Chương 1: Khoảnh khắc cuộc đời luớt qua
Kỳ nghỉ dài hai tuần đã kết thúc. Hae-jin dồn hết số ngày phép từ khi vào công ty cô chưa sử dụng một ngày nào dùng hết trong một lần.
Năm nay, Hae-jin dự kiến sẽ được thăng chức lên trưởng phòng. Mặc dù chuyến đi được quyết định vào thời điểm quan trọng nhưng cấp trên phê duyệt cho cô khá dễ dàng.
Sinh ra là con gái duy nhất, cô không nhận được bất kỳ buổi đào tạo nào cho người thừa kế.
Bố cô, Jeong Han-seong, đã thành công tự mình gây dựng công ty và ông hy vọng con gái ông, Hae-jin, cũng sẽ làm được như vậy.
Ban đầu, sau khi tốt nghiệp đại học, cô cảm thấy thoải mái khi được vào công ty với danh nghĩa thực tập sinh.
Cô vào công ty của cha cô với ý tưởng giúp đỡ công việc công ty, cô cũng viết sơ yếu lý lịch và trải qua các cuộc phỏng vấn giống như những người khác.
Không ai biết rằng Jeong Hae-jin là con gái của Jeong Han-seong của Tập đoàn Si-on.
Cô ghét cái nhìn định kiến của người khác trong khi họ chẳng biết gì về cô. Cô muốn quyết định thắng bại bằng thực lực chứ không phải xuất thân.
Vì vậy, cô nghĩ kỳ nghỉ này là phần thưởng xứng đáng cho cô vì đã làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai.
Hae-jin rời khỏi sảnh nhập cảnh vừa đi vừa kiểm tra chiếc điện thoại đang được khởi động.
Trước khi xuất cảnh cô đã báo trước cho bố mẹ về chuyến bay, ngày giờ về nước.
Ánh mắt cô nhanh chóng quét qua đám đông nhưng không thấy bố mẹ đâu.
Cô cũng không lấy đó làm nghiêm trọng nhưng khi điện thoại được bật lên, mọi thứ đang hỗn loạn cả lên.
Cô nhìn vào điện thoại tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Các thông báo hiện lên liên tục.
Từ những tin nhắn có nội dung 'Chị trợ lý ơi lớn chuyện rồi', cho đến những tin nhắn hỏi tại sao không thể liên lạc với cô.
Sau khi vội vã rời sân bay, cô đã được thông báo tình hình.
Si-on đã đầu tư toàn bộ tài sản tiền mặt của mình vào dây chuyền sản xuất mới.
Nguồn vốn lưu động cạn kiệt và tài sản thế chấp bị lấy đi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là thất bại, kết cục tiền mặt không lưu thông được.
Cuối cùng, công ty phá sản, Han-seong và Hee-jeong đang nỗ lực giải quyết tình hình.
Bố mẹ gửi tin nhắn thay vì đến sân bay đón cô như đã hứa.
- Con gái, bố xin lỗi. Bố mẹ sẽ liên lạc lại với con sau khi tình hình được giải quyết.
Sau khi gửi cho cô tin nhắn với địa chỉ lạ, họ cũng ngắt luôn liên lạc với cô.
Sau đó, cô không thể liên lạc được với bố mẹ nữa. Cô đã gọi điện đến số cũ những chỉ nghe thấy âm thanh thông báo số điện thoại không tồn tại.
Việc này, lạc quan thì giống như cô ra ở riêng, bi quan thì chính là cô đang chạy trốn.
Cô không thể quên cảm giác của mình ngày hôm đó khi cô không còn cách nào khác ngoài việc phải tìm đến địa chỉ lạ đó.
Đó là khu nhà lần đầu Hae-jin đến trong đời, cô cảm giác như một mình rơi bụp xuống, lạc vào một thế giới xa lạ.
Ngoại trừ thời gian đi du học, đây là lần đâu tiên Hae-jin có thể nhìn thấy mọi thứ trong căn nhà trong một cái quét mắt. Nếu bắt buộc phải so sánh, nơi này thậm chí còn nhỏ hơn nơi cô ở lúc ở nước ngoài.
Cô ngơ ngác đến mức thậm chí còn không kịp cởi giày. Giây phút đặt chân đến nơi này, cô sợ rằng mình sẽ phải gán đời mình ở đây mất.
Cô sợ rằng tương lai của Jeong Hae-jin sẽ chấm dứt ở thế giới nhỏ bé này.
