúc này toàn thân Ngụy Vô Tiện đều mềm nhũn, giống như được ngâm trong nước ngọt, trong lòng như chứa bảy tám con thỏ không an phận, chấn động đến mức hắn cảm giác trái tim sắp nhảy ra ngoài.
Hắn thế mà bị hôn đến nỗi không còn khí lực á? Nhưng Lam Trạm hôn hắn lại rất thoải mái nha! Khụ khụ. Trời đất ơi?! Đây là xảy ra chuyện gì thế!
Ngụy Vô Tiện ngẩn người một lát, vô thức sờ sờ lên môi, hồi lâu, rặn ra một câu: "Lý nào lại thế...... Đây chính là......"
Lam Vong Cơ nghi ngờ nhìn người trong ngực mình: "Hửm?"
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nói tiếp nửa câu sau: "...... nụ hôn đầu tiên của ta."
Nụ cười của Lam Vong Cơ càng tươi hơn, tiếng cười rất rất khẽ, nhưng câu lấy trái tim Nguỵ Vô Tiện đến ngứa ngáy, hắn bất giác nghĩ: Vừa rồi là Lam Trạm hôn hắn, hiện giờ hắn hôn trả lại là chuyện đương nhiên! Vừa nghĩ như vậy liền không thể cưỡng lại sự cám dỗ mà hôn lên.
Đợi hắn hoàn hồn thì hắn lại bị Lam Vong Cơ hôn đến đầu váng mắt hoa, cho đến khi đối phương cắn vào môi dưới của hắn một cái, ma sát một lúc, mới lưu luyến không rời mà tách ra. Lam Vong Cơ trán kề trán cùng với hắn, thấp giọng dỗ dành:
"Ngụy Anh, lát nữa hôn tiếp."
Sau đó một tay nhấc hai cái bánh trôi qua, ôm eo Ngụy Vô Tiện, mang người nhẹ nhàng nhảy lên, rồi đáp xuống đất, Ngụy Vô Tiện vẫn còn hơi bủn rủn, đành phải dựa vào Lam Vong Cơ một lát cuối cùng mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Một chút cảm giác nóng bỏng và sưng tấy còn lưu lại trên môi luôn nhắc nhở Nguỵ Vô Tiện, hắn vừa mới mất đi nụ hôn đầu tiên được hắn gìn giữ suốt hai mươi năm, để người ta hôn đến đầu váng mắt hoa.
Sau đó nhìn nhìn Hàm Quang Quân mặt mày cực kỳ tuấn nhã kia, trong lòng không biết cảm xúc thế nào, thấy dáng vẻ không nhiễm bụi trần kia của y, ai có thể ngờ hôn người ta mà có thể hôn dữ dội như vậy, chậc chậc, suýt nữa thì da môi cũng bị y hôn rách luôn rồi. Ngụy Vô Tiện rất phức tạp nhìn Lam Vong Cơ nói:
"Lam Trạm, ngươi vừa rồi là có ý gì?"
Nhưng Lam Vong Cơ mất tự nhiên, có chút xấu hổ nhưng lại nhịn không được nghĩ tới vừa rồi, không khỏi đưa tay lên sờ vào một bên mặt Ngụy Vô Tiện, nói:
"Tình bất tự cấm (tình cảm không thể kềm nén), đường đột rồi."
Sau đó Ngụy Vô Tiện nứt toác ra, như thể bị sét đánh trúng. Thử hỏi ai có thể cưỡng lại được một câu tình thoại của người này, hắn ngây ngốc đáp lại:
"Thì ra là vậy à! Ha ha!" Cười vô cùng lúng túng.
Sau đó Ngụy Vô Tiện cứ đi thẳng về một hướng, mà Lam Vong Cơ cũng đi theo cùng. Trong lòng Ngụy Vô Tiện nhiều lần suy đoán Lam Vong Cơ là có ý gì, bốn chữ kia có phải còn có ý nghĩa gì khác mà hắn không biết hay không, nhưng cho dù nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy chính là ý đó. Trời đất ơi, hắn nhìn Lam Vong Cơ một cái, cho nên Lam Trạm y thích Ngụy Vô Tiện hắn sao?! Nghĩ tới đây Ngụy Vô Tiện không khỏi dừng chân lại, nhìn sang Lam Vong Cơ đang chuẩn bị nói gì đó.
Lúc này, Ngụy Vô Tiện đột nhiên im bặt, nói: "Suỵt!" Vẻ mặt hắn cảnh giác lắng nghe thứ gì đó một lát, rồi kéo Lam Vong Cơ đến sau một bụi cây.
Lam Vong Cơ không biết cử chỉ này của hắn là ý gì,đang định mở miệng hỏi, thì thấy Ngụy Vô Tiện tập trung nhìn về một hướng, nhìn qua theo tầm mắt của hắn, thấy được hai bóng người, một trắng một tím, một trước một sau chậm rãi từ bên dưới đám mây xanh bước ra.