Cuộc sống tự lập, tằn tiện vốn không hề dễ dàng với Hae-jin.
Đời sống mới này cũng không hề đầy đủ.
Những công việc nhà cô chưa từng động tay đến đều vụng về. Số dư tài khoản giảm dần vì mua những món nhu yếu phẩm.
Cô đã cố gắng tiết kiệm rồi lại tiết kiệm chi tiêu, nhưng việc giảm bớt thói quen chi vốn có trong một sớm một chiều khó hơn cô nghĩ.
Một điều cô quyết định làm là sử dụng thẻ séc thay vì thẻ tín dụng.
Cô nghĩ nếu chờ đợi, bố mẹ sẽ giải quyết vấn đề và liên lạc với cô, nhưng một ngày lại hai ngày, càng ngày cô càng thấy bất an.
Lần trước cô thanh toán bằng thẻ séc, quý khách, số dư không đủ rồi. Hae-jin nghe xong câu nói ấy chạy vụt ra khỏi cửa hàng.
Sau nhiều cân nhắc, Hae-jin đã dùng đến biện pháp cuối cùng. Cô quyết định tiếp cận với những mối quan hệ được hình thành từ các cuộc tụ tập trong giới.
Lòng tự tôn hay gì chứ, trước mắt cứ phải sống cái đã.
Tuy nhiên, công ty của bố đã phá sản, tất cả chỉ để cô nhìn rõ hơn sự thật là cô đã mất liên hệ với giới này.
Điện thoại không liên lạc được, thậm chí nếu có họ cũng đều lấy lý do bận để tránh né cô.
Cô đã biết trước rất rõ điều đó. Quy mô kinh doanh của bố mẹ cũng chính là cấp bậc của họ trong xã hội.
Cô là kẻ bị rơi xuống vực thẳm, kẻ không còn cái gọi là cấp bậc.
Đó là thời điểm hợp đồng bảo hiểm cuối cùng của Hae-jin bị buộc phải hủy bỏ.
Đi từ trên đỉnh cao xuống dưới đáy thì rất dễ dàng. Nhưng cô cũng không thể cứ thế này mãi được.
Cứ thế này, chẳng mấy cô sẽ phải mút ngón tay mà sống mất.
Đường cùng, cô không còn lựa chọn nào khác.
Trừ lương tâm và thể xác, cô phải bán hết những hàng hiệu xa xỉ phẩm thôi.
- Mình khó khăn lắm mới mua được chúng mà..
Cô đã bán đi từng chiếc túi hiệu.
- Mình phải bắt đầu từ đâu đây.
Trước mắt, cô quyết định tìm một công việc bán thời gian. Giữa cơn lũ việc làm, những ngón tay của Hae-jin bận rộn lướt trên màn hình điện thoại di động.
Bỏ qua, bỏ qua, bỏ qua nữa. Đó cũng chính là khoảnh khắc cuộc đời cô bị bỏ qua.
**
Chuông cửa reo. Ngôi nhà này vốn không có ai có thể đến.
Trong giây lát, cô đặt mình vào trạng thái cảnh giác. Cô nhanh chóng đứng dậy và nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Một người đàn ông trung niên đang đứng ngoài cửa. Bộ vest chỉnh tề và gọng kính sáng bóng thu hút sự chú ý của cô.
Chỉ cần nhìn thôi đã thấy cả người toán lên vẻ phú quý.
- Ông, ông là ai?
Trong ánh mắt đang hướng ra ngoài cửa đầy vẻ bất an. Cô đang kiểm tra có người nào khác ngoài đó không.
May mắn thay, không có ai khác ngoài người đàn ông trung niên đó.
- Có cô Jeong Hae-jin ở nhà không?
Đó rõ ràng là tên của của cô. Thay vì cảm thấy nhẹ nhõm thì trong cô càng nảy sinh sự nghi ngờ.
Làm sao ông ta biết mình sống ở đây?
Đầu ngón tay cô do dự lướt qua tay nắm cửa, cô vẫn chưa quyết định.
Sẽ rất nguy hiểm nếu cô bất cẩn mở cửa. Khuôn mặt của người đàn ông ở phía bên kia cánh cửa rất xa lạ.
Chính lúc đó. Như thể người đàn ông biết cô đang lưỡng lự, nói:
- Chú là bạn của Chun-sik.
Hae-jin che miệng lại. Đây là tên của bố cô, trước khi ông đổi tên thành Han-seong, chỉ rất ít người biết điều này.
Bàn tay đang siết chặt có chút thả lỏng. Chẳng lẽ ông ta đến để đưa tin tức về bố mình? Cô mở cửa, vẫn cài khóa an toàn.
- Cháu đúng là Hae-jin rồi.
Trong ánh mắt hay thái độ của ông ấy không hề có chút xa lạ nào, như thể đã biết cô từ rất lâu rồi.
- Chắc cháu không nhớ chú. Chú muốn vào nói chuyện chút, cháu có thời gian chứ?
Dù ông ấy có nói là bạn của bố thì cô cũng không thể vội mở cửa ra được. Thế giới vốn đáng sợ dù cho người ta có mỉm cười nhân từ với nhau.
Sau đó người đàn ông lấy ra một tấm danh thiếp từ trong áo khoác.
"Moon Jun-tae, Giám đốc điều hành Tập đoàn Yeon-chang."
Tấm danh thiếp nhìn đơn giản nhưng lại có cảm giác uy nghiêm.
Hae-jin vẫn chưa hết cảnh giác, nhìn tấm danh thiếp một lần rồi nhìn Jun-tae.
- Chú chờ chút.
Hae-jin nhanh chóng bấm tìm kiếm tên trên danh thiếp bằng điện thoại di động của mình.
Khuôn mặt xuất hiện trên kết quả tìm kiếm đang ở ngay trước mặt cô. Ông ấy thật sự là đại diện của Tập đoàn Yeon-chang.
- Xin mời vào.
Cô mở chốt an toàn, cánh cửa mở rộng ra. Jun-tae bước vào.
Jun-tae cẩn thận nhìn quanh nhà. Dù ngồi đối diện nhau nhưng giữa họ như có một bức tường được dựng lên.
Tập đoàn Yeon-chang là một trong những công ty lớn nhất ở Hàn Quốc. Tại sao CEO của một công ty lớn như vậy lại đến thăm mình nhỉ.
Ông ta đến để giúp mình hay đến để thu số tiền đã đầu tư vào quỹ giờ đã phá sản.
Cô không có gì để đảm bảo.
Trong cái không khí tĩnh lặng, bầu không khí cứng ngắc, chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể phá vỡ.
Hae-jin bắt lấy thời cơ hỏi.
- Chú biết tôi ư?
Đáp lại câu hỏi của Hae-jin, Jun-tae đặt ly nước đang uống xuống bàn.
- Chắc bằng chừng này chưa nhỉ?
Jun-tae dang hai tay sang một nửa sải tay, và cánh tay dang ra dừng lại ở khoảng đâu đó ở độ cao của bàn ăn.
Nhìn vào chiều cao của cánh tay, có nghĩa là ông ấy đã gặp cô khi còn rất nhỏ, thật khó để cô có thể nhớ được.
- Cháu không nhớ cũng phải thôi.
Như thể đọc được suy nghĩ của Hae-jin, ánh mắt của Jun-tae tỏ vẻ thấu hiểu.
- Nhưng tại sao chú lại đến gặp cháu?
Cô không biết tập đoàn Yeon-chang có gì để gặp cô, nên cô không vòng vèo nữa mà vào thẳng vấn đề.
- Chú đến giúp cháu. Một phần vì chú có món nợ phải trả với bố cháu.
Nếu có nợ thì sao chú không giúp đỡ công việc kinh doanh của bố đi.
Cô vẫn chưa nghe thấy ông ấy sẽ làm gì, sẽ giúp cô như thế nào.
- Sau một khoảng thời gian tìm kiếm từ những tin đồn rất nhỏ, chú đã tìm được cháu. Có lẽ khó tin nhưng cũng là do bố cháu nhờ chú.
- Chú liên lạc được với bố ư?
Giọng nói đầy nhung nhớ trở nên gấp gáp.
- Đến con gái ông còn không được biết thì chú làm cách nào biết được địa chỉ liên lạc của ông ấy chứ. Có điều ông ấy có nhờ chú nếu có tình huống này phát sinh thì hãy đi tìm cháu, Hae-jin à.
Cô rất lo lắng cho bố mẹ, họ thậm chí còn nhẫn tâm cắt liên lạc với máu mủ để chạy trốn.
Cô đã thử gọi đến số điện thoại đó rất nhiều lần nhưng câu trả lời duy nhất cô nhận được câu số điện thoại không tồn tại.
Tuy nhiên, Hae-jin vẫn tiếp tục gọi, như bám víu vào cọng rơm.
Biết đâu hôm nay mọi thứ sẽ tốt hơn và cô sẽ liên lạc được với họ, hoặc có thể ngày mai sẽ khác.
Cô có một niềm tin sắt đá vào lời hứa bỏ ngỏ thời gian, cô cũng tin rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng thời gian càng trôi, nỗi lo lắng về bố mẹ ngày càng rõ nét.
Jun-tae nhấc kính lên và nhìn Hae-jin. Ánh mắt họ chạm nhau qua tròng kính.
Hai người họ, một người muốn được biết dù chỉ một điều gặp một người bình tĩnh gạt bỏ sự tò mò.
Chính Jun-tae là người đầu tiên phá vỡ cuộc chiến tâm lý vô hình.
- Chắc bây giờ cháu đang tìm việc làm.
Làm sao ông biết được.
Nếu việc giúp đỡ mà Jun-tae nói là một chỗ làm thì câu chuyện sẽ khác.
Người trước mặt cô không ai khác chính là đại diện của Tập đoàn Yeon-chang.
Chỉ với một cái búng tay hay một ánh mắt cũng có thể tạo ra một công việc dù nó chưa từng tồn tại.
Hae-jin hiểu rõ thế giới này hơn bất kỳ ai khác. Cái gọi là sức mạnh của quyền lực là gì.
Chỉ nghe tới đó, Hae-jin đặt tay mình ngay ngắn lên đầu gối.
- Thật không dễ tìm việc phải không?
Khả năng phán đoán thượng thừa khi ông nắm được mọi thứ về tình cảnh của Hae-jin, quả nhiên là CEO của một công ty lớn có khác.
Hae-jin chậm rãi gật đầu. Thật đau lòng khi biết rằng cô không còn lựa chọn nào khác.
Không mối quan hệ, không tìm được việc làm bán thời gian và số dư tài khoản đang chạm đáy.
Vào thời điểm đang ở trong tình thế tồi tệ nhất, giải pháp tốt nhất với cô chính là bàn tay giúp đỡ của Jun-tae.
- Chú sẽ cho cháu một công việc.
Giám đốc điều hành của Tập đoàn Yeon-chang đang nói sẽ cho mình công việc ư.
Khi nghe thấy lời nói đầy trọng lượng rằng sẽ cho cô một công việc, Hae-jin lại có chú do dự.
Sống đến giờ này, cô thấy không có sự giúp đỡ nào là miễn phí cả. Nghiệt ngã thay cuộc sống vốn vận hành theo quy luật cho và nhận.
Hae-jin, người hiểu rõ thế giới tài phiệt hơn bất kỳ ai khác, không phải là người không biết về hệ sinh thái đó.
Cô không thể đồng ý ngay. Người trước mặt cô vừa là thương nhân lão làng và còn là CEO của một công ty lớn.
Cô vẫn chưa biết ông ấy đang đề nghị loại công việc gì. Vẫn còn quá sớm để thả lỏng.
Hae-jin nuốt nước bọt khan. Jun-tae không bỏ sót dù chỉ một hành động nhỏ của Hae-jin.
Như thể ông thấy Hae-jin đã sẵn sàng lắng nghe? Hmm, ông hắng giọng và nói ra lý do duy nhất khiến ông tìm đến nơi này.
- Công ty chúng tôi có một quả bóng bầu dục.
Bóng bầu dục sao? Từ này không hợp hoàn cảnh chút nào.
Đầu Hae-jin nghiêng ra như thể cô vừa nghe nhầm.
Không giống cô, nét mặt của Jun-tae cực kỳ nghiêm túc.
- Chú muốn Hae-jin trở thành công tuyến.
Jun-tae liếc mắt thăm dò khuôn mặt của Hae-jin. Đôi mắt run rẩy của Hae-jin cho thấy cô vẫn chưa nắm bắt được tình hình.
- Ừm, vậy thì..
Jun-tae vẫn im lặng. Chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến Hae-jin lo lắng.
Ông cẩn thận tìm từ ngữ thích hợp. Suy nghĩ xong, ngón tay ông dừng lại trên bàn.
- Hậu vệ.
Khi từ mà cô có thể đoán được ý nghĩa chỉ trong từ điển xuất hiện, mắt cô càng rung động mạnh hơn.
Tuy nhiên, Jun-tae đã rung lên cây táo vàng khiến cô khó có thể từ chối.
- Về thù lao, chú lấy tên ra đảm bảo.
Năm nay, Hae-jin dự kiến sẽ được thăng chức lên trưởng phòng. Mặc dù chuyến đi được quyết định vào thời điểm quan trọng nhưng cấp trên phê duyệt cho cô khá dễ dàng.
Sinh ra là con gái duy nhất, cô không nhận được bất kỳ buổi đào tạo nào cho người thừa kế.
Bố cô, Jeong Han-seong, đã thành công tự mình gây dựng công ty và ông hy vọng con gái ông, Hae-jin, cũng sẽ làm được như vậy.
Ban đầu, sau khi tốt nghiệp đại học, cô cảm thấy thoải mái khi được vào công ty với danh nghĩa thực tập sinh.
Cô vào công ty của cha cô với ý tưởng giúp đỡ công việc công ty, cô cũng viết sơ yếu lý lịch và trải qua các cuộc phỏng vấn giống như những người khác.
Không ai biết rằng Jeong Hae-jin là con gái của Jeong Han-seong của Tập đoàn Si-on.
Cô ghét cái nhìn định kiến của người khác trong khi họ chẳng biết gì về cô. Cô muốn quyết định thắng bại bằng thực lực chứ không phải xuất thân.
Vì vậy, cô nghĩ kỳ nghỉ này là phần thưởng xứng đáng cho cô vì đã làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai.
Hae-jin rời khỏi sảnh nhập cảnh vừa đi vừa kiểm tra chiếc điện thoại đang được khởi động.
Trước khi xuất cảnh cô đã báo trước cho bố mẹ về chuyến bay, ngày giờ về nước.
Ánh mắt cô nhanh chóng quét qua đám đông nhưng không thấy bố mẹ đâu.
Cô cũng không lấy đó làm nghiêm trọng nhưng khi điện thoại được bật lên, mọi thứ đang hỗn loạn cả lên.
Cô nhìn vào điện thoại tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Các thông báo hiện lên liên tục.
Từ những tin nhắn có nội dung 'Chị trợ lý ơi lớn chuyện rồi', cho đến những tin nhắn hỏi tại sao không thể liên lạc với cô.
Sau khi vội vã rời sân bay, cô đã được thông báo tình hình.
Si-on đã đầu tư toàn bộ tài sản tiền mặt của mình vào dây chuyền sản xuất mới.
Nguồn vốn lưu động cạn kiệt và tài sản thế chấp bị lấy đi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là thất bại, kết cục tiền mặt không lưu thông được.
Cuối cùng, công ty phá sản, Han-seong và Hee-jeong đang nỗ lực giải quyết tình hình.
Bố mẹ gửi tin nhắn thay vì đến sân bay đón cô như đã hứa.
- Con gái, bố xin lỗi. Bố mẹ sẽ liên lạc lại với con sau khi tình hình được giải quyết.
Sau khi gửi cho cô tin nhắn với địa chỉ lạ, họ cũng ngắt luôn liên lạc với cô.
Sau đó, cô không thể liên lạc được với bố mẹ nữa. Cô đã gọi điện đến số cũ những chỉ nghe thấy âm thanh thông báo số điện thoại không tồn tại.
Việc này, lạc quan thì giống như cô ra ở riêng, bi quan thì chính là cô đang chạy trốn.
Cô không thể quên cảm giác của mình ngày hôm đó khi cô không còn cách nào khác ngoài việc phải tìm đến địa chỉ lạ đó.
Đó là khu nhà lần đầu Hae-jin đến trong đời, cô cảm giác như một mình rơi bụp xuống, lạc vào một thế giới xa lạ.
Ngoại trừ thời gian đi du học, đây là lần đâu tiên Hae-jin có thể nhìn thấy mọi thứ trong căn nhà trong một cái quét mắt. Nếu bắt buộc phải so sánh, nơi này thậm chí còn nhỏ hơn nơi cô ở lúc ở nước ngoài.
Cô ngơ ngác đến mức thậm chí còn không kịp cởi giày. Giây phút đặt chân đến nơi này, cô sợ rằng mình sẽ phải gán đời mình ở đây mất.
Cô sợ rằng tương lai của Jeong Hae-jin sẽ chấm dứt ở thế giới nhỏ bé này.
Cuộc sống tự lập, tằn tiện vốn không hề dễ dàng với Hae-jin.
Đời sống mới này cũng không hề đầy đủ.
Những công việc nhà cô chưa từng động tay đến đều vụng về. Số dư tài khoản giảm dần vì mua những món nhu yếu phẩm.
Cô đã cố gắng tiết kiệm rồi lại tiết kiệm chi tiêu, nhưng việc giảm bớt thói quen chi vốn có trong một sớm một chiều khó hơn cô nghĩ.
Một điều cô quyết định làm là sử dụng thẻ séc thay vì thẻ tín dụng.
Cô nghĩ nếu chờ đợi, bố mẹ sẽ giải quyết vấn đề và liên lạc với cô, nhưng một ngày lại hai ngày, càng ngày cô càng thấy bất an.
Lần trước cô thanh toán bằng thẻ séc, quý khách, số dư không đủ rồi. Hae-jin nghe xong câu nói ấy chạy vụt ra khỏi cửa hàng.
Sau nhiều cân nhắc, Hae-jin đã dùng đến biện pháp cuối cùng. Cô quyết định tiếp cận với những mối quan hệ được hình thành từ các cuộc tụ tập trong giới.
Lòng tự tôn hay gì chứ, trước mắt cứ phải sống cái đã.
Tuy nhiên, công ty của bố đã phá sản, tất cả chỉ để cô nhìn rõ hơn sự thật là cô đã mất liên hệ với giới này.
Điện thoại không liên lạc được, thậm chí nếu có họ cũng đều lấy lý do bận để tránh né cô.
Cô đã biết trước rất rõ điều đó. Quy mô kinh doanh của bố mẹ cũng chính là cấp bậc của họ trong xã hội.
Cô là kẻ bị rơi xuống vực thẳm, kẻ không còn cái gọi là cấp bậc.
Đó là thời điểm hợp đồng bảo hiểm cuối cùng của Hae-jin bị buộc phải hủy bỏ.
Đi từ trên đỉnh cao xuống dưới đáy thì rất dễ dàng. Nhưng cô cũng không thể cứ thế này mãi được.
Cứ thế này, chẳng mấy cô sẽ phải mút ngón tay mà sống mất.
Đường cùng, cô không còn lựa chọn nào khác.
Trừ lương tâm và thể xác, cô phải bán hết những hàng hiệu xa xỉ phẩm thôi.
- Mình khó khăn lắm mới mua được chúng mà..
Cô đã bán đi từng chiếc túi hiệu.
- Mình phải bắt đầu từ đâu đây.
Trước mắt, cô quyết định tìm một công việc bán thời gian. Giữa cơn lũ việc làm, những ngón tay của Hae-jin bận rộn lướt trên màn hình điện thoại di động.
Bỏ qua, bỏ qua, bỏ qua nữa. Đó cũng chính là khoảnh khắc cuộc đời cô bị bỏ qua.
**
Chuông cửa reo. Ngôi nhà này vốn không có ai có thể đến.
Trong giây lát, cô đặt mình vào trạng thái cảnh giác. Cô nhanh chóng đứng dậy và nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Một người đàn ông trung niên đang đứng ngoài cửa. Bộ vest chỉnh tề và gọng kính sáng bóng thu hút sự chú ý của cô.
Chỉ cần nhìn thôi đã thấy cả người toán lên vẻ phú quý.
- Ông, ông là ai?
Trong ánh mắt đang hướng ra ngoài cửa đầy vẻ bất an. Cô đang kiểm tra có người nào khác ngoài đó không.
May mắn thay, không có ai khác ngoài người đàn ông trung niên đó.
- Có cô Jeong Hae-jin ở nhà không?
Đó rõ ràng là tên của của cô. Thay vì cảm thấy nhẹ nhõm thì trong cô càng nảy sinh sự nghi ngờ.
Làm sao ông ta biết mình sống ở đây?
Đầu ngón tay cô do dự lướt qua tay nắm cửa, cô vẫn chưa quyết định.
Sẽ rất nguy hiểm nếu cô bất cẩn mở cửa. Khuôn mặt của người đàn ông ở phía bên kia cánh cửa rất xa lạ.
Chính lúc đó. Như thể người đàn ông biết cô đang lưỡng lự, nói:
- Chú là bạn của Chun-sik.
Hae-jin che miệng lại. Đây là tên của bố cô, trước khi ông đổi tên thành Han-seong, chỉ rất ít người biết điều này.
Bàn tay đang siết chặt có chút thả lỏng. Chẳng lẽ ông ta đến để đưa tin tức về bố mình? Cô mở cửa, vẫn cài khóa an toàn.
- Cháu đúng là Hae-jin rồi.
Trong ánh mắt hay thái độ của ông ấy không hề có chút xa lạ nào, như thể đã biết cô từ rất lâu rồi.
- Chắc cháu không nhớ chú. Chú muốn vào nói chuyện chút, cháu có thời gian chứ?
Dù ông ấy có nói là bạn của bố thì cô cũng không thể vội mở cửa ra được. Thế giới vốn đáng sợ dù cho người ta có mỉm cười nhân từ với nhau.
Sau đó người đàn ông lấy ra một tấm danh thiếp từ trong áo khoác.
"Moon Jun-tae, Giám đốc điều hành Tập đoàn Yeon-chang."
Tấm danh thiếp nhìn đơn giản nhưng lại có cảm giác uy nghiêm.
Hae-jin vẫn chưa hết cảnh giác, nhìn tấm danh thiếp một lần rồi nhìn Jun-tae.
- Chú chờ chút.
Hae-jin nhanh chóng bấm tìm kiếm tên trên danh thiếp bằng điện thoại di động của mình.
Khuôn mặt xuất hiện trên kết quả tìm kiếm đang ở ngay trước mặt cô. Ông ấy thật sự là đại diện của Tập đoàn Yeon-chang.
- Xin mời vào.
Cô mở chốt an toàn, cánh cửa mở rộng ra. Jun-tae bước vào.
Jun-tae cẩn thận nhìn quanh nhà. Dù ngồi đối diện nhau nhưng giữa họ như có một bức tường được dựng lên.
Tập đoàn Yeon-chang là một trong những công ty lớn nhất ở Hàn Quốc. Tại sao CEO của một công ty lớn như vậy lại đến thăm mình nhỉ.
Ông ta đến để giúp mình hay đến để thu số tiền đã đầu tư vào quỹ giờ đã phá sản.
Cô không có gì để đảm bảo.
Trong cái không khí tĩnh lặng, bầu không khí cứng ngắc, chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể phá vỡ.
Hae-jin bắt lấy thời cơ hỏi.
- Chú biết tôi ư?
Đáp lại câu hỏi của Hae-jin, Jun-tae đặt ly nước đang uống xuống bàn.
- Chắc bằng chừng này chưa nhỉ?
Jun-tae dang hai tay sang một nửa sải tay, và cánh tay dang ra dừng lại ở khoảng đâu đó ở độ cao của bàn ăn.
Nhìn vào chiều cao của cánh tay, có nghĩa là ông ấy đã gặp cô khi còn rất nhỏ, thật khó để cô có thể nhớ được.
- Cháu không nhớ cũng phải thôi.
Như thể đọc được suy nghĩ của Hae-jin, ánh mắt của Jun-tae tỏ vẻ thấu hiểu.
- Nhưng tại sao chú lại đến gặp cháu?
Cô không biết tập đoàn Yeon-chang có gì để gặp cô, nên cô không vòng vèo nữa mà vào thẳng vấn đề.
- Chú đến giúp cháu. Một phần vì chú có món nợ phải trả với bố cháu.
Nếu có nợ thì sao chú không giúp đỡ công việc kinh doanh của bố đi.
Cô vẫn chưa nghe thấy ông ấy sẽ làm gì, sẽ giúp cô như thế nào.
- Sau một khoảng thời gian tìm kiếm từ những tin đồn rất nhỏ, chú đã tìm được cháu. Có lẽ khó tin nhưng cũng là do bố cháu nhờ chú.
- Chú liên lạc được với bố ư?
Giọng nói đầy nhung nhớ trở nên gấp gáp.
- Đến con gái ông còn không được biết thì chú làm cách nào biết được địa chỉ liên lạc của ông ấy chứ. Có điều ông ấy có nhờ chú nếu có tình huống này phát sinh thì hãy đi tìm cháu, Hae-jin à.
Cô rất lo lắng cho bố mẹ, họ thậm chí còn nhẫn tâm cắt liên lạc với máu mủ để chạy trốn.
Cô đã thử gọi đến số điện thoại đó rất nhiều lần nhưng câu trả lời duy nhất cô nhận được câu số điện thoại không tồn tại.
Tuy nhiên, Hae-jin vẫn tiếp tục gọi, như bám víu vào cọng rơm.
Biết đâu hôm nay mọi thứ sẽ tốt hơn và cô sẽ liên lạc được với họ, hoặc có thể ngày mai sẽ khác.
Cô có một niềm tin sắt đá vào lời hứa bỏ ngỏ thời gian, cô cũng tin rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng thời gian càng trôi, nỗi lo lắng về bố mẹ ngày càng rõ nét.
Jun-tae nhấc kính lên và nhìn Hae-jin. Ánh mắt họ chạm nhau qua tròng kính.
Hai người họ, một người muốn được biết dù chỉ một điều gặp một người bình tĩnh gạt bỏ sự tò mò.
Chính Jun-tae là người đầu tiên phá vỡ cuộc chiến tâm lý vô hình.
- Chắc bây giờ cháu đang tìm việc làm.
Làm sao ông biết được.
Nếu việc giúp đỡ mà Jun-tae nói là một chỗ làm thì câu chuyện sẽ khác.
Người trước mặt cô không ai khác chính là đại diện của Tập đoàn Yeon-chang.
Chỉ với một cái búng tay hay một ánh mắt cũng có thể tạo ra một công việc dù nó chưa từng tồn tại.
Hae-jin hiểu rõ thế giới này hơn bất kỳ ai khác. Cái gọi là sức mạnh của quyền lực là gì.
Chỉ nghe tới đó, Hae-jin đặt tay mình ngay ngắn lên đầu gối.
- Thật không dễ tìm việc phải không?
Khả năng phán đoán thượng thừa khi ông nắm được mọi thứ về tình cảnh của Hae-jin, quả nhiên là CEO của một công ty lớn có khác.
Hae-jin chậm rãi gật đầu. Thật đau lòng khi biết rằng cô không còn lựa chọn nào khác.
Không mối quan hệ, không tìm được việc làm bán thời gian và số dư tài khoản đang chạm đáy.
Vào thời điểm đang ở trong tình thế tồi tệ nhất, giải pháp tốt nhất với cô chính là bàn tay giúp đỡ của Jun-tae.
- Chú sẽ cho cháu một công việc.
Giám đốc điều hành của Tập đoàn Yeon-chang đang nói sẽ cho mình công việc ư.
Khi nghe thấy lời nói đầy trọng lượng rằng sẽ cho cô một công việc, Hae-jin lại có chú do dự.
Sống đến giờ này, cô thấy không có sự giúp đỡ nào là miễn phí cả. Nghiệt ngã thay cuộc sống vốn vận hành theo quy luật cho và nhận.
Hae-jin, người hiểu rõ thế giới tài phiệt hơn bất kỳ ai khác, không phải là người không biết về hệ sinh thái đó.
Cô không thể đồng ý ngay. Người trước mặt cô vừa là thương nhân lão làng và còn là CEO của một công ty lớn.
Cô vẫn chưa biết ông ấy đang đề nghị loại công việc gì. Vẫn còn quá sớm để thả lỏng.
Hae-jin nuốt nước bọt khan. Jun-tae không bỏ sót dù chỉ một hành động nhỏ của Hae-jin.
Như thể ông thấy Hae-jin đã sẵn sàng lắng nghe? Hmm, ông hắng giọng và nói ra lý do duy nhất khiến ông tìm đến nơi này.
- Công ty chúng tôi có một quả bóng bầu dục.
Bóng bầu dục sao? Từ này không hợp hoàn cảnh chút nào.
Đầu Hae-jin nghiêng ra như thể cô vừa nghe nhầm.
Không giống cô, nét mặt của Jun-tae cực kỳ nghiêm túc.
- Chú muốn Hae-jin trở thành công tuyến.
Jun-tae liếc mắt thăm dò khuôn mặt của Hae-jin. Đôi mắt run rẩy của Hae-jin cho thấy cô vẫn chưa nắm bắt được tình hình.
- Ừm, vậy thì..
Jun-tae vẫn im lặng. Chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến Hae-jin lo lắng.
Ông cẩn thận tìm từ ngữ thích hợp. Suy nghĩ xong, ngón tay ông dừng lại trên bàn.
- Hậu vệ.
Khi từ mà cô có thể đoán được ý nghĩa chỉ trong từ điển xuất hiện, mắt cô càng rung động mạnh hơn.
Tuy nhiên, Jun-tae đã rung lên cây táo vàng khiến cô khó có thể từ chối.
- Về thù lao, chú lấy tên ra đảm bảo.